Chương 39

    
húc buổi sáng tốt lành, ông Munro,” Danny lên tiếng chào, đồng thời chìa tay ra. “Rất vui được gặp lại ông.”
“Rất vui gặp lại ông, Sir Nicholas,” Munro đáp. “Tôi chắc ông đã có một chuyến đi dễ chịu.”
Nick đã mô tả Fraser Munro chu đáo đến mức Danny gần như cảm thấy đã quen người đàn ông này từ trước. “Quả vậy, cảm ơn ông. Chuyến đi trên tàu đã cho phép tôi đọc lại toàn bộ thư tín chúng ta đã trao đổi một lần nữa, cũng như có thời gian cân nhắc các đề xuất của ông,” Danny nói trong khi Munro dẫn anh tới ngồi xuống một chiếc ghế êm ái kê cạnh bàn làm việc của ông.
“Tôi sợ rằng lá thư cuối cùng của tôi đã không đến tay ông kịp thời,” Munro nói. “Tôi vốn đã định gọi điện thoại, nhưng tất nhiên...”
“Không thể nào,” Danny lên tiếng, chỉ quan tâm xem lá thư cuối cùng này chứa đựng những gì.
“Tôi sợ rằng đây không phải là tin tốt,” Munro nói, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn - một thói quen Nick chưa từng nói đến. “Có một trát hầu tòa chống lại ông,” - Danny bấu chặt lấy tay vịn của chiếc ghế. Liệu có phải cảnh sát đang chờ sẵn anh bên ngoài? - “từ phía ông chú Hugo của ông.” Danny thở phào nhẹ nhõm. “Đáng ra tôi phải lường trước chuyện này,” Munro nói, “vì thế tôi đã tự trách mình rất nhiều.”
Bỏ qua đi, Danny muốn nói lên thành tiếng. Nick không nói gì.
“Trát này nói rằng bố ông đã để lại bất động sản ở Scotland cũng như ngôi nhà tại London cho chú ông, và như vậy ông không có bất cứ quyền nào với hai tài sản kể trên.”
“Nhưng điều đó thật vô lý,” Danny nói.
“Tôi hoàn toàn đồng ý với ông, và nếu ông cho phép tôi sẽ trả lời rằng chúng ta sẽ bảo vệ quyền lợi của mình đến cùng.” Danny chấp nhận quan điểm của Munro, mặc dù anh hiểu Nick có lẽ sẽ thận trọng hơn. “Tệ hại hơn nữa,” Munro nói tiếp, “các luật sư của chú ông đã đi đến cái mà họ mô tả như một thỏa hiệp.” Danny gật đầu, vẫn chưa sẵn sàng đưa ra một ý kiến. “Nếu ông chấp nhận đề nghị ban đầu của chú mình, cụ thể là ông ta sẽ giữ quyền sở hữu của cả hai bất động sản cộng với trách nhiệm trả tiền vay thế chấp, ông ta sẽ cho rút lại trát.”
“Ông chú tôi đang bày trò bịp bợm,” Danny nói. “Nếu tôi nhớ chính xác, ông Munro, lời khuyên ban đầu của ông là đưa chú tôi ra trước tòa và yêu cầu khoản tiền bố tôi đã vay thế chấp bằng hai ngôi nhà, một món tiền hai triệu một trăm nghìn bảng.”
“Quả thực tôi đã khuyên như vậy,” Munro nói tiếp. “Nhưng nếu tôi còn nhớ đúng câu trả lời của ông lúc đó, Sir Nicholas,” - ông lại đeo chiếc kính có mắt hình bán nguyệt lên, xệ xuống sát chóp mũi, và mở một cặp hồ sơ ra - “phải rồi, nó đây rồi. Những từ chính xác ông đã nói là, “Nếu đó là mong muốn của bố tôi, tôi sẽ không đi ngược lại chúng.”
“Đó là những gì tôi cảm thấy lúc đó, ông Munro,” Danny nói, “nhưng kể từ đó đến nay hoàn cảnh đã thay đổi. Tôi không thể tin bố tôi lại tán thành việc chú Hugo đâm đơn kiện cháu mình.”
“Tôi đồng ý với ông,” Munro nói, không giấu được ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ của khách hàng. “Vậy, ông Munro, tôi có thể đề xuất chúng ta vạch trần trò bịp của ông ta chứ?”
“Chúng ta cần làm việc đó như thế nào?”
