Chương 9

     àn đêm lại một lần nữa bao phủ mọi vật. Bây giờ đã gần nửa đêm, khoảng thời gian thuận lợi cho những hoạt động mờ ám. Vũ Thành tạm quên mọi thắc mắc, để hết tâm trí canh chừng động tĩnh để đối phó kịp thời với tất cả bất trắc có thể xẩy ra. Người bí mật hôm qua có trở lại không? Lý luận thường tình cho nhà thám tử biết hắn sẽ không dám lảng vảng đến đây nhưng thâm tâm chàng vẫn mong muốn hắn trở lại. Vũ Thành tin tưởng bóng người ấy biết nhiều điều hữu ích cho cuộc điều tra.
Đêm nay hơi lạnh dầu lặng gió. Cây cối đứng im phăng phắc như chờ đợi và mặt trăng cũng bị che khuất bởi những đám mây. Mọi người trong lâu đài đều đã đi ngủ, chỉ còn một mình nhà thám tử ngồi lại. Tuy nhiên, có lẽ Vũ Thành cũng không đến nỗi cô đơn vì cảnh vật vắng lặng nhưng đang có nhiều người thao thức để suy nghĩ hoặc âu lo. Họ không thể chợp mắt khi vụ án mạng chưa được đem ra ánh sáng.
Ngồi bó gối một chỗ mãi cũng chán, nhà thám tử chợt nghĩ ra một kế khá hay. Chàng thắp nến lên, để giữa bàn. Sau đấy, chàng ra khỏi phòng, khóa cửa cẩn thận rồi tìm gốc cây um tùm để núp. Từ chỗ núp Vũ Thành có thể quan sát căn phòng khách thật dễ dàng với hy vọng người bí mật sẽ tự dẫn thân đến đó khi đột nhập lâu đài và thấy ánh nến.
Nhưng chờ mãi vẫn không thấy gì. Thêm vào đó, sương xuống nhiều làm nhà thám tử thấy lạnh và mệt mỏi. Mấy hôm nay, từ khi ông Hòa chết, chàng đã phải hoạt động về thể chất lẫn tinh thần quá nhiều mà không có một giây phút nghỉ ngơi. Trong một khoảnh khắc, Vũ Thành gục đầu xuống thiếp đi...
Đúng lúc ấy, trong màn đêm hiện ra một bóng người bí mật hôm qua. Hắn đã trở lại thật bất ngờ với dáng điệu thận trọng và khôn ngoan. Sau khi vào vườn bằng cách leo qua bức tường thấp bên hông lâu đài, hắn di chuyển nhẹ như một con mèo, cặp mắt luôn luôn quan sát chung quanh! Ánh nến! Người bí mật nhận ra ngay điều kỳ lạ ấy và đúng như dự tính của Vũ Thành, hắn rất ngạc nhiên. Sau một phút do dự, bóng người đi về phía cửa sổ, định nhìn vào phòng khách xem có chuyện gì mà trong phòng lại có ánh sáng. Hắn đâu ngờ đã sa vào cái bẫy giăng ra thật êm ái của nhà thám tử.
Lúc đó, với một linh tính bén nhạy, Vũ Thành chợt giật mình tỉnh giấc. Thoạt tiên, chàng trông thấy bóng người đang tiến về phòng khách mà tưởng là giấc mơ. Mình đã mong đợi nhiều quá nên nó chỉ là ảo tưởng chăng? Không, đó là sự thật! Vũ Thành đủ bình tĩnh để nhận ra điều ấy và từ từ đứng dậy. Kẻ bí mật đang vô tình quay lưng về phía nhà thám tử mà không biết. Hắn vẫn có cái dáng dấp lén lút như tên ăn trộm.
Từng giây phút nặng nề chờ đợi trôi qua trong sự hồi hộp, bóng người đã tới bên cửa sổ, định ghé mắt nhìn vào thì tiếng nhà thám tử vang lên, tuy không lớn lắm nhưng đầy vẻ kiên quyết và lạnh lùng:
- Giơ tay lên!
Người bí mật giật mình, toan quay lại nhưng gáy hắn chạm phải chất thép mát lạnh của nòng súng làm hắn rùng mình, đứng yên như một pho tượng. Vũ Thành lập lại:
- Giơ tay lên!
Bóng người riu ríu tuân lệnh, Sau khi xét quanh người, nhà thám tử tịch thu được một khẩu súng lục. Vũ Thành lùi về sau mấy bước, nói:
- Bây giờ ông bạn có thể quay mặt lại. Tôi đang nóng lòng diện kiến dung nhan.
Trước sau, bóng người vẫn chưa nói một lời nào. Nhưng khi hắn quay mặt lại thì hai tiếng kêu vang lên:
- Nguyễn Lâm!
