Chương 10


Chương 27

     riệu Vĩ có việc phải đi xa một tuần lễ rồi. Bảy ngày xa người yêu, Tuyết ngỡ như đã sống xa chàng hằng bảy thế kỷ.
Tuyết chỉ mong cho Triệu Vĩ mau trở lên Sài Gòn. Nàng đã quyết định rồi, lần này gặp Triệu Vĩ, nàng sẽ nói thực cho chàng biết là nàng đã mang thai.
Triệu Vĩ có hai đứa con: một trai một gái và hai đứa này đều đã chết thảm.
Tuyết liên tưởng đến sự mừng rỡ của Triệu Vĩ khi chàng hay tin nàng có thai. Biết đâu chẳng nhờ đứa con này mà nàng chinh phục được trọn vẹn tình yêu của Triệu Vĩ và bôi xóa được vĩnh viễn hình ảnh của Mỹ Lan trong tim óc chàng.
Lòng Tuyết tràn ngập hy vọng. Có thể được lắm. Triệu Vĩ yêu thương con bao nhiêu thì sẽ yêu thương nàng bấy nhiêu. Hình ảnh một người yêu đã mất khó thể tồn tại mãi mãi trong tâm hồn Triệu Vĩ. Điều cần nhất là Tuyết phải kiên nhẫn dần dần chinh phục trái tim Triệu Vĩ.
Ý tưởng mới này làm Tuyết cảm thấy khoan khoái. Nàng vơ vẫn mỉm cười.
Triệu Vĩ sắp sửa lên Sài Gòn. Nàng sẽ cho chàng biết hai người sắp sửa có con. Một giấc mơ thật là đẹp đẽ. Một tương lai thật là sáng sủa.
Tuyết đưa tay lên sờ bụng, xoa nhè nhẹ và nói lẩm bẩm một mình:
- Con ơi, mẹ mong ước con sẽ là con trai và sẽ thật là ngoan ngoãn. Cha mẹ sẽ thương yêu con, chiều chuộng con, gầy dựng cho con nên người. Con là nguồn hy vọng tha thiết của mẹ, là lẽ sống của đời mẹ. Có con, mẹ sẽ chẳng còn lo sợ gì nữa. Mẹ sẽ can đảm sống, sống chỉ vì con. Con ơi, con yêu quý của mẹ.
Tuyết đang thả hồn theo giấc mơ lý tưởng đẹp đẽ thì bỗng có tiếng đập cửa ầm ầm.
Giật mình, Tuyết ngồi choàng dậy. Nàng vội quơ chiếc áo choàng mặc vào người để che kín những chỗ hở hang trên thân thể. Nàng chưa kịp xỏ chân vào dép thì lại có tiếng đập cửa gấp rút và tiếng hét:
- Mở cửa mau. Cảnh sát đây!
Nghe cảnh sát, Tuyết xanh mặt, chẳng hiểu chuyện gì. Nàng vội ra mở cửa. Bốn cảnh sát hiện ra.
- Có phải đây là phòng cô Tuyết?
Tuyết đáp nhanh:
- Phải, mấy ông tìm ai?
Một cảnh sát có vẻ là người chỉ huy, nói to:
- Chúng tôi tìm cô Tuyết.
- Tôi là Tuyết đây! Mấy ông tìm tôi có việc chi?
Cảnh sát trình ra một tờ giấy và nói:
- Đây là giấy cho phép của ông biện lý. Chúng tôi được lịnh xét nhà cô.
Tuyết hoảng kinh:
- Xét nhà? Tôi làm gì phạm pháp mà các ông xét nhà?
Cảnh sát thương hại nhìn Tuyết giây lâu rồi đáp:
- Cô có một người nhân tình tên Hổ phải không?
Tuyết giật mình đánh thót, nghĩ thầm:
- Chết rồi! Chắc thằng lưu manh này làm việc gì bất lương rồi!
Nàng nói nhanh:
- Trước kia hắn là nhân tình của tôi nhưng đã lâu rồi tôi không còn liên lạc với hắn. Tôi không chịu trách nhiệm về những việc làm của hắn.
