Năm

     ừa cùng chàng nhà báo đi xuyên qua quãng rừng thưa, tôi vừa nghĩ đến việc cơn mưa chết tiệt này sẽ xóa đi tất cả những dấu vết ngoài trời.
Ngôi nhà đi săn của Hank Jenkins nép trong bóng tối của bìa rừng. Đó là một ngôi nhà bằng gỗ hai tầng, vững chắc, với những bức rèm cửa sổ rất dày. Ngay lập tức chúng tôi nhận thấy cửa vào nhà đang mở hé. Hank phun ra một tràng chửi rủa. Nhưng có lẽ anh chỉ làm điều đó để vật lộn với cảm giác tội lỗi giờ đây đang dần dần lớn dậy trong lòng anh.
Tôi tóm lấy cánh tay anh, giữ anh lại khi nhà báo định đạp tung cửa ra.
- Cẩn thận! – Tôi cảnh báo. – Nếu có chuyện gì xảy ra thì bọn mình không được phép xóa dấu vết.
Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi đã nói như vậy.
Nhưng trong tâm khảm tôi hầu như đã đoan chắc. Và chỉ một phút sau đó, khi bước vào phòng khách bày biện ấm cúng, tôi nhận được ngay lời chứng thực.
Marilyn Rivers nằm trên nền thảm.
Cô gái đã bị siết cổ, siết cổ bằng đoạn dây nguồn của chiếc máy ghi âm đã bị thủ phạm giật ra từ một khoang kệ sách. Chỉ duy nhất mái tóc vàng óng ánh là còn cho người ta biết rằng người phụ nữ trẻ tuổi này vốn khá là xinh đẹp.
Hank Jenkins đứng sững, tay xiết chặt. Da anh trắng như tờ giấy.
Cả tôi cũng như thấy dạ dày mình muốn lộn nhào lên. Chàng nhà báo giờ chắc phải rất đau khổ. Trước đây hai tiếng đồng hồ, tôi còn nói với anh là anh sẽ phải chất vấn lương tâm mình nếu Marilyn gặp chuyện không hay. Giờ thì cô gái đã chết. Mà Hank Jenkins chắc chắn không phải loại người có khả năng nhắm mắt trước sự thực và trút trách nhiệm lên đầu người khác.
Tôi nghiến chặt răng, khuỵu gối xổm xuống bên thân người đã bất động và thận trọng xắn tay áo sơ mi của cô lên.
Những vết chấm màu đỏ. Hai trong số đó đang sưng nhẹ. Tôi nhìn Jenkins.
- Nghiện thuốc phiện? – Tôi hỏi ngắn.
- Dĩ nhiên là nghiện! – Giọng anh khàn khàn – Chính sếp của cô ta đã đẩy cô ta đến nước đó.
- Jonathan Willow?
- Đúng. Hắn đã dần dần biến cô ta thành con nghiện và ép cô ta phải bán thuốc phiện cho hắn. Tôi biêt, nghe rất khó tin. Nhưng cái chết của cô ta đã chứng minh rằng nó phải là sự thật.
- Hoặc có một kẻ nào đó không ngại ngần bất cứ điều gì để thuyết phục cảnh sát và công luận tin rằng đây là sự thật, - tôi trầm ngâm nói.
Anh nhìn tôi trân trân.
- Lý thuyết của anh nghe hơi xa xôi đấy, đúng không? Ngoài ra cô ấy còn nêu tên của những người tham gia. Các chính trị gia! Các công chức cấp cao! Chắc chắn tôi có thể giải thích thật rõ ràng liệu những kẻ trong cuộc…
Anh bất chợt ngưng ngang.
Ánh mắt của anh dán chặt vào chiếc máy ghi âm đã rơi xuống từ khuôn kệ sách. Lõi cuộn băng còn trống nằm bên cạnh đó, trên nền thảm trải phòng. Nhưng lõi cuộn thứ hai, cái lõi cuộn có quấn dải băng ghi âm, thì chúng tôi không tìm thấy đâu cả. Chỉ một đoạn băng ngắn màu nâu sáng còn vướng lại ở gạt giữ băng, bên cạnh lõi băng. Trông như thể cuốn băng đã bị giật từ máy ra một cách tàn bạo.
- Trời ơi! – Hank Jenkins thì thầm – Cái máy này tôi mới mang đến cho cô ấy ngày hôm qua, vì cô ấy muốn đọc toàn bộ câu chuyện vào băng, để bản thân cô ấy không cần phải lộ mặt ra và có thể trốn vào một nơi thật kín, anh hiểu không? Thế mà bây giờ…
- Còn người nào khác biết chuyện này không?