“Chúng ta có thể đâm đơn kháng cáo,” Munro trả lời, “yêu cầu tòa đưa ra phán quyết về việc liệu bố ông có quyền vay tiền bằng cách thế chấp hai bất động sản kia mà không tham khảo ý kiến ông trước hay không. Mặc dù về bản chất tôi là một người thận trọng, Sir Nicholas, tôi dám đi xa đến mức cho rằng pháp luật đứng về phía chúng ta. Tuy nhiên, tôi chắc ông đã từng đọc cuốn Ngôi nhà lạnh lẽo(1) khi còn trẻ.”
“Tôi mới đọc gần đây thôi,” Danny thừa nhận.
“Vậy thì ông đã biết rõ nguy cơ bị lôi vào một cuộc chiến lâu dài khi thực hiện hành động này.”
“Nhưng không giống như Jarndyce và Jarndyce(2),” Danny nói, “Tôi ngờ rằng chú Hugo sẽ đồng ý dàn xếp tại tòa.”
“Điều gì khiến ông nghĩ vậy?”
“Ông ta sẽ không muốn thấy khuôn mặt của mình trên trang nhất của tờ Scotsman hay tờ Edinburgh Evening News đâu, cả hai tờ báo này sẽ không thể hạnh phúc hơn khi có dịp nhắc lại cho độc giả nhớ cháu của ông ta đã cư ngụ ở đâu trong bốn năm vừa qua.”
“Một điểm tôi chưa nghĩ đến,” Munro nói. “Nhưng suy nghĩ lại, tôi buộc phải đồng ý với ông.” Ông ho khẽ. “Lần cuối khi chúng ta gặp nhau, dường như ông không hề nghĩ rằng...”
“Khi chúng ta gặp nhau lần cuối cùng, ông Munro, tôi đang bận tâm tới những việc khác, vì thế không thể hoàn toàn nắm bắt được sự nghiêm trọng của những gì ông nói với tôi lúc đó. Sau này tôi đã có thời gian ngẫm nghĩ về lời khuyên của ông, và...” Danny đã tập đi tập lại những câu này trong phòng giam, trong khi Al Mập đóng vai ông Munro.
“Có lẽ vậy,” Munro nói, tháo kính ra và quan sát vị khách hàng của mình một cách chăm chú hơn. “Vậy với sự cho phép của ông, tôi sẽ ra đòn phản công nhân danh ông. Tuy nhiên, tôi cần phải cảnh báo ông rằng việc này rất có thể sẽ không thể giải quyết chóng vánh được.”
“Sẽ mất bao lâu?” Danny hỏi.
“Có thể một năm, thậm chí lâu hơn một chút, trước khi vụ kiện được đưa ra tòa xử.”
“Đây có thể là một rắc rối,” Danny nói. “Tôi không chắc trong tài khoản của mình ở Countts còn đủ tiền để...”
“Tôi chắc ông sẽ có chỉ thị cho tôi sau khi đã liên hệ với chủ ngân hàng của mình.”
“Tất nhiên rồi,” Danny nói.
Munro lại bật ho. “Có một vài việc nữa tôi cảm thấy chúng ta cần bàn bạc, Sir Nicholas.” Danny chỉ gật đầu, trong khi Munro lại đeo chiếc kính mắt bán nguyệt lên và chăm chú tìm kiếm trong các giấy tờ trên bàn làm việc của mình. “Mới đây ông đã thực hiện một di chúc khi còn đang ở trong tù,” Munro vừa nói vừa rút một tài liệu từ dưới đáy một chồng hồ sơ ra.
“Hãy giúp tôi nhớ lại các chi tiết,” Danny nói, nhận ra nét chữ quen thuộc của Nick trên tờ giấy kẻ dòng của nhà tù.
“Ông đã để lại phần lớn bất động sản của mình cho một người có tên Daniel Cartwright.”
“Ôi Chúa ơi,” Danny nói.
“Với phản ứng vừa rồi, tôi có thể đoán ông muốn xem xét lại nguyện vọng của mình, Sir Nicholas?”
“Không,” Danny nói, lập tức trấn tĩnh lại. “Chỉ là Danny Cartwright vừa mới qua đời.”
“Vậy ông sẽ cần phải thảo một di chúc mới vào một thời điểm nào đó trong tương lai. Nhưng nói thật lòng, lúc này còn nhiều việc khẩn cấp hơn chúng ta cần để tâm đến.”
“Chẳng hạn?” Danny hỏi.
“Có một chiếc chìa khóa mà chú ông có vẻ rất nóng lòng muốn có được.”
“Một chiếc chìa khóa?”
