Chương 34
MỘT CUỘC ĐI SĂN VÀ KẾT QUẢ BẤT NGỜ

    
eter đã ở thành phố Oxy được một tuần lễ. Thời gian trôi qua cùng với những cuộc vui chơi giải trí triền miên. Vị Thái Tử trẻ tuổi đối đãi với anh hệt như Peter là một người bạn ngang hàng. Thái Tử đi đâu cũng mời đi cùng. Anh đã được xem thi lướt ván, dự các cuộc khiêu vũ, xem trình diễn múa Balê. Đội ca vũ gồm những thanh niên của một trăm giống họ. Khiêu vũ, ca hát, chơi nhạc và hội họa được các thế hệ già truyền lại cho các thế hệ trẻ một cách trân trọng và được coi như truyền thống gia đình. Còn tất cả những môn khác kể từ môn thủ công đến toán học cao cấp đều do các máy dạy học. Các báo hàng ngày và báo ảnh cũng như bản tin thời sự thể thao của đài truyền hình đều báo cáo tỉ mỉ về những người chiến thắng cá cuộc thi đấu. Đặc biệt là cuộc đua ngựa ben hồ Rì rào nổi tiếng được tường thuật bằng đài. Bài báo kể rằng tham dự cuộc đua có đức vua Thiện Vương XIII cùng với đức Hoàng Hậu, hai Hoàng tử cùng với quý ông Mac Gulliver vị khác từ Trái Đất tới. Những người thắng cuộc được nhận phần thưởng là những chiếc chúp, huy chương hoặc những cành nguyệt quế. Có nhiều người chung các huy chương. Bình thường Peter là một người có cái nhìn sắc sảo. Nhưng một tuần trôi qua hầu như anh không thể phân biệt nổi bộ mặt của những người mới quen biết mà anh thương gặp. Peter than phiền với Thái Tử lúc ăn trưa.
- Thưa Thái Tử, tôi đang gặp một tình trạng khó khăn. Sáng hôm nay, trên sân quần vợt, tôi đã chào hai chàng
thanh niên như người đã quen biết. Nhưng sau mới biết là chưa gặp hai người này lần nào. Ngược lại, khi tôi đã đi qua cô Hoa Lệ chướng là người đã từng nhảy với tôi ở vũ hội của công chúa thì tôi lại không chào như một người thiếu giáo dục.
- Điều này không có gì là lạ - Thái Tử cười nói - Ở đây chúng tôi rất giống nhau. Khi máy tính điện tử lựa chọn vị hôn phu hay hôn thê cho đứa bé mới sinh thì nó quan tâm đến việc pha trộn dòng máu trong phạm vi 100 gia đình. Cách làm này không những dẫn tới sự giống nhau về hình thức mà còn giống nhau về nội tâm nữa. Nhờ đó mà đảm bảo sự cai trị quốc gia một cách điều hòa. Ông bạn Peter thân mến, ông đã được đọc kỹ của đáng sáng lập, ông tổ của chúng tôi, Thiện Vương I chua? Chính ngài đã đặt ra các nguyên lý cơ bản đó!
- Xin cám ơn Thái Tử đã cho biết. Tôi sẽ đọc cuốn sách đó - Peter nói. Thật ra một tuần lễ đã trôi qua mà anh vẫn chưa tiến thêm bước nào trong việc thu thập những hiểu biết về hành tinh Oxy. Anh rất thích được dự một buổi sinh hoạt của viên hàn lâm khoa học. Thái Tử cũng đã cho biết người ta đang mong đợi anh ở đó và đặt cho anh nhiều câu hỏi về cuộc sống trên Trái Đất. Nhưng ngày ngày trôi qua với các buổi tiệc, cốc tay, khiêu vũ, đua ngựa, hội hoa viên trong các rừng phong lan đẹp như mộng...
Còn sáng sớm hôm nay là ngày hội săn lớn của Hoàng gia...
Peter chưa khi nào được dự cuộc săn. Ở trái đất người ta bỏ thú vui này trên 1000 năm nay. Số lượng thú rừng cũng đã giảm đi rất nhiều. Người ta nuôi chúng trong các khu công viên quốc gia rộng lớn. Người ta có thể xem thú bằng ống nhòm hoặc quay phim chụp ảnh bằng những máy có ống kính chụp xa. Trên truyền hình thỉnh thoảng cũng có những phim về nững con vật này. Nhưng hoàn toàn cấm giết hoặc săn đuổi chúng theo ý thích. Chính vì vậy nên trên Trái Đất không có những việc đá gà chọi trâu nữa.
