Bốn

     hững đám mây đen ngổn ngang trên không trung. Trước đây nửa tiếng đồng hồ, mặt trời vẫn còn tỏa nắng. Giờ thì những giọt mưa đầu tiên đã lộp độp rơi xuống nóc chiếc xe Pontiac màu đỏ của Hank Jenkins. Đúng là thời tiết tháng Tư! Chàng nhà báo lặng lẽ bật những cần gạt lau kính phía trước. Gương mặt anh trông cứng cỏi, góc cạnh. Người đàn ông đang suy nghĩ, và tôi có thể tưởng tượng ra phần nào dòng suy nghĩ của anh. Hank Jenkisn hiện vẫn chưa chắc chắn rằng có thể thật sự tin tưởng vào tôi hay không, liệu anh ta có vừa quyết định nhầm hay không.
Chúng tôi đi theo con đường bám dọc bờ sông Potomac.
Mười phút sau đó, Jenkins rẽ trái. Anh ta đi theo một con đường núi trải nhựa. Đường hẹp và ngoằn nghèo, dẫn lên trên trong những chặn vào cua rất gắt. Mưa giờ đã phun rào rào như nước chảy từ một vòi hoa sen khổng lồ. Những bụi cây bên đường còn trụi lá. Chỉ những cây thông đen và cây Douglasien là tạo thành những dải tường dài chắc. Phía bên trái chúng tôi là một triền núi ngổn ngang những tảng đá lớn. Ánh mắt tôi thoáng lướt dọc lên trên.
Tình cờ, tôi thoáng nhận thấy một chuyển động đột ngột.
- Cẩn thận! – Tôi rít lên trước khi nhận ra bản chất hiểm họa.
Hank Jenkins phản xạ như theo bản năng, chuyển chân từ bàn ga sang bàn phanh. Chắc chắn phản xạ nhanh lẹ này là thứ đã cứu mạng cả hai chúng tôi.
Cách phía trên chừng hai, ba mét, một tảng đá lớn đột ngột lật ngang ra.
Vừa nghiến xào xạo vừa đập ầm ầm, nó bắt đầu lăn xuống, kéo theo cả một cơn bão những viên đá nhỏ và đe dọa trút thảm họa xuống đầu hai bẻ bên dưới chân núi. Tôi nín thở. Hank Jenkins nghiến răng và giật thật mạnh tay lái sang phía trái. Phản ứng duy nhất đúng!
Mõm xe Pontiac thúc sâu vào bờ dốc và bánh xe xoay tít trong khúc hào ven đường. Nhưng như thế vẫn còn tốt hơn rất nhiều là bị tảng đá quái vật kia đè lên nóc xe.
Ngay sau đó, khối đá khổng lồ đập xuống lòng đường, cách nắp chắn bùn bên phải của chúng tôi chưa đầy một gang tay. Nó nẩy lên, cọ dọc thân xe.
Những viên đá nhỏ hủy hoại lớp sơn ngoài của chiếc Pontiac. Tảng đá lớn lăn ngang qua đường rồi dừng lại trong một bụi cây. Hank Jenkins thở ra. Anh nhẹ nhõm ra mặt. Nhưng tôi biết rất rõ rằng tảng đá kia chỉ là trò chơi mở màn.
- Xuống! – Tôi rít lên.
Ngay trong giây đồng hồ sau đó, một khẩu Tommy Gun bắt đầu găm đạn.
- Khốn nạn! – Chàng nhà báo giận dữ kêu lên. – Thế này là…
- Xuống xe mau! Bình xăng nổ bây giờ!
Cuối cùng thì Jenkins cũng phản ứng và mở cửa xe ra. Rụt đầu xuống thật thấp, anh ta thả mình vào rãnh hào ven đường, giữa chiếc xe Pontiac và bờ dốc. Tôi lao theo. Chúng tôi chìm mình vào bùn, nhưng bù lại, những viên đạn đang được bắn ra từ đâu đó ngang sườn núi giờ lướt sát phía trên đầu chúng tôi, xuyên cho nóc xe thủng lỗ chỗ, khiến cả bụi bẩn lẫn bùn ướt trở thành chuyện vặt.