- Không. Không, chắc chắn là không! Chỉ trừ trường hợp tự cô ấy kể cho người nào đó nghe. Nhưng vì sao mà cô ấy phải làm như vậy mới được chứ?
- Cô ấy có bạn không? Một người chồng chưa cưới hoặc một người thân mà cô ấy tin tưởng?
- Không, - Jenkins quả quyết khẳng định.
Tôi đứng thẳng dậy và đi sang phía máy điện thoại.
Trước khi nhấc ống nghe lên, tôi cẩn thận dùng khăn quấn quanh những ngón tay mình. Một vài giây đồng hồ sau, FBI Washington lên tiếng ở đầu dây bên kia. Các bạn đồng nghiệp hứa sẽ báo tin cho Phil và gửi một ban trọng án đến ngôi nhà đi săn ngay lập tức.
Tôi đặt máy.
Rất đáng suy nghĩ…
Tôi vừa phát hiện ra một chuyện. Tôi yêu cầu Hank Jenkins ở lại trong nhà. Rồi bẻ cổ áo bành tô lên cao và bước ra ngoài trời mưa, tôi nhanh lẹ quay lại nơi bọn gangster đã tấn công hai chúng tôi.
  * * *
Chiếc ô-tô Triumph Spitfire màu vàng chói tách ra khỏi vòng tròn giao thông Washington Circle, rẽ vào Phố Số Hai Mươi Ba.
Mưa đập rào rào xuống tấm kính phía trước. Linda Higgins nghi ngờ nhìn lên mảng nhựa nóc xe đang dần chỉ ra những vệt loang ẩm ướt. Đã tới lúc cô phải thay nóc xe hoặc mua một chiếc ô-tô mới. Linda thở dài, lắc lắc mái tóc màu đỏ ương bướng và tự nhủ rằng những chuyện như thế rõ ràng là chẳng thích hợp chút nào với tài khoản hiện thời của cô.
Linda có một ông bố giàu có đang trả tiền cho cô theo học tại trường Đại Học Tổng Hợp George Washington. Nhưng tấm séc hàng tháng của ông nhất nhất tuân thủ quan niệm nghiêm khắc rằng những người trẻ tuổi cần phải học cách hiểu cho đúng giá trị đồng tiền, bằng cách nhận được càng ít tiền càng tốt.
Cho tới nay, Linda đã không đáp ứng được những mong chờ của người cha về tai xoay xở trong cuộc sống. Cô không có năng khiếu kiềm tiền thêm. Cô làm việc không lương trong ban tự quản của sinh viên. Ngay cả chức trưởng nhóm tranh cử cho một chính trị gia – người có những chương trình hành động thích hợp với lý tưởng của cô – cũng chả mang lại thêm cho cô một xu nào. Thậm chí cô chưa có lấy một kinh nghiệm thành công. Chỉ thu được cảm giác thất vọng vì một cuộc tranh cử bị thua rất sát sao và những cố gắng qua đó trở thành hoài uổng. Thứ duy nhất mà những hoạt động vì lý tưởng mang lại cho cô là những nỗi căng thẳng, một sức khỏe đã phần nào thấm đòn và sự cần thiết cứ hai ngày lại phải nhận một mũi tiêm hỗ trợ hệ tuần hoàn.
Linda Higgins cứ thầm gây sự với bản thân như thế khi cô bấm đèn xi-nhan và đưa chiếc xe ngoặt vào con đường dẫn xuống nhà để xe ngầm.
Cái viễn cảnh phải ngồi trong căn hộ nhỏ xíu mà viết cho xong bài báo đã hứa với tờ báo của trường Đại Học Tổng Hợp cũng chẳng khiến cho cô vui vẻ hơn lên. Rõ ràng là cô đang làm việc quá sức. Cô cần một kỳ nghỉ. Và chuyện mãi mà cô chẳng làm quen được với một chàng trai dễ thương nào rõ ràng có nguyên nhân nằm ở chỗ cô bận bịu quá thường xuyên, chứ không phải chỉ do những vết tàn nhang, cặp kính cận và một thân hình thiếu nảy nở.
Khi đưa chiếc xe vào chỗ đậu, cô gái thầm quyết định sẽ đảo lộn cuộc sống của mình thêm một lần nữa.
