Dịch giả: Văn Hòa
Chương I

    
huông điện thoại reo.
Greta chùi tay vào chiếc khăn trắng quàng trước ngực, càu nhàu: “Lại gì nữa đây” rồi cầm lấy ống nghe.
Từ đầu dây, tiếng bà chủ của cô thánh thót, rõ ràng:
- Greta đấy à? Bà Winters đây. Tôi phải ở lại Nữu Ước. Nhà tôi đã xuống chưa?
- Thưa bà, ông chưa xuống.
- Ông không nên xuống, mà nếu đã xuống thì đừng đi đâu. Chiều qua, bác sĩ có điện thoại cho tôi biết nhà tôi bị cúm nặng, ông cần nghỉ ngơi và phải uống nước nhiều.
- Thưa bà, con không thể ép ông nằm nghỉ được. Ông không bằng lòng. Bà có về hôm nay không ạ?
- Tôi định về hôm nay, nhưng phải nán lại một bữa nữa vì bận phiên họp “dược vật học”. Tôi phải thay thế một hội viên thường trực vắng mặt.
- Vâng.
Giọng nói dễ nghe của bà Winters còn vang trong điện thoại.
- Cô cố gắng thuyết phục ông chủ nằm nghỉ nhé, Greta!
- Dạ, con sẽ cố. A, thưa bà, ông đang xuống kia. - Rồi cô quay về phía cửa - Thưa ông, bà muốn nói chuyện với ông.
- Thế à? Tốt!
Chris cầm lấy ống nghe. Cơn ho khiến ông không nói được gì... Vợ ông phàn nàn:
- Sức khỏe anh xuống quá.
- Không, anh vẫn khỏe.
- Anh định đi đâu hôm nay đây? Anh không thể nằm nghỉ được sao?
- Không. Điểm tâm xong, Berman sẽ lại để cùng anh đến trụ sở.
- Anh đi bác sĩ chưa?
- Đi chiều qua rồi.
- Gọi điện thoại cho em nghe mình, nhớ gọi đấy! Khoảng bảy giờ rưỡi là em đã trở về khách sạn rồi. Anh phải cho em biết tình trạng sức khỏe của anh, nếu không em sẽ trở về bằng chuyến máy bay đầu tiên đấy.
- Ừ, được.
- Anh.
- Gì nữa em?
- Anh có biết vì đâu em yêu anh không?
- Anh đã nói rồi mà!
- Nhưng em muốn nghe lại nữa cơ!
- A, anh biết rồi. Tại anh yêu em.
- Buổi sáng được nghe anh nói vậy thì thật chẳng có gì thú bằng.
- “Cù lần”! - Chris mắng yêu vợ.
Chris đặt điện thoại xuống để vợ khỏi nghe tiếng mình ho.
Mặc dầu đã trấn an bà rằng ông đã khỏi bệnh, nhưng ông vẫn cảm thấy khó chịu trong người, đến nỗi, trái với thường lệ, ông không thay quần áo trước khi điểm tâm. Tắm rửa và cạo mặt xong Chris khoác một cái áo choàng cũ bằng len màu hạt dẻ. Ông đi vào phòng ăn, ngồi vào bàn và uống một ly nước cam tươi thật lớn. Vị cam chua làm ông nhăn mặt và thấy gắt trong cổ họng khô bỏng. Ông gọi Greta:
- Greta! Cho một ly cà phê đi.
- Dạ có ngay. Thưa ông, ông đau nặng rồi.
- Không, khá hơn hôm qua nhiều. Có thư từ gì chưa?
Greta mang đến một chiếc bình bằng bạc, rót cà phê nóng đầy tách, rồi đi ra cửa. Chris thường nhận thư từ lại văn phòng của ông, nhưng hôm đó có một phong thư gởi cho ông ở nhà. Greta đặt xuống bàn chồng thư để gởi cho bà Winters và nhìn phong thư mỏng đề tên ông, bên ngoài bì có hình một con tem ngoại quốc và hỏi:
- Thưa ông, bức thư này từ đâu gởi đến? Con tem đẹp quá! Ông cho con.
Chris cầm bức thư màu xám xanh:
- À, từ Triều Tiên.
- Triều Tiên, ông có quen ai ở đó sao?
- Cũng không biết nữa. Hồi chiến tranh Triều Tiên tôi có sang bên ấy. Đã mười hai năm rồi...
- Ông có thích xứ ấy không?
