Dịch giả:: Lưu văn Hy
Một tương lai rạng rỡ
Ruth Rendell

     nh nói:
- Sáu là đủ rồi. Vậy là ta sẽ có sáu thùng đựng trà, còn thì một cái rương. Nếu ngày mai ông giao được, thì tôi sẽ lo sắp xếp đồ đạc và có lẽ thứ tư ông cho người đến chở đi được rồi.
Anh ta ghi chép mọi thứ trên một mảnh giấy. Anh nói:
- Thôi được rồi. Khoảng giờ cơm trưa ngày mai nhé.
Cô vẫn ngồi bất động trong chiếc ghế lớn có tay dựa bằng gỗ sồi kê ở tận cuối phòng. Anh quay hẳn người lại nhìn cô và nhăn nhở cười, như thể mọi việc đã êm xuôi.
Anh nói:
- Xuôi rót cả. Họ làm việc được lắm.
Cô lên tiếng:
- Em không thể nào tin nổi là anh lại thực sự làm chuyện đó được. Ngay cả khi nghe tiếng anh trên điện thoại. Em cũng không nghĩ là chuyện đó lại có thể xảy ra được. Anh lại quyết gói ghém toàn bộ những thứ này để gởi đi cho cô ả đó à.
Họ lại sắp sửa cãi nhau về tất cả mọi chuyện nữa rồi. Dĩ nhiên phải vậy thôi. Chuyện cãi cọ này chỉ chấm dứt khi anh tống xuất được mọi thứ và cả chính bán thân anh nữa, rời khỏi Luân Đôn và cô nàng mới mong mọi chuyện tốt lành được. Và anh không định tranh cãi hay biện minh dài dòng làm gì. Nghĩ rằng các quán rượu còn mở cửa cả tiếng nữa và mình có thể ra ngoài kiếm chút gì nhấm nháp được, nên anh đốt một điếu thuốc và chờ đợi cô nàng khởi sự.
Cô nói:
- Em thật không tài nào hiểu nổi tại sao anh lại đến đây cơ chứ.
Anh không trả lời. Anh vẫn đang cầm hộp thuốc, và bây giờ mới đóng nắp lại, cảm nhận cái lạnh từ chất mã não truyền vào các ngón tay của mình.
Cô nói trắng ra mọi chuyện.
- Chỉ để lấy ba cái thứ đồ đạc của anh thôi à? Maurice, bộ anh chỉ trở về đây vì chuyện đó thôi sao?
Anh trả lời bằng giọng đều đều.
- Thì đó là đồ đạc của anh mà.
- Anh sẽ gởi nó cho ai đó chứ gì. Dám chừng anh còn viết thư cho em rồi nhờ em làm chuyện đó nữa không chừng.
Anh đáp:
- Anh chả bao giờ viết thư cả đâu.
Cô bắt đầu cựa mình. Cô khẽ run rẩy đưa tay lên bụm miệng. Vừa thở hổn hển, cô gắng hết sức để giữ cho giọng nói được ổn định.
- Anh làm như em không biết vậy. Anh ở bên Úc một năm, cả một năm trời, và không hề viết thư cho em lấy một lần.
- Anh đã gọi điện rồi mà.
- Đúng, hai lần. Lần đầu để bảo là anh yêu em, nhớ em, rồi đang mong mỏi trở về với em, và hỏi là liệu em có chờ anh hay không và không được có kẻ nào khác ở đó đấy nhá? Còn lần thứ hai, cách nay một tuần, bảo là anh sẽ đến đây vào thứ bảy và hỏi liệu là - liệu là có thể cho anh ở trọ lại được hay không. Trời ơi, em đã chung sống với anh suốt hai năm nay, chúng mình đã thực sự lấy nhau rồi, thế mà anh còn gọi điện mà hỏi là em có thể cho anh trọ lại được không như thế à!
Anh nói:
- Lại chuyện lời với lẽ. Thế còn em, em đã nói năng như thế nào đã?
