Nhóm dịch thuật Song Ngư
Chương 32
Những ngày phép của Willie

    
illie đang trên đường đến New York bằng máy bay. Đại tá Breakstone đã khuyến cáo vị tân hạm trưởng chiếc Caine cho Willie đi phép. Vị sĩ quan quân pháp nói với đại úy White trên điện thoại:
-  Thôi cứ cho hắn nghỉ phép mười ngày, nếu không thì chẳng biết hắn có thoát được hậu quả không tốt trong vụ xử này không để mà có cơ hội đi phép nữa!
Willie đã tự mình viện lý do duy nhất xin đi phép là để có dịp gặp May và nói chuyện chia tay với nàng.
Khi nghĩ đến cuộc hành trình trải qua nhiều sóng gió của mình và May trong những ngày tháng qua, anh thấy mình thật đã quá quắt với nàng, điều này đã thể hiện ngay cả trên những lá thư gửi nàng. Tuy thế, nhưng lòng anh vẫn còn mơ tưởng đến May. Nếu chữ “yêu” còn có ý nghĩa và được mô tả trong tiểu thuyết hay thơ văn một cách trung thực thì phải chăng anh đã thật sự yêu May? Nhưng với trực giác chắc chắn không lay chuyển nổi trong thâm tâm thì anh không thể nào có ý tưởng từ bỏ gia thế mình để cưới nàng làm vợ. Trên lý thuyết, đó là sự mâu thuẫn mà anh đang vướng mắc. Nhưng anh cũng nhận thức được rằng May mới chính là nạn nhân của hoàn cảnh này, và anh quyết định rời xa nàng trước khi phiên tòa xử sắp tới có thể sẽ đưa đẩy cuộc đời anh đến một khúc rẽ mới. Không thể dứt tình với May chỉ bằng một lái thư hay bằng sự im lặng, mà anh cân phải trực diện với nàng và hứng chịu mọi nỗi dằn vặt như một hình phạt mà May bắt anh phải chịu đựng. Willie đang lâm vào một tình thế thật nan giải, và không còn muốn nghĩ đến nữa….
Anh cố tìm quên lãng bằng cách gợi chuyện với người môi giới văn nghệ sĩ hói đầu, béo mập ngồi bên cạnh. Người đồng hành của anh chắc thuộc loại dùng thuốc ngủ mỗi khi đi máy bay.
Một lúc sau, ông ta bắt đầu dò hỏi xem anh đã từng giết được tên lính Nhật nào chưa và có được tưởng thưởng huy chương hay bị thương tích gì không. Mãi rồi cũng chán, ông ta rút giấy tờ ra khỏi cặp xách, đúng khi máy bay bắt đầu lắc và rung động mạnh trên không trung trong lúc bay qua vùng núi Rockies. Được một lúc ông lại lấy ra một lọ đựng những viên thuốc màu vàng, nốc ực ba viên, rồi lăn quay ra ngủ. Willie ước chi cũng đã đem theo thuốc an thần. Cuối cùng, anh kéo màn cửa sổ lại, ngửa ghế ra sau và nhắm mắt, tâm tư mệt mỏi, mơ hồ nghĩ đến chuyện chiếc tàu Caine…
Anh hồi tưởng lại một vài giấc mơ của thời thơ ấu mà Willie không bao giờ quên được, chẳng hạn anh đã thấy Thượng đế như một ông khổng lồ chồm bật dậy phóng lên những ngọn cây cao trong khu sân cỏ của nhà anh và nhìn mình chòng chọc. Rồi đến cảnh trong phòng chờ đợi của phòng quân pháp trong bộ chỉ huy hải đội 12, trong tâm trí anh, cũng sống động không kém sự kỳ ảo và phiền muộn. Nơi đây, phía trước đôi mắt nhắm nghiền của anh là các bức tường màu xanh lục chật hẹp bao quanh, một kệ sách chất đầy những quyển sách luật thông thường dầy cộm bìa nâu và đỏ, ngọn đèn huỳnh quang độc nhất trên cao tỏa ánh sáng xanh lam hiu hắt, bên cạnh anh chiếc gạt tàn thuốc đầy ắp dậy mùi hôi cũ mốc, “Ủy ban điều tra”, một vị đại tá dáng người ốm nhỏ, giọng nói khô khan,gương mặt khinh khỉnh trông khó chịu như gương mặt của một nhân viên bưu điện khi từ chối một gói hàng không được gói cột kỹ lưỡng.
