Chương 7
Chủ động theo thượng sách

    
ất cứ một tiếng chạm nào cho dầu vật đó có âm hưởng dài lâu tiếng chạm vẫn cũng là một, đằng này tiếng thép không ngắn mà lại kéo dài, không phải lâu lắm nhưng không phải là một tiếng.
Người nghe có thể nhận ra ngay không phải hai vật chạm vào nhau mà lại là nhiều vật, hình như một vật chạm vào nhiều vật thì đúng hơn.
Và khi tiếng thép khua lên thì ánh sáng từ nãy giờ cũng tự tắt ngụm theo luôn.
Ánh thép vừa tắt thì bóng người cũng không còn động đậy.
Bốn cô tỳ nữ dang ra, mũi kiếm chúi xuống đất cả bốn bàn tay cầm kiếm của bốn cô hơi run và mặt người nào cũng tái xanh.
Hàn Ngọc Trác nhảy ra sau một bước, thanh đao cầm ngay trước ngực hai vạt áo của hắn đều bị rách sướt một đường nhưng chưa bị chạm vào da.
Trận đấu đang diện ra đã làm cho người theo dõi quá hồi hộp, nhưng khi trận đấu kết thúc thì sự hồi hộp càng tăng lên cao nữa.
Những kẻ lược trận của đôi bên bao nhiêu con mắt đều đổ xô vào người của phe mình.
Cái lo trước nhất là máu đổ.
Thế nhưng không ai có máu.
Thật lâu, Lương Thiên Long bước tới vòng tay trước mặt Âm bà bà, giọng nói của ông ta thật là bình tĩnh:
- Trận đấu đã kết thúc...
Nhưng Hàn Ngọc Trác đã đưa tay cản lại hắn ra hiệu cho Lương Thiên Long im lặng và quay qua chờ hỏi cô gái đứng hầu bên kiệu:
- Xin hỏi cô nương cho biết số chiêu của hai bên đã đánh ra?
Cô gái nhỏ tuổi nhất có gương mặt lạnh băng băng mấp máy đôi môi nhưng rồi lại làm thinh.
Cô gái có nốt ruồi bên mép nói, giọng nói của nàng nhỏ:
- Mười chiêu.
Hàn Ngọc Trác mỉm cười nhưng hắn làm thinh.
Âm bà bà vụt lên tiếng:
- Không được làm mất thanh danh của tay, hãy nói cho rõ lại, tất cả mấy chiêu?
Cô gái có nốt ruồi hơi tái mặt, cô ta vội nói nhanh:
- Tất cả mười một chiêu.
Âm bà bà gật đầu:
- Bọn ngươi dùng đến mười một chiêu, nhưng hắn thì chỉ có mười chiêu, đến chiêu thứ chín hắn dùng sống đao điểm nhẹ lên mu bàn tay của các ngươi và thu đao lại, nhưng các ngươi vẫn tấn công thêm chiêu nữa, làm cho hắn bất phòng bị sướt vai áo và khi các ngươi tấn công luôn chiêu thứ mười một thì hắn đánh bạt kiếm ra.
Đúng y như Âm bà bà đã nói mu bàn tay cầm kiếm của bốn cô gái có dấu ửng đỏ vì bị sống kiếm của Hàn Ngọc Trác đánh vào.
Cả bốn cô đỏ mặt cúi đầu.
Mấy anh em của Lương Thiên Long tái mặt.
Họ có đôi mắt sáng mà không tài nào nhận ra trận đấu đến mấy chiêu. Âm bà bà mù đôi mắt mà lại nói rõ như kẻ vừa đánh vừa đếm số chiêu.
Hàn Ngọc Trác cầm thanh đao lên cao một chút và nói:
- Đa tạ Âm bà bà.
Bốn cô tỳ nữ càng cúi đầu thật thấp.
