Dịch giả: Cao Tự Thanh
Hồi 4
Danh hiệp truy kích
Giết kẻ hung ác

     hủy châu chưa rơi xuống, lại một cái bóng trắng từ dưới nước vọt lên.
Lần này là một người, một người áo trắng.
Người áo trắng khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình cao gầy như con hạc, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Y vọt ra khỏi mặt nước, lăng không lật một cái bay vào thủy hiên, tay phải quờ ra đã nắm vào đầu ngọn trượng gỗ.
Thi Triển và Chu Quý đồng thời quay nhìn.
Chu Quý vừa thấy, buột miệng la hoảng “Biểu ca!”
“Cao Tùng Cốt?”, Thi Triển toàn thân rúng động, soảng một tiếng thanh trường đao trên lưng tuốt ra khỏi vỏ.
Người áo trắng cười nhạt một tiếng nói “Chính là Cao Tùng Cốt”, soạt một tiếng rút ngọn trượng gỗ ra.
Một tia máu tươi lập tức từ ngực Giang Vạn Lý vọt ra.
Trong chớp mắt ấy Giang Vạn Lý mặt đã trắng bệch, đè tay vào ngực nói “Ngươi cũng dưới nước à?”
Cao Tùng Cốt cười nhạt nói “Không sai”.
Giang Vạn Lý tức giận trừng mắt nhìn Chu Quý.
Chu Quý kêu lên thất thanh “Ta không biết y cũng dưới nước”.
Giang Vạn Lý cười nhạt nói “Thật à?”
Cao Tùng Cốt nói “Y không bịa đặt đâu”.
Chu Quý nói “Ngươi...”.
Cao Tùng Cốt ngắt lời “Ta vốn ở khách sạn chờ ngươi về, nhưng đột nhiên nhận được thư bồ câu đưa tới”.
Chu Quý nói “Đưa tới tin gì?”
Cao Tùng Cốt nói “Thẩm Thăng Y đang săn đuổi bọn ta”.
Chu Quý nói “Cho nên ngươi lập tức tới đây chờ cơ hội ra tay phải không?”
Cao Tùng Cốt nói “Ta vốn định sau khi gặp ngươi, xem tình hình thế nào mới quyết định, nào ngờ lúc ta theo đường nước vào hồ này, thì phát giác ngươi đã rơi vào tay họ”.
Chu Quý nói “Vì thế ngươi ngấm ngầm nép vào dưới cầu chờ cơ hội ra tay phải không?”
Cao Tùng Cốt nói “Đây rõ ràng là một cơ hội”.
Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Vì họ tuyệt đối không đề phòng ta từ dưới nước vọt lên ám toán”.
Chu Quý thở dài nói “Ngươi vẫn là một kẻ rất biết lợi dụng cơ hội, nắm lấy cơ hội”.
Cao Tùng Cốt cười nhạt.
Giang Vạn Lý lúc ấy từ dưới đất bật lên, lật tay lại, một đôi Nga Mi Phân Thủy thích đã cầm trong tay.
Y sau khi bị trọng thương thân hình vẫn còn rất nhanh nhẹn.
Cao Tùng Cốt cười nhạt vung tay, soạt một tiếng, đầu trượng đâm vào vết thương trên ngực Giang Vạn Lý.
Giang Vạn Lý đau xé tim gan gào thảm, thân hình bay ngược về phía sau, đập vào một cái cột, máu từ miệng từ mũi phun ra, như nắm bùn đổ xuống.
Cái đập ấy quả không nhẹ.
Bị thêm cái đập ấy, Giang Vạn Lý mất mạng tại đương trường.
Thi Triển nhìn thấy, khóe mắt rách toác, lớn tiếng la lên “Có thích khách!”, rồi phi thân vung đao nhảy xổ vào Cao Tùng Cốt.
Cao Tùng Cốt như không nhìn thấy, chờ khi Thi Triển vào tới thủy hiên, ngọn trượng trong tay mới đâm ra.
Vừa ra tay là bảy trượng, chiêu thức lại là kiếm chiêu.
Thi Triển liên tiếp đỡ sáu trượng, vai phải bị đầu trượng đâm thủng, thanh đao trong tay cầm không vững, keng một tiếng rơi xuống đất.
Cao Tùng Cốt hai tay chập lại, lại một trượng quét ngang.
Thi Triển thân hình vừa rơi xuống, hai chân đã bị ngọn trượng quét trúng, chát một tiếng gãy nát, ngã lăn xuống đất.
Cao Tùng Cốt lại không xuất thủ tiếp, thu trượng nói “Ta lưu lại cái mạng cho ngươi để nhắn lại lời ta, nói với Thẩm Thăng Y là sau mười bảy ngày nữa, vào giờ Ngọ bọn ta cung kính chờ y trước cung Bách Tuế”.
Nói xong câu ấy y phóng trượng phong bế huyệt đạo của Thi Triển, thân hình chớp lên đã đứng trên phi kiều chín khúc, trước mặt Chu Quý.
Chu Quý bất giác lùi lại ba bước.
Cao Tùng Cốt quát “Còn không chạy mau đi!”
Chu Quý vừa mừng vừa sợ nói “Biểu ca ngươi...”.
Cao Tùng Cốt lạnh lùng cắt ngang “Đối phương ắt không ngờ ta đắc thủ mau lẹ như thế, nghe nói có thích khách, tự nhiên sẽ chạy qua đây, chúng ta theo đường cũ lui ra, họ làm sao cản trở kịp?”
Lúc y nói, phía ngoài cửa vòm đã có bóng người chớp lên, tiếng la có thích khách từng đợt từng đợt vang tới.
Cao Tùng Cốt không nói nhiều nữa, tung người nhảy xuống nước.
Chu Quý ngẫm nghĩ, sau cùng cũng nhảy qua lan can xuống nước.
Y còn đang trên không, chưa rơi xuống nước, ngọn trượng gỗ của Cao Tùng Cốt từ dưới nước phóng lên, cắm vào ngực y.
Quả thật không thể ngờ!
Với võ công của y, thì đang trên không làm sao tránh được nhát trượng ấy.
Đầu trượng soạt một tiếng cắm vào chỗ yếu hại ở bụng dưới y.
Chu Quý tiếng la hoảng vừa bật ra, người đã móc trên đầu trượng, y ngoác miệng gào lên “Tại sao?”
Cao Tùng Cốt dưới nước nhô đầu lên, lạnh lùng nói “Vì ngươi bán đứng ta”.
Câu nói vừa dứt, ngọn trượng từ bụng dưới Chu Quý rút ra, người đã lặn sâu xuống nước.
Thân hình Chu Quý cũng đồng thời rơi xuống.
Y vẫn chưa đứt hơi, không ngừng kêu gào giãy giụa dưới nước, vết thương phun máu, nhuộm đỏ cả nước chung quanh.
Lúc ấy người của bang Hắc Lý đã chạy tới, đi đầu là Quách Ninh.
Y ra ngoài gọi mấy người bang chúng đang chuẩn bị tới sửa hàng rào sắt, ở xa nghe tiếng Thi Triển kêu “Có thích khách”.
Y lập tức sai bang chúng kêu ầm lên “Có thích khách”, rồi hết sức chạy về bên này. Nhưng cho dù y có nhanh hơn, hiện tại cũng đã không làm được gì nữa.
Y chạy lên phi kiều chín khúc, chỉ thấy Chu Quý đang giãy giụa dưới nước.
Xông vào thủy hiên thì thấy Giang Vạn Lý nằm trong vũng máu.
Trong chớp mắt ấy tâm tình của y khích động tới cực điểm, quay người xông ra khỏi phi kiều chín khúc, chỉ vào Chu Quý nói “Quân súc sinh nhà ngươi”.
Kế đó y rút cặp Phán Quan bút ở lưng ra, tung người nhảy xuống nước.
Đùng một tiếng, y rơi xuống cạnh Chu Quý, đôi Phán Quan bút mau lẹ đâm tới Chu Quý.
Chu Quý căn bản đã không còn sức né tránh, trên thân hình trong chớp mắt đã có thêm hai mươi lỗ thủng.
Quách Ninh vẫn không chịu thôi, Phán Quan bút đâm túi bụi, tựa hồ không biết Chu Quý đã chết sau nhát đâm thứ nhất của y.
Máu tươi từng làn từng làn từ xác Chu Quý trào ra, không đầy khoảnh khắc, thịt của y đã biến thành màu trắng bệch như cá chết.
Quách Ninh vẫn không chịu thôi, đến khi tiếng quát như sét của Thẩm Thăng Y xé không gian truyền tới “Dừng tay!”

