Sáu

     arlos Cameretti lái chiếc xe Mustang màu xanh thẫm đi dọc Rock Creek về Georgetown.
Gã trai tóc đen vai rộng đang vội vàng. Chốc chốc gã lại nhìn xuống đồng hồ và nôn nóng gõ gõ những đầu ngón tay lên vành vô lăng bọc da. Những ống đèn neon quảng cáo đầu tiên đã bắt đầu sáng. Đèn pha ô-tô khiến cho những vũng nước óng ánh và những hạt mưa sáng lóng lánh như vô vàn hạt ngọc. Giờ cao điểm! Từng đoàn xe dài ngoẵng lừ lừ bò đi trên Đại lộ Pennsylvania, tiến vào khu dân cư sang trọng được yêu chuộng với những ngôi nhà cổ xinh đẹp và thoáng một chút không khí của khu nghệ sĩ. Dù đã đoán trước là sẽ phải giảm tốc độ vì giờ cao điểm, nhưng Carlos Cameretti vẫn thấy nóng ruột.
Thật ra thì đây là chuyện thừa, gã tự nhủ.
Sẽ không có chuyện bất ngờ xảy ra trước sáng ngày mai. Tất cả đã được tính toán đến từng chi tiết nhỏ nhất. Mọi khả năng đều được xem xét. Vì vậy mà vừa mới đây, gã cũng đã tính đến cả những trường hợp nhầm lẫn.
Buổi tối hôm nay bọn họ sẽ phải làm xong việc!
Cameretti mím chặt môi và châm cho mình một điếu thuốc lá. Gã thở ra nhẹ nhõm khi thấy dòng xe phía sau cầu bắt đầu loãng ra và tỏa vào những con phố phụ. Chiếc Mustang bây giờ đã có thể tiến nhanh hơn. Ở lần nhìn đồng hồ sau đó, Cameretti thả người chùng xuống một chút. Đi quá ngôi nhà Old Stone một đoạn ngắn, gã đánh xe sang trái, vào Phố Số Ba Mươi Mốt.
Chỉ một chút sau đó, gã dừng lại và lùi xe vào một con đường dẫn vào nhà.
Một dáng người tách ra khỏi bóng tối của cửa ra vào. Một gã đàn ông mặc áo bành tô thẫm màu với một vành mũ kéo sụp xuống trán và cổ áo được bẻ lên cao. Nhanh lẹ và câm nín, gã mở cửa xe, trườn người vào ghế phụ lái rồi đóng cửa lại.
- Sao? – Cameretti hỏi ngắn.
- Bueno! – giọng của tên tòng phạm nghe bình tĩnh và vô cảm. – Corlet đã bước vào nhà trước đây hai mươi phút. Xe của nó để trước cửa. Juan và Dario đang chờ.
- Mày có máy điện đàm ở đó không?
- Có…
Gã đàn ông mặc áo bành tô đút tay xuống dưới tà áo và lôi ra một chiếc máy bán dẫn mỏng dẹt. Vẻ thành thạo, gã kéo cần anten ra, dùng đầu ngón tay gõ gõ một tín hiệu định trước.
- Qué? – một giọng ngàn ngạt cất lên sau vài giây đồng hồ.
- Ở chỗ chúng mày mọi chuyện ổn chứ? Sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng! Bọn tao sẽ… A! Chờ một chút!
Một tiếng lạo xạo không đều thoát ra từ máy, Carlos Cameretty căng người lên. Trong bóng tối mờ mờ, hai con mắt thẫm màu của gã óng ánh bí hiểm như nham thạch đen.
- Thằng đó lại ra khỏi nhà, - cái giọng ngàn ngạt lại vang ra từ máy bộ đàm. – Nó vừa thay đồ, bây giờ mặc Jeans và áo choàng Parka. Và… Nó có xách theo một cái túi. Một loại túi thể thao, tao tin thế. Giờ nó ném cái túi vào hàng ghế sau…
Carlos Cameretti nghiến răng.
