Dịch giả: Trần Văn Nuôi
Chương 3 - 1 -

     ã sáng rồi, nhưng ngày chưa rạng: ở bên ngoài, màn sương vàng ngái làm cho mọi vật trong vòng hai mươi mét trông tối sầm lại. Anh đang cạo râu thì Else gõ cửa, bưng vào một cái mâm có trứng luộc, cá hun, một bình trà đầy.
- Mất công quá, tôi xuống được mà!
- Cháu trả giấy tờ lại cho ông, nhân thể.
Cô bắt đầu tháo một chiếc giày, rồi tất.
- Lạy Chúa, họ mà vào bây giờ nhỉ!
Cô ngồi lên giường rút hẳn giấy tờ ra.
Anh bước tới chốt cửa.
- Có người ngoài kia! Anh nói khẽ.
Cô lắng tai. Có tiếng chân rón rén bước về phía cầu thang. Cô nói:
- Ông Muckerji. Ông Ấn Độ đó tò mò lắm. Nhưng ông ta tốt.
Anh đặt mâm lên bàn, chuẩn bị ăn, nhưng cô bé vẫn cứ nấn ná, chưa chịu đi.
- Hôm qua ông hứa cho cháu đi theo ông, thật chứ.
- Thật. Tôi sẽ thu xếp.
- Cháu không muốn làm vướng chân ông, nhưng cháu muốn sang bên ấy với ông.
- Cháu không có giấy nhập cảnh đi sao được!
- Cháu đọc sách thấy bên ấy các cô gái mặc đồ lính, có súng...
- Ồ, sách vở. Chuyện ngoài đời khốc liệt hơn nhiều cháu ạ!
- Ở lại đây, cháu sợ lắm.
- Cháu sẽ đi khỏi nơi này.
Có tiếng chuông liên hồi ở bên dưới.
- Hôm qua lúc ông đã cài cửa, cháu vẫn còn lảng vảng mãi bên ngoài. Cháu sợ mụ ta làm hại ông.
- Chẳng làm gì được đâu. Giống như quỷ ấy mà, chỉ nhát người chứ chẳng làm gì được đâu!
- Ồ, cháu vẫn muốn đí khỏi nơi đây.
Dừng lại ở ngưỡng cửa, cô bé nhoẻn miệng cười với anh. Trông cô rạng rỡ như trong một ngày sinh nhật. Dường như cô đang có những lời giã biệt rối rắm đối với cả một cuộc đời.
Anh chốt cửa nằm trong buồng cho tới giờ đi. Anh nhét giấy tờ trong túi áo ngực, mặc áo khoác ra bên ngoài, cài khuy lên tận cổ. Bây giờ bọn họ đều biết là giấy tờ đang ở trong người anh. Anh chỉ còn biết nhờ thành phố Luân đôn này bào vệ cho.
Căn nhà của Benditch đối với anh bây giờ giống như căn nhà bố mẹ trong con mắt một cậu bé chơi trò ú tim trong một khu vườn lạ, đầy cạm bẫy. Chuông đồng hồ đâu đó điểm mười một giờ. Trong vòng một giờ nữa mọi sự sẽ được giải quyết, thành hay bại.
Hành trình của anh là thế này: đi tàu điện ngầm ngược lên phố Bernard để nghi binh. Họ không thể tấn công anh trong làu điện ngầm được. Từ Hyde Park, lẩn trong sương mù đi bộ tới Chatham Terrace, mười phút. Sau đó lên tắc xi, đi trong bến chứ không gọi xe dọc đường.
Anh từ từ bưốc xuống cầu thang tìm cách lẩn mụ quản gia nhưng không xong, mụ đang chờ trong căn phòng của mụ, cửa mở.
Anh dừng lại nói:
- Tôi đi đây.
- Như vậy là ông đã chống lệnh trên.
- Vài giờ nữa lôi sẽ trỏ lại đây. Chiều tôi mới đi. Chắc họ đã trả tiền nhà cho tôi.
- Trả rồi.
- Else cũng sẽ đi. Bà làm cô bé sợ quá, chẳng hiểu vì lý do gì!
- Ông nói là ông sẽ đem nó theo ông?
Mụ ta có vè quan tâm, anh thấy bối rối. Lẽ ra không nên nói chuyện này. Anh làm vẻ cứng cỏi:
- Bà không được bắt nạt con bé ấy!
Anh bỗng thấy mình đang nấn ná. Giấy tờ đã có đủ trong túi. Nhưng trong ngôi nhà này vẫn còn cái gì đó cần anh che chở. Vô lý quá. Có chuyện gì quan trọng đâu. Anh nhìn thẳng vào gương mặt vuông bè lốm đốm tàn nhang:
- Tôi còn quay lại, tôi sẽ hỏi cô ấy nếu...
