Dịch giả: Hương Châu
Chương 5

     iờ uống trà sắp đến. Tuyết rơi trên lối xe chạy từ cổng chính đến mặt bên nhà. Bác làm vườn đang lang thang giữa những luống hoa tròn ẩm ướt trên triền cỏ đẫm nước kéo dài tới dòng sông. Bên kia cánh cổng, con đường lầy lội trắng xóa trải vắt qua chiếc cầu đá, uốn cong và chạy lượn lên ngôi làng phương Bắc ốp đá mịt mù nằm vắt vẻo thành cụm trên dãy cối xay đá hung tợn với cái ống khói dài dựng đứng mà Yvette có thể trông thấy dưới khe lũng hẹp.
Tòa mục sở tọa lạc trên bờ sông Papple, trong một lòng máng hơi dốc. Ngôi làng nằm phía trên, đằng xa, bên kia bờ dòng nước xiết. Sau lưng tòa nhà là quả đồi trồi lên dốc đứng với dãy rừng thông lá rụng trần trụi, âm u, che khuất cả con đường. Bên kia dòng sông, đối diện với ngôi nhà, là bờ sông đổ dốc rậm rạp. Ði lên con dốc đó, ta sẽ bắt gặp những đồng cỏ ảm đạm nhô dần thành những triền đồi rợp bóng cây, lồ lộ đá xám.
Nhưng từ cuối nhà, Yvette chỉ thấy con đường uốn quanh bức tường rào nguyệt quế, chạy xuống cây cầu, rồi lại chạy lên ngang tầm vai, tới cụm nhà đầu tiên của làng Papplewick, và khuất sau những dãy tường đá khô cứng nằm dọc theo đồng cỏ nghiêng nghiêng.
Nàng vẫn mong mỏi cái gì đó sẽ hiện ra từ trên con đường dốc của làng Papplewick, và nàng luôn nấn ná nơi ô cửa đầu cầu thang. Thường thì đó là một chiếc xe ngựa, xe hơi, xe tải chở đá, một người lao động, hay một trong những người hầu. Nhưng chẳng có ai ngân nga Tra- la- la! bên dòng sông ấy. Những ngày tra- la- la đó dường như đã qua rồi.
Tuy thế, ngày hôm nay, nơi khúc quanh của con đường xám trắng, giữa dãy tường đá thấp và đồng cỏ, một con ngựa lang dũng mãnh phi xuống triền dốc. Cầm cương nó là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, ngồi vắt vẻo trước chiếc xe thồ nhẹ. Thân hình người đàn ông đu đưa thoải mái theo từng nhịp lắc của chiếc xe, trong lúc con ngựa phi chậm xuống đồi giữa trời chiều buồn tênh. Sau lưng xe, những đuôi chổi quét bụi làm bằng lau sậy và lông chim thò ra, khe khẽ gật gù trên cán trúc.
 Yvette đứng xích lại gần cửa sổ, kéo tấm màn cửa ra sau lưng mình và siết chặt hai bàn tay lên đôi khuỷu tay trần.
Dưới chân con dốc, con ngựa bắt đầu chạy nước kiệu lên cầu. Chiếc xe kêu lọc cọc trên mặt cầu đá, mớ chổi lào xào đung đưa, và người lái xe mơ màng lắc lư theo. Tựa hồ một cảnh tượng nàng vẫn thấy trong giấc ngủ.
Nhưng khi chiếc xe vượt qua chân cầu và bắt đầu chạy dọc theo bức tường của tòa mục sở, người lái xe ngước nhìn ngôi nhà đá u ám dường như đã lùi lại đằng sau cánh cổng, bên dưới ngọn đồi. Yvette nhanh nhẩu vẫy tay. Và chẳng mấy chốc từ dưới miếng lưỡi trai, chàng trông thấy nàng, gương mặt sạm đen của loài thú rình mồi trở nên cảnh giá
Mắt vẫn ngước lên ô cửa đầu cầu thang, chàng bất ngờ dừng xe ngay trước cánh cổng trắng. Còn Yvette cứ siết chặt đôi cánh tay lốm đốm lạnh băng, đăm đăm và hờ hững ngó xuống chàng từ ô cửa sổ.