- Cũng thích mà cũng không. Tuy nhiên, được hồi hương vẫn là sở nguyện của tôi.
- Hồi ấy ông đã lập gia đình chưa?
- Rồi, mới cưới vợ được ba ngày. Cô mang cho tôi món trứng chiên đi.
- Vâng, để con đi lấy.
Greta đi khỏi, tà khăn choàng ngực của cô lất phất phía sau, Chris tò mò nhìn lại phong thư, ông thấy ở góc trái phong bì có tên một người Triều Tiên: Kim, Kim gì nhỉ? Những chữ còn lại bị nước làm nhòe. Chris cầm con dao quệt bơ để rọc phong thư, rút một tờ giấy mỏng và trải ra. Ông đọc mấy chữ đầu viết bằng một thứ tiếng Anh bập bẹ:
“Kính thưa người cha Mỹ yêu dấu của con”.
Nó đã vào đề ngay từ hàng đầu:
“Mẹ bảo con đừng bao giờ viết thư cho cha”.
Chris biết gì rồi, ông nhét bức thư xuống đống thư từ vừa lúc Greta mang món trứng chiên vào.
- Cám ơn, Greta.
Greta ra ngoài, còn lại mình Chris, ông cần phải bình tĩnh, nên vẫn để lá thư nằm yên dưới đống thư từ. Ông bắt đầu ăn, cố tránh xúc động.
Ờ, có thể lắm, khi người ta cho chàng hồi hương thì đứa trẻ mới đầy tháng. Chàng cố xin ở lại mà không được. Ít ra chàng cũng đã tỏ ra là người biết điều.
“Nín đi, nín đi đừng khóc nữa em. Sương!”
Sau nhiều năm Chris vẫn còn nghe cái giọng nói non dại, run run, đau khổ ấy của chàng, và chàng còn nghe thấy âm hưởng của cái giọng nói ấy vang lên ngay cả trong căn phòng im vắng của ngôi nhà sang trọng mà chàng đang sống hạnh phúc với Laura, dù chưa con cái, hạnh phúc mãi mãi cho đến trọn đời. Nhưng bây giờ cái bề ngoài quen thuộc ấy không còn nữa, cả cái chuyện mà Chris tưởng rằng đã chết hẳn, nay bừng sống lại như một thực tế phũ phàng. Hồi ấy, sao chàng lại có thể đần độn đến thế? Hai mươi bốn tuổi... Phải, ở tuổi này người ta đã chín chắn lắm rồi.
Cũng như ông cha chàng, Chris được sinh ra và sống một cuộc đời trưởng giả lại thành phố Philadelphia, ngay chính trong tòa nhà sang trọng này, và không hề nghĩ đến chuyện có ngày chàng phải sang một nước cổ xưa bên Á châu.
Lệnh nhập ngũ đến tay chàng một cách đột ngột, phũ phàng, khiến chàng không còn đủ thì giờ để suy nghĩ và sửa soạn hành trang. Sau sáu tháng huấn luyện đặc biệt, sư đoàn của chàng được chuyển sang Triều Tiên để tăng viện cho những trận đánh đẫm máu cuối cùng.
Tuy nhiên, chàng còn may mắn vì cuộc chiến đang hồi kết thúc. Tình trạng hưu chiến đẩy chàng đến chỗ ở không hoàn toàn. Chàng đâm chán nản. Chàng phải sống trong một xứ đầy dẫy những bất hạnh, đau khổ.
Chàng có thư từ liên lạc với Laura, nhưng thư từ đâu có phải là niềm an ủi của chàng. Hai người yêu nhau tha thiết, nhưng biết đến ngày nào, chàng mới được trở về quê hương xứ sở. Chàng không biết viết gì về cho nàng giữa cảnh xứ lạ quê người, nơi chàng chỉ còn biết giết thì giờ để chờ ngày hồi hương và phải mất đi mối tình chăn gối.
Những kỷ niệm ngắn ngủi về cuộc sống vợ chồng tan đi, để hiện ra nỗi lo lắng, vẩn vơ mà chàng đã từng bị ám ảnh trước ngày cưới. Sợ gì? Vì Laura hay vì cuộc hôn nhân, chàng không biết nữa. Họ đã lấy nhau. Có nhiều lúc nằm trong sình lầy, tay hờm cò súng và sự chết chóc đe dọa, rình rập vây quanh, chàng đã tự hỏi, có thật chàng đã cưới vợ vào trước ngày nhập ngũ hay không? Một đám cưới huy hoàng với ba ngày trăng mật!
