Chương 26
Ân nghĩa là một sợi dây

    
n, nghĩa, tình là một sợi dây trong lúc tuyệt vọng, bạn thắt nó vào eo, rồi có một ngày nó chỉ có thể là một sự bó buộc bất lực, bạn biết rõ nút thắt của nó ở đâu nhưng không thể cởi bỏ.
Hướng Viễn nhấm nháp hết quả táo to vì tính cô không thích lãng phí. Sau đó, cô ngồi lại thêm một lúc rồi cáo từ Diệp Bỉnh Lâm, dù sao cũng không nên làm phiền bệnh nhân quá nhiều. Lúc cô rời đi, khí sắc của ông khá tốt, có lẽ ứng cử viên "Đằng Vân" cô đề cử rất hợp ý ông. Ông vẫn chưa biết chuyện vợ mình mắc bệnh ung thư ruột, Diệp Khiên Trạch sợ bệnh tình ông nặng thêm nên một mình đảo qua lại giữa hai phòng, khổ sở không cần nói cũng biết.
"Khiên Trạch, con đưa Hướng Viễn về đi", Diệp Bỉnh Lâm bảo.
Diệp Khiên Trạch vui vẻ đứng dậy.
Hai người ra khỏi phòng bệnh, đóng chặt cửa, Diệp Khiên Trạch nói: "Hướng Viễn, tôi đưa cậu về".
"Không cần đâu đón xe buýt ngoài kia cũng tiện, cậu chăm sóc hai người bệnh đi, đừng mất thời gian với tôi", Hướng Viễn đáp.
Diệp Khiên Trạch hạ giọng: "Nhưng tôi không thấy là mất thời gian mà. Hướng Viễn, tôi…".
"Bình dịch truyền của bố cậu sắp hết rồi, nhớ gọi y tá đến nhé,
tôi về đây."
"Tôi đã gọi y tá rồi", Diệp Khiên Trạch nhẫn nại, "tôi chỉ…".
Anh nói chưa hết câu đã bị Hướng Viễn cắt ngang: "Đúng rồi, ban nãy tôi quên mất, chưa đi thăm dì cậu, giúp tôi hỏi thăm dì ấy một tiếng nhé".
Anh giữ gọng kính, cười vẻ bất lực: "Để tôi nói hết câu có được không? Hướng Viễn, tôi có chuyện muốn nói với cậu".
Ngay từ đầu Hướng Viễn đã định không cho anh cơ hội nào, những lời anh muốn nói cô có thể tưởng tượng được, thế nhưng dù là kiểu nào thì đều không phải những lời cô mong muốn nghe thấy.
"Xin lỗi Khiên Trạch, tôi có chuyện bận thật, hôm khác nói sau được không? Hi, Diệp Quân!"
Cô lên tiếng chào Diệp Quân đang đi ở đầu hàng lang phía xa. Diệp Quân vốn đang cúi đầu cắm cúi bước đi, nghe thấy cô gọi bèn chạy nhanh tới.
Diệp Khiên Trạch thở dài, có lẽ bây giờ không phải cơ hội tốt để lên tiếng. "Hôm khác là bao giờ? Ngày mai có thời gian không?", anh hỏi trước khi Diệp Quân đến gần.
"Ngày mai tôi phải đến Trung Kiến giục người ta trả một khoản nợ công trình, sáng hôm sau đến Hạ Môn đấu thầu". Thực ra cô muốn nói, Khiên Trạch, có một số chuyện không cần phải nói.
Thế nhưng lần này anh như đã hạ quyết tâm: "Buổi họp xem xét hợp đồng hôm thứ sáu chắc cậu về kịp chứ? Thứ bảy cũng được. Hướng Viễn, tôi chờ đến lúc cậu có thời gian".
Lúc này, Diệp Quân đã chạy đến bên họ. Hướng Viễn quay sang quan sát vầng trán ướt mồ hôi của cậu, cười hỏi: "Chạy gì thế? Bạn em đâu? Sao chỉ còn một mình vậy?".
Diệp Quân lắc đầu, nói với vẻ thiếu tự nhiên: "Về rồi". Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi bổ sung thêm một cách rất thừa thãi: "Em không bảo cô ấy đến. Nhà cô ấy gần đây, lúc em đến thăm bố thì gặp ở cổng bệnh viện."
"Vậy cô bé cũng có lòng đấy chứ".
"Hướng Viễn…", Diệp Khiên Trạch nhắc nhở cô chuyện cô cố tình phớt lờ.
