Dịch giả: Hương Châu
Chương 6

     uần lễ kế tiếp, trời lại đổ mưa. Cơn mưa dấy lên trong Yvette một nỗi tức giận lạ kỳ. Như nàng trù tính thì trời phải quang đãng, nhất thiết quang đãng đến tận cuối tuần. Vì lẽ gì, nàng không tự vấn.
Thứ Năm được nghỉ nửa ngày, trời thoạt đầu sương giá, rồi nắng lên. Leo lái xe hơi đến, cũng với đám bạn ấy. Sưng sỉa một cách khó hiểu, Yvette từ chối đi cùng.
"Cám ơn, tôi không có hứng." nàng nói.
Nàng thích làm Mary- Mary- ngược- ngạo- quá- chừng(15) hơn.
15. Mary- Mary- Quite- Contrary: Một bài hát ru phổ biến ở Anh, bắt nguồn từ nhiều giai thoại lịch sử và tôn giáo. Ở đây chỉ người ngang bướng, chỉ thích làm theo ý mình.
Thế rồi một mình, nàng đi dạo lên những ngọn đồi sương giá, đến dãy Ðá Ðen.
Ngày tiếp theo, trời cũng nắng và đẫm sương. Bấy giờ là tháng Hai, nhưng ở miền quê phương Bắc băng giá không hề tan chảy dưới ánh mặt trời. Yvette tuyên bố đạp xe đi chơi và mang phần ăn trưa theo vì có thể đến chiều nàng mới về nhà.
Nàng khởi hành không vội vã. Dù trời sương giá, trong ánh nắng đã phảng phất hơi hướm mùa xuân. Xa xa trong công viên, lũ nai đang đứng hơ mình giữa nắng. Một con nai cái đốm trắng chậm rãi bước ngang khung cảnh im lìm.
Trong lúc đạp xe, Yvette nhận thấy đôi bàn tay mình không sao ấm l, dù toàn thân nàng nóng rực. Mãi cho đến khi nàng buộc phải cuốc bộ một quãng đường dài lên đỉnh đồi, nơi gió trời đã lặng.
Cảnh vật trên cao quang đãng và trơ trọi tựa hồ một thế giới khác. Yvette đã trèo lên tới một tầm cao mới. Nàng tiếp tục đạp xe chầm chậm giữa mê trận bạt ngàn cột đá, hơi rùng mình với viễn cảnh lạc lối. Ðương lúc tin rằng mình đang đi đúng lối, nàng chợt nghe thấy một thanh âm va đập mơ hồ, cùng tiếng vang khe khẽ của kim loại.
Chàng du mục đang ngồi bệt dưới đất, lưng xoay về phía càng xe, tay cầm búa nện lên một chiếc bát bằng đồng. Ðầu trần dưới nắng, chàng mặc một chiếc áo len xanh. Ba đứa trẻ lặng lẽ chạy nhảy quanh chàng, vui đùa trong chòi ngựa. Không thấy bóng dáng con ngựa và chiếc xe kéo đâu. Một người đàn bà lớn tuổi, đầu quấn khăn vuông, lui cui nấu nướng gì đó trên đống củi lửa. Không gian hoàn toàn tĩnh lặng, trừ tiếng keng- keng gấp gấp ngân vang của chiếc búa con trên mặt đồng xỉn.
Yvette vừa xuống xe, chàng du mục ngẩng lên tức khắc. Chàng không cử động, nhưng tay búa đã ngừng. Một nét cười hân hoan, kín đáo đến mức hầu như không thấy được, hiện lên trên gương mặt chàng. Người đàn bà lớn tuổi phóng một cái nhìn sắc sảo qua làn tóc hoa râm nhớp nháp. Chàng du mục thì thầm gì đó với bà ta, và bà quay lại với đống lửa. Chàng ngước nhìn Yvette.
"Mọi người có khỏe không?" Nàng lịch sự hỏi.
