---~~~mucluc~~~---

Dịch giả: Lê Thu Hà
Chương 17
Annette

     hững lo lắng về tương lai nhường chỗ cho những lo âu hiện tại mà cái đói là thứ khó chịu đựng nhất. Tommy có tính phàm ăn của một thanh niên trẻ và khỏe mạnh. Miếng thịt bò và khoai tây rán ăn buổi trưa dường như đã thuộc về thế kỷ trước. Cậu phải công nhận rằng cậu không thể làm được một cuộc đình công bằng cách tuyệt thực. Cậu không ngừng đi lại trong phòng gian. Thỉnh thoảng, mặc kệ nhân cách, cậu đập ầm ầm vào cửa. Nhưng không một ai trả lời cậu.
“Sau cùng thì mình cũng mặc kệ - Cậu bực bội nghĩ - Chúng cũng không đến nỗi để cho ttùnh phải chết đói đâu”. Một nỗi sợ hãi mới xâm chiếm cậu. Hay đây là một trong những cách chúng sử dụng để bắt phải khai? “Đây có thể là do lỗi của tên tàn bạo Conrad, - Cậu nghĩ - đây chính là người mà mình muốn nện cho một trận vào một ngày nào đó! Mình chắc chắn hắn làm vì thù hằn”. Càng nghĩ Tommy càng muốn đập vỡ cái sọ hình quả trứng của gã gác cửa và càng xoa nhẹ nhàng vào cái sọ của chính mình, chàng trai trẻ thả sức tưởng tượng và thế là một ý nghĩ sáng sủa chợt đến trong đầu: Tại sao không biến giấc mơ thành thực tế nhỉ? Rõ ràng là Conrad sống ở ngôi nhà này. Nhưng nhiều người khác, có thể trừ gã người Đức rậm râu, chỉ dùng nơi này làm chỗ gặp gỡ. Vậy thì tại sao lại không phục kích Conrad nhỉ? Chỉ cần nấp đằng sau của rồi nện mạnh lên đầu hắn bằng cái ghế hoặc một trong những khung ảnh kính cũ kỹ kia. Tất nhiên cũng phải cẩn thận để không giết hắn. Thế rồi... Chỉ đơn giản là ra đi. Thế nếu gặp ai trên đường... Tommy vui thích nghĩ có thể sử dụng nắm đấm của mình. Tất cả cái đó đúng là một cuộc đấu trí trong hoàn cảnh tuyệt vọng. Vui thích về kế hoạch của mình, cậu gỡ bức tranh miêu tả Faust và Méphisto xuống, lạc quan, cậu cho rằng kế hoạch của cậu thật đơn giản.
Thời gian cứ trôi đi mà Conrad thì lại không thấy xuất hiện. Ngày và đêm trong tù cũng như nhau, nhưng chiếc đồng hồ luôn chính xác cho cậu biết là đã 9 giờ tối. Tommy buồn bã nghĩ rằng nếu bữa tôi không đến ngay thì cậu lại phải đợi đến bữa ăn sáng. Đến 10 giờ, mọi hy vọng tiêu tan, cậu nằm vật ra giường tìm sự an ủi trong giấc ngủ. Năm phút sau, mọi bất hạnh được tạm quên đi.
Tiếng chìa khóa xoay trong ổ đánh thức cậu dậy. Không thuộc loại anh hùng mà ngay khi tỉnh giấc đã ở trong tư thế sẵn sàng và đầy dũng khí, Tommy nheo mắt, nhớ lại lờ mờ cậu đang ở đâu. Rồi tỉnh hẳn, cậu nhìn đồng hồ. 8 giờ sáng.
- Chắc là nước chè hoặc bữa ăn sáng - Chàng trai trẻ suy diễn - Mong là bữa ăn sáng.
Cánh cửa mở. Tommy nhớ lại dự định của mình quá muộn để đánh Conrad. Nhưng cũng may vì không phải là Conrad vào mà là một cô gái trẻ. Cô mang theo một cái khay và đặt lên bàn.
Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn gas, Tommy nhấp nháy mắt ngắm cô gái. Ngay lập tức, cậu nhận thấy đây là một trong những cô gái đẹp nhất mà cậu từng gặp. Cô có mái tóc màu nâu ấm - nó lấp lánh ánh vàng - như thế các tia nắng mặt trời đã hội tụ vào đó - nước da hồng mịn, cặp mắt to màu hạt dẻ cũng phản chiếu những tia vàng như mái tóc. Một ý nghĩ điên rồ nảy ra trong óc Tommy.