Hướng Viễn nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Thứ bảy tôi có hẹn rồi. Nói sau vậy. Khiên Trạch, thể nào cũng có thời gian mà". Nhưng tuyệt đối không phải lúc nhạy cảm thế này, cô thầm nói.
"Tôi phải đi thật rồi, gặp sau nhé", Hướng Viễn vẫy vẫy tay với hai anh em. Diệp Quân đuổi theo hỏi: "Chị Hướng Viễn, chị đi đâu? Em cũng muốn đón xe về trường, chị đợi em với". Cậu muốn quay lại phòng bệnh chào bố một tiếng, song lại sợ Hướng Viễn không đợi nên vội vàng nói với Khiên Trạch: "Anh, anh nói hộ với bố là em về trường trước, mấy hôm sau lại đến."
Trong thang máy chỉ có hai người, Diệp Quân bỗng kiệm lời hẳn. Một không gian không chật chội lắm, cậu tựa người vào tay vịn đứng vào phía trong cùng. Chuyện hôm ấy xảy ra trong nhà trọ của Hướng Viễn khiến cậu rất ảo não, song lại cứ nghĩ mãi đến nó hết lần này đến lần khác. Cậu muốn hỏi tay cô đã khỏi chưa nhưng không thể nào mở miệng.
Hướng Viễn chồm người đến, gỡ xuống một sợi tóc rất dài trên vai chiếc áo pull màu trắng của cậu, đặt trong lòng bàn tay, cười nửa miệng, nhìn cậu.
Diệp Quân cũng cúi xuống nhìn: "Cái gì vậy? Sao lại có sợi tóc dài thế này?". Cậu căng thẳng nhìn ngó quần áo mình, than vãn: "Tìm thấy trên người em hả? Tóc con gái đó mà, nó cứ bay bay loạn xạ trong không trung, phiền quá". Cậu nói đến đây chợt khựng lại. Hướng Viễn có mái tóc dài ngang vai, buộc lại thành đuôi ngựa rất gọn gàng. Nếu tóc cô dính lên áo thì cậu có nỡ oán thán không?
Cũng may Hướng Viễn không truy hỏi đến cùng vấn đề này. Cô thả tay ra nhìn sợi tóc bay lượn đáp xuống đất, rồi nói: "À, thứ Bảy trường em không học phải chứ?".
"Thứ Bảy à? Không có, sao vậy ạ?"
"Chẳng phải đã hẹn nếu rảnh sẽ đi leo núi ngắm mặt trời mọc à?"
Diệp Quân thoáng chốc không phản ứng kịp, ngây ngô hỏi: "Ban nãy chị chẳng đã nói thứ Bảy có hẹn rồi đó sao?".
Thang máy dừng ở lầu một, Hướng Viễn ra ngoài trước: "Thì chẳng phải đã hẹn em à?".
"A! Ôi!" Diệp Quân cười lớn, nụ cười trong sáng ngây thơ như bầu trời quang đãng nhất trong xanh nhất khi chớm thu. "Em sẽ đưa chị đến nơi đẹp nhât nhất".
Hướng Viễn đến Hạ Môn công tác theo đúng lịch, hai hôm sau, tức là buổi trưa thứ Sáu mới về thành phố G. Xuống máy bay, điện thoại và tin nhắn réo không ngừng, những người tìm cô có Diệp Bỉnh Lâm, Diệp Khiên Trạch, còn có - Tiểu Ngô trợ lý của cô. Thực ra cũng chỉ nói một chuyện giống nhau - Đằng Vân đã từ chối nhiệm vụ quản lý dự án xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng.
Với kết quả này, Hướng Viễn không cảm thấy ngạc nhiên lắm. Việc bổ nhiệm chính thức Đằng Vân vẫn chưa đưa ra, chỉ Diệp Khiên Trạch ra mắt bàn với anh ta. Theo lời tường thuật của Diệp Khiên Trạch, Đằng Vân tuy từ chối khéo léo, khẩu khí ôn hoà nhưng thái độ rất kiên quyết. Đó chính là phán đoán về anh ta mà cô đã đưa ra, một người thông minh, mà lại không làm việc vì ham muốn riêng tư. Sao anh ta lại không biết được rằng, nếu phụ trách hạng mục này thì địa vị lẫn lợi nhuận đều có đủ nhưng tuyệt đối không dễ dàng gì. Nói rõ hơn một chút là, phải kiếm cơm ăn trong khe hở. Từ việc cất nhắc anh ta của Diệp Bỉnh Văn và thái độ trung thành trước nay của anh ta, tuy hai người có xích mích nhưng vẫn không đến nỗi khiến anh ta lật mặt phản chủ.
