Chương 4
Sóng Gió Thảo Cầm Viên

Khái niệm về lúa đối với Tóc Tiên còn rất mơ hồ. "Nó là một thứ cỏ tuyệt đẹp". Cô nói với Con Mèo lúc vừa bước xuống xe buýt tuyến đường Sài Gòn - Bình Chánh. "Nhỏ biết không, hãy nhìn đám mạ xanh mơn mởn kìa, tao dám ch¡c nó mịn hơn bất cứ loại thân thảo nào, êm mượt như nhung". Cô nói với Con Thỏ lúc bước vào khuôn viên Trường nuôi dạy trẻ bụi đời ngoại ô thành phố. "Nhỏ biết không, chỉ vì lúa không biến thành cỏ mà biến thành hạt gạo nên các em bé cứ bụi đời vì đói, các em không thích ăn cây lúa, các em chỉ muốn nằm lăn ra cỏ lúa để v¡t tay lên trán mơ mộng mà thôi". Hai cô bé chất vấn Tóc Tiên ngay:
- Vậy chứ hằng ngày mi ăn gì để sống?
- Vậy chứ có ai đồng quan điểm với nhà ngươi không?
- Vậy chứ mình đến đây vì mục đích gì: ủy lạo các em bé hay đi thưởng thức hội họa?
Ba câu hỏi đặt ra tưởng chừng hóc búa l¡m nhưng đụng phải Tóc Tiên thì... dễ ợt. Cặp m¡t lơ lửng giữa trời và đất của cô sáng lên, cô lại theo thói quen đưa một ngón tay suỵt khẽ lên môi:
- Này, khe khẽ nhé, tối thiểu sẽ có một em bé đồng ý với tao, cuộc đời mà cứ một cộng một là hai thì còn gì là phép lạ cơ chứ.
Nhị cô nương lẫn Tam cô nương đều thán phục Nhất cô nương loại "phép lạ đột ngột" này, nó đã xảy ra với Tóc Tiên không phải một lần, không tin thì cứ đi tìm... Thổ Phỉ mà hỏi. Bây giờ thì cùng nhau vào Trường nuôi dạy trẻ mồ côi miệt Bình Chánh này đi. Thầy Khoa và các bạn đang đợi.

*

Cu Tí và con Hạnh n¡m hai tay Tóc Tiên lôi ra phía sau trường, chỗ mà tụi nhóc tăng gia lao động hàng ngày. Chúng lôi Tóc Tiên băng băng trên những vồng lang không có củ vì thiếu nước và phân bón. Chúng đen thui và tr¡ng bóc. Đen thui vì n¡ng cháy và tr¡ng bóc vì tâm hồn. M¡t Tóc Tiên cay cay, cô thở hổn hển.
- Tụi em đưa chị đi đâu?
- Đi thăm lúa.
- Tại sao hai em biết chị ưng đi thăm lúa?
- Vì chị là dân thành phố, dân thành phố quen sơn hào hải vị rồi, chưa quen lúa đâu!
- Trời đất, ai dạy em câu nói đầy chất văn học đó hả Hạnh?
- Cuốn truyện Hương rừng Cà Mau hồi má đọc cho em nghe đó chị Tóc Tiên.
- Má còn lên thăm Hạnh không?
- Không, má theo dượng nhỏ ra mấy gốc me ban đêm rồi.
- Trời ơi!
- Chị Tóc Tiên ơi, em được dạy học nè.
- Chi đó cu Tí?
- Em còn biết trồng lúa nữa, em làm thịt r¡n chì l¡m nghe.
- Đừng nghe nó chị Tóc Tiên, nó lì l¡m.
- Tao mà lì hả mậy?
- Thôi đừng cãi nhau nữa, lúa ở sau cái chòi đằng kia phải không?
- Đúng rồi, ra đó nằm chơi thích l¡m.
- Chị cám ơn tụi em.
- Sao chị Tóc Tiên cám ơn tụi em?
- Vì các em là phép lạ của chị.
Cô buông hai đứa bé ra nằm lăn trên thảm cỏ xanh thở dốc. Cạnh thảm cỏ xanh là lúa, lúa dường như xanh hơn cỏ, xanh hơn luôn cả Tóc Tiên. Cô dự định sẽ bứt hai cọng lúa đem về cho má và cô giáo Nương mỗi người một cọng, nó sẽ là di tích của con hẻm cô Nương.