- Cô là Janne Fine phải không? - Cậu nín hơi thở.
Cô gái trẻ lắc đầu vẻ ngạc nhiên:
- Tên tôi là Annette, thưa ông...
Cô nói tiếng Anh chậm và hơi khó khăn.
- Ồ! - Tommy kêu lên thất vọng - Cô là người Pháp à? - Cậu vô tình hỏi.
- Vâng, thưa ông. Ông cũng nói tiếng Pháp?
- Tôi đã lâu không nói tiếng Pháp. Cái gì đây? Bữa ăn sáng à?
Cô gái gật đầu. Tommy nhảy xuống giường và nhìn cái khay. Bánh mì, bơ và cà phê.
- Không giống như ở Ritz - Cậu thở dài - Nhưng con chân thành cảm ơn Chúa vì những gì người ban cho con. Amen!
Cậu ngồi lên ghế và cô gái đi ra phía cửa:
- Một giây thôi, thưa cô! - Tommy kêu lên - Tôi có một đống câu hỏi đặt ra cho cô. Annette, cô làm gì trong ngôi nhà này? Đừng nói rằng cô là cháu gái của Conrad hoặc con gái hắn vì tôi sẽ không tin đâu.
- Tôi phục vụ ở đây, thưa ông. Tôi không có họ hàng với ai ở đây.
- Tôi hiểu. Cô có hiểu câu tôi hỏi lúc nãy không? Cô đã nghe thấy cái tên đó chưa?
- Tôi đã nghe thấy mọi người nói về cô ấy.
- Cô không biết cô ấy ở đâu à?
Annette lắc đầu.
- Cô ấy không có trong ngôi nhà này phải không?
- Ồ, không, thưa ông! Tôi phải đi đây. Họ đợi tôi.
Cô đi ra và chìa khóa quay trong ổ.
“Mình tự hỏi ‘họ’ là những ai, Tommy thầm nghĩ và cầm một miếng bánh mì. May ra thì cô gái này có thể giúp mình ra khỏi đây. Cô ta không có vẻ cùng bọn với chúng”.
Lúc 1 giờ, Annette lại xuất hiện với một cái khay khác nhưng lần này đi cùng Conrad.
- Xin chào! - Tommy nhã nhặn nói - Anh không để tâm lắm đến việc cạo râu phải không? (Conrad bắt đầu gầm gừ vẻ dọa nạt). Anh cũng không định đi ra phải không, anh bạn? Được rồi, đồng ý thôi, chúng ta không thể vừa đẹp lại vừa thông minh được! Chúng ta có gì vào bữa trưa nào? Món ragu chứ gì? Sao tôi lại đoán được à? Đơn giản thôi, Watson thân mến, mùi hành là một mùi không thể nhầm lẫn được.
- Cứ nói đi, - Người kia lẩm bẩm - mày cũng chả còn sống được bao lâu nữa...
Thật là một lời nhận xét đáng ghét nhưng Tommy vờ như không để ý.
- Cậu có thể nghỉ, cậu hầu - Tommy nói và ra hiệu - Cút ra ngoài để ta không còn nghe thấy mi nữa, đồ vô lại!
Buổi tối, ngồi trên giường Tommy suy nghĩ. Liệu Conrad có đến cùng với cô gái trẻ lần nữa không? Nếu có thì cậu có nên mạo hiểm kiếm một đồng minh không? Cậu quyết định không nên để lỡ một cơ may nào trong tình trạng tuyệt vọng này.
Vào 8 giờ, nghe thấy tiếng chìa khóa quay trong ổ cậu nhảy xuống giường. Cô gái trẻ đến một mình.
- Đóng cửa lại - Cậu ra lệnh - Tôi cần nói chuyện với cô.
Cô gái nghe theo.
- Nghe đây, Annette. Tôi muốn cô giúp tôi ra khỏi chỗ này.
- Không thể được. Họ có ba người ở tầng trên.
- A! - Tommy thầm cảm ơn về thông tin này - Nhưng nếu có thể thì cô có giúp tôi không?
- Không, thưa ông.
