Dịch giả: Trương Bảo Sơn
Chương XIII

     húng em nhận được một lá thư của anh em viết về. Anh ấy cũng đã viết một lá thư cho em và chồng em, nhờ chúng em giúp anh. Anh yêu cầu em can thiệp với cha mẹ cho anh. Và rồi anh nói về cô ấy - về người ngoại quốc  ấy. Anh dùng những lời như sấm sét để tả sắc đẹp của cô ấy. Anh nói rằng cô ấy như một cây thông phủ tuyết để trang điểm.
Và rồi, chị ơi, rồi anh em nói rằng anh em đã cưới cô ấy theo luật pháp của nước cô ấy. Bây giờ, anh nhận được thư của mẹ gọi, anh sắp đem cô ấy về đây. Anh van xin chúng em, như thể đời anh lâm nguy, giúp cho vợ chồng anh - bởi vì hai người yêu nhau.
Em thua rồi. Em thua hoàn toàn vì những gì sống giữa chồng em và em. Bây giờ, em không thể nào nghe mẹ em nói nữa. Em không nhớ đến nỗi buồn của mẹ em nữa. Em không nhớ cả chuyện anh em đã trái lời mẹ em. Anh em không còn cách nào hơn cách này để thuyết phục em; nếu cô nàng yêu anh như em yêu chồng em thì em làm sao có thể từ chối được họ điều gì?
Em sẽ đi gặp mẹ em.

*

Chị ơi, từ hôm em đến mẹ em đã ba ngày rồi. Em sửa soạn gặp mẹ em một cách xấu hổ. Em đã lựa sẵn lời để nói như một vị hôn phu chọn nữ trang cho vị hôn thê. Em vào phòng mẹ em một mình, đứng trước mặt Người. Em nói một cách tế nhị, van xin mẹ.
Mẹ em chẳng hiểu gì cả, chị ạ. Em và mẹ em đã thành hai người xa lạ. Mẹ em lặng lẽ buộc tội em đã che chở cho cô gái ngoại quốc và đứng về phe anh để chống lại mẹ. Tuy điều này mẹ em không nói ra, nhưng em hiểu, trong thâm tâm, mẹ em tự nhủ như vậy. Mẹ em không chịu nghe em giải thích một chút nào.
Thế mà em đã cẩn thận lựa trước lời nói mãi. Em tự nhủ thầm:
- Mình sẽ làm sống lại những kỷ niệm về lễ cưới của mẹ, về những ngày đầu được cha yêu khi mẹ còn xinh đẹp, trẻ trung, lộng lẫy.
Nhưng lời nói chỉ là những chiếc khuôn cứng ngắt đâu có chứa nổi tinh túy của tình yêu. Nói ra cũng tựa như đem giam một đám mây hồng vào một chiếc thùng sắt; hoặc như vẽ bướm bằng bút tre cứng. Khi em nói về sức quyến rũ của ái tình - em ngập ngừng, vì sự tế nhị của vấn đề giữa bọn trẻ tuổi, về sự hòa hợp kỳ bí bất chợt ràng buộc trái tim người nọ với người kia, thì mẹ em trở nên khinh khỉnh.
Mẹ em ngạo mạn nói:
- Giữa đàn ông và  đàn bà không có những chuyện như thế.  Đó chỉ là sự ham muốn - Đừng có dùng những giọng văn hoa để vẽ vời. Đó chỉ là sự ham muốn thôi - đàn ông ham muốn đàn bà, đàn bà ham muốn có một đứa con trai. Khi sự ham muốn đã được thỏa mãn thì chẳng còn gì hết.
Em cố nói thêm:
- Thưa mẹ, mẹ có nhớ lúc cha mẹ lấy nhau, lúc đó tâm hồn cha mẹ nói với nhau những gì?
Nhưng mẹ em đập ngón tay nhỏ và nóng rực lên môi em:
- Con đừng nói đến cha con. Trong tim cha con có cả trăm người đàn bà. Tâm hồn cha con nói với người nào?
- Thế còn tim mẹ?
Em hỏi nhẹ nhàng, gỡ tay mẹ em ra. Bàn tay Người trong tay em run rẩy. Một lát, Người mới rút tay lại và nói:
- Tim mẹ rỗng. Tim mẹ chờ đứa cháu nội của mẹ, con trai của con trai mẹ. Lúc nào đứa cháu này được đem trình trước bàn thờ tổ tiên là lúc đó mẹ có thể yên tâm nhắm mắt.
Nói xong, mẹ em quay ra chỗ khác và nhất định không nói thêm một lời nào nữa. Em trở ra và buồn ghê. Cái gì đã ngăn cách em và mẹ em xa nhau thế? Hai mẹ con cùng khóc to mà không ai nghe thấy tiếng ai. Hai mẹ con cùng nói mà không ai hiểu ai. Em cảm thấy em đã  đổi khác và biết rằng vì tình yêu mà em đổi khác.
Em như một cây cầu mỏng mảnh nằm trong khoảng vô tận, giữa quá khứ và hiện tại. Em nắm chặt lấy tay mẹ em, em không buông ra được, vì không có em thì mẹ em sẽ cô đơn biết chừng nào. Nhưng tay chồng em lại nắm tay em, tay chàng nắm chắc. Em không bao giờ để tình yêu vuột đi mất.
Thế còn tương lai thì sao chị ơi?

