Chương III (tt)

     ọn quỷ nhỏ vừa đi khỏi, nhờ gió thoảng, nhờ cơ thể đẫm nước, Tân hồi tỉnh. Cậu cảm thấy mệt nhừ, vẫn thích nằm dài để hồi tưởng sự việc, nhưng chẳng có dữ kiện nào để cậu tìm ra nguyên nhân. Tân bị đau sau gáy, ngực tức, hông rêm, mắt cay, môi mặn, mặt nhầy nhụa ướt. Cậu lấy tay quệt lớp nhớt trên mặt, đưa lên mũi ngửi. Mùi hoa lài chen lẫn hơi ammoniac thoang thoảng, khiến cậu suy luận về một đôi trai gái nào đó có ân oán giang hồ với cậu. Họ dùng địa điểm cây gáo này, là chứng tích của người con gái đã treo cổ chết cho tình yêu năm xưa. Họ dùng sợi dây oan nghiệt để giăng bẫy cậu. Họ là ai? Dụng ý gì? Chính trị hay tình cảm? Cậu ngẫm có lẽ đây là đòn thù về tình cảm nên có hương hoa lài, có mùi khai ammoniac. Tân ngao ngán thành lời: “Ta buồn số kiếp chính thân ta; to xác, nhỏ gan, lớn thật thà!”
Nghĩ đến đấy, cậu xót thương cho hoài vọng của cha. Cậu tự thú với lòng: “Chuyện buồn dồn dập đã nói lên tất cả cá tính của con rồi cha ơi! Còn lâu lắm con mới thành thân như cha hằng mong đợi! Sơn căn khả di, nhân bản bất dịch. Giáo huấn chỉ là chiếc gậy tư tưởng, trợ thủ cho một kẻ mù trí não như con!”
Tân sực nhớ đến cái hẹn cùng Nguyệt về buổi hội thảo cùng bạn bè tại ao sen bên đình. Cậu trỗi dậy, bước nhanh. Tiếng trống cổ động của gánh hát bội nghe rõ dần. Cậu hăng hái dồn chân về hướng ánh đèn xa xa.
Bỗng một đôi nam nữ chạy ngược chiều cùng cậu. Họ cười ngạo mạn về lời phẫn nộ:
- Mụ nội nhà bây! Bây mở hàng kiểu này, cả nhà tao sẽ ăn bắp trừ cơm!
Tân cảm thấy thèm ăn, vội sờ túi quần kiểm tiền, tay chạm phải cẩm nang của cha. Cậu đến bên ánh đèn, toan khai trí. Cậu bị bà hàng kê tủ đứng vì cơn giận chưa nguôi:
- Bộ chú đi ăn trộm hay sao mà thân thể xốc xếch lắm vậy?
Tân bất bình, nhưng muốn mượn ánh đèn nên cậu cười cầu tài, đoạn vẽ duyên:
- Bắp của dì trông hấp dẫn quá!
Bà hàng lạnh lùng răn đe:
- Đừng bắt chước hai đứa tiểu yêu vừa rồi, tao ế, tao đào mồ!
Tân sốt sắng chiếu lệ:
- Vâng, dì gói cho quả trong cùng!
Thừa cơ mụ bận bịu, Tân mở cẩm nang, liếc nhanh. Tân thất vọng xếp lại, rồi lại đọc. Bỗng cậu nhận ra chân lý, mừng thành tiếng: “Ồ!...”
Bà hàng trợn mắt:
- Mày đổi ý? Không tiền thì đi khuất mắt tao! Hôm nay bị mắc phong long nên gặp toàn tiểu quỷ!
Tân mê mẩn nhiều việc nên chẳng thèm chấp, cậu bào chữa:
- Ồ, không! Tôi định mua thêm quả kế bên cho người bạn.
Bà hàng dịu giọng:
- Lũ trẻ làng này chỉ thích nặng lời thôi!
Tân bực bội trao tiền, nhận bắp. Trước khi chuồn, cậu tỏ ra hào sảng:
- Dì giữ luôn tiền thối.
Bà hàng mắng vói:
- Đồ tiểu yêu lớn lối!
Tân hối hận về cách cho của mình. Tuy nhiên, điều quan trọng cậu lưu tâm là làm sao suy diễn cho đúng ý cha trong cẩm nang. Cha thay chữ “thọ” bằng chữ “phúc” trong câu “chỉ tam tai tẩu ngôn, sở dĩ thọ trường cửu” để nhắc nhở mình tìm lẽ phúc trong sự giao du. Tiếp đến, cha biến đổi câu “thất nội cơ thô xú” thành “nữ lưu cơ thô xú” nhằm khuyên ta nên chọn bạn kém sắc! Buồn lòng hơn, cha chấm câu bằng “Dạ ngọa bất phúc thủ”!