Jeans, áo Parka, túi thể thao… có vẻ như Mel Corlet đang muốn đi nghỉ cuối tuần ở một nơi khác. Thế cũng tốt! Những trò chơi thể thao trong thời tiết này thường diễn ra trong cảnh cô đơn. Không hề hấn gì. Nó sẽ không ảnh hưởng đến những kế hoạch của gã, của Carlos Cameretti. Gã đàn ông lấy hơi thật sau.
- Bám theo! – Gã ra lệnh ngắn gọn. – Tiếp tục giữ liên lạc! Lo làm sao để đừng đánh rơi thằng cha đó! Nó là đứa quan trọng nhất. Nếu để tuột mất nó, mọi việc sẽ hỏng! Lúc bấy giờ bọn mình sẽ thất bại…
  * * *
Không một ai động đậy.
Bao phủ trong căn phòng là một màn tĩnh lặng vô hình, nặng nề như có thể cảm nhận bằng cơ thể. Nó chỉ bị ngắt quãn bởi tiếng rù rì vang ra từ chiếc máy ghi âm, với giọng nói nhỏ nhẹ, ngập ngừng. Đó là giọng của người phụ nữ trẻ tuổi giờ đã chết và nằm trên nền thảm với gương mặt nhăn nhúm thâm tím.
“… anh ấy đã biến tôi thành con người nghiện mà tôi không hề biết. Tôi là người tình của anh ấy. Anh ấy hứa sau này sẽ cưới tôi. Ở trong những bữa tiệc tùng, anh ấy đã thuyết phục tôi thử dùng Hasit và LSD. Rồi sau đó đến Cocaine. Khi tôi nhận ra là chúng tôi đang hít heroine thì đã quá muộn. Heroine, thứ mà anh ấy nhận được từ tòng phạm”.
Tôi mím chặt môi.
“Anh ấy” – đó là Jonathan Willow, sếp của Marilyne River. Tôi có cảm giác như gương mặt thông minh cương nghị đó đang hiện ra trước mắt mình, hai con mắt màu xám mỏi mệt. Tôi không thể tưởng tượng nổi rằng những lời buộc tội khủng khiếp này lại là sự thật. Hay đơn giản là tôi không muốn tin?
Cũng như tôi không muốn tin là trong Nhà Trắng thật sự có tồn tại một đường dây thuốc phiện?
“Sau đó anh ấy ép tôi đóng vai trò chuyển thuốc cho anh ấy”, giọng nói nhỏ nhẹ của Marilyn tiếp tục. “Tôi không còn rời được dây chuyền thuốc phiện đó ra nữa. Tôi không có sự lựa chọn nào khác. Bản thân Willow cũng nghiện thuốc. Nhưng anh ấy đe dọa sẽ khai tôi ra nếu tôi không làm những gì anh ấy yêu cầu. Anh ấy nói sẽ không một ai tin lời tôi. Sẽ không một ai nghĩ tới chuyện nghi ngờ anh ấy…”
Một khoảng ngưng.
Nghe như thể người đàn bà trẻ tuổi đó đang nín hơi một lúc, gắng vật lộn với bản thân để gom góp lòng dũng cảm. Tôi nghe thấy Hank Jenkins lấy hơi thành tiếng.
Hai lõi máy tiếp tục quay. Giọng của Marilyn lại vang ra, yếu ớt và thẫn thờ.
“Tôi còn làm quen với những người khác, những người cũng nghiện thuốc và cũng bán thuốc. Tôi bắt buộc phải hiểu rằng, thậm chí có cả những công chức cấp cao và các chính trị gia đầy quyền lực cũng đã bị cuốn vào trong dây chuyền thuốc phiện đó. Những người mà tôi biết chắc chắn là Gregory Thunes, James Watson, người phụ trách tranh cử của ông ta là Linda Higgins và Thomas Rinkman…”
Anh bạn đồng nghiệp Dale Winnaker của chúng tôi cúi về phía trước và nhấn vào nút ngưng.
- Khốn nạn, đó là những người nào vậy? – Anh hỏi vào màn tĩnh lặng ma quái.
Người trả lời là Hank Jenkins. Trước đó Marilyn đã trực tiếp cung cấp thông tin cho anh.