Giao hẹn mười chiêu đến chiêu thứ chín Hàn Ngọc Trác điểm nhẹ lên mu bàn tay của bốn cô, như thế có nghĩa là đã thua theo lời hẹn, vì hắn không muốn thương tổn nên hắn chỉ điểm nhẹ, chứ nếu mạnh hơn chút nữa cho dù không gãy tay thì thanh kiếm cũng phải rơi.
Vì giữ đúng quy củ, nên hắn thu đao lại.
Thế nhưng cả bốn cô cứ tấn công.
Vì thế hai chiêu sau được coi là hai chiêu... gian lận.
Gian lận nhưng vẫn bị đánh bạt trở ra, càng xác định sự thắng bại một cách quá rõ ràng.
Âm bà bà nói:
- Chúng ta khinh sanh tử như hồng mao nhưng lại trọng lời hứa nặng hơn non Thái, các ngươi hãy sửa soạn ở lại nơi đây.
Bốn cô tỳ nữ chuyển kiếm sang tay trái.
Cử động của bốn cô tuy nhẹ nhàng nhưng gương mặt của Âm bà bà vùng ủ rũ...
Bốn thanh kiếm vừa nhoáng lên thì thanh Vô Nhân đao của Hàn Ngọc Trác vừa bay tới.
Lại nhiều tiếng thép reo lên y như lúc nãy lần này có vẻ rõ hơn và bốn thanh kiếm rơi xuống đất.
Hàn Ngọc Trác nghiêm giọng:
- Bốn vị bây giờ đã là tù nhân của Lương gia tiêu cục giết hay không, cần gia hình hay không đều có Lương gia tiêu cục quyết định, bốn vị không được tự tiện chặt tay như thế.
Gương mặt của Âm bà bà vừa rủ xuống vụt tuơi ngay và bà ta nói liền theo:
- Đúng rồi, hãy trọng lời giao ước, các ngươi hãy ở lại đây và không được tự quyết định điều gì cả.
Bốn cô gái cúi đầu:
- Thuộc hạ tuân lịnh.
Cả tám con mắt đều nhìn xuống bốn thanh kiếm đang nằm dưới đất nửa hình như cảm kích mà nửa như chưa tin kịp rằng Hàn Ngọc Trác lại nhanh đến mức như thế.
Âm bà bà lại nói, lần này bà ta nói với Hàn Ngọc Trác giọng của bà ta vẫn lạnh nhưng lời lẽ có phần thay đổi:
- Người trẻ tuổi kia, bốn tỳ nữ của ta theo ta đã nhiều năm rồi, có thể nói rằng trong trường hợp liên thủ như thế chưa từng bị bại vào tay ai, hay nói rõ hơn là chưa từng gặp địch thủ, hôm nay ngươi là người đầu tiên. Ta biết chẳng những chúng không phải là đối thủ của nguơi không chỉ kém hơn một bực mà nhiều bực, ta ghi nhận rằng võ lâm này nay đã có được một người trẻ tuổi tài cao như thế, ta muốn biết tánh danh.
Trầm ngâm một chút Hàn Ngọc Trác đáp:
- Âm bà bà, tôi họ Hàn.
Cách ngồi của Âm bà bà hơi đổi, hình như bà ta rúng động:
- Họ Hàn? Trường Bạch thế gia Hàn Quân Dật là gì của ngươi?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Đó là gia phụ.
Khoảng giữa chân mày của Âm bà bà châu lại thật sâu:
- Ta có nghe nói Hàn Quân Dật có ba người con, ngươi vào hàng thứ mấy?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Tôi ở hàng thứ ba.
Âm bà bà à à hai tiếng:
- Hàn Bạch thế gia, Tiểu Mạnh Thường tam thiếu chủ.
Hàn Ngọc Trác vòng tay:
- Không dám, tôi tên Hàn Ngọc Trác.
Âm bà bà nói:
- Nghe đồn đãi rằng ngươi là một thiếu niên hiệp nghĩa trọng công bằng, đã giỏi võ mà lại tinh thông cầm kỳ thi họa, vì thế đã được người tôn xưng là Thất Tuyệt... hừ... hừ tuổi nhỏ như thế mà đã rạng danh Trường Bạch thế gia, chuyện không dễ đâu nghe.