Thật khác hẳn những hình ảnh mà Willie đã từng mường tượng ra, thật bất công, vụ xử lại kết thúc quá nhanh, quá tiêu điều và xem chẳng có gì xôm tụ cả. Anh cảm thấy mình như là một diễn viên trong một vở bi kịch. Nằm trên giường trong căn phòng của mình, và tự thì thầm “Cuộc nổi loạn trên tàu Caine, cuộc nổi loạn trên tàu Caine”, anh mãn nguyện với ý nghĩ của mình và tưởng tượng đến những bài viết dài đăng trên tuần báo Time với tựa đề này, thật là thuận lợi cho hai người hùng Maryk và Keith biết bao…Anh còn cố mường tượng đến khuôn mặt của Maryk sẽ được đăng trên trang bìa và đã đoán trước là mình sẽ phải đương đầu với một lô các vị Đô đốc ngồi bên kia chiếc bàn phủ khăn xanh, rồi phải tự biện minh cho hành động của mình với dáng điệu trang nghiêm, bằng những dữ kiện không thể chối cãi.
 Ký ức về một giấc mơ khiến anh cảm thấy ê ẩm cả người. Anh lại thấy chính mình là nhân vật chính yếu của cuộc nổi loạn đư!!!15130_32.htm!!! Đã xem 24869 lần.

Đánh máy: Tumbleweed
Nguồn: Tumbleweed - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 7 năm 2014

Truyện Cuộc nổi loạn trên tàu Caine Thay lời tựa Trích từ Hải Quy PHẦN MỘT – WILLIE KEITH - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 PHẦN HAI- CHIẾC TÀU CAINE
Chương 6
Chương 7 ave; thăm viếng họ hàng. Khi bà Keith dục anh đi chơi một mình, anh quạu cọ từ chối. Một buổi chiều anh đến Columbia và đi bách bộ một mình qua Furnald Hall. Những cái chào tay không ngừng của các tân sĩ quan mặt còn búng ra sữa khiến anh khoái chí, nhưng rồi cũng chán. Nơi phòng đợi không có gì thay đổi. Này là chiếc ghế phô tơi bọc da mà anh đã ngôi kể chuyện cho cha nghe về bốn mươi tám điểm xấu của anh, kia là điện thoại mà anh đã đứng để nói chuyện với May hàng trăm lần…bên ngoài ki-ốt vẫn là đám sinh viên nóng lòng chờ đợi đến lượt mình, bên trong đang là một thanh niên tóc ngắn kiểu nhà binh cầm điện thoại đấu hót líu lo.
Thời gian như ngưng đọng. Willie bước ra khỏi tòa nhà, buổi chiều lộng gió và bầu trời xám xịt, chắc cũng còn phải vài tiếng nữa mẹ anh mới đến nhà hàng để ăn tối với anh và bác Lloyd, nên anh tìm đến một quán rượu vắng vẻ, tồi tàn và tăm tối trên đường Broadway, nốc liền tù tì bốn ly scotch và soda, nhưng cũng chỉ làm anh hơi choáng váng thôi.
Bác Lloyd đến ăn tối chung với gia đình anh ở nhà hàng Twenty One. Khi còn là dân sự, ông làm nhà băng, bây giờ là đại tá làm việc trong ngành thông tin và ông thường thích tán về kinh nghiệm xưa của ngành pháo binh trong thế chiến thứ nhất. Ông cho việc nổi loạn trên tàu Caine rất nghiêm trọng. Ông kể cho Willie nghe nhiều chuyện đại để chứng tỏ trong ngành pháo binh ông đã từng phục vụ dưới các vị chỉ huy trưởng còn tệ hại hơn hạm trưởng Queeg nhiều, nhưng ông vẫn kiên trì chịu đựng, phục vụ nghiêm chỉnh theo quân kỷ. rõ ràng là ông không tán thành chuyện của Willie và nghĩ là anh sẽ phải gặp nhiều phiền phức lớn. Bà Keith thúc giục ông hứa sẽ giúp con, nhưng ông Lloyd chỉ nói là ông sẽ nói chuyện với mấy người bạn hải quân xem phải làm sao.