- Vũ Thành!
Đó là sự thật sao? Vũ Thành không bao giờ có thể ngờ tới được vì bóng người bí mật chính là Nguyễn Lâm, người bạn thân nhất của chàng hiện nay. Nguyễn Lâm cũng là một nhân viên cảnh sát có tài, từng làm những tên cướp lợi hại nhất phải e ngại. Và bây giờ, đôi bạn gặp nhau trong sự bất ngờ và hết sức tình cờ của định mệnh.
Sau một phút ngỡ ngàng, Vũ Thành cất súng vào người, hỏi bạn:
- Anh tới đây làm gì?
Trong khi đó Nguyễn Lâm cũng ngạc nhiên không kém vì sự hiện diện của Vũ Thành. Nguyễn Lâm không trả lời mà hỏi lại:
- Một nguyên nhân khá dài dòng. Nhưng tôi muốn biết tại sao anh lại ở đây trước đã? Ở hãng bảo hiểm, họ tưởng anh bị thủ tiêu hay chôn xác ở xó xỉnh nào rồi.
Vũ Thành trả súng cho bạn và sau một chút do dự, thuật lại câu chuyện từ lúc tới lâu đài rồi xảy ra cái chết của ông Hòa. Sau đó, nhà thám tử nhấn mạnh:
- Tôi không phải là thủ phạm nhưng con dao của tôi cắm ngập ở tim nạn nhân. Con dao đó đã giữ tôi lại đây để âm thầm điều tra mọi bí ẩn trong vụ án mạng lạ lùng và ghê gớm ấy.
- Nhưng làm thế là bất hợp pháp.
- Đành chịu vậy. Tôi không thể chịu ngồi tù oan. Nếu cảnh sát tới đây, họ sẽ còng tay tôi đầu tiên và như vậy là hết đường minh oan.
Nguyễn Lâm tỏ ý thông cảm với hoàn cảnh khó xử của bạn, anh nói:
- Thành, anh hơi cực đoan nhưng vẫn có lý phần nào. Nếu tôi vào trường hợp anh, không chừng tôi có hành động tương tự. À, cuộc điều tra tiến hành đến đâu rồi?
- Dở dang, chưa có một kết quả nào cụ thể nhưng sự hiện diện của anh sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều.
Ngừng một chút, Vũ Thành trở lại vấn đề của Nguyễn Lâm, hỏi bạn:
- Bây giờ tới lượt anh cho tôi biết lý do tại sao anh tới đây. Chắc không phải để tìm kiếm tôi rồi.
- Đúng. Tôi đang truy nã một tên đàn em nguy hiểm của tướng cướp Hải Long. Vài ngày trước, tôi thấy dấu vết của hắn ở gần đây nên nghi ngờ hắn trú ẩn trong lâu đài này. Vì vậy, tôi mới phải lén lút như một tên ăn trộm.
- Nhưng tên cướp anh đang truy nã là ai? Vóc dáng ra sao?
- Hắn trạc hơn bốn mươi, thường dùng tên giả là Lê Trọng Vinh.
- Lê Trọng Vinh?
Vũ Thành lập lại vì sợ mình nghe lầm. Thì ra ông Vinh chỉ là một tên cướp! Nhà thám tử nói:
- Tôi báo tin mừng cho anh, hiện nay tên ấy đang ở trong lâu đài này và sẽ còn lưu lại trong mấy ngày nữa. Nhiệm vụ của anh đến đây có thể coi như chấm dứt.
Nguyễn Lâm bao giờ cũng là người bình tĩnh, móc túi lấy ra một tấm ảnh để nhờ Vũ Thành xác định lại lần nữa. Chỉ nhìn sơ qua, nhà thám tử cũng có thể buông hai tiếng quả quyết:
- Chính hắn!
- Vậy tôi phải xông vào còng tay hắn ngay!
Nguyễn Lâm nói xong, dợm bước nhưng Vũ Thành cản lại, chàng nói:
- Khoan đã. Hiện giờ tôi đang nghi ngờ ông Vinh đó có thể là thủ phạm vụ án mạng. Nếu anh bắt hắn đi là vô tình hại tôi rồi.
Nguyễn Lâm lắc đầu:
- Nếu thế là anh nhầm. Vụ án mạng xảy ra từ hai đêm trước và khoảng thời gian ấy tên Vinh còn ở tên tỉnh, cách đây mấy chục cây số. Tôi đoán chắc hắn không phải là thủ phạm.
- Thế tên Vinh có biết đang bị truy nã không?
- Biết. Hắn và tôi đã chơi trò đuổi bắt suốt một tuần lễ nhưng trò chơi ấy sẽ chấm dứt ở đây.
