Mười Ba

     ưa tí tách đập vào mảng kính của chiếc kiosk có bánh xe.
Một cậu bé muốn mua kẹo cao su Bubble Gum. Một người phụ nữ mặc áo đi mưa bằng vải ni-lon màu xanh lục đòi hỏi một nhãn hiệu sô-cô-la nhất định. Người bán phải loay hoay tới một lúc mới tìm ra nó. Nữ khách hàng nôn nóng nhăn mặt. Nhưng cô ấy không thể biết được rằng đây là lần đầu tiên trong đời người đàn ông đứng sau khuôn cửa kia bán thuốc lá và đồ bánh kẹo.
Cả người thợ quét vôi đang loay hoay quanh khung cửa sổ tại tầng trệt của ngôi nhà gần đó bình thường ra cũng làm một việc hoàn toàn khác.
Cả hai đều là sĩ quan đặc nhiệm. Hai sĩ quan đặc nhiệm khác của FBI đang ngồi trong một tiệm tạp hóa và uống nước ngọt. Ngoài ra còn có ba chiếc xe dân sự trông rất bình thường đang đỗ ở gần đó. Những chiếc xe ngụy trang, khi cần thiết sẽ thay thế nhau truy đuổi đối tượng.
Tất cả đang chờ Mel Corlet. Vị công chức được tin là hàng tháng lại hai lần lén đưa một khối lượng lớn heroin vào Nhà Trắng, và theo lời khai của cô Marilyn Rivers đã chết thì gã ta là kẻ duy nhất biết mặt tay sếp của cả dây chuyền. Hiện thời Mel Corlet chắc chắn đang phải đi đâu đó để nhận thuốc phiện. Toán canh chừng đã bắt đầu quá muộn. Không một ai bám được theo gót người đàn ông đó. Nhưng mà người ta sẽ tóm cổ được gã thôi, nếu không ở đây, hay trước căn hộ của gã ta, thì muộn nhất là khi gã bước chân vào Nhà Trắng.
Nguồn gốc của đám heroin đó mặc dù không phải là chuyện nhỏ, nhưng hiện thời chưa đóng vai trò chính.
Chàng đặc nhiện trong chiếc kiosk bán hàng đang cân nhắc xem ai có thể là kẻ cung cấp thuốc. Chắc chắn phải là một tay gangster đặc biệt máu lạnh, nếu gã dám liều lĩnh nhúng tay vào một vụ đầy thuốc nổ như vậy. Bình thường ra bọn cung cấp thuốc phiện rất thận trọng và luôn lánh mặt những người bán thuốc đầu cuối, chỉ hiếm hoi lắm mới có những đường dây dẫn đến những tay sếp lớn. Trong trường hợwp đặc biệt này, tình hình chắc chắn sẽ khác, đó là bản chất của sự việc. Một người đàn ông như Mel Corlet không thể tùy hứng đến mua heroin ở một tay bán lẻ đứng ngay góc phố, mà gã ta cũng không thể nhòm ngó bắt thân trong thế giới đen…
Viên cảnh sát khẽ giật mình khi ngọn đèn đỏ nhỏ xíu của chiếc máy điện đàm đặt bên dưới quầy bán hàng sáng lên.
- Gã đến, - một giọng nhỏ nhẹ báo cáo. – Xe Mercury Cougar màu xanh dương. Gã sẽ rẽ quanh góc phố ngay bây giờ.
Chàng đặc nhiệm căng người lên.
Anh ra vẻ lật dở một tờ tạp chí: trò giải trí quen thuộc của các chủ nhân kiosk nhàm chán khi trời mưa. Qua kẽ mắt, anh nhìn về phía góc phố. Một vài giây đồng hồ sau, quả thật có một chiếc xe Cougar màu xanh dương xuất hiện ở đó.
Những mảng kính nhấp nhoáng phản chiếu ánh sáng.
Chỉ tới khi chiếc xe dừng lại và cửa xe mở ra, người ta mới nhận ra người lái. Mel Corlet, không nghi ngờ gì nữa. Gã mặc quần nhung và một chiếc áo Parka, chắc là bộ cánh bên ngoài này dùng để ngụy trang trong cú nhận thuốc phiện.
Ánh mắt của viên sĩ quan đặc nhiệm bám chặt vào chiếc túi thể thao làm bằng vải kẻ ca-rô đang được Corlet nhấc ra khỏi xe.
Cái túi trông rất hợp với bộ đồ thể thao. Giờ thì nhân viên FBI cũng đã rõ tại sao viên công chức tội phạm kia lại một lần nữa cùng đống heroin quay trở lại căn hộ của gã. Gã sẽ thay đồ ở đó rồi chắc là sẽ chuyển thuốc phiện sang một chiếc cặp tài liệu để đỡ gây chú ý hơn. Phải tới chiều nay gã mới vào Nhà Trắng. Thật ra gã đang được nghỉ hai ngày. Nhưng tiếp theo đó là cuối tuần. Trong những trường hợp như thế, các bạn đồng nghiệp kể rằng gã thường có thói quen ít nhất cũng làm việc thêm trong văn phòng vài tiếng đồng hồ, để việc không dồn lại quá nhiều cho sáng ngày thứ Hai.