- Gregory Thunes là vị công chức cầm đầu bộ phận thống kê, - anh khàn giọng kể. – James Watson được đưa vào Nhà Trắng trong tư cách tư vấn đặc biệt. Ông ấy được coi là một dạng chuyên gia nghiên cứu về cách ứng xử của cử tri – mặc dù bản thân ông ta đã thua trong một lần tranh cử chức thượng nghị sĩ. Linda Higgins là người phụ trách cuộc tranh cử cho ông ta, một nữ sinh viên. Cô ta làm điều đó không lương. Và Thomas Rinkman là chuyên viên về báo chí. Anh ta đã qua đời trong một tai nạn ô-tô cách đây vài tuần.
Dale Winnaker gầm gừ lẩm bẩm câu gì đó không thể hiểu được. Tôi cảm nhận một lực ấn trầm đục trong khu dạ dày mình. Cái lực ấn đó tăng lên khi anh bạn đồng nghiệp của chúng tôi lại bật cho máy quay tiếp.
“Tôi không biết vị sếp của dây chuyền thuốc phiện đó”, giọng nói của người đã chết tiếp tục. “Nhưng tôi biết đó là một người có chức vị rất cao. Tất cả biết điều đó. Và tất cả biết rằng rồi sẽ xảy ra một chuyện bê bối khủng khiếp, nếu tên ông ta có lần nào đó lọt ra công luận. Điều đó có nghĩa, ông ta là một người được ngài tổng thống tin tưởng và…”
- Ô! Không! – Roy Farell thầm thì. – Không thể có chuyện đó được!
“Chỉ một người duy nhất quen ông ấy”. Cái băng ghi âm vẫn tàn nhẫn quay tiếp, và cái giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy sức thuyết phục kia vẫn cứ tiếp tục vang lên trong những ngôn từ rùng rợn. “Người duy nhất có quan hệ trực tiếp với vị sếp ẩn danh đó là Mel Corlet…”
- Một công chức, - Hank Jenkins lẩm bẩm chen vào. – Cũng ở một vị trí rất cao.
Rồi giọng của băng ghi âm tiếp tục: “Mel Corlet cũng là người nhận heroine từ phía những kẻ cung cấp. Mỗi tháng hai lần, ông ta lén đem heroine vào Nhà Trắng trong một chiếc cặp màu đen. Lần nào cũng vào ngày mồng mười và ngày hai mươi lăm…”
Tôi nín thở.
Ngày mồng mười tháng Tư là ngày kia. Điều này có thể mang lại cho chúng tôi cơ hội giải thích toàn bộ câu chuyện điên khùng này trong một chiến dịch chớp nhoáng. Căng thẳng, tôi lắng nghe giọng nói, giờ đây đã thấm đẫm vẻ kiệt lực.
“Mel Corlet mang chiếc túi từ căn hộ của ông ta. Rồi ông ta sẽ đặt nó vào một vị trí nào đó trong Nhà Trắng. Sau này chiếc túi sẽ do chính vị sếp ẩn danh kia đến lấy. Vị sếp rồi sẽ phân chia heroine cho những người bán lẻ. Ông ta đơn giản đặt nó vào trong ngăn kéo bàn làm việc của họ. Ông ấy có thể làm điều đó. Bởi vì với vị trí của mình, ông ấy có thể đến mọi phòng, mọi nơi.”
Lại thêm một đoạn ngưng.
Tôi nghĩ đến những gói heroine nho nhỏ trong ngăn kéo bàn làm việc của Jonathan Willow. Tôi nghĩ rằng rất có thể sự biến mất của người nữ thư ký đã đẩy anh ta rơi vào tình trạng kinh hoàng, đến mức độ anh ta đã gắng tìm cách rung chuông báo động giả để lách ra khỏi vụ này. Mọi thứ sao thật thích hợp với nhau.
“Và còn nhiều nữa”, giọng trong băng ghi âm nói. “Khi tôi không còn muốn tiếp tục tham gia, đầu tiên tôi đã tìm cách kể mọi chuyện cho một nhà báo, một nhà báo có tên là Chuck Miller, nhưng băng đảng đó đã nhận ra. Ông Miller đã bị giết. Lúc đó tôi quá sợ, tôi tìm đến với ông Jenkins và yêu cầu ông ấy giấu tôi vào đây”. Rồi sau một đoạn ngưng. “Đó là tất cả những gì tôi biết. Tôi không thể kể gì hơn. Hy vọng lực lượng FBI sẽ đập nát băng đảng này trước khi họ kịp giết cả tôi. Nhưng tôi đang rất sợ! Bọn họ có mật thám ở khắp mọi nơi. Tôi chỉ hy vọng là không có việc gì xấu xảy ra với cả ông Jenkins và các sĩ quan đặc nhiệm FBI”.
