Bảy

     hiếc Mustang màu xanh thẫm nhảy chồm chồm trên con đường đất. Carlos Cameretti đã tắt đèn pha. Đi mù giữa trời mưa và trong đêm như thế này thật ra là chuyện điên rồ, nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ở đây không có xe ngược chiều. Con đường này đã không được sử dụng từ nhiều tháng trời. Nó dẫn đến một trang trại bỏ hoang. Cameretti đã mua nó qua một tay chân gỗ và có thể tin chắc rằng tổ chức của hắn ở đây sẽ không bị ai khuấy đảo.
Đến trước cây cầu gỗ bắc ngang qua một dòng mương nhỏ, Cameretti dừng xe và xoay cho kính trôi xuống. Một dáng người chuyển động trong bụi cây rậm bên đường và lướt đến bên xe.
- Consigna? – Một giọng ngàn ngạt hỏi mật khẩu trong tiếng la-tinh.
- Libertad o muerte, - Cameretti trả lời. – Tự do hay là chết.
- Bueno…
Chiếc xe Mustang tiếp tục lăn bánh, đi xuyên qua khoảng sân trang trại bỏ hoang rồi tiến vào một chái nhà để xe mở sẵn cửa. Cameretti xuống xe, vội vàng bước mấy bước chân xuyên qua trời mưa vào đến tòa nhà chính và gõ cửa theo một tín hiệu định sẵn.
- Consigna?
- Libertad o muerte…
Tiếng bản lề kêu lên. Cameretti lướt qua ngăn sảnh, bước vào một phòng khách có những khuôn cửa sổ được dán giấy nhựa đen cẩn thận để che ánh sáng. Hai gã đàn ông ngồi bên một chiếc bàn gỗ thô và đang ăn bánh Hamburger lạnh cùng thứ Sandwich thịt gà đã méo mó mất hình dạng. Gã thứ ba kẻ vừa mở cửa, cầm lên một chiếc cốc đựng Whisky và uống một ngụm lớn.
- Thế nào, chỉ huy? – Gã hồi hộp hỏi.
Cameretti mỉm cười.
- Diego và những người khác đang bám theo dấu vết của Corlet. Nó có một nhà nghỉ cuối tuần ở gần vùng Brunswick. Hiện thời nó đang ngồi trong một quán rượu nên bọn mình không lại gần nó được. Nhưng tao tin chắc là sẽ không có chuyện khó khăn đâu. Còn ở đây thì sao?
- Không có chuyện khó khắn, thưa chỉ huy, - câu trả lời vang lên ngắn gọn.
Cameretti gật đầu, gọi người rót cho gã một cốc rượu và uống cạn nó chỉ trong một hơi. Rồi gã xoay đi, bước trở lại khu sảnh và theo cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Cả dưới này cũng sáng đèn.
Cameretti dừng lại trước một cánh cửa, một cánh cửa rõ ràng là mới bị khoét thủng ra một lõ nhòm to bằng cỡ viên gạch Ceramic. Căn phòng phía bên kia cánh cửa chỉ được chiếu sáng bởi một ngọn đèn trần tù mù.
Những tấm đệm trải sát vào tường, vài chiếc gối và một tấm chăn ấm. Dưới lần chăn đang hiện rõ một dáng người nhỏ bé. Mái tóc xoăn vàng của một đứa trẻ óng ánh trong quầng đèn. Đó là một cô bé khoảng chừng mười tuổi. Đứa trẻ thở sâu và đều, ngủ thật sâu dưới tác dụng của thuốc an thần. Cameretti gật đầu vẻ hài lòng rồi lại xoay đi, gõ ngắn vào cánh cửa kề bên đó và mở nó ra.
Căn phòng này được rọi sáng tới từng ngóc ngách bởi những ống đèn neon công suất lớn.
Đồ gỗ trong phòng chỉ bao gồm một chiếc ghế có tay tựa, hai cái bàn và một vài chiếc ghế đẩu. Ngồi trên ghế có tay tựa là một người đàn ông cao tầm thước, thân hình gầy mảnh, mặc một bộ complet màu xám rất đứng đắn, áo sơ-mi trắng và một chiếc cà-vạt kẻ sọc trang nhã. Mái tóc của anh ta thẫm màu, hơi gợn sóng và đã thoáng điểm bạc ở hai bên thái dương. Một người đàn ông thứ hai trong chiếc tạp dề trắng loang lổ vệt màu đứng cạnh đó, cúi xuống sát mặt anh ta và tỉ mẩn dùng một cây bút lông rất nhỏ để vuốt  thoáng một chút ánh bạc cho từng sợi lông mày.
