Dịch giả:: Lưu văn Hy
Con số ba may mắn
Margery Allingham

     ào lúc năm giờ một buổi chiều tháng chín, Ronald Torbay đang chuẩn bị vụ sát nhân thứ ba của y. Y rất cảnh giác, tự ép mình phải tiến hành mọi việc thật chậm chạp vì y là một con người hoàn toàn bình thường và ý thức rất rõ những nguy hiểm của sự bất cẩn.
Chuyện sát nhân mà một kẻ luôn đeo đuổi thì đầy rẫy những rủi ro bất trắc. Mẩu thông tin đó luôn hằn lên trong tâm trí của y như một hiện thực ngay khi y đọc được nó trong một bài viết trên một tạp chí trên đường trở về nhà trước cuộc hôn nhân đầu tiên của y.
Y cũng nhận thức được rằng chuyện thành công hay không còn phải tùy vào đầu óc của con người, do đó y thủ rất kỹ. Y dám chắc rằng mình cực kỳ khôn lanh hơn phần lớn đám bàn dân thiên hạ nhưng y đã không chỉ trụ lại ở mức độ đó và ngay khi cảm thấy niềm hứng khởi xưa cũ về năng lực đang trào dâng trong tâm trí của mình, y đã phải cương quyết dẹp bỏ ngay.
Y ngừng lại một lúc, dựa người trên mép bồn tắm, trầm ngâm ngắm hình ảnh mình trên tấm kiếng dùng để cạo râu trong phòng tắm của ngôi biệt thự mà y mới thuê gần đây.
Khuôn mặt mà y đang ngắm nhìn kia đang ở độ tuổi trung niên, trông gầy guộc và xanh xao. Mái tóc xậm màu thưa thớt nằm bên trên cái trán cao hẹp còn đôi mắt mang màu xanh lục với hình dáng thanh tú nổi bật trên khuôn mặt. Chỉ có cái miệng quả thực là bất thường. Cái miệng gần như một đường thẳng, mỏng lét gần như không có môi vậy, và bất giác, y nhếch môi như thể đang mỉm cười. Ngay cả chính y cũng không ưa nổi cái miệng của mình nữa là.
Một tiếng động ở nhà bếp nằm ở tầng dưới khiến y giật mình và vội nhỏm thẳng lưng lên. Nếu Edyth đã ủi đồ xong thì cô ả sẽ chạy lên đây để thực hiện cái việc tắm bồn thật lâu lắc như đã bàn tính trước khi y kịp chuẩn bị cho ả và thế là ý đồ sẽ chẳng bao giờ thực hiện được nữa. Y nín thở chờ đợi, nhưng không sao cả: cô ả đã ra khỏi nhà bằng ngả cửa sau rồi. Y đến bên cửa sổ để vừa kịp thấy cô nàng mới biến mất ở sau nhà để đi vào cái sân nhỏ vuông vức giống hệt như tất cả mọi cái sân vuông khác trong cái đường phố ngoại ô dài dặc này. Y biết là cô ả đang đi hóng gió cho mớ quần áo vừa mới ủi xong và dẫu rằng chuyện này đã giúp y có thêm được thời gian cần thiết, nhưng sao y vẫn cảm thấy khó chịu làm sao đâu.
Cho đến bây giờ trong số ba người phụ nữ trung niên chân chất mà y trước hết đã thuyết phục họ lấy mình rồi sau đó là viết di chúc để lại cho y cái mớ tài sản khiêm nhường của họ, thì cái ả Edyth này có vẻ là dễ gây ra những phiền toái nhất. Trong khoảng thời gian sáu tuần của cuộc hôn nhân này, thế mà y đã phải nhắc chừng ả không được vào cái sân đó quá lâu đến cả chục lần rồi. Tính tình cô ả hay e thẹn và giữ kẽ thế mà bây giờ lại có cái đám người mới dọn đến ở nhà kế bên kia mang theo mối hiểm họa về một con mụ đàn bà quá ư thân mật nào đó đang bắt đầu làm quen với cô ả và lần này quả là hết chịu nổi về mối quan hệ này rồi.