- Chỉ có một chuyện thôi, khi em đề cập đến Patricia. À, đúng rồi, em có nói đến cô ả. Em có quá lời về chuyện ấy, nhưng đó chuyện tâm lý chung của con người thôi mà. Anh có biết là em đã nghĩ gì khi anh nói là anh sẽ về không? Em đã nghĩ là, bây giờ mình cần phải biết rõ là sao ảnh lại kỳ cục như vậy chứ, thật quá hững hờ, không viết thư, gọi điện hay không làm gì để liên lạc với mình cả. Nhưng đó là Maurice, đó là người yêu của mình cơ mà, rồi ảnh sẽ trở về với mình, hai đứa sẽ lấy nhau và mình sẽ thật hạnh phúc!
- Anh đã nói với em về chuyện Patricia rồi mà.
- Nhưng chỉ nói sau khi anh đã ăn nằm với em lần đầu.
Anh nhăn mặt. Đó quả là một sai lầm. Dĩ nhiên anh chàng đã không có ý đụng chạm đến cô vượt quá mức nụ hôn chào đón. Nhưng cô rất hấp dẫn, còn anh thì lại bị cô mê hoặc và dường như cô nàng chỉ chờ đợi điều đó - rồi thì, đúng là cái chuyện quái quỷ ấy. Đàn bà chẳng bao giờ hiểu nổi đàn ông và chuyện tình dục cả. Và chỉ có độc một cái giường, chứ gì? Lẽ ra đã xảy ra cái cảnh chết tiệt vào cái đêm đầu tiên đó nếu như anh đề nghị ngủ trên chiếc sô pha ngay tại nơi này.
Cô nói:
- Anh đã ngủ với em. Anh nồng nàn lắm, cũng y như trước đây, thế mà sáng hôm sau anh đã bảo em là: anh sẽ được phép làm thường trú ở Úc, anh sẽ có được công việc ổn định, anh sẽ gặp được cô gái mà anh muốn lấy làm vợ. Anh cũng nói y như vậy vào bữa điểm tâm. Anh đã bao giờ bị đập vào mặt chưa, hả Maurice? Có bao giờ những giấc mơ của anh bị chà đạp chưa?
- Tốt hơn là em hãy chờ thêm một thời gian nữa đi? Còn chuyện bị đập vào mặt thì - Anh đưa tay lên xoa gò má của mình - Hẳn là do cú đấm của em chứ còn ai nữa.
Cô chợt rùng mình. Cô đứng lên và bắt đầu bước thật chậm chạp và khó khăn. Cô dừng lại bên một cái bàn nhỏ.
- Ước gì đến gần được anh, sao em muốn giết anh quá!
Trên bàn có một pho tượng tàu nhỏ, một con dao rọc giấy bằng đồng, một lọ đựng viết bằng mã não cùng bộ với cái gạt tàn thuốc. Cô nói:
- Tất cả những thứ này. Vì anh mà em đã chăm sóc tất cả. Em đã trân trọng giữ gìn chúng. Thế mà bây giờ anh lại đem tất cả chuyển đi cho cô ả. Những thứ mà chúng ta đã cùng sống chung. Em vẫn thường ngắm chúng rồi nghĩ là, Maurice đã mua khi chúng ta đến với nhau - ôi, trời ơi, em thật không thể tin nổi nữa. Cứ gởi quách cho ả đi!
Anh gật đầu, chằm chằm nhìn cô. Anh nói:
- Em có thể cứ giữ lấy món đồ to lớn ấy đi. Nhất là em cứ việc sử dụng cái ghế sô pha. Anh đã cố ngủ trên đó hai đêm và không bao giờ muốn thấy cái món đồ chết tiệt ấy nữa đâu.
Cô cầm lấy pho tượng nhỏ rồi ném vào anh ta. Pho tượng đã không trúng đích vì anh ta đã hụp đầu xuống tránh khiến nó đập mạnh vào tường, suýt trúng vào bức tranh có đóng khung trên tường. Anh chỉ nói vắn tắt, “Phải nhớ đó là tranh của Lowry đó. Tôi phải tốn nhiều tiền cho bức tranh đó đấy nhé”.
