Mười Bốn

     hiếc xe bọc sắt màu đen Rambler Ambassador lăn bánh trên Quảng Trường Tổng Thống rồi cùng đoàn tùy tùng rẽ vào con đường dẫn tới Nhà Trắng.
Cả ở đây, dòng giao thông cũng đã tạm thời bị chặn ngang, gây bực bội cho cả đám nhà báo lẫn những khách du lịch bình thường ra vốn được quyền thăm quan các căn phòng màu xanh dương, màu đỏ và màu lục trong Nhà Trắng từ mười giờ đến mười hai giờ trưa mỗi ngày. Buổi sáng hôm nay không có đoàn tham quan nào. Bởi cứ theo các con số thống kê mà nói thì nhà độc tài Nam Mỹ Alvaredo Markyos nằm trong nhóm các chính trị gia có nguy cơ bị hại cao nhất thế giới. Hiểm họa của một vụ ám sát kể cả ở trên đất Mỹ là rất có thực. Vì thế mà mạng lưới bảo an không để hở lấy một lỗ thủng duy nhất. Một vài tia nắng ló ra từ bầu trời tháng Tư nặng trĩu mây khi vị độc tài rời xe ô tô trong bộ quân phục màu trắng.
Ông ta mỉm cười rạng rỡ, đầy tự tin. Tôi hôm qua, người ta vừa tuyên bố một đợt ân xá mới cho các tù nhân chính trị tại quốc gia hòn đảo của ông ta. Việc họ sẽ lại bị bắt giam nhanh tới mức độ nào sau khi đã được thả ra lại là một chuyện hoàn toàn khác và hiện thời chưa được xem xét đến. Ngoài ra, Markyos đã chém đầu – theo nghĩa bóng của từ này – ông bộ trưởng Bộ nội vụ. Suy cho cùng, nếu muốn xoay xở được những khoản tiền trợ giúp nặng hàng tỉ đô la cho nền tài chính đã bị hủy hoại nặng nề của đất nước mình thì ngài tổng thống độc tài cũng rất cần một ocn cừu đen để trút đổ trách nhiệm về mọi động tác vi phạm nhân quyền trầm trọng đến khủng khiếp trong quá khứ.
Với hai cánh tay giang rộng, Alvaredo Markyos bước nhanh về phía người đại diện của bộ trưởnng Bộ ngoại giao và ấn một nụ hôn anh em lên gò má ông này. Đèn Flash của những nhà báo được phép vào đây cháy bừng lên. Vị tổng thống độc tài thoáng một chút ngỡ ngàng, nhưng rồi nhanh chóng tìm lại được nụ cười rạng rõ. Với cái bắt tay thắm thiết, ông ta chào đón phần còn lại trong ủy ban đón tiếp. Thế rồi toàn bộ nhóm người đó thật nhanh chóng biến vào phía bên trong Nhà Trắng.
Một vài nhân viên bảo an thở ra nhẹ nhõm.
Đối với họ, cuộc viếng thăm này chỉ có một ý nghĩa duy nhất là họ phải làm việc quá giờ. Họ sẽ rất vui một khi ngài tổng thống độc tài kia lại yên vị trên máy bay riêng, thẳng hướng quê hương.
  * * *
Mười hai giờ kém năm…
Tôi không biết rằng đúng vào thời điểm này Alvaredo Markyos đang được tổng thống Mỹ đón tiếp trong Nhà Trắng. Mà tôi cũng chẳng quan tâm. Tiến sĩ Mortimer thực hiện giờ khám của ông như mọi ngày khác. Tôi đã rời ngôi nhà đó trong tư cách bệnh nhân và giả bộ lái xe đi. Giờ tôi đứng cùng với ô-tô ven con đường dẫn vào nhà, hút một điếu thuốc Malboro và chờ.
Đoàn đi săn tiếp sức đã được chuẩn bị sẵn.
Sĩ quan trực đã buông ra cả một tràng chửi rủa xối xả khi tôi đòi quân. Đằng nào thì họ cũng đang thiếu người vì đợt cúm chó chết, thêm vào đó lại phải canh chừng căn hộ của Mel Corlet. Ngoài ra, FBI đang bận ngập đầu ngập cổ với những biện pháp bảo an cho vị thủ lĩnh quốc gia miền Nam Mỹ.
Nhưng mọi trường hợp bắt cóc trẻ em đều được ưu tiên tuyệt đối. Giờ chúng tôi có bốn xe ô-tô và hai mô-tô. Hai tên gangster đang canh chừng ngôi nhà của Tiến sĩ Mortimer rồi sẽ bị bám theo hoàn toàn kín đáo. Nếu cần phải ra quân lớn, chúng tôi cũng đủ khả năng ra quân lớn ngay lập tức.
- Đến lúc rồi, - giọng Phil vang ra từ máy bộ đàm. – Hai tay đàn ông trong xe Mercury màu xám. Chiếc xe nhãn Malibu với cả hai đứa đang đi về hướng Tây. Mình bám theo. Vài phút nữa Dale Winnamaker sẽ đi đằng trước chúng nó…
- Rõ! – Tôi nói, búng đầu mẩu thuốc lá qua khuôn cửa sổ rồi bật máy xe lên.
