Dịch giả:: Lưu văn Hy
Được cả đôi
Patricia Highsmith

     ự cố trong gara là cái tai họa có thể xảy ra  lần thứ ba trong căn hộ của Amory, và một ý nghĩ khủng khiếp chợt hiện ra trong tâm trí của Loren Amory: cô vợ cưng Olivia của anh đang kiếm cách tự sát.
Loren đã kéo một sợi dây phơi quần áo bằng plastic treo lơ lửng từ trên một cái kệ cao trong gara - anh định thu vén và cuốn lại sợi dây phơi cho gọn gàng - và chỉ một cái giật đầu tiên thì ôi thôi một dòng thác với biết bao là va li, một máy cắt cỏ cũ và một chiếc máy may có trời mà biết nặng bao nhiêu đã tuôn ào ào xuống ngay chỗ anh đứng nếu không kịp nhảy tránh.
Loren chậm rãi trở vào nhà, tim anh cứ đập thình thịch khi phát hiện ra cái điều khủng khiếp này. Anh đi vào nhà bếp rồi lên lầu. Olivia đang ở trên giường, ngồi dựa vào một cái gối, một quyển tạp chí đặt trên lòng.
- Tiếng gì mà khủng khiếp thế, mình?
Loren hắng giọng rồi chỉnh lại gọng kính đen lên phía trên sóng mũi. Anh giải thích chuyện đã xảy ra trong gara.
- Đồ đạc trong gara sao mà nhiều quá. Anh chỉ mới kéo sợi dây phơi thôi mà.
Cô chỉ âm thầm chớp nhẹ mắt như bảo rằng:
- À, vậy sao? Rồi xảy ra cơ sự như vậy chứ gì.
- Gần đây em có đến chỗ kệ đó làm gì không nhỉ?
- Tại sao vậy, không đâu. Mà tại sao vậy?
- Vì - à phải rồi, mọi thứ trên đó chỉ chực rơi xuống đấy, cưng ạ.
Cô nhỏ giọng hỏi:
- Anh trách em đấy à?
- Ừ, trách chuyện bất cẩn của em đấy. Anh đã xếp mấy cái va li trên đó và không hề để chúng theo cái kiểu cứ chạm vào một cái là rơi xuống liền. Rồi anh cũng không để cái máy may nằm chót vót trên đống va li ấy đâu. Bây giờ này, anh mới nói.
- Trách chuyện em bất cẩn chứ gì. - Cô nhắc lại, đón đầu trước mọi chuyện.
Anh vội quỳ xuống sát bên giường.
- Cưng à, thôi đừng giấu mọi chuyện nữa đi. Tuần rồi có một cái máy quét thảm nằm trên cầu thang đi xuống hầm rượu. Và chính cái cầu thang đó! Em đã dùng để trèo lên để đập cái tổ ong bắp cày! Cưng ơi, anh hiểu là em đang muốn phải có một điều gì đó xảy ra với em, cho dù là em có ý thức về chuyện đó hay không. Em cần phải cẩn thận hơn, Olivia nhé - Ối trời, xin em đừng khóc mà. Anh đang cố giúp em chứ đâu phải chê trách gì em đâu.
- Em biết chư, Loren. Anh tốt lắm. Nhưng cuộc đời em - em cho là chẳng đáng sống chút nào cả. Em không có ý cố gắng kết liễu cuộc đời mình đâu, nhưng...
- Em vẫn còn đang nghĩ - đến Stephen chứ gì? - Loren ghét cay ghét đắng cái tên đó và cả việc nhắc đến nó nữa.
Cô bỏ tay ra khỏi cặp mắt đang đỏ lên của mình.
- Anh đã bắt em phải hứa không được nghĩ đến anh ấy nữa, thì em đã làm theo lời anh rồi còn gì. Em thề đó, Loren à.
Anh nắm đôi bàn tay cô ta trong tay mình.
- Hay lắm, thế mới là cục cưng của anh chứ! Em mau cho biết ý em về chuyến du lịch biển xem nào? Có lẽ vào tháng hai nhé? Myers từ miền duyên hải trở về có thể chở mình đi một vòng trong hai tuần. Vậy mình chọn Haiti hay Bermuda nào?
Có vẻ như trong khoảnh khắc cô đã nghĩ đến chuyến du lịch này, nhưng cuối cùng đã lắc đầu và bảo cô biết rằng anh chỉ làm chuyện đó vì cô mà thôi, chứ không phải vì anh thực lòng muốn đi. Loren chỉ phản đối lấy lệ, rồi đành chịu thua cô nàng. Nếu ngay tức thời Olivia đã không chấp nhận một ý kiến nào rồi, thì đừng hòng bao giờ cô ta sẽ chấp nhận nó nữa. Anh đã đạt được một thắng lợi - đã thuyết phục được cô không gặp lại Stephen Castle trong thời gian ba tháng.
Olivia đã gặp Stephen Castle trong buổi tiệc của một đồng nghiệp cùng kinh doanh chứng khoán của Loren. Stephen mới ba mươi lăm tuổi, trẻ hơn Loren đến mười tuổi và hơn Olivia một tuổi, và anh ta là một diễn viên. Loren không hề biết gì về việc Toohey, chủ nhân của buổi tiệc, đã gặp gỡ anh ta như thế nào hay lý do tại sao đã mời anh ta đến dự một bữa tiệc mà mọi khách mời khác đều đang kinh doanh trong ngành ngân hàng hay chứng khoán; thế mà anh ta lại hiện diện ở đó, như một linh hồn lạc loài đến là tội nghiệp, và anh ta đã luôn chú tâm đến Olivia trong suốt buổi tiệc, còn nàng đã đáp lại bằng những nụ cười quyến rũ đã từng hớp hồn Loren chỉ trong một buổi tối cách nay tám năm.