Hướng Viễn nghĩ, cái cô thiếu chẳng phải là người như Đằng Vân ư? Chỉ tiếc là Diệp Bỉnh Văn có mắt mà không tròng thôi.
Cô ngồi vào xe công ty Giang Nguyên đỗ ngoài cổng sân bay, ghé về nhà trước, bỏ lại hành lý rồi lấy những vật dụng cần thiết, bảo tài xế về rồi tự bắt xe đến một quán cà phê gần Quảng Lợi, hẹn Đằng Vân ra đó gặp mặt.
Đằng Vân ban đầu nói văn phòng mình có khách đến bàn việc làm ăn nên không tiện ra ngoài. Hướng Viễn đáp lại, trên chuyến bay vừa rồi cô chưa ăn gì cả, hoàn toàn có thể đợi anh ta cả buổi chiều, mà anh ta cũng chỉ cần bỏ ra nửa giờ thôi.
Cô đã gọi một phần ăn đơn giản, lấy một tờ báo, bỏ qua chuyện chính trị và kinh tế, chăm chú xem tin tức giải trí. Kết quả là Đằng Vân đã không để cô phải đợi quá lâu, một câu chuyện tình cảm còn chưa xem xong, Đằng Vân đã lên tiếng: "Xin lỗi, bắt cô đợi lâu quá", rồi ngồi xuống đối diện Hướng Viễn.
Hướng Viễn gấp tờ báo lại, nụ cười hiện trên gương mặt, trong lòng rất vừa ý. Cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tìm anh ta để trò chuyện hoặc khuyên giải một cách vô vị, cứ lòng vòng tránh né không có lợi ích gì cho anh ta. Nếu ngay cả điểm này anh ta cũng không chịu hiểu thì cô cũng đã phí hoài sự tín nhiệm của mình rồi.
"Phó tổng Giám đốc Đằng, mời ngồi", Hướng Viễn đứng dậy nghênh đón. Cô và Đằng Vân đã mấy lần tiếp xúc vì công việc nhưng không thân thiết lắm. Tuy cô được Diệp Bỉnh Lâm xem trọng, địa vị ở Giang Nguyên cũng không thấp, song Đằng Vân cũng là Phó tổng giám đốc công ty con của Giang Nguyên, xét ra thì chức vụ hai người cũng không kém nhau là bao, khách sáo một chút thì cũng là việc nên làm. Sau khi ngồi xuống, Hướng Viễn gọi phục vụ đến, nhờ dọn dẹp phần ăn của mình, chọn một cốc cà phê mandehling, còn mình vẫn là một cốc nước lọc như cũ.
Đằng Vân chỉ mới hơn ba mươi tuổi, tướng mạo chin chắn, dáng người tầm thước, không hề nổi bật nhưng khi anh ta lặng lẽ ngồi đó với chiếc sơ mi vải nhăn màu xanh nhạt, áo vest cổ chữ V màu khói thuốc lại khiến người ta cảm thấy rất đặc biệt.
Hướng Viễn rất thẳng thắn, trước mặt một người như vậy không cần nhiều lời: "Nghe nói Phó tổng giám đốc Đằng đã từ chối việc quản lý hạng mục xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng?".
Đằng Vân mỉm cười: "E rằng trường phòng Hướng cũng biết rõ rằng, đồi với chức vụ này, khả năng tôi có hạn, sợ khó đảm nhận".
"Hôm nay tôi đến đây, không định lòng vòng xa gần, người ngay không nói lời ám chỉ, chỉ sợ anh không phải không thể mà là không muốn thôi."
"Chủ tịch Diệp và trưởng phòng Hướng hiểu được thì tốt quá."
"Một người như Diệp Bỉnh Văn, có đáng để anh bán sức cho ông ta không?", Hướng Viễn tỏ ra khó hiểu.
Đằng Vân cũng không giấu giếm, thong thả đáp: "Diệp Bỉnh Văn là người thế nào thì tôi không tiện bình phẩm nhưng không có anh ấy thì tôi khó có ngày hôm nay. Biết ơn, trả ơn là điều tất yếu khi làm người. Tôi không dám tự nhận mình là quân tử nhưng chuyện vong ân bội nghĩa thì quả thật không thể làm được".