*

Ba người bọn Thẩm Thăng Y vừa ra khỏi Trung Nghĩa đường, còn chưa lên ngựa, đã nghe tiếng Quách Ninh hô hoán!
Thẩm Thăng Y cả kinh, hai người Tiêu Phục Hạ Bằng lại càng hoảng sợ.
Năm người cơ hồ đồng thời triển khai thân hình lướt vào nội điện.
Trong bọn họ, người đầu tiên tới thủy hiên tự nhiên là Thẩm Thăng Y.
Nhìn thấy Quách Ninh đang đâm Chu Quý dưới nước, Thẩm Thăng Y vẫn không cản trở, xoay một vòng trong thủy hiên mới lớn tiếng quát bảo dừng tay.
Quách Ninh giật nảy mình, dừng tay quay lại gào lên “Chính là thằng súc sinh này giết chết Bang chủ”.
Thẩm Thăng Y quát “Không phải y!”
Quách Ninh gào lên “Không phải y thì là ai?”
Thẩm Thăng Y lập tức đáp “Cao Tùng Cốt!”
Quách Ninh nói “Lúc ta chạy vào đây, chỉ thấy một mình y bị thương đang giãy giụa dưới nước bơi ra ngoài”.
Thẩm Thăng Y nói “Chủy thủ của y vẫn còn trên hông, Giang bang chủ cũng không phải chết vì chủy thủ”.
Quách Ninh sững sờ.
Thẩm Thăng Y không nói nhiều nữa, quay lại nhìn kỹ Thi Triển rồi đột nhiên giơ tay vỗ vào người y.
Cái vỗ ấy vừa khéo giải khai huyệt đạo bị phong tỏa của Thi Triển.
Thi Triển thở phào một hơi, mở mắt ra, vừa thấy Thẩm Thăng Y đã kêu lớn “Mau chặn y lại!”
Thẩm Thăng Y vội hỏi “Ai?”
“Cao Tùng Cốt!”
“Y đang ở đâu?”
Thi Triển không biết.
Thẩm Thăng Y hỏi qua chuyện khác “Cao Tùng Cốt từ đâu xông ra?”
Thi Triển nói “Y ở dưới hồ đột nhiên phóng trượng lên đâm chết Bang chủ”.
Thẩm Thăng Y sửng sốt nói “Y cũng ở dưới nước à?”
Thi Triển nói “Lúc Chu Quý bị bắt, y đã vào tới đây”.
Thẩm Thăng Y nói “Giỏi cho Chu Quý!”
Thi Triển nói “Chu Quý cũng không biết”.
Thẩm Thăng Y nói “Cái gì?”
Thi Triển nói “Cao Tùng Cốt quả thật ở khách sạn chờ tin y, nhưng vì nhận được bồ câu đưa thư mới tới đây”.
Thẩm Thăng Y nói “Cao Tùng Cốt nói với ngươi thế à?”
Thi Triển nói “Còn bảo ta nói lại với ngươi một chuyện”.
Thẩm Thăng Y nói “Chuyện gì?”
Thi Triển nói “Sau mười bảy ngày nữa, họ sẽ chờ ngươi trước cung Bách Tuế”.
Thẩm Thăng Y nói “Họ đã biết ta đang săn đuổi họ à?”
Thi Triển nói “Theo như y nói, là tin tức do bồ câu đưa tới”.
Bọn A Tiêm lúc ấy đã chạy vào tới, nghe tới đó, Hồ Bồi không nhịn được nói “Sao họ biết được nhỉ?”
Thẩm Thăng Y trên mặt chợt hiện ra vẻ lo lắng, nói “Hai người anh em của ngươi chỉ e nhất định có một người đã rơi vào tay họ”.
Hồ Bồi vừa nghe thấy bất giác toàn thân run lên.
Quách Ninh lập tức hỏi Thi Triển “Cao Tùng Cốt giết Bang chủ xong chạy ra theo đường nào?”
Thi Triển lắc đầu nói “Ta bị phong tỏa huyệt đạo, chuyện về sau hoàn toàn không biết gì”.
Thẩm Thăng Y hỏi tiếp “Vết thương của Chu Quý là ai hạ thủ?”
Thi Triển nói “Không phải là ta”.
Thẩm Thăng Y nói “Vậy ắt là Cao Tùng Cốt rồi”.
Quách Ninh nói “Nhưng Chu Quý là biểu đệ của y mà”.
Thẩm Thăng Y nói “Dường như loại người như Cao Tùng Cốt thì đừng nói là biểu đệ, cho dù là anh em ruột y cũng sẽ hạ độc thủ như thế”.
Quách Ninh nói “Tại sao y lại...”.
Thẩm Thăng Y nói “Vì y biết Chu Quý bán đứng y”.
Quách Ninh nói “Vậy hiện tại y...”.
Thẩm Thăng Y nói “Lúc các ngươi vào có thấy người nào khác không?”
Quách Ninh nói “Chỉ thấy Chu Quý dưới nước”.
Thẩm Thăng Y nói “Vậy thì Cao Tùng Cốt ắt đã ở dưới nước, theo đường nước vào, theo đường nước ra, đánh Chu Quý trọng thương để dẫn dụ sự chú ý của người khác, thật là giảo hoạt!”
Quách Ninh gào lên “Ta xuống nước tìm y”.
Tiêu Phục Hạ Bằng nhất tề bước lên.
Thẩm Thăng Y vội cản lại “Bây giờ mới xuống nước thì đã quá muộn rồi”.
Ba người bọn Tiêu Phục không cho là đúng.
Thẩm Thăng Y nói “Y theo dòng nước vào, chúng ta đều không hề biết, đủ thấy thủy tính của y cao tới mức nào, với thủy tính ấy, bây giờ chắc chắn y đã ra khỏi trang viện rồi”.
Tiêu Phục nói “Là ngươi bảo bọn ta bỏ qua chuyện này à?”
Thẩm Thăng Y nói “Cho dù ta nói thế, nhất định các ngươi cũng sẽ không ưng thuận”.
Tiêu Phục cười nhạt nói “Bang chủ với bốn người bọn ta tình như anh em”.
Thẩm Thăng Y nói “Tâm tình của các ngươi ta hiểu rất rõ, có điều sau mười bảy ngày nữa nhất định y sẽ ở chỗ cung Bách Tuế!”
Tiêu Phục nói “Loại người như thế cũng biết giữ chữ tín à?”
Thẩm Thăng Y lạnh lùng nói “Trước đây ta không dám tin, nhưng lần này nhất định họ sẽ tới đó chờ ta!”
Tiêu Phục nói “Đó không phải là đem mạng tới nộp sao?”
Thẩm Thăng Y nói “Đơn đả độc đấu thì có thể không người nào trong bọn họ là đối thủ của ta, nhưng liên thủ đối phó với ta, thì họ nắm chắc phần thắng mười phần”.
Tiêu Phục nói “Nói như thế thì nếu ngươi đồng thời đối phó với họ sẽ không nắm được một chút khả năng thắng nào phải không?”
Thẩm Thăng Y hoàn toàn không phủ nhận, nói “Họ còn có năm người, lấy một địch năm, quả thật ta không nắm được chút phần thắng nào”.
Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Tất cả năm người bọn họ đều là cao thủ hạng nhất”.
Tiêu Phục nói “Cho nên họ mới hẹn ngươi như thế!”
Thẩm Thăng Y gật đầu, nói “Họ không hẹn ta cũng không được”.
Tiêu Phục nói “Tại sao?”
Thẩm Thăng Y nói “Ta đã biết tên họ của họ, sớm muộn gì cũng nhất định sẽ tìm tới từng người từng người”.
Y ngẩng đầu nhìn lên trời, nói tiếp “Hợp sức năm người, lại thêm một dải cung Bách Tuế rất tiện mai phục ám toán, trận đánh này vừa mở ra họ đã chiếm hết thượng phong, còn tiếc gì mà không đánh?”
Mọi người bất giác đều gật đầu.
A Tiêm nói “Thẩm đại ca, ngươi định thế nào?”
Thẩm Thăng Y không hề suy nghĩ đáp ngay “Phó ước”.
A Tiêm nói “Ta cũng đi”.
Hồ Bồi nói “Tự nhiên không thể thiếu phần của ta”.
Y đau xót nói “Đến lúc ấy, nhất định họ phải cho ta biết hai người anh em của ta đã gặp chuyện gì”.
Tiêu Phục bên cạnh lập tức nói “Còn có bang Hắc Lý của bọn ta nữa”.
Hạ Bằng Quách Ninh cũng đồng thanh nói “Mối thù giết Bang chủ, không trả không được”.
Thi Triển cố gắng ngồi lên, nói “Đừng quên ta chứ!”
Tiêu Phục nói “Ngươi bị thương như thế làm sao đi được?”
Hạ Bằng nói “Mới rồi ngươi đã làm hết sức rồi”.
Quách Ninh nói “Ba người bọn ta thêm một trăm huynh đệ đủ ứng phó rồi”.
Thẩm Thăng Y chợt nói “Ta biết các ngươi đều là hán tử có huyết tính, nhất định sẽ đi, nhưng có một chuyện, hy vọng các ngươi hiểu rõ”.
Tiêu Phục nói “Chuyện gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Năm sát thủ này đều là cao thủ, hoàn toàn không phải nhiều người mà đối phó được”.
Tiêu Phục nói “Ta hiểu rõ ý ngươi”.
Y quay đầu nhìn về phía sau, nói “Huynh đệ trong bang võ công có hạn, có đi cũng chỉ là nộp mạng, chẳng có tác dụng gì”.
Hạ Bằng nói “Vậy thì ba người chúng ta đi là được”.
Quách Ninh nói “Cứ quyết định thế đi”.
Thẩm Thăng Y nhìn chằm chằm vào họ, chép miệng nói “Câu ấy của Cao Tùng Cốt thật ra chỉ là nhắn với ta”.
Tiêu Phục trừng mắt nói “Thẩm đại hiệp muốn nói võ công của bọn ta quá kém, đi hay không đi cũng thế chứ gì?”
Thẩm Thăng Y lắc đầu, nói “Ta chỉ là không muốn các ngươi chịu thêm thương vong nào nữa”.
Tiêu Phục cười lớn nói “Bọn ta vốn cũng chẳng phải tốt đẹp gì, nếu có chết cũng không đáng tiếc”.
Hạ Bằng nói “Chuyện này có thể nói hoàn toàn không quan hệ gì với Thẩm đại hiệp, mà Thẩm đại hiệp vẫn ra sức liều mạng, nếu bọn ta không đi, há lại không bị bằng hữu trên giang hồ chê cười sao?”
Thẩm Thăng Y buông một tiếng “Được!”, rồi đưa mắt nhìn lướt qua mọi người, nghiêm trang nói “Nhưng bất kể thế nào, hy vọng mọi người đều hết sức cẩn thận”.
Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Nên biết năm người ấy không ai không giảo hoạt tàn độc, chỉ hơi không cẩn thận sẽ mất mạng ngay”.
Mọi người gật đầu.
“Cho dù chết, chúng ta cũng phải chết cho có giá trị”. Thẩm Thăng Y ánh mắt từ từ đưa xuống.
Nhìn xuống mặt nước dưới hồ.
Vệt máu dưới hồ đã dần dần loãng ra.