Khi cánh cửa mở ra, tay chuyên gia mặt nạ xoay người và lùi về một nửa bước. Gã tựa người vào cái bàn trên có để đầy những hộp màu, những lọ nhỏ đựng đầy chất dẻo và rất nhiều dụng cụ trang điểm. Cameretti quan sát gương mặt đang được tô sửa, rồi đưa mắt sang phía trái.
Bên khoảng tường trắng của căn phòng tầng hầm có treo một tấm ảnh lớn cỡ một áp-phích quảng cáo.
Một tá những chiếc ảnh nhỏ hơn được gắn xung quanh nó. Tất cả đều chỉ ra cùng một người đàn ông, toàn là ảnh chân dung từ những hướng nhìn khác nhau. Những đường nét mạnh mẽ, điển trai, cặp lông mày rậm trên hai con mắt màu xanh lục ánh vẻ thông minh sáng suốt, một thoáng bạc ở khu tóc hơi xoăn nơi thái dương. Hai vết sẹo khiến cho cái mũi trông hơi thô, nhưng chúng không làm cho gương mặt xấu đi, mà khiến cho gương mặt cùng chiếc cằm chẻ và những đường nhăn diễn cảm sống động trong một vẻ trẻ trung bất ngờ. Đó là một gương mặt dễ gây thiện cảm, và nó giống đến đáng kinh ngạc với người đàn ông đang ngồi trên ghế.
- A! – Cameretti nhẹ nhõm thở ra. – Rồi mọi thứ sẽ hoàn hảo, tôi thấy rồi!
Gã đàn ông tóc đen gầy nhẳng theo nghề hóa trang vênh vang gật đầu.
- Thật ra cũng chẳng khó, - gã khẳng định. – Bản thân Enrique trông đã rất giống rồi.
- Chính vì thế mà bọn mình chọn tên này. Xét về tính tình và ngoại hình mà nói thì nó không phải là một nạn nhân lý tưởng. Một nhân vậ u ám hơn hay ít ra cũng thiếu thiện cảm hơn chắc sẽ khiến tôi thích hơn đấy.
- Cả tên này rồi cũng sẽ nhanh chóng sa vào cảnh u ám thôi, - tên gầy gò nhận xét bằng vẻ lãnh đạm. – Mà tôi e rằng sau vụ này thì người của nó cũng chẳng còn mấy thiện cảm với nó nữa đâu.
- Đúng thế. mặt khác, đối phương mà nảy nghi ngờ đối với nó thì chỉ càng tốt cho kế hoạch của chúng ta. Anh còn cần bao lâu nữa?
Gã trai gầy gò căng bờ vai lên và mỉm cười.
- Cùng lắm là một tiếng đồng hồ, - gã tự tin khẳng định. – Sau đó thì thậm chí đến mẹ đẻ của nó cũng bị nhầm, tôi đoan chắc như thế.
  * * *
Nghỉ thôi, thưa các quí ngài! – Ông chủ quán gày gò xương xẩu có chùm râu đã bạc trắng giang rộng hai cánh tay. – Đến giờ giới nghiêm rồi, thưa các bạn! Tôi hy vọng các bạn thông cảm cho!
- Chắn chắn rồi, Joe…
Mel Corlet mỉm cười. Anh chưa say, nhưng ngà ngà một chút, cảm thấy thoải mái và hạnh phúc. Sau những ngày làm việc căng thẳng vừa qua, được gặp lại các bạn cũ cùng quê, nói chuyện về trò săn bắn và câu cá rồi cùng nhau hồi tưởng lại thời cùng học phổ thông mới dễ chịu làm sao.
Đám bạn bè thuở trước hầu như đủ mặt. Bill Keegan, hôm nay đang cầm đầu một chi nhánh nhà băng tại Brunswick. Jack Davenport với cô vợ trẻ trung. Eli Bradley, người đã hứa chiều mai sẽ mang thuyền đến cùng anh đi câu cá.
- Các bạn có ai thấy mệt không? – Marny Davenport lên tiếng. Cô là một người phụ nữ vẫn còn hừng hực nét năng động và yêu đời dù đã ba mươi chín tuổi.
- Tôi không mệt, - Bill Keegan nói. Eli Bradley tuy đã hơi ngật ngưỡng nhưng cũng to giọng tuyên bố không mệt một chút nào. Jack Davenport mỉm cười hài lòng.
