Mười Hai

     ào tám giờ sáng ngày hôm sau, thời tiết tháng Tư lại nổ ra một cơn đồng bóng mới. Nó phủ xuống Washington một trận lụt của những bông tuyết dày, to và ẩm ướt. Cũng may mà tuyết lại gnay lập tức tan ra và không làm hại đến những mầm lộc anh đào, biểu tượng của thành phố lúc đầu xuân.
- Sáng kiến hay, - nhân viên bảo an Jo Dermot nói.
- Cái gì? – Anh bạn đồng nghiệp tóc đỏ Kevin O’Hara vừa ngáp vừa hỏi.
- Thuê hết một khách sạn, - Jo Dermot giải thích. – Nếu ở Hilton hoặc một địa chỉ sang trọng đầu bảng khác, người ta chắc chắn sẽ chẳng mấy nể phục một ông Markyos nào đó miền Nam Mỹ. Nhưng khách sạn Cavendish thì khác, giờ nó chỉ thuộc về một mình ông ta thôi. Thả sức mà áp dụng tất cả những biện pháp bảo an ưa thích.
- Đúng thế, - Kevin O’Hara đồng tình.
Hai người đàn ông đang đứng trong con đường dẫn vào trong và quan sát khách sạn Cavendish. Sự quan tâm của họ dù căng thẳng, nhưng không hề vượt quá mức độ qui định. Họ ý thức rất rõ ràng rằng họ chỉ là hai người trong số cả một đoàn quân bảo an đang có nghĩa vụ canh chừng cho vị độc tài miền Nam Mỹ trong thời gian thăm thú Washington.
Nửa tiếng vừa qua, Alvaredo Markyos đã sử dụng để ăn sáng.
Giờ ông ta đang ngồi họp với tư vấn bảo an tư của mình. Sau đó, ông ta sẽ đi vào Nhà Trắng, sẽ được tổng thống Mỹ đón tiếp, rồi sẽ tham gia một bữa tiệc làm việc để bàn luận thương thuyết những vấn đề trọng tâm. Cuộc họp với các chuyên gia kinh tế và ngoại giao mới là phần căn bản trong chuyến viếng thăm Washington của Alvaredo Markyos. Nhưng tới thời điểm đó thì hai nhân viên bảo an Jo Dermot và Kevin O’Hara đã được thay ca từ lâu rồi.
- Ông ta tới kìa, - Jo Dermot nói và đứng thẳng người lên.
- Cùng với đoàn tùy tùng, - Kevin O’Hara lầm bầm. – Như một nhà vua thật sự.
Dermot chỉ nhún vai và tập trung vào con phố nhỏ mà họ phải canh chừng. Dòng giao thông đã được nắn đi nơi khác. Hai tá cảnh sát viên cưỡi mô tô đi kèm chiếc xe ô tô thiết giáp đang lăn bánh từ nhà để xe ngầm của khách sạn ra ngoài. Chiếc Rambler Ambassador đó có thể được coi là một lũy thành có bánh xe, với những mảng kính đạn bắn không thủng, với thùng xăng đặt lọt trong một lớp bảo vệ bằng cao su và với những bánh xe làm bằng chất liệu tổng hợp dệt lẫn sợi thép. Chỉ với một quả bom người ta mới có thể gây nguy hiểm được cho người ngồi trong, và khả năng này đã bị triệt tiêu bởi lực lượng bảo an mạnh mẽ.
Chầm chậm, đoàn xe lăn bánh trên lòng đường.
Jo Dermot và Kevin O’Hara đứng nhìn theo. Họ vẫn còn tin chắc rằng Alvaredo Markyos sẽ không thể gặp chuyện gì bất trắc tại Washington.
  * * *
Phòng mạch của tiến sĩ Mortimer nằm ở khu Georgetown. Đó là một tòa nhà một tầng xây hình chữ L trong một khuôn viên rộng và trau chuốt.
Tôi ngụy trang chút ít với một chiếc mũ rộng vành và một cặp kính thẫm màu. Nếu thật sự ngôi nhà của tiến sĩ Mortimer bị quan sát, tôi không muốn mạo hiểm để bị nhận mặt. Vì có thể đi xe tới sát cửa nhà nên mũ và kính cũng là đủ để ngụy trang. Tôi mở cánh cửa có đề chữ Phòng khám và giải thích với một cô tiếp tân xinh đẹp tóc vàng rằng tôi là một người bạn của Jonathan Willow và đã được bác sĩ hẹn gặp.
Cô ta chuyển tôi cho hai người phụ nữ mặc những bộ complet màu trắng sang trọng khác. Không thể ngăn họ đo huyết áp, đếm mạch và làm một loạt những thử nghiệm khác với tôi. Sau chừng mười lăm phút đồng hồ, tôi lại được đưa đi tiếp, lần này vào một văn phòng, để cho một cô tóc đỏ đeo kính cận ghi lại những dữ liệu riêng của tôi. Cuối cùng, một cô dễ thương tóc nâu với đôi mắt màu hạnh nhân dẫn tôi vào phòng khám của Tiến sĩ Mortimer.
Ông ta mỉm cười khi tiến lại đón rồi khoát tay mời tôi ngồi xuống một chiếc ghế bành. Một nụ cười chuyên nghề, gây ấn tượng giả tạo. Cô gái tóc nâu với đôi mắt màu hạnh nhân đóng cửa lại. Và cùng trong tích tắc đó, Tiến sĩ Mortimer giật nẩy người lên vì nhận ra tôi.