- Tại sao?
Cô lưỡng lự
- Bởi vì... bởi vì... tôi làm việc cho họ. Ông đã dò xét họ. Họ có quyền giữ ông lại đây.
- Đấy là những kẻ xấu, Annette. Nếu cô giúp tôi, tôi sẽ đưa cô đi ra xa bọn họ và cô lại còn kiếm được một khoản tiền to.
Nhưng cô gái vẫn lắc đầu.
- Tôi không dám đâu, thưa ông, họ làm tôi sợ. - Và cô định đi ra.
- Liệu cô có giúp một cô gái trẻ như cô không? Cùng tuổi với cô? Cô không muốn cứu cô ấy thoát khỏi nanh vuốt bọn chúng à?
- Ông muốn nói đến Jane Finn à?
- Phải.
- Vì cô ấy mà ông đến đây, phải không?
- Đúng thế.
Cô gái trẻ nhìn cậu và đưa tay lên trán.
- Jane Finn... Các tên ấy tôi luôn nghe thấy... nó thật quen thuộc...
Tommy lại gần cô, muốn biết thêm nhiều hơn:
- Cô có biết điều gì về cô ấy không?
Nhưng Annette đã đi ra cửa. Đột nhiên, cô ta rú lên và Tommy hiểu: cô ta đã nhìn thấy bức tranh mà cậu đã gỡ xuổng và để dựa vào tường đêm hôm qua. Cậu đọc thấy nỗi sợ hãi trong mắt cô gái. Thế rồi, cũng khó giải thích như nỗi sợ, một sự yên lòng đã thế chỗ nó. Rồi rất nhanh, cô đi ra khỏi phòng. Chuyện gì đã xảy ra? Hay cô ấy đã tưởng rằng cậu định tấn công cô ấy? Tất nhiên là không. Ưu tư, cậu treo bức tranh lên tường.
Ba ngày nữa trôi qua vô vị và rầu rĩ. Tommy ở trong một tâm trạng bị kích thích cao độ. Ngoài Conrad và Annette cậu không gặp ai khác. Cô gái trẻ trở nên rất ít nói, gần như câm, cô chỉ nói những từ đơn âm. Trong mắt cô ta dường như có sự dè chừng ủ rũ. Cậu biết qua Conrad rằng cả bọn đang đợi lệnh của Ông Brown. Có thể ông ta đã đi khỏi Londres - hoặc đi ra nước ngoài - và cần phải chờ ông ta quay lại.
Nhưng buổi tối của ngày thứ ba đem đến cho cậu một thất vọng cay đắng. Khoảng 7 giờ cậu nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang. Cửa mở và Conrad cùng với người mang số 14 bước vào với bộ mặt không hứa hẹn điều gì tốt đẹp.
Tommy cảm thấy sợ.
- Chào sếp - Người ấy nói và hỏi gã đi cùng - Cậu có đây chứ, anh bạn?
Conrad yên lặng đưa ra một sợi dây. Một phút sau, với một sự khéo léo ác độc, số 14 đầu trói cả chân và tay Tommy trong khi Conrad giữ cậu.
- Tại sao, quỷ thật... - Tommy bắt đầu.
Nhưng sự lặng im cau có của Conrad, hắn càng trầm lặng hơn mọi ngày, đã làm ngưng lại lời nói trên môi cậu.
Số 14 đã thực thi nhiệm vụ một cách hoàn hảo, sau một phút Tommy đã bị trói bó giò. Conrad nói:
- Cậu đã lòe chúng tôi phải không? Với những điều cậu biết mà chúng tôi thì không! Rồi lại còn mặc cả với chúng tôi! Và tất cả chỉ là trò bịp thôi! Cậu còn biết ít hơn một con cừu mới đẻ! Vai diễn của cậu chấm dứt rồi, thằng đểu ạ!
Tommy yên lặng, chẳng còn gì để nói thêm, cậu đã thất bại. Ai đó, có thể là ông Brown đầy quyền lực đã lột mặt nạ cậu. Đột nhiên, một ý nghĩ chợt đến:
- Nói đúng đấy, Conrad - Cậu nói vẻ đồng tình - Nhưng tại sao lại phải trói chân tay? Tại sao không để ngài đẹp trai kia cắt cổ tôi đi?