Cô vật mình lên chiếc sô pha rồi bật khóc thổn thức. Cô dùng hai tay đấm thùm thụp vào các tấm nệm. Anh vẫn không có vẻ gì động lòng vì cảnh đó - không mảy may xúc động. Một khi đã gói ghém những thứ này rồi, anh sẽ biến đi để còn tận hưởng ba tuần du hí ở Âu châu. Một người đàn ông tự do, tha hồ tận hưởng cảnh đẹp, thú vui và gái đẹp, được ăn chơi thả giàn trước khi bước vào cuộc sống đầy trách nhiệm của hôn nhân. Sau đó trở về với Patricia, một gia đình, một mái nhà, một công việc và trách nhiệm. Đó là một tương lai rạng rỡ mà người phụ nữ tâm cuồng này sẽ không phá bĩnh gì được.
Anh nói:
- Im đi, Betsy, làm ơn làm phúc im đi có được không.
Anh lắc mạnh vai cô nàng, rồi đi ra khỏi nhà vì lúc đó đã mười một giờ rồi và anh ta cần phải đi kiếm chút gì nhấm nháp.
Betsy tự pha cà phê cho mình rồi đi rửa cặp mắt sưng húp. Cô đi quanh phòng, ngắm nhìn những món đồ trang trí và những quyển sách, những chiếc ly, những chiếc bình và những chiếc đèn, mà ngày mai anh ta sẽ mang đi khỏi tầm tay của cô. Cô chẳng màng gì đến chuyện mất chúng, bản thân những món đồ đó, mà chỉ quan tâm đến sự trống vắng còn lại, và cái nhận thức rằng tất cả những món đồ này rồi sẽ thuộc về Patricia.
Đến đêm cô thức dậy, đi tìm chiếc bóp của anh ta, rút tấm hình của Patricia ra, rồi xé tan nát. Tuy nhiên cô vẫn nhớ rõ khuôn mặt của ả, vừa xinh xắn, khắc khổ lại vừa mang vẻ tham lam, và cô nghĩ đến lúc cặp mắt sáng ngời này mở to ra khi cô ả mở những thùng đựng trà, đôi tay kẻ cướp sục sạo tìm kiếm thêm những của báu ở trong rương. Có lẽ ả sẽ thực hiện những điều này trước khi Maurice về đến nơi, rồi bày biện những chiếc đèn, ly tách cùng với những món đồ trang trí trong nhà để làm vừa lòng anh ta khi anh ta trở về.
Dĩ nhiên là anh ta sẽ cưới cô ả. Betsy nghĩ, mình cho là ả sẽ nghĩ rằng anh ta sẽ trung thành với ả lắm, giống y như mình vậy. Bây giờ thì mình đã biết rõ hơn rồi. Cái đồ điên khùng ngốc nghếch đáng thương kia, ả đâu có biết hắn đã làm gì vào giây phút đầu tiên khi được sổng khỏi tay của ả, hay làm gì biết được những gì hắn làm ở Pháp và ở Ý. Đó chính là một món quà cưới tuyệt đẹp dành cho ả cùng với toàn bộ nhưng món đồ cổ xinh xắn trong rương chứ gì?
Phải rồi, tại sao không chứ? Tại sao lại không quậy cái đám cưới này trước khi nó bắt đầu nhỉ? Bằng một lá thư. Một lá thư sẽ được giấu trong, “để xem nào, giấu trong hũ đựng gừng màu xanh trắng”. Cô ngồi xuống viết bức thư. Patricia mến - mở đầu như vậy nghe nó thộn làm sao ấy, cho dù là để bắt đầu một lá thư cho kẻ thù của mình đi nữa.
Patricia thân mến: mình không biết Maurice đã nói điều gì với bạn về mình, nhưng chúng mình vẫn đang sống ở đây như đôi tình nhân từ khi anh ấy đến. Nói trắng ra, mình muốn nói rằng chúng mình vẫn làm tình, vẫn ngủ với nhau đấy. Maurice không thể trung thành với bất kỳ ai được đâu. Nếu bạn không tin mình, thì hãy tự hỏi xem, nếu anh ấy không ham muốn mình, thì anh ấy đâu có trọ ở khách sạn làm gì. Chỉ có thế thôi - mến - rồi cô ta ký tên và cảm thấy khỏe hơn một chút, đủ khỏe và vững vàng để đi tắm và dùng bữa cơm trưa.
