Mười Một

     el Corlet tỉnh dậy, thấy mình bị trói, bị bịt mồm và nằm trong khoang chứa đồ của một chiếc xe đang lăn bánh.
Cảm giác tròng trành nôn nao là thứ đầu tiên tràn vào ý thức anh. Hoảng hốt bốc cao lên. Trong vài giây đồng hồ, anh nhớ lại tới cả một tá bài báo đưa tin về những vụ nạn nhân bị bịt mồm đã chết ngạt trong thứ mà họ nôn ra. Tuyệt vọng, anh vất vả chống lại cảm giác buồn nôn. Người đàn ông thở thật lâu và thật đều qua mũi. Không khí ngột ngạt và nồng nặc mùi dầu mùi xăng, nhưng dạ dày anh dần dần bình tĩnh trở lại.
Anh không biết đã bao nhiêu thời gian trôi quan.
Chiếc xe vẫn còn nhảy lóc cóc, hoặc là lại thêm một lần nữa nhảy lóc cóc trên một đoạn đường không được trải nhựa. Qua những khe nhỏ của nắp xe, có một chút ánh sáng yếu ớt lọt được vào trong khoang đựng đồ. Mel Corlet vất vả ngẩng cái đầu đau đớn lên, tìm cách quan sát phòng giam của anh. Biển cảnh báo hình tam giác và một hộp cứu thương, một cái chăn được gập gọn, một vài món công cụ sửa xe, một mảnh khăn đẫm dầu. Corlet quan sát chiếc chìa khóa hình chữ thập, bộ nâng xe và một loạt tuốc-nơ-vít và kìm. Chẳng một thứ gì có thể dùng để cứa đứt sợi dây trói bằng nilon quấn rất khít. Anh cũng e rằng tình trạng sức khỏe hiện thời không cho phép anh làm điều đó.
Kiệt sức, người đàn ông lại thả lỏng người xuống và gắng tìm một tư thế cho dễ chịu hơn.
Sau một hồi, cái xe đi chậm lại rồi dừng hẳn. Corlet căng người lên. Nhưng chỉ vài giây sau đó cái xe lại tiếp tục lăn bánh. Nó đi chậm như trong tốc độ của người đi bộ, và sau một vài trăm mét, cuối cùng nó dừng hẳn.
Máy tắt. Tiếng cửa sập, những bước chân vòng quanh chiếc xe. Thế rồi nắp khoang xe vừa rít lên vừa mở ra. Mắt Mel Corlet chớp chớp trong những tia nắng chênh chếch của mặt trời buổi xế. Hơi thở chợt nhanh khi ánh nhìn của anh va phải ba cái bóng đàn ông đầy vẻ đe dọa.
Một lưỡi dao lóe sáng.
Corlet giật mình. Nhưng tên gangster chỉ cắt dây trói dưới chân anh. Anh bị chúng thô bạo kéo ra khỏi khoang đựng đồ rồi giữ chắc lại vì anh không tự đứng được nữa. Cảm giác tê dại cho biết anh đã bị trói tương đối lâu. Lâu hơn là khoảng thời gian bị ngất sau cú đánh vào đầu. Rõ ràng bọn con trai nay đã “giúp thêm” bằng thuốc phiện. Điều đó có nghĩa rằng hoặc họ đã đi rất xe hoặc trên đường đi chúng còn làm thêm một việc gì khác nữa. Corlet thoáng đưa mắt nhìn quanh khi anh bị kéo giật về phía trước.
Một trang trại cũ. Vẻ như bị bỏ hoang. Không hề có ánh sáng lọt qua các cửa sổ. Khi lại gần, anh nhận ra những miếng nhựa màu đen được dán lên kính cửa sổ từ phía trong. Cả cửa ra vào cũng nằm trong bóng tối. Corlet bị vấp trên những bậc thềm trước nhà và đập đầu vào tường. Trong một thoáng, xương sọ anh rung lên rần rần như một thành quả chuông vừa bị dùi nện. Anh chỉ lờ mờ nhận thấy rằng đối phương đang lẩm bẩm vài từ.