- Vậy tất cả bọn ta làm một chầu nữa ở nhà chúng tôi, - anh đề nghị. – Tôi có một chai Bourbon già sáu mươi tuổi trong tầng hầm. Rồi sau đó thì Marny sẽ làm cho chúng ta một bữa điểm tâm, mạnh tới mức đủ đánh thức cả người đã chết. Đồng ý không, Mel.
Corlet gật đầu.
Thật ra mà nói, anh đang rất cần phải ngủ bù vài tiếng đồng hồ. Nhưng anh thấy rằng sau tất cả những căng thẳng trong thời gian vừa rồi, một chầu vui vẻ vô tư cùng bạn bè sẽ tốt cho sức khỏe hơn rất nhiều.
- Đồng ý, - anh hào hứng nói. – Đêm nay ta lại làm thêm một chầu đến tận sáng sớm mai. Mình tin rằng đã hơn một năm trời rồi mình mới lại có dịp dự tiệc khuya.
Mười phút sau đó, cả nhóm cùng nhau rời quán rượu nhỏ và đi bộ đoạn đường dẫn đến biệt thự của vợ chồng Davenport.
Không một ai chú ý đến chiếc xe màu đen đã che bớt đèn pha và lăn bánh chậm như một con rắn trườn theo chân họ.
  * * *
Vào buổi sáng ngày hôm sau, thời tiết tháng Tư lại thoắt đổi từ mưa gió sụt sùi sang nắng tươi rạng rỡ.
Phil và tôi chỉ vừa ngủ được vài tiếng đồng hồ, chẳng đứa nào thấy trong người sảng khoái như buổi sớm đầu xuân. Nhưng bù vào đó, giờ đây chúng tôi đã nắm trong tay toàn bộ kết quả điều tra của ban trọng án và báo cáo mổ xác đầu tiên. Một tin mới, Marilyn Rivers đã có quan hệ tình dục ngay trước khi chết. Không có triệu chứng một vụ hãm hiếp, nhưng Phil nhấn mạnh rằng một vụ hãm hiếp không nhất thiết phải đi kèm với một cuộc vật lộn, vì một nòng súng lục dí sát vào thái dương nhiều khi cũng đã đủ để ép nạn nhân làm theo ý muốn.
- Mình không tin, - tôi khăng khăng phủ định – Các bác sĩ đã xác định thời điểm chết là khoảng nửa tiếng đồng hồ trước khi xảy ra vụ tấn công Jenkins và mình. Bọn gangster có rất ít thời gian để chuẩn bị cái bẫy đó. Cậu nghĩ chẳng lẽ lúc đó chúng lại còn giở trò hãm hiếp nạn nhân?
- Một đứa trong bọn chúng có thể ở lại trong ngôi nhà và…
- Có thể, có thể, - tôi gầm gừ.
- Chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ việc Marilyn Rivers có một cuộc gặp gỡ bí mật với người tình vô danh trước khi chết lại là yếu tố thích hợp với câu chuyện?
Tôi nhún vai.
Chúng tôi không còn đủ thời gian để cãi nhau. Trong Nhà Trắng đang sắp sửa có một cuộc họp lớn. Vị sếp FBI, ông bộ trưởng Bộ Tư pháp, một cố vấn riêng của ngài tổng thống, trưởng khu FBI Washington và một vài nhân vật tầm cỡ khác, tất cả đều có vị thế vào tên tuổi.
Mười lăm phút sau đó, tôi được thụ hưởng cái vui thú đáng ngờ là trình bày một bản báo cáo chi tiết trước một nhóm thính giả mang nét mặt cho biết rõ rằng họ đang quyết tâm không tin tôi lấy một lời.
Tôi không thể thay đổi tình huống.
Lý thuyết của chính tôi – một lý thuyết mà suy cho cùng không phải là lý thuyết, mà chỉ là một tổ hợp của những nỗi nghi ngờ – hiện vẫn bị tôi gạt sang một bên. Chuyện đó có những lý do chính đáng, chứ chẳng phải sự nể nang quyền lực ngăn tôi nói ra suy nghĩ thực của mình.