Hướng Viễn gật đầu: "Tôi rất khâm phục tính cách của Phó tổng Đằng nhưng tôi nghĩ cũng giống như tất cả mọi thứ trên thế gian này, ân nghĩa cũng có giá của nó. Phải, uống nước phải nhớ nguồn nhưng cũng phải xem xét cần thận. Diệp Bỉnh Văn có ơn cất nhắc anh nhưng mấy năm anh làm trâu làm ngựa ở Quảng Lợi cũng đã đủ bồi thường mấy giọt nước anh uống rồi". Những lời này cô nói cho Đằng Vân nghe nhưng cũng lại giống như nói cho chính mình nghe. Ân, nghĩa, tình là một sợi dây trong lúc tuyệt vọng, bạn thắt nó vào eo, rồi có một ngày nó chỉ có thể là sự bó buộc bất lực. Bạn biết rõ nút thắt của nó ở đâu nhưng không thể cởi bỏ.
Cô thấy Đằng Vân lặng thinh thì ngừng lại một chút mới tiếp tục: "Anh và Diệp Bỉnh Văn khác nhau, tôi nhìn thấy rõ mấy năm nay anh không tán đồng với cách làm việc của ông ta. Anh thực sự cam chịu đứng dưới người ta cả đời, hơn nữa là dưới một người mà chính anh cũng không chịu được? Huống hồ, bao gồm cả Quảng Lợi trong đó, những gì anh có được thực chất do Giang Nguyên, cũng tức là Diệp Bỉnh Lâm cho anh, Diệp Bỉnh Văn chẳng qua chỉ là người gián tiếp hưởng lợi. Bây giờ anh phục vụ cho chủ tịch Diệp, vong ân phụ nghĩa ở chỗ nào?".
"Đã sớm nghe danh trưởng phòng Hướng có tài thuyết phục nhưng cô tốn nước bọt làm thuyết khách cho Giang Nguyên là vì điều gì? Cô chẳng qua cũng chỉ là người mỗi tháng lĩnh lương, cố sức liều mạng như thế là vì cái gì? Nói cho cùng cũng chẳng phải là muốn báo đáp ơn nghĩa chủ tịch Diệp giúp đỡ năm nào? Nếu tôi khuyên cô phản bội chủ tịch Diệp vào lúc này, lại cho cô vài lý do mà trong lòng tôi và cô đều hiểu rõ thì cô có làm được không? Nếu làm được chỉ e hạng mục này không đến lượt tôi nhận. Trường phòng Hướng, "kỷ sở bất dục, vật thí ư nhân ( những gì mình không muốn làm thì cũng đừng bắt ép người khác làm)". Đằng Vân là người đàn ông nhìn có vẻ phóng khoáng, song lúc cần lại rất trọng nghĩa khí.
Hướng Viễn cười lạnh: "Phó tổng Đẳng so sánh vậy không hợp lý chút nào. Tôi không phụ Chủ tịch Diệp là vì ông ấy chưa từng phụ tôi, ít ra ông ấy không phơi bày vết thương của tôi ra trước mặt mọi người sau khi say khướt".
Cô vừa nói xong câu này, sắc mặt Đằng Vân vụt thay đổi: "Cô…"
Đúng lúc phục vụ này mang cà phê lên cho anh ta, Đằng Vân tức đến nghẹn giọng nhưng người trước mặt anh ta, lại có thể nhẹ nhàng như không gọi một cốc mandehling anh yêu thích nhất, đương nhiên cũng biết mọi nỗi đau của anh. Diệp Bỉnh Văn lần ấy say tuý luý đã lỡ lời, thực sự đó là một chuyện đáng hận của Đằng Vân, cũng có thể nói đó là khởi đầu cho mọi mâu thuẫn của hai người. Anh cứ ngỡ những người nghe thấy chuyện đó chỉ là những cô gái tìm vui và những người lạ mặt vậy mà cô gái Hướng Viễn này lại biết rõ mồn một.
Hướng Viễn tóm được nét hoảng loạn và thảm hại trong ánh mắt Đằng Vân một cách rõ ràng. Cho dù con người cứng rắn đến mấy thì chỉ một chữ "tình" cũng luôn là cửa mệnh. Đằng Vân là người đồng tình luyến ái, đó là bí mật lớn nhất và kinh khủng nhất cô nghe thấy sau khi bắt đầu để tâm đến người này. Nguyên nhân là, sau khi tiếp khách ở những nơi vui chơi về đêm, Diệp Bỉnh Văn và anh ta đã có chút bất đồng ý kiến trong công việc nên anh ta đã đứng trước mặt mọi người, mượn rượu chửi anh ta là "đồ gay". Sau chuyện đó, Diệp Bỉnh Văn tuy đã làm hoà bằng cách nói đó chỉ là đùa giỡn, song nước hất rồi khó thu lại, thiên hạ chẳng có bức tường nào chống được gió.