- Ông Cotton? – Ông ta kêu lên. – Nhưng mà… tôi không hiểu…
- Tôi phải nói chuyện với ông, tiến sĩ Mortimer, - tôi bình tĩnh nói.
Người đàn ông nuốt khan. Nhưng rồi ông ta vất vả mỉm cười.
- Ở đây chắc có chuyện nhầm lẫn. Tôi đang chờ một bệnh nhân. Một người đã báo trước qua điện thoại và đã hẹn đến khám bệnh.
- Không có chuyện nhầm lẫn. Tôi chính là người bệnh nhân đã muốn đến vào giờ khám này của ông, vì tôi đoán rằng ông sẽ thấy dễ chịu hơn nếu chuyến tới thăm của một sĩ quan đặc nhiệm được giữ bí mật.
Tiến sĩ Mortimer nhăn trán. Vẻ lo lắng thoáng bập bùng trong ánh mắt.
- Vâng, thì, - cuối cùng ông ta lẩm bẩm. – Như thế là rất tế nhị… Liệu tôi có được phép hỏi ông muốn gì ở tôi? Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi là tôi có thể trả lời những câu hỏi nào từ phía ông.
Tôi nhìn ông ta.
- Ví dụ như câu hỏi liệu ông có biết gì về những kế hoạch giết người, - tôi nói. – Hoặc câu hỏi phải chăng Jonathan Willow cũng cần phải bị giết đi, hoặc người ta tin tưởng rằng chúng tôi sẽ không tìm ra được những mối dây nối kết thích đáng.
Sheldon Mortimer không hiểu. Không hiểu ngay lập tức.
- Giết người? – Ông nhắc lại. – Ông muốn nói đến chuyện gì?
- Tôi muốn nói đến Marilyn Rivers, Linda Higgins và Gregory Thunes. Tất cả đều đã chết. Cái đó ông biết chứ, ông Mortimer.
Mí mắt ông ta mở to ra, cho tới khi lòng trắng toát sáng một cách ma quái. Không, ông ấy không biết điều đó. Cũng hệt như Marilyn Rivers chắc là không hề được biết về những kế hoạch thật sự của những kẻ đã giết cô ta. Da mặt Sheldon Mortimer ngả màu trắng bệch như vôi. Nỗi kinh hoàng trong nét mặt còn nói rõ hơn cả ngôn từ. Giờ tôi biết rằng mối nghi ngờ của tôi là có lý.
- Chết ư? – Vị bác sĩ thì thào. – Họ đã… chết rồi?
- Họ đều bị giết. Những vụ giết người mà thủ phạm đã dàn cảnh giả tự tử. Y hệt như cái chết của James Watson sẽ phải có được một vẻ ngoài tự tử.
- Trời ơi, - Mortimer kêu lên. – Trời đất ạ…
- Ra vậy là ông không biết về chuyện đó?
- Làm… làm sao? – Ông ta lắp bắp. – Làm sao mà tôi biết nổi? Làm sao mà ông lại nghĩ rằng tôi…
- Tôi suy ra chuyện đó, vì ông chính là người đã tiêm heroin vào cơ thể họ mà không cho họ biết, tiến sĩ Mortimer. Ông đã biến họ thành con nghiện, giống hệt như với Jonathan Willow. Những cái gọi là thuốc hỗ trợ hệ tuần hoàn của ông đều chứa thuốc phiện, thứ mà những người đó sẽ không đời nào tự nguyện chạm tay tới.
Ông ta nhìn tôi trân trân, đến cả vành môi cũng nhợt trắng ra. Hai mí mắt chớp nháy chấp chới.
- Thật là tàn ác, - ông ta thầm thì. – Thật là…
- Nó thật sự là chuyện tàn ác, tiến sĩ Mortimer. Và giờ thì ông nghe tôi nói cho kỹ, trước khi ông tiếp tục chạy lạc đường. Chúng tôi có lời khai của Jonathan Willow, và chúng tôi sẽ có được lời khai của James Watson vì anh ấy sẽ sống sót với sác xuất rất cao. Tôi có thể bắt giam ông mà không cần giải thích một lời, có thể cho khám xét phòng mạch của ông và qua đó chắc chắn sẽ tìm ra được những bằng chứng rõ ràng. Nhưng tôi đoán rằng ông không tự nguyện làm tất cả những chuyện đó. Và cũng chính vì thế mà tôi giả danh bệnh nhân tới thăm ông. Tôi đoán bọn người đã ép buộc ông vẫn còn đang canh chừng ông. Giờ ông còn một cơ hội để tương đối an toàn mà thoát ra khỏi vụ này, tiến sĩ Mortimer. Nhưng ông phải khai ra. Ngay bây giờ và tại đây!
Gương mặt người đàn ông lúc này trông giống như một chiếc mặt nạ bị vỡ đập.
Chỉ có vành môi nhợt máu giật giật. Một lúc lâu, ông ta nhìn tôi trân trân với cùng cái ấn tượng đã xuất hiện trên gương mặt Jonathan Willow. Vẻ mặt của một con thú bị sa bẫy. Thế rồi đột ngột, hai bờ vai ông ta cụp xuống. Với một cử chỉ tuyệt vọng, ông ta úp mặt vào lòng hai bàn tay.
- Chúng nó bắt con tôi, - người đàn ông nói khẽ. – Chúng nó đã bắt cóc đứa con gái bé nhỏ của tôi. Chúng nó sẽ giết con bé, nếu tôi không làm những gì mà chúng nó yêu cầu…
  * * *