Cảnh sát lắc đầu:
- Hổ vừa bị bắt về tội làm giấy bạc giả. Hắn khai với chúng tôi là hắn còn giấu một va-li giấy bạc giả ở trong nhà tắm của cô, nên ông cảnh sát trưởng sai chúng tôi đến đây tìm hiểu sự thật.
Nghe mấy lời Tuyết run rẩy toàn thân. Nàng sực nhớ lại có một hôm Hổ mang một va-li tới và hấp tấp giấu nó trong phòng tắm. Nàng đã phản đối nhưng Hổ hăm dọa dữ quá nên nàng không dám phản kháng. Rồi nàng cũng quên lửng chuyện đó luôn. Không ngờ hôm nay nó lại mang tai họa đến cho nàng. Hổ đã khai với cảnh sát để hại nàng. Tình ngay lý gian, ai hiểu nổi sự oan ức của nàng.
Thấy Tuyết đứng sững sờ, cảnh sát liền ra lịnh cho nhân viên lục soát khắp nhà. Sau một hồi khám xét tỉ mỉ, nhân viên cảnh sát lôi từ trong phòng tắm ra một cái va-li nhỏ.
Viên chỉ huy ra lịnh cạy ổ khóa va-li. Mọi người có mặt đều kêu lên một tiếng “ồ” kinh ngạc! Trong va-li đầy ắp những tờ giấy bạc mới toanh, đủ loại.
Viên chỉ huy lấy mấy tờ giấy năm trăm đưa lên xem rồi tặc lưỡi:
- Đúng là bạc giả, tổ chức này rất quy mô! Chúng ta cố gắng tóm cổ cả bọn ra là được.
Ông ta quay sang phía Tuyết:
- Hổ đã khai đúng sự thực! Chúng tôi đã tìm thấy va-li bạc giả ngay trong nhà cô.
Tuyết ấp úng:
- Thực tình tôi chẳng liên can gì tới vụ làm giấy bạc giả này. Trước kia, tôi sống chung với Hổ một thời gian. Hắn có gởi một cái va-li trong nhà tôi nhưng tôi chẳng hề mở ra xem và cũng chẳng biết trong đó chứa đựng những gì. Hổ là một tên lưu manh, rất hung dữ, giết người không gớm tay. Tôi không dám can thiệp vào công việc làm ăn của hắn. Hắn luôn luôn hăm dọa tôi.
Viên chỉ huy lắc đầu:
- Tôi biết. Nhưng luật pháp là luât pháp. Cô bị bắt trong tình trạng quả tang phạm pháp. Chúng tôi tịch thu va-li bạc này và xin mời cô về bót.
Tuyết năn nỉ:
- Thưa các ông, đây là chuyện tôi vô tình.
Viên chỉ huy thương hại nhìn Tuyết và nói:
- Chúng tôi biết nhưng làm sao bây giờ. Chúng tôi biết cô bị tên Hổ lợi dụng. Bây giờ cô phải về bót để điều tra viên lấy khẩu cung.
Trước những lời tâm sự thiết tha của Tuyết, Triệu Vĩ xúc động mạnh, người đàn bà này không hề giả dối, chàng biết rõ thế. Nàng rất thành thật với chàng. Nhưng biết làm sao đây? Chàng không thể dối lòng, lừa gạt một người đàn bà yêu mình thành thật.
Triệu Vĩ ôm thật chặt Tuyết vào lòng. Hơi thở ấm áp của hai người quyện vào nhau. Họ như không muốn rời xa nhau và dường như họ rất sợ phải xa nhau.
Tuyết thỏ thẻ:
- Triệu Vĩ anh, em sợ quá.
Triệu Vĩ hỏi nhanh:
- Em sợ cái gì?
Tuyết nín lặng một lát, như xua đuổi ám ảnh, rồi run run đáp:
- Em sợ quá, em linh cảm một cái gì sắp xảy ra ép buộc anh và em phải xa cách nhau.
Triệu Vĩ an ủi:
- Em đừng nói nhảm. Làm gì chúng ta xa nhau được, trừ phi anh gặp Mỹ Lan, nhưng...