-  Có thể họ sẽ không đưa cháu ra tòa án quân sự đâu, Willie – Ông nói tiếp – Nếu cái anh bạn Maryk gì đó được tha bổng, bác đoán là chuyện sẽ được kết thúc tại đây. Bác hy vọng cháu học được bài học lần này. Chiến tranh đâu phải dễ đối phó đâu. Trừ khi cháu có thể học hỏi để đối phó cái khó khăn bằng sự mềm dẻo, nếu không thì chẳng xứng đáng chút nào khi quốc gia hữu sự.
Sau câu chuyện, ông lên đường đi Washington, nơi mà ông đã giữ một căn phòng lớn tại khách sạn Shoreham.
Tối thứ bảy, Willie ở trong phòng mặc quần áo sửa soạn đi xem ca kịch. Mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay, mới nhớ là chỉ còn 12 tiếng nữa anh phải lên đường trở về đơn vị và đương đầu với tòa án quân sự. Anh vươn cánh tay cứng ngắc như cái cần của máy quay đĩa tự động, để nhắc điện thoại gọi cho khách sạn Woodley.
-  May hả? Em khỏe chứ? Willie đây…
-  Ồ anh đấy à, em tưởng là anh đã quên em rồi chứ.
-  Em có bớt bệnh chút nào không?
-  Hết rồi. Em đã hoàn toàn bình phục.
-  Sáng mai anh phải lên đường rồi. Anh muốn nói chuyện với em.
-  Willie, tối nay em phải làm việc.
-  Anh đến hộp đêm gặp em được chứ?
-  Vâng được.
-  Anh sẽ đến vào khoảng nửa đêm.
-  Vâng.
Từ trước đến nay chưa bao giờ vở nhạc kịch Don Giovanni của Mozart có thể làm Willie chán được. Nhạc kịch luôn luôn tuyệt diệu về âm thanh, làm tiếng như ngưng đọng và thế giới như tan biến trong vẻ đẹp tinh khiết. Nhưng đêm nay anh lại thấy Leporello như một tên hề   thô thiển, giọng hát thấp khàn trong cổ như của một người già, giọng hát của Zerlina thì chát chúa, không phải nhà nghề, và suốt buổi trình diễn anh thấy thật chán nản. Anh cố giương mắt nhìn đồng hồ, giữa lúc đang trình diễn đến đoạn ưng ý nhất của mình. Rồi vở nhạc kịch cũng đến lúc chấm dứt.
-  Thưa mẹ - anh nói với mẹ trong lúc đi từ phòng tiếp tân ra đến con đường bùn lầy – con muốn dạo phố một mình trong chốc lát, có làm mẹ phiền lòng không? Con sẽ gặp lại mẹ ở nhà.
Gương mặt bà biểu lộ niềm thông cảm lẫn băn khoăn:
-  Willie, có phải đêm nay là đêm cuối con ở nhà với mẹ không đấy?
-  Con sẽ không về trễ đâu mẹ.
Anh muốn đẩy bà vào trong taxi nếu bà còn lằng nhằng. Có lẽ vì cảm thấy như vậy, nên bà vẫy tay ra dấu gọi taxi cho mình.
-  Chúc con vui vẻ nhé!
May đang hát lúc anh đến hộp đêm Grotto đông nghẹt người. Anh đứng bên quầy rượu, nhìn quanh mấy gương mặt đàn ông đang ngưỡng mộ chăm chú nhìn nàng mà trong lòng cảm thấy thật cay đắng. Không còn chỗ để ngồi khi phần trình diễn chấm dứt. Nàng nắm lấy tay anh kéo về   phía phòng thay áo. Ánh đèn chói chang trong căn phòng nóng nực, giống như trong một cái tủ đựng quần áo khiến anh phải nheo mắt lại. Willie đứng dựa vào bàn trang điểm. May ngồi   trên ghế ngước mắt nhìn anh, rực rỡ với một vẻ lôi cuốn ngọt ngào bí ẩn bên trong, thật khác hẳn với bề ngoài của nàng trong chiếc áo đỏ để hở đôi bờ vai trắng trẻo và nửa phần trên của bộ ngực căng tròn dưới lần áo ôm sát người.