Lòng trung thành và tinh thần trách nhiệm, viên sĩ quan đặc nhiệm thầm giễu cợt. Một con chó sói khoác lông cừu. Mel Corlet đã lừa được tất cả. Và còn một kẻ nữa đã lừa được tất cả: Kẻ giật dây ngầm. Một nhân vật có quyền chức rất cao, người ta đồn như thế. Một người đàn ông mà chỉ riêng Corlet biết. Nhưng nếu lần này gã đến nhận heroin thì cái bộ lông cừu kia sẽ không giúp được gì cho gã nữa.
Bằng hai con mắt nheo nhỏ, viên sĩ quan đặc nhiệm FBI quan sát Corlet khóa xe lại rồi đi về phía nhà. Gã biến vào trong đại sảnh. Cánh cửa đóng lại sau lưng gã. Viên sĩ quan đặc nhiệm nhăn trán rồi liếc nhanh xuống đồng hồ.
Gần mười giờ sáng. Anh hy vọng rằng từ giờ tới chiều sẽ không có quá nhiều người đến đòi mua sô-cô-la và thuốc lá ở chỗ anh…
  * * *
Hai bàn tay Tiến sĩ Mortimer run lẩy bẩy khi ông ta đặt tấm ảnh nhỏ lên mặt bàn rồi đẩy về phía tôi.
Một tấm ảnh chân dung. Gương mặt tươi cười vui vẻ của một cô bé gái với đôi mắt xanh và mái tóc vàng xoăn. ‘Tặng ba của Ivy’, một hàng chữ trẻ thơ vụng dại được ghi ở mặt sau. Ivy Mortimer mới lên mười tuổi, và phải nằm trong tay của một bọn gangster tàn nhẫn đã từ sáu tuần nay.
- Con tôi khỏe, - Tiến sĩ Mortimer thẫn thờ nói – Tôi có nói chuyện một vài lần với nó qua điện thoại. – Người đàn ông ngừng ngang và nhìn trân trân về phía trước một lúc với hai con mắt trống rỗng tắt ngấm. – Tôi không thể báo cảnh sát, ông hiểu không? Bọn nó đe dọa giết Ivy ngay lập tức, mà chúng nó chắc chắn sẽ làm ngay như thế. Chúng nó không nhắm đến tiền. Đó là những kẻ cuồng tín dám chơi đùa với sự tự do cũng như mạng sống của bản thân chúng một cách vô suy nghĩ. Chúng nó canh chừng tôi. Tôi không đi đâu được một bước mà không có người theo dõi. Nếu tôi đến báo cho cảnh sát biết, chúng hoàn toàn không có lý do để Ivy sống vì sau đó mọi kế hoạch của chúng đằng nào cũng sẽ thất bại.
- Và đó là những kế hoạch gì? Chúng muốn gì, nếu chúng không muốn tiền?
- Cái đó tôi không biết, - tiến sĩ Mortimer thẫn thờ. – Cho tới giờ tôi tin rằng chúng thuộc một tổ chức tình báo nước ngoài nào đó và muốn gây nên một vụ bê bối để làm ảnh hưởng đến danh tiếng nước Mỹ. Tôi hoàn toàn không biết gì đến những vụ giết người, cái đó ông phải tin tôi. – Người đàn ông cắn chặt môi rồi câm nín nhiều giây đồng hồ liền. – Lẽ ra tôi phải hiểu ra mới phải, thứ nước mà tôi cho James Watson uống giả làm thuốc trợ tim! Tôi cứ tự nhủ rằng có lẽ nó cũng chỉ là heroin hoặc là một thứ thuốc phiện khác. Tôi… lẽ ra ít nhất tôi cũng phải cho kiểm tra trước mới phải.
- Ông đã lấy cái chai đó ra khỏi tủ thuốc, đúng không?
- Vâng… khi ông Watson gọi tới, tôi biết là nó chứa thuốc độc. Nhưng tôi không muốn ông ấy chết, tôi thề như thế! Tôi đã làm tất cả để cứu ông ấy, tất cả!
- Chắc anh ấy sẽ qua được, - tôi bình tĩnh nói.
- Tôi hy vọng như vậy. – Tiến sĩ Mortimer rùng mình. Hai bờ vai ông rung lên. – Tại sao chúng lại làm tất cả những chuyện đó? – Người đàn ông khẽ hỏi. – Tại sao tất cả những người đó phải chết? Thật vô nghĩa lý! Tôi không hiểu được. Bọn tội phạm đó muốn gì, nếu không phải là một vụ bê bối? Lẽ ra chúng phải lấy làm hài lòng khi đã biến được các nạn nhân thành con nghiện. Sẽ không một ai tin lời những người đó. Tại sao họ lại phải chết? Tại sao?
