Chương 33

    
nna bước ra khỏi vòi tắm hoa sen, với tay lấy một chiếc khăn tắm và lau khô người. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử ở góc màn hình tivi. Mới 12 giờ trưa, giờ mà phần lớn các thương gia người Nhật tới câu lạc bộ của họ để ăn trưa. Không phải là lúc có thể quấy rầy Nakamura.
Sau khi lau khô người, Anna lấy một chiếc áo choàng mỏng treo sau cửa nhà tắm. Cô ngồi xuống cuối giường và bật máy tính xách tay lên. Cô gõ mật khẩu của mình, MIDAS, và truy cập vào tệp lưu trữ thông tin về những nhà sưu tầm giàu có nhất trên thế giới: Gates, Cohen, Lauder, Magnier, Nakamura, Rales, Wynn. Cô rê con trỏ tới cái tên của ông ta. Nakamura, nhà tư bản công nghiệp. Đại học Tokyo 1966-1970, Kỹ sư xây dựng. UCLA 1971-1973, Thạc sỹ Kinh tế. Bắt đầu làm việc cho công ty Maruha từ năm 1974, Thành viên ban Giám đốc năm 1989, Tổng giám đốc năm 1997, Chủ tịch năm 2001. Anna lướt xuống phần thông tin về công ty thép Maruha. Bản cân đối thường niên năm trước cho thấy doanh thu của công ty là gần 3 tỷ đôla, lợi nhuận ròng là 400 triệu. Ông Nakamura nắm giữ 22 % cổ phần của công ty này, và theo xếp hạng của Forbes, ông ta là người giàu thứ chín trên thứ giới. Một vợ, ba con, hai gái một trai. Sở thích: gôn và nghệ thuật. Không có thông tin chi tiết về những tật nguyền của ông ta theo tin đồn, cũng không có thông tin chi tiết về bộ sưu tập ấn tượng của ông ta, một bộ sưu tập được nhiều người đánh giá là toàn mỹ nhất trong số các bộ sưu tập cá nhân. Nakamura đã một vài lần nói về bộ sưu tập này và khẳng định đó là tài sản của công ty. Cho dù hãng Christie luôn giấu kín thông tin về khách mua trong các vụ đấu giá tranh, những ai làm trong lĩnh vực nghệ thuật đều biết rằng Nakamura chính là người tranh mua sau cùng trong cuộc bán đấu giá bức Hoa Hướng Dương của Van Gogh vào năm 1987, khi ông ta bị một người bạn cũ và cũng là đối thủ của mình là Yasuo Goto, chủ tịch công ty bảo hiểm Yasuda Fire & Marine Insurance, người đã trả 39.921.750 bảng Anh để có được bức tranh ấy. Kể từ khi rời khỏi Sotheby, Anna hầu như không cập nhật được thông tin gì về Nakamura. Bức tranh Lớp khiêu vũ của quý bà Minette của Degas mà cô đã mua cho ông ta tỏ ra là một vụ đầu tư khôn ngoan, và Anna hy vọng ông ta nhớ rõ điều đó. Cô hoàn toàn tin chắc rằng cô đã chọn đúng người có thể giúp mình thoát ra khỏi tình cảnh khó khăn này.
Cô mở vali ra và chọn một bộ vét màu xanh dương cùng một chiếc áo sơ mi màu kem, một chiếc váy ngắn, một đôi giày da có đế thấp; không trang điểm, không trang sức. Vừa là quần áo, Anna vừa nghĩ tới người đàn ông mà cô chỉ mới gặp một lần, và băn khoăn không hiểu cô có để lại ấn tượng gì đối với ông ta không. Sau khi thay quần áo, Anna nhìn lại mình trong gương. Đúng cách ăn mặc mà một thương gia Nhật Bản kỳ vọng ở một thành viên ban giám đốc của hãng Sotheby.
Anna kiểm tra số điện thoại riêng của ông ta trong máy tính. Cô ngồi xuống đuôi giường, cầm điện thoại lên, hít một hơi thật sâu và quay số.
“Hai, Shacho-Shitso desu”, một giọng nói cất lên trong máy.
“Xin chào, tên tôi là Anna Petrescu. Ông Nakamura có thể còn nhớ tôi là người của nhà đấu giá Sotheby”.
“Cô muốn được phỏng vấn à?”.
“Ờ, không, tôi chỉ muốn nói chuyện với ông Nakamura”.
“Xin chờ một lát, để tôi xem ông ấy có thể nói chuyện với cô không”.
Làm sao ông ta có thể nhớ nổi cô chỉ sau một lần gặp?
“Tiến sỹ Petrescu, rất vui khi được nói chuyện với cô. Hy vọng cô lâu nay vẫn khoẻ?”.
“Vâng, cảm ơn ông, Nakamura San”.
“Cô đang ở Tokyo à? Bởi vì nếu tôi không nhầm thì giờ này đang là nửa đêm ở New York”.
“Vâng, tôi đang ở Tokyo, và không biết ông có thể bố trí cho tôi được gặp một lát không?”.
“Cô không đăng ký phỏng vấn, nhưng bây giờ đã có tên trong danh sách rồi. Tôi có ba mươi phút rảnh vào lúc 4 giờ chiều nay. Có tiện cho cô không?”.
“Thế thì hay quá”, Anna nói.
“Cô có biết văn phòng của tôi không?”.
“Tôi có địa chỉ”.
“Cô ở khách sạn nào vậy?”.
“Khách sạn Seiyo”.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì người của Sotheby thường ở tại khách sạn Imperial”. Anna thấy miệng mình khô lại. “Văn phòng của tôi cách khách sạn đó khoảng 20 phút xe chạy. Tôi mong được đón tiếp cô vào lúc 4 giờ chiều nay. Tạm biệt, Tiến sỹ Petrescu”.
Anna đặt ống nghe xuống và ngồi yên tại chỗ một lúc. Cô cố nhớ lại chính xác những lời ông ta nói. Cô thư ký của ông ta muốn nói gì khi hỏi cô. “Cô muốn được phỏng vấn à?” và tại sao ông Nakamura lại nói, “Cô không đăng ký phỏng vấn, nhưng bây giờ đã có tên trong danh sách rồi”? Hay ông ta đã biết rằng cô sẽ gọi?
Jack cúi người về phía trước để nhìn cho rõ hơn. Hai người trực tầng đang bước ra khỏi khách sạn, vác theo chiếc thùng gỗ mà Anna đã đổi cho Anton Teodorescu trên bậc thềm của Học viện tại Bucharest. Một trong hai người trực tầng nói gì đó với người tài xế trên chiếc tắc xi đỗ ở đầu hàng, và người tài xế ra khỏi xe rồi cẩn thận đặt chiếc thùng gỗ vào cốp sau. Jack đứng dậy và bước về phía cửa sổ, cẩn thận đề phòng để không ai nhìn thấy anh. Anh chờ và nghĩ rằng có thể lại là một báo động giả. Anh nhìn lại hàng tắc xi đang chờ, có tất cả bốn chiếc. Anh nhìn về phía cửa ra vào phòng tập thể dục và tính rằng mình có thể ra đến chiếc tắc xi thứ hai trong vòng 20 giây.
Anh nhìn về phía những cánh cửa trượt của khách sạn và băn khoăn không hiểu Petrescu bao giờ thì xuất hiện. Nhưng người tiếp theo làm cho các cánh cửa trượt mở ra lại là Người Lùn. Cô ta đi qua chỗ người gác cửa rồi bước nhanh ra đường. Jack biết cô ta không bao giờ bắt tắc xi của khách sạn để có nguy cơ bị nhớ mặt; với những người như cô ta, anh không bao giờ có được cơ hội ấy.
Jack hướng sự chú ý của mình tới cửa khách sạn, bởi vì anh biết rằng Người Lùn lúc này đang ngồi trên một chiếc tắc xi ở một chỗ khuất nào đó để chờ cả Anna và anh.
Vài giây sau, Petrescu xuất hiện. Cô ăn mặc như thể sắp tham dự một cuộc họp của ban giám đốc. Người gác cửa hộ tống cô ra tới chiếc tắc xi ở đầu hàng chờ và mở cửa sau ra cho cô. Chiếc tắc xi từ từ lăn bánh rồi hoà vào dòng xe cộ trên đường.
Jack đã ngồi vào ghế sau của chiếc tắc xi thứ hai trước khi người gác cửa có cơ hội mở cửa cho anh.
“Đuổi theo chiếc tắc xi kia”, Jack vừa nói vừa chỉ tay về phía trước, “và nếu anh không để mất dấu, anh sẽ được thưởng gấp đôi tiền”. Người tắc xi tăng tốc. “Nhưng”, Jack nói thêm, “đừng lộ liễu quá”. Anh biết Người Lùn đang ngồi trên một chiếc tắc xi màu xanh nào đó trước mặt họ.
Chiếc tắc xi chở Anna rẽ trái tại Ginza rồi chạy theo hướng Bắc, rời xa khu mua sắm nhộn nhịp, hướng về quận Marunouchi, khu văn phòng nổi tiếng của thành phố. Jack băn khoăn không hiểu có phải cô đang đi gặp khách hàng tiềm năng hay không.
Chiếc tắc xi màu xanh kia rẽ trái ở ngã tư tiếp theo, và Jack lại nhắc người tài xế của mình: “Đừng để mất dấu cô ta”. Người lái xe chuyển làn đường, rồi vượt lên và bám theo chiếc xe kia, giữ một khoảng cách bằng ba thân xe. Cả hai chiếc tắc xi dừng lại tại điểm đèn đỏ tiếp theo. Chiếc tắc xi của Petrescu bật xi nhan báo rẽ phải, và khi đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, một vài chiếc xe khác chạy theo. Jack biết Người Lùn đang ngồi trên một trong những chiếc xe ấy. Khi họ chạy vào con đường cao tốc ba làn, Jack có thể nhìn thấy một dãy đèn tín hiệu giao thông trên đầu, tất cả đều có màu xanh. Anh chửi thầm. Anh thích đèn đỏ; dừng lại rồi chạy tiếp bao giờ cũng tốt hơn nếu anh đang bám theo một đối tượng.
Tất cả đều chạy an toàn qua tín hiệu đèn xanh thứ nhất và thứ hai, nhưng khi tín hiệu thứ ba chuyển sang màu hổ phách, chiếc tắc xi của anh là chiếc cuối cùng vượt qua ngã tư. Khi chạy qua Cung điện Hoàng gia, anh vỗ vai người lái xe để động viên anh ta. Anh cúi người về phía trước, và hy vọng tín hiệu đèn giao thông tiếp theo vẫn giữ màu xanh. Nó chuyển sang màu hổ phách ngay khi chiếc tắc xi chở Anna vượt qua ngã tư. “Vượt đi, vượt đi”, Jack giục người lái xe khi thấy hai chiếc tắc xi trước mặt bám theo Anna. Nhưng thay vì tăng tốc và vượt đèn đỏ, anh ta cho xe chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Jack vừa định quát lên thì thấy một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên cạnh họ. Anh nhìn chằm chằm về phía trước. Chiếc Toyota màu xanh đã dừng lại ở tín hiệu đèn đỏ tiếp theo. Anh vẫn còn cơ hội. Anh hy vọng chiếc xe tuần tra của cảnh sát sẽ rẽ phải, để anh có thể lấy lại thời gian đã mất, nhưng chiếc xe ấy vẫn như cố tình bám chặt lấy xe anh. Anh nhìn theo chiếc tắc xi kia rẽ vào đại lộ Eitai-dori. Anh nín thở, và lại hy vọng đèn tín hiệu đừng chuyển màu, nhưng rồi nó vẫn chuyển sang màu hổ phách và chiếc xe trước mặt họ dừng lại, rõ ràng là nó đã phát hiện ra chiếc xe cảnh sát phía sau. Khi cuối cùng đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, sau 60 giây dài dằng dặc, chiếc tắc xi của anh quặt trái, và trước mặt họ là y lại, một người phụ nữ cúi xuống để bế con lên, và cô ta lại hiện ra. Bấm nút. Cô ta lại biến mất. Jack quay lại và thấy Anna đang sải những bước dài qua cửa xoay. Anh đóng nắp điện thoại lại, và hy vọng rằng hai ảnh chụp kia đủ để các nhân viên công nghệ xác định nhân thân của cô ta.
Jack không phải là người duy nhất quay đầu lại và chăm chú theo dõi khi Anna bước ra đại sảnh, với một chiếc xe đẩy trên đó có một chiếc vali và một chiếc thùng gỗ. Anh lùi vào chỗ nấp khi Anna dừng lại và ngước nhìn lên. Cô kiểm tra lại xem có thể ra theo lối nào. Cô rẽ phải. Tắc xi.
Jack biết cô còn phải đứng vào một hàng chờ dài trước khi có được tắc xi, vì vậy anh để cho cả hai người phụ nữ rời khỏi sân bay trước khi anh bước xuống khỏi gác lửng. Khi đã xuống đến sảnh, anh chọn lối đi vòng ra chỗ chiếc tắc xi của mình. Anh đi về phía cuối sảnh và bước ra vỉa hè. Anh giấu mình sau một chiếc xe buýt đang chờ khách trên đường tới bãi đỗ xe ngầm, rồi tiếp tục đi dọc theo một hàng xe dài nữa và bước ra từ đầu kia của gara. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy chiếc tắc xi màu xanh vẫn đang đỗ ở đó, máy đang nổ, và đồng hồ đo đường đang chạy. Anh trèo lên ghế sau và nói với tài xế: “Có thấy người phụ nữ tóc vàng kia không, người thứ bảy trong hàng chờ tắc xi? Tôi muốn anh bám theo cô ta, nhưng đừng để cô ta phát hiện”.
Jack hướng sự chú ý sang Anna, người thứ năm trong hàng chờ tắc xi. Khi lên đến đầu hàng, cô không leo lên tắc xi ngay mà đi vòng lại phía cuối hàng. Cô quá khôn ngoan, Jack nghĩ và quan sát phản ứng của người phụ nữ kia. Anh vỗ nhẹ vào vai người tài xế và nói: “Ngồi yên”, khi cô ta leo lên một chiếc tắc xi. Chiếc tắc xi chở cô chạy đi và biến mất sau một góc tường. Jack biết chắc cô ta sẽ đỗ lại cách chỗ rẽ vài mét và chờ cho Anna xuất hiện. Cuối cùng, Anna lại lên đến đầu hàng chờ tắc xi một lần nữa. Jack vỗ nhẹ lên vai người tài xế và nói: “Bám theo người phụ nữ kia, giữ khoảng cách vừa phải, nhưng đừng để mất dấu cô ta”.
“Nhưng có phải người phụ nữ ấy đâu?”, người tài xế hỏi lại.
“Tôi biết”, Jack nói. “Thay đổi kế hoạch”.
Người tài xế trông có vẻ bối rối. Người Nhật không hiểu cụm từ “Thay đổi kế hoạch”.
Khi chiếc tắc xi của Petrescu chạy qua chỗ anh và rẽ vào đường lớn, Jack thấy một chiếc tắc xi giống hệt như thế rời khỏi đường rẽ và bám theo sau. Cuối cùng thì cũng đến lượt anh là người đuổi theo chứ không phải là người bị theo đuổi.