- Mày nghĩ thế - Số 14 đột ngột trả lời - Mày tưởng chúng tao ngây thơ giết mày ở đây rồi để cảnh sát bám theo à? Không! Chúng tao thuê một cái xe sang trọng cho sáng mai nhưng trong khi chờ đợi, chúng ta không muốn bất kỳ rủi ro nào với mày.
- Không gì rõ ràng hơn lời nói của ông, -Tommy tuyên bố - trừ vẻ mặt ông.
- Câm mồm! - Số 14 gầm lên.
- Rất vui lòng - Tommy đáp lại - Các ông đang thực hiện một sai lầm lớn, các ông sẽ hối tiếc.
- Đừng thử lòe bịp chúng tôi một lần nữa - Số 14 đay lại - Mày nói như thể mày vẫn đang dạo chơi ở Ritz.
Tommy không trả lời. Như vậy là ông Brown đã phát hiện ra nhân thân của cậu. Tuppence, lo lắng cuống cuồng đã báo cảnh sát. Sự mất tích của cậu đã được thông báo tràn lan và lũ này đã đoán ra chẳng cần lâu la gì.
Hai gã ra khỏi phòng, sập cửa lại mặc cho Tommy miên man suy nghĩ. Chân tay cậu đã tê cứng lại. Cậu thấy rõ rằng cậu chẳng còn một chút hy vọng nào.
Khoảng một giờ trôi qua rồi cậu lại nghe thấy tiếng khóa mở nhẹ nhàng, cửa mở. Annette xuất hiện. Trái tim Tommy đập nhanh hơn. Cậu đã hoàn toàn quên cô gái trẻ. Giá như cô ấy đến giúp cậu nhỉ?
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng Conrad:
- Đi ra đi, Annette; cậu ta không ăn tối nay.
- Vâng, vâng, tôi biết rồi. Nhưng tôi phải lấy lại cái khay. Chúng ta cần đến nó.
- Vậy thì nhanh lên. - Conrad càu nhàu.
Không nhìn Tommy, cô gái trẻ đi về phía bàn và lấy cái khay, cô giơ tay tắt đèn:
- Mày làm gì thế? - Conrad đã đi đến cửa - Tại sao lại tắt đèn?
- Tôi luôn tắt đèn. Ông đã không bảo tôi gì hết. Có cần châm lại đèn không, ông Conrad?
- Không, đi ra ngay.
- Ôi, ông bạn nhỏ đẹp trai! - Annette kêu lên, đứng gần giường trong bóng tối - Ông bị trói chặt quá nhỉ? Như một con gà để đem quay ấy!
Tommy không thích những lời nói trêu chọc đó; nhưng đúng lúc ấy, vô cùng sửng sốt cậu cảm thấy bàn tay của cô gái trẻ, cô đặt vào tay cậu một vật nhỏ và lạnh ngắt.
- Nào, ra đi, Annette!
- Ra rồi đây.
Cửa đóng lại và Tommy nghe tiếng Conrad:
- Khóa lại và đưa chìa đây.
Tiếng bước chân xa dần. Tommy bàng hoàng. Vật mà Annette luồn vào tay cậu là một con dao nhỏ. Theo cách mà cô tránh nhìn vào cậu và tắt đèn, cậu kết luận rằng căn phòng đang bị theo dõi, chắc chắn có người rình mò. Cậu nhớ lại cô gái luôn luôn thận trọng, cặu nghĩ rằng cậu đã bị rình mò ngay từ đầu. Chính cậu đã để lộ mặt chăng? Chưa chắc. Cậu đã nói lên mong muốn được trốn thoát và tìm ra Jane Finn nhưng cậu không hề đưa ra một ý nhỏ nào về nhân thân của cậu. Dĩ nhiên, khi hỏi Annette, cậu đã thú nhận rằng bản thân cậu chưa gặp Jane Finn nhưng cậu cũng chưa bao giờ nói điều ngược lại. Annette biết nhiều hơn điều cô ta nói ra ư? Sự phủ nhận của cô ây chỉ có mục đích đánh lừa bọn nghe trộm thôi ư? về điểm đó cậu không biết nghĩ sao.