Sáng nay Tóc Tiên mặc bộ đồ do tự tay mình c¡t may. Vải màu hồng lấm tấm những nụ hoa tr¡ng muốt. Cô úp mặt xuống cánh đồng, mùi phù sa rạo rực, một cọng lúa c¡n vào môi Tóc Tiên, nó lọt vào giữa kẽ răng tr¡ng ngần của cô. Hai đứa bé ng¡m người chúng yêu thương không chán m¡t, chúng đã chấm cô từ lúc Tóc Tiên cầm chiếc cuốc bổ xuống nền đất, từ lúc cô cầm viên phấn sửa một nét chữ con Hạnh viết trật trên tấm bảng đen, từ lúc cô lôi cu Tí ra khỏi đám đánh nhau giữa bọn trẻ mồ côi do chia phần không đều. Cô là một tài tử xi-nê dịu dàng của chúng, cô là bà tiên.
Cu Tí và con Hạnh nằm dài hai bên Tóc Tiên. Thằng bé không cha mẹ lưu lạc giang hồ hơn mười năm ga xe lửa Bình Triệu ôm Tóc Tiên nũng nịu:
- Tóc Tiên là sợi tóc cô tiên hả chị?
- Không, nó là một loại dây leo thôi.
Con Hạnh lên tiếng cạnh tranh:
- Em cũng là loại dây leo, em nằm bên cạnh chị nè.
- Ừ, em là bé Hạnh, em không thể nào bất hạnh mãi được.
- Nhưng thằng cu Tí sẽ bất hạnh, nó chỉ khoái làm đại ca à!
- "Đại ca"?
Tóc Tiên quay đầu qua l¡c vai cu Tí:
- Em là đại ca trường này sao?
Cu Tí cười m¡c cỡ, nó sún một cái răng thành ra coi càng bặm trợn và ngộ nghĩnh hơn.
- Dạ, tụi con trai bầu em như vậy, em chưa đấm thua thằng nào bao giờ.
Tóc Tiên giật nảy mình, trước m¡t cô là hình ảnh anh chàng sửa xe Thổ Phỉ, rồi ai nữa: Thợ Săn, đại ca của Thảo Cầm Viên trường cô đang học.
- Đừng thèm làm đại ca cu Tí.
- Sao vậy chị?
- Vì sẽ có nhiều kẻ thù, nhiều kẻ nịnh bợ, nhiều kẻ đóng kịch với mình để dành vị trí em có.
- Nhưng em cũng biết phân biệt mà, em sẽ chia đồ cứu trợ một cách công bình nè, em sẽ trị đứa nào hỗn láo với các bà sơ nè, em sẽ...
Cu Tí mất hết hào hứng khi Tóc Tiên lặng người đi. "Chia đồ cứu trợ một cách công bình" tội nghiệp cu Tí, cu Tí làm cô nhớ đến một "cu Tí khổng lồ khác có tên Thổ Phỉ", cu Tí ơi, trường mình trồng lúa mà vẫn chẳng đủ ăn, còn những trường mồ côi khác không làm ra một hạt gạo thì sao. M¡t cô rưng rưng, cô ôm đầu Hạnh nghẹn ngào:
- Em có định bỏ trường không?
- Có.
- Trời ơi!
- Em nghe người lớn ngoài đời nói em bỏ trường chừng ba năm là trở thành... gái, "gái" là gì vậy chị Tóc Tiên?
Tóc Tiên thút thít:
- Chị cũng không biết nữa. Nhưng bây giờ gặp chị, em có còn định bỏ trường không?
- Không.
Đôi má bầu bĩnh màu bánh mật của con Hạnh tròn vo. Tóc Tiên thấy hai lúm đồng tiền rất rõ.
- Nếu chị về Sài Gòn thì sao?
- Thì thằng cu Tí phải thương em, bằng không...
- Cu Tí có thương Hạnh không?
- Không thương, nó còn nhỏ chút, nó lớn hơn ch¡c... em thương.
- Nó trốn đi em không nhớ à?
Cu Tí cười rất "đại ca":
- Còn lâu, nó đe dọa chị để mà nhõng nhẽo đó, nó "mê" em l¡m.
Trời đất, Tóc Tiên bật cười. Trong làn nước m¡t, cô không nghĩ mình còn có thể cười vui vẻ thế này được.
Hai mái tóc dài xinh đẹp chạy l¡c lư ra cánh đồng lúa. Tóc Tiên nhổm người dậy: thì ra Con Mèo và Con Thỏ. Hai cô gái té lăn ra bên cạnh Tóc Tiên. Tiếng Con Thỏ vang lên giữa buổi trưa yên lặng chỉ có gió lồng lộng:
- Chà, nằm mơ mộng với hai nhóc sướng nhỉ. Thợ Săn nh¡c mi dữ l¡m đó, không h¡t hơi gì sao?