Hank Jenkins văng tục. Anh ta chửi tục tằn và dài hơi đến mức ngay cả một lão thủy thủ già nua mà nghe thấy chắc cũng phải đến nhợt mặt ra vì ghen tức.
Tôi thận trọng ngẩng đầu lên, tìm cách định vị luồng lửa đạn súng máy. Kẻ bắn súng chắc phải nấp ở chỗ vừa có viên đá khổng lồ rời ra. Phát hiện thấy vài mảnh đá ướt đẫm nước mưa đang nằm chồng lộn xộn lên nhau, tôi hích vào người Jenkins và hất đầu về phía đó.
- Bò thấp! – Tôi ra lệnh. – Gắng làm đẹp như trong phim Viễn Tây!
- Yên tâm, ngày trước tôi là lính thủy đánh bộ! – Jenkins bực bội phun ra.
- Thế thì càng tốt. Bắt đầu!
Tôi cười khẽ. Giờ đây, khi đã vượt qua được cơn sốc đầu tiên, chàng nhà báo thật sự không còn gây cảm giác như anh ta cần phải được thúc bách. Jenkins chuyển động trên đầu gối và khủyu tay. Tôi vẫn ngồi khom khom trong đường hào, áp sát khẩu p38 vào người để giữ cho súng khô. Những luồng đạn dài hơi từ khẩu MPi đột ngột tắt lịm. Nhưng cái suy nghĩ rằng tay bắn súng đang thay đổi vị trí cũng chẳng hay ho gì.
- Đi nào! – Hank Jenkins cất tiếng kêu, tương đối bình tĩnh.
Tôi xoay người và cúi lom khom chay về phía vách đá. Khẩu Tommy Gun chỉ khạc lửa khi tôi đã lọt vào chỗ nấp. Giờ thì gã trai đó đã chuyển sang chế độ bắn lẻ. Gã biết chúng tôi nấp ở đâu và chỉ muốn bắn cầm chừng để khiến chúng tôi bận rộn. Một tín hiệu chắc chắn cho biết gã không chỉ có một mình.
- Cô gái! – Jenkins thì thào. – Khốn nạn, nếu chúng nó chạm đến cô ta…
Tôi không trả lời. Các sự kiện đã tự lên tiếng ngay cả khi lý trí của tôi không muốn chấp nhận. Chàng nhà báo đã hẹn sẽ gặp Marilyn Rivers vào tối hôm nay. Bọn kia biết là anh sẽ đến, thậm chí còn có thể đoán ra là sẽ có người đi cùng anh. Và vì không thể có khả năng chúng đã bám theo chúng tôi từ Washington, nên điều này có nghĩa là chúng đã ép được cô gái khai ra.
Tôi nghiến răng, căng thẳng lắng nghe.
Cheo chéo phía trên chúng tôi có tiếng sột soạt. Đồng thời, tôi nhận thấy một chuyển động ở phía dưới chúng tôi, mé bên kia đường. Triền núi ở bên đó rất dốc, ngả thẳng xuống dòng sông Potomac. Có hai dáng đàn ông hiện ra lờ mờ giữa những bụi cây. Nhưng chúng đi song song với con đường và không hề lộ vẻ muốn cắt ngang qua bên này.
Chả lẽ chúng muốn bỏ cuộc?
Trông vẻ ngoài thì gần như thế. Cả những tiếng động rất nhỏ mà tay cầm khẩu MPi gây ra có vẻ như cũng đang rời xa chúng tôi hơn. Tôi cắn môi. Chúng tôi không thể cứ ngồi lom khom mãi như thế này và chờ cho tới khi đối phương nghĩ ra một trò ma quỉ mới. Mà chúng tôi cũng không thể dùng xe Pontiac để thoát. Cả hai bánh xe bên phải đã bị nổ rồi.
Chỉ còn duy nhất một khả năng. Chúng tôi phải đi bộ xuyên qua vùng đất này, cho tới tận ngôi nhà đi săn. Và cho việc đó, ít nhất chúng tôi cũng phải loại khỏi vòng chiến gã trai cầm súng máy. Chỉ trừ trường hợp gã tự nguyện biến đi.
Nhưng gã không làm điều đó.
