---~~~mucluc~~~---

Dịch giả: Lê Thu Hà
Chương 26
Ông Brown

     ời tuyên bố đó gây hiệu quả như một trái bom. Sững sờ như hóa đá, hai cô gái kinh ngạc nhìn nhau. Ông luật sư lấy từ bàn giấy ra một mảnh cắt từ tờ báo và chìa cho Jane. Tuppence đọc qua vai Jane: đấy là mục “tin tức khắp nơi” mà Carter đã biết và kể lại về cái chết bí ẩn của một người đàn ông ở New York.
- Như tôi đã nói với cô Tuppence, - Con người của pháp luật nói - tôi đã gắng sức chứng minh điều không thể thành có thể. Điều khó khăn nhất là phải chỉ ra Julius Hersheimmer chỉ là một cái tên giả mà hắn đội lốt. Khi tôi đọc được mẩu tin này, vấn đề của tôi đã được giải quyết. Julius Hersheimmer thật đã quyết định tìm hiểu về cô em họ của anh ta. Anh ấy đã đi về miền Tây, ở đó anh ấy đã tìm được dấu vết cô gái và lấy được tấm ảnh của cô gái, rất có lợi cho việc tìm kiếm. Trước khi kịp rời New York, anh ta đã bị tấn công và đã bị giết chết. Xác chết của anh ta đã bị chúng mặc quần áo cũ và chúng đã làm biến dạng anh ta để ngăn cản mọi ý định xác định nhân thân của người chết. Ông Brown đã thế chỗ anh ta và lên tàu sang nước Anh ngay buổi tối hôm đó. Không một người quen nào của ông Hersheimmer thật gặp được ông trước chuyến đi. Vả lại, nếu có gặp đi nữa thì cũng chẳng ăn thua vì hắn bắt chước ông ta một cách hoàn hảo. Từ đó hắn đã làm việc tay trong tay với những người rất say mê, kiên trì, bền bỉ để tìm ra cô gái mất tích. Hắn đã khám phá ra mọi bí mật của họ. Một lần duy nhất, hắn suýt bị bại lộ. Bà Vandermeyer biết bí mật của hắn. Hắn buộc phải biếu người đàn bà này một số tiên khổng lồ. Nếu không có sự thay đổi chiến thuật một cách may mắn của cô Tuppence thì bà ta đã rời khỏi căn hộ trước khi chúng ta kịp đến rồi. Sợ hãi bị phản bội đã làm hắn bối rối: hắn đã phạm phải một hành động tuyệt vọng, ngây thơ tưởng rằng chúng ta không nghi ngờ hắn. Hắn suýt nữa thành công...
- Tôi đã tin tưởng ở hắn - Jane thì thầm - Hắn có vẻ là một trang nam nhi quân tử.
- Ông Julius Hersheimmer đã là một người tuyệt vời, còn Ông Brown là một nghệ sĩ đại tài. Nhưng hãy hỏi cả cô Tuppence nữa xem cô ta cũng có những nghi ngờ gì.
Không nói một lời, Jane quay về phía Tuppence.
- Tôi không muốn nói cho cô vì sợ cô buồn. Hơn nữa tôi cũng chả dám nói là chắc chắn. Nếu đấy đúng là Ông Brown thì tôi vẫn không hiểu tại sao ông ấy giúp chúng tôi chạy trốn.
- Thế có phải chính là Julius Hersheimmer đã giúp các cô chạy trốn không?
Tuppence kể lại một cách vắn tắt những sự kiện đã xảy ra trong buổi tối hôm đó và điều đó không có cách nào lý giải được cách xử sự của Julius.
- Cô không hiểu à? Còn tôi thì có đấy. Anh bạn Bersford cũng vậy. Cách cứu vãn cuối cùng là phải để cho Jane Finn trốn thoát. Và cuộc trốn chạy của cô ta phải được tổ chức sao cho cô ấy không nghi ngờ gì là nó được sắp đặt. Bởi vậy, bọn chúng đã không ngăn cản anh Bersford quanh quẩn ở vùng đó và thậm chí còn gặp được các cô nữa. Bọn chúng định loại bỏ cậu ta vào lúc thích hợp. Vậy là Julius Hersheimmer xuất hiện, hào hiệp như một anh hùng thời cổ đại và bắt cóc các cô. Những viên đạn bay ra, rít lên nhưng không trúng một ai cả. Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra? Các cô sẽ đi thẳng đến ngôi nhà ở Soho. Rồi để đảm bảo an toàn cho tài liệu, rất có thể Jane sẽ giao nó cho ông anh họ. Thế rồi, tôi nghĩ rằng cả hai cô sẽ gặp một tai nạn nào đó. Các cô đã biết quá nhiều. Thật phúc cho các cô. Tôi công nhận là hắn đã lừa được tôi. Nhưng có ai đó đã không để cho hắn lừa mình!
- Tommy à? - Tuppence hỏi khẽ.
