Chương 10

Dịch giả: Đài Lan
Chương 11
MƯU TOAN ÁM SÁT

    
ichael Argenti y như mình tưởng tượng - Hannibal nhận xét với Peter trong khi đi về hướng San Francisco - Một doanh nhân hách dịch vô tâm.
- Mình cũng nghĩ thế - Peter nói.
Hai thám tử im lăng suốt một hồi. Đồng hồ chỉ mười chín giờ. Hannibal đột ngột la lên.
- Đậu vào mép đường!
- Có chuyện gì vậy? - Peter vừa hỏi vừa lái chiếc xe nhỏ thuê sang một bên.
Peter nhìn thấy bảng hiệu hình gà có đội vương miện, đậu trên mái một quán ăn Chicken Coop.
- Thế còn chế độ ăn kiêng bằng dưa lê của cậu? - Peter thốt lên.
- Theo nhiều công trình nghiên cứu khoa học mới đây, chế độ ăn nhiều chất dầu bảo hoà có thể có lợi cho cơ thể - Hannibal khẳng định.
- Chuyện tào lao! Và chính cậu cũng biết vậy - Peter nói - Cũng như chế độ ăn kiêng toàn dưa lê... Nào, vào nhậu!
Peter đậu xe, bước theo Hannibal đang nóng lòng muốn vào quán ăn.
Hannibal dừng lại trước cửa, hít thở thật sâu.
- Cậu có biết rằng khứu giác là một trong các giác quan yếu nhất không. Khi cậu hít một mùi vào, dù trong một khoảng thời gian rất ngắn, thì khứu giác như bị tê liệt bởi chính mùi đó, và cậu không còn ngửi thấy gì suốt một hồi. Nên mình khuyên cậu hãy thưởng thức mùi gà quay thơm ngon trước khi bước qua cửa.
- Mình sẽ làm theo lời khuyên của cậu! Bước lên đi. Có người phía sau lưng bọn mình.
Hai bạn đến quầy để kêu món ăn. Một cô gái trẻ mặc áo sơ mi cộc tay màu tím và jupe kaki tiếp đón Hannibal và Peter bằng một nụ cười. Cô đội mũ kết trắng, với lưỡi trai hình mỏ gà. Theo chữ đề trên nón, thì cô tên là Carly.
Carly tặng cho hai thám tử câu đón khách truyền thống của Chicken Coop.
- Chào các bạn. Rất vui được gặp lại các bạn! Các bạn sẽ chọn món nào đây? Ai đã ăn gà của Big Barney Coop thì không bỏ được nữa!
Hai thám tử kêu đùi gà rồi đi tìm bàn gần cửa. Nhưng khi được dọn đồ ra, Peter không đụng vào thức ăn.
- Nguy hiểm lắm - Peter nói với Hannibal - ai biết được trong đây có gì? Lỡ có thuốc độc thì sao?
- Mình vẫn nhớ chứ. Rất có thể lắm chứ - Hannibal đáp - Nhưng, ở đời có những lúc phải biết mạo hiểm.
Rồi Hannibal cắn vào đùi gà, mắt nhắm lại để thưởng thức cho trọn vẹn. Peter nhún vai rồi cũng ăn theo.
- Chìa khoá và bí ẩn chính là Juliet Coop và cái cặp chưa tìm ra - Hannibal tuyên bố sau khi ăn được vài miếng. Rất tiếc ta không thể chờ chị ấy nhớ lại. Kẻ đầu độc đã biết ta đang lo vụ này và, nếu không gạt ta ra được, sợ hắn sẽ quyết định ra tay sớm hơn. Ta hãy xem xét ba kẻ tình nghi và áp dựng công thức cổ điển cho mọi cuộc điều tra: động cơ, cơ hội và phương tiện. Trong trường hợp Big Barney Coop, chắc chắn ông này có phương tiện và cơ hội để cho thuốc độc vào sản phẩm của ông. Ông có thể cho thuốc độc vào thức ăn gia cầm hoặc cho thuốc độc vào thịt gà trước khi nấu.
Peter nhìn cái đùi gà trong tay, rồi đặt trở xuống mâm.
- Nhưng theo cậu, thì động cơ là gì nào? - Hannibal hỏi.
- Ông ta bị điên!
- Điên đến nỗi giết chết hàng triệu người và thậm chí làm bị thương con gái ruột à?
- Mình không biết. Nhưng ngoài ra, ai lại có thể gửi cho bọn mình một chú gà bị chặt đầu?
- Bất kỳ ai cũng có thể mua một con gà. Và đừng quên rằng Michael Argenti cũng trong nghề gà - Hannibal bắt bẻ - Và tay này thì có động cơ sắt như đá. Thậm chí có thể nói rằng hắn sẵn sàng mua lại doanh nghiệp của Big Barney Coop, hoặc làm cho Big Barney Coop phá sản. Nếu việc mua lại suôn sẻ, thì không sao. Nhưng nếu thất bại, thì có thể hắn đã nghĩ đến việc cho thuốc độc vào gà của Big Barney Coop để trả thù: hắn đến tham quan Petaluma hôm nay, cũng có thể là suy nghĩ trước sẽ hành động như thế nào. Còn về cơ hội, dường như mọi người đều vào được trại nuôi gà của Big Barney Coop. Dù sao chính ta đã vào mà không hề gặp trực trặc!
- Đồng ý, còn kẻ tình nghi thứ ba?
- Cục Cưng hả? - Hannibal nói - Mình nghĩ hắn là  tấm bình phong của một người, nhưng ai?