Sáu thùng đựng trà và một cái rương đã được chở tới vào ngày hôm sau. Các thùng đựng trà còn bốc mùi trà và còn sót lại vài chiếc lá trà ở dưới đáy. Chiếc rương được làm bằng thứ kim loại giả bạc và những chiếc móc cài bằng kim loại giả vàng. Đó là một vật dụng khá đẹp, dài mét rưỡi, cao chín tấc, ngang sáu tấc, và nắp được đậy khít khao như thể được hàn kín vậy.
Maurice đã bắt đầu đóng gói đồ đạc lúc hai giờ. Anh ta đã dùng khăn giấy và giấy báo để lót. Anh ta đã chất dầy những thùng đựng trà bằng những dụng cụ nhà bếp, ly tách, đĩa và dao kéo, cùng với sách vở và quần áo mà anh đã bỏ lại đây một năm trước. Thật thận trọng, và cùng với niềm vui thật mãnh liệt nào đó, anh tránh đụng đến mọi thứ mà Betsy có thể khăng khăng nhận là của mình như - những thứ rẻ mạt, những chiếc muỗng nĩa bằng i-nốc, đồ gốm Woolworth, những tấm trải màu sắc diêm dúa, màu đỏ, cam và ô liu, mà anh ta luôn cảm thấy là gớm ghiếc. Anh và Patricia sẽ ngủ trên những tấm trải giường trắng nốp.
Betsy đã chẳng giúp gì cho anh ta cả. Cô vừa chăm chú theo dõi vừa hút thuốc liên tục. Anh ta lật nắp của những thùng đựng trà lên rồi dùng sơn trắng viết địa chỉ ở Úc của mình lên từng nắp thùng một. Tuy nhiên, anh đã không viết tên mình, mà lại viết tên của Patricia. Việc này tuy không nhằm châm chọc gì Betsy nhưng anh ta lại cảm thấy vui khi nó đã khiến cho cô nàng phải nổi đóa lên.
Đã lâu anh ta không về căn hộ này cho đến buổi sáng hôm đó, nên dĩ nhiên là không còn chìa khóa nữa. Betsy đã không chịu cho anh ta vào, cứ để mặc anh ta ở dưới đường, khiến anh ta cứ phải ngồi mãi trên chiếc xe mà anh ta đã thuê được cho mãi đến bảy giờ. Trông cô ta như thể cũng chả ngủ nghê gì được vậy. Anh ta viết chữ cô Patricia Gordon thật nhanh và khéo léo.
Betsy nói:
- Đừng có quên cái hũ đựng gừng đấy. Em chả thèm nó đâu.
- Hũ đó để trong rương mà.
Cô Patricia Gordon, 23 đại lộ Burwood Park, Kew, Victoria, Úc 3103.
Tất cả những thứ xinh xắn cho cả vào rương. Anh định dùng nó làm món quà đặc biệt dành cho Patricia.
Bức tranh của Lowry được đem xuống rồi được bọc lót thật cẩn thận. Sau đó anh ta mới bọc các thứ như cái gạt tàn bằng mã não cùng với cái lọ đựng viết, chén bằng thạch cao tuyết hoa, con dao rọc giấy bằng đồng thau, những chiếc tách tàu tí hon, những chiếc ly rượu cao. Trời ơi, còn pho tượng tàu nhỏ... anh ta lại phải mở nắp rương ra.
Betsy la lớn:
- Tôi mong là hải quan sẽ mở rương! Tôi mong cho họ tịch thu và đập bể ba cái thứ này đi! Đêm nào tôi cũng cầu nguyện cho nó rơi tòm xuống biển trước khi tới được đó!