*

Thi thể Giang Vạn Lý được liệm vào chiếc quan tài bằng đồng bảy thước.
Tuần hương thứ nhất chưa tàn, sáu con ngựa đã phi mau ra khỏi trang viện của bang Hắc Lý.
Trời đã gần sáng.
Thẩm Thăng Y một ngựa đi đầu, bên trái là A Tiêm, bên phải là Hồ Bồi.
Ba con ngựa của Hạ Bằng, Tiêu Phục, Quách Ninh ở phía sau, ba người đều đội khăn tang trắng trên đầu.
Gió tung khăn múa, sát khí cuồn cuộn.

*

Đạo diệu chia hai khí, Non linh nở chín hoa (Lý Bạch).
Người đất Hoàn có thể nói là riêng được trời hậu đãi, trong tỉnh có một tòa núi Hoành Sơn đã đủ để kiêu ngạo, còn có một tòa núi Cửu Hoa lóng lánh ở chân trời, giống hệt một đóa hoa sen chín cánh.
Tên núi Cửu Hoa là do thi nhân Lý Bạch đổi gọi, cũng nhờ một thiên du ký của Lý Bạch mà nổi tiếng trên đời.
Trên ngọn Đông Ốc có một ngôi chùa cổ, gọi là chùa Đông Nhai, tương truyền là nơi Âm Dương tiên sinh mở tiệc mời khách mà ngộ đạo.
Chùa Đông Nhai quy mô tráng lệ, vì địa thế giới hạn, nên điện vũ cao ngất nhưng chật hẹp.
Cổng bên trái có lầu chuông, cạnh vực phía sau chùa có điện Địa Ngục, nhìn từ xa giống như một trại sách trên đỉnh núi, chứ không giống chùa chiền.
Từ rặng Đông Nhai lên Tiểu Thiên Trụ, đường núi gập ghềnh, vực kỳ đá lạ, rừng rậm nối liền.
Qua ngọn Tiểu Thiên Trụ, chính là cung Bách Tuế.

*

Cung Bách Tuế còn có tên là chùa Hộ Quốc, tọa lạc trên rặng Ma Không, tương truyền do Vô Hà thiền sư trong vương thất tới đó dựng nhà để ở, lúc viên tịch thọ một trăm linh tám tuổi, nên có tên như thế.
Trước chùa có một cây tùng cổ, mọc cạnh đường đi, giống hệt một con phượng hoàng, vả lại còn có dáng vẻ sống động như sắp bay lên.
Cây tùng giống chim phượng hoàng này không những có đầu, cổ, cánh, đuôi, chân mà còn có cả hai mắt, trời sinh ra thế, không thể không khiến người ta khâm phục sự thần kỳ của tạo hóa.

*

Sáng sớm.
Dưới cây tùng phượng hoàng, một người đang đứng, áo xám bay tung trong gió.
Đông Phương Vô Bệnh!
Y chắp tay sau lưng nhìn lên trời, như đang ngẫm nghĩ, lại như đang chờ đợi.