Nhưng một nỗi lo lắng khẩn thiết hơn xua đi các nỗi khác. Bị trói chặt như vậy, cậu có cắt được dây trói không? Cậu thận trọng thử cứa lưỡi dao lên dây trói hai cổ tay. Khó khủng khiếp và cậu bật kêu “ái” đau đớn khi lưỡi dao cứa vào thịt. Nhưng, chậm rãi và bướng bỉnh, cậu tiếp tục cứa cho đến khi dây đứt. Ngay khi tay được tự do, phần còn lại dễ hơn. Năm phút sau cậu đứng dậy được dù đôi chân tê cứng. Cậu băng lại cổ tay rồi ngồi lên giường suy nghĩ. Conrad đã thu lại chìa khóa, cậu không còn trông chờ được vào Annette nữa. Chỉ có một lối ra là cái cửa, cậu phải đợi cho đến khi hai người kia quay lại. Nhưng đến khi họ quay lại...
Tommy mỉm cười. Cậu thận trọng đi trong bóng tối và tìm thấy bức tranh kia. ít nhất thì kế hoạch đầu tiên của cậu cũng sắp được thực hiện. Bây giờ cậu chỉ còn phải chờ đợi và cần chờ.
Đêm trôi qua thật chậm. Hàng giờ nối tiếp nhau vô tận. Cuối cùng, Tommy nghe thấy tiếng bước chân. Cậu đứng dậy, nín thở, tay nắm chắc bức tranh. Cửa mở, ánh sáng yếu ớt rọi vào gian phòng. Conrad lại gần cái đèn để châm lên. Tommy tiếc đứt ruột là hắn ta lại vào đầu tiên. Cậu đã muốn vật nhau với Conrad. Số 14 vào theo. Khi hắn vừa chạm vào ngưỡng cửa, Tommy nện một cú trời giáng vào đầu hắn bằng bức tranh lồng kính. Số 14 gục xuống trong tiếng kính vỡ loảng xoảng. Một giây sau, Tommy vọt ra ngoài, đóng cửa lại. Sẵn có chìa trong ổ, cậu khóa một vòng và rút chìa đúng lúc ở bên kia cửa, Conrad vừa đạp cửa vừa chửi như mưa.
Tommy chần chừ một giây, ở tầng trên, có tiêng động rồi giọng của tên người Đức:
- Gott im Himnel, Conrad! Có chuyện gì thế?
Tommy cảm thấy một bàn tay nhỏ trong tay mình. Annette đứng sau cậu. Cô ta chỉ cho cậu một cái thang lung lay có vẻ dẫn lên tầng áp mái.
- Nhanh lên! Trèo lên!
Cô leo lên trước và họ lên một cái kho đầy bụi bậm và đồ đạc cũ. Tommy nhìn quanh.
- Nhưng đây là một cái ổ chuột! Không có lối ra!
Cô gái trẻ đặt tay lên môi.
- Suỵt, đợi đấy.
Cô quay lại cầu thang, hiỏng tai nghe tên Conrad vẫn đập ầm ầm vào cửa. Tên người Đức và một tên khác thử phá cửa.
- Chúng tưởng rằng anh vẫn còn ở bên trong. Chúng không nghe thấy lời Conrad nói. Cái cửa quá dầy.
- Tôi tưởng rằng có thể nghe được tiếng nói trong phòng?
- Có lỗ nhìn trộm trên tường nhưng bọn chúng không nghĩ đến. Chúng chỉ có một ý định trong đầu: Phải vào phòng.
- Ừ... nhưng...
- Tin tôi đi.
Cô cúi xuống. Dưới cặp mất ngạc nhiên của Tommy cô buộc một cái dây thừng dài vào quai một cái bình rạn nứt. Rồi cô quay lại phía Tommy:
- Anh có khóa cửa không?
- Có.
- Đưa cho tôi.
Cậu đưa nó cho cô.
- Tôi quay xuống tầng dưới dây. Cậu có thể xuống đến nửa cầu thang rồi nhảy ra phía sau để không ai trông thấy. Ở góc đó có một cái tủ to, hãy trốn sau tủ. Cầm lấy đầu sợi dây này và khi tôi làm cho bọn kia đi ra... thì kéo lên! Kéo mạnh!
Và trước khi cậu kịp hỏi thêm, cô đã đi xuống.
- Trời ơi! Trời ơi! Cái gì thế này? - Cô kêu lên khi gặp cả bọn.