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Âm bà bà quá khen cho, thật ra vì bằng hữu thương tình mà ban cho như thế...
Âm bà bà lắc nhẹ đầu:
- Đừng khách sáo, văn danh bất hư kiến diện mắt ta tuy mù nhưng tâm ta còn khá sáng bằng vào cảm giác, ta đã nhận biết con người của ngươi rất rõ ràng, biết rõ con người biết rõ cả về thái độ, nhưng...
Mặt bà ta vùng đanh lại, sát khí vụt hừng hừng:
- Bất luận ngươi là ai, bất luận ngươi là con người như thế nào chỗ hạ lạc của tên quan họ Triệu ta vẫn nhất định phải biết từ Lương gia tiêu cục, trong khi thanh Vô Nhân đao của người này còn chưa chạm vao nhau với cây thiết trượng của ta, Không ai nói trước được kết quả sẽ như thế nào thì tạm thời ta giao bốn tên tỳ nữ ở lại đây ba ngày nữa ta lại đến và lúc đó ta thâu họ trở về...
Hàn Ngọc Trác thấy bà ta hơi ngừng, nhưng hắn vẫn không lên tiếng. Hắn đợi và bà ta quả nhiên nói tiếp:
- Lúc ta trở lại, phải nói cho ta biết về gã quan họ Triệu nếu không, hừ hừ... ta sẽ không biết ngươi là ai, trừ phi thanh đao của người có thể thắng cây trượng của ta, hãy nhớ ba hôm sau ta trở lại. Đi!
Bốn cô gái lực lưỡng nâng chiếc kiệu lên.
Hai cô hầu cận quay mình...
Hàn Ngọc Trác vụt nói:
- Âm bà bà xin nán lại.
Âm bà bà cau mặt:
- Ngươi muốn nói gì?
Hàn Ngọc Trác điềm đạm:
- Âm bà bà niên kỷ đã cao bên mình không thể thiếu người hầu hạ, xin Âm bà bà hãy đem cả bốn vị này đi.
Lương Thiên Long sửng sốt bước lên hỏi nhỏ:
- Họ là con tin để đổi lấy Phi Hổ, nêu thả họ đi...
Hàn Ngọc Trác chưa lên tiếng thì Âm bà bà đã cười lạt:
- Sao? Ngươi đã sợ phải không?
Hàn Ngọc Trác mỉm cười:
- Âm bà bà đã biết Hàn Ngọc Trác này đến từ Quan ngoại, Trường Bạch thế gia chắc chắn Âm bà bà cũng đã biết rõ nhà họ Hàn không hề có người biết thốt ra tiếng sợ.
Âm bà bà nói:
- Chuyện đã thành giao ước quá mười chiêu thì phải bị giữ lại đây, thế tại sao ngươi lại thay đổi ý kiến mà để cho chúng theo ta?
Hàn Ngọc Trác nói:
- Âm bà bà là bậc cao nhân còn lại trong võ lâm rất ít, tuy tôi lên từ Quan ngoại thế gia, nhưng cũng không vì thế mà không biết lễ với trưởng bối. Vì thế tôi xin đổi ý để bốn vị đây cùng theo phục thị Âm bà bà. Vừa thi lễ với người trên mà cũng vừa bảo vệ thanh danh cho Trường Bạch.
Âm bà bà cười lạt và chặn hỏi:
- Hàn Ngọc Trác ngươi đừng giở giọng cao thấp trước mặt ta, ngươi cũng đừng mong khích ta để ta thả tên tiểu tử họ Lương trở về...
Hàn Ngọc Trác cũng chận ngang:
- Âm bà bà đã lầm rồi, tôi đã không thích làm chuyện tổn hại đến uy danh của Trường Bạch thế gia, thì đâu có chuyện mong Âm bà bà làm như thế.