Sau đó khi lái xe trở lại Old Greenwich, Olivia đã nói, “Thật thú vị khi được nói chuyện với một người nào đó không thuộc giới kinh doanh chứng khoán để thay đổi không khí! Anh ấy đã bảo em là anh ấy hiện đang diễn tập vở kịch Vị Khách Mời Thường Xuyên. Mình phải đi xem nó, nhé Loren”.
Họ đã đi xem vở kịch đó. Stephen Castle diễn xuất trong khoảng năm phút ở màn đầu. Họ đã vào thăm Stephen ở hậu trường, và Olivia đã mời anh ta đến dự buổi tiệc cocktail mà họ khoản đãi vào cuối tuần sau. Anh ta đã đến, và đã qua đêm trong căn phòng dành cho khách. Những tuần sau Olivia đã lái xe về New York mỗi tuần hai lần để đi mua sắm, tuy nhiên cô cũng không giấu diếm gì chuyện cô đã đến gặp Stephen để đi dùng cơm trưa vào những ngày này và đôi khi còn đi dự tiệc cocktaik nữa. Cuối cùng cô đã cho Loren biết là cô đã yêu Stephen và muốn ly dị.
Thoạt đầu Loren không nói gì cả, thậm chí còn có ý định cho cô ta được ly dị theo cái kiểu anh hùng mã thượng nữa; tuy nhiên bốn tám giờ sau khi cô thông báo chuyện ly dị anh mới lấy lại được những gì mà anh cho là đầu óc minh mẫn của mình. Đến lúc đó anh đã tự đánh giá mình so với đối thủ - không những về thế chất (Loren không được trội lắm về khoản này, đã không cao gì hơn Olivia mà tóc lại đang bị hói dần, lại thêm cái bụng khá phệ nữa) nhưng còn về đạo đức và tài chánh thì anh đều ăn đứt Stephen Castle, và anh đã thật nhún nhường vạch rõ cho Olivia thấy rõ điều này.
Cô vặn lại:
- Em không hề lấy chồng vì tiền bao giờ cả.
- Anh không có ý nói em lấy anh vì tiền đâu. Anh chỉ mới chợt có ý nghĩ đó thôi. Thế còn Stephen sẽ có được những gì nào? Có nhiều nhõi gì đâu từ cái chuyện diễn xuất ấy chứ. Từ trước đến giờ chẳng phải là em vẫn có tiền nhiều hơn là những khoản mà anh ta có thể cung phụng cho em được đấy thôi. Vả lại em cũng chỉ mới quen anh ta có sáu tuần thôi. Làm thế nào mà em dám chắc được rằng tình yêu của anh ta dành cho em sẽ kéo dài đến mãn đời được?
Cái ý tưởng sau cùng này đã khiến Olivia phải sựng lại. Cô bảo rằng để cô gặp lại anh ta chỉ một lần nữa thôi - “để nói chuyện cho dứt khoát”. Thế là một buổi sáng nọ, cô đã lái xe đi New York mãi cho đến nửa đêm mới trở về nhà. Hôm đó nhằm ngày chủ nhật, Stephen không phải đi diễn. Loren đã ngồi chờ cô. Olivia đã vừa khóc vừa cho Loren biết rằng cô và Stephen đã đi đến chỗ thông cảm nhau rất nhiều. Họ sẽ không gặp nhau trong một tháng, và nếu vào cuối kỳ hạn đó họ không còn cảm thấy những tình cảm dành cho nhau như lúc ban đầu nữa, thì họ sẽ đồng ý quên hết mọi chuyện.
Loren nói:
- Dĩ nhiên là em cũng vẫn còn giữ nguyên tình cảm đó chứ. Nghĩa lý gì một tháng trong cả một đời người? Phải chi em cố chịu thử thách trong ba tháng.
Cô nhìn anh qua làn nước mắt.
- Ba tháng à?
- So với tám năm chúng ta đã lấy nhau? Như thế liệu có bất công chăng? Cuộc hôn nhân của chúng ta tối thiểu lại không đáng được hưởng một cơ hội thử thách trong ba tháng hay sao?
- Thôi được, cứ thỏa thuận vậy đi. Ba tháng. Ngày mai em sẽ gọi điện cho Stephen để báo cho anh ấy biết. Bọn em sẽ không gặp hay gọi điện cho nhau trong ba tháng.
