Tám

     áy cạo râu kêu rầm rì.
James Watson, chính trị gia, nhà xã hội học và là chuyên gia cho việc tiên đoán cách ứng xử của cử tri, quan sát gương mặt nhợt nhạt của anh trong gương. Anh thấy ngoại hình của mình quá tệ. Vòng hai hoàn toàn xuống dốc, những cơn đau của chiếc máy bơm máu khiến người ta nhận thấy là mình không còn trẻ nữa. Đêm hôm qua lại thêm một lần anh thức trắng tới nửa đêm. Liệu anh có cần phải sống theo lời khuyên của Tiến sĩ Mortimer? Giảm năm kí-lô, tập thể thao trong không khí trong lành, bỏ thuốc… chỉ cần nghĩ tới đó, cơn thèm thuốc ngay lập tức trỗi dậy.
Watson nóng nảy nhăn trán, kết thúc quy trình cạo râu và vã nước hoa cạo râu lên bờ má nhão nhệu của mình. Vào đến phòng khách, anh rút một điếu thuốc ra khỏi chiếc hộp mạ vàng và bật lửa châm. Hút thuốc trước giờ điểm tâm dĩ nhiên là chuyện không tốt cho sức khỏe. Nhưng đếm xỉa đến chuyện đó làm gì vào cái thời buổi này, cái thời mà bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra một vụ tai nạn trong dòng giao thông đường phố!
Watson quan sát bàn điểm tâm đã được bày biện sẵn và rùng mình nghĩ đến món bột ngô trộn mật ong cùng với nước rau ép, tuy được bác sĩ tuyên truyền là tốt cho sức khỏe thật đấy, nhưng mùi vị ngang ngán đến khiến người ta chán sống. Anh thoáng tự hỏi không biết bác sĩ sẽ nói gì nếu ông ta tới đây và nhìn thấy món mỡ lợn rán, trứng ốp la, bánh ngọt bột ngô và cà phê pha đặc gấp đôi bình thường. Nghĩ tới đó, anh đột ngột nhớ ra món thuốc trợ tim mới mà anh nhất thiết phải uống trước khi điểm tâm. Vừa thở dài người đàn ông vừa nhón tay lấy một viên đường ra khỏi hộp, quay trở lại phòng tắm và lấy trong tủ thuốc ra cái chai nho nhỏ màu nâu.
Thận trọng, anh nhỏ đúng số giọt đã được quy định vào miếng đường rồi đưa nó vào khoang miệng. Mùi vị thật phát tởm. Nó như một hỗn hợp của thứ nước hoa tím dại nhớp nhúa, trộn lẫn với thuốc tiệt trùng và một vị cay không định nghĩa nổi. Watson nhăn mặt khi anh nuốt miếng đường. Giống như mọi khi, như mỗi lần phải uống bất kỳ thứ thuốc mới nào, anh bắt đầu chăm chú lắng nghe phản ứng của cơ thể mình. Lần này anh tập trung vào khu vực tim, và chính trái tim đó đột ngột đập nhanh hẳn lên.
Một phản ứng bình thường, anh nghĩ thầm.
Cảm giác nôn nao nhè nhẹ, chắc từ cái mùi vị đáng tởm của những giọt thuốc kia mà ra. James Watson hít thật sâu mùi mỡ lợn và trứng rán, nhưng đột ngột anh không thấy đói nữa.
Cảm giác tròng trành nhè nhẹ dâng lên khi anh xoay người về phía sảnh, định rút những tờ báo buổi sáng ra khỏi hộp thư.
Ngạc nhiên, người đàn ông đứng lại.
Mọi vật trước mắt đột nhiên mờ nhòa. Anh đổ mồ hôi, cảm nhận rõ hai bàn tay mình đã ướt súng và có những giọt nhỏ li ti đang chảy trên trán. Một cảm giác yếu ớt đột ngột, chưa bao giờ biết tới, ập xuống cơ thể anh. Cảm giác sững sờ nhói vào tới xương tủy.
Trước khi nỗi sợ hãi âm thầm về một cơn đau tim đột ngột cướp mạng người đủ sức lớn hẳn dậy trong anh thì cảm giác đau như lửa đốt đã xuyên dọc cơ thể, thúc anh gập người lại như bị điện giật.