“Phải,” Munro đáp. “Dường như chú ông sẵn sàng trả cho ông một nghìn bảng đổi lấy một sợi dây chuyền bạc và chiếc chìa khóa mà ông ta tin ông đang giữ. Ông ta biết bản thân chúng không có nhiều giá trị, song ông ta muốn giữ chúng lại trong gia đình.”
“Và chúng sẽ ở lại,” Danny trả lời. “Tôi không biết có thể hỏi riêng ông, thưa ông Munro, liệu ông có biết chiếc chìa khóa đó dùng để mở thứ gì không?”
“Không, tôi không biết,” Munro thừa nhận. “Riêng về chuyện này ông nội ông không tiết lộ với tôi. Mặc dù tôi dám đánh liều đề xuất rằng vì chú ông khao khát muốn chạm tay vào nó đến thế, chúng ta có thể đoán những gì đựng trong thứ chiếc chìa khóa đó mở ra giá trị hơn một nghìn bảng rất nhiều.”
“Có lẽ vậy,” Danny nói, bắt chước Munro.
“Vậy tôi phải trả lời đề nghị này ra sao?” Munro hỏi.
“Hãy nói với chú tôi ông không biết gì về sự tồn tại của một chiếc chìa khóa như vậy.”
“Sẽ như ý ông, Sir Nicholas. Nhưng tôi không nghĩ rằng ông ta dễ bị làm ngã lòng như vậy, và chắc chắn chú ông sẽ quay lại với một cái giá cao hơn.”
“Câu trả lời của tôi sẽ vẫn như cũ, cho dù ông ta có trả bao nhiêu.”
“Được rồi,” Munro nói. “Tôi xin mạo muội hỏi không biết ông có định lưu lại Scotland không?”
“Không, ông Munro. Tôi sẽ trở về London ngay để thu xếp các vấn đề tài chính của mình, nhưng đừng lo, tôi sẽ luôn giữ liên lạc.”
“Nếu vậy ông sẽ cần bộ chìa khóa căn nhà của ông tại London,” Munro nói, “chúng vẫn nằm trong két an toàn của tôi kể từ khi bố ông qua đời.” Ông đứng dậy, đi tới chiếc két lớn đặt ở góc phòng. Ông nhập mã và kéo cánh cửa nặng nề ra, để hé lộ vài chiếc giá để đầy tài liệu. Ông lấy ra hai chiếc phong bì từ giá trên cùng. “Tôi có ở đây cả bộ chìa khóa căn nhà ở The Boltons cũng như của bất động sản của ông ở Scotland, Sir Nicholas. Ông có muốn lấy lại chúng không?”
“Không, cảm ơn ông,” Danny trả lời. “Hiện tại tôi chỉ cần bộ chìa khóa căn nhà tại London. Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông giữ giúp bộ chìa khóa bất động sản tại đây. Dù sao đi nữa, tôi không thể có mặt ở cả hai nơi một lúc.”
“Có lẽ vậy,” Munro vừa nói vừa đưa tới một trong hai chiếc phong bì dày nặng.
“Cảm ơn,” Danny nói. “Ông đã phục vụ gia đình tôi một cách trung thành trong bao năm qua.” Munro mỉm cười. “Ông tôi...”
“À,” Munro thở dài. Danny tự hỏi liệu có phải anh đã đi quá xa không. “Tôi xin lỗi đã ngắt lời ông, nhưng nhắc tới ông nội của ông làm tôi nhớ ra còn một việc nữa tôi cần ông lưu ý.” Ông quay lại chỗ chiếc két, và sau một hồi tìm kiếm lấy ra một phong bì nhỏ. “À, đây rồi,” ông kêu lên, trên khuôn mặt đầy vẻ đắc thắng. “Ông nội của ông đã yêu cầu tôi đích thân đưa thứ này cho ông, nhưng chỉ sau khi bố ông đã qua đời. Tôi đáng ra phải thực hiện yêu cầu đó khi chúng ta gặp nhau lần trước, nhưng với tất cả những, e hèm, chèn ép mà ông phải chịu đựng lúc đó, tôi thừa nhận đã quên khuấy mất chuyện này.” Ông đưa chiếc phong bì cho Danny, anh nhìn vào trong nhưng không tìm thấy gì.
“Toàn bộ chuyện này có ý nghĩa gì với ông không?” Danny hỏi.
“Không hề,” Munro thú nhận. “Nhưng nhớ lại thú vui suốt cuộc đời của ông nội anh, có lẽ con tem không chừng rất có giá trị.”
Danny cất chiếc phong bì vào túi áo trong mà không bình phẩm gì thêm.