Hướng Viễn chồm người lên phía trước, đối mặt với vẻ luống cuống của anh ta, giọng nói như đang thôi mien: "Anh cứ tin tôi đi. Ông ta có một lần say rượu lỡ lời thì sẽ có lần thứ hai không giữ được mồm. Chẳng qua ông ta nắm được bí mật của anh nên vờn nghịch anh giống như vờn một con chuột thôi".
Đằng Vân chậm rãi dựa lưng vào ghế, sắc mặt tái xanh nhưng vẫn kiềm chế được bản thân. Một lúc sau mới lẩm bẩm: "Tôi chỉ không thể nào yêu một phụ nữ như đa số những người đàn ông khác, đó là tội sao? Tôi có người yêu của mình, chúng tôi tâm đầu ý hợp, cả hai đều thấy hạnh phúc khi gặp được nhau, tình cảm không thua kém bất kỳ đôi nam nữ yêu nhau nào, tại sao lại trở thành tội lỗi kinh tởm đến thế? Diệp Bỉnh Văn dựa vào điều này sai phái điều khiển tôi, cô cũng lấy chuyện này ra làm vũ khí thuyết phục tôi, Hướng Viễn, cô và ông ta có gì khác nhau đâu?".
"Anh sai rồi", Hướng Viễn đáp, "điểm khác nhau lớn nhất giữa tôi và Diệp Bỉnh Văn là tôi không hứng thú với việc anh yêu đàn ông hay phụ nữ, đây là chuyện riêng của anh, cái tôi cần chỉ là một cái kết. Nếu điều này vẫn chẳng thể thuyết phục được anh, vậy thì tốt, anh có thể xem cái này".
Cô lấy từ trong túi mình ra hai bức thư bằng giấy đỏ giống y hệt nhau, Đằng Vân rút một bức trong đó ra xem, lập tức nhắm nghiền mắt lại.
"Mấy tấm ảnh này là tôi lén lấy từ phòng hành chính. Anh nên mừng là mình vẫn may mắn hoặc mừng là trợ lý của Diệp Bỉnh Văn khá lười biếng. Ông ta đưa thứ này cho cô bé tiếp tân, bảo cô ta mang đến phòng hành chính để gửi đi. Anh có từng nghĩ rằng, anh có thể cho rằng tình yêu chân thật là không có tội nhưng người nhà anh thì sao? Họ cũng nghĩ như vậy ư?"
Đằng Vân hít thở thật sâu: "Cha mẹ tôi đã mất, từ nhỏ đã sống với chú thím, họ đã già, lại ở tận quê nhà Hồ Nam, vả lại mắt đã mờ, tôi không quan tâm".
Hướng Viễn đẩy hai bức thư về phía anh: "Vậy "anh ta" thì sao, "anh ta" cũng không quan tâm sao? Chẳng lẽ song thân "anh ta" cũng đều mất cả ư? Anh không nghĩ đến mình thì cũng nên nghĩ cho người khác. Nhìn cho rõ đi, hai bức thư này phân ra hai phần với hai địa chỉ gửi khác nhau".
Đằng Vân quay đầu nhìn ra nơi khác, Hướng Viễn lạnh lùng quan sát cổ họng đang run rấy và mu bàn tay nổi gân xanh, nói tiếp: "Hai người gần đây chỉ hơi xích mích mà Diệp Bỉnh Văn đã ra tay độc như vậy. Anh không quên ân nghĩa, còn ông ta xem anh như chó con! Cho dù anh từ chối công việc này, với tính cách của ông ta, nếu biết Chủ tịch Diệp bỏ ông ta để chọn anh thì ông ta còn dung dưỡng cho anh được không? Anh nhẫn nhịn đủ rồi, bao nhiêu ân tình đã trả hết, nếu chịu nhục dưới tay ông ta, chi bằng mượn cơ hội này để giải thoát, chí ít sau này anh còn có Chỉ tịch Diệp, còn có tôi".
Vẻ câm lặng lúc này của Đằng Vân đã không còn kiên quyết như lúc đầu nữa, Hướng Viễn được đà, đã xé nát từng bức ảnh thành những mảnh vụn ngay trước mặt anh rồi nói: "Đằng Vân, anh không muốn chuyện này lại xảy ra lần nữa chứ. Tôi không dám nói sẽ giúp anh vững bước lên mây, song tôi sẽ không bao giờ như Diệp Bỉnh Văn".
Một lúc sau, Đằng Vân thở ra một hơi dài: "Là anh ta đã ép tôi quá đáng…".