Từ ngày đó trở đi Olivia cứ suy sụp dần. Cô không còn thiết tha gì đến việc làm vườn, chả đoái hoài gì đến câu lạc bộ đánh cờ và ngay cả quần áo trang phục nữa. Cô chẳng màng gì chuyện ăn uống, mặc dù vậy trông cô vẫn không có vẻ gì giảm ký, có lẽ do tình trạng ù lì bất động kéo dài cũng nên. Họ không hề mượn người giúp việc. Olivia vẫn hay tự hào mình là một cô gái đảm đang hay làm, một nhân viên bán quà tặng cho một cửa hàng lớn ở Manhattan, khi Loren gặp cô. Cô thích nói về chuyện cô biết tự làm lấy mọi chuyện. Ngôi nhà rộng lớn ở Old Greenwich đủ để cho bất kỳ phụ nữ nào cũng phải bận rộn luôn tay, dẫu rằng Loren đã mua đủ mọi thứ công cụ hỗ trợ cần thiết. Họ còn có một phòng cấp đông mà người ta có thể đi được vào bên trong, bằng cả một phòng chứa đồ lớn, ở dưới tầng hầm, giúp họ ít phải đi chợ thường xuyên hơn và dù trong trường hợp nào cũng luôn luôn sẵn sàng có được đủ loại thức ăn. Đến lúc này thì dường như Olivia đã mất sức dần, Loren đưa ý kiến mượn người giúp việc nhưng Olivia không chịu.
Bảy tuần lễ trôi qua và Olivia vẫn giữ được lời hứa không gặp mặt Stephen. Tuy nhiên, rõ ràng là cô đã quá suy sụp, chỉ chực bật khóc, đến nỗi Loren cũng luôn ở trong tâm trạng sẵn sàng xuống nước để nói với cô rằng nếu quá yêu Stephen nàng có quyền gặp lại anh ta. Loren nghĩ có lẽ Stephen Castle cũng đang cảm thấy bức xúc như vậy, cũng đếm dần từng tuần lễ một cho đến khi anh ta có thể được gặp lại Olivia. Nếu vậy, Loren kể như đã thua cuộc rồi.
Nhưng Loren thật khó lòng tin rằng Stephen lại có được tình cảm về bất kỳ điều gì. Hắn là một gã cao lêu têu, trông khá ngờ nghệch với mái tóc vàng như râu bắp, và Loren chưa bao giờ thấy hắn mà không thấy nụ cười gớm ghiếc trên môi - như thể hắn là một tấm bảng yết thị mặt người, luôn luôn phô bày những gì mà hắn cảm thấy tự đắc nhất.
Loren, một người đã sống độc thân cho đến ba mươi bảy tuổi mới lấy Olivia làm vợ, thường thở dài ngao ngán về những cách xử sự của đàn bà. Chẳng hạn như trong trường hợp Olivia: giả như anh say đắm một người phụ nữ khác, thì anh đã bắt đầu ngay việc thoát khỏi cuộc hôn nhân này với cô ta rồi. Nhưng trong trường hợp này Olivia lại đang còn tùy thuộc vào nó, theo một cách nào đó. Anh tự hỏi không biết cô ta còn mong mỏi gì ở nó cơ chứ. Phải chăng cô ta nghĩ hay hy vọng rằng tình cảm đắm đuối của mình đối với Stephen rồi sẽ có thể tan biến ư? Hoặc giả trong vô thức cô ta mơ hồ biết rằng tình cảm của mình đối với Stephen Castle chỉ là chuyện viển vông, và sự suy sụp hiện thời của cô ta thể hiện cho cô ta và Loren thấy rằng đó chính là khoảng thời gian để khóc thương cho một tình yêu mà cô ta không đủ can đảm để vươn tới và đón nhận?
Tuy nhiên cái ngày thứ bảy xảy ra sự cố trong gara đã khiến Loren ngờ rằng Olivia vẫn còn đang nuôi ảo mộng. Anh không muốn thừa nhận rằng Olivia đang cố kết liễu cuộc đời mình, nhưng lý trí vẫn luôn ép buộc anh phải luôn chấp nhận. Anh đã từng đọc sách báo về những người như vậy. Họ khác với những người thường hay gặp tai nạn, vẫn có thể sống cho đến khi chết một cách tự nhiên cho dù cái chết đó thuộc loại nào đi nữa. Còn những người khác thuộc loại người có khuynh hướng tự sát, và chắc chắn Olivia thuộc vào loại này.
Một điển hình là chuyện cái thang. Olivia đang đứng trên nấc thang thứ tư hay thứ năm gì đó khi Loren nhận thấy vết nứt ở bên trái của cái thang, và cô ta hầu như không quan tâm, cho dù khi đó anh đã chỉ cho cô ta thấy. Phải chăng vì lúc đó cô đang nói là cô bỗng cảm thấy hơi choáng váng khi nhìn lên tổ ong bắp cày và còn nói thêm rằng anh đừng bao giờ làm những chuyện vặt trong nhà nữa, và vì vậy mà cô đã không nhìn thấy vết nứt trên cái thang.
Loren đọc báo thấy vở kịch của Stephen đã được công diễn xong, và anh cảm thấy rằng Olivia lại càng u sầu thêm. Lúc này bên dưới đôi mắt cô đã xuất hiện các quầng thâm. Cô kêu rằng mình đã không tài nào ngủ được trước khi trời sáng.
Cuối cùng Loren cũng đành phải lên tiếng.
- Cứ gọi điện cho anh ta đi, nếu em muốn. Cứ gặp anh ta một lần nữa đi rồi giải quyết mọi chuyện đi nếu cả hai người.
- Không đâu, em đã hứa với anh rồi. Ba tháng mà, Loren. Em phải giữ lời chứ, cô nói với cặp môi run run.
Loren quay trở ra, cảm thấy khổ sở và tự giận mình.
Olivia ngày càng yếu hơn. Mỗi lần mò xuống nhà dưới cô đều phải vịn thành cầu thang mà lần từng bước.
Loren đã phải nhắc cô nhiều lần nên đi khám bác sĩ, nhưng cô vẫn nằng nặc không chịu.