Mỗi người vợ trước đây của y cũng đều hay cả thẹn. Y đã phải kén chọn đúng cái týp người như vậy và cảm thấy là thành công của mình phần lớn đều dựa vào yếu tố này. Mary, cô vợ đầu tiên của y, đã bị một “tai nạn” chết người khá bất ngờ trong ngôi nhà gỗ một tầng cất trên một lô đất thổ cư giống y như căn nhà hiện tại mà y đã chọn này, chỉ có điều là nó ở miền bắc chứ không phải ở miền nam nước Anh như căn nhà sau này. Vào lúc tai nạn xảy ra, nhân viên điều tra cái chết bất thường đã được vội vã phái tới, cảnh sát rất dễ mến nhưng lại bận rộn còn hàng xóm lại ít khi chõ mũi vào chuyện người khác ngoại trừ chuyện có liên quan đến mình mà thôi, thì lúc ấy một tay phóng viên xoàng xĩnh của một tờ báo địa phương đã viết một bài thật màu mè về cái bi kịch kề cận với niềm vui đó. Bài báo đã được đăng kèm với một tấm hình đám cưới được bấm vội và được chạy hàng tít theo phong cách ngắn gọn của miền nam “Tai Nạn Tuần Trăng Mật”.
Chuyến tham quan ngắn ngủi và rút đi cũng thật lẹ ra khỏi cuộc đời y của Dorothy và chính cô nàng này cũng gây chút ít phiền nhiễu cho y nhưng chẳng đáng kể gì. Cô nàng đã lừa gạt y khi bảo rằng mình hoàn toàn đơn thân một mình trên cõi đời này và sau đó thằng em kỳ đà của cô nàng đã bới tung mọi chuyện lên sau đám tang để vụng về tra hỏi về cái khoản tài sản nhỏ nhoi của cô nàng. Lẽ ra chuyện này đã gây rắc rối lớn cho y nếu y đã không tỏ thái độ cứng rắn với hắn. Sau đó là một vụ kiện ngắn ngủi mà Ronald đã thắng một cách ngon xơi và món tiền bảo hiểm đã được chi trả vào tay y mà không hề nghe ì xèo gì nữa.
Toàn bộ những chuyện này đã xảy ra cách nay bốn năm. Giờ đây, với một cái tên mới, một lý lịch vừa được sáng tác tinh khôi cùng với mảnh đất dụng võ mà hắn chưa hề bước chân đến bao giờ, y cảm thấy thật hết sức an toàn.
Ngay từ phút đầu mới nhìn thấy Edyth, đang ngồi cô đơn tại một cái bàn nhỏ bên dưới cửa sổ phòng khách của một khách sạn ven biển, y đã biết cô nàng sẽ là đối tượng kế tiếp của mình. Lúc nào y cũng nghĩ những cô vợ của mình chỉ là “những đối tượng” mà thôi. Y đưa họ vào những kế hoạch sặc mùi ngụy khoa học mà y lấy làm tự đắc lắm.
Edyth ngồi đó với dáng vẻ đờ đẫn, khép nép mà lại vừa mang chút gì đó nghiêm chỉnh, nhưng khuôn mặt lại có vẻ rụt rè đầy bí ẩn, cặp mắt cận thị lộ vẻ bất mãn, một điều gì đó nửa như hoảng sợ và có lúc, khi anh chàng phục vụ nói đùa một câu gì đó khiến cô nàng phái bối rối đỏ bừng mặt và cứ ngượng ngập mãi vì chuyện đó. Cô nàng còn đeo một chiếc trâm với mặt bằng kim cương thứ thiệt. Ronald đã nhận ra nó ngay khi vừa đi vào phòng. Y rất sành về đá quý mà.
Tối đó trong phòng đợi của khách sạn y đã nói với cô nàng, đã vượt qua được cái vẻ lạnh nhạt ban đầu, cố gắng tấn công thêm chút nữa và cuối cùng cũng khiến cho cô nàng phải mở miệng nói chuyện. Sau đó mối quan hệ đã phát triến dần lên đúng hệt như điều y đã dự kiến. Y đã tán tỉnh cô nàng theo những “e” cổ điển và rất ư là lãng mạn, thế là chỉ trong vòng một tuần thôi, cô nàng đã say mê y như điếu đổ.