Peter lật đi lật lại tấm thiệp mời một cách miễn cưỡng. Tốt nhất là anh ở lại lâu đài xem sách hoặc đến tòa nhà cảu Trung tâm hoạch định kinh tế. Xem chỗ mà từ đó người ta điều khiển kinh tế của hành tinh Oxy, điều khiển hàng triệu máy.
Nhưng tất nhiên là anh phải tham gia vào cuộc săn lớn của hoàng gia.
Lúc hai giờ sáng, thay cho tiếng chuông đồng hồ, có tiếng tù và đi săn đánh thức Peter dậy. Nước tắm lạnh hơn mọi khi và anh cũng cảm thấy mình sảng khoái hơn những ngày trước. Thức ăn sáng rất ngon, có nhiều gia vị. Thức uống nóng làm anh nhớ đến rượu Sakê Nhật hoặc rượu dế. Anh được mang bộ quần áo màu xanh như màu lá rừng, với đôi ủng nhẹ màu nâu. Dưới đường chờ anh là một chiếc xe màu lục.
- Lúc nào Thái Tử cũng bận rộn với tôi như thế này có phải rất là phiền quá không? - Peter hỏi.
Thái Tử mỉm cười đáp:
- Ngày Peter thân mến, ngài quả là một con người rất lịch lãm. Chắc ngài muốn nói rằng đôi khi ngài có chương trình hơi khác hơn là luôn luôn đi kèm với tôi? Tôi cho rằng điều ước mong của ngài là chính đáng. Vì tôi thấy rằng ngài đã tự sắp xếp được cách sử dụng thời gian rất tốt giữa các giấy mời và các chương trình. Ngay trong ngày đầu ngài mời tôi, tôi đã nhắc rằng trên bàn viết ở phòng làm việc của ngài có một chiếc nút màu lục. Khi ngài muốn đi một mình tới bất kỳ nơi nào, chỉ cần ấn lên chiếc nút đó là sẽ có xe hơi túc trực để ngài sử dụng. Ngài chỉ đọc tên nơi ngài muốn tới, chiếc xe hơi sẽ đưa ngài tới đó. Vậy ngài muốn đi đâu?
- Thú thật là tôi rất quan tâm đến phương pháp kiểm tra kinh tế ở đây.
- Tôi thật vui thích mỗi khi được cùng ngài... Nhưng ngài có thể an tâm đi một mình. Và nếu ngày muốn thì ngay ngày mai ngài có thể đi thới đó được.
- Tôi rất mong muốn điều đó vì tôi nghĩ rằng chỉ trong ít này nữa tôi có thể trở lại với con tàu vũ trụ của tôi...
- Hoàn toàn đúng! - Thái Tử gật đầu đồng tình - Tiếc rằng hôm nay người ta mới vừa báo cáo với tôi rằng, do những cơn bão vũ trụ nên việc liên lạc bằng vô tuyến bị gián đoạn. Và trong mười ngày tới cũng chưa có hy vọng gì nối lạid được.
Chiếc ô tô màu lục dẫn anh đi theo một con đường khác hẳn những con đường anh đã đi từ trước tới nay. Lâu đài công chúa, bãi cỏ bên hồ Rù rì hoặc tới cái sân thể thao, các sân quần vợt của gia đình Khôn Ngoan. Hai bên đường là những vách đá dựng đứng. Nó dẫn anh đi một quãng khá dài trong lòng sông cạn đó cho đến khi con đường dẫn tới đồng bằng. Ở đây cỏ mọc xanh rờn như Peter chưa từng thấy bao giờ. Anh có cảm giác như ai đó đã dùng vàng bạc để dệt một tấm thảm. Dưới ánh nắng chói chang có những bông hoa lớn màu xanh nhạt, màu tím, đỏ, vàng nhạt, óng ánh như lụa. Đó là một bãi chăn thả lớn. Sau bãi là một khẽ núi với những bụi cây rất rậm rạp và những cây lớn vươn lên trời. Xuyên qua rừng đó là một con đường ngoằn ngoèo kỳ lạ không một dấu vết. Họ đã đi tới khu rừng cấm của nhà vua. Hai bên đường lộ có những dòng suốt đổ xuống. Nước lóng lánh trên những hòn đá phủ đầy rêu. Ở chỗ bọt trắng phun ra thấp thoáng bóng những con cá hồi nước ngọt.