Đó cũng chính là câu hỏi không để cho tôi được yên.
Tại sao? Cho mục đích nào? Bởi chúng không phải chỉ nhắm vào một vụ bê bối. Yếu tố chống lại vụ này là ba vụ giết người, những vụ giết người sẽ tạo điều kiện để người ta thật nhanh chóng gập tập hồ sơ này lại. Bởi vì đâu còn ai sống sót để mà bị đưa ra trước tòa.
Có phải toàn bộ vụ này được tạo dựng lên để nhắm vào Jonathan Willow, người duy nhất chưa bị sát hại?
Hoặc là chống lại con người vô danh bí hiểm kia, người bị coi là kẻ giật dây?
Có phải Mel Corlet là tòng phạm với bọn kia? Một âm mưu vì một nguyên nhân nào đó, dù mang tính chính trị hay thuần túy mang tính riêng tư như một vụ trả thù, nhắm đến việc vạch mặt một con người quyền thế và đẩy người đó vào cảnh phá sản.
- Chắc ông phải biết mặt một vài kẻ trong đám thủ phạm, - tôi nói. – Kẻ nào đã thương thuyết với ông? Kẻ nào đã đưa heroin đến cho ông? Kẻ nào canh chừng ông?
Tiến sĩ Mortimer châm cho mình một điếu thuốc với những ngón tay run run. – Bọn bắt cóc chỉ lên tiếng qua điện thoại, - người đàn ông khe khẽ kể lại. – Thuốc phiện được chúng gửi qua đường bưu điện. Vì chúng cũng biết rằng tôi là bác sĩ và biết cách sử dụng. Con bọn con trai canh chừng tôi… - Ông tuyệt vọng nhún vai.  – Chúng thậm chí còn không tìm cách ẩn nấp. Chắc chúng muốn là tôi nhận ra chúng. Có hai gã đàn ông luôn luôn lẩn quất quanh nhà tôi. Xe của chúng đậu ở bãi đậu xe nho nhỏ chênh chếch phía bên kia. Cứ đến giữa trưa và buổi tối là chúng lại đổi ca. Tôi tin rằng thậm chí ban đêm chúng cũng ở đây.
- Ông có thể miêu tả chúng không?
- Không chính xác. Chắc chắn đó là người nước ngoài, dạng người miền Nam. Đầu tiên tôi cho chúng là bọn Mafia Italia. Nhưng như thế thì vô lý, đúng không?
Tôi không tin chắc như vậy.
Đấy là chưa nói đến chuyện, toàn bộ câu chuyện này hiện thời vẫn còn chưa có một ý nghĩa nào cả! Chỉ chắc chắn rằng đứng đằng sau vụ này là một nhóm được tổ chức rất tốt. Còn việc bọn Mafia muốn nhúng những ngón tay bẩn thỉu của chúng vào nền chính trị tại Washington là một khả năng không nên gạt ra ngoài.
- Lúc nào, ông vừa nói là bọn gangster đổi ca lúc nào? – Tôi hỏi.
- Giữa trưa và vào buổi tối. Mười hai giờ trưa và sáu giờ tối, chính xác đến từng phút. – Mortimer dụi thuốc là và bám chặt tay vào mép bàn viết. – Ông Cotton, tôi thề với ông, tôi sẽ không làm một điều gì vội vàng! Những gì đã xảy ra, ta không thể sửa chữa được nữa, không ai còn giúp được cô Rivers, cô Higgins, và ông Thunes. Nhưng con gái tôi còn sống. Tôi xin ông! Xin đừng đẩy Ivy vào hiểm họa! Tôi không quan tâm chuyện gì sẽ đến với mình. Tôi sẵn sàng trả giá cho những gì tôi đã làm. Nhưng mà Ivy…
- Ông có thể tin chắc rằng chúng tôi sẽ làm tất cả để đưa con gái ông an toàn và khỏe mạnh quay trở về, - tôi bình tĩnh nói.
- Thế ông định làm gì? Ông sẽ làm gì?
- Làm những gì mà FBI lẽ ra phải làm từ cách đây sáu tuần lễ, tiến sĩ Mortimer, nếu ông biết tin tưởng tìm đến với chúng tôi. Theo dõi bọn canh chừng ngoài kia khi chúng đổi ca. Theo dõi làm sao để chắc chắn chúng không thể nhận ra. Xác suất rằng chúng sẽ dẫn chúng ta đến chỗ giấu con gái ông là tương đối lớn. Rồi sau đó chúng tôi sẽ giải phóng cho Ivy và đưa về nơi an toàn, trước khi chúng tôi truy diệt toàn bộ bọn chúng.