Theo quan điểm của Ronald thì lý lịch của cô nàng quả là ngon lành, còn hơn cả mong ước của hắn. Sau khi dạy học cho một trường nội trú nữ trong suốt những năm hai mươi của mình cô đã được gọi về nhà để hy sinh cả một đời chăm sóc cho ông bố bệnh tật kinh niên. Giờ đây ở tuổi bốn ba cô đành chịu cảnh cô đơn, tương đối khá giả và cuộc đời cứ trôi lênh đênh như con thuyền không bến.
Ronald đã cưng chiều cô nàng như thể đang nâng trứng hứng hoa. Y hết lòng chăm sóc cho cô nàng và chính xác là năm ngày sau kể từ ngày gặp gỡ nhau lần đầu, y đã cưới nàng ngay tại phòng hộ tịch của thành phố mà cả hai đều là những kẻ từ xa mới đến. Cũng ngay chiều hôm đó mỗi người đã làm di chúc để lại gia sản cho người kia rồi dọn về ngôi biệt thự mà có thể y đã mướn với giá rẻ mạt vì đang ở cuối mùa lễ nghỉ.
Đó chính là cuộc chinh phục ngon xơi nhất mà y từng đạt được từ trước đến giờ. Mary hay buồn rầu ủ rũ và mắc chứng tâm cuồng, Dorothy thì hay ghen lại đa nghi trong khi Edyth lại tỏ ra vui vẻ đến bất ngờ, và vì ngốc nghếch mà không nhận ra rằng một gã đàn ông thật khó mà yêu được nàng bằng tình yêu lãng mạn ngay từ phút đầu gặp gỡ, nhưng vì cô nàng thuộc vào týp người đa cảm. Ronald đã hiu hiu tự đắc cho rằng bất kỳ thằng đàn ông nào cũng có thể mắc phải cái sai lầm chết người là ngoảnh mặt làm ngơ trước cô nàng, nhưng y nhủ thầm, mình mới là “cao tay” hơn hết, và rồi đã bắt đầu lập kế hoạch cho những gì y đã mô tả thật dứt khoát trong tâm trí mình là “tương lai của nàng”.
Có hai điều đã góp phần vào việc khai tử sớm hơn cho cô ả so với ý đồ ban đầu của y. Một là sự giữ kẽ đến độ bướng bỉnh về những chuyện tiền bạc của ả, còn chuyện kia là việc hay chõ mũi đầy phiền nhiễu của ả vào công việc của y.
Trên hôn thú Ronald đã tự khai là một nhà kinh doanh và đã kể cho cô nàng rằng y là một đối tác đàn em của một hãng mỹ phẩm gồm nhiều nhà sản xuất đã cho hắn được hưởng một kỳ nghỉ rất ư hậu hĩnh. Edyth tin ngay lời hắn nói mà không hề thắc mắc gì cả, nhưng gần như ngay tức thời cô nàng đã bắt đầu dự tính đi tham quan văn phòng và phân xưởng của y, và cứ lải nhải mãi về những bộ trang phục mới mà cô nàng bắt buộc phải mua để đừng làm y “mất mặt”. Đồng thời cô nàng cứ khư khư khóa chặt các giấy tờ làm ăn của mình trong một túi đựng giấy tờ đã cũ và nhất định không hé môi về những thứ này cho dù y đã thận trọng nêu vấn đề này ra với cô nàng. Ronald đã không thèm nổi đóa với cô nàng nữa mà quyết định phải ra tay.
Y rời cửa sổ quay lại chỗ bồn tắm, cẩn thận cởi áo vét ra rồi bắt đầu cho mở nước bồn tắm. Tim y cứ đập thình thịch, khiến y phải nhíu mày. Y không muốn chuyện này xảy ra. Y cần phải giữ cho tâm trí thật bình tĩnh.
Phòng tắm đã được sơn lại. Chính Ronald đã tự sơn lấy ngay sau khi họ dọn đến và đã gắn thêm một cái kệ nhỏ bên trên bồn tắm để làm chỗ cất giữ một hũ muối dùng để tắm mà y đã mua cùng với một bếp điện hai số kiểu cũ, rẻ tiền nhưng có màu trắng tiệp với màu tường để đừng gây sự chú ý. Bây giờ y mới chồm người tới rồi bật công tắc và đứng nhìn cho tới khi cả hai thanh ruột bếp nóng đỏ lên. Sau đó y đi ra ngoài đến chỗ đầu cầu thang, cứ mặc cho cái bếp cháy đỏ.