Mặt trời còn chưa mọc nhưng ánh trăng đã phai nhạt. Một dải sáng hồng ánh ngọc lam vắt ngang bầu trời như trong mộng. Ánh sáng kỳ lạ làm cảnh trí như bằng bạc.
Chiếc xe dừng lại. Thái tử ra hiệu, hai người xuống xe. Họ đi bộ độ vài trăm mét. Con đường lên dốc thu hẹp dãn thành những con đường nhỏ. Nhưng họ đi hết sức nhẹ nhàng. Lúc này Peter mới nhận ra con đường nhỏ cũng chạy cùng chiều với họ.
Con đường dẫn tới một khu rừng thưa. Phía bên kia rừng là chòi săn của Hoàng gia làm bằng thân cây phủ rêu và lá cây. Căn chòi gọn và nổi bật, đơn giản mà lại cao quý. Thật là một công trình tuyệt vời của nghệ thuật kiến trúc.
Nhà vua đã ngồi trên một ghế nệm bằng rêu rừng ở ngoài trời. Hàng trăm thanh niên mặc trang phục đã đứng quanh vua. Bên trái nhà vua là Thái tử Vocke em của Thái tử Recke. Thái tử đưa Peter đến tận chiếc ghế và xin phép giới thiệu anh với vua cha. Dáng vua cao lớn uy nghi nhưng khá già. Peter biết ông ta xấp xỉ hai trăm năm mươi tuổi nhưng rất tráng kiện. Nếu ở Trái Đất người ta đoán ông chỉ độ tám mươi đến chín mươi tuổi là cùng. Thái tử Recke trịnh trọng hôn tay vua cha. Vua khẽ gật đầu đáp lại lời chào của Peter. Vua đứng lên và ra lệnh bắt đầu cuộc săn.
- Tôi chưa được đi săn bao giờ - Peter nói với Hoàng Tử - Tôi không biết tôi phải làm những gì.
Hoàng Tử ngạc nhiên nhìn Peter vì cuộc săn là một thú tiêu khiển được ưa thích của người dân hành tinh này.
- Mời ngài đi tới vị trí quan sát của ngài và ngài sẽ cảm thấy vui thích - Hoàng Tử kênh kiệu đáp.
Tiếng tù và vang lên ngày càng thối thúc. Bầy chó sốt ruột lao về tứ phía. Nhóm thanh niên cũng dừng lại không nói chuyện. Không thấy có người nào mang súng. Vua bước lên. Hai hoàng tử bước liền theo sau và họ ra hiệu cho Peter đi theo.Thanh niên chia nhóm hai ba người bước theo. Việc đi bộ ở đây cũng nhe nhàng như khi từ xe hơi đi đến quảng trường rừng thưa. Thỉnh thoảng có một người thân mật vỗ vai Peter. Sâu vào rừng vài chăm chục đường nhỏ hơn bên phải và bên trái. Ai cũng biết trước con đường của mình. Peter chần chừ. Thái Tử quay lại chỉ cho Peter một con đường. Peter vừa đặt chân lên thì cảm thấy đó là một thảm lăn. Một tấm băng chạy vô hình và không có tiếng động đưa anh qua thảm lá khô vào sâu trong rừng. Chỗ này chỉ có một mình anh. Vòm lá dày đặc che kín mọi người, anh không thấy những người đi săn cũng không thấy chó.
Bình minh ở đây thật yên tĩnh.
Con đường dẫn đến một gốc sồi rất lớn. Peter nhìn quanh thấy bên gốc có phủ rêu có dáng như một chiếc thang có thể dễ dàng leo lên. Đây là một kiểu chòi săn đã được bố trí sẵn. Anh leo lên chỗ lấp và nhìn xung quanh. Giữa đám cành cây có gác sẵn một khẩu súng săn tuyệt đẹp có cả ống ngắm. Ở Trái Đất anh đã thấy những thứ này ở viện bảo tàng chống chiến tranh của Hội đồng các dân tộc. Khi còn là học sinh, anh có tới đó và đã được cầm thử thứ dụng cụ giết người này. Nhưng chưa bao giờ anh có ý nghĩ hướng nó vào một sinh vật... Anh dương súng lên vai như đã nhìn thấy trong phim và ghé mắt vào ống ngắm để quan sát rừng. Anh lại đặt súng xuống và xem xét kỹ thân cây. Anh thấy một hốc cây, trong đó có để sẵn một bi đông nước suối với một khay bánh trái cây. Peter ăn thử một trái gần giống trái táo. Rồi lại tiếp tục ngắm cảnh.
Buổi sáng ở rừng thật là tráng lệ. Tất cả đều im vắng chỉ nghe tiếng nước rì rầm xa xa và tiếng xao của lá vòm lá. Mặt trời và mặt đất. Bầu trời xanh thẳm giống như trên những hòn đảo đẹp nhất của Địa trung hải hoặc Thái bình dương. Không khí thơm mùi mật ong.
Peter nghe thấy những tiếng tù và tản mác và tiếng sủa dồn dập của đám chó săn.
Anh thấy có tiếng vó chạy, tiếng cành cây gãy, tiếng của vật gì lao về phía trước, xé tan sự yên tĩnh ban mai. Qua ống ngắm, Peter thấy một đám thú. Đó là những con thú rất đẹp, anh chưa bao giờ nhìn thấy. Màu của chúng là sự chuyển tiếp giữa màu nâu của vỏ cây và màu lục của rêu. Trên lưng chúng có những đốm và vằn màu nâu sậm. theo dáng thú và bộ sừng của chúng thì giống hươu núi. Nhưng dáng mắt sắc và nhộn như mũi cọp. Đàn thú chạy dồn xuống thung lũng và sau đó lao vào đám rừng thưa, đứng về phía lâu đài săn của nhà vua và các chòi của những người đi săn. Peter nghe tiếng súng nổ từ nhiều phía. Đàn thú hốt hoảng chạy càng nhanh. Tiếng kêu thét rộn ràng khắp rừng. Tiếng chó sủa cũng ngày càng dồn dập thêm. Vậy là ở chỗ náo đó đã có những con thú bị dính đạn. Đúng lúc này bụi cây trước mặt Peter rẽ ra, một con thú với bộ sừng to và đẹp cách anh chừng một trăm mét. Peter chỉ cần cử động ngón tay rất nhẹ thì phát súng không thể nào trượt được. Nhưng Peter ngần ngừ trong giây lát rồi lại đặt súng xuống không bắn. Con vật tiếp tục chạy đi xa hơn. Vừa lúc đó một phát súng nổ. Sau đó còn nghe hai ba phát súng nữa.
Một con vật oằn oại ngã xuống. Máu tuôn có vôi từ cổ và mắt con vật. Peter cảm thấy đau nhói ở vùng thượng vị. Mặt anh vã mồ hôi lạnh. Không quen với cảnh chết chóc tàn bạo, người Peter nóng ran ghê tởm. Anh chóng mặt muốn ói. Lần đầu tiên nguwòi con Trái Đất thấy cảnh chết chóc, thấy sự đổ máu vô ích, thấy cơn dẫy chết của một sinh vật. Đã hàng ngàn năm nay ở Trái Đất gười ta không hề biét đến kiểu giết chóc như thế này. máu con vật tuân ra lai láng, mắt nó lồi ra, con vật dẫy dụa đau đớn. Toàn bộ cái đó làm Peter bủn rủn chân tay. Cũng do bị kích động mạnh, tác dụng của chất thuốc ru ngủ PXF mà họ vẫn cho anh uống hàng ngày đột nhiên biến mất, Peter nghĩ:
"Cái gì đã xảy ra với mình? Người ta đã làm gì mình đây? Ta ở đây từ bao giờ?" Peter hoảng hốt lau khuôn mặt đẫm mồ hôi, có phải mình đã sống trong xa hoa thăng lệ từ mấy ngày hay mấy tuần này rồi? Có phải chính anh đã giết thời gian ở đây bằng giải trí và những thú vui đáng xem xét lại?
Không lẽ kẻ đi khiêu vũ, dự các bữa tiệc và không làm một việc gì để tìm cách thoát khỏi nơi này lại là Peter Mac Gulliver đứa con của Trái Đất? Mình đã quên ON và ORO và suýt nữa quên cả July rồi! Hình như có một đám sương mù nào đã chụp lấy mình?
Con vật đang nằm trong vũng máu giẫy mạnh rồi chết hẳn. Peter đã hoàn toàn tỉnh táo.
Chiếc nhẫn cưới ở ngón tay ta!