Trước mắt chàng cái gì cũng trở thành hư ảo, trừ những dãy núi xám xịt, hung hiểm của xứ Triều Tiên ẩm ướt, lạnh lẽo với một mùa đông dài bất tận cùng cảnh điêu tàn thời hậu chiến.
Chàng nhớ, chàng may mắn còn sống nhưng chẳng còn một niềm tin tưởng nào cả. Chung quanh là cảnh đổ nát hoang tàn, với những người sống sót khốn khổ, những trẻ thơ vất vưởng, những người lính Mỹ trẻ tuổi - không riêng gì một mình chàng - đã chịu đựng cái không khí bi thương ấy và muốn thoát ra mà không được. Cuộc chiến chấm dứt làm cho họ không còn tìm được lãng khuây trong chiến đấu. Cuối cùng vì thất vọng, chàng đành để bị lôi cuốn như mọi người khác.
“Thế nào, bố già, bố một mình giữ trại mãi sao? Bố chờ đợi gì chứ, ra phố chơi là ‘nhất’ bố ạ”. Bạn bè của chàng thường khuyến dụ chàng như vậy.
Mới đầu, không có gì quan trọng. Họ đến chơi trong các vũ trường là những cái kho chứa đồ, xây cất giữa cảnh điêu tàn của thành phố Hán Thành với vài ngọn đèn treo lủng lẳng trên một sợi dây điện, vài chiếc ghế dài kê dọc sát tường và một chiếc dương cầm đàn sai nhịp. Họ nhảy với những cô gái Triều Tiên gầy ốm. Nhiều cô mặc váy đầm rẻ tiền, lòe loẹt, nhưng cũng có cô mặc chiếc váy Triều Tiên cổ truyền đã được sửa chữa.
Chiều hôm ấy, chàng nhất định chỉ ngồi xem người khác nhảy. Buổi khiêu vũ cuối cùng của chàng là buổi khiêu vũ với Laura, đánh dấu tuần trăng mật của hai người. Laura trong vòng tay chàng, biết bao gần gũi, biết bao âu yếm.
Cuộc chia ly của hai vợ chồng thật là giản dị. Sáng sớm hôm sau, chàng bị đẩy ngay vào những cuộc giao tranh trận địa chiến, du kích chiến, có khi chàng phải trèo lên những ngọn núi chênh vênh để đánh xáp lá cà với địch quân đang ẩn nấp sau những hốc đá nhỏ bé, hay trong lòng suối khuất tịch.
Chàng làm quen được với nguy hiểm và chết chóc một cách nhanh chóng, nhưng mối tình của chàng thì mỗi ngày mỗi phai dần trong ký ức.
Chris đang ngồi trong tiệm nhảy, lòng cô đơn xa vắng, thì Tom bắt gặp. Tom là ngưòi bạn đồng ngũ thân thiết của Chris. Chàng đã cứu sống Tom khi hắn bị thương và chàng phải vượt núi băng đèo mới đem được hắn về bệnh viện cứu cấp.
Đến nơi, hai đứa máu me cùng mình khiến bác sĩ không biết phải chứa ai trước.
Tom nói với Chris:
- Bố già ơi, đứng dậy, “con” kiếm cho bố một “em” đây. Này Sương, anh giới thiệu với em: đây là anh Chris.
Tom kéo mộf “em” mặc chiếc “rốp” màu đỏ bó sát người ra nhảy. Chris miễn cưỡng đứng dậy, bẽn lẽn, vụng về, chàng lắp bắp:
- Cô... cô có muốn nhảy không?
Sương trả lời chàng bằng một nụ cười gượng gạo, chàng ôm nàng trong vòng tay, lòng không hứng khởi. Nàng mặc chiếc váy dài lụng thụng, bằng vải màu hồng, may theo lối nhà quê, bên trên là một áo chẽn bằng lụa trắng.
Chris nhận ra ngay nàng không biết nhảy, nhưng Sương đẹp, nàng có vóc dáng trung bình, mảnh mai, chứ không gầy ốm như những đồng bào của nàng. Trong đám này ít có cô đẹp.
Sương vẻ người thanh lịch, làn da trắng mịn, với đôi mắt to, nâu, điểm thêm cặp lông mi dài. Nàng có đôi bàn tay bé nhỏ, mềm mại như trẻ thơ. Đến nay đã bao năm qua, chàng vẫn còn nhớ được lúc ôm ấp đôi tay ấy trong lòng tay mình. Nàng nói tiếng Anh không sỏi. Vì vậy, đã dùng sự mơn trớn vuốt ve để bù đắp khuyết điểm này.