"Ổn cả! Cô ngồi chơi một tí chứ?" Chàng xoay người lại, rút từ dưới đáy caravan một chiếc ghế thấp cho Yvette. Rồi trong khi nàng dắt xe đạp về phía rìa mỏ đá, chàng tiếp tục tay búa, và những tiếng nện khe khẽ, gấp gáp như chim gõ mỏ lại vang lên.
Yvette đến hơ tay bên đống lửa.
"Ðây là bữa ăn phải không?" Nàng vô tư hỏi bà du mục lớn tuổi trong khi vươn thẳng đôi bàn tay dài, mong manh, ửng đỏ vì lạnh của mình ra trước đám than hồng.
"Vâng, bữa ăn!" Bà du mục đáp. "Cho cậu ta. Và bọn trẻ."
Bà trỏ chiếc nĩa dài vào ba đứa nhỏ đang giương cặp mắt đen láy dưới mớ tóc phủ trán đen tuyền lên nhìn nàng. Ba đứa đều sạch sẽ. Toàn bộ khu mỏ cũng được giữ gìn sạch sẽ như thế, chỉ có bà du mục thì không.
Yvette lặng lẽ ngồi thu mình, hơ ấm bàn tay. Chàng du mục nện búa liên hồi phá tan những khoảng lặng. Bà già chậm chạp trèo lên bậc cấp của chiếc caravan cũ kỹ nhất. Bọn trẻ bắt đầu đùa nghịch trở lại như những con thú nhỏ, tất bật mà im ru.
"Chúng là con anh phải không?" Yvette rời ngọn lửa, đến bên chàng du mục.
Chàng nhìn vào mắt nàng và gật đầu.
"Còn vợ anh đâu?"
"Cô ấy mang giỏ ra ngoài, cũng như tất cả mọi người, đánh xe ra ngoài để bán hàng. Tôi không đi bán. Tôi chế ra chúng, nhưng không đi bán chúng. Ít khi đi."
"Anh chế ra tất cả những vật dụng bằng đồng đó?" Nàng hỏi.
Chàng gật đầu, và lại đưa cho nàng chiếc ghế. Nàng ngồi xuống.
"Anh bảo anh có mặt ở đây vào mỗi thứ Sáu." Nàng nói. "Vậy nên tranh thủ lúc đẹp trời, tôi đến."
"Ðúng là một ngày rất đẹp! " Chàng đáp và ngắm nhìn đôi má nàng đã hơi tái đi vì rét, mái tóc mềm phủ trên hai vành tai ửng đỏ, và đôi bàn tay dài lấm tấm máu tụ nằm bất động trên đầu gối nàng.
"Cô bị lạnh khi đạp xe đến đây?" Chàng hỏi.
"Lạnh bàn tay!" Nàng bồn chồn siết hai bàn tay vào nhau.
"Cô không mang găng sao?"
"Có chứ, nhưng chúng chả giữ ấm được mấy."
"Hơi lạnh thấm vào bên trong."
"Vâng!" Nàng đáp.
Bà du mục từ từ xuất hiện, khệ nệ bước xuống từng bậc cấp caravan với vài chiếc đĩa tráng men.
"Bữa ăn sẵn sàng rồi sao?" Chàng nhẹ nhàng cất tiếng.
Vừa lầm bầm gì đó, bà già vừa bày biện mớ đĩa ra quanh bếp lửa. Hai chiếc nồi mắc vào thanh ngang dài bằng sắt bắc trên đống than hồng. Một chiếc chảo sôi sùng sục trên chiếc kiềng sắt ba chân. Hơi nóng và hơi nước chập chờn hòa quyện giữa nắng trời.
Chàng du mục đặt mớ dụng cụ cùng chiếc nồi xuống, và nhổm người dậy.
"Cô ăn với chúng tôi chứ?" Chàng hỏi Yvette mà không nhìn nàng.
"Ồ, tôi có mang thức ăn theo rồi." Yvette đáp.