Chỉ hai giây đồng hồ sau, gã lại phun lửa đạn vào một bụi cây trụi lá. Gã không thể bắn trúng chúng tôi. Tôi có cảm giác là gã chỉ muốn cầm chân chúng tôi ở lại đây, chứng minh cho chúng tôi biết rằng gã vẫn còn có mặt. Có thể để tạo cơ hội cho tòng phạm chuẩn bị một cú đột tất công ào ạt sau đó, hoặc là…
- Nếu chúng nó có lựu đạn cầm tay thì bọn mình toi mạng, - Hank Jenkins nói bằng giọng lính bộ binh thành thạo nhất.
Tôi gật đầu.
Cách đó chỉ vài mét, tôi đã phát hiện thấy một rãnh đất do nước mưa xói nên, rãnh đất chạy ngang triền núi. Nếu bây giờ có Phil yểm trợ phía sau, mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều. Anh bạn tôi sẽ phun lửa gây rối, trong khi tôi lén bò ra phía sau lưng tay súng MPi. Nhưng Hank Jenkins thậm chí không có lấy một món vũ khí. Chúng tôi phải ở sát bên nhau. Tôi chỉ hy vọng rằng quãng thời gian làm lính dự phòng đã dạy cho anh biết cách rụt đầu đúng lúc. Hiện anh đã bắt đầu chuyển động rồi.
Lần này anh dán người còn sát hơn vào mặt đất và trườn về phía trước như một con rắn. Tôi che chắn cho kế hoạch bằng đạn súng lục. Khẩu súng máy đã câm tiếng. Chừng nào mà tay bắn súng vẫn còn ở đúng nơi ban nãy thì tôi không thể bắn được tới gã từ khoảng cách quá xa này. Nhưng còn hai tên khác đang ở đâu đó quanh đây. Nếu chúng trồi lên ở phía bên này đường, gần với chỗ chúng tôi, tình hình sẽ trở nên gay cấn thật sự.
Hank Jenkins an toàn đến được rãnh đất.
Đến lượt tôi bò. Người nghiêng nghiêng và chỉ sử dụng cánh tay trái, tôi bò theo vết của Hank Jenkins và lăm lăm giữ khẩu súng lục trong tay phải. Cơn mưa chết tiệt khiến tôi rát khó định vị và xếp loại những tiếng động xung quanh. Cứ theo kinh nghiệm của tôi thì tình hình bây giờ quá yên tĩnh.
Tay cầm khẩu MPi im hơi lặng tiếng. Cả hai tên gangster kia giờ cũng đã đủ thời gian để đi xuyên qua con đường tới ba lần. Không một dấu hiệu nào cho thấy là chúng muốn rà sát mé bên này. Có phải chúng đang tìm cách bỏ trốn? Hai tên kia có thể. Nhưng gã cầm súng máy – ít nhất thì chúng tôi cũng sẽ phải nghe thấy tiếng gã chứ.
Ở đây có cái gì đó không ổn. Nhưng giờ không phải là lúc suy nghĩ lâu về chuyện này. Chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Chúng tôi chỉ còn làm được một thứ duy nhất.
- Tiếp tục, - tôi thầm thì khi Jenkins quay về phía tôi. – Bọn mình đi một đường vòng cung và đi vào cánh rừng phía trên đồi kia!
Chàng nhà báo im lặng gật đầu.
Anh hướng sang phía trái một chút và khéo léo sử dụng những tảng đá rải rác làm chỗ nấp. Tôi căng thẳng lắng nghe, không bỏ sót một chuyển động nào của tay cầm súng MPi. Năm phút sau đó, chúng tôi đến vạch tiếp giáp giữa triền núi trọc và cánh rừng thẫm màu, rồi chúng tôi chìm mình vào trong bóng mát của những cây thông đen khổng lồ. Cho tới lúc này, tôi vẫn luôn có cảm giác rằng đối phương đang giữ im lặng và chờ một chuyện gì đó.
- Bây giờ sao? – Hank Jenkins vừa thở hổn hển vừa hỏi.
- Anh ở lại đây! Tôi phải tóm thằng cha cầm súng máy.
- Trời đất! Chả lẽ anh tin là nó ngủ quên và không nhận ra bọn mình hà?
Không, tôi không tin như thế. nói cho chính xác ra, tôi không thể hiểu được lối hành xử của gã trai này. Hoặc là gã quá sợ trước trò liều lĩnh của chính gã, hoặc ở đây đang xảy ra một thứ gì đó mà tôi chưa nhìn thấu.