Chàng làm một động tác hất đầu ra hiệu, rồi dẫn ngựa lùi sang một bên, đi vào trong đám cỏ. Sau đó chàng lanh lẹn và cẩn thận lật tấm vải bạt đậy trên xe, lấy xuống vài vật phẩm đa dạng, kéo dăm ba cây chổi bằng sậy và lông gà tây ra, rồi quay về phía tòa nhà, vừa ngẩng nhìn Yvette vừa mở cánh cổng ra.
Yvette gật đầu với chàng, và phóng như bay tới phòng tắm để vận áo váy vào, hy vọng mình đã ngụy trang cái gật đầu ấy vừa đủ để chàng không thấy rõ. Bỗng nàng nghe thấy tiếng gầm gừ khan và trầm của con chó già ngu xuẩn Rover, điểm xuyết thêm tiếng ăng ẳng của con cún nhỏ ngốc nghếch Trixie.
Nàng và cô hầu gái có mặt cùng lúc tại phòng đợi.
"Có phải người bán chổi không?" Yvette nói với cô hầu. "Ðược đấy!" Nàng mở cửa ra. "Cô Cissie, có một người đến bán chổi. Cháu ra nhé?"
"Loại người nào vậy?" Cô Cissie đang ngồi dùng trà với ngài mục sư và Trưởng Mẫu, lên tiếng. Hai chị em gái bị trục xuất một lần khỏi tiệc trà.
"Một người đi xe thồ." Yvette đáp.
"Một người du mục." Cô hầu nói.
Tất nhiên cô Cissie nhổm dậy ngay. Cô phải ngó qua người đó.
Chàng du mục đứng sau cửa hậu, bên dưới bãi đất dốc rợp bóng những hàng thông. Một tay chàng vung vẩy những cán chổi dài, tay kia đeo đủ thứ vật dụng bằng đồng sáng loáng: một chiếc chảo, một đỡ nến, mớ đĩa gò từ đồng. Bản thân anh chàng gọn gàng bảnh chọe, gần như trai lơ, với chiếc mũ lưỡi trai màu lục sẫm và áo khoác kẻ ô vuông xanh lục ngực cài chéo. Nhưng thái độ của chàng thờ ơ lặng lẽ, đồng thời kiêu hãnh và có phần kẻ cả lạnh lùng.
"Hôm nay thế nào, thưa quý nương?" Chàng nhìn cô Cissie bằng ánh mắt dò la ngỗ ngược, nhưng nói với giọng dịu dàng êm ru.
Cô Cissie nhận thấy ngay chàng đẹp trai nhường nào với viền môi cong linh hoạt bên dưới hàng ria mép đen, và cô xao xuyến. Nếu chàng có dấu hiệu đơn thuần lỗ mãng hay gây hấn, cô sẽ khinh khỉnh đóng sập cửa lại trước mặt chàng ngay. Nhưng chàng đã khéo léo luồn vào tác phong nam tính của mình một hàm ý quy phục tinh tế, khiến cô phải lưỡng lự.
"Cái giá nến này xinh quá!" Yvette nói. "Có phải ông làm không?"
Nàng ngước nhìn người đàn ông bằng đôi mắt thơ ngây trẻ dại cũng mang từng ấy ý nghĩa như ánh mắt chàng.
"Vâng thưa cô!" Chàng nhìn lại vào mắt nàng trong một giây, và nỗi khao khát ngầm phô ra nơi cái nhìn đó tựa một thứ bùa chú cướp đi ý chí của nàng. Gương mặt dịu dàng của nàng như chìm vào giấc ngủ.
"Xinh cực kỳ đấy!" Nàng mơ màng thì thầm.
Cô Cissie bắt đầu mặc cả cho chiếc giá nến. Ðó là một nhánh đồng thấp và dày mọc lên từ chiếc cội kép hình chén. Người đàn ông đáp trả cô bằng vẻ nhẫn nại xa cách, không hề nhìn Yvette, trong khi nàng dựa lưng vào ngưỡng cửa đăm chiêu quan sát.