"Cô dùng chút món hầm chứ?" Chàng mời. Rồi chàng lại khẽ gọi bà du mục, kín đáo nói gì đó với bà, và bà vừa lầm bầm đáp lại vừa đẩy chiếc nồi sắt về cuối giá treo.
"Có chút đậu và thịt cấy." chàng bảo.
"Ôi, cám ơn lắm lắm!" Yvette đáp. Rồi nàng bất giác thu hết can đảm nói thêm: "Vâng, nếu được tôi chỉ xin một ít thôi."
Nàng tháo phần ăn trưa của mình ra khỏi xe đạp, còn chàng leo lên các bậc cấp vào trong caravan. Một phút sau chàng ló mặt ra, lau tay bằng một chiếc khăn.
"Cô muốn lên rửa tay không?" Chàng nói.
"Không, tay tôi sạch rồi."
Chàng đổ chậu nước rửa tay, cầm một chiếc lọ cao bằng đồng cùng một chiếc cốc đong đi về phía cuối con đường, để lấy nước từ dòng suối chảy vào một chiếc hồ nhỏ.
Khi quay lại, chàng đặt chiếc lọ và chiếc cốc bên đống lửa, rồi nhặt một khúc gỗ ngắn và ngồi lên. Ðám trẻ ngồi túm tụm trên sàn nhà gần đống lửa, đứa xúc đứa bốc từng mẩu thịt miếng đậu. Chàng du mục ngồi trên khúc gỗ miệt mài ăn lặng lẽ. Bà già pha cà phê vào chiếc ấm đen đặt trên kiềng, rồi tập tễnh trèo lên caravan lấy tách. Cả trại chìm trong yên tĩnh. Yvette vẫn ngồi trên ghế. Nàng giở nón ra và lúc lắc mái đầu dưới nắng.
"Anh có bao nhiêu con?" Yvette bất thần hỏi.
"Năm." chàng chầm chậm đáp và ngước nhìn vào mắt nàng.
Một lần nữa Yvette nghe con tim mình chìm xuống, tựa hồ lên cơn hấp hối. Bần thần như thể đang mơ, nàng đón lấy tách cà phê trên tay chàng. Nàng chẳng còn nhận ra điều gì ngoài dáng hình lặng lẽ như một cái bóng của chàng trên khúc gỗ, với chiếc tách men trong tay, nhấm nháp từng ngụm cà phê trong yên lặng. Ý chí đã rời bỏ thể xác nàng, sức mạnh nơi chàng áp đảo nàng, bóng chàng đổ xuống trên nàng.
chàng, trong lúc thổi nguội cà phê, chẳng còn nhận ra điều gì ngoài hạt mầm trinh nguyên bí ẩn trong nàng, vẻ mong manh hoàn mỹ nơi tấm thân mảnh dẻ ấy.
Cuối cùng chàng đặt tách cà phê xuống bên đống lửa, ngoảnh lại nhìn nàng. Làn tóc đổ xuống gương mặt nàng khi nàng cố nhấp môi vào tách cà phê nóng. Gương mặt nàng toát lên vẻ mơ màng yểu điệu của một đóa hoa rủ đã nở hết. Nàng căng tràn nhựa sống, như một đóa hoa nở sớm huyền diệu, một bông tuyết điểm xòe cánh trắng bay vào thời khắc bừng tỉnh của tuổi xuân chóng tàn. Thời khắc thức tỉnh của trinh trắng mãn khai, đẹp mê ly như một bông tuyết điểm dưới nắng, đang đến với nàng.
Chàng du mục, hoàn toàn ý thức về nàng, chờ đợi nàng như thể một chiếc bóng thực sự, một chiếc bóng luôn ở đó và chờ đợi.
Cuối cùng chàng cất tiếng, mà không phá vỡ bùa chú:
"Cô có muốn vào caravan rửa tay không?"