Hộp cầu chì khống chế toàn bộ hệ thống điện trong nhà được dấu ở dưới đáy của tủ quần áo đặt ngay trên đầu cầu thang. Ronald cẩn thận mở cửa và để tránh lưu lại dấu vân tay y đã dùng khăn tay để tắt cầu dao chính. Bên trong phòng tắm ánh sáng đỏ rực của cái bếp điện tắt dần; hai thanh ruột bếp hầu như đã tối đen trở lại khi y vừa trở lại phòng tắm. Y nhìn chằm chằm vào cái vỏ mảnh mai của cái bếp với vẻ hài lòng rồi vẫn dùng khăn tay để nhấc cả cái bếp ra khỏi kệ và hạ nó từ từ xuống nước, bố trí cho nó nằm nghiêng với cái phích trống không xài sát với chân bếp đặc kín, hướng lên trên. Sợi dây điện mềm màu trắng được dẫn vòng qua thành sứ của bồn tắm, chạy dọc theo đường chỉ gỗ ốp chân tường, luồn dưới cửa ra vào rồi đi vào ổ cắm trên tường, ngay bên ngoài chỗ đầu cầu thang.
Mới đầu khi y vừa chạy xong đường dây cho cái bếp điện thì Edyth đã phản đối chuyện thiết trí đường dây điện lòng thòng luộm thuộm này, nhưng lúc đó y đã giải thích rằng Hội đồng thành phố thật ngốc nghếch và cứ hay làm om sòm về chuyện các ổ cắm trên tường trong phòng tắm vì cho rằng nước sẽ dẫn điện thì cô nàng mới chịu nhượng bộ bằng cách để cho y chạy ngầm đường dây dẫn mềm bên dưới tấm nhựa lót sàn.
Lúc cái bếp điện nằm sờ sờ trong bồn tắm. Thì chắc chắn trông nó như thể đã ngẫu nhiên bị rớt xuống trong tư thế bất thường đó rồi, nhưng sẽ không có ma nào lại vô tâm đến mức cứ khơi khơi bước vào bồn tắm mà không trông thấy nó cả. Ronald ngừng tay, cặp mắt y tối sầm lại, cái miệng xấu xí lại càng mím chặt mỏng dính hơn bao giờ hết. Sự đơn giản đến tuyệt vời của kế hoạch chính này, thật chắc ăn, đưa đến cái chết thật nhanh và nhất là, tuyệt nhiên an toàn không hề dính dáng gì đến y khiến y khoái chí đến run cả người giống y những cảm giác từ bấy lâu nay của y. Y tắt nước bồn tấm rồi chờ đợi, nghe ngóng. Edyth đang trở về nhà. Y có thể nghe thấy tiếng cô nàng đang di chuyển một cái gì đó trên con đường đố bê-tông bên ngoài cửa sau của ngôi nhà. Y dựa lưng vào chỗ đã treo cái áo vét rồi móc ra một cái bao nylông từ túi trong của nó. Đang đọc lại những lời hướng dẫn sử dụng ở mặt sau cái bao nylông, bỗng nhiên một tiếng động nhẹ khiến y phải quay đầu nhìn lại và phát hoảng lên khi trông thấy chính cô ả chỉ còn cách mình khoảng mét rưỡi. Cái đầu tém gọn của cô nàng bỗng nhiên lù lù hiện ra bên trên cái mái bằng của phòng rửa chén, bên ngoài khung cửa sổ của nhà tắm. Cô nàng đang moi những chiếc lá khô ra khỏi đường cống xả và y đoán chừng cô nàng đứng trên những bậc thang ngay bên trong cửa sau của ngôi nhà.
Y quả là hạng người gan lì chẳng biết sợ hãi là gì. Vẫn đang cầm gói nylông trên tay y nhẹ bước ra xen giữa cô nàng và cái bồn tắm rồi nói khẽ.
- Em đang làm quái gì ở đây thế cưng?
Edyth quá sững sờ khi nghe thấy tiếng nói của y đến nỗi cô suýt trượt chân khỏi các bậc thang và đôi má gầy guộc của cô bỗng đỏ bừng lên.
- Ái dà, anh làm em giật cả mình! Em chỉ định khơi cống một chút thôi, kẻo trời mà mưa ấy à, cống ngập tràn cả lên mấy bậc thang ớ đằng sau nữa đấy.
- Cưng ý tứ thật đấy. - Y nói với cái giọng khá chua chát mà y biết là có thể đã xúc phạm một cách thô bạo nhất lòng tự trọng của cô nàng.
- Tuy nhiên sẽ chả có gì là ghê gớm khi em biết anh đã phải lên đây để chuẩn bị cho em tắm làm đẹp, chứ gì?
Việc nhấn mạnh vào chữ “làm đẹp” của y cũng không làm cô nàng nguôi giận. Y thấy cô nàng vẫn cứ xụ mặt.
Cô nàng nói mà không thèm nhìn y:
- Có lẽ không phải vậy đâu. Thôi anh làm ơn dẹp giùm em ba cái thứ này đi, Ronald.
Y bật nói bằng với giọng cả quyết thật mạnh bạo của cánh đàn ông.
- Không được. Tối nay anh sẽ đưa em đi chơi và muốn em trông phải thật đẹp, thật đẹp hết sức cơ. Nhanh lên, ngoan nào. Bọt nước tắm không phải cứ giữ mãi như thế được đâu với lại nó là loại mỹ phẩm xịn nên đắt tiền lắm đấy nhé. Vào phòng ngủ mà cởi đồ, xong khoác áo ngủ rồi đi tắm ngay đi em.
- Được rồi, anh yêu.
Cô bắt đầu xuống thang ngay, trong khi y mở nước vào bồn rồi lắc cho hết gói mỹ phẩm vào bồn nước. Những hạt tinh thể trong như thủy tinh có màu lê và sực nức mùi hoa hồng bập bềnh trên sóng nước và sau đó khi y đột ngột xả cho vòi nước chạy hết mức, thì chúng tan ra thành hàng ngàn bọt nước túa ra. Trong phút chốc y e ngại là số bọt nước sẽ không đủ lấp kín mặt bồn nước, thế là y cúi xuống dùng tay để đập nước, tuy nhiên y đã quá cả lo. Đám bọt nước cứ ngày một ùn dần lên thành một khối bọt xốp thơm lừng không những đã khỏa lấp hết đáy bồn tắm và bọc kín tất cả những gì chứa đựng bên trong bồn, mà còn trào ra ngoài cạnh bằng sứ của bồn, khoa lấp sợi dây điện màu trắng rồi đùn lên vách tường và tấm nhựa trái sàn. Tuyệt hảo quá đi chứ.
Y lấy chiếc áo vét rồi mơ cửa.
- Edyth ơi, nhanh lên đi em!
Vừa định cất tiếng gọi thì y đã thấy có nàng vừa chờ tới như thể đoán trước được lời kêu gọi của y vậy. Cô nàng đang khúm núm trong cái váy ngủ màu xanh dương bó lấy thân hình gầy nhom, còn mái tóc được bó kín trong cái nón tắm không lấy gì làm vừa vặn lắm.
Cô vừa nói vừa nhìn trừng trừng vào cái cảnh khủng khiếp đang bày ra trước mắt.
- Ôi dào, Ronald ơi! Sao mà bừa bộn khiếp thế? Eo ơi! Tràn hét cả ra sàn rồi!
Sự chần chừ của cô nàng làm y nổi đóa lên.
Y nói với giọng cáu kỉnh:
- Có gì đâu. Em cần phải vào bồn khi bọt xốp vẫn còn trong đó. Lẹ lên. Trong khi anh cũng phải đi thay đồ nữa chứ. Anh để cho em năm phút đấy. Bước vào nằm trong bồn đi. Nó sẽ làm bớt màu tái xám của da em cho mà xem.
Y đi ra ngoài rồi dừng lại nghe ngóng. Cô ả đã khóa cửa phòng lại đúng như điều y đã dự kiến. Thói quen cả đời đó đâu dễ gì thay đổi trong phút chốc vì chuyện hôn nhân được. Y nghe thấy tiếng then cửa trượt ở phía bên trong và rón rén bước chầm chậm về phía hành lang. Y cho cô ả sáu mươi giây. Ba mươi giây để cởi quần áo còn ba mươi giây nữa để mà đỏng đảnh bước vào khối bọt xốp sực mùi hoa hồng đó.