"Vợ anh thế nào?" Nàng bất thần hỏi, khi cô Cissie đã quay vào trong nhà để cho ngài mục sư xem cái giá nến và hỏi ý ngài có thấy nó đáng tiền hay không.
Người đàn ông nhìn Yvette chăm chú, một nụ cười hầu như không thể nhận rõ nở ra trên môiôi mắt chàng không cười. Toàn bộ ẩn ý nơi chúng chỉ cô đọng lại trong một cái nhìn mải miết.
"Cô ấy khỏe. Khi nào cô lại đi qua con đường đó?" Chàng thì thầm bằng giọng thân tình, mơn trớn khe khẽ.
"Ồ, tôi không biết nữa." Yvette đáp mập mờ.
"Cô cứ tới vào thứ Sáu, tôi sẽ ở đó." Chàng nói. Yvette nhìn chằm chằm qua vai chàng như thể nàng không nghe thấy. Cô Cissie quay lại với cái giá nến và số tiền trả cho nó. Miệng bật ra điệu khúc rời rạc của nàng, Yvette dửng dưng quay lưng, rời bỏ màn bán buôn một cách hơi khiếm nhã.
Tuy thế, giấu mình nơi cửa sổ đầu cầu thang, nàng lại đứng đó ngắm người đàn ông ra đi. Nàng muốn biết có thật chàng có sức mạnh áp đảo mình hay không. Nàng không muốn chàng thấy mình lúc này.
Nàng nhìn chàng đi về hướng cổng với mớ chổi và chảo, ra chỗ chiếc xe. Chàng thận trọng xếp mớ chảo và chổi gọn ghẽ vào xe, đậy tấm vải dầu lên. Rồi chàng nhảy lên xe với một cú bật chậm rãi nhẹ nhàng của tấm lưng mềm dẻo, tay chạm vào con ngựa cùng sợi dây cương. Con ngựa lang phóng đi tức thì, những chiếc bánh xe nghiến dần lên đồi, và chẳng mấy chốc người đàn ông biến đi không hề ngó lại. Biến đi như một giấc mơ chỉ là giấc mơ mà nàng không sao rũ bỏ.
"Không, anh ta chẳng có sức mạnh gì áp đảo mình cả!" Nàng tự nhủ và hơi thất vọng, bởi nàng muốn một ai đó, hay cái gì đó, có sức mạnh áp đảo mình.
Nàng đi lên phòng để cãi lý với Lucille đang tái nhợt và rã rời, quở trách chị đã xé chuyện bé ra to.
"Chị bảo bà nội im đi thì được gì chứ!" Nàng nhận xét. "Vì sao, tất cả mọi người đều cần im đi một khi họ cư xử cục súc như thế. Nhưng chị biết đấy, bà không có ý như vậy. Không, bà không có ý như vậy. Và bà rất tiếc đã nói vậy. Rõ ràng chả có lý do gì để làm rộn lên. Ði nào, hãy diện đồ đẹp lên và đường hoàng xuống phòng ăn những nữ công tước. Hãy trả đũa bằng cách ấy. Nào, Lucille!"
Có gì đó lạ lùng và rối rắm như mạng nhện phủ trên mặt người ở thái độ vô tư hững hờ của Yvette cùng cái cách nàng né ra khỏi những bực dọc. Ðó là một cung cách tích cực. Nhưng cảm giác đó cũng giống như lúc bạn bước vào sương mù mùa thu, những dây tơ mỏng mảnh bay lướt lên mặt bạn. Bạn không biết chắc mình đang ở đâu.
Dẫu sao, nàng cũng thuyết phục Lucille thành công. Hai chị em lấy ra những bộ đầm tiệc đẹp nhất của mình: của Lucille màu bạc và xanh lục, của Yvette màu tử đinh hương pha xanh xám, viền ren màu ngọc lam. Một tí sáp môi phấn hồng, hai đôi dép lê đẹp nhất, và vườn địa đàng lục tục trổ hoa. Vừa ngâm nga vừa ngắm mình trong gương, Yvette khoác lên mình phong thái ung dung nhất vốn có của các nữ hầu tước trẻ trung. Nàng có cách nhíu mày, bĩu môi, tách biệt chính mình khỏi mọi mối bận tâm trần tục, và lướt đi giữa màn sương lãnh đạm màu ngọc trai hết sức lạ lùng trong tất cả những dịp ra mắt, trông buồn cười và không mấy thuyết phục.