Chàng thở dài. Tuyết thúc giục:
- Sao anh không nói tiếp?
Triệu Vĩ chua chát:
- Anh sợ anh chẳng còn cơ hội nào để gặp lại Mỹ Lan.
Tuyết ảo não nói:
- Cả hai chúng ta đều đang sống trong lo sợ. Em sợ phải xa anh trong khi anh sợ chẳng gặp lại Mỹ Lan. Chúng ta là hai kẻ hưởng thụ sung sướng khi chúng ta có hoàn cảnh để tận hưởng. Chúng ta sống từng giờ từng phút hồi hộp, sợ hạnh phúc trôi mau và trôi mất.
Nàng buồn rầu lắc đầu:
- Tạo sao chúng ta không thực tế một chút, hở anh?
Triệu Vĩ cúi hôn lên mí mắt người yêu:
- Anh cũng muốn quên hết dĩ vãng đen tối, nhưng muốn là một việc còn thực hiện được hay không là một việc khác. Tại số mệnh hết, em ơi!
Tuyết xót xa:
- Số mệnh em đã định rồi, em không mong gì hơn nữa. Em biết anh và em chỉ có chút duyên phận qua đường thôi. Mặc dù em yêu anh bằng tất cả chân tình và đây là lần đầu tiên em biết rõ cái nghĩa của tình yêu. Nhưng lần đầu tiên em biết yêu thì đó là lần đầu tiên em hoàn toàn tuyệt vọng. Không có gì đau khổ hơn điều đó đối với một người đàn bà. Nhiều lúc, em tự nghĩ tại sao em lại có thể yêu một người đàn ông chẳng hề yêu em thật tình. Em bất chấp mọi sự hiểm nguy, mọi sự hăm dọa của Hổ để yêu anh. Em vứt bỏ dĩ vãng, quên luôn tương lai. Nhưng bù lại, em đã yêu một người đàn ông như thế nào?
Triệu Vĩ bịt miệng người yêu:
- Em đừng nói nữa!
Tuyết lắc đầu:
- Không, em phải nói hết hôm nay vì em sợ em sẽ không có cơ hội nói với anh nhiều. Tuy nhiên, sẽ có một điều mà hôm nay em chưa nói, một ngày gần đây anh sẽ biết.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Triệu Vĩ và nói tiếp:
- Em hy sinh tất cả, nhưng em đã yêu ai? Em đã yêu một người đàn ông luôn luôn sống trong ảo ảnh, luôn luôn nuôi nấng trong tâm tưởng một bóng hình đã biến mất vĩnh viễn trong đời y. Có đau đớn cho em chưa. Có tủi cực cho em chưa! Có lẽ em là một con đàn bà ngu nhất trên trần gian này. Có phải thế không anh?
Nàng gượng cười, chua xót:
- Em biết thế, nhưng em vẫn yêu anh. Tình yêu là một cái gì rất khó hiểu. Em không ngờ một đứa như em mà lại có ngày sa chân vào biển tình. Đời em thật chẳng may mắn chút nào hết. Đời sống đã hư hỏng, tình yêu cũng chẳng ra gì.
Nàng hạ thấp giọng:
- Nhưng thôi, em nói nhiều cũng vô ích vì anh có nghe đâu. Anh đang tưởng nhớ chị Mỹ Lan kia mà, phải không anh?
Triệu Vĩ cúi xuống đặt một cái hôn lên môi ươn ướt của Tuyết. Nàng im lặng như tận hưởng khoái lạc do cái hôn mà người tình mang đến.
Dĩ vãng, tương lai xóa mờ hết.
Khi đã yêu, người đàn bà chỉ biết và chỉ muốn có bấy nhiêu thôi.