Y đứng ngay chỗ tủ quần áo ở lối cửa vào phòng tắm la lớn:
- Em thấy sao?
Cô ả không trả lời ngay khiến y vã cả mồ hôi trán. Sau đó y mới nghe ả lên tiếng.
- Em cũng chưa biết sao nữa. Em chỉ mới vào bồn thôi. Thơm quá đi mất!
Không đợi cô ả nói dứt tiếng cuối cùng, bàn tay bọc trong chiếc khăn tay của y đã lại chạm vào cái nút bật cầu dao chính.
- Một, hai... ba.
Y đếm với giọng lạnh lùng đến ghê người rồi bật nút hạ cầu dao xuống.
Từ ổ cắm trên tường sau lưng y bỗng phát ra một tia lửa kêu đánh xoẹt một cái khi cầu chì được nối rồi im hẳn.
Bầu không khí chung quanh Ronald tĩnh lặng đến độ y có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập trong cơ thể mình, tiếng tíc tắc văng vẳng của chiếc đồng hồ treo ở bên dưới cầu thang, tiếng rè rè buồn thảm của con ruồi bị giam trong ô kính cửa sổ, tiêng o o của chiếc máy cắt cỏ khi gã đàn ông to lớn với khuôn mặt tươi tỉnh mới dọn tới đang làm công việc xén cỏ hàng tuần cho cái bồn cỏ trong vườn nhà mình. Nhưng trong phòng tắm y tuyệt không nghe tiếng động nào cả.
Một lúc sau y rón rén đi dọc hành lang để trở lại phòng tắm rồi đập cửa.
- Edyth à?
Không. Không có tiếng trả lời, không một tiếng động, không có gì cả.
Y lại gọi thêm lần nữa.
- Edyth à?
Vẫn hoàn toàn im lặng và, một phút sau, y đứng thẳng người lên rồi thở ra một hơi thật đài và thật sâu.
Hầu như ngay lập tức, y lại bị căng thẳng đầu óc khi chuẩn bị cho bước thứ hai. Vì y biết rất rõ rằng đã đến lúc phải giở trò lừa bịp rồi đây. Việc khám phá ra cái xác hẳn là phải được thực hiện nhưng không được quá sớm. Y đã phạm sai sót trong “tai nạn” của Dorothy và quả thực đã bị viên thám tử địa phương tra vấn là tại sao y biết mà báo về tai nạn sớm như vậy, tuy nhiên y đã cố trấn tĩnh và đã thoát được cái giây phút hiểm nghèo đó trong đường tơ kẽ tóc. Lần này y đã nhất quyết là sẽ chỉ thực hiện việc đó sau một nửa tiếng nữa trước khi bắt đầu dùng búa phá cửa, rồi la lớn cho một người hàng xóm đến giúp và cuối cùng mới phá ổ khóa. Y dự tính sẽ đi lang thang ra ngoài mua một tờ báo chiều trong khoảng thời gian nửa tiếng chuyển tiếp này, kêu lớn tiếng cho Edyth biết ý định của mình tại bậc tam cấp trước nhà cho bất kỳ khách bộ hành nào cũng có thể nghe được, tuy nhiên khi đi trở lại đầu cầu thang y mới biết là cũng sẽ chẳng có thêm điều gì khác nếu làm như vậy.
Cái túi da đựng giấy tờ của Edyth mà trong đó cô đựng toàn bộ giấy tờ cá nhân được để ở dưới đáy của hộp đựng nón bằng vải bố của cô. Y mỉa mai nghĩ thầm cô ả cứ chắc mẻm rằng y đã không hề biết đến sự hiện diện của nó. Nó đã được khóa kỹ vào cái lần sau cùng mà y đã phát hiện ra chỗ cô ả giấu nó, và lúc đó y đã không dám bẩy cái khóa ra vì sợ cô ả sẽ biết mà đề phòng, còn giờ đây sẽ chả còn ma nào có thể cản trở được y nữa.
