Chương 52
Walthamstow, Luân Đôn

    
ai giờ 15 phút sáng ngày Giáng sinh.
Tên chỉ điểm rất giỏi. Cairo cũng rất giỏi. Bátđa cũng giỏi.
Lộ trình của hắn từ Hampstead Heath khá dài và phức tạp đến mức không cần thiết. Bốn tuyến xe buýt khác nhau, hai chuyến đi đường dài, một chuyến đi đường ngầm Victoria từ khu vực ngã tư King đến trung tâm Walthamstow. Giờ hắn đang đi bộ trên cầu Lea với một chiếc điện thoại di động áp sát tai còn Eli Lavon đang theo sát hắn cách một trăm thước. Hắn rẽ vào đường Northumberland và ba mươi giây sau đã vào một căn nhà nhỏ xíu có nền cao với tường bên ngoài được tô bằng sỏi. Đèn cửa sổ trên tầng hai đang sáng, bằng chứng cho việc có những kẻ khác đang hoạt động bên trong ngôi nhà.
Lavon đi vòng quanh khu nhà rồi trở lại cầu Lea. Ở phía đối diện con đường có một nhà chờ xe buýt trống rỗng, chỗ phù hợp để quan sát ngôi nhà. Khi mệt mỏi ngồi xuống băng ghế, anh nghe thấy tiếng Uzi Navot đang chuyển thông tin cho Graham Seymour ở tổng hành dinh MI5. Lavon chờ cho đến khi Navot nói xong thì mới thì thào vào chiếc micro ở cổ họng. “Tôi không thể ở lại đây lâu được đâu, Uzi”.
“Anh không cần phải làm thế. Đội kỵ binh đang trên đường tới”.
“Nói họ đến lặng lẽ thôi”, Lavon nói. “Nhưng phải nhanh lên. Tôi sắp chết cóng rồi”.
MI5 và đội chống khủng bố của Sở cảnh sát Anh mất chỉ mười phút để có danh sách bốn người đàn ông đang sử dụng số nhà 23 đường Northumberland làm địa chỉ hợp pháp và chỉ mất hai mươi phút để có được hồ sơ mọi cuộc điện thoại của ngôi nhà trong thời gian hai năm trước. Những cuộc gọi đến những số xuất hiện trong danh sách theo dõi của chính quyền hay tới những số điện thoại ở những khu vực nổi tiếng về tính quá khích của Hồi giáo được tự động đánh dấu để theo dõi thêm. Hồ sơ về những cuộc gọi từ những số điện thoại đó trong vòng hai năm qua cũng được phơi bày. Kết quả là, trong vòng một giờ liên lạc đầu tiên của Lavon, MI5 và sở cảnh sát Anh đã lập được một hồ sơ với vài ngàn số và hơn năm trăm cái tên tương ứng.
Hơn ba giờ sáng một chút, một bản sao của hồ sơ được đặt trước mặt lực lượng đặc nhiệm của MI5 đang làm việc 24/24 kể từ khi Elizabeth Halton biến mất. Năm phút sau, Graham Seymour tự mình mang bản sao thứ hai của tài liệu này lên phòng hội nghị ở tầng bốn, lúc đó có ba người phụ nữ trẻ khác. Một người mang quốc tịch Mỹ trong khá thu hút ở độ tuổi khoảng ba mươi với mái tóc vàng óng dài chấm vai và nước da có màu thạch cao. Hai người kia đều mang quốc tịch Israel, một phụ nữ Rubenesque nhỏ người mang phù hiệu lính và một cô gái tóc đen nhỏ nhắn với dáng đi hơi khập khiểng. Dù cả ba đã vào nước Anh bằng hộ chiếu giả, Seymour đã đồng ý cho họ vào khu vực toà nhà Thames với điều kiện họ sẽ vào bằng tên thật. Người phụ nữ Israel, Rubenesque là thiếu tá Rimona Stern của AMAN, cơ quan tình báo quân sự Israel. Cô gái đang lặng im chính là nhà phân tích làm việc cho cơ quan tình báo hải ngoại có tên là Dina Sarid. Thân thế của người phụ nữ Mỹ được xác nhận là Irene Moore, một sĩ quan văn phòng làm việc cho Trung tâm chống khủng bố ở Langley.
Họ nhanh chóng nhận tài liệu, rồi tự chia cho mỗi người. Người phụ nữ Mỹ và người phụ nữ Israel Rubenesque lấy số điện thoại. Cô gái có dáng đi khập khiểng đảm nhận những cái tên. Cô ta giỏi lo những vấn đề về tên tuổi – Graham Seymour có thể thấy điều đó. Nhưng còn một dấu hiệu khác. Chính là tính cực kỳ nghiêm trọng của mục đích công việc, dấu hiệu của một goá phụ sớm hiện lên trong đôi mắt đen. Cô cũng là nạn nhân còn sống sót sau một vụ khủng bố. Cô còn có một cái đầu như một cái máy chủ của mạng vi tính. Graham Seymour tin tưởng rằng hồ sơ về tên và số điện thoại chứa một mấu chốt vô cùng giá trị. Ông biết chắc người sẽ phát hiện ra mấu chốt đó trước là ai.
Ông ra khỏi phòng hội nghị trở về trung tâm nghiệp vụ. Một nhân viên từ tổng hành dinh cảnh sát Essex ở Chelmsford đang đợi ở bàn khi ông đến. Một chiếc thuyền đáy nông đã được phát hiện bỏ không ở dọc bờ bắc của sông Crouch, gần mũi Holliwell. Dựa vào tình trạng của động cơ bên ngoài, có vẻ là chiếc thuyền đã được sử dụng vào buổi tối hôm đó. Graham Seymour nhấc điện thoại gọi cho Uzi Navot ở trạm chỉ huy đặt ở Kensington.
Ba mươi giây sau, Navot gác điện thoại rồi báo tin này cho Shamron.
“Có vẻ như ông đã đúng về chuyện chúng đưa anh ta qua sông”.
“Vậy anh đã nghi ngờ tôi à, Uzi?”.
“Không đâu, thưa sếp”.
“Anh ấy còn sống”, Shamron nói. “Nhưng sẽ không còn lâu nữa đâu. Ta cần có thêm thời gian. Một cái tên. Một số điện thoại. Một điều gì đó”.
“Các cô gái đang tìm thông tin đó”.
“Hy vọng là họ sẽ tìm thấy, Uzi à. Nhanh thôi”.