Trong mười lăm phút đồng hồ sau đó, tôi có thể theo dõi toàn bộ cú ra quân qua máy điện đàm. Đối phương của chúng tôi không hề biết gì. Chúng cũng sẽ không nghi ngờ gì vì chiếc xe “bám theo” đa phần thời gian không đi đằng sau mà đi đằng trước chúng. Những xe còn lại đi theo ở khoảng cách khá xa và chỉ dấn lên trong những khoảng thời gian rất ngắn, mỗi khi bọn gangster đổi hướng. Chúng làm điều đó tất cả bốn lần. Thế rồi tất cả lăn bánh, vẫn về hướng Tây, dọc theo Đại Lộ liên bang số Năm Mươi…
Họ đi không lâu.
Động tác đuổi theo trở nên khó khăn hơn khi chiếc Malibu rẽ vào một con phố nhỏ hẹp, thưa xe. Cho đoạn đường đầu tiên, một anh bạn đồng nghiệp mặc bộ đồ Rocker cưỡi mô-tô đuổi theo. Tôi dừng ngắn bên rệ đường, mở bản đồ ra và tìm cách bao quát tình hình.
Địa điểm gần đó có tên là Kingsville. Một làng quê nhỏ bé. Chỉ được thể hiện duy nhất bằng một chấm đen trên bản đồ. Trước đó có hai lỗi rẽ, dẫn đến hai trang trại đứng độc lập. Tôi cầm máy điện đàm lên và liên lạc với Phil. Chúng tôi nhanh chóng thống nhất bước hành động tới.
Trước khi tới lối rẽ thứ nhất, chúng tôi để cho chiếc mô-tô và một ô-tô tốc độ nhanh vượt qua xe đối phương.
Xe ô-tô sẽ đi tới tận Kingsville. Anh bạn đồng nghiệp cưỡi mô-tô sẽ dừng lại, rình chờ ở khoảng đường gần lối rẽ thứ hai.
Chúng tôi biết tốc độ đi của chiếc xe gangster. Sau đó năm phút, khi vẫn chưa thấy nó đi qua, chúng tôi biết là nó đã rẽ vào lối đi thứ nhất.
Một trang trại…
Chắc là một trang trại bỏ hoang. Một chỗ ẩn nấp lý tưởng. Thêm một lần nữa tôi giơ tay cầm lấy máy điện đàm. Lần này tôi gọi cho chỉ huy của nhóm quân dự bị, báo họ thiết lập một vòng vây rộng, bao quanh toàn khu vực.
Phil bước lên ngồi cạnh tôi bên chỗ rẽ thứ nhất, bởi đi nhiều xe sẽ dễ gây chú ý trong khu đất vắng này.
Chúng tôi lăn bánh trên con đường ngoằn ngoèo, giảm ga nhỏ xuống để gây ít tiếng động như có thể. Phil mở sẵn bản đồ trên đầu gối, so sánh những đường kẻ và những mảng màu trên bản đồ với hiện trạng quanh xe và cuối cùng búng ngón tay.
- Từ đỉnh ngọn đồi trước mặt người ta có thể nhìn thấy trang trại đó. Tốt hơn là bọn mình xuống xe từ trước.
Tôi gật đầu.
Tôi cho xe lăn bánh thêm vài mét nữa, rồi lái xe lùi vào giữa một dải dày những cây bạch dương trụi lá và những cây thông đen còn non. Sau này đánh được xe ra sẽ chẳng dễ dàng gì, nhưng chúng tôi phải tính đến khả năng một vài đứa trong nhóm đối phương sẽ rời chỗ ẩn nấp để thực hiện một công việc nào đó. Trong trường hợp đó, không được phép để cho chúng phát hiện ra chúng tôi.
Chúng tôi đi bộ đoạn đường đến đỉnh đồi gần đó.
Phil đưa tay sửa lại dây đeo của chiếc máy bộ đàm trên vai. Tôi quàng quanh cổ chiếc ống nhòm. Lên đến đỉnh đồi, chúng tôi tìm được chỗ nấp phía sau một vài tảng đá lớn, thế rồi tôi đưa ống nhòm lên mắt.
Tôi còn kịp nhìn thấy chiếc xe Malibu dừng lại trước một cây cầu gỗ đơn giản.
Phía bên phải chiếc xe có cái gì đó thấp thoáng chuyển động trong bụi râm. Ra là một tên lính gác, tôi nhận thấy như thế, hắn được trang bị bằng một khẩu MPi báng gập. Gã trao đổi một vài câu với bọn đàn ông ngồi trong xe. Rồi gã lại lui về bụi rậm và chiếc Malibu tiếp tục lăn bánh.
Tôi quan sát tên lính gác. Gã chuyển động qua bụi cây trụi lá mềm mại như một con rắn, lên đến vị trí nơi triền đất bắt đầu dốc. Ở đó có một vài tảng đá nằm vọt cao lên. Tên gangster trèo lên dốc một đoạn rồi biến vào trong bóng tối của một khe núi, chắc ở đây phải có một hõm đất được che bên ngoài.