"Rõ ràng là em xinh đẹp, Lucille." Nàng ôn tồn nói. "Còn chị thì hoàn toàn dễ thương, khi hiện giờ trông chị hơi ngượng ngùng. Trong hai ta, chị chắc chắn là người quý phái hơn, với cái mũi đó! Và giờ đôi mắt chị có nét e dè, nó khiến chị thêm phần lôi cuốn, hoàn toàn đáng yêu. Nhưng xét một mặt nào đó thì em quyến rũ hơn. Ðồng ý chứ?" Nàng quay nhìn Lucille với một vẻ láu lỉnh hồn nhiên lẫn phức tạp.
Nàng hoàn toàn thẳng thắn khi nói thế. Ðơn giản đó là suy nghĩ của nàng. Nó không cho thấy một cảm giác khác đang ám ảnh nàng: cảm giác nàng được ngưỡng vọng, không phải từ bên ngoài, mà từ bên trong cái tôi nữ giới kín đáo của nàng. Nàng chưng diện và ngắm mình lộng lẫy, nhằm chống lại tác động của chàng du mục vào cái giây phút chàng nhìn nàng và chẳng nhận ra khuôn mặt và phong cách đáng yêu mà chỉ thấy nét trinh nguyên bí ẩn, e dè đầy hấp lực của nàng.
Hai chị em sửa soạn xuống nhà vừa kịp lúc chuông báo giờ ăn rung lên. Nhưng họ đợi đến lúc nghe thấy tiếng nói của mọi người rồi mới đĩnh đạc đi xuống và bước vào phòng đợi. Yvette nhã nhặn làm dáng, với một chút lơ đãng như thường lệ; còn Lucille thì bẽn lẽn, sẵn sàng bật khóc bất cứ lúc nào.
"Chao ôi!" Cô Cissie, vẫn vận tấm áo choàng thể thao đan màu nâu đậm, kêu lên. "Xem dáng bộ kìa! Các cô nghĩ mình sắp đi đâu vậy?"
"Chúng cháu đến dùng bữa với gia đình." Yvette ngây thơ nói. "Và chúng cháu vận mấy thứ lòe loẹt nhất để tôn vinh sự kiện này."
Ngài mục sư cười vang, còn chú Fred bảo:
"Bản thân gia đình vô cùng vinh dự."
Cả hai quý ông lớn tuổi đều hào hiệp, và đó chính là điều Yvette muốn.
"Ðến đây cho bà sờ thử áo các cháu nào!" Bà nội nói. "Áo đẹp nhất của mấy đứa phải không? Ta không thể nhìn chúng, thật là tiếc."
"Trưởng Mẫu, tối nay chúng con sẽ đưa các quý cô đây đến bàn ăn để đáp lại vinh dự." Chú Fred nói. "Mẹ đi với Cissie được không ạ?"
"Tất nhiên là được." Bà nội đáp. "Tuổi trẻ và sắc đẹp phải đi trước."
"Tối nay thôi, thưa Trưởng Mẫu!" Mục sư hài lòng.
Và ông đưa tay ra cho Lucille vịn, còn bác Fred hộ tống Yvette.
Nhưng đó là một bữa ăn rề rà, buồn tẻ như trước nay. Lucille cố tỏ ra rạng rỡ hòa đồng, và Yvette thật tình chưa bao giờ khả ái hơn, dù vẫn với kiểu cách lửng lơ như tơ nhện của nàng. Lờ m sâu trong tâm trí, nàng đang nghĩ: Tại sao tất cả chúng ta cứ như những món đồ nội thất sống thế này? Tại sao chả có gì là quan trọng?
Ðiệp khúc ấy cứ vang lên liên tiếp trong nàng: Tại sao chẳng có gì quan trọng? Dù nàng ở nhà thờ, dự tiệc cùng đám thanh niên, hay khiêu vũ trong khách sạn trên thành phố, cái bong bóng nhỏ đó lại trồi lên giữa ý thức nàng, mang theo câu hỏi: Tại sao chẳng có gì quan trọng?