*

Mù sớm mịt mờ.
Một cô gái như tiên bay từ sau ngọn Thiên Trụ lăng không lướt tới.
Đông Phương Vô Bệnh chợt nhìn qua phía đó, nói “Tiểu Hồng?”
Cô gái ấy chính là Tiểu Hồng đã giết Doãn Thanh Trúc.
Nàng lướt tới trước mặt Đông Phương Vô Bệnh, nói “Chỉ có một mình ngươi tới à?”
Đông Phương Vô Bệnh lắc đầu.
Một giọng nam nhân đồng thời lạnh lùng vang lên “Người tới trước tiên là ta”.
Người cũng đồng thời từ sau gốc tùng vòng ra.
Diệp Sinh.
Tiểu Hồng ánh mắt di chuyển qua lại, nhìn Đông Phương Vô Bệnh nói “Ngươi là người thứ hai à?”
Đông Phương Vô Bệnh lại lắc đầu.
“Không phải ngươi thì là ai?”
“Là ta”, một ngọn trượng gỗ theo tiếng nói từ phía sau một tảng đá nhô lên, một người trung niên bước ra.
Cao Tùng Cốt.
Tiểu Hồng cười nhìn Đông Phương Vô Bệnh nói “Thế thì người thứ ba là ngươi rồi”.
Một giọng nói trong trẻo trên không vang xuống, nói “Cũng không phải”.
Tiểu Hồng vừa nghe thấy bật cười lớn, nói “Không lẽ là ngươi à?”
“Chính là ta!”, theo tiếng nói một thư sinh mi thanh mục tú trên cây tùng lướt xuống.
Liễu Tiên Thu.
Tiểu Hồng cười duyên dáng, nói “Sao sớm thế, ít gặp quá”.
Liễu Tiên Thu nói “Đại khái thế”.
Diệp Sinh chợt nhìn quanh một lượt, nói “Hay lắm”.
Tiểu Hồng nói “Cái gì hay lắm?”
Diệp Sinh nói “Tất cả chúng ta đều tới rồi”.
Tiểu Hồng ngạc nhiên nói “Ngô Cơ thế nào rồi?”
Diệp Sinh nói “Lúc giết Nhạc Trọng, đã cùng Nhạc Trọng đồng quy vu tận”.
Tiểu Hồng nói “Ta đã bảo nhường Nhạc Trọng lại cho ta đối phó, mà cô ta lại không chịu nghe”.
Diệp Sinh nói “Sống chết có số mệnh”.
Tiểu Hồng nói “Còn Mai Hoa Hạc thì sao?”
Diệp Sinh nói “Đã chết dưới kiếm Thẩm Thăng Y”.
Tiểu Hồng nói “Thật không?”
Đông Phương Vô Bệnh nói “Sau khi nhận thư ta thuận đường đã ghé trang viện của Từ Kiếm Khanh xem qua, thấy y nằm sấp dưới đất”.
Tiểu Hồng nói “Có thể là Từ Kiếm Khanh hạ thủ”.
Đông Phương Vô Bệnh nói “Từ Kiếm Khanh đã chết dưới Phi Hạc trảo của y, xác nằm cách y ít nhất mười trượng”.
Tiểu Hồng lập tức nhìn qua Diệp Sinh nói “Chuyện ngươi nói trong thư là thật à?”
Diệp Sinh gật đầu nói “Ờ”.
Tiểu Hồng nói “Vậy chúng ta nên đối phó với chuyện này thế nào?”
Diệp Sinh nói “Theo ta thấy chỉ có một cách”.
Tiểu Hồng nói “Nói ra đi để mọi người cùng xem xét”.
Diệp Sinh cười nhạt nói “Giết chết y”.
“Té ra là cách ấy”.
Diệp Sinh nói “Cũng là cách đơn giản nhất, thực tế nhất”.
“Ta thấy muốn giết y hoàn toàn không phải dễ”.
“Nếu đơn đả độc đấu, chỉ e trong chúng ta không có ai là đối thủ của y”.
“Quả thật y lợi hại đến thế à?”
“Thật hay không thật thì trước đây đã có nhiều người chứng minh cho chúng ta rồi”.
“Nếu liên thủ thì sao?”
“Nhất định giết được y”.
“Vậy thì rất đơn giản, hiện tại chúng ta lên đường, nhất tề tìm y mà giết là xong!”
“Ngươi cũng có ý ấy à?”
“Chẳng lẽ ngươi cũng thế sao?”
“Ta cũng thế”.
“Vậy sao hiện tại chưa lên đường?”
“Chúng ta không cần đi tìm y”.
“Ủa?”
“Giờ Ngọ hôm nay nhất định y sẽ tới đây”.
Tiểu Hồng sửng sốt nói “Chẳng lẽ y biết chúng ta ở đây?”
Diệp Sinh gật đầu.
Tiểu Hồng nói “Tin tức của người ấy cũng linh thông thế à?”
Cao Tùng Cốt nói chen vào “Là ta thay mặt mọi người hẹn y tới đây quyết một phen tử chiến”.
Tiểu Hồng lại sửng sốt, nói “Ngươi không nói đùa đấy chứ?”
Cao Tùng Cốt nói “Không”.
Tiểu Hồng nói “Tại sao ngươi biết là nhất định ta sẽ đồng ý?”
Cao Tùng Cốt nói “Y đã biết tên chúng ta, lại bắt đầu săn đuổi chúng ta, với kinh nghiệm của y, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được, giết chết từng người từng người”.
Tiểu Hồng chợt nói “Chỉ ba người các ngươi thôi”.
Cao Tùng Cốt nói “Ba người bọn ta thôi à?”
Tiểu Hồng nói “Ngươi, Diệp Sinh, Đông Phương Vô Bệnh”.
Cao Tùng Cốt nói “Không phải là năm người chúng ta à?”
Tiểu Hồng nói “Đương nhiên không phải”.
Cao Tùng Cốt hững hờ cười một tiếng.
Tiểu Hồng nói tiếp “Dường như ta và Liễu Tiên Thu tên họ chưa từng truyền ra, nhất là Liễu Tiên Thu, ai biết cô ta là nữ nhân?”
Liễu Tiên Thu cười nói “Các ngươi đều biết”.
Tiểu Hồng nói “Thẩm Thăng Y thì không biết, chỉ cần cô trở lại mặc trang phục nữ nhân, làm sao y tìm đươc?”
Liễu Tiên Thu khẽ thở dài, nói “Nhưng hiện tại hai người chúng ta đều đã theo hẹn tới đây rồi”.
Tiểu Hồng chớp mắt nói “Câu ấy có ý gì?”
Liễu Tiên Thu nói “Không hiểu thật à?”
Tiểu Hồng nói “Giả đấy”.
Liễu Tiên Thu nói “Hiện tại nếu hai người chúng ta muốn rời khỏi nơi đây, chỉ e phải đánh nhau một trận với ba người bọn họ trước đã!”
Diệp Sinh cười cười nói “Không phải bảy người chúng ta từng phát thệ là có tai họa thì cùng gánh vác sao?”
Tiểu Hồng nói “Ta nhớ dường như có chuyện ấy”.
Cao Tùng Cốt nói tiếp “Theo bọn ta biết thì trí nhớ của hai người các cô trước nay vẫn không tốt lắm, nên nếu mở đầu đã cho các cô biết lần này hẹn gặp là để quyết tử chiến một phen với Thẩm Thăng Y chứ hoàn toàn không phải để bàn cách đối phó với Thẩm Thăng Y, chỉ e hai người các cô sẽ không tới đây đâu”.
Tiểu Hồng nói “Cao đại ca quả thật rất hiểu ý người khác, hiện tại ta hơi thích ngươi rồi đấy”.
Nàng miệng nói là thích, nhưng khuôn mặt thì lạnh như băng.
Cao Tùng Cốt nhìn thấy rất rõ, cười cười hỏi “Thật thế à?”
Tiểu Hồng nói “Ngươi thấy thế nào?”
Cao Tùng Cốt cười nói “Cho dù tức giận cũng chờ xong việc rồi hãy tức giận được không?”
Đông Phương Vô Bệnh nói tiếp “Lấy năm địch một, bất kể thế nào cũng hay hơn lấy ba địch một”.
Diệp Sinh nói “Vả lại chưa chắc Thẩm Thăng Y đã không thể tìm được hai người các cô”.
Tiểu Hồng im lặng suy nghĩ.
Liễu Tiên Thu nói chen vào “Xem ra ba người bọn họ đã sớm gặp nhau, quyết định hôm nay nên làm thế nào rồi”.
Đông Phương Vô Bệnh không phủ nhận, nói “Không sai”.
Liễu Tiên Thu cười hỏi “Rốt lại ba vị quyết định thế nào?”
Đông Phương Vô Bệnh nói “Nhất tề xuất thủ, người nào cũng dốc toàn lực để giết Thẩm Thăng Y”.
Diệp Sinh giải thích “Với võ công của Thẩm Thăng Y, nếu chúng ta không toàn lực hợp tác thì rất dễ tự rối loạn hàng trận trước, đưa tới cho y cơ hội có thể lợi dụng mà giết chết từng người từng người”.
Cao Tùng Cốt bổ sung “Đương nhiên người ấy tuyệt đối không phải kẻ tầm thường có thể sánh được, cho dù năm người chúng ta dốc toàn lực tấn công cũng khó tránh khỏi có kẻ thương vong, nhưng có thể khẳng định là không phải tất cả đều chết dưới kiếm của y”.
Tiểu Hồng cười nhạt nói “Tóm lại là ai cũng cứ ngoan ngoãn vâng theo mệnh trời chứ gì?”
Cao Tùng Cốt nói “Đúng thế”.
Đông Phương Vô Bệnh nói “Ý hai vị thế nào?”
Tiểu Hồng nói “Chẳng lẽ bọn ta có thể không đồng ý à?”
Liễu Tiên Thu nói tiếp “Mọi người tốt xấu gì cũng là bạn cũ, chẳng lẽ lại trở mặt đánh giết lẫn nhau”.
Cao Tùng Cốt nói “Hai vị đã hiểu rõ đạo lý như thế, thì chuyện này được quyết định rồi”.
Tiểu Hồng thở dài một tiếng, nói “Ngươi hẹn y ở đây vào lúc nào?”
Cao Tùng Cốt nói “Đúng giờ Ngọ”.
Tiểu Hồng nói “Là dưới gốc tùng phượng hoàng này à?”
Cao Tùng Cốt nói “Chỗ này làm sao đủ cho mấy người chúng ta đại hiển thân thủ?”
Tiểu Hồng nói “Vậy thì ở...”.
Cao Tùng Cốt nói “Trước cung Bách Tuế”.
Tiểu Hồng nói “Hiện tại còn quá sớm”.
Cao Tùng Cốt nói “Cho nên ta đề nghị mọi người cứ vào cung Bách Tuế nghỉ ngơi một lúc đã”.
Tiểu Hồng nói “Ngươi dám chắc là nhất định y sẽ tới à?”
Cao Tùng Cốt nói “Người khác thì ta không dám chắc, chứ Thẩm Thăng Y thì cho dù biết rõ đây là con đường chết y cũng sẽ xông vào”.
Tiểu Hồng nói “Một dải quanh đây địa thế hiểm ác, chẳng bằng chúng ta ngấm ngầm mai phục, thi triển sở trường...”.
Cao Tùng Cốt bật tiếng cười cắt ngang “Như thế thì lực lượng phân tán, vả lại vạn nhất hai vị cứ mai phục không chịu ra, chờ cơ hội trốn đi thì làm sao là tốt?”
Tiểu Hồng trừng mắt nhìn y một cái, cười nhạt nói “Không phải rất nhiều người đều nói ngươi là một kẻ quân tử sao?”
Cao Tùng Cốt nói “Đó là họ có mắt không tròng”.
“Vậy thì thật ra là tiểu nhân phải không?”
Cao Tùng Cốt cười nhạt.
Đông Phương Vô Bệnh cười lớn nói “Chẳng trách gì ngươi cứ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”.
Cao Tùng Cốt chỉ cười nhạt.
Tiểu Hồng liếc Liễu Tiên Thu một cái, nói “Xem ra hiện tại chúng ta chỉ còn cách tới cung Bách Tuế nghỉ ngơi một lúc là hay”.
Liễu Tiên Thu nói “Không sai”.
Cao Tùng Cốt lập tức nói “Để ta dẫn đường cho hai vị”, rồi xoay người đi về phía cung Bách Tuế trước tiên.
Tiểu Hồng không biết làm sao đành phải cất bước, cùng Liễu Tiên Thu đi theo Cao Tùng Cốt.
Đông Phương Vô Bệnh và Diệp Sinh nhìn nhau cười một tiếng, rồi cũng nhấc chân bước theo.
Đường núi dần dần bằng phẳng.
Nhìn ra cung Bách Tuế xa xa, làn mù trắng như cõi âm mịt mờ đột nhiên như nằm dưới móng một con đại bằng.
Nhưng con đại bằng ấy không hề động đậy.
Tiểu Hồng lần đầu tiên tới đây, nhìn thấy kỳ quái, chỉ con đại bằng nói “Đó là cái gì thế?”
Đông Phương Vô Bệnh phía sau nói “Một tảng đá”.
Tiểu Hồng nói “Ủa?”
Cũng chính lúc ấy, một cơn gió thổi làn mù trắng mịt mờ bên cạnh.
Tiểu Hồng rốt lại đã nhìn thấy rõ.
Quả nhiên là một tảng đá lớn, hình dáng rất giống đại bằng tung bay.
Đông Phương Vô Bệnh lại nói “Vì nó rất giống một con đại bằng, nên gọi là Đá Đại bằng”.
Diệp Sinh chen vào “Cũng gọi là Đá Đại bằng nghe kinh”.
Tiểu Hồng nói “Vì sao thế?”
Cao Tùng Cốt phía trước ứng tiếng nói “Trên đỉnh ngọn Thiên Thai cao nhất có một tảng đá bằng phẳng, tương truyền là chỗ Địa Tạng vương Bồ Tát bái kinh, gọi là Đài Bái kinh xưa, từ đây nhìn qua, đại bằng lại không giống như nghiêng về phía Thiên Thai nghe Địa Tạng vương giảng kinh sao?”
Tiểu Hồng nói “Ngươi hiểu rất rõ”.
Cao Tùng Cốt nói “Lúc còn trẻ ta từng ba lần du ngoạn khắp núi Cửu Hoa này”.
Đông Phương Vô Bệnh nói “Ta chỉ tới đây một lần bảy năm về trước”.
Cao Tùng Cốt nói “Đúng vào lúc ta du ngoạn lần thứ ba”.
Đông Phương Vô Bệnh nói “Chúng ta chính là quen nhau lúc ấy, lên tới ngọn Thiên Thai...”.
Diệp Sinh nói chen vào “Vừa khéo lại gặp ta”.
Tiểu Hồng nói “Sao khéo thế?”
Đông Phương Vô Bệnh nói “Đúng là khéo thế đấy”.
Diệp Sinh khẽ chép miệng nói “Lúc ấy bọn ta đều nghèo kiết xác, muốn mời đối phương uống một chén rượu cũng không được”.
Đông Phương Vô Bệnh nói “Sau đó không trở lại nữa”.
Cao Tùng Cốt nói “Vì bắt đầu từ lúc ấy, bọn ta liều mạng kiếm tiền”.
Đông Phương Vô Bệnh nói “Không ngờ sau bảy năm, hôm nay mọi người lại trở về du ngoạn nơi cũ”.
Diệp Sinh nói “Biết đâu đây cũng là nơi chôn xương chúng ta”.
Đông Phương Vô Bệnh nói “May mà còn sống được đến hôm nay, chúng ta cứ nâng chén chúc mừng dưới Phi Nhân Gian thì thế nào?”
“Phi Nhân Gian!”, Diệp Sinh vỗ tay nói “Không gì hay bằng”.
Tiểu Hồng nói “Phi Nhân Gian là cái gì?”
Đông Phương Vô Bệnh đáp “Dưới ngọn Thiên Thai có một ngôi chùa cổ, gọi là Thiền lâm của Địa Tạng, bên trái chùa có một cái vực sâu, trên viết ba chữ Phi Nhân Gian...”.
Câu nói chưa dứt, dưới chân đột nhiên lún xuống! Bốn người kia cơ hồ đồng thời bật tiếng la hoảng!
Một khoảnh đất dài ba trượng, rộng tám thước trong chớp mắt đột nhiên sụp xuống!
Năm người cũng rơi xuống.
Quả thật quá bất ngờ, năm người đều uổng phí thân thủ, không ai kịp thời thi triển. Cùng lúc ấy bụi cát bay mù mịt!