Hơi vui vẻ hơn một chút, cô bước xuống xe và dập cửa thật mạnh. Thang máy đưa cô lên tầng thứ mười bảy. Khoảng hành lang hôm nay lại thêm một lần nữa không cháy đèn. Chỉ có một chút ánh sáng màu xám lọt được qua khuôn cửa sổ ở mảng tường hướng ra phố. Linda mở cửa căn hộ của cô ra và như tự động, cô xoay đầu về khi nghe vang tiếng bước chân trên nền hành lang trải nhựa.
Một người đàn ông đang đi dọc hành lang.
Một người đàn ông điển trai! Cao lớn, dẻo dai, làn ra rám nắng và gương mặt cương nghị bên dưới mái tóc đen bóng. Linda mỉm cười và gỡ kính ra. Đã từ rất lâu, cô đẩy nguyên nhân cho sự thất bại của cô đối với nam giới vào cặp kính này. Một khi không có cặp gọng kính thật ra tương đối sang trọng đó trên gương mặt, cô gái cứ tin chắc là trông cô sẽ xinh đẹp hẳn lên. Nhưng trong sự thật thì kết quả mà cô đạt được chỉ là những tràng chớp mắt liên hồi của người cận thị. Giờ cô chỉ nhìn thấy lờ mờ gương mặt của người đàn ông tóc đen điển trai nọ.
Nếu không bỏ kính ra, có lẽ cô sẽ có một cơ hội, bởi cô là người thông minh và hiểu biết về con người.
Nhưng với đôi mắt cận thị không kính bây giờ cô không phát hiện ra cái ánh lửa rình mò trong đôi mắt của kẻ lạ mặt. Cũng giống như tia nhìn thầm lén quét vội ra xung quanh và cách mà gã căng cơ bắp của mình lên. Linda Higgins không hề nghi ngờ gì khi kẻ sát nhân dứng lại trước mặt cô. Cô mỉm cười, vì cô cho rằng gã là một người mới đến đây thuê nhà và muốn bắt chuyện với cô.
Tên giết người không phí lấy một lời duy nhất.
Nhanh như chớp, gã tóm tới. Bàn tay gã xiết quanh cánh tay trái của Linda như một gọng kìm bằng thép. Bàn tay phải của gã hung bạo bịt ngay vào mồm cô, trước khi cô kịp lấy hơi và phát ra một tiếng kêu. Tàn nhẫn, gã đẩy cô qua ngưỡng cửa vào căn sảnh, đạp gót dập cửa lại rồi kéo nạn nhân vào căn phòng khách nhỏ bé.
Linda Higgins yếu ớt thỉu người xuống khi cô được buông ra.
Cơn sốc đã quá sức chịu đựng. Cô đã đánh rơi mất ý chí. Tên giết người thở ra nhẹ nhõm và mỉm cười hài lòng…
  * * *
Thật dễ tìm lại vị trí đó.
Tôi đứng im trong mưa và nheo mắt nhìn đống đá vụn. Đó là nơi tên gangster đã cúi lom khom với khẩu súng máy, trải tà áo choàng của nó lên trên làm mái che mưa cho vũ khí. Rồi sau đó ở phía bên kia của thung lũng vang lên một tiếng súng, tiếng súng chỉ có thể là một tín hiệu. Tôi có cảm giác như mình đang nhìn lại thật rõ ràng cái cảnh tên bắn súng MPi nhảy lên, ném chiếc áo bành tô sang bên, xoay súng về phía tôi…
Tại sao, ma quỉ dưới địa ngục, tại sao sau đó gã lại bỏ trốn?
Ở khoảng cách này tôi hoàn toàn không có cơ hội bắn trúng gã bằng súng lục. Gã cũng không thể bắn trúng tôi vì lúc đó tôi đang nấp sau vách đá. Nhưng suy cho cùng, trước đó gã cũng đã đợi lâu biết bao nhiêu, rình mò lâu biết bao nhiêu, chờ cơ hội.
Tôi tiếp tục men theo sườn núi trèo xuống dưới, dừng lại bên đống đá vụn và nhìn sang vách núi đã che cho tôi trong cuộc chiến. Trí nhớ của tôi đã không đánh lừa. Tên cầm khẩu MPi quả thật không có lý do chính đáng để mà bỏ trốn đột ngột và vội vã như vây.