“Hái” gã trai này ra khỏi hõm đất đó sẽ là việc không dễ dàng chút nào.
Nhưng nếu chúng tôi muốn tiệm cận ngôi nhà kia mà không bị phát hiện, chúng tôi sẽ không còn cách nào khác.
  * * *
Khi rời căn hộ của gã, Mel Corlet mặc một chiếc áo bành tô mỏng màu xanh dương phủ ra ngoài bộ complet màu xám bạc rất đứng đắn, sơ mi trắng như tuyết, cà vạt và khăn quàng bằng len kẻ sọc tiệp màu.
Cánh tay phải của gã cầm chiếc cặp tài liệu màu đen. Chính xác là thứ mà các sĩ quan đặc nhiệm FBI đang canh chừng đoán trước. Hoàn toàn thản nhiên và rõ ràng không hề nghi ngờ một điều gì bất trắc, vị công chức ném mình vào chiếc Mecury Cougar màu xanh dương. Tất cả những người canh chừng đều đã rõ điểm tới.
Mục tiêu của gã là Nhà Trắng.
Vậy là cũng không cần phải bám cho thật sát, mặc dù các sĩ quan đặc nhiệm vẫn quyết định cẩn thận tối đa để ngăn ngừa mọi mạo hiểm. Cả chuyện canh chừng căn hộ rất tốn sức người giờ thật ra cũng đã trở thành thừa, vì không còn cơ hội bọn cung cấp heroin sẽ xuất hiện. Chỉ một nhóm ba người là đủ để kiểm soát Mel Corlet.
Một khi gã quay trở về nhà, gã sẽ được người ta để yên thêm một lúc, đề phòng trường hợp cú chuyển giao heroin được phòng bị thêm một lần nữa, ví dụ như qua một cú điện thoại đến chỗ tay sếp vắng mặt của dây chuyền. Nhưng Mel Corlet sau đó sẽ không thể tự do rời nhà. Chỉ trừ trường hợp đã đeo còng tay.
Giờ gã đang lái chiếc xe Cougar vào Đại lộ Pennsylvania rồi lăn bánh về hướng vòng tròn Washington.
Xe của gã dừng lại bên Quảng trường Tổng thống, dòng giao thông ở đây bây giờ đã lại được chạy tự do. Các nhân viên bảo an bên cổng biết mặt gã ta. Họ kiểm tra thoáng qua chứng minh thư và ném một cái nhìn quen thuộc vào chiếc cặp tài liệu màu đen. Các nhân viên đặc nhiệm đang đứng từ xa quan sát tiến trình đó cũng không chờ mong điều gì khác. Nhưng họ biết quá rõ rằng dạng kiểm tra này có thể cho phép đối tượng mang theo bất kỳ thứ gì chúng muốn, chỉ cần ngụy trang một cách hời hợt.
Mel Corlet bước những bước chân nhanh lẹ đầy sức bật băng qua khoảng công viên, đi theo một trong những cầu thang uốn cong rồi biến mất trong bóng tối của lối vào được trang trí bằng những cây cột lớn.
Đến đại sảnh, gã thoáng đưa mắt nhìn quanh, gật đầu chào một người quen rồi hối hả đi tiếp. Nhưng gã không đi thẳng vào con đường dẫn đến văn phòng của gã. Thay vào đó, gã theo một cầu thang khác, quả quyết đi dọc một khoảng hành lang dài rồi cuối cùng dừng lại để châm một điếu thuốc. Một ánh mắt quét nhanh ra xung quanh cho biết gã chỉ có một mình.
Có vẻ một mình.
Gã không phát hiện được cái bóng của một người đàn ông đang quan sát gã gián tiếp qua một chiếc gương gắn trong khung thếp vàng. Mel Corlet lấy hơi thật sâu. Thế rồi gã xoay người sang phải và mở một cánh cửa, chính cánh cửa mà gã đã dừng lại trước đó.
Một trong những phòng họp nho nhỏ.
Corlet chỉ dừng lại trong phòng vài giây đồng hồ. Dải hành lang vẫn nằm trống vắng không một bóng người khi gã lại từ phòng đó bước ra ngoài và vội vàng đi ngược lại, theo đúng con đường đã dẫn gã tới đây.
Không có chiếc cặp tài liệu!
Chiếc cặp đó bây giờ đang được đặt tựa vào tường, bên cạnh một tủ kính nhỏ, nằm phía cuối một chiếc bàn họp rất dài, giờ đây chưa có người ngồi. Chiếc cặp gây ấn tượng rất bình thường, như thể có ai đó đã bỏ quên hoặc đặt sẵn ở đó, bởi sau này sẽ cần tới nó. Không một ai quan tâm tới chiếc cặp. Còn các sĩ quan đặc nhiệm giờ chỉ còn chờ xem ai đến lấy chiếc cặp màu đen đó mà thôi.
Trong thời gian đó, Mel Corlet bước về phòng làm việc, cất tiếng thở dài rồi ngồi xuống bên bàn và bắt đầu mở thư ra đọc, như thể chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra.