Chương 8


Chương 10

    
uốt Mâm Xôi trằn trọc cả đêm, và khi anh ngủ được, giấc mơ của anh đầy sự tức giận của Sao Lửa, và hình ảnh tộc trưởng đuổi anh ra khỏi trại. Khi anh ra khỏi hang chiến binh vào sáng tiếp theo, anh vẫn cảm thấy kiệt sức – thậm chí mệt hơn khi anh suy nghĩ về những cuối cùng ở lại trại trước khi cuộc hành trình bắt đầu.
Ánh bình minh màu xám chiếu xuống khu trại, và gió trở nên lạnh hơn. Nếm không khí, Vuốt Mâm Xôi nghĩ anh có thể cảm nhận thấy mùi của mùa lá trụi đang đến. Thay đổi mọi thứ, anh nhận ra, anh và những mèo được chọn khác đang cố gắng để làm gì.
Suốt cả ngày anh không cố gắng nói chuyện với chân Sóc nữa. Dù Sao Lửa không ra lệnh cho chúng phải tách ra, anh chắc chắn cũng không muốn chúng ở cạnh nhau. Không nên tự tìm kiếm rắc rối cho mình. Vuốt Mâm Xôi thấy một lính nhỏ rời trại với Da Bụi; con bé trông như đang buồn bã, với cái đuôi lết dưới đất và cái tai ép xuống. 
“Cậu trông cứ như thể vừa bị mất một con thỏ hay tìm thấy một con chuột chù vậy,” một giọng meo nhanh bên cạnh anh.
Vuốt Mâm Xôi quay lại tìm kiếm; là Lông Chuột.
“Cậu có muốn đi săn với ta và chân Nhện không?” cô mèo meo.
Trong thoáng chốc Vuốt Mâm Xôi cảm thấy thật khó để có năng lượng cho việc đi săn hoặc làm thứ gì khác. Hành trình của anh mặc dù được bắt đầu vào ngày mai, lo lắng tràn ngập xung quanh anh như những mèo khác ở cuộc Tụ Họp. Anh thật sự đang dẫn đầu đưa bốn mèo đi đến một nơi không được biết đến, đối mặt với nguy hiểm mà họ không thể tượng tượng ra?
Lông Chuột vẫn đợi câu trả lời của Vuốt Mâm Xôi. Anh không thể tự mình hỏi rằng có phải đề nghị đi săn cùng của cô là một mệnh lệnh khác của Sao Lửa để giữ anh luôn bận rộn. Nhưng cô mèo màu nâu chớp mắt nhìn anh thân thiện, và anh nhận ra đi săn sẽ tốt hơn là ở trong trại mà lo lắng. Có lẽ nếu anh mang thật nhiều mồi trở về anh sẽ bắt đầu lấy lại định kiến tốt đẹp của Sao Lửa.
Nhưng đi săn thật không hợp lí. Chân Nhện quá dễ bị phân tâm, như trò chơi của một đứa con nít khi ra ngoài lần đầu. Một lúc, khi anh đang chộp một con chuột, một cái lá rơi theo vòng tròn xuống mũi anh, và giơ một chân lên để bắt nó. Giật mình bởi tiếng di chuyển vụng về, con chuột biến mất dưới gốc cây.
“Tập trung!” Lông Chuột thở dài. “Con đang đợi con mồi đến và tự chui vào miệng con à?”
“Xin lỗi,” chân Nhện meo, lộ rõ sự bối rối.
Cậu ấy đã nỗ lực hơn rất nhiều sau đó. Khi đội tuần tra đến chỗ một con sóc đang gặm một hạt quả giữa trảng trống, chân Nhện bắt đầu rình rập nó, di chuyển những cái chân màu đen dài lén lút. Cậu đã thật sự chụp lấy khi cơn gió đổi hướng và mang mùi của cậu đến chỗ con mồi. Con sóc giật mình, quất đuôi, và chạy biến vào rìa trảng trống.
“Thật đen đủi!” Vuốt Mâm Xôi nói.
Thay vì trả lời, chân Nhện chạy theo con sóc và biến mất vào bụi cây.
“Này!” Lông Chuột hét lên sau cậu ta. “Con sẽ không bao giờ bắt được con sóc đó.” Chân Nhện không xuất hiện trở lại, và mèo bảo trợ của cậu ta nhe răng ra gầm gừ. “Rồi một ngày cậu ta sẽ phải học điều đó.” Cô mèo chạy theo vào bụi cây để tìm cậu ta.