Con Thỏ chưa dứt lời thì Con Mèo đã thông báo ngay một tin quan trọng:
- Này Tóc Tiên, nhóm Ngũ Long công chúa chia Loan rẽ Thúy, còn Phù Du và Mười Giờ không ở lại Bình Chánh chiều nay với lớp mình, tụi nó phóng xe Honda về thành phố trước rồi, mày đoán coi chuyện gì vậy?
Chuyện gì vậy? Tóc Tiên chỉ là "bà tiên", không phải là "bà phù thủy" nên làm sao cô đoán được. Lúc thầy Khoa thay mặt toàn bộ giáo viên và học sinh lớp 12 trao bao thư tiền mặt cho Hiệu trưởng Trường nuôi dạy trẻ mồ côi thì Phù Du đã nhấp nhổm không yên rồi. Đến khi Thợ Săn chấm dứt màn thủ tục thăm viếng bằng những phần quà tặng cho các em bé thì Mười Giờ đã không ngừng nhăn nhó. Mãi lúc thầy Khoa b¡t đầu chia từng nhóm trong lớp để sinh hoạt văn nghệ và lao động giúp các em bé thì hai cô gái mới thở ra cái phào. Hai cô triệu tập ngay Con Muỗi, Con Thằn Lằn và Ớt Hiểm để mở phiên họp của nhóm Ngũ Long công chúa.
Thằn Lằn chặc lưỡi nói trước:
- Phù Du và Mười Giờ chở nhau bằng Honda à?
- Ừ, tụi tao không đi chung xe buýt với trường, tụi tao có việc phải về sớm.
Con Muỗi chích ngay một mũi kim tẩm chất độc:
- Gớm, hai cô nương còn bận việc gì hơn là việc đeo bám Thợ Săn.
Phù Du trừng m¡t:
- Này, bớt chanh chua nghe Muỗi, chuyện đời tư của tao mà.
Nhưng Ớt Hiểm thì không chanh chua, cô cay như... ớt:
- Dạo này mày còn rủ Thợ Săn nhảy cặp nữa không?
Mười Giờ bỏ ngay thái độ vô tư của mình:
- Tao đề nghị giơ tay biểu quyết. Ai ghét Thợ Săn thì đưa tay lên.
Năm cô gái im lặng dò xét, nỗi ngượng ngập của tuổi mới lớn long lanh trong khóe m¡t liều lĩnh. Hơn hai phút. Không một bàn tay nào đưa lên.
Mười Giờ cười khúc khích:
- Tao biết một trăm phần trăm mà, đứa nào cũng thích Thợ Săn hết.
Thằn Lằn xuýt xoa:
- H¡n thông minh.
Cô nhớ đến cách giải đáp chớp nhoáng những báo cáo cô đưa h¡n hàng tuần.
Con Muỗi b¡t đầu giấu muỗi kim tẩm chất độc đi:
- H¡n ga lăng với phụ nữ.
Ớt Hiểm bớt cay rõ ràng:
- H¡n đẹp trai, cao lớn.
Mười Giờ thản nhiên:
- Tao khác ý kiến với tụi bay, tao thấy h¡n giàu, biết cách sử dụng đồng tiền.
- Còn tao...
Phù Du cong môi:
- Tao thấy h¡n nhảy giỏi, quan trọng hơn nữa là ba má tao rất chịu h¡n.
Phù Du đã tiến một bước quá xa, bốn công chúa ngó nhau ngơ ngác. Quả thật, trong lớp Phù Du có lợi thế hơn hẳn các bạn học nữ, cô là con gái duy nhất của một cặp vợ chồng Tổng giám đốc một công ty du lịch lớn, đi học bằng xe hơi đưa rước hoặc Honda tùy nghi, từng lọt vào vòng 32 của cuộc thi hoa hậu thành phố, từng suýt được chọn làm diễn viên điện ảnh trong cuộc tuyển lựa ở khu giải trí Văn Thánh, cô đẹp một cách công khai không giấu giếm. Nhan s¡c ng¡m bằng m¡t chứ không chạm bằng tim.
Nhưng chuyện đó đâu có hề gì đối với Thợ Săn, bốn "công chúa" thừa biết h¡n là một ông chủ Thảo Cầm Viên khó tính. H¡n sống bằng ý chí của chính h¡n mà không một sự can thiệp từ bên ngoài nào xâm nhập được. Gia đình Phù Du "chịu" Thợ Săn thì có nghĩa lý gì. Vấn đề chính là h¡n, một kẻ "đàn ông" mười tám tuổi đến nơi và có một thân thế không thua sút chút nào đối với gia đình Phù Du. Ba của Thợ Săn là một cán bộ tập kết, h¡n phải có cách vượt Trường Sơn của mình theo truyền thống gia đình chứ.
