---~~~mucluc~~~---

Dịch giả: Lê Thu Hà
Chương 22
Ở chỗ ngài Thủ tướng

     gài Thủ tướng bực bội gõ tay lên bàn, mặt ngài lộ rõ vẻ chán nản. Ngài tiếp tục đối thoại với Carter:
- Tôi không hiểu gì hết. Vậy ông thực sự tin răng tình hình cũng chưa đến nỗi tuyệt vọng à?
- Đấy có vẻ là điều mà chàng trai trẻ nghĩ.
- Cho tôi xem lá thư nào.
Carter chìa cho ông ta lá thư của Tommy với nét chữ to tướng kiểu trẻ con.
“Ông Carter quý mến.
Tôi vừa phát hiện ra một điều làm tôi bị bất ngờ. Cũng có thể là tôi đi sai đường nhưng tôi lại không nghĩ thế. Nếu những kết luận của tôi là chính xác thi cô gái trẻ ở Manchester không phải là Jane Finn. Tất cả đã được dàn dựng. Cái gói là giả mạo cũng như tất cả việc còn lại, với mục đích làm chúng ta tưởng rằng trò chơi đã kết thúc.
Điều đó làm cho tôi nghĩ rằng chúng ta đã ở rất gần sự thật. Tôi nghĩ rằng tôi biết cô Jane Finn thật sự và tài liệu đang nằm ở đâu. Tất nhiên đấy chỉ là giả thiết nhưng tôi cảm thấy mình không lầm. Dù sao thì tôi cũng gửi kèm theo đây cho ông một phong thư có niêm phong: Tôi khẩn khoản yêu cầu ông đừng mở nó ra trước thời điểm cuối cùng. Và tôi nói tại sao: Tôi nghĩ rằng chỗ quần áo của Tuppence mà người ta đã tìm thấy cũng chỉ là trò lừa gạt và cô ấy cũng chả hề chết đuối đâu. Đơn giản chỉ vì đến nước cuối cùng chúng đã thả cho Jane Finn chạy đi với hy vọng cô ấy sẽ phục hồi lại trí nhớ và đi thẳng đến chỗ giấu tài liệu. Tất nhiên, đối với chúng đây quả là một sự mạo hiểm lớn, vì cô ấy biết tất cả tổ chức của chúng, nhưng chúng sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tìm ra tài liệu. Nếu chúng biết tài liệu đã nằm trong tay chúng ta thì hai cô gái hết hy vọng sống. Tôi sẽ cố gắng tìm ra Tuppence trước khi Jane Finn thoát ra.
Tôi muốn có một bản copy bức điện đã được gửi cho Tuppence ở Ritz. Ngài James Peel Edgerton nói với tôi rằng ông có thể kiếm nó giúp tôi. Ông ta thật là thông minh.
Còn một việc cuối cùng: ông phải luôn luôn cử người theo dõi ngôi nhà ở Solo cả ngày lẫn đêm.
Người luôn tận tụy với ông
Tommy Beresford”.
- Thế còn cái phong bì niêm phong đâu? - Ngài Thủ tướng hỏi.
Carter bắt buộc phải mỉm cười:
- Trong két sắt ở ngân hàng. Tôi không muốn mạo hiểm một tí nào.
- Ông không nghĩ rằng, - Ngài Thủ tướng gợi ý, sau khi chần chừ một lát - tốt hơn cả là chúng ta mở nó ra ngay bây giờ à? Tất nhiên chúng ta cần đặt nó ở nơi an toàn nếu như giả thiết của chàng trai là đúng. Không một ai biết rằng chúng ta đã đọc nó đâu.
- Tôi không dám tin chắc như ngài. Chúng ta đang bị gián điệp rập rình xung quanh. Ngay khi chúng biết thì mạng sống của hai cô gái sẽ bị đe dọa. Không, chàng trai đó đã tin tưởng ở tôi và tôi sẽ không phản cậu ấy.
- Được, được, vậy thì chờ thôi. Chàng trai ấy thực ra là ai nhỉ?