Mụ nhăn nhó, nháy mắt với anh một cách tục tĩu, giễu cợt. Anh quay gót. Tim anh đập mạnh. Dường như nó đang chuyển một thông điệp mà anh không đọc được mã số. Lẽ ra nên chờ khi trở về hãy nói những điều áy. Nhưng nếu anh không trở lại? Cũng chẳng hề gì! Thành phố này có đội cảnh sát giỏi nhất hoàn cầu kia mà!
D bước ra đường, biến trong làn sương. Thật ra trong đời chẳng ai có thể biết đúng là ta sẽ xa nhau bao lâu; nếu không thì những nụ cười, những câu nói tim thường lúc chia tay sẽ lưu luyến biết bao!
Anh bước nhanh, vểnh tai nghe ngóng. Một cô gái vượt lên trước, tay ôm chiếc cặp da đen, một người đưa thư đạp xe loạng choạng mát hút trong bóng mù. D có cảm giác mình đang lái máy bay vượt Đại Tây Dương, ở bên dưới vẫn còn tiếng xáo động dọc bờ biển. Mọi sự sắp kết thúc. Anh nghĩ có thể dàn xếp với Benditch được. Bên nhà sẵn sàng trả giá cao.
Sương mù bao trùm lên mọi vật: Anh cố gắng lắng nghe tiếng động, nhưng chỉ nghe thấy tiếng bước chân chính mình. Nếu có người bám đằng sau, chắc anh không nghe được tiếng chân. Nhưng họ làm sao bám được anh trong cái thành phố tràn ngập sương mù này.
Một chiếc taxi rè tới. Anh quên chuyện phải lên taxi ở bến. Anh vẫy tay nói:
- Gwyn Cottage, phố Chatam. Rồi anh buớc lên xe.
Chiếc xe chui vào màn sương đặc, chạy mãi. Anh chợt nhớ ra bèn gọi: “Dừng lại!”, nhưng chiếc xe vẫn cứ tiến. Anh không rõ đây là đâu, chỉ nhìn thấy cái lưng to bè của người tài xế và sương mù chung quanh. Anh đập liên hồi vào thành xe: “Cho tôi xuống!” Xe dừng. Anh ấn một hào vào tay tài xế, mở cửa, nhào xuống đường.
Anh tài xế trợn mắt:
- Cái gì kỳ vậy, mẹ kiếp...
Chẳng có gì cả, nhưng thần kinh anh quá căng thẳng. Anh va vào một viên cảnh sát:
- Ga Russel ở đâu thưa ông?
- Đằng sau lưng ông. Hãy quay lại, con đường thứ nhát, bên trái, men theo rào sắt.
Anh tìm ra được cái ga tàu điện ngầm và bỗng dưng thấy rợn không dám bước xuống. Từ lúc khu nhà sập chôn sống anh hai ngày dưới cái hầm rượu với một con mèo chết bẹp, anh không bao giờ dám xuống dưới hầm nữa.
Máy bay tới, mặc, anh cứ ngồi trên lầu, nhìn chúng. Chết thì chết, không xuống hầm. Nhưng cũng phải xuống, anh thấy người nôn nao chóng mặt.
Và rồi đoàn tàu cũng tới nơi. Anh nghe “Hyde Park” rồi anh theo hành khách bước lên cầu thang di động. Có tiếng công chúng reo hò bên kia dường. Via hè đông đặc người. Một chiếc xe tứ mã xuất hiện. Một chiếc ô tô Daimler theo sau. Còi cảnh sát nổi lên tứ phía. Phụ nữ reo lên the thé. Chiếc ô tô lướt chầm chậm. D nhìn thấy hai cô bé đi găng tay trắng, mặc đồ nỉ đang nhìn qua cửa kính xe, vẻ mặt thản nhiên như làm bằng thạch cao(1).
Một bà reo lên:
- Ồ, những cô gái thân yêu! Quý công nương tới cửa hàng Harrold đây!
Một cảnh tượng dị thường: hai báu vật thời cổ đi ô tô Daimler. D nghĩ. Một giọng nói quen quen ở phía sau anh nổi lên gắt gỏng:
- Mời ông bỏ mũ xuóng!
D quay lại. Đấy là Currie. Anh nghĩ ngay. Thôi chết, nó bám mình! Nhưng nhìn kỹ vẻ mặt bối rối của hắn, anh thấy không phâi vậy. Hắn đã toan bỏ đi như thể gặp lại một người đàn bà mà hắn đã ăn nằm vụng trộm. Hắn ngập ngừng rồi nói:
- Đêm hôm đó, tôi quả là không phải đối với ông. Thành thật xin lỗi.
- Thôi nhắc lại làm gì! À, tôi đang tìm đường Chatham.
- Gân đây thôi, ông đi theo tôi.
Hắn ba hoa nói chuyện này chuyện nọ, chuyện hắn vừa mua lại một khách sạn ở bò biển Swaser, chuyện khách khứa bây giờ không còn sang trọng như xưa... Bỗng hắn giật tay D:
- Ông có nhin thấy ai đứng đằng sau cái xe Daimler kia không?