- Tôi cho anh biết một chi tiết mới. Hiện nay tên Vinh đang tìm kiếm một vật gì đó trong lâu đài này. Chính mắt tôi thấy hắn lén lút đi lục soát mọi nơi.
- Lạ thật!
Nguyễn Lâm buột miệng hai tiếng ấy. Làm sao anh có thể hiểu một tên cướp đang bị săn đuổi mà không lo chạy trốn mà ở lại lâu đài này để tìm kiếm. Hắn không sợ bị bắt sao? Sau cùng, Nguyễn Lâm thú thật:
- Nếu vậy tôi cũng không hiểu lý do việc ấy.
Vũ Thành mỉm cười:
- Như thế, tôi sẽ có cách giải quyết êm đẹp vụ rắc rối này. Bây giờ, anh hãy tạm để yên cho tên Vinh trong hai ngày vì tôi sợ anh bắt hắn lúc này không khác chi làm công việc bứt dây động rừng. Thủ phạm vụ án mạng sẽ chạy trốn, gây khó khăn cho tôi. Bù lại, tôi hứa sẽ canh chừng tên Vinh, không cho hắn chạy trốn và điều tra giúp anh vấn đề tên Vinh ấy làm gì trong lâu đài này.
Nguyễn Lâm suy nghĩ thật nhanh, mỉm cười:
- Anh đề nghị khôn quá, nhưng thôi, tôi bằng lòng giải pháp đó.
Vũ Thành giơ tay, cầm tay bạn xiết chặt, một cử chỉ biểu lộ sự hợp tác chặt chẽ. Chàng nói:
- Trước khi chia tay, tôi còn vài điều muốn hỏi anh cho đen trắng phân minh.
- Tôi luôn luôn sẵn sàng và thành thật.
- Được. Có phải đêm qua anh đã tới đây phải không?
- Đúng. Tôi đến để dò tung tích tên Vinh như đã nói với anh lúc nãy.
- Thế tại sao anh lại lấy đinh đóng chặt nắp quan tài của Tùng và gần đây, viết thơ hăm dọa?
Nguyễn Lâm lùi lại một bước, ngạc nhiên đến độ ngơ ngác, đáp:
- Tôi có làm những việc ấy bao giờ đâu. Anh nghi oan cho tôi rồi.
Kỳ này đến lượt Vũ Thành sửng sốt. Nguyễn Lâm nói thế thì ai là tác giả của những vụ phá quấy đó? Chẳng lẽ có tới hai kẻ bí mật đó sao? Lúc ấy, tiếng Nguyễn Lâm vang lên, rọi một ít tia sáng vào màu đen dày đặc của vụ giết người.
- Tôi xác định lại là không hề biết anh chàng Tùng nào đó cũng như bức hăm dọa. Tuy nhiên đêm hôm qua, khi tới đây rình rập, tôi có thấy cô gái đi về phía sau nhà.
- Ai đó?
- Tôi không biết tên nhưng vào khoảng hai mươi tuổi, khá đẹp.
Thu Dung! Trong lâu đài này chỉ có mình cô ta là khoảng hai mươi tuổi. Ý nghĩ ấy đến với Vũ Thành kèm theo bao sự thắc mắc. Bức thư hăm dọa Thu Dung mà chẳng lẽ cô ta có dính dáng đến vụ sát nhân sao? Vả chăng Vũ Thành chưa bao giờ có ý nghi ngờ Thu Dung trong vụ án mạng...
- Trời gần sáng rồi, anh cần hỏi gì nữa không?
- Không. Chúng ta có thể chia tay.
Nguyễn Lâm quay người đi được vài bước nhưng lại quay vào.
- Thành, tôi thấy vụ án mạng anh đang điều tra ly kỳ quá. Tôi muốn coi mặt người chết có được không?
- Cũng được. Anh theo tôi vào lâu đài đi.
Và nửa phút sau, Vũ Thành bắt đầu mở nắp quan tài người chết. Khuôn mặt ông Hòa lại hiện ra, nhợt nhạt trông dữ tợn như ác quỉ nhưng Nguyễn Lâm không sợ hãi chút nào, lẩm bẩm:
-Tôi thấy người này hơi quen... À, anh cho phép tôi lấy dấu tay hắn đem về sở điều tra lý lịch nhé.
- Được. Tôi chỉ cần anh cho tôi hai ngày nữa để điều tra trước khi anh dẫn cảnh sát tới đây.
- Tôi nhớ điều ấy.
Chỉ vài phút sau, Nguyễn Lâm đã lấy xong dấu vân tay của ông Hòa. Và đôi bạn chia tay, hẹn ngày sau gặp lại. Cuộc hội ngộ đêm nay thật hết sức tình cờ, và may mắn!