Y bước nhẹ vào phòng ngủ rồi mở tủ đựng quần áo. Cái túi da vẫn nằm yên vị ở cái chỗ mà y đã thấy lần sau cùng, căng phồng và đầy hứa hẹn, và đôi bàn tay y chạm vào nó một cách trìu mến. Cái ổ khóa khó mở hơn là y tưởng, tuy nhiên loay hoay một lúc cuối cùng rồi y cũng mở được và những thứ xếp đặt thứ tự trong chiếc túi da này đã hiện ra trước mắt y. Thoạt đầu trông nó thật đáng mãn nguyện, vượt hẳn những gì mà y dự kiến. Trong đó có chứa những sấp phiếu gởi tiền tiết kiệm, một hai bao thư dầy cộm mà trên đó có các con dấu đỏ của phòng luật sư, một quyển sổ xanh quen thuộc mà bưu điện cấp cho các thân chủ gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng của mình.
Y mở quyển sổ tiết kiệm bằng những ngón tay run rẩy và người y cũng run lên khi lần dở từng trang. Hai ngàn bảng Anh. Số tiền đã khiến y phải buột miệng huýt lên một tiếng. Hai ngàn tám trăm năm mươi bảng. Hẳn là cô ả được trả một khoản lời cũng khẳm lắm đây. Hai ngàn chín trăm bảng. Sau đó số tiền đã bị giảm vì cô ả đã rút ra một trăm bảng để sắm đồ đạc đem về nhà chồng. Hai ngàn tám trăm. Y nghĩ đó sẽ là con số sau cùng nhưng khi dở sang trang tiếp theo mới thấy rằng vẫn còn một vụ giao dịch khác nữa được ghi lại. Nó chỉ xảy ra chưa được một tuần nay. Y đã nhớ ra là quyển sổ đã được trả lại qua đường bưu điện và cô ả đã chắc mẻm rằng mình đã thật khôn lanh khi giấu được cái bao thư này. Trước hết y liếc nhìn ngay tuồng chữ và con số được viết thật cẩu thả, nhưng sau đó y nhìn trừng trừng vào chúng và tim y bỗng thất lại trong nỗi kinh hoàng, cặp mắt y trố ra rồi đờ đẫn hẳn đi. Ả đã rút hầu như toàn bộ số tiền rồi còn gì. Điều đó chắng đã hiện ra sờ sờ bằng giấy trắng mực đen đây sao: Ngày Bốn Tháng Chín Rút Hai Ngàn Bảy Trăm Chín Mươi Tám Bảng.
Y bỗng nghĩ ngay ra rằng số tiền ắt phải còn đó chứ đi đâu, nó phải gồm các tờ một trăm bảng có lẽ được giấu ở một trong những bao thư này cũng nên. Trong lúc bộp chộp quên cả thận trọng, y vội vã xé toạc các bao thư ra. Nào là giấy tờ, thư từ, rồi các phiếu gửi tiền bị quăng bừa bãi ở trên sàn.
Một phong thư, đề gửi cho y, làm y sựng lại. Phong thư còn mới vừa được thấm khô mực, tên người nhận được viết bằng nét chữ thật rắn rỏi đến bất ngờ của Edyth. Kính gửi ông Ronald Torbay.
Y rút mạnh lá thư ra rồi vuốt lại trang thư độc nhất này. Y thật hết sức ngạc nhiên khi ngày tháng của bức thư lại chỉ cách nay có hai ngày.
Ronald thân mến,
Một khi nhận được bức thư này, tôi e rằng nó sẽ gây một cú sốc rất khủng khiếp cho anh. Từ lâu nay tôi vẫn mong rằng sẽ không nhất thiết phải viết lá thư này nhưng nay thái độ của anh đã bắt buộc tôi phải đối diện với một số lựa chọn không lấy gì làm dễ chịu cho lắm.
Ronald! Tôi e rằng về một vài phương diện anh còn cổ điển lắm đấy. Phải chăng anh đã không tình cờ biết rằng bất kỳ một phụ nữ trung niên chân chất nào khi được rước đi trong một đám cưới thật vội vã với một người xa lạ thì sẽ phải, trừ khi cô ta hoàn toàn ngốc nghếch, có một chút nghi ngờ và dễ bị đụng chạm về chuyện tắm rửa ư?