- Tôi không để ý.
- Tên tài xế... Hắn tên là gì nhĩ, cái thằng đã ẩu đả với ông hôm đó...
- Tôi không trông thấy hắn,
- Hắn đứng trưốc cửa quán cà phê. Hay ta quay lại nói chuyện với hắn một chút. Currie kéo tay D. Tới Chatham rồi. Ngay trước mặt đây. Tôi cần nói cho hắn biết là hôm đó tôi nhầm. Lỗi tại tôi.
Một cái bẫy chăng. D nghĩ. Anh kiên quyết từ chối.
- Thôi, lúc khác, tôi đang bận.
Anh gỡ tay hắn bước tới cạnh viên cảnh sát:
- Ông chỉ giúp Lều Gwyn Cottage.
- Đấy, chỗ cánh cổng gang.
D nhìn ra vẻ mặt bối rối, có phần bực bội của Currie. Anh nghĩ có khi mình nhầm, hắn chỉ muốn dàn xếp một chuyện xích mích.
Một người hầu đẩy cánh cổng nặng nề thời Edward, đưa anh vào tiền sảnh. Gian phòng rộng mênh mông, tường treo những bản sao danh tác. Nell Gwyn(2) ngự trên ngôi danh dự giữa bầy thiên thần có gương mặt quý tộc; Bao nhiêu dòng máu cao sang ra đời từ một thúng cam!... Anh nhận ra phu nhăn Pompadour rồi phu nhân Dc Maintenon. Rồi tiểu thư Gaby Deslys, hết sức “tiền chiến” trong kiểu đi găng tay và tất bằng lụa đen. Ông chủ mỏ than quả là thích loại gái thượng thặng.
- Áo khoác, thưa ngài?
D để cho người hầu đỡ cái áo khoác. Căn phòng trang trí bát nháo, cổ kim lẫn lộn, từ phong cách Louis VXI tới Stuart. D thấy sảng khoái. Cái bến an toàn đối với một phái viên mật.
- Hình như tôi tỏi có hoi sôm? - Anh nói.
- Thưa ông, Huân tước Benditch đã dặn đưa ông vào ngay khi ông tới.
Anh nghĩ lạ cho cuộc sống của Rose Cullen, lớn lên giũa khung cảnh này, giữa kiểu đa cảm rẻ tiền này. Một triệu phú vốn là con thợ mỏ đã đạt nguyện vọng như thế này chăng?
Gã người hầu đây thật buồn cười: to lớn, lúc nào cũng nghiêng người như cái tháp nghiêng ở Pise. Lũ đày tớ đàn ông bao giờ cũng làm anh tởm lợm, bọn họ chững chạc, đạo mạo: những con mọt hảo hạng. Anh nhớ một lần dùng bữa tối ở nhà một vị giám đốc ngân hàng, nguyên là kép hát: bọn người hầu mặc áo dấu để phục dịch.
Người kia mở rộng một cánh cửa trịnh trọng báo:
- Ngài D.
Anh bước vào một gian phòng rộng mênh mông. Tường treo đầy chân đung, chắc không chỉ có chân dung gia đình. Những chiếc ghế bành rộng đặt quanh lò sưởi lửa đang hồng. Những chiếc ghế bành có tựa cao chạm trổ. D vốn khinh thường của cải. Anh lảng lặng bước trên sàn gỗ đánh xi, sung sướng là đã đến nơi.
Ngườí ngồi giữa ngẩng lẽn, một người to lớn, đầu tròn như quả bóng, tóc hoa râm bù xù, rậm, quai hàm gợi nhớ một bức chạm đầu ngựa.
- Ông D? Ông ta hỏi.
“ Vâng. Ngài là ngài Huân tước Benditch?
Ông ta chìa tay về phía mấy người ngồi quanh giới thiệu:
- Ồng Forbes, Huân tước Fetting, ông Brigstock. Ông Goldstein bận không tới được.
- Tôi nghĩ là quý vị đã rõ mục đích của cuộc thăm viếng hôm nay? D nói.
- Cách nay mười lăm ngày, chúng tôi có nhận được một bức thư... Huân tước Bènđitch đưa tay về phía cái bàn giấy to. Ông có thói quen dùng cánh tay mình như một mũi tên chỉ dường. Xin ông cứ tự tiện, mời ông ngồi.
- Vâng - D nói - Nếu như ồ phía bên này có một cái ghế.
Forbes cười ỉên một tiếng, vòng ra phía sau, nhắc ghế. D ngồi xuống. Căn phòng có vẻ hư ảo. Giờ đã điểm nhưng anh khó tưởng tượng rằng trong căn phòng hợm hĩnh này, giữa những bức ảnh gia tiên hợm hĩnh này, một cuộc chiến tranh đang được quyết định thành bại.
- Chắc quý vị đã rõ số than chúng tôi ỹêu cầu từ nay đ!!!14980_5.htm!!! Đã xem 12019 lần.