Người Đức quay lại chửi rủa như bị nhổ răng:
- Cút ra khỏi đây, đồ... Vào phòng mày đi!
Nhanh nhẹn và mềm dẻo, Tommy nhảy ra sau cái thang. Chừng nào bọn chúng còn chưa quay lại thì còn tạm ổn. Cậu nấp trong bóng tối của cái tủ. Bọn kia vẫn đứng giữa cái thang và cậu.
- A!
Annette giả bộ nhớ ra điều gì rồi kêu lên:
- Chúa ơi, chìa, chìa khóa đây!
Người Đức giằng lấy và mở cửa. Conrad ra đi làu nhàu chửi rủa.
- Nó đâu? Các anh có thấy nó không?
- Chúng tôi chẳng nhìn thấy ai cả - Người Đức trả lời giọng nghẹn lại - Anh bảo sao?
Conrad văng ra câu chửi:
- Nó trốn rồi.
- Không thể được! Nó phải đi qua mặt chúng tôi!
Đúng lúc đó, Tommy kéo sợi dây với một nụ cười ngây ngất. Tiếng ầm ĩ nổi lên trên nhà kho. Trong nháy mắt chúng lao về phía cái thang và biến vào bóng tối. Nhanh như tia chớp, Tommy dời chỗ nấp nhảy bốn bậc một xuống thang rồi kéo cô gái trẻ chạy theo. Không có ai ở cổng. Cậu mở khóa và tháo xích. Cánh cửa rất chắc rồi cũng phải mỏ ra. Khi cậu quay lại nhìn, Annette đã biết mất. Tommy ngây ra như hóa đá. Cô ta lại leo lên rồi à? Sao lại điên rồ thế nhỉ? Nóng ruột sôi sục nhưng cậu vẫn không đi thêm bước nào. Cậu sẽ không đi mà không có cô. Đột nhiên, từ tầng trên, cậu nghe tên người Đức la hét và giọng của Annette, trong trẻo và rõ ràng:
- Trời ơi, đúng! Nó chạy rồi! Nhanh lên! Ai có thể tưởng tượng ra việc này!
Tommy đứng yên, không nhúc nhích, cô gái ra lệnh cho cậu chạy đi ư? Cậu nghĩ ngay ra điều đó, rồi cô lại hét to hơn:
- Đây là một ngôi nhà ghê tởm. Tôi muốn quay lại nhà Marguerite! Nhà Marguerite! Nhà Marguerite...
Tommy chạy đến chân thang. Cô muốn cậu đi một mình, không có cô? Nhưng tại sao? Cô cần phải đi với cậu. Đột nhiên, tim cậu đập hoảng hốt. Conrad đang chạy xuống thang. Hắn rú lên hoang dại khi nhìn thấy cậu. Bọn kia theo sau. Tommy đấm thẳng vào Conrad bằng tay phải: Cậu giáng trúng hàm và hắn lăn quay thành một đống. Tên thứ hai vấp phải hắn cũng lộn nhào. Từ trên cầu thang, một tiếng súng nổ và viên đạn sượt qua tai Tommy. Cậu hiểu rằng muốn thoát chết thì phải chạy càng nhanh càng tốt. Cậu không thể làm được gì cho Annette nữa. Ít nhất cậu cũng thấy hả hê vì cú đấm như sấm sét vào Conrad.
Cậu vọt qua cổng và sập nó lại. Khu phố văng tanh. Trước nhà có một cái ô tô của người đưa bánh mì. Chính trong chiếc xe này nhẽ ra cậu sẽ bị chở đi... và thi thể cậu sẽ được tìm thấy cách Soho mấy kilômét. Tên lái xe chồm lên vỉa hè định chặn cậu lại. Một lần nữa, cậu lại phải sử dụng đến nắm đấm và tên lái xe gục xuống. Tommy vắt chân lên cổ, vừa kịp. Cánh cổng mở và đạn vãi như mưa về phía cậu. May mắn, chẳng viên nào trúng cậu. Cậu rẽ ở góc phố. “Chúng không thể tiếp tục bắn vì sẽ làm cảnh sát chú ý - Cậu nghĩ - Mình ngạc nhiên vì chúng đã liều như vậy”.