Trong mấy ngày qua, khi sống trong tình trạng mịt mù, đôi nghi anh suy nghĩ đến việc dùng chiếc điện đài nhỏ xíu này. Nhưng anh lo rằng, trạm kiểm soát trung tâm nghe được các tín hiệu gọi của anh và sẽ xóa chúng trước khi July có thể bắt được.
Anh cũng không dám bật công tắc thân vì anh sợ rằng bộ phận thu mọi tiếng động của máy xử lý theo lời nói bên anh sẽ phát hiện ra. Họ sẽ lấy mất chiếc nhẫn như lấy mọi đồ vật khác của anh...
Nhưng nếu vậy, chiếc máy thu phát tinh vi dấu trong chiếc nhẫn còn có ích gì nếu ta không dùng đến nó? Còn ta là người thế nào mà cũng không dám làm điều gì hết? Anh quả quyết xoay chiếc nhẫn trên tay, bấm nút thu và đưa lên tai. Chỉ có một mình anh trên cây xoài. Từ xa có những tiếng súng vang lên cùng với tiếng rống của những con thú, tiếng sủa của những con chó. Tiếng động bên ngoài to tới mức hầu như anh không nghe được các tín hiệu. Nhưng đồng thời nhờ vậy cũng không ai chú ý đến tín hiệu vô tuyến.
Đầu tiên anh nghe thấy toàn con số. Một ai đó đã truyền chỉ thị nào đó cho người khác. Không biết là máy hay người.
- 6.400.000 - 16... Đã nhận được... Rõ... 85.997 53.003... Đã nhận... Rõ...
Peter vừa qua bước sóng khác. Bây giờ anh nghe được một câu chuyện. Đầu tiên anh chỉ hơi chú ý rồi sau anh sững sờ:
- Sau khi bắt được con cái thì Viện nghiên cứu động vật có được một cặp sinh vật Trái Đất và lần đầu tiên chúng ta có điều kiện để quan sát cặp đó về mặt sinh học.
- Chuẩn y.
Bây giờ lại có những con số khác đánh tiếp mà Peter không hiểu được ý nghĩa. Rồi tới một điều làm Peter hoảng hốt suýt ngã lăn xuống gốc cây: Một tiếng nói dõng dạc gọi con tàu vũ trụ và July đã trả lời. Toàn bộ cuộc điện đàm dùng tiếng nói của Trái Đất. Peter nín thở lắng nghe:
- Đây là con tàu Nhân Loại... Ông đã hứa với tôi rằng hôm nay chính anh ấy sẽ nói chuyện mà.
- Xin bà kiên nhẫn một chút.
- Trước đây hai ngày chính ông đã nói rằng...
Toàn thân Peter toát mồ hôi lạnh: Trước đây hai ngày à? Như thế nghĩa là sao? Có nghĩa là liên lạc vô tuyến thiết lập được nhiều ngày? Máu trong người Peter gần như ngừng chảy.
- Thưa bà, đáng tiếc là hiện giờ cưa được. Sự thực là ống ấy hơi bị chấn thương não nhẹ thôi. Nhưng chúng tôi...
Chấn thương não là thế nào? Peter sứng sờ hỏ.
- Ít nhất, ông phải đề nhà tôi nói một tiếng để tôi được yên tâm...
- Nếu bà cứ nhất định như vậy thì... Vâng, bây giờ bác sĩ đã cho phép thì xin mời ông Peter Mac Guilliver nói một câu thôi... Và Peter như chết cứng khi nghe thấy tiếng nói của chính mình:
- July. Em thân mến nhất. Chúng ta sắp được sống đoàn tụ rồi. Em kiên nhẫn...
Đó chính là những lời mà trước đây một tuần anh đã nói với July, trong buổi điện đàm duy nhất mà anh được phép. Thì ra họ đã ghi lại và phát lại. Tốt nhất là lúc này anh phải hét lên, bật sang chế độ phát lại. Tốt nhất lúc này anh phải hét lên, bật máy sang tư thế phát và kêu gọi July.
"July, em hãy cẩn thận. Đừng có tin bọn chúng!" Nhưng may thay anh tự chủ được. Nếu anh nói ngay lúc này thì sẽ vĩnh viễn không cứu được cả hai. Anh đành tiếp tục nghe cuộc điện đàm:
- Từ hôm tai nạn, chồng bà nằm bệnh viện, chân bị gãy và chấn thương não. Vì vậy chúng tôi xin nhắc lại là không có khả năng nào khác ngoài các bà hạ cánh xuống đây... Việc hạ cánh sẽ tiếng hành chính xác sau 72 giờ nữa. Những mấy móc của chúng tôi sẽ giúp con tàu vũ trụ của bà hạ xuống. Có nghĩa là bà sẽ nhận tín hiệu của chúng tôi sẽ để mồi cháy tên lửa và điều chỉnh các thiết bị cần thiết cho việc hiệu chỉnh đường bay. Từ bây giờ cho tới lúc đó bà cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Cuộc điện đàm kết thúc. Peter hốt hoảng muốn xỉu, nhất là biết rằng mình bất lực trước tình huống này.