Còn lại một mình, Vuốt Mâm Xôi vẫn đứng im, lắng nghe tiếng con mồi. Có một tán cây xào xạc ở thân cây gần nhất. Một con chuột xuất hiện, lẫn trong đám hạt. Vuốt Mâm Xôi hạ thân mình trong tư thế săn mồi và bò theo nó, cố gắng để những bàn chân lướt nhẹ. Sau khi nhảy lên, anh giết chết con mồi chỉ với một cú cắn.
Anh đào đất lên và dấu con mồi xuống phía dưới để lấy sau, một nửa mong Lông Chuột sẽ lại đây và nhìn thành quả của anh. Sau đó cô có thể nói với Sao Lửa rằng anh vẫn săn mồi rất tốt cho bộ tộc của anh – dù tộc trưởng có phàn nàn thế nào, nó cũng không thể bị như vậy. Lắng nghe tiếng con mồi nhiều hơn, hứa với bản thân sẽ săn thật tốt trước khi anh về, anh vểnh tai lên để nghe ngóng mọi âm thanh xào xạc dưới một bụi cây nhỏ, đối diện với nơi mà chân Nhện và Lông Chuột đã biến mất. Vuốt Mâm Xôi nuốt không khí vào miệng, nhưng anh không thể ngửi thấy mùi mèo bộ tộc Sấm mà anh mong chờ. Anh bắt đầu đi về phía trước, chỉ đẩy nhanh tốc độ của mình khi tiếng xào xạc trở nên lớn hơn và chạy theo với một tiếng ngao giận dữ. Anh chạy xung quanh rìa một bụi cây mâm xôi và đột nhiên dừng lại. 
Có một bụi cây kim tước trước mặt anh, và chân Sóc đang vật lộn điên cuồng trong đám bụi cây dày đầy gai. Chân trước của nó nhấc lên cao và bộ lông rối tung trong đám gai. Vuốt Mâm Xôi không thể chặn một tiếng rù rừ cười lớn. “Có vẻ vui?”
Ngay lập tức đầu chân Sóc quay ra xung quanh và đôi mắt màu xanh nhìn anh giận dữ. “Đúng vậy, cười thật vui, anh là cục lông khùng!” cô tức giận. “Anh không thể đưa tôi ra khỏi đây được à!”
Cô meo có vẻ giống chân Sóc trước đây hơn là sinh vật thất vọng rời khỏi trại vào buổi sáng nay làm Vuốt Mâm Xôi cảm thấy thoải mái hơn. Đuôi vẫy cao, anh chậm rãi tiến về phía cô. “Em làm sao mà lại mắc vào đó vậy?”
“Tôi đuổi theo một con chuột đồng.” Chân Sóc tỏ vẻ bực tức. “Đuôi Chấm nói bà ấy thích một con, vì vậy tôi nghĩ tôi phải bắt nó, có vẻ như Sao Lửa muốn thấy tôi chăm sóc mèo già cả đời. Nó chạy đến đây, và tôi nghĩ có một ổ chuột cho tôi ở đây.”
“Ở đây không có,” Vuốt Mâm Xôi thân thiện chỉ ra.
“Bây giờ tôi biết rồi, đồ óc chuột! Làm gì đi chứ!”
“Đứng yên.” Tiếp cận đến bụi cây, chỗ mà Vuốt Mâm Xôi thấy nó lộn xộn nhất, bắt đầu lấy gai ra khỏi lông cô, cẩn hận sử dụng răng và bàn chân anh. Vài gai nhọn đâm vào mũi anh, làm mắt anh ứa nước, nhưng vẫn làm mà không phàn nàn.
“Đứng dậy đi,” chân Sóc thì thầm sau một lúc. “Tôi nghĩ tôi thoát rồi.”
Vuốt Mâm Xôi nhảy sang một bên khi lính nhỏ lao ra, chân trước cào cào mặt đất khi cô kéo nửa mình ra khỏi bụi cây. Một lát sau cô hoàn toàn được giải phóng, lắc đầu cáu kính trong khi cô nhìn chằm chằm bộ lông màu cam phía sau cô.
“Cảm ơn, Vuốt Mâm Xôi,” cô meo. 
“Em săn tất cả chỗ này à?” anh hỏi. “Có lẽ em nên để Da Xỉ Than nhìn thấy…”
“Chân Sóc!”
Vuốt Mâm Xôi như đóng băng và tim như ngừng đập. Anh chậm rãi quay lại nhìn Sao Lửa ở phía sau chúng.