Im lặng.
Chỉ có tiếng xẹt xẹt của đoạn băng trống vang trong căn phòng.
Người đầu tiên nói nên lời là Hank Jenkins. Có thể anh ta có cảm giác phải tự bảo vệ mình.
- Giờ chắc anh phải hiểu là tôi đã rất thận trọng khi viết bài, đúng không? – Anh ta khàn khàn hỏi. – Anh phải hiểu rằng tôi đã nén không viết cả một bài giật gân khác, để tránh đẩy cô Rivers vào nguy hiểm.
- Lẽ ra anh phải báo cáo cho FBI biết ngay lập tức, - Dale Winnaker gầm gừ.
- Nếu tôi làm thế, liệu các anh có tin không? Nếu tôi làm thế, chẳng phải là tự tay tôi đẩy cô Rivers vào nguy hiểm hay sao? – Chàng nhà báo nói rồi cắn chặt môi. – Tôi đã tin rằng tôi có thể cùng những bài báo của mình góp sức để lực lượng FBI tiêu diệt được băng đảng đó, - anh nói khẽ. – Tôi đã thề sống thề chết với cô Rivers rằng tôi sẽ không bao giờ nhắc đến tên cô ấy, các anh hiểu không? Cô ấy sẵn sàng khai trong tư cách nhân chứng chính. Nhưng chỉ sau này, khi tất cả những kẻ tham gia đã ngồi yên trong nhà ngục điều tra và không còn làm gì được cô ấy nữa.
Không một ai trả lời.
Nét mặt của Jenkisn cho tôi biết chàng nhà báo đã từ lâu tự nhìn thấy những sai lầm trong tính toán của anh. Bản thân anh sẽ phải chịu trách nhiệm với lương tâm về chuyện này. Không một ai có thể giúp đỡ anh ấy. Nhưng bây giờ cũng không cần phải mắng mỏ anh ấy thêm nữa.
Tôi làm một cử chỉ xoa dịu khi Dale Winnaker lấy hơi thật sâu, định nói.
- Tôi đoán rằng vị sếp FBI sẽ đích thân muốn nghe băng ghi âm này, - tôi nói bình tĩnh. – Mà không riêng ông ấy đâu. Nhưng chắc chuyện này chỉ sáng mai ta mới làm được. Mà tôi cho như thế cũng là đúng đắn. Những hoạt động quá vội vàng hiện thời chỉ có tác dụng cảnh báo đối phương.
- Nhưng tới sáng mai thì Bưu điện Washington đã kịp tung ra bài báo giật gân nhất năm nay, - Winnaker cay đắng nói.
- Không, - Hank Jenkins nói khẽ. – Tôi không phải một tay thợ chuyên săn chuyện giật gân, mặc dù có thể các anh nghĩ như vậy. Chắc chắn tôi sẽ không trợ giúp cho một bọn giết người tàn nhẫn, bằng cách cảnh báo chúng qua mặt báo.
Nhìn mặt Winnaker như thể anh không tin vào lời nói của chàng nhà báo. Tôi nhắc lại cử chỉ xoa dịu.
- Chấp nhận, Mr. Jenkins! Sáng ngày mai mời anh vào Nhà Trắng. Tôi tin là có thể thuyết phục được những người hữu trách rằng trong vụ này, chuyện công tác chỉ mang lại kết quả tốt nếu hai bên tin cậy lẫn nhau.
- Cám ơn, - chàng nhà báo vất vả nói.
Rồi anh xoay người đi thật nhanh.
Ánh mắt của anh như bám chặt vào người phụ nữ đã chết. Tôi nhìn thấy người con trai nắm chặt hai tay. Trong giây phút đó, tôi có thể đặt tay vào lò lửa mà cam đoan rằng chúng tôi thật sự có thể tin anh.