Có rất nhiều chàng trai muốn bày tỏ tình cảm với nàng, thậm chí hết sức nhiệt thành. Nhưng nàng đã nóng nảy gạt họ đi. Tại sao họ chẳng có ý nghĩa gì với nàng cả? Thật bực mình!
Nàng chưa từng nghĩ đến chàng du mục. Chàng chỉ là một biến cố không đáng kể xảy đến với nàng. Thế nhưng ý tưởng về ngày thứ Sáu đang lù lù đến gần lại có gì đó quan trọng lạ lùng. "Ta sẽ làm gì thứ Sáu này?" Nàng hỏi Lucille. Lucille đáp không làm gì hết. Và Yvette phật ý.
Thứ Sáu tới, và dù muốn dù không suốt ngày Yvette chẳng dứt nổi tâm trí khỏi khu mỏ bên đường trên đỉnh Bonsall. Nàng muốn được ở đó. Ðó là tất cả những gì ý thức nàng hướng đến. Nàng muốn được ở đó. Nàng thậm chí còn không nảy ra ý tưởng đến đó. Hơn nữa, trời lại đang mưa. Nhưng trong khi ngồi may bộ váy xanh cho xong kịp trước buổi tiệc tại Lambley Close ngày mai, nàng có cảm giác linh hồn mình đang ở trên đó, giữa khu mỏ và những chiếc caravan, với những người du mục. Giống như những người đang lạc thần hay bị đánh cắp linh hồn, Yvette không còn hiện diện trong thân xác mình, chiếc vỏ bọc thân xác của mình. Thực thể bên trong nàng đã bay xa, đến khu mỏ đá, giữa các gian nhà lưu động.
Hôm sau, tại bữa tiệc, nàng không để ý thấy mình đang tỏ ra ngọt ngào với Leo. Nàng không để ý thấy mình đang bắt cóc anh chàng khỏi cô bạn Ella Framley đau khổ. Mãi cho đến khi nàng đương ăn món kem hồ trăn, anh chàng lên tiếng:
 "Tại sao chúng ta không đính hôn hả Yvette? Tôi chắc đó là lựa chọn đúng đắn cho cả hai ta."
L hơi tầm thường, nhưng là người tốt tính và giàu có. Yvette khá mến anh chàng. Nhưng đính hôn ư! Thật ngớ ngẩn hết sức! Chẳng thà nàng tặng anh chàng bộ đồ lót lụa của mình để anh chàng đính ước với chúng.
"Nhưng tôi tưởng anh thích Ella!" Nàng ngạc nhiên nói.
"Ừm! Lẽ ra là thế, nếu không có em. Chính vì những gì em làm, em biết đấy. Kể từ khi đám du mục bói tay cho em, tôi có cảm giác tôi là người dành cho em chứ không phải ai khác, và em là người dành cho tôi chứ chẳng phải ai khác.
"Thật sao!" Yvette ngỡ ngàng vì bất ngờ. "Thật sao!"
"Em không cảm thấy tương tự chút nào sao?" Anh chàng hỏi.
"Thật sao!" Yvette tiếp tục thở gấp như một con cá.
"Em cũng cảm thấy chút gì tương tự, phải không?"
"Cái gì? Về cái gì?"
"Về tôi, vì tôi có tình cảm dành cho em."
"Tại sao? Gì cơ? Anh muốn nói, đính hôn? Tại sao làm sao tôi có thể? Tôi không đời nào có thể mơ đến một việc bất khả như vậy."
Nàng nói với vẻ bộc trực lơ là quen thuộc, hoàn toàn không bận tâm đến cảm xúc của anh.
"Cái gì ngăn trở em?" Anh chàng hơi bực. "Tôi tưởng em có."
"Anh tưởng>thật à?" Nàng hít vào kinh ngạc, vẫn với sự bộc trực lơ là, trong trắng và mềm mỏng đã mang lại cho nàng những người hâm mộ lẫn các kẻ thù.
Nàng sửng sốt quá đỗi, và anh chẳng biết làm gì ngoài việc bực bội ngồi vặn vặn ngón tay cái.