Truyện Chương 10 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 ng nhớ Mỹ Lan qua hình bóng Tuyết. Chàng còn nhớ một đêm say nhừ tử nọ chàng đã ân ái với Tuyết để tưởng tượng như là ân ái với Mỹ Lan. Xong đêm ân ái qua đường đó chàng bỏ đi mất, rồi cũng quên hẳn hình ảnh người đàn bà đáng thương đó. Chàng bất chợt nghe Mỹ Lan nhắc đến tên Tuyết. Chàng không khỏi kinh ngạc lẫn bỡ ngỡ, đồng thời chàng cũng thắc mắc tại sao Mỹ Lan lại hỏi chàng một câu kỳ lạ như vậy. Chàng đang ngẫm nghĩ thì ni cô Diệu Linh lại thúc giục
- Tôi gọi ông đến đây vì chuyện của cô Tuyết đó. Vậy ông có quen biết nàng không?
Triệu Vĩ đáp xuôi:
- Tuyết à? Anh vẫn còn nhớ Tuyết là nữ nghệ sĩ trong một gánh xiếc lưu động. Anh đã gặp nàng trong những ngày mà anh đi tìm kiếm em một cách tuyệt vọng. Định mệnh xui khiến anh gặp nàng. Tuyết giống em một cách kỳ lạ, chính vì điểm giống em đó mà Tuyết đã mang hạnh phúc tạm bợ đến cho anh. Yêu qua đường Tuyết, anh vẫn ngỡ là yêu em. Trong thời gian ngắn ngủi, anh yêu nàng say đắm mà vẫn tưởng như yêu em ngày trước nhưng có một hôm...
Triệu Vĩ ngừng nói, hai mắt mơ màng như đang cố nhớ lại hình ảnh và dáng điệu của Tuyết, cô gái mà gương mặt giống Mỹ Lan nhưng tâm hồn thì khác xa. Một người là gái thành thị, một người là gái nhà quê.
Mỹ Lan và Tuyết giống nhau khuôn mặt, tuy nhiên chàng không thể yêu Tuyết như yêu Mỹ Lan vì giữa hai người vẫn có một thời cách biệt. Phải chi Tuyết có thể thay thế được Mỹ Lan để sưởi ấm lòng chàng trong những giờ phút trống lạnh vì mong nhớ Mỹ Lan. Nhưng khổ thay, chàng vẫn không sao quên được cô gái bên dòng sông Trẹm. Hình ảnh kiều diễm lệ đó đã khắc sâu vào tâm khảm chàng mãi mãi không phai.
Triệu Vĩ buồn rầu tiếp:
- Nhưng có một hôm anh trở lại nơi cũ tìm Tuyết thì không thấy nàng đâu. Anh dọ hỏi những người ở kế cận cũng chẳng biết gì hơn. Nàng biến đi như cánh chim tuyệt mù.
Chàng hạ thấp giọng:
- Mỹ Lan em, em đã hiểu lòng anh rồi chứ? Anh vẫn yêu em chớ chẳng bao giờ yêu Tuyết, vì quá nhớ thương em anh mới tìm tới Tuyết. Anh hy vọng nhờ Tuyết mà đỡ phần nào đau khổ. Nhưng đó chỉ là hy vọng hảo huyền. Anh không sao quên được em.
Ni cô Diệu Linh tê tái gạt ngang:
- Tôi đã xin ông đừng nhắc lại chuyện cũ. Nó đã đi qua mất rồi, như một trang sách đã lật. Một chuyện quan trọng khác đang chờ anh vì chỉ có anh mới giải quyết nổi.
Nàng gằn giọng:
- Hiện Tuyết đang hấp hối chờ chết.
Triệu Vĩ biến sắc mặt:
- Tuyết bị bệnh nặng?
Ni cô Diệu Linh lắc đầu:
- Không! Nàng bị bọn nữ tù nhân đánh đập trọng thương.
Triệu Vĩ hỏi nhanh:
- Tại sao Tuyết lại ở trong này?
Diệu Linh giải thích:
- Nàng bị gã tình nhân tên Hổ hãm hại. Hắn làm bạc giả bị bắt. Cảnh sát xét phòng của Tuyết bắt gặp va-li đựng bạc giả giấu trong phòng tắm, Tuyết bị tội đồng lõa và lãnh án tù.
Nàng cao giọng:
- Tuyết vừa hạ sanh một bé trai. Nó là con của anh.
Triệu Vĩ run rẩy:
- Con của anh?