- Phải. Đúng lúc kẻ thù định loại bỏ cậu ta, cậu ta đã tỏ ra rất khôn lanh. Tuy vậy, tôi vẫn chưa yên tâm về số phận của cậu ta.
- Tại sao?
- Bởi vì Julius Hersheimmer là Ông Brown, - Ngài James trả lời cụt lủn - và một người đàn ông dù có súng vẫn chưa đủ để đối chọi với Ông Brown.
- Chúng ta có thể làm gì đây? - Tuppence hỏi, mặt tái nhợt.
- Không làm được gì hết trước khi đến ngôi nhà ở Soho. Nếu Beresford vẫn chiếm ưu thế, chúng ta sẽ không phải lo gì nữa. Còn nếu không phải thế, kẻ thù của chúng ta sẽ thấy là... chúng ta không đến tay không?
Ông ta kéo ngăn bàn và lấy ra một khẩu súng rồi cho nó vào túi áo khoác.
- Chúng ta đã sẵn sàng. Cô Tuppence, sẽ thật vô ích nếu gợi ý rằng chúng tôi có thể đến đó mà không có cô.
- Đúng là hoàn toàn vô ích.
- Nhưng ngược lại, tôi có thể gợi ý rằng cô Finn nên ở lại đây. Cô ấy sẽ được an toàn. Và tôi thấy cô ấy đã kiệt sức vì các thử thách đã phải trải qua.
Nhưng, trước sự ngạc nhiên của Tuppence, Jane đã chối:
- Không. Tôi đi theo các vị. Tài liệu đã được giao phó cho tôi và tôi phải hoàn thành nhiệm vụ cho đến chi tiết cuối cùng, vả lại tôi thấy khỏe hơn rồi.
Chiếc xe của ngài James lên đường. Suốt cuộc hành trình, trái tim Tuppence đập như muốn nổ tung. Mặc dù vẫn rất lo lắng cho số phận của Tommy, cô cũng vẫn cảm thấy rất phấn khích. Cuối cùng, họ sẽ đạt được mục đích.
Chiếc xe dừng lại trên phố và họ bước xuống. Ngài James lại gần viên cảnh sát mặc thường phục đang đứng gác, nói vài câu rồi quay lại chỗ các cô gái:
- Chưa có một ai vào trong căn nhà này cả. Chắc chắn như vậy vì cả mặt kia của ngôi nhà cũng đang được canh gác. Bất cứ ai định vào nhà sau chúng ta sẽ bị bắt ngay tại chỗ. Chúng ta vào chứ?
Một viên cảnh sát đưa chìa khóa cho họ. Tất cả mọi người đều biết mặt ngài James, vả lại họ cũng đã nhận được lệnh về Tuppence. Chỉ có Jane là họ hoàn toàn không biết là ai. Cả ba người đi vào trong ngôi nhà và khép cửa lại phía sau. Họ từ từ đi lên cái thang với các bậc sắp gẫy. Trên hành lang họ nhìn thấy cái riđô tơi tả đã làm chỗ trú ẩn cho Tommy. Tuppence đã được nghe Jane kể chuyện này khi cô vẫn tưởng cô bé ấy là Annette. Ngay cả lúc này cô vẫn thấy dường như có cái gì ngo nguậy sau tấm riđô như có người ở đó! Ảo giác mạnh đến nỗi cô tưởng như nhìn thấy một bóng người. Thế nếu như Ông Brown - Julius - đang rình mò ở đó thì sao?
Chuyện đó thật vô lý, đương nhiên là thế. Tuy vậy, cô vẫn quay lại để kiểm tra.
Họ bước vào căn phòng đã được dùng làm nơi giam giữ. Ở đó, ít nhất thì cũng chẳng có chỗ nào để mà trốn, Tuppence thở phào và tự rủa mình là đã tưởng tượng quá nhiều... Cô cần phải loại bỏ cái cảm giác kỳ lạ vẫn dai dẳng: “Thế nếu Ông Brown đang ở trong nhà thì sao?” Cái gì vậy? Có tiếng bước chân rón rén trên cầu thang. Ai đó đang ở trong ngôi nhà? Thật lố bịch! Cô trở nên loạn óc mất rồi!
Jane đi thẳng đến bức tranh vẽ Marguerite và cái hộp nữ trang, gỡ nó xuống không chút do dự. Nó phủ đầy bụi và mạng nhện bám chằng chịt. Với con dao nhỏ mà ngài James đưa cho, cô tách lớp bìa màu nâu dán đằng sau bức tranh ra. Mấy trang tạp chí rơi xuống đất, Jane nhặt nó lên. Bóc các mép giấy bị dán lại với nhau, cô rút ra hai tờ giấy mỏng chi chít nét chữ nhỏ xíu. Lần này không phải là giả mạo nữa, mà đây chính là tài liệu thật!
- Cuối cùng, - Tuppence tuyên bố - chúng ta đã có nó!
Đấy là một thời điểm tràn đầy xúc động. Quên cả tiếng cọt kẹt nhè nhẹ, tiếng bước chân tưởng tượng! Cả ba người dán mắt vào những tờ giấy nằm trong tay Jane. Ngài James cầm lấy chúng xem xét.