Thứ nhất, nếu gạt ra ngoài một vài những chi tiết không thích hợp nho nhỏ thì tôi chỉ có duy nhất bản năng của mình, chỉ có duy nhất cái linh cảm của một cảnh sát hình sự cho tôi biết rằng bản chất sự việc ở đây khác hẳn với vẻ ngoài của nó. Và thứ hai, chúng tôi cần phải được tự do rảnh rỗi để điều tra thật nhanh chóng, thật cứng rắn và hoàn toàn không đếm xỉa đến bất kỳ suy nghĩ hay nhu cầu tế nhị của bất kỳ ai. Nếu giờ đây àm bản thân chúng tôi còn tiếp thêm sức cho những nỗi nghi ngờ đằng nào cũng đã hiện diện và đang rất mạnh mẽ, rất có thể sẽ nổ ra những cuộc bàn cãi không bao giờ kết thúc, những sự chậm trễ và chắc chắn là những lời nài nỉ xin đừng dẫm quá mạnh vào chân ai đó.
Thế rồi máy ghi âm được bật lên.
Mười lăm phút đồng hồ trôi qua trong im lặng. Chỉ có giọng nói mảnh mai, ngập ngừng của Marilyn Rivers vang lên trong căn phòng rộng lớn. Khi cuốn băng đã chạy hết, sự câm nín trong một vài giây đồng hồ trở thành hầu như quá sức chịu đựng. Và giờ thì tôi gần như không còn tìm thấy những nét nghi ngờ nào, chỉ còn những gương mặt nhợt nhạt, sững sờ.
- Phải giải thích cho bằng được chuyện này, - ngài bộ trưởng Bộ Tư pháp cuối cùng lên tiếng. – Giải thích cho đến từng chi tiết nhỏ nhất! giải thích nhanh chóng như có thể, kỹ lưỡng như có thể, trọn vẹn như có thể!
Những tiếng lẩm bẩm đồng ý.
Không có chuyện thảo luận bàn cãi. Mà có thảo luận bàn cãi cũng vô nghĩa trước những lời buộc tội vô cùng trầm trọng mà hiện thời chúng tôi không thể chứng minh và cũng không thể phủ định.
Phil và tôi chuyển ngay sang cuộc họp thứ hai: Với vị sếp FBI Washington và các bạn đồng nghiệp đã được điều tới để trợ giúp.
Những hành động tới đã rõ ràng.
Marilyn Rivers đã nêu một số tên tuổi. Tên của những người mà cô thư ký khẳng định rằng họ là con nghiện và nằm trong một đường dây thuốc phiện. Ít nhất cũng có một câu hỏi có thể được giải thích rõ ràng: liệu những đối tượng đó trong thời gian vừa qua có sử dụng heroin hay không.
Chúng tôi phân chia công việc.
Phil muốn nói chuyện với Jonathan Willow, người mà anh đã có lần làm quen. Tôi ghi địa chỉ của Gregory Thunes, James Watson, hai người sống trên cùng một quãng phố. Dale Winnaker lãnh nhiệm vụ đến thăm cô sinh viên và trưởng nhóm tranh cử Linda Higgins.
Mel Corlet, người bị buộc tội đã cung cấp thuốc phiện và là người duy nhất biết mặt vị sếp ngầm kia, tạm thời được chúng tôi “buộc xích dài”, chỉ tiến hành quan sát từ xa.
Nếu tin vào cuốn băng ghi âm với giọng của Marilyn thì cú chuyển giao heroine sắp tới sẽ xảy ra trong vòng hai ngày nữa. Corlet sẽ lén mang chiếc cặp với nội dung đầy chất công phá đó vào Nhà Trắng. Nếu gặp may, chúng tôi thậm chí có thể tóm được kẻ giật dây trong vụ này.
Nếu, nếu… tôi vẫn chưa tin rằng chuyện đơn giản đến thế. nhưng giờ chưa phải là lúc tiếp tục  cân nhắc về chuyện này. Hank Jenkins đang chờ chúng tôi. Chúng tôi phải tìm mọi cách thuyết phục được chàng nhà báo ém binh chờ thêm hai ngày nữa cùng với một bài báo giật gân hạng nhất về một vụ bê bối thật sự gây chấn động tới tận trời xanh.
Câu nói “nhanh chóng như có thể, kỹ lưỡng như có thể, trọn vẹn như có thể” của ngài bộ trưởng Bộ Tư pháp có vẻ như chẳng gây được ấn tượng đối với anh.
- Tôi không tin một chính trị gia nào, - anh nói thẳng. – Nhưng anh nằm trong số các cảnh sát viên đang điều tra, anh Cotton. Mà giờ đây thì tôi đã hiểu anh đủ để tin anh, nếu anh hứa danh dự với tôi rằng toàn bộ câu chuyện này sẽ không bị che đậy hoặc là bị đánh cho chìm xuồng bằng một cách nào đó.
Tôi hứa danh dự với nhà báo.
Và tôi quyết tâm giữ lời.
  * * *