Mình là kẻ háo sắc, bạn gái xấu sao gây được cảm hứng, lại còn bảo phải nằm ngửa thì mất cả lạc thú trên đời! Thà rằng đi tu!
Nhưng nói đi thì cần suy lại. Nếu mình không bị chết ngất, với thế Kim Kê Đoạt Ngọc và Thanh Long Cốt Trảo, sẽ gây tai hại đến bậc nào?
Nghĩ đến đây, Tân thấy cha hoàn toàn có lý, cậu chắp tay hối cải: “Thiện tai! Thiện tai!”
Bỗng bàn tay ai đặt nhẹ lên vai. Tân liếc trộm. Một bàn tay ngọc! Tân chết điếng trong lòng! Cậu than thầm: “Ma nữ và đồng bọn lại tái chiêu chăng?”
Tiếp theo đó một giọng nữ hơi khàn nhưng duyên dáng, lẫn trêu chọc:
- Chàng ngao du một mình để giữ chay tịnh nên niệm “A Di Đà”! Nhưng đây là ao sen ven đình chứ chẳng phải chùa Hương! Thôi thì, lầm cảnh lạc tình, đã lỡ mộng, âu cũng nên cho thiếp được nối gót theo chàng để lễ đình một thuở?
Tân luống cuống nửa mừng nửa sợ. Sợ ma nữ trở cơn tác quái. Mừng hội ngộ cùng người đẹp có gương mặt với éléments diễm tuyệt. Dáng người đáy thắt lưng ong và cũng chính là tri âm về giàn thiên lý, giậu mồng tơi ở thiếu thời. Nét ngọc đã thay nhưng tâm tình vẫn giữ duyên và lễ.
Ngỡ Tân làm già, Mỹ khéo léo thi gan:
- Thiền sư tịnh bồ đoàn khá lâu! Nếu có ý từ, thiếp mang hoa lễ sang viếng chùa khác?
Tân cuống cuồng:
- Gặp lại người ngọc nên tâm tư đảo lộn với bao nhiêu lưu niệm vui buồn. Hơn nữa, Mỹ ăn nói khéo khôn. Tân đang lựa lời đáp lễ. Không có cảm kích nào bằng được Mỹ giữ mãi tình xưa.
Mỹ trấn an rất hợp:
- Các bậc trưởng thượng trong làng đã ca ngợi con bác giáo biết nghĩa nhân. Em cũng thích mẫu người như thế.
Tân biết mình kém xã giao nên chuyển đề:
- Chúng ta dạo quanh bờ hồ một tí, để ôn lại mộng đẹp ngày thơ. Mỹ nghĩ thế nào?
Mỹ gật đầu khen:
- Đêm tịnh, cảnh vắng, đem chuyện tâm tình để gợi giấc mơ xưa thì nên lắm!
Tân song đôi cùng Mỹ, miệng kể chuyện, mắt quan sát, lòng nổi sóng. Cậu thầm nghĩ: “Nếu bảo Mỹ có nhan sắc chim sa cá lặn thì hơi quá đáng, nhưng một cô gái có thân hình đáy thắt lưng ong, mắt lá răm lóng lánh tia sáng thông minh, ẩn dưới đôi mày đậm và cong vút thì đâu kém duyên thầm! Đôi môi dày, đỏ mọng và cong cớn, ai dám bảo không mơ ước một nụ hôn điên đảo. Chiếc mũi thon là nhịp cầu dẫn từ môi thắm đến vầng trán trong sáng khiến thanh cáo hóa sự đam mê có hơi phàm tục. Thân thể cân đối, nhịp nhàng qua các đường nét tuyệt hảo làm tăng sự gợi cảm. Còn hoa mộng nào hơn một người xuân nữ như vậy? Tân chỉ mơ ước một người tình đến thế cũng đủ vẹn duyên đời!”
Tân đang tưởng dung, Mỹ lật tẩy kẻ si tình:
- Anh đang nghĩ về Mỹ?
Tân mượn câu Kiều để chữa thẹn:
- Thông minh vốn sẵn tính trời!
Mỹ ướm:
- Phải thế không? Lắm người đã chê Mỹ có nhiều khuyết tật.