*

Hầm bên dưới chỉ sâu một trượng.
Dưới đáy hầm cắm vô số chông tre nhọn hoắt.
Nếu là hầm sâu, năm người tuy không kịp lật người tất nhiên cũng kịp vận công hộ thân, nhưng chỉ có một trượng, năm người tâm niệm vừa động đã rơi tới đáy.
Tiểu Hồng tiếng la hoảng chưa tắt, bàn chân phải đã bị chông tre xuyên qua, một đôi Phán Quan bút đồng thời từ phía sau phóng tởi, soạt soạt cắm vào chỗ yếu hại trên hậu tâm của nàng!
Máu bắn tung tóe!
Thân hình Tiểu Hồng cũng bị xô về phía trước, tiếng la hoảng biến thành tiếng gào thảm.
Tiếng gào thảm vừa vang lên, tay trái của nàng đột nhiên lật về phía sau, một quờ một nắm, lập tức nắm được vào yết hầu của người tập kích, quát khẽ “Ngươi là ai?”
Người ấy gầm lên “Quách Ninh bang Hắc Lý”.
Tiểu Hồng nói “Giỏi lắm”, bàn tay siết lại, cách một tiếng, yết hầu Quách Ninh lập tức bị bóp nát.
Đôi Phán Quan bút trong tay Quách Ninh cũng theo đó đẩy tới, đâm xuyên qua chỗ yếu hại trên hậu tâm Tiểu Hồng! Hai người cùng ngã xuống đám chông tre.