Anh ta bảo:
- Biển thì tôi đành phải chịu thôi. Còn hải quan à - Anh ta mỉm cười - Patricia đang làm việc cho hải quan mà, cô ấy là nhân viên hải quan đấy chứ - anh đã chẳng cho em biết rồi là gì? Anh còn đang phân vân không biết họ có dám liếc vào trong hay không nữa là.
Anh ta viết một cái nhãn rồi dán lên cạnh rương. Cô Patricia Gordon, 23 đại lộ Burwood Park, Kew...
- Còn bây giờ anh phải ra ngoài để kiếm một cái ổ khóa đây. Chìa khóa đâu, cho anh mượn nào. Nếu lần này em còn để anh ở ngoài nữa thì anh sẽ gọi cảnh sát đấy. Nên nhớ là anh vẫn còn đứng tên thuê căn hộ này đấy nhé.
Cô đành đưa cho anh ta xâu chìa khóa. Khi anh ta đã đi rồi cô mới đặt lá thư của mình vào hũ đựng gừng. Cô mong là anh ta sẽ đóng rương lại ngay, thế nhưng anh ta đã không làm vậy. Anh ta vẫn để rương mở, với cái nắp lật ra sau, còn ổ khóa thì treo lủng lẳng trên cái móc giả vàng.
Anh ta nói:
- Có gì ăn không vậy?
- Đi mà kiếm ba cái thức ăn trời đánh của anh đi! Đi kiếm cái con đàn bà nào khác mà bảo nó cho ăn!
Anh đã thích cái thái độ tức giận và dữ dằn của cô ta; đó chính là tình yêu của cô ta mà anh cảm thấy sợ. Anh ta đã trở về vào giữa đêm khuya để mò mẫm tìm kiếm căn hộ trong đêm tối, và anh ta đã nằm trên chiếc ghế sô pha với những thùng trà dựng đứng chung quanh như một hàng rào bảo vệ. Màu sơn trắng hiện lờ mờ trong đêm tối. Cô Patricia Gordon...
Lúc bấy giờ Betsy mới bước vào. Cô không mở đèn. Cô cầm theo một ngọn nến để trên một cái đĩa, luồn lách giữa những chiếc thùng trà rồi đặt ngọn nến trên chiếc rương. Cô ta mặc chiếc váy ngủ trắng mà dưới ánh nến lung linh, nó khiến cô ta trông giống như một bóng ma, hay như bà Rochester điên loạn lang thang trong tác phẩm Jane Eyre, hoặc như người đàn bà áo trắng trong tiểu thuyết cùng tên.
- Maurice à.
- Đi đi Betsy, anh mệt lắm.
- Em năn nỉ anh mà Maurice. Em xin lỗi về những gì em đã nói, em xin lỗi là đã nhốt anh ở ngoài.
- Được rồi, anh cũng xin lỗi em nữa. Đúng là loạn thật đấy, và có lẽ anh không nên xử sự như vậy mới đúng. Nhưng tốt nhất cho anh là phải đi thôi cùng với những món đồ của mình cho nó dứt khoát hẳn đi. Có đúng không nào? Còn bây giờ xin em làm ơn làm phước đi ra giùm để anh ngủ một chút có được không nào?
Những điều xảy ra sau đó là những gì mà anh đâu thèm kiếm chác thêm làm gì. Nó chăng ngăn cản được ý định của anh. Đàn ông thật chả hiểu quái gì về đàn bà và chuyện tình dục cả. Cô nàng đã nhào xuống người anh một cách giận dữ và cục mịch. Cô banh áo của anh ta ra rồi bắt đầu hôn lấy hôn để lên cổ lên ngực, ôm lấy đầu anh, áp chặt môi mình vào môi anh ta, nằm đè lên người rồi kẹp chặt hai chân anh ta lại bằng hai đầu gối của mình.
Anh đã xô cô ta một cái thật mạnh. Anh đá cô ra xa, khiến cô nàng bị té và đập đầu vào cạnh rương. Ngọn nến rơi xuống, chập chờn rồi tắt ngấm chỉ còn lại là một vũng sáp. Anh đã chửi toáng lên trong bóng tối. Anh mở đèn trong khi cô nàng đang lồm cồm nhỏm dậy, ôm cái đầu đang rướm máu.