Ánh mắt bừng tỉnh, thơ ngây của nàng trong khoảnh khắc trinh nguyên mỹ mãn hướng về chàng như nhìn vào hư không. Nàng chỉ nhận ra tay chân mình ngụp trong dòng nước thẫm lạ lùng là chàng, và chút ý chí còn lại của mình cuối cùng cũng bị gội tan. Trong ý thức của nàng, chàng chính là thứ mãnh lực u huyền toàn vẹn ấy.
"Vâng, có lẽ." nàng đáp.
Chàng lẳng lặng đứng dậy, quay sang hạ giọng trao đổi với bà du mục. Rồi chàng lại nhìn Yvette, buông mãnh lực của mình lên nàng, khiến nàng chẳng còn bận tâm đến bản thân hay hành động nữa.
"Lại đây!" chàng nói.
Nàng mặc nhiên tuân theo, đi theo từng chuyển động lặng lẽ, bí hiểm, áp đảo của thân hình chàng trước mắt. Chẳng đáng gì. Nàng đã tan theo ý chí của chàng.
Chàng đang đứng trên bậc cấp trên cùng, còn nàng ở bậc cấp cuối cùng, thì nàng chợt nghe thấy một âm thanh không mời mà đến. Nàng đứng sững lại nơi bậc cấp. Một chiếc xe hơi đang tiến tới. Chàng đứng yên ở bậc cấp trên cùng, ngạc nhiên nhìn quanh. Người đàn bà lớn tuổi the thé kêu lên câu gì đó, khi chiếc xe phóng lại gần cùng tiếng động cơ vun vút lớn dần. Nó đang chạy ngang qua.
Rồi họ nghe tiếng kêu của một phụ nữ, và tiếng xe thắng két. Nó đã dừng bánh ngay phía trên khu mỏ.
Chàng du mục khép cửa caravan lại và bước xuống bậc cấp.
"Cô muốn đội mũ vào chứ." Chàng nói với nàng.
Nàng ngoan ngoãn đi tới chiếc ghế thấp bên đống lửa và nhấc mũ lên. Chàng trầm lặng ngồi xuống bên bánh xe thồ, tay cầm lấy các dụng cụ. Tiếng keng- keng nhanh gọn của tay búa, giờ đây nghe gấp gáp và giận dữ như âm thanh của một khẩu súng máy nhỏ, bật ra vừa lúc giọng nói của người phụ nữ cất lên:
"Chúng tôi có thể hơ tay bên đống lửa trại không?"
Người phụ nữ tiến lại trong tấm áo choàng lông chồn đồ sộ mượt mà. Theo sau chị là một người đàn ông vận áo bành tô xanh dương, vừa đi vừa tháo găng tay lông và rút ra một tẩu thuốc.
"Nhìn hấp dẫn quá". Người phụ nữ trong tấm áo làm từ nhiều sinh vật chết nở một nụ cười toe toét điệu đàng, nửa do dự, nửa kẻ cả, với người bạn đồng hành.
Không ai nói lời nào.
Chị tiến tới đống lửa, thoáng run rẩy vì lạnh sau lớp áo choàng. Họ vừa lái xe mui trần
Chị là một thiếu phụ nhỏ con với cái mũi hơi to: có lẽ là một người Do Thái. Bé bỏng tựa một đứa trẻ, trong lớp áo lông chồn đó trông chị kềnh càng hơn thực tế, và đôi mắt nâu to hơi uất ức của một phụ nữ Do Thái được nuông chiều chằm chằm ló ra từ lớp phục trang xa hoa của chị.
Chị cuộn mình lại trên đống lửa thấp, xòe rộng đôi bàn tay nhỏ lấp lánh ánh kim cương và lục bảo ngọc.
"Eo!" Chị run bần bật. "Tất nhiên chúng tôi không nên lái xe mui trần lên đây! Nhưng chồng tôi thậm chí còn không cho tôi than rét!" Chị quay đầu nhìn anh bằng cặp mắt quở trách, trẻ con, mang nét sắc sảo khôn lanh của lớp phụ nữ tư sản Do Thái: hẳn chị là người giàu có.