Trong tích tắc sau đó, cánh cửa mở ra. Ánh sáng đổ ập ra ngoài. Thật nhanh, anh bị đẩy qua ngưỡng cửa. Đầu Mel vẫn còn lùng bùng khi bọn gangster tóm lấy khuỷu tay anh và kéo anh đi dọc một khoảng cầu thang xuống tầng hầm. Ở dưới này có đèn neon. Trên một đoạn hành lang trần trụi có rất nhiều những cánh cửa gỗ dày. Bọn gangster mở một trong những cánh cửa đó ra và Mel Corlet ngây người đứng lại bên ngưỡng cửa.
Trước mặt anh là một căn phòng rộng, sáng sủa, chỉ chứa một chiếc bàn và một vài cái ghế. Tù nhân sững sờ nhìn vào những chiếc ảnh được treo trên tường: Một nửa tá ảnh, tất cả đều là ảnh anh, Mel Corlet. Và cũng sững sờ như thế, anh nhìn gã đàn ông đang khoanh tay ngồi tựa vào chiếc bàn gỗ lớn, môi hắn nở một nụ cười đầy háo hức.
Corlet tưởng mình đang nằm mơ.
Gã kia có bộ mặt của anh! Bộ mặt đang hiện diện trên những tấm ảnh. Gã có dáng người và những đường nét của Mel Corlet, gã có mái tóc thẫm màu lượn sóng của Mel Corlet với thấp thoáng một chút ánh bạc hai bên thái dương, gã có màu mắt của Mel Corlet. Từ đầu cho tới chân, một bản đúp hoàn hảo. Một tên gangster phun ra một tiếng cười nhỏ nhẹ thâm độc.
- Tháo nút bịt mồm cho anh bạn, - gã ra lệnh. - Tao rất muốn nghe nó nói gì về cái bản thân thứ hai của nó…
  * * *
Jonathan Willow ngồi trên một chiếc ghế gỗ cứng queo khó chịu trong căn phòng hỏi cung trơ trọi dán giấy tường màu trắng.
Bản thân anh cũng trắng như lớp giấy dán tường. Mồ hôi thấm  đẫm mái tóc xám và chảy vào cổ áo. Hai làn môi nhợt nhạt giật giật. Ngay trong lần găp đầu tiên, Phil đã có cảm giác rằng Willow thật sự kinh hoàng trước cái chết của Marilyn Rivers và sự kiện bản thân anh bị FBI nghi ngờ. Giờ đến lượt tôi cũng cảm nhận rõ rằng vị công chức này không vào vai sững sờ, mà anh thật sự đang phải đối mặt với hoàn cảnh trong tình trạng hoang mang tuyệt đối.
Hoang mang,… và kinh hoàng cùng cực. Bởi anh biết rất rõ rằng kết quả khám nghiệm của vị bác sĩ FBI là vững như thành, không có chỗ nào để thay đổi, chỉnh sửa hay nghi ngờ. Trong ánh mắt người đàn ông bây giờ là vẻ thất vọng đớn đau và một chút phản loạn mù lòa của con thú hoang bị giam cầm.
- Nhưng không thể như thế được! – Anh kêu lên. – Không thể nào là sự thật! Chưa bao giờ trong đời tôi chạm đến heroin! Không bao giờ!
- Chả lẽ ông tin chúng tôi làm giả kết quả khám nghiệm? – Dale Winnaker thô bạo hỏi.
Willow cúi đầu.
- Không, dĩ nhiên là không. Tôi cũng biết là kết quả đó phải đúng. Nhưng tôi không thể giải hích được, ông hiểu không? Tôi không dùng heroin, không có chủ đích dùng nó.
- Thế ông đã dùng gì? – Phil hỏi bằng giọng khách quan.
- Không dùng gì hết! Tuyệt đối không! – Giọng Willow cao chói lên đến thành thất thanh. Thế rồi  người đàn ông nghiến chặt răng xuống môi dưới và ép mình bình tĩnh. – Thỉnh thoảng là thuốc đau đầu, - anh ta nói. – Những loại thuốc hiền lành, không cần toa, mua ở cửa hàng dược nào cũng được. – Anh dừng lại một đoạn ngắn rồi nuốt khan. – Có thể là… rằng… rằng có sự nhầm lẫn chăng?
- Hầu như không đâu, ông Willow. Những mũi kim tiêm trên cánh tay ông…
- Nhưng tôi đã nói rồi, đó là những mũi tiêm hỗ trợ hệ tuần hoàn. Trong thời gian cuối này, tôi làm việc quá nhiều và phải đều đặn tiêm thuốc hỗ trợ cho hệ tuần hoàn. Ông có thể hỏi tiến sĩ Mortimer…
Đầu tôi giật lên.
- Tiến sĩ Mortimer? – Tôi nhắc lại.
- Bác sĩ riêng của tôi, - Willow mỏi mệt giải thích. – Sheldon Mortimer, - Rồi với một nụ cười mỉm cay đằng: - Tôi hầu như không tin rằng ông ấy lại tiêm nhầm heroin cho tôi. Ông ấy là một vị bác sĩ nổi danh và được yêu mến, hoàn toàn đáng tin cậy.
Tôi mím môi.
Phil liếc xéo về phía tôi và nhướn lông mày lên. Những câu sau đó của anh chứng minh rằng anh đã ngay lập tực hiểu tôi đang nghĩ gì.
- Một vị bác sĩ được yêu mến, - anh chầm chậm nhắc lại. – Được yêu mến đặc biệt trong hàng ngũ bạn bè và đồng nghiệp của ông, tôi đoán thế. Người ta có thể nói rằng tiến sĩ Mortimer là một bác sĩ thời trang, toàn được những người danh tiếng tin cậy?
Willow bối rối nhăn trán.
- Vâng, chắc thế… Tôi tin rằng, người ta có thể nói như vậy. Mà tại sao…
- Phải tiến sĩ Mortimer cũng là bác sĩ riêng của Marilyn Rivers?
- Vâng. Tôi đã giới thiệu cho cô ấy, nếu tôi nhớ không lầm. Nhưng tôi không hiểu…
- Và ông hoàn toàn chắc chắn rằng ngoài những mũi tiêm hỗ trợ hệ tuần hoàn đó, ông chưa bao giờ được tiêm hoặc tự tay tiêm bất kỳ một thứ gì khác?
Jonathan Willow cương quyết gật đầu.
Chúng tôi đặt ra một loạt những câu hỏi nữa, và người đàn ông gắng hết sức mình để trả lời thật chi tiết. Cuối cùng, chúng tôi giao anh sang cho các chuyên gia hỏi cung của FBI Washington. Tôi có thể tưởng tượng được tất cả những chuyện này đè nặng lên anh ấy xiết bao. Bởi bản thân tôi cũng đã có lần phải trải qua cảm giác bị sa vào một nỗi nghi ngờ oan ức, một sự nghi ngờ mà người ta không thể ngay lập tức giải tỏa. Nhưng tôi tin chắc rằng những giờ đồng hồ khó chịu mà Jonathan Willos còn sẽ phải trải qua, về cuối sẽ mang lại một kết quả tốt đẹp cho anh ấy.
Khi chúng tôi quay trở lại phòng làm việc, Dale Winnaker ít nói hơn hẳn.
Phil cũng im lặng, chốc chốc lại cắn môi. Vừa lúc trước anh còn cho rằng phiên bản của tôi về những sự kiện đã xảy ra chỉ là trò tung hứng với dòng suy nghĩ. Tôi e rằng giờ đây tuy anh vẫn chưa tin vào lý thuyết đó, nhưng ít nhất thì anh cũng ngay lập tức giơ tay về phía máy điện thoại và gọi cho người cầm đầu ban trọng án, người đang chịu trách nhiệm xử lý hai cái chết vẫn còn được coi là tự tử của Linda Higgins và Gregory Thunes.
Một nửa tiếng đồng hồ sau đó, chúng tôi được biết là cả hai người đã chết cũng đều được bác sĩ tiến sĩ Sheldon Mortimer chữa bệnh.