Chắc là anh đã quên hẳn câu chuyện về bậc tiền bối của anh là James Joseph Smith và cô dâu của ông ta rồi chứ gì.
Nói thẳng ra, tôi đã không ngờ vực gì anh cả. Từ lâu nay tôi nghĩ là tôi đã yêu anh, nhưng khi anh thuyết phục tôi làm di chúc cho anh vào ngày cưới của chúng ta tôi đã không thể không tự thắc mắc, và sau đó ngay khi anh bắt đầu làm om sòm lên về chuyện cái phòng tắm trong ngôi nhà này, thì tôi nghĩ tốt hơn cả là tôi phải làm một điều gì đó về chuyện này cho thật nhanh. Tôi cũng là một con người cổ điển đấy chứ, vì vậy tôi đã đi báo cảnh sát.
Liệu anh có thấy là những người mới dọn tới căn nhà kế bên đã chưa hề bao giờ thử nói chuyện với anh hay không? Chúng tôi cho rằng tốt nhất tôi chỉ nên nói chuyện với chị phụ nữ ở khu vườn bên kia mà thôi, và chính chị ta đã chỉ cho tôi thấy hai mẩu báo cắt từ các tờ báo cũ của tỉnh mà mỗi bài báo đều viết về những người phụ nữ đã gặp những tai nạn chết người trong bồn tắm nổi bọt ngay sau khi họ lấy chồng. Trong mỗi trường hợp đều có một tấm hình chụp vội người chồng trong đám tang trên báo. Những tấm hình chụp này không được rõ lắm nhưng ngay khi trông thấy chúng tôi mới nhận thức được rằng chính tôi phải có bổn phận đồng ý làm theo tiến trình mà viên thám tử đã đề nghị tôi thực hiện. Ông ta đang đi tìm người đàn ông được mô tả trong hình từ ba năm nay, kể từ khi chúng được người em trai của bà vợ thứ hai của anh đem đến để cảnh báo cho ông ta.
Những gì mà tôi đang cố nói cho anh biết là: trường hợp anh bị vuột mất tôi trong phòng tắm, thì Ronald à, ý tôi muốn nói là anh phải biết là tôi đã vượt ra ngoài bằng ngả mái nhà và tôi hiện đang mặc áo ngủ ngồi trong nhà bếp nhà kế bên. Tôi thực đã điên rồ khi lấy anh nhưng không điên rồ quá mức như anh tưởng đâu. Phụ nữ khờ khạo thật đấy nhưng không phải lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy mãi đâu. Kể ra chúng tôi cũng sáng ý lắm đấy chứ, Ronald nhỉ.
Mến chào, Edyth
Tái bút: Khi đọc lại lá thư này tôi mới thấy rằng trong lúc bồn chồn tôi đã quên không cho anh biết là những người mới dọn đến căn nhà kế bên không phải là vợ chồng đâu đấy, mà chính là thám tử Batsford của Cục Điều tra Hình sự và người phụ tá của anh ta, nữ cảnh sát Richards. Cảnh sát đã cam đoan với tôi rằng có thể sẽ không đủ bằng cớ để buộc tội anh nếu anh không cố ý phạm tội một lần nữa. Đó là lý do tại sao tôi phải tự ép buộc bản thân mình phải dũng cảm lên để thủ diễn vai trò của mình, vì tôi rất lấy làm tiếc cho những người vợ bạc phước kia của anh đấy, Ronald ạ. Hẳn là họ cũng cảm thấy là anh cũng thật hấp dẫn như tôi vậy.
Ronald Torbay rời đôi mắt thất thần ra khỏi lá thư trong khi cái miệng mỏng dính của y đang dúm dó lại thành một hình chữ “O” méo mó trông thật khủng khiếp.
Căn nhà im lặng như tờ ngay cả khi tiếng rè rè của chiếc máy cắt cỏ trong khu vườn nhà bên cạnh đã ngừng chạy. Trong bầu không khí tĩnh lặng đó y bỗng nghe cạch một tiếng khi cánh cửa sau nhà bật mở vả những tiếng bước chân thình thịch đang chạy qua hành lang rồi tiến lên cầu thang về phía y.