*

Cao Tùng Cốt cũng rơi xuống hầm!
Vật chạm đất đầu tiên là ngọn trượng gỗ bảy thước trong tay y.
Y lấy trượng gỗ chi trì thân hình, hai chân chỉ còn cách mớ chông tre một tấc.
Một thanh Trảm Mã đao đột nhiên chém tới.
Đao trong tay Hạ Bằng, y và Quách Ninh, Tiêu Phục mai phục trong hầm ngách trên vách đã lâu, để chờ giây phút này.
Nhát đao ấy tự nhiên là dùng toàn lực chém ra!
Cao Tùng Cốt nghe tiếng gió, toàn bộ thân hình vọt lên.
Y dùng trượng mượn lực, cái lật người ấy vô cùng mau lẹ, tránh khỏi một nhát đao dùng toàn lực của Hạ Bằng.
Thanh đao lướt qua dưới chân y, chém vào giữa trượng!
Ngọn trượng gỗ soạt một tiếng bị chặt đứt!
Cao Tùng Cốt thân hình bất giác lại rơi xuống, trong chớp mắt ấy chân trái y phi cước đá mạnh ra, trúng vào giữa ngực Hạ Bằng.
Bốp một tiếng, ngực Hạ Bằng lõm vào, cả người lẫn đao bay ngang ra, đập vào vách hầm phía sau.
Phụp một tiếng, nửa người y lún luôn vào tường hầm, miệng há hốc, một tia máu tươi như mũi tên vọt ra.
Người cũng khảm vào trong vách hầm không động đậy nữa.
Lúc ấy ngọn trượng gỗ của Cao Tùng Cốt lại rơi xuống.
Tay phải cầm trượng của y đè mạnh một cái rồi buông ra, nửa ngọn trượng gỗ soạt một tiếng cắm xuống đất hơn một thước, thân hình lại mượn lực của cái ấn ấy ào một tiếng bay ra khỏi hầm.
Còn đang trên không, một đạo kiếm quang đột nhiên bay tới!
Cao Tùng Cốt nghiêng người tránh mau.
Một lần, hai lần, ba lần, trong chớp mắt ấy thân hình y biến thế mười bảy lần.
Kiếm cũng biến thế mười bảy lần.
Lại biến thế lần nữa, đâm vào ngực Cao Tùng Cốt.
Cao Tùng Cốt chân khí toàn thân tan tác, rơi xuống mặt đất, nhưng thân hình nhờ thanh kiếm cắm vào ngực giữ lại nên vẫn miễn cưỡng đứng được.
Lúc ấy y mới nhìn thấy rõ người dùng kiếm.
Người ấy áo trắng như tuyết, tóc xõa tới vai, cầm kiếm tay trái.
Cao Tùng Cốt sắc mặt trắng bệch, nói “Thẩm Thăng Y?”
Người áo trắng nói “Đúng thế”.
Cao Tùng Cốt ngoác miệng ra chửi “Ngươi bất ngờ ám toán, anh hùng hảo hán gì lại thế?”
Thẩm Thăng Y nói “Đối phó với hạng người như các ngươi, tự nhiên không cần chọn thủ đoạn!”
Cao Tùng Cốt nói “Việc đào hầm cũng là chủ ý của ngươi”.
Thẩm Thăng Y nói “Là đề nghị của ba vị Đường chủ trong bang Hắc Lý, về đề nghị ấy ta hoàn toàn không phản đối”.
Cao Tùng Cốt nói “Các ngươi tới đây lúc nào?”
Thẩm Thăng Y nói “Trước các ngươi ba ngày”.
Cao Tùng Cốt nói “Tức chết mất thôi!”, rồi há miệng phun ra một ngụm máu.
Y vốn cũng định lợi dụng địa hình gần cung Bách Tuế để mai phục đối phó với Thẩm Thăng Y, chỉ vì sợ thua thiệt, nghĩ mình không bằng bốn người kia, mới thay đổi quyết định nhất tề xông ra đánh, ai ngờ hiện tại lại rơi vào ổ mai phục của đối phương.
Chẳng trách gì y tức giận.
Y thổ huyết xong nói tiếp “Ngọn trượng trong tay ta mà chưa gãy, trong vòng một trăm chiêu chưa chắc ngươi đã giết được ta đâu”.
Thẩm Thăng Y nói “Nhưng hiện tại ta chỉ dùng mười tám chiêu đã lấy được mạng ngươi!”
Cao Tùng Cốt nói “Cũng là một mạng đổi một mạng, trước khi ta lên tới đây, cũng đã giết một người của các ngươi!”
“Ai?”
“Y dùng Trảm Mã đao”.
“Hạ Bằng?”
Cao Tùng Cốt không trả lời, đột nhiên rũ đầu xuống.
Thẩm Thăng Y lạnh lùng thu kiếm lại.
Cao Tùng Cốt ngã xuống, máu từ ngực vọt ra như mũi tên!
Thẩm Thăng Y lập tức vọt đi.
Cả người lẫn kiếm như cầu vồng.

*

Liễu Tiên Thu rơi xuống cạnh Tiểu Hồng.
Rốt lại nàng cũng còn may, hai chân đáp xuống giữa đám chông tre.
A Tiêm cũng núp trên vách hầm bên trái nàng, thanh kiếm trong tay phóng nhanh ra.
Liễu Tiên Thu nghe tiếng gió, thân hình nghiêng mau đi, vèo một tiếng thanh kiếm đâm lướt qua đầu nàng, hất rơi chiếc khăn thư sinh!
Mái tóc dài như thác nước đổ xuống.
Nàng ánh mắt xoay chuyển, cười khanh khách, nói “Lại là ngươi à?”
A Tiêm nói “Hôm nay cho dù ngươi mặc quần áo nữ nhân ta cũng không tha ngươi đâu”.
Liễu Tiên Thu cười nhạt nói “Tối hôm ấy ta không giết ngươi là may cho ngươi, không ngờ hôm nay ngươi lại xô vào tay ta, lần này nếu ta vẫn không giết ngươi thì thật là có lỗi lớn với chính mình!”
Câu nói vừa dứt, tay phải nàng đã rút ra một thanh Liễu Diệp đao, tay trái cũng nắm chắc hai ngọn, là Liễu Diệp phi đao.
Đao dài hai thước tám, rộng không đầy nửa tấc, hai ngọn Liễu Diệp phi đao chỉ dài ba tấc, rộng bằng ngón tay.
Một tiếng quát khẽ, thân hình vọt lên, vọt một cái lên hai trượng.
A Tiêm rời khỏi vách hầm, cũng vọt lên hai trượng, lăng không phóng một kiếm, hai kiếm, ba kiếm.
Liễu Tiên Thu liên tiếp gạt ba kiếm, thân hình đã rơi xuống mép hầm, hai ngọn Liễu Diệp phi đao đột nhiên phóng ra, bắn vào yết hầu A Tiêm.
A Tiêm nghiêng người tránh qua, sấn lên vung kiếm.
Liễu Tiên Thu một đao đón đỡ, cười nói “Không ngờ ngươi cũng có chút bản lãnh”.
A Tiêm không đếm xỉa gì tới, trường kiếm triển khai, vù vù phóng tới.
Liễu Tiên Thu vừa nhìn thấy, thu nụ cười lại, nâng đao mau lẹ đón đỡ.
Nàng hoàn toàn không dám khinh địch, vì nàng đã nhận ra võ công của A Tiêm quả thật không kém, vả lại còn quyết ý liều mạng.
Kiếm đánh chín mươi tám chiêu, đao liên tiếp đỡ chín mươi tám chiêu, đánh trả một trăm hai mươi đao.
Đao còn nhanh hơn kiếm!

*

Trong chớp mát lúc chiếc khăn trên đâu Liêu Tiên Thu bị hất xuống, thanh kiếm của Diệp Sinh cũng đã tuốt ra khỏi vỏ! Chân trái y bị một ngọn chông tre xuyên thủng qua hài, ba ngón chân bị cắt đứt, đau thấu tim gan.
Nhưng y vẫn chưa rút chân lên.
Một thanh trường đao đã chém tới.
Diệp Sinh một kiếm gạt ra, ánh mắt lóe lên, nói “Hồ Bồi?”
Người tập kích Diệp Sinh chính là Hồ Bồi, y nghe thấy chợt sửng sốt, nói “Ngươi nhận ra ta à?”
Diệp Sinh nói “Ngươi rất giống một người!”
“Ai?”
“Hồ Liệt”.
“Nhị đệ của ta đâu rồi?”
“Trong nhà họ Tư Mã”.
“Y...”.
“Đã chết dưới kiếm của ta!”
Hồ Bồi gào lên “Anh em ta với ngươi thề không cùng sống”.
Giọng nói của Đông Phương Vô Bệnh xé không gian truyền tới, nói “Ngươi có tất cả bao nhiêu anh em?”
Hồ Bồi nghiêng đầu nói “Nói thế là có ý gì?”
Đông Phương Vô Bệnh nói “Hồ Thăng đã bị ta đánh vỡ yết hầu trong nhà họ Gia Cát”.
Hồ Bồi lòng đau như xé gầm lớn một tiếng, thanh đao lật lại, ào ào chém tới Diệp Sinh.
Diệp Sinh một kiếm nhấc lên hất qua hai bên, đè xuống một cái rồi từ ngang ngực bằng bặn đâm mau ra.