Rõ ràng chị đang yêu người đàn ông tóc vàng to con kia, theo cách yêu khó hiểu của phụ nữ Do Thái. Người đàn ông nhìn lại chị bằng đôi mắt xanh lơ đãng dường như không có lông mi, và một nụ cười khẽ uốn nếp lên gò má lồ lộ mịn của anh. Nụ cười không mang ẩn ý gì cả.
Nhìn anh, người ta tức khắc liên tưởng đến những môn thể thao mùa đông như trượt băng, trượt tuyết. Lực lưỡng và dửng dưng với cuộc đời, anh chậm rãi nhồi thuốc lá vào chiếc tẩu bằng một ngón tay dài đỏ lửng, khỏe khoắn.
Người phụ nữ Do Thái nhìn anh xem anh có hồi đáp mình không. Chẳng có gì ngoài nụ cười trống không kỳ cục đó. Chị quay lại với đống lửa, hơi nhíu mày nhìn đôi bàn tay nhỏ xòe ra trắng bệch của mình.
Anh tuột chiếc măng tô lót trong nặng nề của mình ra, để lộ một lớp áo len đan có họa tiết sắc nét rất đẹp màu vàng, đen và xám, cùng một chiếc quần rộng cắt may rất khéo. Phải, cả hai đều xa xỉ! Thân hình anh tráng kiện, lồng ngực căng vạm vỡ. Anh lặng lẽ vun đống lửa lên, chẳng kém gì dân cắm trại lão luyện, hay một người lính đương trong chiến dịch.
"Theo cô họ có phiền không nếu chúng tôi cho vài quả thông vào để lửa cháy to h" Anh vừa hỏi Yvette vừa im lặng đánh mắt về phía chàng du mục đang quai búa.
"Tôi nghĩ họ sẽ thích là đằng khác." Yvette trả lời, hơi choáng váng khi bùa chú của chàng du mục dần dần thôi tác động lên nàng, và bắt đầu cảm thấy lạc lõng, trống rỗng.
Người đàn ông quay ra xe rồi trở lại với một bao đựng quả thông. Anh lấy ra một nắm.
"Chúng tôi cho lửa bùng lên được chứ?" Anh gọi chàng du mục.
"Hở?"
"Chúng tôi cho vài quả thông vào để lửa bùng lên được chứ?"
"Cứ làm đi!" Chàng du mục đáp.
Người đàn ông bắt đầu nhẹ nhàng và cẩn trọng rải các quả thông lên đống than hồng. Chẳng mấy chốc, từng quả một bắt lửa, cháy bùng lên như những bông hồng rực lửa và tỏa ra mùi hương ngào ngạt.
"A dễ thương! Dễ thương!" Người đàn bà Do Thái bé nhỏ xuýt xoa và lại ngước nhìn chàng trai của mình. Anh cúi mắt nhìn chị thân ái, như mặt trời bừng sáng trên băng. "Cô có thích lửa không! Ôi, tôi thích lắm!" Chị xuýt xoa với Yvette trên nền tiếng búa nện.
Tiếng quai búa làm chị khó chịu. Chị quay nhìn chàng du mục, hơi cau cặp mày thanh tú, như thể chị sắp sửa ra lệnh cho anh chàng dừng lại. Yvette cũng nhìn sang. Chàng du mục đang oằn người trên chiếc bát đồng, đôi chân choãi ra, đầu cúi xuống, cánh tay uyển chuyển nâng lên. Giờ đây chàng có vẻ thật xa cách với nàng.
Người đàn ông đi cùng người phụ nữ rảo bước về phía chàng du mục, rồi đứng yên lặng nhìn xuống chàng,ngậm tẩu thuốc. Hai người đàn ông, như hai con chó đực xa lạ, bắt đầu đánh hơi nhau.