Âm bà bà hừ hừ liên tục:
- Được, được, tốt, tốt. Hàn Ngọc Trác cứ cho là ta bị khích, cứ cho là ta đã mắc bẫy ngươi, ta cũng cứ mang bốn tên tỳ nữ này đi khi về đến chỗ ta sẽ phóng sanh cho tên tiểu tử họ Lương, nhưng ba ngày sau vẫn phải gặp lại bằng bản lãnh. Đi!
Bốn cô khiêng kiệu lên vai.
Hai cô hầu cận quay mình nhưng riêng cô nàng có nốt ruồi bên mép vẫn liếc dài trên mặt Hàn Ngọc Trác trước khi đi thẳng.
Bốn cô tỳ nữ bị bại lườm lườm nhìn hắn và một cô lên tiếng:
- Xin gởi bốn thanh kiếm lại và ba ngày sau thu nó trở về, xin chào.
Họ đến nhanh mà họ đi cũng thật nhanh.
Chỉ thoáng mắt đã khuất cả trong vùng bóng tối.
Lương Thiên Long đứng làm thinh.
Không một ai nói thêm nửa tiếng.
Họ đều đã nhận thấy hành động đúng đắn của Hàn Ngọc Trác.
Nhìn theo đám Âm bà bà một lúc thật lâu Hàn Ngọc Trác quay lại nói:
- Chư vị thúc thúc chúng ta hãy vào săn sóc Thập thúc thúc.
Lương Thiên Long nói:
- Để Thiên Phong và Thiên Bằng vào lo liệu được rồi.
Và ông ta quay bước tới mỉm cười:
- Ban đầu tôi hơi thắc mắc nhưng sau đó đã nhận ra dụng ý của Tam thiếu gia về chuyện buông tha cho bốn cô tỳ nữ.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Con người của Âm bà bà là thế đó, bà ta là kẻ trọng danh dự, xem rất nặng thể diện và lại tự cao tự đại nhưng tiểu điệt thấy rằng chỉ có dùng cách đó mới có thể đối đầu với bà ta mà thôi.
Lương Thiên Long nhướng mắt:
- Tam thiếu gia Không nói thì Tam thiếu gia cũng đã biết Lương gia huynh đệ rồi, nhưng trong trường hợp này nên phải không còn lại một người nào, chắc chắn anh em chúng tôi cũng không hề từ chối...
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Đại thúc, tiểu điệt mạo muội nói với đại thúc một lời. Bất cứ một hành động nào cũng đều phải hết sức đắn đo, chuyện châu chấu đá xe, chuyện mang trứng ra chọi đá là chuyện mà ta cần phải tránh, huống chi về đối địch là phải biết người biết ta. Chớ không phải đối địch là liều chết. Đại thúc có thấy trong giang hồ hiện nay khó người có thể chịu đựng với tiểu điệt ba chiêu. Thế mà bốn cô tỳ nữ của Âm bà bà lại có thể chịu đến chín chiêu, đủ biết đối với bà ta chưa hiểu chuyện sẽ như thế nào, vì thế tình hình hiện tại tiểu điệt thấy tốt hơn hết là nên để cho tiểu điệt một mình gánh vác.
Lương Thiên Long vội nói:
- Tam thiếu gia, như thế làm sao được...
Hàn Ngọc Trác cau mặt:
- Sao vậy, đại thúc lại có thể tách rời giữa Hàn gia và chư vị thúc thúc hay sao?
Lương Thiên Long lắc đầu:
- Không phải như thế, họ Lương đã mấy đời phục dịch cho Hàn gia, chính anh em chúng tôi cũng nhờ hội cơm của Hàn gia mà trường đại, vì thế làm sao lại có thể phân biệt được. Chỉ có điều chuyện này...
Hàn Ngọc Trác chận nói:
- Đại thúc đã biết như thế thì không nên nói gì nữa cả, chớ chừng nào anh Phi Hổ về đến chư vị thúc thúc phải cấp tốc hộ linh cữu Nhị thúc ra Quan ngoại.