*

Đông Phương Vô Bệnh hai chân đều ngồi xổm trên chông tre, nhưng hai bàn chân không hề bị thương tổn, hai ngọn chông tre ấy lại bị y đạp lún sâu xuống đất.
Tiêu Phục mai phục một bên lập tức vọt ra!
Y dùng một đôi Nhật Nguyệt luân, Nhật luân chớp lên ba lần, Nguyệt luân đánh ra bốn lần, ba lần chớp lên mười sáu chiêu, bốn lần đánh ra hai mươi thức, ra tay một lần liên hoàn đánh ba mươi sáu đòn.
Đông Phương Vô Bệnh tay không vẫn đón đỡ Nhật Nguyệt luân của Tiêu Phục.
Ba mươi sáu đòn đánh tới đều bị y đỡ gạt.
Tiêu Phục đang định xuất thủ tiếp, đôi Nhật Nguyệt luân chợt bị siết chặt, rõ ràng đã bị giữ chặt trong hai ngón tay cái của Đông Phương Vô Bệnh.
Đông Phương Vô Bệnh làm thế nào mà giữ được thì Tiêu Phục cũng không nhìn rõ.
Lần hoảng sợ này không phải tầm thường.
Y vận toàn lực giật lại, nhưng không hề nhúc nhích.
Đông Phương Vô Bệnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào y, còn phân tâm đối đáp với Hồ Bồi.
Võ công của hai người chênh lệch nhau quá xa.
Tiêu Phục bất giác trong lòng lạnh buốt, buột miệng quát “Buông tay!”
Đông Phương Vô Bệnh cười nhạt nói “Được, ta buông!”, ngón tay đột nhiên lỏng ra.
Tiêu Phục không ngờ Đông Phương Vô Bệnh lại buông tay thật, bất giác sửng sốt.
Cũng đúng chớp mắt ấy, hai tay Đông Phương Vô Bệnh lại quờ về phía trước một cái, nắm chặt hai cổ tay Tiêu Phục.
Tiêu Phục vội phóng chân đá ra.
Ngọn cước còn chưa đá tới, thân hình y đã bị Đông Phương Vô Bệnh nhấc lên quật xuống.
Tiêu Phục gào thảm một tiếng, thân hình đã bị găm vào mớ chông tre.
Lúc ấy Đông Phương Vô Bệnh mới buông tay ra.
Cùng lúc ấy, trường kiếm của Diệp Sinh đã đâm tới ngực Hồ Bồi.
Hồ Bồi nhìn thấy thanh kiếm của Diệp Sinh đâm vào ngực mình, nhưng đã không kịp đón đỡ.
Trước ngực đau buốt!
Hồ Bồi nhịn đau vung đao, đao chưa chém xuống, Diệp Sinh đã rút kiếm ra khua về bên trái một cái, gõ vào sống đao.
Keng một tiếng, thanh đao như mọc thêm cánh bay tung ra.
Hồ Bồi đã không giữ chặt được đao nữa.
Máu từ ngực y vọt ra, khí lực toàn thân của y cũng theo đó vọt ra.
Loạng choạng ngã xuống dưới vách hầm.
Diệp Sinh cười một tiếng, thân hình vọt lên.
Thân hình y vừa nhích động, Hồ Bồi đột nhiên gầm lên một tiếng quái dị, thân hình ngã về phía sau lại bật tới như mũi tên bắn lên.
Diệp Sinh thân hình lăng không một trượng tám thước, Hồ Bồi đã vọt tới vươn hai tay chụp lại, giữ cứng bắp chân trái của Diệp Sinh.
Diệp Sinh thân hình lập tức khựng lại, một thanh kiếm đột nhiên như cầu vồng phóng tới.
Kiếm của Thẩm Thăng Y.

*

Diệp Sinh thân hình trên không đã thoáng thấy Thẩm Thăng Y lăng không phóng kiếm vọt tới, y hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm trong tay dựng lên gạt ra.
Với kiếm pháp của y, tuyệt đối có thể đang trên không đón đỡ một kiếm ấy của Thẩm Thăng Y.
Nhưng đúng lúc ấy, Hồ Bồi đã giữ được bắp chân y.
Thân hình y khựng lại, thanh kiếm trong tay cũng mất chính xác.
Kiếm của Thẩm Thăng Y lập tức đâm vào Mi tâm y.
Diệp Sinh “oa” lên một tiếng kỳ quái, thân hình đang lăng không rơi xuống.
Chông tre đâm vào người Hồ Bồi, đâm vào người Diệp Sinh.
Hai người đều không có phản ứng gì.
Trong chớp mắt ấy hai người đều đã chết.