Nghe tiếng chân đuổi theo, cậu tăng tốc gấp đôi. Ngay khi ra khỏi các phố nhỏ, cậu sẽ an toàn. Chắc phải có một viên cảnh sát làm việc đâu đây. Không, cậu cũng không muốn cảnh sát can thiệp. Điều đó có nghĩa là phải giải thích và làm cho tất cả mọi người phải lúng túng. Một phút sau, cậu mừng rỡ vì gặp may: Cậu vấp phải thân hình một người nằm dưới đất và người này kêu thét lên rồi chạy đi. Tommy chui vào dưới một cái vòm cổng. Một phút sau, cậu vui thích nhìn thấy bọn người đuổi theo cậu trong đó có tên người Đức chạy theo dấu vết của người say rượu.
Tommy ngồi xuống đất thở hổn hển. Rồi cậu từ từ đi về hướng ngược lại. Lúc đó là 5 giờ 30 sáng. Mặt trời lên rất nhanh. Đến chỗ rẽ đầu tiên, cậu đi qua một viên cảnh sát nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, thật là bực mình nhưng khi đưa tay lên mặt, cậu bật cười: từ ba ngày nay cậu chưa tắm rửa cũng chẳng cạo râu. Chắc trông cậu kinh khủng lắm!
Không điệu bộ nữa, cậu đi thẳng đến một nhà tắm kiểu Thổ mở cửa suốt đêm. Khi cậu quay ra, mặt trời đã lên cao và cậu lại cảm thấy có khả năng tiến hành những dự định mới.
Đầu tiên cậu phải đi ăn vì cậu chẳng ăn gì từ bữa trưa hôm qua. Cậu vào một tiệm rượu, gọi trứng, thịt xông khói và cà phê.
Cậu trả tiền rồi đi về hướng Whitehall, ở đó cậu đưa danh thiếp và nói “khẩn cấp”. Vài phút sau cậu đã đứng trước mặt một người đàn ông rầu rĩ và mỏi mệt, ở đây ông mang tên là Carter. Khuôn mặt ông biểu lộ sự không bằng lòng:
- Câu cũng biết rõ là cậu không nên đến gặp tôi ở đây! Tôi nghĩ điều đó là rõ ràng, phải không?
- Rất rõ ràng, thưa ông. Nhưng tôi nghĩ là điều này rất quan trọng và không nên để mất thời gian.
Rất ngắn gọn, cậu kể lại những điều trông thấy trong vài ngày qua. Carter ngắt lời cậu để ra vài lệnh khó hiểu qua điện thoại. Tất cả vẻ bực bội đã biến mất trên mặt ông ta. Khi Tommy nói xong, ông ta tán thành nhiệt liệt:
- Tuyệt vời. Mỗi phút đều quan trọng. Tôi e rằng chúng ta đã bị muộn rồi. Chúng không chờ đợi đâu. Chúng sẽ chuồn thôi. Có thể chúng đã để lại phía sau vật gì có thể chỉ dẫn cho chúng ta. Chúng ta phải có trong tay vật gì đó đủ nghiêm trọng để các nhà chức trách đừng dúng mũi vào, làm hỏng việc. Cậu nói rằng hai người trong chúng cậu thấy quen mặt à? Hãy nhìn qua những tấm ảnh này xem cậu có nhận ra hắn không?
Khi Tommy chìa một tấm ảnh cho Carter, ông này giật mình, sửng sốt:
- Ơ kìa, Westway! Tôi chưa bao giờ ghĩ rằng đó là hắn! Hắn tỏ ra là người trung tập. Còn về người kia, tôi có thể đưa ra vài giả thiết. - Ông chìa một tấm ảnh khác cho Tommy và mỉm cười khi thấy cậu kêu lên - Vậy là tôi đúng! Một người Ailen! Một thành viên của nghị viện và hoạt động lén lút trong bóng tối! Chúng tôi cũng nghi ngờ hắn nhưng không có bằng chứng nào. Cậu đã làm việc tốt lắm, chàng trai ạ. Ngày đó sắp tới, cậu nói thế phải không? Chúng ta còn rất ít thời gian... đúng rất ít thời gian.
- Nhưng...
Tommy chần chừ và Carter đọc được ý nghĩ của cậu.
- Chúng ta chơi trò sấp ngửa nhưng cứ thu xem sao. Tuy vậy nếu tài liệu đó lộ ra thì chúng ta thua cuộc. Nước Anh sẽ đắm chìm trong tình trạng vô chính phủ hỗn loạn. Cái gì đấy? Ô tô à? Đi nào, Beresford. Chúng ta đi xem lại căn nhà đó.