Lương Thiên Long tái mặt:
- Tam thiếu gia, làm sao...
Hàn Ngọc Trác lắc đầu nói chầm chậm:
- Họ Hàn vốn là Trường Bạch thế gia thật không dám nói giàu vạn hộ, nhưng cơ nghiệp đến ngày nay thì mấy đời ăn cũng không hết được, thêm vào đó lão nhân gia ngày ngày hoài niệm chư vị thúc thúc, đây là một cơ hội cần nên lợi dụng để hai nhà đoàn tụ với nhau, tiểu điệt tin chắc chắn lão nhân gia sẽ vô cùng hoan hỉ.
Lương Thiên Long mím miệng:
- Cứ theo ý Tam thiếu gia thì cơ nghiệp của Lương gia tiêu cục từ đây phải dẹp luôn sao?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Dựng một cơ nghiệp không phải là dễ, chính vì thế cho nên tuy hoài niệm chư vị thúc thúc nhưng gia phụ không khi nào dám ngỏ ý cho chư vị thúc thúc ra vùng Quan ngoại, nhưng ngay bây giờ tình thế gần như bức bách, chư vị thúc thúc hãy xem như để ra một thời gian để nghỉ ngơi... Nhân đó làm một cuộc viếng thăm gia phụ cũng đâu phải là chuyện không cần thiết.
Lương Thiên Long thở ra:
- Bao nhiêu năm nay, không lúc nào anh em chúng tôi không nghĩ đến chuyện vấn an lão nhân gia, cho nên đi được như thế này là điều may mắn, chỉ có điều nếu bằng vào tình thế mà bỏ đi để một mình Tam thiếu gia gánh nặng, thật tình lòng không vui được.
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Vì người trong cuộc, đại thúc đặt vấn đề không thể xác thực như tiểu điệt đâu, không biết Triệu đại nhân đã thi ân kết oán như thế nào mà Tàn Khuyết môn lại hành động như thế, thêm vào đó Âm bà bà cũng nằng nằng quyết một đòi cho kỳ được. Đại thúc cũng phải thấy đường đường một vị Tuần phủ mà bị bắt cóc như thế đối với triều đình là đại sự, đại binh sẽ phái đến đây, cộng tất cả những việc đó lại Lương gia tiêu cục làm sao giải nổi.
Lương Thiên Long trầm ngâm:
- Tại sao chúng ta không thể cho họ biết Triệu đại nhân do Tàn Khuyết môn bắt cóc, vả lại đó cũng là chuyện thật tình.
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Đã đành sự thật là như thế, cũng có thể nói như thế với họ, chỉ có điều Triệu đại nhân đi trên xe của Lương gia tiêu cục người của Lương gia hộ tống. Kẻ lịch lão giang hồ như Âm bà bà mà còn bảo không hay Triệu đại nhân bị bắt là vô lý thì liệu quan quân triều đình có hơn được bà ta hay không? Chừng đó triều đình đòi người các phe giang hồ đến đòi người, liệu Lương gia tiêu cục có chịu nổi hay không?
Lương Thiên Long lại trầm ngâm thật lâu, cuối cùng nói một câu gắng gượng:
- Hay là... ta có thể hẹn một thời gian nào đó để tìm Triệu đại nhân...
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Đại thúc, quan quân đâu phải như người trong giang hồ chúng ta, họ làm việc theo nguyên tắc thực tế chứ đâu có chuyện thông cảm những cái lắc léo như giang hồ thường gặp phải.
Lương Thiên Long có phần bực dọc:
- Không giải bày được thì làm sao, người đâu phải do Lương gia tiêu cục bắt giữ? Nếu họ khăng khăng như thế thì cứ đưa họ tới tại chỗ xảy ra vụ án...