Cô nói với nụ cười buồn hiu hắt:
- Gần hết ba tháng rồi, mình ạ. Em phải sống đến ngày đó chứ.
Mà đúng vậy. Chỉ còn hai tuần nữa thôi là đến ngày 15 tháng Ba, ngày cuối cùng của kỳ hạn ba tháng. Loren bỗng nhớ ra đó chính là ngày Julius Caesar đã bị ám sát. Một sự trùng hợp mang đầy điềm gở.
Vào trưa chủ nhật, khi đang nghiên cứu một số báo cáo trong công việc của mình anh bỗng nghe một tiếng hét thật dài, tiếp theo là tiếng đổ vỡ loảng xoảng. Chỉ trong chớp mắt anh đã bật dậy và bỏ chạy. Anh nghĩ, tiếng hét phát ra từ tầng hầm chứa thức ăn, và nếu vậy thì anh đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Lại cái máy quét thảm chết tiệt chứ còn gì nữa!
- Olivia hả?
Anh nghe tiếng rên rỉ phát ra từ hầm chứa thức ăn tối đen như mực. Loren lao xuống các bậc thang. Có tiếng bánh xe quay vù vù nho nhỏ, đôi bàn chân của anh bay lên trước mặt mình, và chỉ trong vài giây phù du trước khi đầu anh đập mạnh xuống nền xi măng anh đã hiểu ra tất cả mọi chuyện: Olivia đã không bị té xuống những bậc thang của tầng hầm, cô ả chỉ muốn dụ cho anh đến đây mà thôi; quả là lần này thì cô ả đang cố giết anh, Loren Amory - và chung quy cũng chỉ vì Stephen Castle.
Olivia đã báo cho cảnh sát, trong khi đôi bàn tay run rẩy của cô đang túm chặt chiếc áo váy cho sát người.
- Tôi đang ở trên lầu đọc sách thì bỗng nghe một tiếng một vật gì rơi thật khủng khiếp thế là tôi chạy xuống.
Rồi cô ra dấu chỉ về phía cái xác của Loren một cách thiểu não.
Cảnh sát vừa ghi chép những gì cô kể vừa ái ngại cho cô. Họ bảo người ta cần phải hết sức cẩn thận với những thứ như mấy cái máy quét thảm trên những cầu thang tối. Ngày nào ở Mỹ cũng có người chết vì những tai nạn như vậy. Sau đó cái xác đã được mang đi và Loren Amory đã được chôn cất vào ngày thứ ba.
Olivia gọi điện cho Stephen vào thứ tư. Cô vẫn gọi điện cho anh ta hàng ngày chỉ trừ thứ bảy và chủ nhật, nhưng cô đã ngừng gọi cho anh ta từ thứ sáu tuần trước. Họ đã thỏa thuận rằng bất kỳ ngày cuối tuần nào mà cô không gọi đến căn hộ riêng của anh ta lúc 11 giờ trưa thì đó sẽ là một tín hiệu cho biết sứ mạng của họ đã được hoàn thành. Và mẩu tin cáo phó của Loren Amory cũng dành một diện tích khá lớn trên trang cáo phó thứ hai trên báo. Anh đã để lại cho cô vợ góa của mình gần một triệu đô và một vài căn nhà ở Florida, Connecticut và Maine.
- Em yêu! Trông cưng mệt mỏi quá!
Là câu đầu tiên mà anh ta dành cho cô khi họ gặp nhau trong một quán bar khuất nẻo ở New York vào ngày thứ tư.
Olivia vui vẻ nói:
- Bậy nào! Chỉ toàn giả trang không đấy!
Rồi cô bật cười:
- Còn anh đúng là diễn viên xịn mà! Anh biết đấy, em phải tỏ ra cho hàng xóm biết là mình cũng rầu rĩ cho phải đạo chứ. Vả lại em cũng không biết chắc là lúc nào mình gặp người quen ở New York nữa.
Stephen sốt ruột nhìn quanh chỗ mình, rồi nói với nụ cười quen thuộc.
- Olivia yêu, chừng nào mình mới sớm được ở bên nhau đây?
Cô đáp ngay:
- Liền bây giờ thôi. Dĩ nhiên là đâu cần gì phải về đến nhà, thế anh còn nhớ chuyện mình đã bàn về một chuyến du lịch biển không đấy? Có thể là Trinidad chăng? Em có mang theo tiền đây. Em muốn là anh đi mua vé đi.
Họ ở hai phòng riêng trên tàu, và tờ báo địa phương Connecticut không chút nghi ngờ đã loan tin rằng chuyến du lịch của bà Amory chỉ vì lý do sức khỏe mà thôi.
Trở về Mỹ vào tháng tư, trông rám nắng và khỏe hẩn ra Olivia đã thú thực với bạn bè rằng mình đã gặp người mà mình “quan tâm”. Bạn bè đã cam đoan rằng trông cô đã trở lại bình thường rồi, và khuyên cô không nên cứ ở vậy một mình cả đời. Có điều lạ là khi Olivia mời Stephen đến dự bữa tiệc tối tại nhà mình, thì không người bạn nào của cô nhớ ra anh ta, dẫu rằng anh ta đã vài lần đến dự tiệc cocktail tại ngôi nhà này vài tháng trước đây. Bây giờ đây Stephen mới cảm thấy tự tin hơn về mình, và Olivia nghĩ rằng anh ta đã ứng xử tuyệt vời như một thiên thần.