Hai viên cảnh sát đứng gác trước căn nhà ở Soho. Viên thanh tra báo cáo với Carter và đồng nghiệp của anh ta nói với Tommy.
- Bầy chim đã bay đi hết như chúng ta đã lường trước. Tuy vậy chúng ta cũng nên đi vào nhà.
Xem lại ngôi nhà hoang vắng, Tommy tưởng mình mơ. Mọi vật vẫn ở nguyên chỗ cũ. Căn phòng nhốt cậu vẫn có hai bức tranh trên tường, chiếc bình vỡ vẫn ở trong kho, phòng lớn nơi chúng ngồi họp quanh bàn. Nhưng chẳng đâu có dấu vết một giấy tờ nào. Tất cả tài liệu đã bị tiêu hủy hoặc mang đi. Cũng chẳng có dấu vết của Annette ở đâu cả.
- Điều mà cậu nói với tôi về cô gái làm tôi ngạc nhiên - Carter tuyên bố - Cậu thực sự nghĩ rằng cô ấy đã tự nguyện quay lên à?
- Tôi có cảm giác như vậy, thưa ông. Cô ấy đã trèo lên rất nhanh trong khi tôi cố mở cổng.
- Hừm! Là đàn bà, cô ấy không đủ can đảm để chứng kiến cái chết của một người đàn ông quyến rũ. Tuy vậy, chắc cô ta cùng hội với chúng.
- Tôi khó mà nghĩ rằng cô ta là tòng phạm với chúng, thưa ông. Cô ta có vẻ hoàn toàn khác chúng.
- Cô ấy xinh xắn chứ gì? - Carter hỏi với một nụ cười làm cho Tommy đỏ mặt đến tận chân tóc.
Hơi xấu hổ, cậu phải công nhận rằng Annete đúng hơn là một cô gái đẹp.
- À, cậu đã đến chỗ cô Tuppence chưa? Cô ấy tới tấp gửi thư cho tôi về chuyện của cậu.
- Tuppence? Tôi e rằng cô ấy đã hoảng hốt quá. Cô ấy đã đến chỗ cảnh sát phải không? Không à? Vậy thì tôi tự hỏi làm sao chúng phát hiện ra nhân thân của tôi.
Vì Carter có vẻ không hiểu, Tommy giải thích.
- Cũng lạ lùng thật đấy - Carter trầm ngâm nói - Ít ra thì chúng cũng không tình cờ nói đến khách sạn Ritz đâu.
- Có thể thế, thưa ông, nhưng chúng đã được thông báo về nhân thân của tôi.
- Đằng nào thì chúng ta cũng không còn việc gì làm ở đây - Carter nói và nhìn quanh - Hay anh đi ăn trưa với tôi đi?
- Cảm ơn vô cùng, thưa ông. Tôi nghĩ là tôi nên đi tìm Tuppence thì hơn.
- Tất nhiên rồi. Hãy chuyển cho cô ấy lời chào của tôi và nói với cô ấy là đừng vội chôn cậu nhanh thế vào lần sau.
- Tôi sống dai lắm ông ạ. - Tommy cười trả lời.
- Tôi thấy rồi. Tạm biệt và nhớ rằng cậu đã ghi được điểm rồi đấy. Hãy chú ý đến mình nhé.
- Vâng, thưa ông. Cảm ơn.
Không chậm trễ, Tommy gọi taxi và đi đến Ritz, sung sướng vì làm cho Tuppence ngạc nhiên. “Mình tự hỏi cô ấy đã làm gì suốt thời gian vừa qua - Cậu nghĩ - Chắc cô ấy đã săn đuổi Rita. À mà chính là về bà ta mà Annette đã nói khi cô kêu lên ‘Marguerite’. Vào lúc đó mình đã không nghĩ ra”.
Tommy không thích ý nghĩ đó: nó chứng tỏ rằng bà Vandermeyer và cô gái trẻ rất quen biết nhau.
Chiếc taxi dừng lại trước khách sạn Ritz. Tommy lao vào tiền sảnh nhưng cậu đã bị cụt hứng. Cô Cowley đã đi ra ngoài mười lăm phút trước.