Diệu Linh gật đầu đáp:
- Phải, chính nó là giọt máu của anh!
Cái tin quan trọng bất ngờ này làm Triệu Vĩ đứng chết lặng. Chàng có con với Tuyết. Chẳng lẽ cuộc tình duyên qua đường ngắn ngủi đó lại mang tới kết quả ngoài sức tưởng tượng của chàng?
Giây lâu, Triệu Vĩ ấp úng:
- Thật là con của anh?
Diệu Linh nghiêm trang đáp:
- Tuyết chẳng bao giờ nói dối chuyện đó. Hơn nữa, kẻ sắp chết chẳng bao giờ nói dối! Anh hãy tin lời nàng!
Triệu Vĩ cúi đầu:
- Anh tin vì có lẽ định mệnh muốn như vậy. Em vừa bảo Tuyết bị thương nặng. Còn đứa bé?
- Nhờ tài ba của giáo sư Hải Minh và bác sĩ Ngọc, sau khi giải phẫu khó khăn, sinh mạng đứa bé được bảo toàn, nhưng còn mẹ nó...
Ni cô Diệu Linh bỏ dở câu nói, sườn sượt thở dài.
Hiểu ý nàng, Triệu Vĩ hỏi nhanh:
- Khó sống à?
Ni cô Diệu Linh gật đầu đáp:
- Phải, hiện giờ tính mạng Tuyết như đèn trước gió. Cứu được mạng đứa bé đã là may mắn lắm rồi. Tuyết đã kiệt sức, thuốc tiên cũng không chữa nổi. Do đó, tôi mới gọi khẩn cấp anh đến đây, mặc dù Tuyết không muốn gặp anh trong hoàn cảnh bi thảm này. Tội nghiệp! Nàng muốn anh giữ mãi trong tâm trí hình ảnh xinh đẹp của một Tuyết kiều diễm ngày nào. Tôi không đồng ý với nàng về điểm đó. Tuyết chết rồi, tương lai của đứa bé là hệ trọng. Nó đã mất mẹ, không thể thiếu luôn cha. Anh có bổn phận nuôi nấng, dạy dỗ, gầy dựng nó nên người. Bây giờ có mặt anh tại đây, sự hiện diện của tôi không còn cần thiết nữa.
Triệu Vĩ bồi hồi xúc động khi nghe Mỹ Lan kể lại những lời nàng trăn trối nhắn nhủ của Tuyết. Chàng không ngờ một cô gái sa đọa hư hỏng như Tuyết lại có thể yêu chàng đến mức độ đó. Gái làng chơi cũng biết yêu thật tình ư? Chàng chẳng hề nghĩ tới yêu Tuyết. Chàng chỉ mượn hình ảnh Tuyết để bớt thương nhớ Mỹ Lan và nguôi ngoai mối tình sầu vạn cổ. Chàng nào ngờ việc đó đưa tới một hậu quả ly kỳ, là chàng có con với Tuyết.
Đứa con trai mà Triệu Vĩ có với Mỹ Lan đã chết tại hầm đá. Đứa con gái chàng có với Ngọc Anh đã chết trong tai nạn xe cộ thảm khốc. Hiện giờ chàng chỉ còn đứa con sinh ra trong lao tù và trong hoàn cảnh vô cùng đặc biệt.
Thấy Triệu Vĩ đứng miên man nghĩ ngợi, ni cô Diệu Linh thúc giục:
- Tình thế cấp bách lắm rồi, ông nên vào gặp mặt Tuyết ngay xem nàng có căn dặn điều gì trước khi chết không. Nếu trì hoãn tôi e không kịp đó, ông hãy theo tôi.
Ni cô Diệu Linh tiến lên đi trước, Triệu Vĩ rảo bước theo sau. Trước một việc quan trọng xảy ra bất ngờ, chàng hoàn toàn bấn loạn, chẳng biết tính sao, để mặc Mỹ Lan quyết định. Hai người đi qua một dãy hành lang dài tăm tối, lạnh rợn người. Lần đầu tiên bước vào một bệnh xá của khám đường, Triệu Vĩ có cảm giác lạ thường.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 5 năm 2014

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--