Họ đã lấy nhau vào tháng tám. Stephen vẫn cứ đeo bám theo công việc của mình, nhưng vẫn không gặt hái được gì nhiều về mặt vật chất. Olivia vẫn khuyên anh đừng lo lắng gì cả, chỉ sau mùa hè thì mọi chuyện sẽ hanh thông. Trông Stephen chẳng có gì là lo lắng thái quá, mặc dù anh ta có phản đối chuyện vẫn phải đi làm, và nói nếu cần anh sẽ thử tham gia vài chương trình truyền hình xem sao. Anh ta ngày càng thích thú với công việc làm vườn, đã trồng được một số cây vân sam, và thường xuyên khiến khu vườn lại trở nên sinh động như xưa.
Olivia rất mừng là Stephen đã ưa thích ngôi nhà, vì chính cô cũng ưa thích nó. Không ai trong hai người nhắc đến cái cầu thang ở dưới hầm chứa thức ăn cả, tuy nhiên họ đã cho gắn một công tắc đèn ngay đầu cầu thang, để tránh cho một tai nạn tương tự đừng xảy ra. Cả cái máy quét thảm cũng được cất giữ ở một nơi thích hợp, trong phòng nhỏ chứa chổi ở nhà bếp.
Olivia và Stephen đã cùng nhau giải trí cho thỏa thích hơn bao giờ hết. Stephen có nhiều bạn bè ở New York và Olivia cảm thấy bọn họ sao mà vui thế. Tuy nhiên Olivia cho rằng Stephen đã sa đà vào nhậu nhẹt khá nhiều. Trong một bữa tiệc, khi tất cả mọi người đều ở bên ngoài sân thượng, Stephen suýt chút nữa đã té nhào người qua lan can. Khiến hai vị khách đã phải giữ anh ta lại.
Parker Barnes, một diễn viên bạn của Stephen nói:
- Cẩn thận giữ mình đấy Steve. Ngôi nhà này xúi quẩy lắm đấy.
Stephen hỏi lại:
- Cậu muốn nói dzì dzậy? Tôi chả thèm tin chút nào về chuyện đó đâu. Có thể tôi là diễn viên đấy, nhưng tôi không mê tín chút nào hết.
- À, thì ra ông là một diễn viên đấy hả, ông Castle!
Một giọng nói của đàn bà vang lên từ trong bóng tối.
Sau khi khách khứa đã ra về, Stephen bảo Olivia ra ngoài sân thượng lần nữa.
Stephen vừa cười vừa nói:
- Có lẽ khí trời sẽ làm anh tỉnh táo. Xin lỗi là tối nay anh say quá đi mất. Có thằng bạn cũ Orion của anh nữa đấy. Em có thấy nó không?
Anh ta quàng tay qua người Olivia rồi kéo cô lại gần.
- Chòm sao sáng nhất trên trời đấy em ạ.
- Anh làm em đau mà, Stephen! Đừng làm thế chứ.
Rồi cô hét lên và vùng vẫy trườn người ra, để cứu lấy mạng sống mình.
Cô trườn người lách khỏi anh ta rồi chạy lại đứng gần cánh cửa phòng ngủ, đối diện với anh ta.
- Anh định đẩy tôi xuống à.
- Mẹ kiếp! - Stephen há hốc miệng, ngạc nhiên vì sức mạnh của cô ta.
- Đâu có! Trời ơi, Olivial - Anh bị mất thăng bằng đấy thôi mà. Anh tưởng là anh bị té nhào người ra ngoài rồi chứ!
- Được thế đã may, sao lại còn níu kéo rồi lôi theo cả người khác nữa làm gì.
- Anh đâu có biết. Anh đang xỉn mà. Cho anh xin lỗi nhé.
Đêm đó họ vẫn ngủ chung một giường như bình thường, tuy nhiên cả hai đều chỉ ngủ vờ mà thôi. Cho đến giờ thì ít ra thật đúng với Olivia, như cô đã thường hay nói với Loren, là chỉ đến sáng ra cô mới chợp mắt được.
Ngày hôm sau, mỗi người đều đặc biệt và ngấm ngầm dò xét thật kỹ khắp ngôi nhà từ gác mái đến hầm chứa thức ăn - Olivia phải cảnh giác để tránh những cái bẫy chết người có thể đang giăng ra cho mình, còn Stephen thì cố tìm cách giăng bẫy. Anh ta đã quyết định rằng các bậc thang đi xuống hầm chứa thức ăn đem lại nhiều cơ hội nhất để thực hiện ý đồ của mình, cho dù đây chính là bản sao của vụ mưu sát trước đi nữa, nhưng vì anh nghĩ rằng không ai có thể ngờ dược rằng có kẻ nào - nếu như đã có ý đồ giết người - lại dám cả gan sử dụng cùng một cách mưu sát đến hai lần.
Thật ngẫu nhiên, Olivia cũng có cùng ý đồ như vậy.
Trước đây các bậc thang dẫn xuống tầng hầm chưa bao giờ được dẹp cho thoáng chỗ hay được đốt đèn cho thật sáng. Không người nào dám khởi xướng việc mở đèn ban đêm. Ngoài mặt mỗi người vẫn bộc lộ tình yêu và lòng trung thành đối với người kia.