- Phải rồi - Ông tuyên bố! - Đây chính là dự thảo bản hiệp ước đáng nguyên rủa!
- Chúng ta đã thành công. - Tuppence nói bằng giọng sợ sệt chưa dám tin hẳn.
- Thành công - Ngài James nhắc lại, rồi gấp cẩn thận tài liệu, cho vào trong một quyển sổ nhỏ, trong khi đảo mắt nhìn gian phòng bẩn thỉu - Đây chính là nơi anh bạn trẻ của cô bị giam giữ lâu ngày phải không? Thậy là một nơi kinh tởm. Cô đã nhìn thấy phòng không có cửa sổ và cửa ra vào thì rất dày không? Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, thì không một ai có thể biết gì được.
Tuppence rùng mình, những từ đó gợi lên trong cô nỗi khiếp sợ kỳ lạ. Nếu như quả thật có ai đó trốn trong ngôi nhà thì sao? Ai đó sẽ đóng cái cửa kia lại và bỏ mặc họ chết như những con chuột trong hang. Rồi cô tự hiểu sự vô lý của nỗi sợ hãi đó. Ngôi nhà được cảnh sát canh gác, họ sẽ vào ngay không chậm trễ, phá cửa và tìm kiếm. Cô tự chế nhạo sự ngốc nghếch của mình, đột ngột ngước mắt lên, cô bắt gặp ánh mắt của ngài James.
- Cô Tuppence đã thấy đúng. Cô đang gặp nguy hiểm, cả tôi và cô Finn cũng thế.
- Đúng thế - Jane thú nhận - Thật vô lý nhưng nó mạnh hơn tôi.
- Cô cảm thấy... cũng như chúng ta cùng cảm thấy... sự hiện diện của Ông Brown, có phải thế không?
Tuppence chợt lùi lại.
- Phải - Ngài James nói tiếp - Không còn nghi ngờ gì nữa... Ông Brown đang ở đây...
- Trong nhà này à?
- Trong căn phòng này... Cô còn chưa hiểu à... Tôi là Ông Brown...
Sửng sốt như hóa đá, không thể tin vào tai mình, hai cô nhìn nhau. Nét mặt hắn ta dường như cũng thay đổi. Đứng trước mặt các cô là một người khác đang nở nụ cười ác độc.
- Không một cô nào rời khỏi căn phòng này mà còn sống cả. Các cô vừa nói rằng các cô đã thành công. Tôi đã thành công! Bản tài liệu là của tôi! - Hắn nhìn Tuppence và nụ cười của hắn mở rộng. - Cô có muốn tôi cho cô biết mọi việc đã xảy ra như thế nào không? Sớm hoặc muộn, cảnh sát sẽ tràn vào đây và phát hiện ra ba nạn nhân của Ông Brown. Ba chứ không phải là hai, các cô biết chưa? Nhưng rất may, người thứ ba sẽ không chết mà chỉ bị thương thôi và ông ta có thể miêu tả chi tiết cuộc tấn công. Bản tài liệu ư? Nằm trong tay Ông Brown, đương nhiên là thế! Không một ai có ý nghĩ là đi tìm nó trong túi của ngài James Peel Edgerton cả! (Rồi hắn quay về phía Jane) cô khôn ngoan hơn tôi tưởng nhiều. Tôi chúc mừng cô. Nhưng cô chẳng có cơ hội để lặp lại đâu.
Đúng lúc đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau hắn. Nhưng ngây ngất vì thắng lợi, hắn không quay đầu lại. Hắn thọc tay vào túi áo và từ từ rút khẩu súng ra:
- “Các nhà mạo hiểm trẻ” thua rồi!
Nhưng khi hắn vừa dứt lời, một bàn tay sắt tóm lấy hắn từ phía sau. Khẩu súng của hắn bị giật mất và một giọng kéo dài tuyên bố:
- Chúng tôi bắt được quả tang ông cùng với hiện vật rồi nhé!
Ông luật sư nổi tiếng đỏ bừng mặt lên nhưng ông ta bình tĩnh một cách dễ sợ, ông ta lần lượt nhìn Julius và Tommy.
- Anh đấy à, Tommy? - Ông ta lẩm bẩm - Anh! Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra.
Thấy rằng hắn không hề tỏ ra chống cự, họ nới lỏng tay ra. Nhanh như chớp, hắn đưa tay trái lên miệng, bàn tay có đeo nhẫn mặt đá:
- Ave Cesar, qui morituri te salutant [1]. - Hắn nói và nhìn chằm chằm vào Tommy.
Thế rồi nét mặt hắn biến dạng, hắn gục xuống, co giật trong khi mùi hạnh nhân đang tràn ngập gian phòng.
Chú thích:
[1] Tiếng Latinh trong nguyên bản, đây là “Lời các đấu sĩ La Mã nói lúc đi qua chỗ vua trước khi đi đấu”.