---~~~mucluc~~~---

Dịch giả: Lê Thu Hà
Chương Kết
Và sau đó

     ấy là một lời chúc tụng rất hay, Jane, Julius Hersheimmer nói khi anh ta đưa cô em họ về Ritz trong chiếc Rolls - Royce.
- Lời chúc tụng các nhà phiêu lưu trẻ à?
- Không, lời chúc tụng em ấy chứ. Không một cô gái nào khác trên đời này có thể làm được những gì em đã làm. Em thật là tuyệt vời.
- Em không cảm thấy tuyệt gì cả. Trong thâm tâm, em cảm thấy chán nản và cô đơn, và em nhớ tổ quốc.
- Anh cũng đang định nói với em về điều đó. Anh đã nghe thấy ngài đại sứ chuyển tới em lời mời của vợ ông ta mời em đến chỗ họ. Đây không phải là một ý tồi, nhưng anh có một dự định khác. Jane, anh muốn em hãy trở thành vợ anh. Đừng nói “không” ngay và đừng lo sợ. Anh biết rằng em chưa thể yêu anh được. Nhưng anh, anh đã yêu em ngay từ khi anh nhìn thấy tấm ảnh của em. Và bây giờ khi đã biết em, đơn giản là anh phát điên lên vì em. Nếu em bằng lòng làm vợ anh, anh sẽ không làm cho em buồn. Anh sẽ để cho em thời gian cần thiết. Cũng có thể em sẽ chẳng bao giờ yêu anh. Nếu thế, anh sẽ trả lại tự do cho em. Nhưng anh muốn có quyền được bảo vệ và chăm sóc em.
- Nhưng đấy lại chính là điều mà em mong ước - Cô gái trả lời buồn bã - Em muốn có ai đó bên cạnh em. Anh không thể tưởng tượng được em cảm thấy cô đơn đến thế nào đâu!
- Ồ, có chứ! Vậy thì mọi chuyện đã xong. Và ngay ngày mai, anh sẽ đến gặp ngài Tổng giám mục để ông ấy cho chúng ta một ngoại lệ.
- Ôi, Julius.
- Anh không muốn thúc bách em, Jane. Nhưng hoãn đám cưới của chúng ta thì thật là vô nghĩa. Đừng lo. Anh không dám mong em yêu anh ngay tức khắc.
Đúng lúc đó một bàn tay nhỏ luồn vào tay cậu:
- Julius, em đã yêu anh rồi. Em đã yêu anh ngay tức khắc, trong xe ô tô, khi viên đạn bay sượt qua má anh.
Vài phút sau cô gái trẻ thì thầm:
- Em không biết Londres lắm, Julius, nhưng đường từ Savoy đến Ritz thật sự dài đến thế à?
- Còn phụ thuộc vào đường đi mà người ta chọn. - Julius trả lời không chút bối rối - Chúng ta đã đi vòng qua công viên Regent’s Park.
- Ôi, Julius, anh tài xế sẽ nghĩ gì?
- Vì số tiền lương mà anh trả cho anh ta, anh ta thấy tốt nhất là không nghĩ gì cả! Em biết không Jane, anh đãi tiệc ở Sovoy chỉ có một mục đích là được đưa em về khách sạn. Anh không biết làm cách nào gặp riêng em để nói chuyện. Tuppence và em bám riết lấy nhau như hai con sam. Thêm một ngày nữa là Beresford và anh, bọn anh sẽ phát rồ mất!
- Ồ, bởi vì anh ấy...
- Phải rồi, như một thằng điên!
- Em nghi ngờ điều đó, Jane nói thêm vẻ ưu tư.
- Tại sao?
- Bởi vì Tuppence không nói với em!
- Thế thì em thắng anh rồi. - Julius kết luận.
Jane chỉ cười.
Trong khi đó, những nhà phiêu lưu trẻ, cứng nhắc như công lý, trịnh trọng quá đáng và rất không thoải mái đi về khách sạn Ritz trong một chiếc taxi, không hiểu tại sao cũng đi vòng qua công viên Regent’s Park.
Một nụ cười ngượng ngùng khủng khiếp làm họ co người lại. Không nhận thấy điều gì đã xảy ra, tất cả có vẻ đã thay đổi. Họ câm lặng tê liệt. Tình bạn lâu năm dường như đã bay đi đâu mất. Tuppence mất công vô ích tìm điều gì để nói. Và Tommy cũng vậy.