Chỉ trừ trường hợp…
Tôi cắn vào môi mình. Nỗi nghi ngờ quá mỏng manh và mù mờ – đơn giản chỉ là một cảm giác rằng trong tiến trình các sự kiện này có điều gì đó không ổn, có điều gì đó không thích hợp. Từ lúc đó tôi đã có cái cảm giác ngang chướng trong tâm khảm rằng mình đang là một quân tốt bị đẩy tới đẩy lui trên bàn cờ. Nhưng mà tại sao? Cho mục đích nào? Đó là hoàn toàn chưa tính đến yếu tố chắc là chúng tôi đang phải đối mặt với những đối thủ được tổ chức rất tốt, thông minh và táo bạo, nếu chúng quả thật đã có thể kết hợp về mặt thời gian hoàn hảo đến như thế…
Có lẽ tôi chỉ tưởng tượng ra ma quỉ mà thôi.
Vẫn còn trầm ngâm suy nghĩ, tôi xoay người đi, trèo qua một dải đá tương đối dài và gạt một vài cành cây trụi lá đẫm nước sang bên.
Kia, chiếc ào choàng nằm dưới nền đất, chiếc áo mà đối phương của tôi đã ném đi để khẩu súng máy đỡ bị vướng. Giờ đây cái áo đã mềm nhũn vì nước mưa và bùn, trông chẳng khác nền đất xung quanh mấy chút. Chẳng mấy hy vọng tìm thấy trong đó thứ gì thú vị. Ví và những giấy tờ quan trọng thường được để trong túi trong của áo veston, chứ không phải trong túi áo bành tô.
Như tự động, tôi đưa tay vuốt dọc lần vải và giật nẩy mình lên. Cái gì đây! Một vật thể tròn, cứng trong túi áo ngoài bên phải. Vội vàng, tôi lật nắp túi lên, rút cái vật đó ra và chợt bật lên tiếng huýt sáo giữa hai hàm răng.
Tôi đang cầm trong tay một chiếc lõi cuộn băng ghi âm.
Cái lõi cuốn băng đã bị bọn gangster giật ra từ chiếc máy ghi âm trong nhà đi săn của Hank Jenkins.
Câm lặng, tôi đứng nhìn trân trân vào cái vật thể óng ánh hình tròn. Tôi thậm chí còn phát hiện được ra vết rách ở đoạn cuối dải băng. Ánh mắt tôi nhìn vào chiếc bành tô ướt sũng rồi lại quay về với lõi cuộn băng. Hank Jenkins có nói với tôi là chúng sẽ chứa những thông tin nào. Mọi chi tiết đều thích hợp với nhau. Mặc dầu vậy…
Một tiếng rầm rì nhè nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ.
Những chiếc xe lại gần, cả một đoàn xe. Tôi đứng thẳng dậy và nhìn xuống dải đường trải nhựa mỏng hẹp bên dưới. Một chút sau, tôi nhận ra quầng đèn màu đỏ đang xoay trên nóc của một chiếc xe tuần tiễu, liền theo đó là chiếc xe hòm của ban trọng án.
Tôi vội vàng trèo theo sườn núi và còn kịp xuống đến đường, đón đầu đoàn xe.
Những chiếc xe dừng lại. Tôi giơ cao ngôi sao FBI màu xanh-vàng để ngăn ngừa mọi sự hiểu lầm. Đến bên một chiếc xe dân sự có anten điện đàm, tôi phát hiện thấy Phil đang ngồi cùng với hai anh bạn đồng nghiệp xứ Washington, Dale Winnaker và Roy Farell. Thật nhanh, tôi bước lên xe với họ. Khi đoàn xe tiếp tục lăn bánh, tôi bắt đầu báo cáo vắn tắt.
- Bây giờ cậu cầm cuốn băng? – Phil hỏi như hụt hơi.
- Mình đang có nó. – Tôi chần chừ một thoáng rồi nói ra thành lời. – Nhưng mình không chắc chắn liệu có phải bọn nó chủ ý muốn đẩy cái vật này vào tay mình hay không.
Im lặng.
Phil đưa tay gãi đầu. Roy Farell phải tập trung vào việc lái xe, nhưng Dale Winnaker bất chợt xoay phắt về.
- Anh nói đùa hả, Jerry? – Anh sẵng giọng.
Tôi nhún vai.
Bản thân tôi cũng biết điều đó nghe thật khó tin. Và những người, như Hank Jenkins sẽ có một cách hiểu hoàn toàn khác, họ sẽ coi đây là một cố gắng phủ nhận giá trị của những bằng chứng đã hết sức rõ ràng.
Nhưng tất cả những điều đó không làm giảm sút cái nỗi nghi ngờ cứ gặm nhấm gặm nhấm mãi trong tâm khảm tôi.