Âm nhạc trỗi lên, anh nhìn nàng.
"Không! Tôi không nhảy nữa đâu." Nàng rướn người dậy và đánh mắt trịch thượng qua đám đông, như thể anh không tồn tại. Một thoáng kinh ngạc bối rối hiện ra nơi chân mày nàng, và gương mặt trong trắng mơ màng, dịu dàng lại gợi lên hình ảnh bông tuyết trắng trong ký ức đáng thương của cha nàng.
"Nhưng tất nhiên anh có thể nhảy." Nàng quay sang anh kẻ cả. "Cứ mời ai đó nhảy với anh."
Anh tức tối đứng dậy và bước về bên kia phòng.
Nàng vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng xa cách trong nỗi kinh ngạc. Kỳ vọng Leo ngỏ lời với nàng! Có khác gì kỳ vọng con chó già giống Newfoundland Rover ngỏ lời với nàng. Ðính hôn, với một gã đàn ông bất kỳ trên trái đất? Không, lạy trời, không thể tưởng tượng nổi điều gì kỳ cục hơn thế!
Chính vào lúc đó, trong một ý nghĩ ngoài lề thoáng qua, nàng nhớ ra sự tồn tại của chàng du mục. Nàng tức khắc phẫn nộ. Anh ta, trong mọi thứ! Anh ta! Không đời nào!
"Nhưng tại sao?" Nàng tự vấn trong nỗi kinh ngạc lặng thinh. "Tại sao? Ðiều đó tuyệt đối không thể: tuyệt đối! Vậy thì tại sao?
Thật là một quả khó nhằn. Nàng ngó đám thanh niên đang khiêu vũ, khuỷu tay đưa ra, hông nhô lên, eo ưỡn vào trong thanh thoát. Họ chẳng cho nàng manh mối nà nàng đặc biệt không ưa sự thanh thoát gượng ép của những chiếc eo và những cặp hông nhô lên, cùng những tà áo choàng được cắt may khéo léo rũ xuống, kín kẽ một cách nhu nhược.
"Có điều gì đó ở mình mà bọn họ không thấy và sẽ không bao giờ thấy." Nàng giận dữ nói với chính mình. Ðồng thời nàng nhẹ nhõm vì họ không thấy và không thể thấy. Nhờ vậy mà đời đơn giản hơn nhiều.
Và một lần nữa, vì nàng là típ người biết tiếp nhận hình ảnh thị giác, nàng trông thấy chiếc áo len màu lục sẫm cuộn nếp trên chiếc quần đen của chàng du mục, cặp hông nhạy bén, linh hoạt như chính đôi mắt chàng. Tất cả đều thanh nhã. Sự thanh thoát của đám người nhảy nhót kia trông mới kệch cỡm làm sao, chỉ là những cái hông nhồi thịt không hơn. Leo cũng thế, cứ tưởng mình nhảy đẹp, có dáng vóc đẹp lắm!
Rồi nàng thấy gương mặt chàng du mục; chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng linh động, và cái nhìn chằm chằm ngang cơ đầy ý nghĩa của đôi mắt đen, dường như vừa bắn vào nàng, hoàn toàn không chệch hướng, từ chốn sinh sôi bí mật nào.
Nàng vươn mình lên giận dữ. Làm sao mà chàng dám nhìn nàng như thế! Rồi nàng mở to mắt ngó đám người ăn diện vô vị trên sàn nhảy. Nàng khinh thường họ. Cũng như những phụ nữ du mục lai chủng khinh thường những gã đàn ông không phải người du mục cùng tướng đi như chó của họ trên đường, nàng thấy mình khinh thường đám đông này. Biết tìm đâu trong bọn họ một kẻ thách thức ngấm ngầm, cô độc và tinh tế có thể chạm đến nàng?
Nàng không muốn kết đôi với một con chó giữ nhà.
