Dịch giả: Nguyễn Phú Hoành & Phạm Huy Hùng
Chương 1
NGƯỜI LẠ MẶT MUỐN GÌ?

    
rong nhà ăn, chàng thanh niên làm ra vẻ như đang nghiên cứu tờ thực đơn, thực ra anh liếc về phía bàn đối diện.
Anh đã đoán đúng, ở góc bàn bên kia vẫn là người lạ mặt. Người lạ mặt rất đáng chú ý và lúc này cũng đang nhìn anh. Trong ánh sáng mờ nhạt của phòng ăn anh vẫn thấy là người đó liên tục quan sát mình.
Chàng thanh niên cảm thấy toát mồ hôi. Nếu lúc này anh bật đứng dậy và rời khỏi nhà ăn có lẽ lại càng khó khăn hơn. Vì nếu người lạ mặt là một tên chỉ điểm, hắn sẽ lập tức theo anh ra ngoài và theo tới tận nhà ngủ. Anh nghĩ, trước nay mình vẫn cẩn thận, không có lỹ lại bị lộ? Bây giờ ta phải dấu tập tài liệu ghi chép ở đâu?
Tim chàng thanh niên đập nhanh. Thật khó thoát khỏ tình huống này. Mức tiêu hao Oxy của anh đã tăng ít nhất là mười phần trăm so với bình thường. Hơn nữa, mấy viên thuốc Ngủ đông anh đã dùng hết.
- Anh chưa gọi món ăn? – Tiếng loa trên bàn nhắc với giọng nhỏ nhẹ dễ chịu – Tôi có thể giúp anh được không? Hôm nay có món Kem táo với vị chuối chỉ cần có bốn Đơn vị Oxy.
- Xin cho nửa suất Kem với vị phúc bồn tử - Anh trả lời và đặt tờ thực đơn xuống.
Người lạ mặt đứng lên và tiến thẳng về phía anh. Anh tự nhủ, mình phải thật bình tĩnh. Nếu cần đánh nhau thì dự trữ Oxy của mình cũng còn vừa đủ. Ta không chịu mất mạng với giá quá rẻ.
- Chào ông – Người lạ mặt nói – Ông cho phép tôi ngồi với ông một phút.
- Ông là ai?
- Là một người bạn tốt. Tôi sẽ giải thích cho ông.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chàng thanh niên tự nhủ. Anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Người lạ mặt hơi cúi mình.
- Cảm ơn, và nếu được phép, tôi sẽ tự giới thiệu. Tôi tên Peter Mac Gulliver. Tôi đã quan sát ông từ mấy ngày nay …
- Xin lỗi, tôi chẳng có gì đáng để quan sát cả.
- Thế thì ông nhầm đấy ông bạn ạ. Phong cách của ông bạn hoàn toàn khác tất cả những người kia.
- Tôi có thể đảm bảo với ông rằng, tôi vẫn hành động hoàn toàn giống như mọi người. – Anh thanh niên cố giấu vẻ xúc động. Nhưng rất lo thấy tim mình đập quá mạnh. Chiếc kim đồng hồ đo lượng tiêu hao Oxy ở cổ tay anh vọt lên một cách đáng sợ.
- Tôi chỉ muốn xin ông giúp cho một vài thông tin …
Chàng thanh niên thở dài lo lắng. Anh đã chuẩn bị tư tưởng, có thể những Kẻ Ở Trên đã lần mò theo anh tớ tận đây, bao vây anh, anh sẽ phải đánh nhau và sẽ dùng hết sức lực của mình. Nhưng sao thế này? Những câu hỏi kéo dài hàng giờ hoặc hàng ngày cho đến khi lượng Oxy của mình phải cạn? Hay là họ sẽ giật phắt chiếc vòi mặt nạ thở của mình? Tất cả chỉ do lỗi tại mình thiếu suy nghĩ chín chắn, do quá khát khao hiểu biết. Chiếc túi nhỏ đựng tài liệu, đáng lẽ mình phải cất dấu ở nơi an toàn thì lại luôn luôn mang theo bên người như một vật cần thiết. Ít ra mình cũng muốn biết thằng cha này thuộc đội điều tra nào: Một chiếc mặt nạ và một chiếc nón bảo hộ với hình dáng mà anh chưa từng thấy.