Hai thám tử vừa suy nghĩ vừa đổ những gì còn lại trên mâm vào thùng rác hình mỏ gà, rồi bước ra xe.
° ° °
Khi Hannibal và Peter về đến San Francisco, trời đã tối. Sương mù dày đặc lượn lờ trên cầu Golden Gate, chỉ để lộ có đỉnh hai cột cầu và dòng xe chạy phía dưới.
Bảy ngọn đồi của San Francisco cũng được bọc sương mù, đỉnh thấy rõ nhưng phần còn lại bị khuất. Peter cảm thấy cảnh khá ấn tượng, còn Hannibal thì cố phân tích các yếu tố thời tiết gây nên sương mà mù mỗi đêm vào ngày hè.
Rồi hai thám tử tiến hành dò tìm một đài phát nhạc rock, nghe một bản nhạc của nhóm Stone Bananas, một nhóm mới đang thịnh hành.
Tuy nhiên, khi chỉ còn cách sân bay khoảng một chục cây số, Peter bắt đầu tỏ ra căng thẳng. Peter không ngừng gõ gõ tay lái và liếc nhìn kính hậu.
- Hannibal ơi, thử nhìn phía sau đi - Peter nói - Cậu thấy chiếc Cavalier tím không?
- Thấy. Sao?
- Dường như nó đang theo mình.
Về lôgíc, thì không thề có chuyện đó được. Không ai biết hai thám tử đang ở San Francisco. Đây là một chuyến đi hoàn toàn đột xuất. Nhưng Peter vẫn khăng khăng giữ ý mình. Hannibal yêu cầu Peter chạy chậm lại. Chiếc xe tím bắt kịp hai bạn và chạy ra làn xe bên phải. Nó gần như chạm thanh bảo vệ phía sau. Hannibal cố nhìn mặt người lái nhưng đèn pha chói quá. Hannibal hạ kính xuống. Người lái chiếc Cavalier làm theo, rồi tăng tốc. Chẳng bao lâu hai xe chạy cạnh nhau, và nhìn nhau được.
Hannibal giật mình và đột ngột lùi ra khỏi cửa sổ.
Chính là Cục Cưng. Hắn mặc đồ lao động. Mặt hắn hơi rỗ, còn miệng thì nhoẻn một nụ cười nhạo báng. Hannibal hiểu ngay là mình vừa mới đụng phải ánh nhìn lạnh lùng của một tên sát nhân.
- Để chúng tôi yên - Thám tử trưởng la lên.
Mắt Peter rời khỏi đường trong chốc lát; đủ để thấy Hannibal đang nói với ai.
Cục Cưng phá lên cười rồi xe hắn chạy sát lại một cách nguy hiểm. Nhưng xe Peter tăng tốc và bỏ xa hắn.
- Hắn không chỉ đi theo bọn mình, hắn muốn gây tai nạn - Peter nói, mắt dán vào kính hậu.
Cục Cưng chạy sát phía sau rồi giữ nguyên vị trí đó. Mỗi khi Peter chạy chậm lại do đường đông xe, chiếc Cavalier bắt kịp và tông vào thanh bảo vệ sau xe. Đùng!
- Bỏ xa lộ đi! - Hannibal ra lệnh - Ta sẽ trốn được hắn!
Peter tuân lệnh ngay, nhưng chiếc Cavalier bắt chước.
Dù Peter chạy với vận tốc nào đi nữa, xe tím luôn bắt kịp.
Đùng! Không còn giải pháp nào khác, ngoài việc cứ tiếp tục chạy... Nhưng đến bao giờ? Đùng!
Sau khi vượt qua Rocky, hai thám tử tưởng mình đã thoát. Hai bạn không ngờ rằng Cục Cưng sẽ đi theo đến cùng. Vậy mà đúng như thế đang xảy ra.
Bây giờ chỉ còn một mình hai thám tử. Dưới trời mưa.
Và giữa đêm khuya... Đùng!
Hannibal căng thẳng liếc nhìn ra phía sau. Cậu không thấy nổi chiếc Cavalier. Thậm chí không thấy đèn pha. Nhưng mỗi cú va nhắc nhở rằng hắn đang ở phía sau. Suốt một hồi, không có gì xảy ra.
- Cậu có nghĩ hắn đã dừng lại rồi không? - Peter hỏi.
- Mình không biết! - Hannibal trả lời - Mình không thấy gì cả! Chạy tiếp đi!
Peter thả lỏng hơn hai bàn tay đang cầm tay lái. Đang đến khúc quẹo; Peter không muốn bị mất tập trung. Peter hầu như không thể thấy đường phía trước xe. Chỉ có rào an toàn là cho Peter biết mép đường đang ở đâu. Bỗng nhiên, lúc Peter đang chạy ngay giữa khúc cua, chiếc Cavalier tái xuất hiện, không từ đâu cả, chạy bên trái con đường hai làn xe. Nó ép Peter, toan tông xe Peter qua khỏi rào an toàn.
- Coi chừng! - Hannibal la lên.
Peter quay tay lái sang trái, lốp xe rít lên, xe trượt.
Peter nín thở, rồi tăng tốc mà không còn nhìn thấy gì cả. Cho dù chạy trong sương mù này đặc không có gì hấp dẫn, nhưng vẫn hơn một cuộc chạm trán mới với Cục Cưng.
Trên đỉnh đồi, sương mù biến mất. Hai thám tử đang ở phía trên lớp sương mù.
Tim đập như muốn vỡ, Peter dừng vào khỏang đậu xe bố trí để ngắm cảnh đẹp, hai tay Peter run lên khi lau trán.
- Hãy chờ Cục Cưng tái xuất hiện - Peter nói.