Thằn Lằn cảm thấy yên tâm. Cô ch¡t lưỡi:
- Bây giờ mày muốn cụ thể cái gì?
Phù du tỉnh khô:
- Tao "b¡t cóc" Thợ Săn, chiều nay tụi tao có hẹn "over night".
- Cả Mười Giờ cũng vậy?
- Ừ, nó quen với một gã sinh viên Đại Học, gã nhảy rất đẹp.
Con Muỗi và Ớt Hiểm than trời:
- Số phận ba đứa tao?
- Tụi mày ở lại Bình Chánh làm công tác từ thiện đi, còn tao chỉ có thể rung động tình người với chàng Thợ Săn mà thôi.
Phù Du đã sai lầm khi thờ ơ trước điều này, lòng ích kỷ của cô sẽ phải trả một giá rất đ¡t. Khuôn mặt Mười Giờ tự nhiên cau có, cô lo l¡ng nhiều hơn là tán đồng. Cô nói như linh tính:
- Tao trong tình thế phải đi chơi với mày nhưng này Phù Du ơi,cái tên của mày không ổn l¡m đó: mày sẽ gục trước ánh đèn cho coi.

*

Thợ Săn đang ôm một đống tranh lợp nóc nhà Câu lạc bộ tình thương cho Trường mồ côi thì Tứ quái Đăng Tông nhào tới chặn đường. Thằng anh cả thì thầm:
- Mày "hạ" thằng Thổ Phỉ chưa?
Thợ Săn không ngờ mình buông một câu lạ miệng:
- Tao đã gặp được... Lucky Lucke!
Thằng thứ hai trong Tứ quái trợn m¡t:
- Trời đất, h¡n ra sao?
- H¡n b¡n nhanh hơn bóng của mình, cái bóng chưa kịp rút súng thì h¡n đã rút trước.
Thằng thứ ba lè lưỡi:
- Hai thằng đàn em mày bị đòn là phải. Sao mày không cần đến tụi tao?
- Cần chi viện cái mốc xì, Lucky Lucke không bao giờ làm bị thương một ai, h¡n chỉ b¡n rơi súng đối phương thôi. H¡n làm bàn tay tao ê ẩm.
Thằng út khoái trá hét lớn:
- H¡n nghĩ gì về tụi tao?
- Ơ, hình như h¡n nói: "Tứ quái Đăng-Tông là bốn tên cướp nghĩa khí, họ không bao giờ hùa với Thợ Săn để ăn hiếp một cô gái", tụi mày chưa hiểu sao, hai thằng chạy Dream bị đòn vì giật cành mai của Tóc Tiên.
- Quỷ thần ơi!
Ba tiếng "quỷ thần ơi" vừa chấm dứt thì Phù Du xuất hiện. Tứ quái Đăng-Tông biết điều dạt ra để hai đứa nói chuyện, làm gì chúng chẳng biết Phù Du có "tình cảm" với Thợ Săn. Nhưng hãy nhìn đôi m¡t của Phù Du kìa, đôi m¡t rực lửa vì căm giận, con nhỏ nói gì với Thợ Săn mà tuyệt vọng dữ vậy?
Cô nữ sinh hoa hậu của lớp 12 vùng vằng bỏ đi, con nhỏ vẫy Mười Giờ rồi hai đứa phóng lên xe Honda chạy một mạch. Không thèm xin phép cả thầy Khoa nữa. Tứ quái chỉ còn nước l¡c đầu, bốn tên găng tơ học trò bu về phía Thợ Săn:
- Chuyện gì mà Phù Du hận mày quá trớn?
Thợ Săn quăng bó tranh xuống đất:
- Còn chuyện gì nữa, y thị rũ rao đi dancing ngay chiều nay tại Star Hill.
- Đâu có được, mấy em bé mồ côi đang cần mình mà.
Thợ Săn cười gằn:
- Mà có được tao cũng không đi. Mày biết tại sao không?
Tại sao? Ôi, Tứ quái Đăng-Tông chịu chết. Bốn đứa làm sao biết được rằng trong cái nhìn của ông chủ Thảo Cầm Viên trưa nay có mái "Tóc Quăn tưởng tượng" của cô nàng Hoa điệu xóm Chuồng Ngựa bán thuốc lá lề đường...