Anh không nhận thấy rằng mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, anh không cảm thấy đói. Chìm đắm trong suy nghĩ miên man. Anh quyết định, bây giờ phải tìm cách càng ở ngoài trời lâu càng tốt để tiếp tục theo dõi cuộc điện đàm. Có lẽ... Anh phải làm một việc gì chứ! Đến bây giờ anh vẫn bằng lòng vì tính cẩn thận của mình. Vì nếu vừa qua mà anh gọi July thì mọi tín hiệu phát ra sẽ bị chặn và kết quả là anh đã bộc lộ trước lúc cần thiết...
Anh chìm đắm trong suy nghĩ hàng giờ cho tới khi tiếng tù và lại vang lên váo hiệu kết thúc cuộc đi săn. Anh giả vờ cử động như người đang ngủ. Anh bỏ lại thức ăn, thức uống trên cây và leo xuống. Lúc thì anh cảm thấy ớn lạnh, lúc cảm thấy nóng ran như lên cơn sốt. Nhưng anh quả quyết phải tự kìm chế để bền ngoài không thấy được sự xúc động của mình.
Con đường lăn ở chân gốc cây xoài lại chạy ngược chiều hồi sáng nên anh không phải tìm đường trở về.
Rừng đã mát, gió lay động kóm lá khe khẽ rung, không khí đượm hương êm dịu của buổi chiều. Các Mặt Trăng bắt đầu ló lên. Riêng Peter cảm thấy, trong khắp khoảng không vũ trụ, không có người nào bất hạnh và khổ sở như anh.
Khi anh theo con đường lăn về tới khoảng rừng thưa thì đã thấy một ngọn lửa trại lớn đang bừng cháy. Ngai của nhà Vua được đặt trên rêu. Xung quanh có những cô gái mang những dây boa - Hoa để tặng cho các xạ thủ giỏi nhất. Tiếng tù và rúc lên liên tiếp. Người đi săn đặt các con thú săn được trên cỏ và hãnh diện đứng giữa đàn chó và con thú. Riêng Peter trở về tay không, người đẫm mồ hôi và mệt mỏi!
Nhà Vua đứng lên, Tù và ôm tiếng:
- Huy chương của hội săn hôm nay được tặng cho vị khách của chúng ta. Ông Peter Mac Gulliver người từ Trái Đất. Ông xứng đáng được tặng thưởng này vì đã thể hiện tính tự chủ rất cao, ông thà không bắn vào con Cọp - Hươu có cặp sừng vàng của Hoàng Thượng.
- Hoan hô! - Những người đi săn reo lên.
Bây giờ thì Peter lại càng không hiểu gì nữa.
Những người đi săn trẻ tuổi xúm quanh chúc mừng anh. Anh nhớ ra con Cọp - Hươu chạy qua chòi bắn cảu anh có mang những vòng vàng ở đầu cặp sừng. Nếu tự anh bắn con đó sẽ là sự vô lễ lớn nhất đối với nhà vua. Nhưng mọi người ở hoàn cảnh như thế rất ít người tự chủ được. Hoan hô! Hoan hô! Hoan hô!
Một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng đặt lên đầu Peter một dây hoa. Nhà vua gọi anh lại và ban cho anh một chiếc huy chương vàng to bằng bàn tay.
- Ông cảm thấy ở đất nước chúng tôi thế nào? Ông có nguyện vọng gì không?
- Thưa bệ hạ, ở đây thật tuyệt hảo. Nhưng tôi cũng rất muốn trở về con tàu vũ trụ để gặp vợ tôiv à cùng trở về Tô quốc.
Vùa quay lại nhìn Thái tử Recker.
- Chuyến đi của ông khách thân mếm của chúng ta được chuẩn bị tới đâu rồi?
- Thưa vua cha, tất cả được tiến hành theo tuần tự tốt đẹp nhất. Hoàng Tử cúi gập mình