Về bản thân tôi, tôi đã biết từ trước rằng ông ấy là bác sĩ tư của James Watson. Jonathan Willow cũng kể cho chúng tôi nghe là còn rất nhiều chính trị gia và công chức cấp cao trong Nhà Trắng bị rối loạn hệ tuần hoàn, bị đau tim và có triệu chứng rối loạn hệ thần kinh thực vật vì trạng thái làm việc căng thẳng quá thường xuyên. Liệu Watson, Thunes và Linda Huggins có đều đặn được tiêm thuộc hỗ trợ hệ tuần hoàn hay không, hiện thời chưa một ai có thể khẳng định chắc chắn. Nhưng tời giờ thì bản thân tôi đã sẵn sàng đặt tay vào lửa để đảm bảo cho chuyện đó. Các anh bạn đồng nghiệp dĩ nhiên ngay lập tức hiểu ra ý tôi muốn nói điều gì.
Và giờ thì họ không còn tin chắc vào thành kiến của họ nữa. Bản thân họ đã nhìn thấy nỗi kinh hoàng và ngỡ ngàng cực độ trong ánh mắt của Jonathan Willow, và không thể tưởng tượng được rằng người đàn ông này đang nói dối. Mặt khác, họ cũng không thể không nghi ngờ trước sự kiện tất cả những người bị buộc tội đều có cùng một vị bác sĩ riêng, chỉ trừ nhân vật bị buộc tội đầu nậu là Mel Corlet.
- Thật khó mà tin được, - Dale Winnaker dài giọng. – Mặc dù tôi không đủ sức trả những mức tiền của tiến sĩ Mortimer, nhưng tôi đã nghe danh ông ấy. Ông ấy thật sự là người có tiếng tăm rất tốt. Mà ông ấy cũng giàu có nữa. Với lý do gì mà ông ấy phải bắt tay với bọn gangster?
- Có thể ông ấy không tự nguyện, - tôi nói.
- Hừm! Thế thì chắc đó phải là một lực ép rất mạnh, nếu nó đủ sức bắt ông ấy dúng tay vào một trò chơi bẩn thỉu, đẫm máu như thế.
Tôi chỉ gật đầu.
Một lực ép rất mạnh, từng từ một vang đi vang lại trong não bộ tôi. Đó chính là thứ mà tôi đang đoán tới. Và đó cũng là lý do khiến tôi quyết định không ngay lập tức nhao thẳng đến chỗ tiến sĩ Sheldon Mortimer.
Nếu đối phương của chúng tôi thúc ép ông ấy, thì chắc ông ấy sẽ bị theo dõi, nhất là bây giờ, sau khi đã có ba người chết. Bọn gangster phải tính đến và lo trước khả năng nạn nhân của chúng rất có thể sẽ mất bình tĩnh và tìm đến với cảnh sát. Và tôi cho rằng có thể giờ đây chúng đang tiếp tục ngăn ngừa điều đó bằng việc canh gác trực tiếp.
Chúng tôi bàn luận thật kỹ điểm này. Rồi chúng tôi một lần nữa đi vào căn phòng nơi Jonathan Willow đang bị hỏi cung.
Người đàn ông ngạc nhiên không ít khi tôi đề nghị anh ấy gọi điện, thu xếp cho tôi được đến khám bệnh vào sáng ngày mai tại phòng mạch của bác sĩ Sheldon Mortimer.
Nhưng Willow không đặt câu hỏi. Bản thân anh ấy bây giờ chẳng đủ sức để hiểu biết bất kỳ một điều gì. Rõ ràng là anh ấy đang tuyệt vọng bám víu vào cái suy nghĩ rằng anh ấy sẽ tự động được phục hồi danh dự, một khi FBI giải thành công vụ án này.
Khi nói chuyện bên điện thoại, anh ấy thậm chí còn gây ấn tượng tương đối thuyết phục.
Anh ấy giới thiệu tôi là một người bạn vừa từ New York sang. Anh ấy không nêu tên tôi, nhưng anh ấy nằm trong danh sách bệnh nhân lâu năm của tiến sĩ Mortimer. Người ta rất sẵn lòng sắp xếp cho “người bạn” của anh ấy cơ hội đến khám bệnh.
Sáng ngày mai, chín giờ mười lăm phút…
Ngay từ bây giờ tôi đã linh cảm thấy rằng thời gian chờ đợi sẽ trở nên rất chậm chạp và nặng nề đối với tôi.