Vừa rên lên thành tiếng, người đàn ông vừa lảo đảo va vào khuôn cửa.
Nỗi hoảng hốt bóp siết cần cổ anh. Trong lục phủ ngũ tạng như đang có một con dao bỗng cháy sục sạo, ngoáy lộn. Trái tim bây giờ đập như một chiếc trống cái trong lồng ngực. Hai đầu gối mềm nhũn. Nỗi sợ chết khiến cơ bắp anh co cứng. Nhưng một phần nhỏ lý trí còn sót lại giúp anh không ngã đập người xuống sàn.
Vừa rên rỉ vừa cong gập người lại vì đau, anh lảo đảo đến bên điện thoại, giơ những ngón tay run rẩy về phía ống nghe và chọn số của vị bác sĩ, được ghi rất rõ ràng ngay trên trang đầu danh mục.
Đường dây được nối.
Watson lảo đảo ngả người vào tường rồi tựa vào đó mà tụt xuống, ngồi xổm dưới đất. Anh không còn khả năng đứng được nữa. Tuyệt vọng, anh áp ông nghe điện thoại vào tai. Cơn đau thúc trống ầm ầm bên dưới xương sọ. Như từ một nơi rất xa xôi vẳng lại giọng nói bận rộn lạnh lùng của cô gái trực điện thoại.
- Phòng mạch bác sĩ Mortimer. Thưa ngài cần gì?
- Watson! – Chính trị gia thở hổn hển vào ống nghe. – James Watson! Bác sĩ đâu! Ông ấy phải tới đây! Ngay lập tức! Tôi chết mất! Cô nghe không? Tôi chết mất!
  * * *
Gregory Thunes sống trong tòa nhà Lroraine bên Phố Số Mười Sáu.
Tôi đã thu lượm trước được một vài thông tin về anh ta. Người đàn ông đó đã năm mươi hai tuổi nhưng vẫn còn độc thân. Công việc trong Nhà Trắng khiến anh làm quen với tất cả các con số và các loại thống kê khác nhau. Người ta cam đoan với tôi rằng anh thuộc loại kế toán điển hình. Rất chính xác, rất kỹ càng, rất khô khan và nghiêm khắc như một giáo viên tiểu học. Là một người đàn ông mà tuyệt đối không ai tin rằng sẽ bị sa vào thuốc phiện.
Tôi chẳng lấy gì làm hưng phấn với công việc của mình khi cùng chiếc ca bin thang máy đời cổ hình lồng sắt đi lên tầng thứ bốn.
Đến bên cánh cửa có chữ đề G. Thunes, tôi bấm nút. Một tiếng chuông ngân nga cất lên. Sau đó là tĩnh lặng. Tôi bấm chuông lần thứ hai, lại không kết quả, tôi nhăn trán và nhìn đồng hồ.
Quá bảy giờ một chút!
Cuộc họp của chúng tôi trong Nhà Trắng đã bắt đầu rất sớm, vì một lý do chính đáng. Chúng tôi nghĩ tốt hơn cả là nên hỏi han các công chức và các chính trị gia có liên quan đến vụ này trong bốn bức tường của họ. Gregory Thunes giờ lẽ ra phải có nhà chứ. Xe ô-tô của anh, xe ô-tô mà tôi đã biết rõ số đăng ký, đang đứng bên cổng dưới nhà. Một cảm giác phấp phỏng trồi lên khi tôi ấn rồi giữ nguyên ngón tay cái trên nút chuông để cho tiếng ngân nga nhắc đi nhắc lại hàng chục lần những nột nhạc đầu tiên trong bản “John Browns Body”. Gregory Thunes không mở cửa.
Thôi cũng được, tôi nghĩ thầm. Giống như các bạn đồng nghiệp khác, hiện trong túi tôi đã có sẵn lệnh khám nhà của Tòa án. Một cho căn hộ của Thunes, lệnh thứ hai cho ngôi nhà của chính trị gia James Watson. Anh ta cũng sống bên Phố Số Mười Sáu, nhưng trong một tòa biệt thự. Ngài chánh án chắc chắn đã phải sửng sốt không ít khi người ta trình bày với ông những nỗi nghi ngờ. Nhưng ông chắc chắn không phải là người duy nhất bị vụ án này đẩy đến mức thấy nhân sinh quan của mình đe đọa bị rạn nứt. Đơn giản là chúng tôi không thể giải được vụ này nếu chúng tôi cứ tiếp tục lần mò tiến tới bằng sự ngọt ngào và lịch sự – sau tất cả những gì đã xảy ra.