Munro đứng dậy. “Tôi hy vọng, Sir Nicholas, chúng tôi sẽ sớm được gặp lại ông ở Scotland. Từ giờ đến
lúc đó, nếu cần sự giúp đỡ của tôi, đừng ngần ngại gọi điện.”
“Tôi không biết làm cách nào báo đáp lòng tốt của ông,” Danny nói.
“Tôi tin chắc sau khi chúng ta đã giải quyết xong rắc rối với chú Hugo của ông, tôi đã được đền bù còn hơn xứng đáng.” Ông mỉm cười khô khan, sau đó đưa Sir Nicholas ra cửa, bắt tay anh rất nhiệt tình và chào tạm biệt.
Khi Munro nhìn theo người khách hàng đang rảo bước quay về khách sạn, ông không khỏi nghĩ thực ra Sir Nicholas thích ông nội mình đến mức nào, mặc dù ông tự hỏi liệu với vị khách hàng của mình có khôn ngoan hay không khi đeo cả chiếc cà vạt của trung đoàn - nếu nghĩ tới hoàn cảnh.
° ° °
“Nó đã làm gì?” Hugo lớn tiếng gầm lên trong điện thoại.
“Anh ta đưa đơn kháng nghị chống lại ông, đòi lại hai triệu một trăm nghìn bảng ông đã cho vay dựa trên hai bất động sản.”
“Chắc chắn Fraser Munro đứng đằng sau nó,” Hugo nói. “Nick không dám chống lại ước nguyện của bố nó đâu. Giờ chúng ta phải làm gì?”
“Chấp nhận kháng nghị và nói với họ chúng ta sẽ gặp họ trước tòa.”
“Nhưng chúng ta không thể làm thế,” Hugo nói. “Anh chẳng luôn nói rằng nếu cuối cùng chuyện này bị lôi ra trước tòa, chúng ta sẽ mất hết - và báo chí sẽ có một ngày lễ hội.”
“Tất nhiên, nhưng nó sẽ không bao giờ ra trước tòa.”
“Làm sao anh có thể chắc chắn vậy?”
“Vì tôi sẽ tìm cách đảm bảo để vụ kiện kéo dài ít nhất vài năm, và cháu ông sẽ cạn hết tiền từ rất lâu trước đó. Đừng quên, chúng ta biết trong tài khoản của anh ta còn bao nhiêu. Ông chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi trong khi tôi rút cạn máu anh ta.”
“Thế còn chiếc chìa khóa thì sao?”
“Munro tuyên bố ông ta không biết gì về chiếc chìa khóa nào hết.”
“Hãy gạ cho hắn nhiều tiền hơn nữa,” Hugo nói. “Nếu một lúc nào đó Nick phát hiện ra thứ chiếc chìa khóa đó mở được, nó sẽ có thể ngồi nhìn tôi phá sản.”

    
rên chuyến tàu quay về London, Danny để tâm xem xét kỹ hơn chiếc phong bì ông nội Nick muốn giao lại cho anh ta mà không muốn bố anh ta biết. Nhưng tại sao?
Danny chuyển sự chú ý sang con tem. Đó là một con tem Pháp, trị giá năm franc, in hình năm vòng tròn biểu tượng của Olympic. Chiếc phong bì đóng dấu bưu điện Paris, có từ năm 1896. Từ nhật ký của Nick, Danny biết được ông nội anh ta, Sir Alexander Moncrieff, là một nhà sưu tập đam mê, như vậy con tem rất có thể thuộc loại hiếm và có giá trị, song anh không biết mình có thể hỏi ý kiến tư vấn của ai. Anh cảm thấy khó mà tin được tên và địa chỉ ghi trên bì thư lại có thể giúp ích nhiều: Nam tước de Coubertin, 25 phố Croix-Rouge, Geneve, Thụy Sĩ. Chắc hẳn vị nam tước đã qua đời từ lâu.
Từ King’s Cross, Danny lên tàu điện ngầm tới South Kensington - không phải là phần London anh quen thuộc. Với sự giúp đỡ của một cuốn chỉ dẫn mua tại một ki ốt nằm trong ga, anh đi bộ dọc đường Old Brompton theo hướng The Boltons. Mặc dù chiếc vali của Nick mỗi lúc một nặng hơn, anh cảm thấy không thể lãng phí số tiền dự trữ đang cạn đi nhanh chóng vào việc đi taxi.
Cuối cùng, khi đến được The Boltons, Danny dừng lại trước số 12. Anh không thể tin nổi chỉ có mỗi một gia đình sống tại đó; chỉ riêng chiếc garage kép đã lớn hơn cả ngôi nhà của anh ở Bow. Anh mở cánh cổng sắt kêu cót két ra và bước theo một lối đi dài phủ đầy cỏ dại dẫn tới cửa trước. Anh bấm chuông. Anh không biết tại sao, trừ việc anh không muốn tra chìa khóa vào ổ cho tới khi biết chắc ngôi nhà không có người ở. Không có ai trả lời.