- Nhìn bên ngoài cậu ấy là một thanh niên Anh như bao thanh niên khác, khỏe mạnh và hơi vụng về. Chậm trong suy nghĩ, không giàu trí tưởng tượng lắm, nhưng không hay nhầm lẫn. Anh ta suy nghĩ chậm nhưng đã định làm gì thì không bỏ cuộc. Cô gái trẻ thì lại hoàn toàn khác. Nhậy bén hơn nhưng ít suy xét hơn. Họ hợp thành một cặp hấp dẫn và một hội hiệu quả: cân bằng và năng động.
- Cậu ấy có vẻ tin ở kế hoạch của mình. - Thủ tướng lẩm bẩm.
- Vâng và đấy cũng là điều tôi hy vọng. Cậu ấy thuộc loại người dè dặt, phải rất chắc chắn rồi mới đưa ra ý kiến.
Người kia mỉm cười.
- Và cậu bé này sẽ chiến thắng tên tội phạm lớn nhất thời nay à?
- Vâng, cậu bé này như ngài nói, nhưng trong bóng tối, phía sau cậu ấy tôi nghi rằng còn có một người khác...
- Ai?
- Peel Edgerton.
- Peel Edgerton? - Ngài Thủ tướng ngạc nhiên lặp lại.
- Vâng. Tôi cảm thấy sự hiện diện của ông ta trong vụ việc này. - Ông ta cầm lấy lá thư - Ông ta ở đó hoạt động trong bóng tối, thầm lặng, kín đáo... Tôi luôn nghĩ rằng nếu có một người có khả năng đối đầu với Ông Brown, thì người đó là Peel Edgerton. Vả lại, ông ta vừa gửi cho tôi một yêu cầu.
- Thế à?
- Ông ấy gửi cho tôi một mảnh cắt từ tờ báo Mỹ nói về tử thi của một người đàn ông tìm thấy trên bến cảng New York, khoảng ba tuần trước. Ông ấy đề nghị tôi thu thập mọi thông tin có thể có về vụ này.
- Rồi sao?
Carter nhún vai:
- Tôi cũng không biết gì nhiều. Một gã còn trẻ, khoảng ba mươi lăm tuổi, ăn mặc nghèo nàn, hoàn toàn biến dạng. Người ta đã không thể nhận dạng được hắn.
- Và anh tin rằng có mối liên quan giữa hai vụ việc này à?
- Vâng. Nhưng tôi có thể nhầm - Sau một lát im lặng, Carter nói tiếp - Tôi đã yêu cầu Peel Edgerton đến gặp chúrg ta và ông ấy sắp tới. Chúng ta sẽ không moi được gì từ ông ta đâu nếu ông ấy không muốn nói. Ông ấy luôn thận trọng như tất cả những người đại diện cho pháp luật. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, ông ta có thể làm rõ một hoặc hai điểm trong lá thư của cậu Beresford! Ơ kìa!... Ông ta đây rồi!
Hai người đàn ông đứng dậy đón khách.
“Có thể đây là người kế nhiệm ta”, ngài Thủ tướng hài hước nghĩ.
- Chúng tôi đã nhận được thư của cậu Beresford - Carter tuyên bố đi thẳng vào chủ đề chính - Ông đã gặp cậu ấy rồi chứ?
- Không. - Ngài James trả lời.
- Ồ! - Carter ngạc nhiên.
- Nhưng cậu ấy đã gọi điện cho tôi. - Ông luật sư công nhận, tay sờ cằm và mỉm cười.
- Ông có ngại nhắc lại cuộc nói chuyện cho chúng tôi nghe không?
- Không. Cậu ta đã cảm ơn tôi về bức thư trong đó tôi đã dành cho cậu ấy một công việc. Rồi cậu ấy đã nhắc tôi nhớ lại một việc tôi đã nói với cậu ấy ở Manchester về bức điện nhằm làm cho cô Cowley rơi vào bẫy. Tôi đã hỏi cậu ấy có điều gì mới không. Cậu ấy trả lời rằng trong ngăn kéo ở phòng cậu Hersheimmer, cậu ấy đã phát hiện ra một tấm ảnh. Tôi hỏi cậu ấy bức ảnh có ghi tên và địa chỉ của mọi người thợ ảnh ở Caliphonia không. Cậu ấy trả lời “Có, đúng thế”, rồi cậu ấy nói thêm chi tiết mà tôi không biết đấy là ảnh của Annette, cô gái Pháp đã cứu sống cậu ấy.