Tân chân thành, dẫn lý:
- Theo Tân, đó là mâu thuẫn của khuynh sắc.
Mỹ thăm dò thêm về Tân:
- Anh cho điểm ưu về Mỹ?
Tân tránh né:
- Gần như thế.
Mỹ bắt chẹt:
- Có nghĩa là giảm ưu?
Tân luống cuống:
- Cô phản ứng nhạy bén quá! Tôi xin hàng!
Mỹ buộc:
- Nếu nhượng bộ thì xin lấy cam kết!
Tân gật đầu. Mỹ ngửa lòng bàn tay, bảo:
- Xin lấy thệ.
Tân úp lòng bàn tay cậu lên tay Mỹ, bảo:
- Xin cam kết!
Mỹ tấn công:
- Từ giờ phút này, Mỹ là chủ, anh là khách, khách đã lấy thệ thì trở thành con nợ. Mỹ đề xướng điều gì, anh có bổn phận hưởng ứng, thế thôi.
Tân do dự:
- Làm trai, phải cho quyền phát biểu mới chính lý.
Mỹ trấn áp:
- Ơ! Ơ! Anh định chối thệ? Quân tử nhất ngôn mà.
Tân sực nhớ điều chi, cậu tò mò hỏi Mỹ:
- Thiên hạ truyền rằng ông Hương Thân có thứ nữ võ công cao cường, có đúng thế chăng?
Mỹ không đáp thẳng, cô luận:
- Võ công là phương tiện tự vệ, là lợi khí thế thiên hành hiệp.
Tân không an tâm. Cậu tìm cách kề cận Mỹ. Cậu chẳng thấy điều gì khác lạ ngoài mùi hương ngọt ngào của cơ thể. Vậy mùi hoa lài đích thị là của Nguyệt. Tân biết rõ ông Hương Cả bán cái Nguyệt cho Tân, nhưng tâm tình của Nguyệt luôn luôn được khép kín. Mỹ vốn thân với Nguyệt nên Tân thăm dò:
- Mỹ và Nguyệt là tri kỷ, có đúng không?
Mỹ làm khó dễ:
- Anh muốn đề cập đến Nguyệt nào? Nguyệt móm, con của thầy Hương Quản? Nguyệt lựu đạn, con của ông Trùm? Nguyệt xinh, chị của Minh loạn, con của ông Hương Cả?
Tân mù, nên dựa hơi:
- Nguyệt, học trò của cha tôi.
Mỹ lật tẩy:
- Anh rõ mà vẫn hỏi em, nhưng em cũng không hẹp lượng, em sẽ cho biết tính nết từng người. Anh bảnh trai, Nguyệt móm chắc anh chê! Anh có tư cách, Nguyệt lựu đạn chắc anh sợ! Chỉ còn Nguyệt xinh, cô nàng tuy đẹp nhưng tâm tình hơi đa trá một tí. Nếu anh có tài trị ngựa chứng hơn tên nài mới đến thì hãy tiếp tục thử lửa. Còn như giữ mãi thái độ quân tử Tàu thì nên tìm bạn đồng tâm, để tránh tình trạng Từ Hải lụy Kiều, Quan Vân Trường vướng Tào Tháo!
Tân rõ Mỹ ám chỉ cuộc tình tạm bợ giữa cậu và Nguyệt bằng lời lẽ của Hoạn Thư. Trước tình trạng tiến thoái lưỡng nan, cậu tránh né bằng câu hỏi vu vơ:
- Phải chăng em cũng đến đây dự hội thảo cùng các bạn?
Mỹ tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Hội thảo? Hội thảo về chuyện gì? Gồm những ai?
Tân ngờ ngợ, hỏi mí:
- Anh Tính không đi xem hát à?
Mỹ lắc đầu:
- Em chẳng rõ. Bà Nguyệt đã đến rước ông ấy đi đâu từ lúc trưa trời.
Tân bủn rủn tay chân. Bây giờ cậu mới tin rằng Mỹ nói thật về sự gian díu giữa Tính và Nguyệt. Đúng! Nguyệt là ngựa chứng, Tính là nài gian! Tân bắt đầu ngờ vực tai nạn của cậu là do Nguyệt và Tính giàn dựng, qua mùi hoa lài của người nữ và mùi xú uế của kẻ nam. Tân giận mình cả tin đến phát đần! Vì tin yêu nên mình lúc nào cũng là bãi hoang, hứng mọi phế liệu của người đời!