"Chúng tôi đang tận hưởng tuần trăng mật." Người phụ nữ Do Thái nói, ném một cái nhìn tinh quái về phía Yvette. Âm giọng của chị hơi cao và ngang, như tiếng kêu của một loài chim, giẻ cùi hay mỏ khoằm gì đấy.
"Thật ư?" Yvette nói.
"Thật! Trước khi kết hôn! Cô đã từng nghe nói đến Simon Fawcett chưa?" Ðó là tên một kỹ sư giàu có tiếng tăm của miền đất phương Bắc. "Ừm, tôi là bà Fawcett, và ông ta đang làm thủ tục ly dị tôi!" Chị nhìn Yvette với vẻ thách thức và bâng khuâng lạ lùng.
"Thật sao!" Yvette nói.
Giờ thì nàng đã hiểu ánh nhìn uất ức và ngang ngạnh trong đôi mắt nâu to thơ trẻ của người phụ nữ Do Thái. Chị là một tạo vật bé bỏng thành thực, nhưng có lẽ lòng thành thực của chị quá thiên về lý trí. Có lẽ điều đó phần nào giải thích được những tai tiếng xoay quanh sự vô đạo đức của Simon Fawcett lừng danh.
"Vâng! Ngay khi thủ tục ly dị xong xuôi, tôi sẽ cưới Thiếu tá Eastwood."
Chị đã ngửa hết bài ra trên bàn. Chị không muốn đánh lừa ai cả.
Sau lưng chị, hai người đàn ông đang chuyện trò vắn tắt. Chị quay lại nhìn và dán cặp mắt nâu to vào chàng du mục.
Với một vẻ gì đó như là ngượng ngùng, chàng ngẩng nhìn ông bạn to xác trong chiếc áo len lấp lánh với điếu thuốc trên môi đang cúi nhìn
"Với lũ ngựa ở Arras ngày đó." Chàng du mục khẽ giọng.
Họ đang nói về chiến tranh. Chàng du mục đã từng phục vụ cùng các binh đội pháo binh trong trung đoàn của ngài thiếu tá kia.
"Ein schöner Mensch(16)!" Thiếu phụ Do Thái bảo. "Một anh chàng bảnh trai, hở?"
16. Tiếng Ðức: Một anh chàng đẹp trai.
Với chị, chàng du mục cũng chỉ là một trong nhiều người đàn ông bình thường khác.
"Rất đẹp trai!" Yvette nói.
"Cô đạp xe tới đây?" Thiếu phụ hỏi bằng giọng ngạc nhiên.
"Vâng! Từ Papplewick lên đây. Cha em là mục sư ở Papplewick: Ông Saywell!"
"Ồ! Tôi biết! Một cây bút tài năng! Rất tài năng! Tôi đã đọc tác phẩm của ông ấy."
Ðám quả thông đã cháy hết, ngọn lửa bây giờ là một đống chất cao những bông hồng lửa đang dần vỡ vụn. Mây mù bắt đầu kéo về khắp trời chiều. Có lẽ đến tối sẽ có tuyết rơi.
Thiếu tá quay lại, choàng áo măng tô vào.
"Tôi còn nhớ mặt anh ta." Anh nói. "Một trong các mã phu của chúng tôi, chuyên gia nài ngựa hạng A.1."
"Coi!" Thiếu phụ Do Thái gọi Yvette. "Sao cô không đi xe cùng chúng tôi xuống Normanton. Chúng tôi sống ở Scoresby. Ta có thể cột chiếc xe đạp đằng sau."
"Vâng, em nghĩ là được." Yvette đáp.
"Lại đây!" Thiếu phụ gọi đám trẻ đang lấp ló nhìn trộm, trong lúc thiếu tá dắt xe đạp đi. "Lại đây! Lại đây nào!" Chị mở chiếc xắc tay nhỏ, lấy ra một đồng shilling.
"Ðến đây! Ðến đây mà lấy nào!"