Cô vừa ôm anh vừa thỏ thẻ:
- Em xin lỗi là đã nói vậy với anh, Stephen ạ. Chỉ tại đêm đó trên sân thượng em sợ quá, chứ chẳng có gì đâu. Lúc đó anh đã chả nói là “Mẹ kiếp” em đấy thôi.
- Anh biết mà, người đẹp của anh. Anh đâu có ý làm em thương tổn đâu. Anh chỉ nói “Mẹ kiếp” chỉ vì thấy em ở đó thôi, và anh nghĩ là anh đang lôi kéo em đấy chứ.
Họ lại bàn về một chuyến du lịch biển khác. Mùa xuân tới họ định đi Âu châu. Nhưng khi ăn cơm bao giờ họ cũng thận trọng nếm từng món ăn một trước khi ăn.
Stephen thầm nghĩ, tao thì làm quái gì được với mấy cái món ăn, vì có bao giờ mày rời khỏi bếp trong khi đang nấu ăn cơ chứ.
Tâm trạng hụt hẫng vì mất người yêu của cô được che giấu bằng một nỗi oán giận thật đen tối. Cô chợt nhận ra là mình đang bị đùa cợt. Một chút hấp dẫn cuối cùng của Stephen đã tan biến. Tuy nhiên giờ đây Olivia lại cho rằng đây là lúc hắn đang diễn xuất tài tình nhất trong cuộc đời của hắn - và đó là công việc diễn xuất suốt hai mươi bốn giờ một ngày của hắn. Cô lấy làm mừng là điều đó đã không khiến mình phải phát điên lên, và cô đang cân nhắc một kế hoạch đối phó, ý thức rằng “tai nạn” này thậm chí phải thuyết phục hơn cả cái tai nạn đã giúp cô thoát khỏi tay Loren.
Stephen nhận thấy là mình đang ở trong một tư thế rất lúng túng. Mọi người đã biết Olivia và anh ta, dù chỉ là chút ít thôi, đều cho rằng anh ta đã yêu quý Olivia hết mực. Một tai nạn cũng sẽ được xem chỉ là một tai nạn thôi, nếu như anh đã nói vậy. Hiện nay anh ta đang đùa bỡn với cái ý nghĩ về cái phòng cấp đông to bằng cái phòng chứa đồ ở dưới tầng hầm. Cửa phòng cấp đông không có tay nắm ở bên trong, và cũng có lúc Olivia phải đi vào góc phòng sâu nhất để lấy thịt bíp tết hay măng đông lạnh. Nhưng liệu cô ả có còn dám đi vào đó nữa không, trong khi bây giờ cô ả đang bắt đầu ngờ vực, còn ngộ nhỡ anh lại cũng đang ở trong đó vào đúng lúc đó thì sao? Anh rất nghi ngại về mưu đồ này.
Một buổi sáng nọ khi Olivia đang dùng điểm tâm trên giường - cô vẫn được phục vụ bữa điểm tâm tận giường như trước đây, và bây giờ Stephen đã thay Loren để làm việc này - Stephen đã có dịp để thử cánh cửa của phòng cấp đông. Anh ta đã khám phá ra rằng, nếu nó bị chạm mạnh vào một vật cứng trong khi đang mở ra, thì nó chắc chắn sẽ bị bật đóng vào một cách chậm chạp. Hiện giờ không có một vật cứng nào ở gần cửa cả, nên ngược lại cửa có khuynh hướng mở bật ra hết cỡ, để cho cái then ở bên ngoài cửa gài vào bộ kẹp gắn ở trên tường, và giữ cho cửa luôn luôn mở. Anh ta đã lưu ý thấy Olivia luôn luôn mở rộng cửa khi cô đi vào phòng cấp đông, và cánh cửa sẽ tự động được chốt vào tường. Tuy nhiên nếu như anh ta đặt một vật gì chặn cửa lại ngay cả bằng cái góc của thùng đựng củi ngo nhúm lửa đi nữa, thì cánh cửa sẽ đập vào đó rồi đóng bật trở lại, trước khi Olivia có thời gian nhận biết được chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên thời điểm đặc biệt đó dường như chưa phải là lúc để đặt cái thùng dựng củi ngo vào chỗ đó, vì vậy Stephen đã không thực hiện cái bẫy của mình. Olivia đã nói về chuyện đi ăn nhà hàng tối nay. Nên hôm nay cô đã không lấy bất kỳ món gì ra khỏi phòng để chờ tan băng cả.
Lúc ba giờ chiều họ đi tản bộ - trong khu rừng nhỏ ở sau nhà, rồi lại trở về - và họ gần như bắt đầu nắm tay nhau, bằng tình cảm giả vờ mà thực chất là đang ngấm ngầm ghê tởm và lăng nhục nhau; tuy nhiên các ngón tay họ chỉ khẽ chạm rồi tách rời nhau.
Olivia lên tiếng:
- Một tách trà chắc là ngon đấy, mình nhỉ?
Anh ta chỉ mỉm cười, “Ừ hử”. Đầu độc bằng trà chứ gì? Chất độc trong bánh bích qui chăng? Chả là ả đã chuẩn bị sẵn sáng nay rồi còn gì.
Anh ta nhớ lại cách họ đã mưu tính về cái chết buồn thảm của Loren - những lời rù rì thật tỉ mỉ của cô ả về mưu đồ sát nhân trong suốt buổi tiệc trưa, sự kiên trì vô hạn của ả khi từng tuần lễ trôi qua và hết kế hoạch này đến kế hoạch khác theo nhau đổ vỡ. Chính anh ta đã bày ra chuyên cái máy quét thảm đặt trên các bậc thang dẫn xuống tầng hầm và chuyện dẫn dụ bằng tiếng hét của ả. Cái đầu óc ngu xuẩn của ả có bao giờ mà mưu tính được chuyện gì cơ chứ?