-  Lần trước gặp em, anh đã quên không kể cho em nghe một chuyện – Willie nói – Anh muốn biết em nghĩ thế nào.
Anh mô tả với nàng về cuộc nổi loạn trên chiếc Caine và cuộc điều tra với đầy đủ chi tiết như thể đang thú tội, tinh thần anh sảng khoái trong khi kể chuyện. May chăm chú lắng nghe.
-  Anh muốn em phải nói như thế nào, Willie? – nàng hỏi sau khi anh kể xong.
-  Anh không biết nữa, May. Em nghĩ như thế nào? Anh phải làm gì? Chuyện gì sẽ xảy ra?
Nàng thở dài thườn thượt:
-  Đó là lý do anh đến tìm em đêm nay đấy ư? Và để kể cho em chuyện này à?
-  Anh muốn em biết về chuyện này.
-  Willie, em không biết nhiều về hải quân. Nhưng theo em, anh chẳng phải làm gì cả. Hải quân là một binh chủng rất thông minh, sáng suốt. họ sẽ không buộc tội các anh, vì các anh chỉ muốn cứu tàu mà thôi. Cùng lắm là anh chỉ có lỗi vì đã xử sự trái phép một việc hợp lý. Đó không phải là tội ác gì cả.
-  May, nhưng đó là nổi loạn…
-  Thì đã sao nào! Anh nghĩ anh là ai đây? Fletcher Christian chăng? Anh có trói ông hạm trưởng Queeg lại và bỏ vào thuyền thả trôi ông ta không? Hay anh có rút dao hay rút súng đe dọa ông ta hay không? Em nghĩ ông ta loạn trí rồi. Dù bác sĩ có nói gì chăng nữa. Ông ta đúng là một tên điên. Willie à, sao anh lại có thể là kẻ phản loạn nổi? Ngay cả chuyện phản đối lại mẹ anh anh còn không làm nổi, thì nói chi đến chuyện chống đối lại vị hạm trưởng của một chiến hạm hải quân….
Cả hai cùng phì cười. Mặc dù luận cứ của May cũng giống như luận cứ của mẹ anh, nhưng đã đem lại cho anh niềm hy vọng và phấn khởi, còn những ý kiến của mẹ anh thì chỉ hàm chứa sự xúc động và ngây ngô.
-  Thôi được rồi May. Không biết tại sao anh lại đem cái khổ tâm của mình ra làm bận trí em. Cảm ơn em.
-  Khi nào anh lên đường?
-  Sáng mai, lúc 7 giờ.
May đứng dậy, cài then khóa cửa lại và lẩm bẩm “Mấy nhạc công ở đây ồn ào nhất thế giới”. Nàng tiến đến bên Willie, choàng tay quanh người anh, họ trao nhau nụ hôn dài đam mê, cuống nhiệt.
-  Thôi thế là hết – May nói và lùi ra, rời khỏi vòng tay anh – Anh hãy nhớ suốt đời nụ hôn cuối cùng này nhé! Đã đến lúc anh phải đi rồi. thấy anh còn quanh quẩn ở nơi này em khổ tâm lắm!
Nàng mở cửa. Willie bước ra ngoài, lách mình len lỏi giữa những vũ công đang chen chúc để thoát ra ngoài đường. Anh cũng không hiểu tại sao mình đã trở lại nơi này, anh tự trách mình bỗng nhiên lại nổi hứng và vụng về che dấu là cần có ý kiến của nàng. Anh không có cách nào hiểu được cái hứng bất tử rất thông thường của người chồng khi muốn bàn chuyện với vợ…
Sáng hôm sau máy bay cất cánh đúng giờ trong nắng mai. Từ phía phòng đợi ở phi trường, mẹ anh lấy can đảm vẫy tay từ giã con, cho đến khi máy bay lao vào không trung. Từ trên phi cơ, Willie nhìn chăm chú xuống những tòa cao ốc của Manhattan, cố tìm hình ảnh khách sạn Woodley, nhưng tất cả đã khuất xa dần, xen lẫn giữa những mái nhà ngổn ngang trong thành phố.
 
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: Tumbleweed
Nguồn: Tumbleweed - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 7 năm 2014

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--