Anh ta bảo:
- Ôi dào, làm ơn làm phước ra ngoài giùm đi mà.
Và anh khiêng cô ta ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Sáng ra, cô đi vào phòng với một vết bầm trên trán. Anh ta còn ngủ, bộ quần áo vẫn còn nguyên trên người, với hình ảnh con đại bàng xòe rộng cánh trên lưng áo. Cô rùng mình khi trông thấy cảnh này. Cô bắt đầu bữa điểm tâm nhưng không thể ăn gì được cả. Cà phê làm cô mắc nghẹn và một cái rùng mình truyền khắp cơ thể khiến cô có cảm giác buồn nôn đến khủng khiếp. Khi cô đến chỗ anh ta, cô thấy anh chàng đang ngồi xem chiếc vé máy bay trên ghế sô pha.
Anh nói tỉnh khô như chưa hề có chuyện gì xảy ra:
- Họ sẽ đến lấy hàng lúc mười giờ, tốt nhất là đừng để trễ. Anh phải có mặt ở phi trường ngay giữa trưa đây.
Cô nhún vai. Cô đã chịu đựng hết mức rồi và nghĩ rằng anh ta không được quyền gây tổn thương cho mình thêm nữa.
Cô nói như kẻ thất thần:
- Tốt hơn là anh nên đóng rương lại đi chứ.
Cặp mắt anh ta hơi lóe sáng.
- Đúng lúc rồi đấy. Mà anh còn phải nhét một lá thư vào nữa chứ.
Cô cúi đầu nhìn xuống anh ta, vết bầm đau và sưng tấy.
- Anh có bao giờ viết thư bao giờ đâu mà nói.
- Chỉ vắn tắt vài dòng thôi. Chứ ai lại đi tặng quà mà không kèm theo vài dòng nhắn gởi đâu, phải không?
Anh ta nhấc hũ gừng ra khỏi rương, thậm chí không thèm liếc nhìn mà chỉ nhón lá thư của cô ta lên rồi vất ngay xuống sàn nhà. Thật lẹ làng và cố tình cho Betsy trông thấy, anh ta viết nguệch ngoạc lên một tờ giấy: Dành trọn cho em, Patricia yêu quý, mãi mãi đến muôn đời.
Cô nói:
- Sao tôi thù anh quá đi.
- Có em làm anh muốn điên lên thì có.
Anh ta lấy một cây đèn đứng thật to ra khỏi rương rồi đặt nó lên nền nhà. Anh đút gọn mảnh giấy vào hũ đựng gừng, bọc nó lại, nhét nó vào giữa những tấm khăn và những miếng đệm lót cho các vật dễ vỡ. “Đêm qua anh đâu có dùng từ hận thù này để chỉ cái chuyện em cứ lẽo đẽo theo anh đâu”.
Cô không trả lời tiếng nào cả. Có lẽ anh ta sẽ để một vật nặng như cây đèn đó vào trong một cái thùng trà, có lẽ anh ta sẽ mở một trong những thùng đó ra bây giờ đây. Anh ta quay lại để kiếm cái đèn. Nó không còn ở đó nữa. Cô ta đã cầm nó bằng cả hai tay.
- Anh đang cần cái đó, làm ơn đi mà.
- Đã bao giờ anh bị đập vào mặt chưa, hả Maurice?
Cô ta nín thở, giơ cây đèn lên rồi dùng hết sức mình đập vào trán anh ta. Anh ta loạng choạng còn cô vẫn cứ đập tới tấp, lên mặt lên đầu anh ta. Anh ta hét lên một tiếng, bắt đầu khụyu xuống với đôi bàn tay đầy máu đang ôm lấy khuôn mặt. Sau đó vận hết sức bình sinh cô đã nện cho anh ta một cú thật mạnh và anh ta đã đổ quỵ xuống, ngã lăn ra và cuối cùng nằm bất động không kêu được tiếng nào nữa.