Tôi thử xoay nắm đấm cửa và nhận thấy cửa bị khóa.
Nhưng chìa khóa đang cắm trong ổ. Đây không phải một ổ khóa an toàn, mà là một kiểu khóa tương đối cũ. Phía bên dưới cánh cửa có một khoảng hở rộng đến cả cen-ti-met, ở bên trong nhà chắc gió phải lùa giữ lắm. Tôi đưa mắt thoáng nhìn quanh. Thế rồi tôi quả quyết mượn tạm một tờ báo trong đống báo được nhà cung cấp để sẵn trước cánh cửa của căn hộ bên cạnh.
Đó là tờ Bưu điện Washington.
Thật nhanh, tôi giở nó ra, mở phần bản tin địa phương và thoáng nhìn thấy tấm ảnh chiếc xe thuê lồi lõm của chính mình, ngay sát bên dưới đó là đoạn văn của Hank Jenkins viết về vụ sát hại.
Một chiếc ảnh khác chỉ ra một người đàn ông cao gầy với cặp lông mày rất rậm và bộ ria mép hùng dũng: Alvaredo Markyos, vị độc tài đang gây nhiều tranh cãi của một đảo quốc miền Nam Mỹ, người sắp tới thăm Washington trong tư cách khách của chính phủ. Vụ bê bối thuốc phiến trong Nhà Trắng chắc chắn sẽ được người ta che đậy thật kỹ trước mặt người đàn ông này, tôi vừa cân nhắc vừa đẩy tờ báo luồn qua khe hở bên dưới cánh cửa, vào trong sảnh của Gregory Thunes.
Giờ tôi chỉ cần ruột của một cây bút bi là đủ để đẩy cho chìa khóa rơi ra khỏi ổ.
Một tiếng kêu khẽ và trầm vang lên khi chiếc chìa khóa rơi xuống tờ báo. Thận trọng, tôi kéo tờ báo ra ngoài. Chìa khóa rơi đúng vào chỏm mũi của vị độc tài xứ Nam Mỹ. Tôi gập tờ Bưu điện Washington lại, đặt nó vào vị trí cũ rồi mở cửa căn hộ của Gregory Thunes.
Gió lùa hun hút, đúng như tôi đã nghĩ.
Khi  tôi khép cửa lại, gió đỡ lùa hơn. Qua khung cửa nối đang để ngỏ, tôi nhìn thấy khuôn cửa sổ nhìn ra ban công của phòng khách đang mở toang cho khí xuân mát lạnh tràn vào trong. Tôi bước qua ngưỡng cửa, đưa mắt nhìn quanh… và thấy anh ta.
Anh ta đã tự treo cổ.
Chùm đèn trần nặng nề đầy những hoa văn bằng gỗ đã bị chủ nhân vặn xuống. Giờ nó nằm trên nền thảm trải phòng, bên cạnh một chiếc ghế bar rượu tương đối cao đã bị lật ngang. Mặc dầu vậy, nhưng nét mặt nhăn nhúm đến khủng khiếp của Gregory Thunes cho tôi biết rằng anh ta đã chết một cái chết bị siết cổ rất chậm rãi và đầy đau đớn. Mà cũng phải thôi, làm sao mà anh ta có thể học được cách thắt nút như một đao phủ thực thụ?
Chỉ sau hai bước chân tôi đã đến sát bên người chết và xắn ống tay áo anh ta lên.
Những nốt châm đo đỏ trong hõm khuỷu tay.
Ít nhất cũng phải một tá…
Anh ta nghiện thuốc phiện. Và sau đó, khi nghe tin về vụ điều tra, chắc anh ta đã mất bình tĩnh và tin rằng chỉ còn mỗi một lối thoát này nữa mà thôi…
Tôi nghiến chặt hai hàm răng.
Rồi tôi xoay người đi thật nhanh. Khi bước đến bên điện thoại để gọi cho ban trọng án, tôi nhận thấy rõ một cảm giác nôn nao trầm đục đang đè nặng lên dạ dày mình.
  * * *