Hàn Ngọc Trác cười:
- Họ đã nghi ngờ, đại thúc lại dẫn họ đi như thế, sự nghi ngờ càng tăng thêm chứ không giảm được... nhưng cứ như cho là họ bằng lòng gia hạn thời gian cho mình tìm kiếm, nhưng như thế liệu có đối phó được với Tàn Khuyết môn hay không?
Lương Thiên Long ngập ngừng:
- Chuyện đó thì...
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Tiểu điệt nghĩ nếu đại thúc không nghĩ chuyện bảo toàn cho chư vị thúc thúc, thì ít nhất cũng phải nghĩ đến sự an nguy cho anh Phi Hổ và nhất là Ngũ lão gia.
Lương Thiên Long chắc lưỡi:
- Nhưng dầu thế nào đi nữa anh em chúng tôi cũng không thể trốn đi bỏ một mình Tam thiếu gia ở lại đã đành, năng lực kém sút, nhưng ít nhiều cũng có thể đỡ đần cho Tam thiếu gia một tay.
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Là người sống trong giang hồ nhiều năm đại thúc phải thấy rằng tuy theo từng hoàn cảnh một trường hợp này, chư vị thúc thúc đã không thể giúp ích gì mà lại còn làm vướng bận tiểu điệt. Đại thúc phải để cho tiểu điệt an tâm tùy cơ đối phó với họ chứ...
Đó là một câu nói thật tình.
Là một người từng trải làm sao Lương Thiên Long lại không thấy như thế chỉ có điều trên phương diện tình cảm ông ta không đành lòng trút cả gánh nặng lên vai Hàn Ngọc Trác.
Còn đang bàn bạc chưa dứt khoát, thình lình bên ngoài có tiếng xe khua.
Lương Thiên Long nhướng mắt:
- Có lẽ Phi Hổ đã về.
Hàn Ngọc Trác cau mặt:
- Đâu có lẽ quá mau như thế?
Chưa ai bước ra thì tiếng xe đã dừng lại trước cửa Lương gia tiêu cục, Lương Thiên Long nói:
- Đúng là Phi Hổ về chứ...
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Nếu Phi Hổ đại ca thì đâu lại ngừng xe trước cửa?
Ngay lúc đó có tiếng người gọi cửa.
Lương Thiên Long tái mặt:
- Không phải Phi Hổ rồi nhưng ai lại đến giờ này...
Ông ta vẫy tay:
- Lão lục, lão thất ra đi.
Lương Thiên Phong và Lương Thiên Di lật đật đi ra.
Lương Thiên Long kêu với:
- Cẩn thận nghe..
Khi chưa xảy ra chuyện gì thì khách lạ cũng bình thường nhưng khi đã có vấn đề rắc rối thì đâu người khách có hiểu cũng trở thành tai biến.
Khách đến Lương gia tiêu cục không phải quan quân triều đình, cũng không phải giang hồ hung ác, nhưng cũng đã làm cho nhân bấn loạn.
Họ là hai người đàn bà. Không, một người đàn bà và một cô thiếu nữ.
Người thiếu phụ trung niên khoảng bốn mươi dáng dấp uy nghiêm, tuy văn vận đơn sơ nhưng chỉ nhìn qua là thấy ngay cung cách của con nhà quí phái.
Cô gái khoảng chừng mười tám đôi mươi, thân người mảnh khảnh, không son phấn nhưng vẻ đẹp thật là đài các.
Vừa thấy dáng họ bên ngoài Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Không nguy hiểm như đại thúc tưởng, nhưng lại rất phiền hà, có thể đó là gia quyến của Triệu đại nhân.
Quả nhiên bên ngoài Lương Thiên Long lên tiếng:
- Đại ca, hãy nghinh tiếp Triệu phu nhân và Triệu tiểu thơ.
Lương Thiên Long rúng động, ông ta lật đật bước nhanh ra trước vòng tay:
- Thảo dân không biết phu nhân và cô nương giá lâm nên nghinh tiếp thất lễ, mong phu nhân và tiểu thơ thứ lỗi cho.
Triệu phu nhân nghiêng mình đáp lễ.