Máu đã đổ khá nhiều, mặc dù nó đã ngưng chảy rất mau. Cô đứng đó vừa nhìn anh ta vừa khóc nức nở. Liệu cô cứ khóc suốt như thế chăng? Người cô dính dầy máu. Cô xé quần áo đang mặc rồi chất đống chung quanh mình. Cô quỳ bên anh ta một lúc, trên người không còn chút vải che thân nào và vừa khóc vừa lắc lư cái xác, gọi tên anh ta, và cắn những ngón tay của mình đang dính đầy máu của anh ta.
Nhưng bản năng sinh tồn mới chính là bản năng chính yếu. Còn mạnh hơn cả tình yêu hay nỗi sầu khổ, hận thù hay hối tiếc. Đã chín giờ rồi và chỉ còn một tiếng nữa đám nhân viên vận chuyển sẽ đến. Betsy đi kiếm nước đựng trong một cái xô, rồi bột giặt, giẻ lau và một miếng bọt xốp. Công việc lau rửa khắp phòng đầy cực nhọc đã khiến cô ngừng khóc, tim cô hết sôi động và những ý nghĩ trong trí não cô ngủ yên. Cô không còn suy nghĩ điều gì cả, làm việc như điên, tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng.
Khi các xô nước có màu đo đỏ được nối tiếp nhau đổ xuống bồn rửa chén và tấm thảm trải nhà đã ướt sũng nhưng lại sạch sẽ, cái đèn được rửa sạch, lau khô và chùi bóng, thì cô mới ném quần áo của mình vào giỏ quần áo trong phòng tắm rồi mới đi tắm. Cô đã ăn mặc thật tươm tất và chải lại mái tóc. Đã mười giờ thiếu mười rồi. Mọi thứ đã thật sạch sẽ và cô mở cửa sổ ra, tuy nhiên cái xác vẫn còn nằm lù lù ở đó bên đống giấy báo đỏ lòm.
- Em yêu anh.
Cô nói thật to rồi siết chặt hai nắm tay lại.
- Em thù anh lắm.
Các nhân viên vận chuyển đến thật đúng giờ. Họ đã đến đó đúng mười giờ. Họ đã chuyển sáu thùng đựng trà và cái rương giả bạc có các móc khóa giả vàng xuống tầng dưới.
Khi họ lái xe tải đi khỏi, Betsy đang ngồi trên chiếc sô pha. Cô đã nhìn cây đèn đứng, cái lọ đựng viết và cái gạt tàn bằng mã não, chiếc hũ đựng gừng, các chén bằng thạch cao tuyết hoa, những cái ly rượu cao, cái chặn giấy bằng đồng, những chiếc tách tàu tí hon và bức tranh của Lowry đang dựa trên tường nhà. Hiện giờ cô đã khá trầm tĩnh và thực ra đã không cần đến ly rượu mạnh mà cô đã rót sẵn cho mình.
Cô không mảy may nghĩ gì về quá khứ còn hiện tại thì dường như vẫn hiện hữu đó nhưng chỉ như một cõi hư vô có thể cảm nhận được, một sự thinh lặng đến mịt mùng đang vây bọc chung quanh cô. Cô nghĩ đến tương lai, ba tháng sắp tới đây, và rồi trong khoảng tĩnh lặng đó cô đã bật ra một tiếng cười trầm đều lạnh lẽo. Cô Patricia Gordon, 23 đại lộ Burwood Park, Kew, Victoria, Úc 3101. Cái khuôn mặt đẹp, tham lam, khắc khổ, đôi bàn tay hăm hở mở ổ khóa rồi mở bật các móc cài giả vàng để tìm kiếm cái vật quý ở bên trong...
Và thú vị làm sao khi cái vật quý sẽ đến nơi trong ba tháng tới đây, một thứ độc nhất vô nhị mà Patricia chưa từng bao giờ gặp trong cả cuộc đời mình! Và để cô ả có thể nhận ra, thì ngay trên vật quý đó sẽ có một mảnh giấy với nét chữ quen thuộc: Dành trọn cho em, Patricia yêu quý, mãi mãi đến muôn đời.