Chương 30
Nhà Tù Torah (AI Cập)

    
ốn giờ 19 phút chiều thứ ba
Wazir Al-Zayyat nghĩ thầm. Scorpion – Con bọ cạp: Địa ngục trần gian. Một trăm buồng giam bẩn thỉu chứa toàn các thành viên Hồi giáo nhà nòi ở Ai Cập, một tá phòng thẩm vấn, nơi hầu hết các chiến binh cứng cựa nhất của tổ chức Thanh kiếm Allah cũng có thể nôn ra bí mật sau vài giờ “được hỏi han” trong tay mật vụ Ai Cập. Vài người bước vào nhà tù Bọ Cạp đã khác hẳn kẻ khác ở tâm hồn hoặc cơ thể không lành lặn. Những kẻ đã chạm mặt Wazir Al-Zayyat thì hiếm khi sống được để kể về chuyện này.
Nhà tù Bọ Cạp chiều ấy đông đúc hơn so với mấy năm trước. Al-Zayyat chẳng làm gì đáng chú ý vì anh ta chịu trách nhiệm lớn nhất đối với bọn mới đến. Tù nhân trong phòng thẩm vấn số 4 có vẻ hứa hẹn nhất. Hussein Mandali, giáo viên trung học đến từ tổ chức Thanh kiếm Allah của Imbaba. Hắn bị tóm trong vòng chỉ 12 giờ đồng hồ vì bị tình nghi đang phân phát một cuộn băng ghi lại buổi thuyết giảng của lãnh tụ Hồi giáo Tayyib Abdul Razzap. Chuyện này tự thân nó khó là một tội – mấy bài giảng đạo vô vị của tay lãnh tụ Hồi giáo giờ như bản hip-hop của số đông thanh niên – thế nhưng nội dung bài giảng tìm thấy ở Mandali lại đáng chú ý. Trong cuộn băng, tay lãnh tụ có đề cập tới chuyện bắt cóc người phụ nữ Mỹ tại Luân Đôn và đã kêu gọi một cuộc nổi dậy có quy mô chống lại chế độ. Một loạt bằng chứng cho thấy buổi thuyết giảng được ghi lại cách đó không lâu. Al-Zayyat biết rằng mấy cuộn băng không phải do hoá phép hay do ý chí siêu phàm của Allah mà xuất hiện. Hussein Mandali là mảnh ghép cần tìm.
Al-Zayyat đẩy cánh cửa bước vào trong. Ba thẩm vấn viên đang tựa người vào trong. Ba thẩm vấn viên đang tựa người vào mấy bức tường xám ngoét, tay áo xoắn lên, mặt mũi ướt đẫm mồ hôi. Hussein Mandali bị đặt trên một cái bàn kim loại, mặt bê bết máu và sưng tấy, mình mẩy thì đầy vết cháy sém. Một sự khởi đầu tốt đẹp đây, Al-Zayyat nghĩ bụng, nhưng vẫn chưa đủ để lung lay một thằng bước ra từ cái ổ chuột của Imbaba.
Al-Zayyat ngồi đối diện Mandali và nhấn nút PLAY lên cái máy chạy băng ở giữa bàn. Lát sau, một giọng nói mỏng manh và yếu ớt của lãnh tụ Tayyib vang lên quan các bức tường phòng thẩm tra. Al-Zayyat để bài giảng đạo vang lên vài phút rồi thình lình đè mạnh nút STOP bằng cái ngón trỏ to thù lù.
“Mày lấy cuộn băng này ở đâu?”, anh ta từ tốn.
“Một người đàn ông đã đưa cho tôi trong quán cà phê tại Imbaba”.
Al-Zayyat thở dài thườn thượt và liếc qua ba vị kia. Màn đánh đập mà họ thực hiện trong hai mươi phút sau đó, xét theo tiêu chuẩn Ai Cập, thì cũng đã quá tàn bạo. Khi Mandali quay trở lại chỗ ngồi tại bàn thẩm ván, hắn tỉnh hơn và bắt đầu thút thít như con nít. Al-Zayyat lại mở cuộn băng lên nghe và hỏi lần thứ hai.
“Mày lấy cuộn băng này ở đâu?”.
“Một người đàn ông…”
Al-Zayyat ngắt lời. “Tao nhớ chứ, Hussein – từ một gã trong quán cà phê tại Imbaba. Thế nhưng tên hắn ta là gì?”.
“Ông ta … không có nói cho tôi biết”.
“Quán cà phê hiệu gì?”.
“Tôi … không nhớ được”.
“Chắc không Hussein?”.
“Tôi … chắc”.
Al-Zayyat đứng dậy không nói thêm lời nào và gật đầu với mấy viên thẩm vấn kia. Lúc bước ra hành lang, anh nghe tiếng Mandali van xin đừng tra tấn và tiếng vị lãnh tụ Hồi giáo trong cuốn băng ra rả. “Đừng sợ kẻ hầu cận của Pharaoh. Hãy đặt niềm tin vào Allah, và Ngài sẽ bảo vệ anh”.