Danny thử xoay chìa vài lần trong ổ khóa trước khi cánh cửa miễn cưỡng mở ra. Anh bật đèn tiền sảnh lên. Bên trong, căn nhà trông giống hệt những gì Nick đã mô tả trong cuốn nhật ký của anh ta. Một tấm thảm dày màu xanh lục đã phai; giấy dán tường với họa tiết màu đỏ, cũng đã phai màu; một tấm rèm thêu kiểu cổ buông dài từ trên trần xuống tận sàn nhà, tấm rèm có vẻ đã bị bỏ mặc cho nhậy cắn suốt nhiều năm qua. Trên tường không có bức tranh nào, chỉ còn lại những khoảng giấy dán tường hình vuông hay chữ nhật đỡ phai màu hơn những nơi khác cho thấy nơi các bức tranh từng được treo. Danny dễ dàng đoán ra ai đã tháo chúng đi, cũng như hiện giờ những bức tranh này đang được treo ở nhà ai.
Anh chậm rãi đi vòng quanh các căn phòng, cố gắng làm quen. Nơi này giống như một bảo tàng hơn nơi ở của một ai đó. Sau khi đã xem xét hết tầng trệt, anh leo lên cầu thang lên tầng trên, đi theo một lối đi khác trước khi bước vào một phòng ngủ lớn có kê giường đôi. Trong tủ quần áo treo một loạt bộ đồ sẫm màu hoàn toàn có thể đem cho thuê làm trang phục cho một vở kịch lấy bối cảnh thời xưa, bên cạnh đó là những chiếc sơmi cổ gấp, và trên một chiếc giá phía dưới chân có để vài đôi giày leo núi nặng trịch màu đen. Danny đoán chắc hẳn đây từng là phòng của ông nội Nick, và rõ ràng bố anh ta đã thích sống tại Scotland hơn. Khi Sir Alexander qua đời, ông chú Hugo hẳn đã mang đi các bức tranh cùng tất cả những thứ khác có giá trị khác không bị đóng đinh giữ chặt lại, trước khi cam kết với bố Nick về một triệu bảng cho vay thế chấp dựa vào ngôi nhà trong khi Nick được an bài êm thấm trong tù. Danny bắt đầu nghĩ có lẽ anh cần giải quyết ổn thỏa với Hugo trước khi nhắm vào Bốn gã ngự lâm quân.
Sau khi đã kiểm tra tất cả phòng ngủ - bảy cả thảy - Danny chọn một trong các phòng ngủ nhỏ hơn làm nơi trải qua đêm đầu tiên của mình trong ngôi nhà. Sau khi đã ngắm qua tủ quần áo và các ngăn kéo, anh đi đến kết luận hẳn đây là căn phòng cũ của Nick, bởi vì trong đó có một loạt bộ đồ cùng một ngăn kéo đầy ắp áo sơmi và một dãy giày vừa anh như in, song có vẻ như chúng đều từng được mặc bởi một người lính đã mặc quân phục hầu hết cuộc đời mình và không mấy quan tâm đến thời trang.
Sau khi Danny đã cất đồ xong, anh quyết định trèo lên cao hơn để xem trên tầng thượng có gì. Anh đi qua một phòng dành cho trẻ con dường như chưa bao giờ được dùng đến, bên cạnh là một phòng chơi đầy đồ chơi mà chưa đứa trẻ nào từng chơi qua. Suy nghĩ của anh lại hướng về Beth và Christy. Anh nhìn qua cửa sổ căn phòng chơi xuống một khu vườn rộng. Ngay cả trong ánh sáng tắt dần của lúc nhá nhem anh vẫn có thể nhìn thấy thảm cỏ đã mọc cao sau nhiều năm bỏ bê không được chăm sóc.
Danny quay về căn phòng của Nick, cởi quần áo đi tắm. Anh đứng dưới vòi sen, hoàn toàn chìm trong suy nghĩ, không hề nhúc nhích cho tới khi nước trở nên lạnh ngắt. Sau khi lau khô người, anh quyết định sẽ không mặc bộ pyjama lụa của Nick và leo thẳng lên giường. Chỉ sau vài phút anh đã chìm vào giấc ngủ. Tấm đệm ở đây đã giống nhiều hơn tấm đệm mà anh đã quen trong tù.