Thái độ của người thiếu phụ thật ung dung và điềm đạm và chính vì thế mà vẻ uy nghiêm càng bộc lộ rõ ràng.
Bà ta nói chầm chậm:
- Không dám mẹ con tôi đến có phần đường đột, đang mong Tổng tiêu đầu cảm thông và bỏ lỗi cho.
Lương Thiên Long lại vòng tay:
- Phu nhân nói thế thật thảo dân không dám nhận, xin phu nhân và tiểu thơ bước qua phòng bên dùng trà, chính đường vì lỡ đặt linh cữu của xá đệ nên đành vô phép với phu nhân và tiểu thơ.
Triệu phu nhân đứng yên một chỗ nhìn chăm chăm vào linh cữu.
- Lịnh đệ vì hộ xa cho Triệu đại nhân mà lâm nạn, mẹ con tôi cần đảnh lễ với người...
Vừa nói bà ta vừa kéo tay con gái bước thẳng vào...
Lương Thiên Long lật đật cúi mình:
- Phu nhân xin phu nhân đừng làm như thế, Lương gia chúng tôi không thể nào dám chấp nhận...
Triệu phu nhân nói:
- Lương tổng tiêu đầu đây là chuyện cần thiết phải có.
Lương Thiên Long lắc đầu:
- Phu nhân, cho dầu cách nào Lương gia cũng không dám tuân lời. Chuyện Triệu đại nhân mất tích, tội nặng còn đang đè trên đầu chúng thảo dân, lòng tốt của phu nhân Lương gia xin ghi trong lòng chớ không dám để phu nhân làm thế.
Triệu phu nhân quay qua nói với con gái:
- Lương tổng tiêu đầu đã hết lời vậy con hãy thay cho mẹ mà làm lễ trước linh cữu người quá cố, xin Lương tổng tiêu đầu đừng nói gì thêm.
Lương Thiên Long biết không cản được nên đành phải cùng mấy người em đứng phía trong đáp lễ.
Khi Lương Thiên Long thỉnh hai người bước qua phòng bên, Hàn Ngọc Trác bỗng giật mình.
Hắc liếc thấy dáng dấp của Triệu phu nhân và nhất là đôi mắt của bà ta, hắn biết ngay một người có một trình độ võ công đáng kể, nhưng cái lạ là con gái thì khác hẳn, ngoài tư thái của một tiểu thơ đài các nàng không lộ một chút gì như mẹ.
Mẹ như thế mà con như thế Hàn Ngọc Trác cảm thấy tương tự một cành liễu quá non đứng cạnh Thái Sơn. Hắn băn khoăn không hiểu tại sao lại có chuyện chênh lệch lạ lùng như thế...
Phải chăng đã từng biết nghiệp võ gây nhiều phiền lụy, nên Triệu phu nhân không cho con gái dây vào?
Nhiều vấn đề vụt hiện lên cùng một lúc, khi phát giác Triệu phu nhân là con người hàm ẩn võ công, khiến cho Hàn Ngọc Trác đứng lặng người.
Triệu phu nhân là một cao thủ, thế còn Triệu đại nhân?
Phải chăng Triệu đại nhân cũng thế?
Và phải đó là nguyên nhân dính vào ân oán giang hồ?
Từ trước đến nay chuyện một đại quan xuất thân từ trong võ lâm không phải là không có nhưng đối với một vị phu nhân giấu kín không cho lộ ra trình độ võ học của mình thì quả chưa nghe thấy bao giờ.
Nhất là đối với Triệu tiểu thơ.
Nàng đài các quá, mảnh mai quá và sắc diện của nàng, ngoài vẻ đoan trang của một người con gái thêm vào cung cách của một vị tiểu thơ không làm sao tìm ở nàng phong cách của con nhà võ, có phải nàng hoàn toàn không biết hay là nàng có một cách tàng ẩn phương pháp đặc biệt, có thể khiến cho tinh mắt cũng chẳng nhận ra?