Cái mũi nhạy cảm của nàng hỉnh lên, mái tóc nâu mềm mại như lớp bọc êm ái vờn quanh gương mặt dịu dàng như hoa, trong lúc nàng ngồi đó đăm chiêu. Trông nàng mới trong trắng làm sao. Ðồng thời, ở nàng lại có nét gì như một nữ phù thủy trẻ trung, cao lớn và trinh bạch, khiến típ đàn ông như chó giữ nhà e ngại. Nàng có thể hóa thân thành cái gì đó dị kỳ trước khi anh biết
Ðiều này làm nàng thấy cô đơn bất kể mọi sự ve vãn. Có khi sự ve vãn chỉ làm nàng lẻ loi hơn.
Leo, một dạng Mastiff(14) trong đám chó giữ nhà, quay lại ngay sau điệu nhảy, với một dũng khí mới đầy hân hoan.
14. Một giống chó lớn, tai cụp, chuyên được nuôi để giữ nhà, nổi tiếng can đảm và trung thành.
"Em đã suy nghĩ đôi chút về điều đó rồi, phải không?" Anh vừa nói vừa ngồi xuống bên nàng: đúng típ đàn ông kiên định, được nuôi dưỡng tốt và thoải mái. Nàng không hiểu sao mình lại bực dọc vô cớ như vậy, khi anh túm lấy phần đầu gối ống quần bọc quanh đôi chân không mấy nổi bật của mình, kéo nó lên và cúi người ngồi xuống ghế.
"Suy nghĩ? Về cái gì?" Nàng lơ đãng đáp.
"Em biết là cái gì mà. Em đã quyết định chưa?"
"Quyết định cái gì?" Nàng ngây ngô hỏi.
Trong trạng thái ý thức trên không, nàng thực tình đã quên bẵng.
"Ồ!" Leo chỉnh lại ống quần. "Về việc tôi và em đính hôn, em biết đấy." Anh cũng thoải mái theo nàng.
"Ôi, chuyện đó tuyệt đối không thể." Nàng nói một cách hòa nhã dịu dàng, như thể đó chỉ là một câu hỏi tản mạn trong vô vàn câu hỏi khác. "Tại sao, tôi chẳng hề nghĩ về nó lần nữa. Ôi, đừng nói nhảm kiểu ấy! Chuyện như thế tuyệt đối không thể." Nàng lặp lại như một đứa trẻ.
"Chuyện như thế không thể ư?" Anh nở một nụ cười kỳ quặc, bình tĩnh và lạnh nhạt buông lời xác nhận. "Ừm vậy thì chuyện thế nào mới có thể? Em không muốn chết như một cô gái già đấy chứ?"
"Ồ tôi không bận tâm." Nàng đáp xa vắng.
"Tôi thì có."
Nàng quay sang nhìn anh thắc mắc.
"Tại sao? Tại sao anh lại phải bận tâm nếu tôi trở thành gái già?"
"Vì tất cả mọi nguyên do trên đời." Anh đáp và ngước nhìn nàng với một nụ cười táo bạo đầy ý nghĩa, nhằm bộc lộ tâm ý rành rành.
Nhưng thay vì len lỏi vào nơi sâu kín nào đó mà bắn gục nàng, nụ cười rõ rành táo bạo của Leo chỉ va vào bên ngoài cơ thể nàng, như một trái banh tennis, và gây ra một phản ứng khó chịu bất thình lình.
"Tôi nghĩ chuyện như thế quá sức ngớ ngẩn." Nàng nói với vẻ ác ý tinh ranh. "Tại sao, anh hẳn đã thực hành màn đính hôn này với..." Nàng căng người ra đúng lúc. "…có lẽ là với nửa tá cô gái khác. Những gì anh nói không nịnh bợ được tôi đâu. Tôi sẽ ghét lắm nếu có ai đó biết chuyện này! Ghét lắm! Tôi sẽ không hé một lời, và tôi mong anh biết khôn mà đừng hé ra. Ella kìa!"
Và không ngoảnh nhìn anh, nàng đường bệ bỏ đi như một đóa hoa cao mềm mại, đến nhập bọn với Ella Framley tội nghiệp.
Leo vỗ đen đét vào đôi găng tay trắng của mình.
"Ðồ mèo ranh đĩ thõa!" Anh tự nhủ. Nhưng anh là típ Mastiff, anh thích con mèo lao vút vào mặt mình. Anh bắt đầu dứt khoát nhắm vào nàng.