Ngay sau khi dùng trà xong - mọi chuyện có vẻ tốt đẹp - Stephen lững thững ra khỏi phòng khách như thế không có mục đích gì đặc biệt. Anh ta cảm thấy bắt buộc phải thử đặt cái thùng đựng gỗ ngo lại lần nữa xem thử có tin cậy được không. Anh ta cũng cảm thấy hứng khởi muốn đi giăng bẫy lúc này cho xong rồi để đó chờ. Đèn ở đầu cầu thang dẫn xuống hầm được bật sáng. Anh ta thận trọng bước xuống từng bậc thang một.
Anh ta lắng nghe một lúc xem có thấy Olivia đi theo mình không. Sau đó anh ta kéo cái thùng đựng củi ngo vào chỗ đã dự tính, dĩ nhiên là không còn song song với mặt trước của phòng cấp đông nữa mà hơi lệch qua một bên, như thể có ai đó đã kéo nó ra khỏi chỗ khuất để nhìn cho rõ hơn rồi cứ để nguyên như vậy. Anh ta mở cánh cửa phòng cấp đông với tốc độ và lực kéo thật giống như Olivia vẫn thường mở, bật nó ra khi bước một chân vào, tay phải của anh ta vươn ra để đón lấy cánh khi nó bật trở lại. Tuy nhiên bàn chân mang cả sức nặng của thân người anh ta đã bị trượt về phía trước gần cả tấc ngay khi cánh cửa đập mạnh vào thùng đựng củi ngo.
Stephen quỵ xuống trên đầu gối phải, còn chân trái duỗi thẳng ra phía trước, và thế là cánh cửa đóng ập lại sau lưng. Anh ta gượng đứng dậy ngay tức thì rồi chỉ kịp quay lại để trố mắt ra nhìn cánh cửa đã khép kín. Trong tủ tối đen như mực, anh ta mò mẫm tìm công tắc phụ phía bên trái cánh cửa để mở đèn ở cuối phòng cấp đông.
Chuyện đã xảy ra thế nào nhỉ? Tại cái lớp băng đóng chết tiệt trên sàn kia ư! Tuy nhiên, anh ta thấy rõ không chỉ tại lớp băng đâu. Cái vật đã khiến anh ta bị trượt chân chính là một miếng mỡ nhỏ mà bây giờ anh ta mới thấy rõ đang nằm ở giữa sàn của căn phòng, ở cuối cái vệt mỡ do cú trượt dài của anh ta đã tạo ra.
Trong khoảnh khắc, anh ta ngây người nhìn miếng mỡ như kẻ mất hồn rồi quay lại để đối phó với cánh cửa lần nữa, đẩy mạnh vào nó, và cảm thấy được tiếng kêu răng rắc của lớp doong cao su cứng. Dĩ nhiên anh ta có thể gọi Olivia được chứ. Thế nào rồi cô cũng phải nghe thấy tiếng kêu của anh ta hay ít ra cũng nhớ đến anh ta, trước khi anh ta bị đông cứng. Cô sẽ đi xuống phòng chứa thức ăn, và có thể nghe thấy tiếng anh ta ở đó nếu như không nghe thấy tiếng anh ta ở trong phòng khách. Sau đó, dĩ nhiên là cô sẽ mở cánh cửa này ra chứ còn gì nữa.
Anh ta gượng gạo mỉm cười và cố tự thuyết phục rằng thế nào rồi cô ta cũng sẽ mở cửa thôi.
- Olivia hả? Olivia à! Anh đang ở trong hầm đựng thức ăn đây này!
Đến gần một nửa tiếng đồng hồ sau, Olivia gọi Stephen để hỏi xem anh ta thích đi ăn nhà hàng nào, để cô còn liệu mà chọn trang phục cho phù hợp. Cô tìm kiếm anh ta trong phòng ngủ, phòng đọc sách, trên sân thượng và cuối cùng gọi vọng ra phía cửa trước vì cho rằng anh ta đang quanh quất đâu đó ở bồn cỏ cũng nên.
Cuối cùng cô đã đi thử xuống tầng hầm để thức ăn xem sao.
Đến lúc này, co rúm người trong chiếc áo vét bằng vải tuýt với hai tay ôm chéo trước ngực, Stephen cứ đi đi lại lại trong căn phòng cấp đông, cứ ba mươi giây lại kêu cứu và tận dụng tất cả hơi thở còn lại để thối vào chiếc áo sơ mi của mình nhằm cứu ấm cho cơ thể. Định dợm bước rời khỏi tầng hầm chứa thức ăn, Olivia bỗng nghe thấy tiếng gọi tên mình thật nhỏ.
- Stephen hả? Stephen, anh ở đâu vậy?
Anh gào thật to hết sức bình sinh.
- Trong hầm thức ăn đây này!
Olivia nhìn phòng cấp đông với một nụ cười hoài nghi.
Giọng nói bị nghẽn đặc của anh ta vọng lại
- Mở cửa đi, được không em? Anh đang ở trong phòng cấp đông đây này!