Tộc trưởng bộ tộc nhìn bằng ánh mắt lạnh băng khi ông nhìn từ Vuốt Mâm Xôi sang con gái mình rồi ngược lại. “Cậu phục tùng lệnh của ta như thế này à?” ông gầm gừ.
Thái độ bất công của Sao Lửa nhìn Vuốt Mâm Xôi. Trong hai nhịp tim đập, anh không thể tìm ra từ gì để trả lời, và khi anh làm anh biết anh như một mèo phạm tội. “Tôi không cãi lệnh ngài, Sao Lửa.”
“Ồ? Tôi xin lỗi.” Giọng Sao Lửa khô khốc như nắng trên tảng đá. “Tôi nghĩ cậu đang phải ở trong đội đi săn chứ, nhưng tôi đã nghe lầm thì phải.”
“Tôi đang ở trong đội đi săn,” Vuốt Mâm Xôi meo tuyệt vọng.
Sao Lửa mở to mắt nhìn xung quanh. “Ta không thấy Lông Chuột hay chân Nhện.”
“Chân Nhện đuổi theo một con sóc.” Vuốt Mâm Xôi chỉ bằng đuôi. “Lông Chuột chạy theo cậu ấy.”
“Tại sao bố lại trở nên kinh khủng như vậy?” chân Sóc chen ngang, liếc nhìn cha mình. “Vuốt Mâm Xôi không làm gì sai cả.”
“Vuốt Mâm Xôi không làm như bố bảo,” Sao Lửa gầm gừ. “Đó không phải luật chiến binh mà ta đã dạy.”
Chân Sóc đứng thẳng chạm mũi với cha mình và cao giọng gầm gừ giận dữ. “Con bị kẹt trong bụi cây! Vuốt Mâm Xôi đã giúp con! Anh ấy không có lỗi.
“Im lặng,” Sao Lửa rè rè. Vuốt Mâm Xôi như bị đánh khi thấy con gái và cha cô ấy không giống như bình thình: đôi mắt xanh lóe sáng và bộ lông màu lửa dựng tua tủa tức giận. “Ta không làm gì con cả.”
“Trông giống vậy nhỉ,” chân Sóc chỉ ra. “Bố gầm gừ với Vuốt Mâm Xôi mỗi khi anh ấy gặp con…”
“Im lặng!” Sao Lửa do dự.
Vuốt Mâm Xôi nhìn chằm chằm hoảng hốt. Chỉ trong một lát, Vằn Xám đẩy ông ra khỏi trảng trống, một con chuột đồng nằm giữa hàm của ông.
“Sao Lửa?” ông meo, thả con mồi xuống. “Chuyện gì vậy?”
Sao Lửa quất đuôi, sau khi căng mình thiếu kiên nhẫn và lắc đầu. Vuốt Mâm Xôi buộc lông cổ mình xẹp xuống.
“Ồ, phải rồi.” Mắt màu nâu của Vằn Xám như hiểu ra khi ông nhìn thấy hai mèo khác ở trảng trống, và Vuốt Mâm Xôi nhận ra Sao Lửa có làm gì đi chăng nữa, thủ lĩnh trợ tá của ông cũng biết hết tất cả. “Đi thôi, Sao Lửa,” ông đi về phía tộc trưởng bộ tộc và thúc ông ấy. “Hai đứa nó không làm gì gây hại cả.”
“Và chúng cũng không tốt,” Sao Lửa vặn lại. Ông đối diện với hai mèo trẻ. “Quyết định của tôi, và lệnh tôi đưa ra, là tốt cho toàn thể bộ tộc,” ông nhắc chúng. “Nếu con không hiểu điều đó, có thể con sẽ không bao giờ trở thành chiến binh.”
“Cái gì?” hàm chân Sóc mở to phẫn nộ, nhưng sự giận dữ từ cha làm cô im lặng.
Vuốt Mâm Xôi cũng hoang mang thử phản đối. Có một chút – một vài thứ mà Sao Lửa và Vằn Xám chia sẻ với nhau – đã biến Sao Lửa thành ra như thế. Nếu chân Sóc không nói với bố cô về giấc mơ, thì nó phải là một thứ gì đó. Nhưng anh không hề biết nó là gì, hoặc có thể có thể làm gì với nó.
“Con,” Sao Lửa đi đến quả quyết, vẫy đuôi vào chân Sóc, “lấy con chuột đồng của Vằn Xám cho mèo già, và sau khi mang những gì săn được cho họ. Cậu” – với một cái vẫy đuôi vào Vuốt Mâm Xôi – “tìm Lông Chuột và xem cậu có thể mang trở về bao nhiêu mồi tươi về trước khi trời tối. Làm ngay bây giờ.”