Căng thẳng và rụt rè, họ thậm chí tránh nhìn nhau.
Cuối cùng, Tuppence cố gắng một cách tuyệt vọng.
- Câu chuyện cũng khá hay phải không?
- Cũng khá!
Lại im lặng.
- Tôi rất thích Julius. - Tuppence vô tình nói.
Câu đó đã kích động Tommy:
- Đừng có cưới cậu ta, cô nghe chưa? Tôi cấm cô đấy.
- Ôi!
- Tôi cấm tuyệt đối, rõ chưa?
- Anh ấy có định cưới tôi đâu. Anh ấy chỉ đề nghị tôi vì lòng tốt thôi mà.
- Tôi không dám chắc thế!
- Tuy vậy, đấy là sự thật. Anh ấy phát điên lên vì Jane. Tôi chắc rằng vào lúc này, anh ấy cũng đang cầu hôn đấy.
- Cô ấy rất hợp với cậu ta. - Tommy đáp lại giọng thấp xuống.
- Cậu không thấy là cô ấy đẹp nhất trong số các cô gái ở Londres à?
- Rõ ràng rồi.
- Nhưng không gì có giá bằng tiền phải không, Tommy? - Tuppence nói vờ ngây thơ.
- Ôi, Tuppence, thôi đi, cậu muốn...
- Tôi rất thích ông bác cậu, Tommy ạ. Cô gái trẻ nói thêm để đánh lạc hướng. À này, cậu làm gì? Cậu chấp nhận lời mời của Carter làm công chức hay cậu chọn đề nghị của Julius, chỗ làm béo bở trong một trang trại ở Mỹ?
- Lời đề nghị của Hersheimmer rất có lợi cho tớ. Thế nhưng tớ sẽ ở lại đất nước thân yêu, cổ kính của chúng ta. Vả lại, cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi ở Londres.
- Tớ chả biết tớ sẽ làm gì ở đó.
- Tớ thì biết đấy.
- Có cả tiền nữa đấy. - Tuppence nhận xét giọng ưu tư và liếc nhìn chàng trai.
- Tiền nào?
- Carter nói rằng mỗi đứa chúng ta sẽ được nhận một tấm séc.
- Cậu đã hỏi ông ấy trị giá bao nhiêu chưa? - Tommy kêu lên.
- Rồi. Nhưng tớ không nói cho cậu đâu.
- Tuppence, cậu thật quá đáng!
- Chuyện vừa rồi thật là vui, phải không?
- Tớ hy vọng rằng chúng ta sẽ còn nhiều cuộc phiêu lưu, mạo hiểm nữa...
- Tuppence, cậu thật tham lam. Lúc này, tớ thấy chán rồi.
- Việc mua sắm cũng khá thú vị đây - Tuppence tư lự nói - Xem nào, mua đồ gỗ cổ này, những tấm thảm phương Đông này, màn cửa băng lụa, một cái bàn đánh véc-ni cho phòng ăn và một cái đi-văng với hàng đống gối dựa!
- Khoan đã, một phút thôi! Để làm gì cơ chứ?
- Để dùng cho một ngôi nhà... nhưng tớ thiên về một căn hộ hơn.
- Căn hộ nào?
- Cậu tưởng rằng tớ ngại không dám nói ra à? Không, điều đó không làm tớ thấy xấu hố chút nào. Cho căn hộ của chúng ta.
- Ôi, em yêu quý! - Tommy thốt lên và ôm cô vào lòng - Anh đã quyết định bắt chính em phải nói ra điều đó! Anh thấy cần phải trả đũa cái cách mà em đã mắng anh mỗi lần anh muốn tỏ ra tình cảm một chút!
Tuppence quay mặt về phía anh:
- Tommy, anh vẫn chưa thật sự hỏi em. Cái mà bà nội của chúng ta gọi là “lời cầu hôn ấy mà”. Nhưng sau khi nghe chàng ngốc Julius nói điều đó, em thấy nên miễn cho anh thì hơn.
- Đằng nào thì em cũng chẳng có thể làm gì khác ngoài lấy anh, vậy thì cần gì nào?
- Sẽ rất tuyệt! - Tuppence đáp lời - Hôn nhân được coi là một nơi trú ẩn, lánh thân, đỉnh cao của hạnh phúc hoặc của sự gò bó và còn nhiều điều khác nữa. Nhưng em, em biết rằng nó là...
- Là gì?
- Một cuộc phiêu lưu, mạo hiểm.
- Và thậm chí là một cuộc phiêu lưu thiêng liêng! - Tommy kết luận.
HẾT

Xem Tiếp: ----