Olivia quay đầu nhìn lại rồi phá lên cười, chẳng màng gì chuyện Stephen có thể nghe thấy tiếng cười của mình. Sau đó vẫn tiếp tục vừa cười sằng sặc đến độ phải gập cả người lại, cô vừa bước lên những bậc thang dần ra khỏi tầng hầm.
Cái điều đã làm cô khoái trá chính ở chỗ cô đã nghĩ đến việc dùng cái phòng cấp đông này làm nơi tuyệt vời nhất để trừ khử Stephen, nhưng cô đã không tài nào nghĩ ra cách để đưa hắn vào trong đó. Cô bỗng nhận ra rằng, nhờ một tai nạn nực cười nào đó mà bây giờ hắn đã chui tọt vào trong đó rồi - có lẽ hắn đang cố giăng bẫy mình cũng nên. Thật khôi hài hết sức. Và cũng thật may mắn làm sao đâu!
Cô thầm nghĩ, có lẽ ngay cả bây giờ đây ý đồ của hắn vẫn là lừa cho cô mở cánh cửa phòng câp đông đó ra, kéo mạnh cô vào bên trong rồi đóng ập cửa để nhốt cô lại cũng nên. Chắc chắn là cô đâu có dại mà để xảy ra chuyện đó được!
Olivia đi lấy xe hơi rồi lái xe đi gần hai mươi dặm về hướng bắc, dùng một cái bánh sandwich tại một quán cà phê ở ven đường, rồi đi xem xi nê. Khi về đến nhà vào nửa đêm cô mới cảm thấy là mình đã không có can đảm ghé xuống xem “Stephen” ở dưới phòng cấp đông hoặc ngay cả việc đi xuống tầng hầm nữa. Cho đến bây giờ cô không dám chắc là hắn đã chết chưa nữa, và cho dù hắn có im lặng đi nữa thì cũng có thể là hắn chỉ đang giả vờ chết hay bất tỉnh mà thôi.
Nhưng qua hôm sau thì cô đã chắc như đinh đóng cột rằng hắn đã chết thật rồi. Chỉ nội cái chuyện thiếu không khí thôi chắc chắn cũng đủ cho hắn tiêu đời vào ngay lúc đó rồi còn gì.
Cô đi ngủ và để bảo đảm có thể chợp mắt được cô đã phải dùng một viên thuốc an thần nhẹ. Ngày mai cô sẽ phải trải qua một ngày căng thẳng đây. Cô nghĩ câu chuyện của cô sẽ rất thuyết phục: một vụ đôi co nho nhỏ với Stephen - về chuyện đi ăn nhà hàng nào, chỉ có thế thôi - rồi anh ta ào ào ra khỏi phòng khách để đi bách bộ.
Mười giờ sáng hôm sau, sau khi đã dùng nước cam vắt và cà phê, Olivia cảm thấy mình đã sẵn sàng vào vai người quả phụ đang thống khổ kinh hoàng. Sau cùng, cô tự nhủ thầm, mình đã từng thủ diễn vai tuồng này rồi còn gì nữa - đây sẽ là lần thứ hai cô sắm lại vai diễn này. Cô quyết định cũng sẽ đối mặt với cảnh sát trong chiếc áo váy của mình như trước đây.
Để cho toàn bộ sự việc diễn ra thật tự nhiên, cô đi xuống tầng hầm để “phát hiện” ra sự việc trước khi báo cảnh sát.
Cô kêu to với giọng đầy tự tin:
- Stephen ơi? Stephen à?
Không có tiếng trả lời.
Cô e sợ mở cửa phòng cấp đông, thở hổn hển khi chợt thấy cái dáng người co quắp đã bị phủ một lớp băng đang nằm trên sàn, sau đó cô bước vài bước lại gần anh ta - thầm hiểu rằng những dấu chân của mình lộ rõ trên sàn sẽ chứng thực cho lời khai của cô là cô đã vào phòng và cố cứu sống Stephen.
Rầm - cạch, cánh cửa bỗng bị đóng ập vào - như thể có ai đó đang đứng bên ngoài mà xô một cú thật mạnh vậy.
Lúc này đây, Olivia bỗng thở hổn hển, và miệng cô cứ vậy mà há hốc ra. Cô nhảy bổ vào cánh cửa to lớn đó. Nó đã tự động gài chốt vào bức tường ở bên ngoài rồi.
- Bớ người ta! Có ai ở ngoài đó không? Làm ơn mở cửa giùm đi! Mở gấp giùm đi!
Tuy nhiên cô biết là chẳng có ai ở ngoài đó cả. Đúng là một tai nạn quỷ quái mà. Có lẽ đây là cái tai nạn mà Stephen đã sắp xếp cũng nên.
Cô nhìn vào mặt hắn. Đôi mắt hắn vẫn mở trừng trừng và trên đôi môi trắng bệch là cái nụ cười mỉm chi quen thuộc, có vẻ đắc thắng và cực kỳ hiểm độc làm sao. Olivia không nhìn hắn nữa. Cô túm chặt chiếc áo váy cho thật sát vào thân thể rồi bắt đầu hét lên.
- Cứu tôi với! Bớ người ta! Bớ cảnh sát!
Cô cứ hét mãi như thế có lẽ trong nhiều giờ đồng hồ, cho đến khi giọng cô khản đặc đi và cho đến khi thực sự không cảm thấy lạnh lẽo gì nữa, mà chỉ còn thấy thiu thiu buồn ngủ.
HẾT

Xem Tiếp: ----