Anh cố lấy hết nghị lực gắng nói thật bình tĩnh:
- Tôi không tin rằng tôi có bất kỳ loại thông tin nào mà ông có thể quan tâm. Tốt hơn là ta nói thẳng đi. Ông cần gì ở tôi?
- Tôi cần sự giúp đỡ của ông.
Chàng thanh niên tự trấn tĩnh, đừng có rơi vào bẫy của hắn … Anh nói to:
- Tôi không hiểu ông định nói gì?
- Tôi muốn ông cho biết, hiện tôi đang ở đâu?
- Sao tự nhiên ông lại hỏi tôi điều đó?
- Chính tôi muốn hỏi ông. Như tôi vừa nói, tên tôi là Peter Mac Gulliver, tôi từ Trái Đất, một hành tinh ký hiệu BG97 614 nằm trên Đường Ngân Hà trong hệ Mặt Trời. Tôi đang sửa con tàu vũ trụ của tôi thì bị nạn và rớt xuống đây.
Chàng thanh niên hốt hoảng nghĩ, hắn nói láo! Hắn muốn cướp hơi thở của ta, muốn đánh lừa ta. Chắc ta đã để lộ rằng trí nhớ của ta còn hoạt động … Không, ta không được phép biết Đường Ngân Hà là gì … Ta không được biết gì hết … Ôi! Oxy … Oxy … chiếc kim.
- Ôi, Ông làm sao thế? – Người lạ mặt quan tâm hỏi – Hình như ông bị khó chịu?
- Oxy …
- Oxy của ông cạn rồi à? Xin phép ông cho tôi được tiếp thêm?
Người lạ mặt nạp một vài viên vào chiếc bình Oxy của chàng thanh niên.
- Sao? Khá hơn rồi chứ?
Chàng thanh niên vẫn còn nghi ngờ, có lẽ họ không muốn giết mình ngay, chắc họ còn muốn tra khảo ở ta những điều bí mật. Rất có thể họ tra khảo ta hàng năm. Mà lạ thật, lại cho mình cả Oxy. Cách cư xử rất tế nhị. Nhưng dẫu sao ta cũng phải kín miệng.
- Thưa ông, ông cần gì ở tôi? – Anh hỏi lại lần nữa.
- Thì tôi đã nói, tôi muốn ông giúp đỡ tôi kia mà. Ông xem có chỗ nào yên tĩnh để trò chuyện mà không bị ai quấy rầy không? Nếu ông cho phép tôi xin đề nghị: Ta về nhà ông.
- Thưa ông, ông đừng đùa giỡn với tôi làm gì? Hãy bắt tôi đi nếu các ông muốn. Tôi chán ngấy lắm rồi.
- Trên có trời chứng giám! Tại sao ông không muốn tin tôi. Tôi đã nói rõ. Tôi bị rơi từ con tàu vũ trụ của tôi xuống đây. Tôi không phải là người ở đây. Tôi từ một hành tinh xa lắc xa lơ tới. Tên tôi là Peter Mac Gulliver … Tôi thực không biết ông là ai và cũng không biết mình đang ở đâu. Tôi thấy ông là người có thể giúp đỡ tôi. Xin ông làm ơn …
Và người lạ mặt chắp tay hệt như những người ở đây vẫn làm trong ngày Đại Hội Mùa Xuân.
- Tôi thật chưa hiểu ông – Chàng thanh niên nói. Nhưng nếu ông chỉ yêu cầu có thế thì tôi cũng đành. Tín hiệu của tôi là ON 711 314. Chúng ta đang ở trên hành tinh số I234 567 trong hệ Đường Ngân Hà tên nó là Hành tinh Oxy. Còn một ngôi nhà riêng thì tất nhiên tôi không có cũng như tất cả mọi người ở đây.