*

Em sống ngày này qua ngày khác trong sự chờ đợi. Hình như em mơ, và giấc mơ bao giờ cũng là biển nước xanh và một con tầu trắng. Con tầu chạy nhanh như một con chim lớn bay vào bờ. Nếu có thể, em sẽ vươn tay ra giữa đại dương giữ con tầu lại để không bao giờ nó tới bến. Nếu không thế thì làm sao anh em có thể sống hạnh phúc với những việc anh đã làm? Bây giờ, ở nhà anh ấy, dưới mái nhà của cha anh, không ai dành cho anh một chỗ nào cả.
Nhưng bàn tay yếu ớt của em chẳng cản được gì. Em chỉ mơ mộng và em không nghĩ được điều gì cho rõ ràng cả. Chẳng có gì làm cho con tầu khỏi ám ảnh em ngoài con em với nụ cười và những tiếng nó bi bô tập nói lần đầu của nó. Em giữ cháu ở bên em suốt ngày. Nhưng ban đêm, lúc em tỉnh dậy, em lại nghe thấy tiếng sóng gầm thét quanh em. Con tầu cứ tiến tới từng giờ, từng giờ; không cái gì có thể cản nổi nó lại gần.
Không biết lúc anh em đem chị ấy về thì sẽ ra sao? Em sợ sự khác thường ấy. Suốt thời gian chờ đợi ấy, em như người câm. Em chẳng còn biết thế nào là xấu là tốt, chỉ còn biết đợi.
Chồng em nói là bẩy ngày nữa thì con tầu trắng sẽ tới bến ở cửa sông Dương Tử Giang chẩy qua Cửa Bắc thành phố. Chồng em không hiểu tại sao em cứ bám lấy những giờ ấy kéo dài nó ra để đẩy lùi cái ngày thứ tám vào tương lai. Em không thể nào giải thích bằng lời cho chồng em hiểu em sợ sự khác thường sắp đến ấy.
Chàng là đàn ông. Làm sao chàng hiểu được tâm hồn mẹ em? Em không thể quên sự lo sợ của mẹ em khi anh về. Em cũng chưa về gặp lại mẹ em. Bây giờ hai mẹ con không còn chuyện gì để nói với nhau nữa. Nhưng em không thể nào quên mẹ em, quên rằng mẹ em đang cô đơn.
Nhưng em cũng không thể nào quên anh em và người anh yêu. Em bị giằng đi xé lại như một cây mận gầy trong cơn gió quá mạnh không thể chống nổi.