- Gì cơ?
- Đúng thế đấy! Muốn biết thêm, tôi hỏi cậu ấy đã làm gì với tấm ảnh. Cậu ấy trả lời là vẫn để nguyên chỗ cũ. - Con người của pháp luật im lặng một lát rồi nói - Đấy là điều cậu ấy đã làm. Cậu thanh niên đó biết làm cho trí óc hoạt động. Phát hiện đó thật là may mắn. Tất nhiên từ giờ phút đó mọi thứ đảo lộn. Cậu Beresford đã nhận ra điều đó một mình, không cần tôi nói. Nhưng còn về chuyện cô Cowley, cậu ấy không biết nghĩ sao. Cậu ấy muốn biết tôi có nghĩ là cô ấy còn sống không. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi trả lời cậu ấy rằng có nhiều khả năng cô ấy còn sống, rồi nói đến bức điện.
- Rồi sao nữa?
- Tôi đã khuyên cậu ấy hỏi ông bản sao của bức điện gốc. Tôi đã nghĩ ra. Sau khi cô Tuppence ném bức điện vào lò sưởi, người ta có thể tẩy xóa và thay đổi vài từ, nhằm mục đích đẩy người đi tìm cô theo dấu vết giả tạo.
Carter có vẻ tán thành ý kiến, rút ra một mảnh giấy từ trong túi và đọc.
“Đi ngay lập tức đến Astley Priors, Gatehouse, Kent. Có tin mới
Tommy”
- Thật là đơn giản và tài tình. Thay đổi vài từ và cuộc chơi đã bắt đầu! Và họ đã bỏ qua một dấu hiệu quan trọng nhất.
- Dấu hiệu nào?
- Theo cậu phục vụ thì cô Cowley đã muốn đi đến Charing Cross. Họ đã quá tự tin và tưởng rằng cậu bé đó đã lầm.
- Thế bây giờ cậu Beresford đang ở đâu?
- Ở Gatehouse, vùng Kent, nếu tôi không nhầm.
Carter tò mò nhìn ông ta:
- Tôi ngạc nhiên là ông đã không đi đến đó, ông Peel Edgerton.
- Tôi đang bận một việc quan trọng.
- Tôi nghĩ là ông đang nghỉ phép?
- Cứ cho là việc này đã không được giao cho tôi một cách chính thức. Nói đúng hơn là tôi đang nghiên cứu hồ sơ. Các ông có tin gì mới về chàng trai người Mỹ không?
- Không, cần xác định nhân thản của anh ta lắm à?
- Ồ! Nhân thân của anh ta tôi biết rồi! Tuy rằng tôi chưa đủ khả năng cung cấp bằng chứng.
Hai người kia không hỏi nữa, họ biết rằng chỉ mất thời gian mà thôi.
- Điều tôi không hiểu, - Đột nhiên ngài Thủ tướng nói - là làm thế nào mà tấm ảnh đó lại ở trong ngăn kéo của ông Hersheimmer.
- Nó vẫn luôn ở đó, chưa mang ra bao giờ. - Ông luật sư gợi ý!
- Và viên thanh tra giả? Thanh tra Brown?
- Ồ! Ngài James chỉ nói vậy. - Ông ta đứng lên - Tôi không làm phiền các vị nữa. Hãy lo việc nước đi. Còn tôi, tôi về với công việc của tôi.
Hai ngày sau, Julius Hersheimmer từ Manchester về. Trên bàn viết, cậu thấy lá thư của Tommy:
“Hersheimmer thân mến,
Xin lỗi vì đã quá lời. Nếu không gặp lại anh thì tạm biệt nhé! Người ta đã đề nghị tôi đến làm việc ở Argentine, tôi không còn gì việc gì làm tốt hơn là chấp nhận nó.
Bạn anh Tommy”
Một nụ cười kỳ lạ hiện ra trên mặt Julius. Anh ta ném bức thư vào sọt:
- Thật là đại ngốc! - Anh ta lẩm bẩm.