*

Thẩm Thăng Y cả người lẫn kiếm lập tức lật lại rơi xuống cạnh mép hầm. Một cái bóng người màu xám đồng thời rơi xuống cạnh y.
Đông Phương Vô Bệnh.
Người xuống quyền tới, kình phong vù vù.
Quyền phải.
Thẩm Thăng Y bước ngang ra một bước, thanh kiếm trong tay trái phóng mau vào tay quyền.
Đông Phương Vô Bệnh biến quyền thành chưởng, một lách một vỗ, tránh qua mũi kiếm, vỗ lên sống kiếm, gạt kiếm ra ngoài, sấn vào vung quyền trái đánh mau.
Thẩm Thăng Y kêu lên một tiếng “Quyền hay quá”, thân hình đã lui ra ba bước.
Đông Phương Vô Bệnh từng bước từng bước sấn vào, hai quyền nối nhau đánh ra, quyền trái mười bảy đòn, quyền phải mười tám đòn, liên hoàn ba mươi lăm quyền.
Kình phong rít lên.
Thẩm Thăng Y thân hình bay ra.
Đông Phương Vô Bệnh ba mươi lăm quyền đánh trượt, quyền trái biến thành chưởng, quyền phải biến thành trảo, chín chưởng mười tám trảo, hai chân theo Uyên Ương cước liên hoàn đá ra, liên tiếp hai mươi bốn cước.
Thanh kiếm trong tay Thẩm Thăng Y lại bị quyền trảo cước của đối phương phong tỏa, hoàn toàn không thi triển được.
Thẩm Thăng Y lại bật lên một tiếng “Hay!”
Tiếng “hay” vừa vang lên, người đã trên không trung.
Đông Phương Vô Bệnh như bóng theo hình, chưởng trái lại biến thành trảo, quyền đánh vào ngực, trảo chụp vào yết hầu.
Thẩm Thăng Y như bánh xe gió lật người lại đáp xuống cành một cây phong.
Đông Phương Vô Bệnh đuổi theo đánh rát.
Cành lá bay tung, gốc cây ầm một tiếng bị đánh gãy làm đôi, tung lên rơi xuống.
Thẩm Thăng Y thân hình đã trượt xuống gốc cây.
Đông Phương Vô Bệnh bám sát gốc cây đuổi đánh.
Soạt soạt soạt liên tiếp mấy tiếng, trên thân cây hiện ra bảy vết trảo, ba vết quyền.
Thẩm Thăng Y rơi xuống đất, Đông Phương Vô Bệnh cũng rơi xuống trước mặt y.
Quyền đánh cước đá.
Thẩm Thăng Y hú dài một tiếng, thanh kiếm bay lượn, đánh luôn chín mươi sáu kiếm!
Kình phong cuồn cuộn.
Ánh lạnh chớp chớp.
Đột nhiên kình phong tan tác, ánh lạnh tắt lịm, Đông Phương Vô Bệnh và Thẩm Thăng Y thân hình chợt đều ngừng lại.
Trên tay chân của Đông Phương Vô Bệnh có thêm hai ba mươi vết kiếm, máu tươi ròng ròng, Thẩm Thăng Y vai ngực bụng có bảy chỗ áo bị rách tung, máu từ mép chảy ra.
Kiếm vẫn trong tay phải y, nhưng mũi kiếm bị giữ chặt giữa ngón cái và ngón trỏ tay trái Đông Phương Vô Bệnh, chỉ còn cách ngực Đông Phương Vô Bệnh một tấc.
Nếu Đông Phương Vô Bệnh không kịp thời chụp được, mũi kiếm đã đâm vào tâm tạng của y.
Ngón tay cái của y trắng bệch như thịt cá chết.
Cánh tay phải cầm kiếm của Thẩm Thăng Y cũng đột nhiên nổi đầy gân xanh, giống như có một đàn giun đất trồi lên.
Thanh kiếm đã cong vòng.
Đông Phương Vô Bệnh đột nhiên lên tiếng “Quả nhiên danh bất hư truyền”.
Thẩm Thăng Y nói “Đại khái thế”.
Đông Phương Vô Bệnh quyền phải đột nhiên vung ra, đập xuống thanh kiếm.
Băng một tiếng, thanh kiếm gãy đôi, quyền phải Đông Phương Vô Bệnh máu tươi ròng ròng, tay trái y lập tức vung ra, đoạn kiếm gãy bị kẹp quét ngang vào yết hầu Thẩm Thăng Y.
Thanh kiếm gãy của Thẩm Thăng Y cũng đồng thời đâm ra, vẫn đâm vào trước ngực Đông Phương Vô Bệnh.
Kiếm gãy xuyên tim!
Đoạn kiếm gãy trong tay Đông Phương Vô Bệnh không cắm vào yết hầu Thẩm Thăng Y, nhưng còn cách yết hầu Thẩm Thăng Y không đầy một phân.
Máu từ ngực Đông Phương Vô Bệnh chảy xuống.
Y đột nhiên cười nói “Không ngờ ngươi phán đoán còn chính xác hơn ta!”
Tiếng cười giọng nói đều đã yếu ớt.
Thẩm Thăng Y lạnh lùng rút kiếm về, nói “Phát quyền ấy nếu đánh xa hơn một tấc thì hiện tại người chết là ta chứ không phải là ngươi”.
Đồng Phương Vô Bệnh cười lớn ngã xuống!
Thẩm Thăng Y đột nhiên mồ hôi ròng ròng, thấm ướt cả áo, thở dốc một hồi.
Kế đó y quay phắt lại.
Vừa quay đầu thoáng thấy, đoạn kiếm gãy rời tay bay ra.
Liễu Tiên Thu và A Tiêm đang bên đó.
Thanh kiếm của A Tiêm vừa bị đánh rơi, đao của Liễu Tiên Thu đang đâm vào yết hầu nàng.
Đao nhanh như chớp.
A Tiêm nghiêng người tránh mau.
Tuy nàng tránh rất nhanh nhưng đao vẫn đâm vào vai phải nàng.
Sâu vào thịt hai tấc, máu tươi vọt ra.
Liễu Tiên Thu sấn lên định bồi thêm đao nữa thì nghe thấy tiếng rít xé gió vang tới, vội vung đao về phía sau gạt nhanh ra.
Keng một tiếng, thanh kiếm gãy của Thẩm Thăng Y bị nàng một đao đánh rơi, thanh Liễu Diệp đao của nàng cũng bị thanh kiếm gãy chặt đứt.
Thẩm Thăng Y lập tức phi thân lướt tới.
Liễu Tiên Thu liếc thanh đao gãy trên tay một cái, thân hình vọt mau lên, phóng nhanh về phía trước.
A Tiêm lật người từ dưới đất nhảy lên, đuổi sát theo sau.
Liễu Tiên Thu không hề quay đầu, tay phải vung ngược lại, vù vù hai ngọn Liễu Diệp phi đao phóng thẳng vào giữa ngực A Tiêm.
A Tiêm không đề phòng, muốn tránh nhưng đã không kịp.
Đúng lúc ấy một cánh tay đưa ngang ra, quờ hai cái, chụp cứng hai ngọn Liễu Diệp phi đao!
A Tiêm vừa định thần, giọng Thẩm Thăng Y bên cạnh đã vang lên “Vai cô thế nào rồi?”
A Tiêm nói “Không... Không hề gì”.
Nàng nhìn Thẩm Thăng Y một cái, hoảng sợ kêu lên “Ngươi cũng bị thương rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Nếm một trận quyền cước, bị đứt một sợi gân, may mà chưa dập nát”.
Trong lúc họ nói chuyện, Liễu Tiên Thu đã lướt ra sáu trượng.
Thẩm Thăng Y ánh mắt rực lên, vươn tay nhặt thanh kiếm của A Tiêm bị đánh rơi, nói “Chúng ta đuổi theo”, rồi tung người vọt tới.
Thân hình y rõ ràng không còn linh hoạt bao nhiêu nữa, thậm chí A Tiêm còn có thể vượt lên trước.
Khoảng cách giữa Liễu Tiên Thu với họ càng lúc càng xa!
A Tiêm cũng phát giác ra, nói “Thẩm đại ca, quả thật thương thế của ngươi... hoàn toàn không nhẹ”.
Thẩm Thăng Y nói “Cũng may là cô ta lại chạy theo con đường này”.
A Tiêm ngạc nhiên nói “Con đường này thế nào?”
Thẩm Thăng Y nói “Đường cùng”.

*

Dốc đứng che vầng nhật, nửa vách sáng ráng mai.
Mặt trời đã lên, hơi móc chưa tan.
Liễu Tiên Thu lướt ra hơn trăm trượng, đột nhiên đứng lại.
Trước mặt nàng là một bờ vực, dựng đứng như ngọn bút, phía dưới mênh mông một làn hơi mù, cũng không biết là sâu bao nhiêu.
Nàng quay đầu nhìn, Thẩm Thăng Y và A Tiêm tuy còn ở xa, nhưng rõ ràng sẽ rất mau lẹ đuổi tới.
Hai bên lại hoàn toàn không còn con đường nào.
Nàng ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, đột nhiên thong thả ngâm “Lệ nối thừng dài ngắn, Lòng ghê điệu thấp cao, Má hồng không chốn định, Được mất biết làm sao”.
Đó cũng là thơ của Lý Thương Ẩn, nàng rất thích ngâm thơ Lý Thương Ẩn, nhất là lúc giết người.
Nhưng lần này nàng còn giết được ai?
Thanh âm thê lương theo gió xa dần, nàng lại quay nhìn, Thẩm Thăng Y và A Tiêm chỉ còn cách sau lưng hai trượng.
Ánh mắt của nàng đưa tới thanh kiếm trong tay Thẩm Thăng Y, chợt cười nói “Ngươi là một người rất cẩn thận”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, Liễu Tiên Thu hỏi qua chuyện khác “Họ chết cả rồi à?”
“Chết cả rồi!”
“Lần này sự phán đoán của bọn ta quả thật sai lầm quá mức”.
“Nếu không thì hợp sức năm người các ngươi, cho dù ta có thể sống sót, cũng tuyệt đối không thể đứng vững được như hiện tại”.
“Bọn ta cả đời ám toán kẻ khác, không ngờ lại chết vì bị kẻ khác ám toán, chẳng lẽ là sự báo ứng?”
Liễu Tiên Thu lại thở dài một tiếng.
A Tiêm cười nhạt nói ngay “Hiện tại ngươi định thế nào?”
Liễu Tiên Thu nghiêng đầu liếc A Tiêm một cái, nói “Không ngờ ngươi lại có thể thoát khỏi độc thủ của ta hai lần, gặp một đứa con gái nhỏ may mắn như ngươi, đúng là ta rủi ro!”
A Tiêm nói “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”.
Liễu Tiên Thu hỏi lại Thẩm Thăng Y “Ngươi thấy ta có thể giết ngươi không?”
Thẩm Thăng Y cười nói “Mới rồi ta tay không tấc sắt, nếu ngươi xuất thủ thì tuy đao đã gãy vẫn còn có năm phần cơ hội”.
Liễu Tiên Thu nói “Ta hỏi hiện tại thì thế nào?”
Thẩm Thăng Y nói “Không thể đâu”.
“Vậy thì ta chỉ còn cách giết người khác thôi”.
“Ngươi đã hai lần bỏ qua cơ hội, vẫn chưa chịu thôi, còn muốn giết A Tiêm sao?”
Liễu Tiên Thu lắc đầu, nói “Người ta muốn giết hiện tại không phải là cô ta”.
A Tiêm nói “Vậy thì là ai?”
“Ta”, Liễu Tiên Thu đột nhiên tung người nhảy xuống vực.
Thẩm Thăng Y và A Tiêm sửng sốt, song song sấn lên.
Họ chạy tới bờ vực, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy thân hình Liễu Tiên Thu rơi nhanh, mau lẹ chìm vào làn mù trắng.
A Tiêm kêu lên thất thanh “Cô ta lại nhảy xuống như thế”.
Thẩm Thăng Y hững hờ nói “Cô ta vốn là một sát thủ vô tình, đối với người khác vô tình, đôì với chính mình cũng thế”.
A Tiêm im lặng thở dài.
Thẩm Thăng Y cũng thở dài một tiếng, lại nhìn xuống lần nữa.
Làn mù trắng dưới vực vẫn mờ mịt, nhưng người đã không biết ở đâu.
HẾT

Xem Tiếp: ----