Chàng du mục đã nghỉ tay và đi vào trong caravan. Bà già khàn khàn gọi đám trẻ từ sau lớp vách bao. Hai đứa lớn hơn vụng trộm tiến lại. Thiếu phụ cho chúng hai đồng bạc, một shilling và một florin, mà chị có sẵn trong xắc, và tiếng gọi khan của người đàn bà khuất mặt lại vang lên.
Chàng du mục tụt xuống từ chiếc caravan và rảo bước tới đống lửa. Thiếu phụ Do Thái dò xét gương mặt chàng với vẻ táo tợn trưởng giả của chủng tộc mình.
"Anh đã tham gia chiến tranh, trong trung đoàn của thiếu tá Eastwood." Chị nói.
"Vâng, thưa bà!"
"Tưởng tượng cả hai người cùng ở đây giờ này!... Tuyết sắp rơi rồi…" Chị ngước mặt lên trời.
"Lát nữa." Chàng đáp và cũng nhìn lên trời.
Chính chàng cũng đang trở nên cách biệt. Dòng giống chàng đã trải qua hàng năm dài trong cuộc chiến quái lạ chống lại xã hội chính thức, chẳng hề biết thắng lợi là gì. Chỉ thi thoảng họ ghi điểm.
Nhưng từ sau chiến tranh, ngay cả những cơ hội ghi điểm hiếm hoi cũng dần bị dập tắt. Không có chuyện nhượng bộ. Ðôi mắt chàng linh mục vẫn mang ánh nhìn táo bạo, nhưng ánh nhìn ấy đã rắn lại à hướng về xa xăm, nét thân tình xấc láo không còn nữa. Chàng đã kinh qua chiến tranh.
Chàng nhìn Yvette.
"Cô sẽ về bằng xe hơi?"
"Vâng!" Nàng đáp với vẻ hơi kiểu cách, màu mè. "Thời tiết bất trắc quá!"
"Thời tiết bất trắc!" Chàng lặp lại và nhìn lên trời.
Nàng không thể đoán được tí gì về cảm xúc của chàng. Sự thật là nàng cũng không hứng thú cho lắm. Giờ thì nàng có phần bị lôi cuốn bởi thiếu phụ Do Thái bé nhỏ, người đã có hai con và đang chuyển dần tài sản của mình từ tay vị kỹ sư lừng danh sang chàng thiếu tá Eastwood dáng vóc thể thao, không xu dính túi, người hẳn phải nhỏ hơn chị năm hay sáu tuổi. Thật là thú vị
Thiếu tá quay lại.
"Cho một điếu xì gà nào, Charles!" Thiếu phụ rầu rĩ kêu lên.
Bằng một cử chỉ chậm rãi mà năng động, anh rút hộp thuốc lá ra. Có gì đó nhạy cảm trong anh khiến anh chậm chạp, cẩn trọng, như thể anh đã từng gây va chạm làm đau người khác. Anh đưa một điếu xì gà cho vợ, một điếu cho Yvette, và giản dị chìa cái hộp ra cho chàng du mục. Chàng rút một điếu.
"Cám ơn ngài!"
Rồi chàng lặng lẽ đi về phía đống lửa, khom lưng cời đám than hồng cho lửa cháy lên. Cả hai người phụ nữ quan sát anh.
"Thôi chào nhé!" Thiếu phụ Do Thái nói với vẻ cảm thông trưởng giả kỳ cục. "Cám ơn đã cho chúng tôi sưởi ấm."
"Lửa là của chung." Chàng du mục đáp.
Ðứa con nhỏ đi chập chững tới bên chàng.
"Tạm biệt Yvette nói. "Mong là tuyết không rơi xuống mọi người."
"Chúng tôi không ngại gì một chút tuyết." Chàng du mục đáp.
"Không ư? Tôi tưởng là có chứ!"
"Không!"
Hất tấm khăn quàng qua vai một cách vương giả, nàng đi theo tà áo lông của thiếu phụ Do Thái. Tấm áo như đang tự di chuyển trên những cẳng chân nhỏ nhắn.