- Nếu nó đã nhận ra chúng ta thì lại càng cần phải tóm cổ nó, - tôi cứng giọng. – Nếu không, nó có thể cùng lũ tòng phạm bình tĩnh đón tiếp bọn mình bên nhà đi săn của anh. Hay là anh muốn đi bộ về Washington?
- Như thế còn tốt hơn là ăn một viên đạn vào đầu, đúng không?
- Thì để cho người ta mổ gắp ra sau. Bọn gangster chắc chắn phải có xe ô-tô.
Hank Jenkins không nói gì nữa. Mặt anh ta nhợt trắng hơn một chút. Chắc bây giờ anh ta mới thật sự ý thức được mức độ khó khăn của tình huống. Ở trên này, trong bóng tối dày đặc giữa những cây thông, ít nhất anh ta cũng còn được an toàn. Tôi xoay mình sang phải, len lách giữa những thân cây. Không hiếm cây có cành lá phía dưới đã chết, cho tôi dễ dàng tiên lên phía trước. Sau khoảng hai mươi đến ba mươi mét, tôi lại ra khỏi cánh rừng. Hai phút sau đó, tôi phát hiện ra gã trai cầm khẩu MPi.
Gã đang lom khom trong hõm đất đằng sau một đống đá vụn. Nòng súng máy được gã đút vào một khe hở giữa hai tảng đá, một dạng khe ngắm tự nhiên. Gã đần độn nhìn chăm chăm xuống triền núi bên dưới, về phía mà chiếc Pontiac lồi lõm của Hank Jenkins đang hiện rõ thành một vẹt màu đỏ, không thấy đâu vết tích của hai tên gangster khác. Cả ba gã trai cư xử như thể con mồi của chúng còn nằm im đâu đó dưới bờ hào ven đường. Đây chính là một điểm mà tôi không tài nào hiểu nổi.
Thật thận trọng, tôi trườn lại gần.
Giờ tôi có thể nhìn thấy thật rõ ràng hai bờ vai ngang bè của nó, mái tóc đen đẫm nước mưa và những cơ bắp nổi lên từ cái gáy bò mộng. Gã trai đã cởi áo choàng và phủ áo lên cánh tay cùng những tảng đá tạo thành một mái che cho khẩu súng. Tư thế của nó căng thẳng như một dây cung. Nó đang rình mò. Thỉnh thoảng nó lại động đậy cái đầu và quét tia nhìn sang hướng phải.
Nhưng ở phía đó không có gì.
Chỉ có một triền núi lại bắt đầu dốc lên ở phía bên kia thung lũng. Nó không thể đoán rằng Hank Jenkins và tôi đang ở đó. Và nếu ở đó thật sự có một tay gangster thứ tư đang rình mò, thì tay này có thể dùng ống nhòm phát hiện ra tôi, nhưng chắc chắn không thể bắn tôi. Kể cả cho một khẩu súng máy thì khoảng cách hiện thời cũng là quá xa.
Nhưng chưa đến nỗi quá xa để ra tín hiệu cho tên cầm khẩu MPi.
Dòng suy nghĩ đó xuyên qua tôi thật đột ngột. Tôi vẫn còn chưa nghĩ xong thì việc đã xảy ra. Có cái gì đó lóe lên ở phía bên kia thung lũng, giữa những tàn cây. Một tiếng súng vẳng lại, mảnh mai và xa xôi. Tay đàn ông cầm khẩu MPi nhảy vọt lên như vừa bị một con rắn độc cắn phải.
Trong một nhịp tim đập, tôi có cảm giác ngang chướng là tôi đang chứng kiến một vở kịch đặc biệt tinh ranh, được dàn dựng cực kỳ chính xác.
Một vở kịch mà tôi chỉ là một quân cờ bất lực. Gã trai cầm khẩu súng máy rõ ràng đã đợi tôi. Gã đã dự đoán rất chính xác phản ứng của tôi mà suy cho cùng đó không phải là chuyện khó. Giờ gã xoay về và vung khẩu súng theo. Tôi nhìn thấy tà áo choàng của gã bay vọt lên rồi đậu xuống một bụi cây. Tôi ném mình sang bên, lăn dọc triền núi xuống, trong khi khẩu súng máy bắt đầu nhả đạn.