Lần đầu tiên Jack cảm thấy biết ơn những điểm tắc nghẽn giao thông không bao giờ hết mà những ai thường qua lại trên tuyến đường từ sân bay Narita vào trung tâm thành phố Tokyo đều xem là chuyện bình thường. Anh có thể giữ khoảng cách mà không bao giờ mất dấu đối tượng.
Một giờ sau đó, chiếc xe tắc xi chở Anna dừng lại bên ngoài khách sạn Seiyo ở quận Ginza. Một người trực tầng khách sạn bước tới để giúp cô mang hành lý lên phòng, nhưng khi trông thấy chiếc thùng, anh ta liền vẫy tay gọi thêm một người nữa để giúp mình. Sau khi Petrescu và chiếc thùng đã biến vào trong khách sạn được một lúc, Jack mới tính đến chuyện bước vào trong đó. Rồi anh phát hiện thấy Người Lùn đã ẩn mình ở góc xa của đại sảnh, nơi cô có thể quan sát toàn bộ cầu thang bộ và thang máy mà không bị ai sau quầy tiếp tân để ý.
Ngay khi phát hiện thấy cô ta ngồi đó, Jack lùi lại qua cửa xoay và quay ra sân. Một người trực tầng chạy tới. “Ngài có cần tắc xi không ạ?”.
“Không, cảm ơn”, anh nói rồi chỉ tay về phía một chiếc cánh cửa bằng kính ở phía bên kia sân và hỏi, “Đó là gì thế?”.
“Phòng tập thể dục của khách sạn, thưa ngài”, người trực tầng trả lời.
Jack gật đầu, đi vòng qua sân rồi bước vào toà nhà. Anh bước tới quầy tiếp tân.
“Số phòng, thưa ngài?”, một anh chàng mặc đồng phục của khách sạn hỏi anh.
“Tôi không nhớ”, Jack nói.
“Tên?”.
“Petrescu”.
“A, Tiến sỹ Petrescu”, anh ta nói và nhìn vào màn hình trước mặt mình, “phòng 118. Ngài có cần tủ đựng đồ không?”.
“Để sau đi”, Jack nói. “Đợi vợ tôi đã”.
Anh ngồi xuống một chiếc ghế bên cửa sổ trông ra sân và chờ Anna xuất hiện. Anh nhận thấy lúc nào cũng có hai hay ba chiếc tắc xi xếp hàng chờ, vì vậy việc bám theo cô có vẻ sẽ không thành vấn đề. Nhưng nếu cô xuất hiện mà không có chiếc thùng, anh tin chắc rằng Người Lùn sẽ nghĩ cách để tước đoạt nó khỏi tay “vợ” anh.
Trong khi Jack kiên nhẫn ngồi chờ bên cửa sổ, anh mở nắp máy điện thoại di động và gọi cho Tom ở London. Anh cố không nghĩ đến sự khác biệt về múi giờ.
“Cậu ở đâu?”, Tom hỏi khi trông thấy dòng chữ “Cớm xịn” hiện lên trên màn hình điện thoại.
“Tokyo”.
“Petrescu đang làm gì ở đó?”.
“Tớ không biết chắc, nhưng tớ sẽ không ngạc nhiên nếu thấy cô ta đang tìm cách bán bức tranh quý hiếm ấy cho một nhà sưu tầm nổi tiếng nào đó”.
“Cậu đã biết người phụ nữ đang bám theo cô ta là ai chưa?”
“Chưa”, Jack nói, “nhưng tớ có chụp được hình của cô ta hai lần tại sân bay”.
“Hay lắm”, Tom nói.
“Tớ sẽ gửi hai bức ảnh ấy cho cậu ngay bây giờ”, Jack nói. Anh bấm mã số vào điện thoại của mình và chỉ tích tắc sau đó, hai hình ảnh kia đã xuất hiện trên màn hình điện thoại của Tom.
“Hơi mờ”, Tom nói ngay, “nhưng tớ tin là nhân viên công nghệ sẽ có thể cải thiện chất lượng ảnh đủ để chúng ta nhận diện rõ cô ta. Còn thông tin gì không?”.
“Cô ta cao khoảng năm bộ, gầy, tóc vàng cắt ngắn và có đôi vai của một vận động viên bơi lội”.
“Còn gì nữa không?”.
Tom vừa hỏi vừa ghi chép.
“Còn, sau khi kết thúc vụ bắn nhau của băng nhóm ở Mỹ ấy, cậu hãy tới Đông Âu ngay. Tớ có cảm giác cô ta là người Nga, hoặc có thể là người Ukraina”.
“Thậm chí có thể là người Romania?”, Tom hỏi.
“Ừ nhỉ, tớ đần quá”, Jack nói.
“Cũng đủ thông minh để chụp hai bức ảnh. Chưa có ai làm được chuyện đó, và có thể đây sẽ là bước đột phá lớn nhất của chúng ta trong vụ này”.
“Kể ra được khen thì cũng thích, nhưng tớ phải thú nhận là cả hai người bọn họ bây giờ đã biết về sự có mặt của tớ”, Jack nói.
“Vậy thì tớ phải khẩn trương tìm hiểu xem cô ta là ai. Tớ sẽ liên lạc với cậu ngay sau khi những nhân viên dưới tầng trệt có sản phẩm”.
Tina bật chiếc nút dưới bàn làm việc của chị. Chiếc màn hình nhỏ trên góc bàn sáng lên. Fenston đang nói chuyện điện thoại. Chị bật nút chuyển mạch nối với máy riêng của ông ta, và chăm chú lắng nghe.
“Ông nói đúng”, một giọng nói cất lên, “cô ta đang ở Nhật Bản”.
“Vậy thì có thể cô ta có hẹn với Nakamura. Mọi thông tin về ông ta đều có trong tập hồ sơ mà cô đang cầm. Đừng quên rằng lấy lại bức tranh quan trọng hơn là loại bỏ Petrescu”.
Fenston đặt máy xuống.
Tina tin chắc rằng giọng nói kia là của người phụ nữ mà chị đã trông thấy trong xe của Fenston. Chị cần phải báo cho Anna biết.
Leapman bước vào phòng chị.

Truyện Ấn Tượng Sai Lầm Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 kỹ trọng lượng, độ cân đối và kích thước của lưỡi dao. Không quá 8 inch, không dưới 4 inch.
Vài phút sau, cô ta đã có ba ứng viên tiềm năng. Cuối cùng, cô ta quyết định chọn loại dao dài 14cm, đã từng giành được giải thưởng mang tên Global GS5, loại dao được cho là có thể thái bít tết dễ dàng như cắt dưa hấu.
Cô ta đưa con dao cho một cô gái bán hàng. Cô gái mỉm cười – cổ bé quá - và gói con dao lại rồi đưa cho Krantz. Cô ta trả bằng tiền yên. Đôla có thể gây sự chú ý, và cô ta không có thẻ tín dụng. Một cái nhìn cuối cùng về phía ông Takai trước khi cô ta miễn cưỡng rời khỏi cửa hàng, đi sang bên kia đường và đứng vào một chỗ khuất.
Trong khi chờ Petrescu xuất hiện, Krantz bóc lớp giấy gói ra và cố cưỡng lại ý muốn được thử món đồ mới của mình. Cô ta đút con dao vào lớp lót đặc biệt trong chiếc quần bò của mình. Rất vừa, giống như đút một khẩu súng vào bao.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: Mọt sách
Nguồn: Vnthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 18 tháng 11 năm 2013

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--