Không đời xem lệnh của ông có được tuân theo hay không, ông quanh ra xung quanh và đi xuyên qua đám cây bụi.
Vằn Xám dừng lại trước khi theo ông. “Ông ấy có rất nhiều phiền muộn,” ông thì thầm xin lỗi. “Đừng dùng tình cảm quá nhiều. Mọi thứ sẽ ổn; rồi cậu sẽ thấy.”
Một tiếng ngao “Vằn Xám!” đến từ hướng Sao Lửa biến mất. Vằn Xám giật giật tai, gật đầu tạm biệt hai mèo trẻ, và nhanh chóng đi theo tộc trưởng.
Chân Sóc nhìn chằm chằm theo họ. Bây giờ Sao Lửa đã đi và cô không phải cãi nhau với ông nữa, đuôi cô hạ xuống, và liếc trở lại nhìn Vuốt Mâm Xôi đầy đau khổ. 
“Tôi không thể làm tất cả mọi thứ,” cô meo. “Anh nghe ông ấy nói gì không. Ông ấy nghĩ tôi không phù hợp trở thành một chiến binh. Ông ấy sẽ không phong danh chiến binh cho tôi.”
Vuốt Mâm Xôi không biết phải nói gì. Anh bối rối nhìn bộ lông cô rũ rượi, tức giận. Anh biết anh không làm gì sai. Cái gì đã làm Sao Lửa cư xử như vậy, đó không phải là lỗi của anh. Đó cũng không phải là lỗi của chân Sóc. Cô có thể gây phiền nhiễu, nhưng cô trung thành và là một lính nhỏ chăm chỉ. Tất cả các tộc trưởng chỉ đáng giá hai cái đuôi chuột cũng có thể thấy cô ấy có thể trở thành một chiến binh tuyệt vời như thế nào.
Anh liếc nhìn xung quanh, khi chân Sóc gọi tên anh khó nghe ra cô. Anh cảm thấy tâm trí mình rỗng tuếch, giống như đám mây đen khi cơn gó gié toang mây và để nắng xuyên qua. Ngày hôm trước, sau cuộc đối đầu sau nhà trẻ, anh cảm thấy giằng xé giữa lời tiên tri và lòng trung thành với Sao Lửa. Bây giờ anh nhớ những ngày qua mình đã đấu tranh căng thẳng để làm hài lòng tộc trưởng mà không có kết quả, bởi vì anh không biết tại sao Sao Lửa lại tức giận với anh như vậy. Chỉ có một giải pháp. Anh phải đi để tham gia cuộc hành trình như lời bộ tộc Sao hướng dẫn anh, và không trở về cho đến khi anh tìm được câu trả lời để chứng mình với Sao Lửa về lòng trung thành của anh. Hoặc anh sẽ không bao giờ trở về nữa.
“Đi thôi,” Vuốt Mâm Xôi meo, cúi đầu nhặt lấy con chuột. “Mang nó trở về, và ông ấy sẽ có suy nghĩ khác về em?”
“Anh thì sao?” chân Sóc, luôn luôn quá mạnh mẽ và tự tin.
“Tôi…” Anh đã nói dối cô, và nói với cô rằng anh đi tìm Lông Chuột. Anh nhận ra cô sẽ cảm thấy bị phản bội đến thế nào khi anh không trở về. Sau tất cả, dù sao chúng cũng đã ở cùng nhau, lần cuối cùng khi Sao Lửa thù hằn. “Tôi phải đi,” anh nói với cô.
“Đi đâu?” chân Sóc meo vang thất vọng. “Rời bỏ bộ tộc Sấm?”
“Không đi thì tốt hơn,” Vuốt Mâm Xôi meo nhanh. “Chân Sóc, nghe này…”
Cô ngồi trước mặt anh, và mở to đôi mắt màu xanh khi anh nói về giấc mơ thứ hai, chết đuối trong vùng nước mặt và bị trôi vào trong cái hang đầy răng.
“Chân Quạ nói nơi đó có thật,” anh giải thích. “Tôi nghĩ bộ tộc Sao nói tôi đến đó, và các mèo khác đã đồng ý. Chúng tôi sẽ bắt đầu xuất phát vào bình minh ngày mai.”
Mắt chân Sóc lấp lánh như bị tổn thương. “Anh nói chúng tôi mà không có tôi?” cô rên rỉ. “Vuốt Mâm Xôi, anh đã hứa!”
“Tôi biết.” Vuốt Mâm Xôi cảm thấy tội lỗi gặm nhấm anh. “Tôi đã định nói, và sau khi tất cả gặp rắc rối với Sao Lửa – bộ tộc Sao biết vì sao, và nếu họ làm, họ đã nói với tôi về nó còn ít hơn cả nói về lời tiên tri. 
“Và anh đã sẵn sàng đã đi? Nhưng anh không biết nó ở bao xa mà.”
“Không ai trong chúng tôi biết nó ở đây,” Vuốt Mâm Xôi thừa nhận. “Nhưng chân Quạ nói có những mèo đã nhìn thấy chỗ đó, vì vậy nó có thể ở gần đây. Tôi sẽ không trở về trại,” anh thêm. “Tôi sẽ qua đêm ở nơi nào đó trong rừng, và gặp những mèo khác ở điểm Bốn Cây vào sáng mai. Xin đấy, chân Sóc, đừng đi theo chúng tôi. Đừng nói với mèo nào về nơi chúng tôi tới.”
Khi anh nói, mắt chân Sóc bừng sáng cho đến khi chúng lấp lánh phấn khích. Vuốt Mâm Xôi biết cô sẽ nói gì trong một nhịp tim đập trước khi cô nói.
“Tôi sẽ không hở ra một từ nào với tất cả mọi mèo,” cô hứa. “Tôi không thể, bởi vì tôi sẽ đi với anh.”
“Ồ, không, đừng như vậy!” Vuốt Mâm Xôi vặn lại. “Em không phải là một trong những mèo được chọn. Em cũng không phải là một chiến binh.”
“Chân Chim không phải là một chiến binh,” chân Sóc liếc nhìn anh. “Và tôi muốn đặt cược một mặt trăng của đội tuần tra bình minh là Lông Bão sẽ đến đó. Anh ta sẽ không bao giờ để Đuôi Phi Điểu đi mà không có anh ấy. Vì vậy tại sao tôi không thể đi?” Cô do dự, và sau đó thêm. “Tôi không nói với mèo nào về giấc mơ đầu tiên, Vuốt Mâm Xôi. Tôi không nói gì cả. Kể cả chân Lá.”
Vuốt Mâm Xôi biết điều đó đúng. Nếu chân Sóc chỉ hé lộ một chút, thì bây giờ tin đó đã bay khắp trại rồi.
“Tôi không hứa là em có thể đi cùng,” anh nhắc cô. “Tôi hứa sẽ nói với em, và tôi đã thực hiện nó.”
“Nhưng anh không thể bỏ tôi lại,” chân Sóc khóc. “Nếu tôi không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, bộ lông của tôi sẽ rụng hết vì lo lắng!”
“Nó quá nguy hiểm, chân Sóc; em không thấy sao? Lời tiên tri quá nặng nề để tôi chịu trách nhiệm, không ai có thể trông nom em đâu.”
“Trông nom tôi!” mắt chân Sóc rực sáng phẫn nộ. “Tôi có thể tự chăm sóc mình, cảm ơn. Tôi sẽ đi, dù anh muốn hoặc không. Nếu anh không cho tôi đi cùng, tôi sẽ đi theo anh. Nghĩ về những gì đã xảy ra đi. Tôi không muốn trở về trại và lại bị nói gì thêm nữa, chẳng hơn gì anh đâu!”
Vuốt Mâm Xôi nhìn cô chằm chằm, do dự. Anh không muốn chịu trách nhiệm về việc cho một lính nhỏ trẻ tuổi vào nguy hiểm… nhưng cô sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn nếu cô cố gắng theo anh một mình trên suốt chặng đường mà họ chưa bao giờ biết đến. Và nếu cô trở về trại, một lúc nào đó Sao Lửa sẽ nhận ra Vuốt Mâm Xôi mất tích, ông sẽ quầy rầy chân Sóc đến khi cô chịu nói ra anh đi đâu, và có thể cử một đội do thám mang anh trở về. Sau hai nhịp tim đập Vuốt Mâm Xôi đã hiểu nó có nghĩa như thế nào với tộc trưởng, bộ lông anh nặng nề những nghi ngờ và những câu hỏi hơn cả một bộ lông bị ướt sũng nước sông.
Anh thở dài nhìn xuống đỉnh trại. “Đúng vậy, chân Sóc,” anh meo. “Em có thể đi.”