Vừa chuyển động, tôi vừa vung khẩu P38 lên cao. Trong ánh lửa đoạn lóe lên, tôi nhận ra lờ mờ dáng hình của đối phương đang đi giật lùi. Khoảng cách quá xa đối với đạn súng lục. Gã con trai ở phía bên kia thung lũng đã phát ra tín hiệu rất kịp thời. Cả tay cầm khẩu Mpi cũng phải biết điều đó. Suy cho cùng, đây mới chính là mục đích của toàn bộ cú tập trận. Nhưng thay vì trút đạn vào những chỗ ẩn nấp thưa thớt của tôi, gã con trai đó nhảy qua một tảng đá và biến ra khỏi tầm nhìn.
Những tiếng chân của gã vang lên rất rõ, gã đang lao theo triền núi đi xuống.
Phải chăng gã hết đạn.
Hay là tín hiệu của kẻ phía bên kia thung lũng hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tôi, mà đang cảnh báo gã trước một nguy hiểm khác?
Tôi không biết. Đối phương của tôi đột ngột chỉ còn nghĩ tới chuyện chạy trốn. Và khi đến được bên đống đá vụn thì tôi nhìn thấy gã đã xuống gần con đường nhựa.
Một nửa phút sau, có tiếng máy xe ô-tô gầm lên.
Chắc cái xe đó đã được bọn con trai giấu vào trong một bụi cây. Tiếng bánh xe rít nghe chát chói. Chiếc ô-tô tròng trành trên con đường nhựa đẫm nước. Suýt chút nữa thì bọn gangster đã đâm sướt qua phần đuôi chiếc Pontiac bị hỏng nằm chắn bên đường. Lờ mờ, tôi nhận ra đường viền của ba dáng người phía sau làn kính. Thế rồi cái xe khuất sau khúc cua gần đó nhất và lao hết tốc lực về phía con đường chạy dọc bờ sông Potomac.
Tôi nghiến răng.
Dùng cùi tay, tôi chùi mồ hôi và nước mưa trên mặt. Những suy nghĩ đảo xoáy như một cơn gió lốc. Tôi vất vả vật lộn với cảm giác ngang chướng rằng tôi đã bỏ qua một chi tiết nhỏ nhặt nhưng quan trọng. Nhưng giờ thì không còn có thời gian để suy nghĩ thêm.
Chúng tôi phải quan tâm đến Marilyn Rivers.
Ngôi nhà đi săn cách đó chỉ khoảng một phần tư dặm đường, và suy nghĩ về hoàn cảnh cô gái nằm trĩu nặng như một tảng chì trong dạ dày tôi.
*  *  *
Tòa nhà Lorraine bên Phố Số Mười Sáu tại Washington là một trong những ngôi nhà cho thuê xưa cũ có dáng vẻ sang trọng nhưng hơi u ám, thứ nhà đã lại được yêu mến trở lại trong làn sóng hoài cổ hiện thời.
Viên công chức Gregory Thunes ở trong một căn hộ sang trọng rộng rãi trên tầng bốn. Anh là người độc thân, có ngoại hình khô khan của một tay kế toán trưởng, tóc bạc, người mà toàn bộ niềm kiêu hãnh cuộc đời được xây trên cái thành tích đã chiếm được một văn phòng trong Nhà Trắng. Nhiệm vụ của anh là thiết lập và đánh giá các con số thống kê. Không lấy gì làm căng thẳng và gấp rút, nhưng vì Gregory Thunes luôn sợ mình bỏ quên một điều gì đó quan trọng nên ngày lại ngày người đàn ông này cứ tự đẩy mình vào trạng thái căng thẳng.
Hôm nay Gregory Thunes được nghỉ việc.
Anh đang ngồi bên khung cửa sổ trong phòng khách, ăn mặc nghiêm chỉnh như mọi khi và đọc một cuốn sách với tựa đề “Các con số thống kê – sự lừa dối lớn lao”. Với sự bực tức mỗi lúc một dâng cao, người đàn ông theo dõi cái cách mà tác giả cuốn sách ngay trong chương một đã dùng rất nhiều những con số thống kê khác nhau để lần lượt chứng minh rằng những người béo quá cỡ sẽ chết sớm hơn những người bình thường vì trọng lượng quá khổ của họ, nhưng cũng sẽ sống lâu hơn những người bình thường vì tính tình hiền lành bình tĩnh của họ.
Với một động tác nhuốm đầy vẻ cáu giận, Gregory gập sách lại. Một khi người viết không coi trọng chính bản thân chủ đề của mình thì tác phẩm thật không xứng cho người ta in ra giấy. Chuyên viên thống kê đứng dậy, ném một cái nhìn chê trách vào làn nước mưa ngoài cửa sổ rồi đi vào khuôn bếp, đun cho mình một ấm trà.
Anh vừa mới muốn rót nước sôi vào ấm thì chuông cửa reo lên.
Anh vừa thận trọng đặt ấm nước lên chỗ mặt bếp còn lạnh vừa nhăn mày lại. Vào giờ này thì chỉ có khả năng một tay bán hàng rong khó chịu mới táo gan đến khuấy rối anh mà thôi. Hay là không nhỉ? Trong thời gian cuối này cánh đồng nghiệp của anh đã xôn xao không ít. Cái tin FBI đang điều tra trong Nhà Trắng đã lan đến tận chỗ Gregory Thunes. Liệu người ta có muốn hỏi cung anh? Vớ vẩn! Anh chỉ quan tâm duy nhất đến những con số thống kê của mình, không một thứ gì khác. Trong cuộc sống của anh không hề có một điểm u ám hay một sự bất thường nào. Anh không hút thuốc và không uống rượu. Anh không có thói xấu nào, không quan hệ với những nhân vật mờ ám. Anh thật ra là người khỏe mạnh, chỉ trừ những cơn rối loạn hệ tuần hoàn và chứng yếu tim mà hầu như ai cũng mắc…
Tiếng chuông reo lần hai, lần này dài hơn, kéo anh ra khỏi những suy nghĩ tự cao tự đại.
Anh đi xuyên qua căn sảnh và ném một cái nhìn qua lỗ nhòm. Phía bên ngoài có ba người đàn ông. Những người đàn ông mặc áo bành tô màu xanh đậm rất đứng đắn và sang trọng, đội những chiếc mũ đứng đắn và sang trọng trên những mái tóc đen và quàng khăn lụa trang nhã. Trông họ như những quí ông thực thụ, ít nhất là đối với Gregory Thunes. Giống như những con số của anh, chuyên viên thống kê này chỉ biết ghi nhận những đặc điểm bên ngoài mà không nhận ra nét tinh thần ẩn hiện sau ánh mắt và cử chỉ. Anh tháo sợi xích sắt bảo an, kéo rộng cánh cửa và mỉm cười.
- Thưa các quí ông, tôi có thể giúp được gì? – Anh hỏi lịch sự.
- Ông Thunes phải không ạ? Liệu chúng tôi có thể nói chuyện với ông một chút?
Gregory Thunes đoán rằng những vị khách tới thăm anh chắc phải là nhân viên của một tòa đại sứ nước ngoài. Có vẻ như là người Nam Mỹ. Chắc là họ đang cần gấp một vài thông tin thống kê, thứ mà chỉ có anh mới có thể trao cho họ với một sự tin cậy đủ độ. Nụ cười của anh mở rộng hơn và thấp thoáng màu kiêu hãnh.
- Dĩ nhiên rồi, thưa các quí ông! Tôi sẵn sàng phục vụ. Mời các quí ông vào!
“Các quí ông” bước vào khuôn sảnh.
Gregory Thunes đóng cửa nhà với sự cẩn thận đặc trưng của mình. Vẫn còn mỉm cười, anh xoay về phía các vị khách – và đờ ra khi thấy ba nòng súng lục loại lớn có gắn bộ phận giảm thanh.
- Nhưng… nhưng mà… - anh ngỡ ngàng lắp bắp.
- Câm mõm! – Tên phát ngôn của những kẻ đột nhập gầm nhẹ.
Lạnh lùng và tàn nhẫn, ánh mắt hắn ta khoan xoáy vào viên công chức đang run rẩy, và Gregory Thunes bắt đầu linh cảm rằng sẽ xảy ra một chuyện khủng khiếp.