° ° °
Danny rời giường sáng hôm sau, mặc quần, khoác lên người chiếc áo choàng lụa treo phía sau cánh cửa, rồi đi tìm nhà bếp.
Anh đi xuống một cầu thang không trải thảm xuống tầng trệt tối om, tìm thấy một phòng bếp rộng với một bộ bàn bếp Aga và những chiếc giá xếp đầy những chai thủy tinh lớn không rõ đựng thứ gì. Anh đặc biệt thú vị trước một dãy chuông nhỏ gắn trên tường, có ghi chú “Phòng khách lớn”, “Phòng ngủ ông chủ”, “Phòng chơi”, và “Cửa trước”. Anh bắt đầu tìm kiếm thức ăn, nhưng không thể tìm thấy thứ gì đã không hết hạn sử dụng từ vài năm trước. Lúc này anh bắt đầu hiểu ra thứ mùi tràn ngập trong nhà xuất phát từ đâu. Nếu còn chút tiền nào trong tài khoản của Nick, điều đầu tiên anh cần là thuê một người dọn dẹp. Anh mở toang một trong những khung cửa sổ rộng ra để một luồng không khí sạch lưu thông vào trong phòng, điều đã không được làm suốt một thời gian dài.
Không tìm thấy gì ăn, Danny quay lại phòng ngủ để thay quần áo. Anh chọn những món đồ có vẻ ít bảo thủ nhất tìm thấy được từ tủ quần áo của Nick, nhưng khi thay đồ xong trông anh vẫn chẳng khác gì một đại úy Cận vệ đang về phép.
Khi tiếng chuông báo tám giờ sáng vang lên từ đồng hồ nhà thờ trên quảng trường, Danny cầm lấy ví đang để trên chiếc bàn kê đầu giường rồi nhét vào túi áo jacket. Anh nhìn lại lần nữa chiếc phong bì ông nội Nick để lại cho mình, và tin chắc mọi bí mật đều nằm ở con tem. Anh ngồi xuống cạnh chiếc bàn viết kê bên cửa sổ, viết một tấm séc trị giá năm trăm bảng cho Nicholas Moncrieff. Liệu trong tài khoản của Nick còn năm trăm bảng không? Anh chỉ có một cách để tìm ra câu trả lời.
Khi rời khỏi nhà vài phút sau đó, anh khóa cửa ra vào lại, nhưng lần này đã nhớ rút chìa khóa mang theo mình. Anh rảo bước đến đầu con đường, rẽ phải đi theo hướng tới nhà ga South Kensington, dọc đường chỉ rẽ vào một cửa hàng bán báo để mua một tờ The Times. Khi ra khỏi cửa hàng, anh phát hiện thấy một bảng tin với những lời chào cung cấp dịch vụ đủ loại. “Mát xa, Sylvia sẽ tới tận nhà bạn, 100 bảng,”, “Bán máy cắt cỏ, mới dùng hai lần, 250 bảng, có thể thương lượng giá.” Anh sẽ không ngần ngại mua nếu biết chắc vẫn còn 250 bảng trong tài khoản của Nick.
Đến khi xuống tàu tại ga Charing Cross, Danny đã hình thành trong đầu hai kế hoạch hành động, tùy thuộc vào việc người điều hành chi nhánh ngân hàng tại Coutts đã quen mặt Sir Nicholas, hay chưa bao giờ gặp mặt anh ta.
Anh đi bộ dọc phố Strand tìm kiếm trụ sở ngân hàng. Trên trang bìa xám cuốn séc của Nick chỉ ghi Coutts&Co., Strand, London; rõ ràng đây là một ngân hàng quá lớn để phải bận tâm đến chuyện nó có số nhà hay không. Chưa đi được bao xa, anh đã nhìn thấy một ngôi nhà màu đồng có mặt tiền lớn lắp kính tọa lạc bên kia đường, trên tòa nhà có hai hình vương miện khiêm tốn nằm trên chữ Coutts. Anh băng qua đường, lách người qua những dòng xe đang xuôi ngược. Anh sắp biết rõ hiện tại mình giàu có cỡ nào.
Anh đi qua cánh cửa quay vào trong ngân hàng, lập tức cố gắng xác định phương hướng. Ngay phía trước, một cầu thang dẫn lên gian sảnh rộng nơi diễn ra các giao dịch ngân hàng. Anh đi lên cầu thang, tới một gian phòng rộng trần lắp kính, chạy suốt dọc theo một bên tường là một quầy giao dịch dài. Một vài nhân viên thu phát mặc áo choàng dài màu đen đang phục vụ khách hàng. Danny chọn một thanh niên trẻ măng trông có vẻ như vừa bắt đầu biết cạo râu. Anh bước tới trước cửa quầy của mình. “Tôi muốn rút tiền.”
“Thưa, ông cần bao nhiêu?” người nhân viên thu phát hỏi.
“Năm trăm bảng,” Danny trả lời, đưa cho cậu thanh niên tấm séc anh vừa viết hồi sáng.
Cậu nhân viên thu phát kiểm tra tên và số tài khoản trên máy tính, rồi tỏ ra ngần ngại. “Ông làm ơn chờ một chút được không, Sir Nicholas?” anh ta hỏi. Trong đầu Danny, dòng suy nghĩ bắt đầu tăng tốc. Không lẽ tài khoản của Nick đã bị rút quá giới hạn cho phép? Hay nó đã bị đóng? Hãy bọn họ không muốn dây dưa với một gã từng ngồi tù? Một lát sau, một người đàn ông đứng tuổi hơn xuất hiện, dành cho anh một nụ cười rất xởi lởi. Không lẽ Nick biết ông ta?
“Sir Nicholas phải không ạ?” anh ta dò hỏi.
“Phải,” Danny trả lời, một trong những câu hỏi của anh cũng đã được giải đáp.
“Tôi là Watson. Tôi là giám đốc điều hành ở đây. Rất vui được gặp lại ông sau suốt quãng thời gian vừa qua.” Danny nhiệt tình bắt tay vị giám đốc điều hành trước khi ông ta nói thêm. “Có lẽ chúng ta nên trao đổi một chút trong văn phòng của tôi?”
“Tất nhiên rồi, ông Watson,” Danny nói, cố tỏ ra tự tin. Anh đi theo viên giám đốc điều hành qua dọc sàn giao dịch tới một cánh cửa mở vào một văn phòng nhỏ ốp ván gỗ. Trên bức tường phía sau bàn làm việc có treo độc nhất bức chân dung sơn dầu của một quý ông mặc áo choàng dài màu đen. Dưới bức tranh là bảng chú thích John Campbell, Người sáng lập, 1692.
Ông Watson bắt đầu nói từ trước khi Danny kịp ngồi xuống. “Tôi thấy rằng ông đã không rút tiền lần nào trong bốn năm vừa qua, Sir Nicholas,” ông nói, mắt nhìn vào màn hình máy tính của mình.
“Đúng vậy,” Danny xác nhận.
“Có lẽ ông đã ra nước ngoài?”
“Không, nhưng trong tương lai tôi sẽ là một khách hàng thường xuyên hơn. Có nghĩa là nếu ông đã quản lý tài khoản của tôi một cách chu đáo khi tôi vắng mặt.”
“Tôi hy vọng ông sẽ nghĩ vậy, Sir Nicholas,” vị giám đốc điều hành trả lời. “Hàng năm chúng tôi đã trả lãi suất ở mức ba phần trăm mỗi năm vào tài khoản hiện tại của ông.”
Danny không tỏ ra cảm kích mà chỉ hỏi,”Vậy hiện tại trong tài khoản của tôi có bao nhiêu tiền?”
Vị giám đốc điều hành nhìn vào màn hình máy tính.”Bảy nghìn hai trăm mười hai bảng.”
Danny thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi. “Hiện tại ông có quản lý tài khoản, tài liệu hay tài sản nào khác đăng ký dưới tên tôi không?” Vị giám đốc tỏ ra hơi ngạc nhiên. “Chỉ là bố tôi mới mất gần đây.”
Ông giám đốc gật đầu. “Tôi sẽ kiểm tra ngay, thưa ông,” ông ta nói, rồi gõ vào một số phím trên bàn phím máy tính của mình. Rồi lắc đầu. “Có vẻ như tài khoản của bố ông đã được đóng hai tháng trước, và tất cả tài sản của ông đã được chuyển tới Clydesdale Bank ở Edinburgh.”
“À phải rồi,” Danny nói. “Chú Hugo của tôi.”
“Hugo Moncrieff đúng là người thụ hưởng,” vị giám đốc xác nhận.
“Đúng như tôi nghĩ,” Danny nói.
“Tôi có thể giúp gì được ông nữa, Sir Nicholas?”
“Có, tôi cần một thẻ tín dụng.”
“Tất nhiên rồi,” Watson đáp. “Chỉ cần ông vui lòng điền vào bản khai này,” ông ta nói thêm, đồng thời đưa ra một bản khai, “chúng tôi sẽ gửi một chiếc đến địa chỉ nhà ông sau vài ngày nữa.”
Danny cố gắng nhớ lại ngày sinh, nơi sinh cũng như tên lót của Nick; song anh không biết chắc nên viết gì dưới các mục “Nghề nghiệp” và “Thu nhập hàng năm”.
“Còn một việc nữa,” Danny nói sau khi điền xong bản khai. “Ông có biết nơi nào có thể giúp tôi định giá thứ này không?” Anh lấy chiếc phong bì nhỏ từ túi áo trong ra và đẩy qua mặt bàn.
Ông giám đốc xem xét chiếc phong bì một cách cẩn thận. “Stanley Gibbons,” ông ta trả lời không chút chần chừ. “Họ là những người xuất sắc nhất trong lĩnh vực này, và đã có danh tiếng ở quy mô quốc tế.”
“Tôi có thể tìm họ ở đâu?”
“Họ có một chi nhánh ngay trên đầu phố. Tôi khuyên anh nên nói chuyện với ông Prendergast.”
“Tôi thật may mắn vì ông được thông tin kỹ càng đến thế,” Danny nói với vẻ nghi ngờ.
“À, họ đã làm ăn với chúng tôi gần một trăm năm mươi năm nay.”
° ° °
Danny ra khỏi ngân hàng với thêm năm trăm bảng nằm trong ví, bắt tay vào việc tìm kiếm Stanley Gibbons. Trên đường, anh đi ngang qua một cửa hàng bán điện thoại di động, vậy là anh tìm được thêm một món nữa trong danh sách những thứ cần mua của mình. Sau khi đã lựa chọn kiểu máy mới nhất, anh hỏi người bán hàng có biết chi nhánh Stanley Gibbons nằm ở đâu không.
“Cách đây năm mươi mét, về phía tay trái của ông,” anh ta trả lời.
Danny tiếp tục đi dọc phố cho tới khi tìm thấy cái tên anh cần tìm trên cánh cửa. Bên trong, một người đàn ông cao, gầy đang cúi mặt xuống quầy, chăm chú lật giở một cuốn catalô. Ông ta đứng thẳng người dậy khi Danny bước vào.
“Ông Prendergast phải không?” Danny hỏi.
“Phải,” người đàn ông đáp. “Tôi có thể giúp gì ông?”
Danny lấy chiếc phong bì ra đặt lên mặt quầy. “Ông Watson ở ngân hàng Coutts cho rằng ông có thể giúp tôi định giá thứ này.”
“Tôi sẽ làm hết sức,” ông Prendergast nói, lấy một chiếc kính lúp từ dưới quầy lên. Ông ta xem xét chiếc phong bì một hồi trước khi đưa ra ý kiến.”Con tem thuộc đợt phát hành đầu tiên giá trị năm franc đế quốc, được tung ra kỷ niệm ngày thành lập phong trào Olympic hiện đại. Bản thân con tem không mấy giá trị, không quá vài trăm bảng. Nhưng có hai chi tiết có thể nâng cao giá trị của nó lên.”
“Đó là những chi tiết nào vậy?” Danny hỏi.
“Dấu bưu điện ghi ngày 6 tháng 4 năm 1896.”
“Tại sao điều này lại có tầm quan trọng như vậy?” Danny hỏi, cố gắng không tỏ ra quá nôn nóng.
“Đó là ngày diễn ra lễ khai mạc kỳ Olympic hiện đại đầu tiên.”
“Thế còn chi tiết thứ hai?” Danny hỏi, lần này không đợi thêm nữa.
“Tên người mà phong bì được gửi tới,” Prendergast nói, hiển nhiên rất hài lòng về chính mình.
“Nam tước de Coubertin,” Danny nói, không cần phải nhắc nhở thêm.
“Đúng thế,” người đàn ông chuyên nghề buôn bán đồ sưu tập nói. “Vị nam tước này chính là người đã sáng lập ra phong trào Olympic hiện đại, và đây chính là chi tiết biến chiếc phong bì của ông thành một hiện vật sưu tập.”
“Ông có thể định giá được không?” Danny hỏi.
“Không dễ đâu, thưa ông, vì vật này quả là có một không hai. Nhưng tôi sẵn sàng trả cho ông hai nghìn bảng.”
“Xin cảm ơn, nhưng tôi cần chút thời gian để suy nghĩ đã,” Danny trả lời, quay người ra về.
“Hai nghìn hai trăm bảng thì sao?” Prendergast gọi với theo trong khi Danny nhẹ nhàng khép cánh cửa lại sau lưng mình.

Truyện Kẻ Mạo Danh ---~~~cungtacgia~~~---

8 Tác phẩm