Chris đã hỏi Sương:
- Cô bao nhiêu tuổi?
Chàng thôi không nhảy nữa, nàng không có một chút kiến thức nào về nhịp điệu, ít nhất là nhịp điệu Tây phương. Nhưng mãi sau này, chàng mới biết được nàng cũng say mê âm nhạc. Nàng đàn, một thứ đàn cổ và ca cho chàng nghe những bài hát Triều Tiên êm ái.
- Tuổi! Tuổi hở?
Nàng nhắc lại và trả lời cho chàng biết là nàng mười tám tuổi bằng cách xòe những ngón tay ra, rồi hai người cùng cười, Chris gọi cho Sương một chai coca cola và thấy nàng ngạc nhiên nhìn những cái “tăm” sủi trong chai, chàng nghĩ có lẽ đây là lần đầu tiên nàng ra tỉnh, nhưng chàng giấu hẳn ý nghĩ ấy.
Vừa lúc ấy Tom và người vũ nữ lại gần, nghỉ xả hơi. Trong tiệm nhảy không khí oi bức, mùi “kim chi” bốc lên nồng nặc.
Thay vì giới thiệu, Tom lấy tay chỉ vào người vũ nữ, nói:
- Đây là Dolly, tao không biết tên thật của “em”. Dolly là tên con búp bê của tao. Em là Dolly của tao.
Dolly cười lớn, tán đồng:
- Đúng thế.
Tom tiếp:
- Nhờ tao đây “em” nhảy khá lắm, lúc đầu em toàn giẫm lên chân tao. Đúng vậy không “bà nội”.
Dolly cười:
- Đúng thế.
- Ngữ ấy được đây chứ, hử? Tao khoái “típ” người như thế. Nếu “em” biết thêm chút tiếng Mỹ nữa thì tuyệt! Gái quê mới ra tỉnh lần đầu có phải không Dolly?
- Nó mới ở quê ra chiều hôm qua.
Hai người ra đi, quấn quít bên nhau, còn lại mình chàng với Sương. Chàng bị thu hút vì cảm thấy ở nàng có một cái gì khác biệt. E lệ, nàng im lặng và tránh những đụng chạm, nhìn chàng xem các cặp khác nhảy.
Chàng ý thức được sự hiện diện của những người chung quanh, nhưng chàng nhất định không tán tỉnh gì chừng nào chàng vẫn còn do dự. Phải chăng, lúc còn ở Á châu, người ta muốn làm gì tùy thích mà không có ảnh hưởng đến gia đình ở quê nhà? Nếu không nghĩ như vậy thì sao người ta lại thay đổi đến thế? Như Tom chẳng hạn, hắn lấy vợ sớm như chàng, hắn cũng rời khỏi xứ Nebraska sang đây và lấy Dolly. Nhưng khi hồi hương, hắn có còn là hắn nữa không? Hay đã đổi thay rồi? Tom thường bảo chàng:
- Nói chuyện ấy làm quái gì, người ta đã nói Đông là Đông, Tây là Tây, vả lại Dolly cũng biết tao đã có vợ rồi.
Không khí trong tiệm nhảy trở nên ngột ngạt, nóng bức và bụi bặm. Chris liếc nhìn Sương, nàng chỉ đợi có thế và mỉm cười. Chàng đứng dậy tự nghĩ không biết làm gì cho nàng. Một lần nữa Tom và Dolly trở lại, quấn quít nhau. Tom hỏi:
- Thế nào! Đi đâu đây “bố”?
- Đâu cũng được, ở đây ngột ngạt quá.
Dolly đề nghị:
- Vậy về nhà, tôi làm “bún chả” cho mà ăn.
Chàng do dự, không biết khi theo họ về nhà trong một hai tiếng đồng hồ có xảy ra chuyện gì quấy chăng? Chàng quyết sẽ không ở lại.
* * * * *
“Thưa ông, có ông Berman ạ!”
Câu nói đột ngột của Greta kéo Chris trở về với thực tại. Ông vội giấu lá thư vào chồng giấy tờ.
- Mời ông ấy vào, Greta.
Chris uống nốt chỗ cà phê còn lại và đặt tách xuống bàn, vừa lúc Berman vào tới cửa.
Berman nói:
- Thế nào, sáng nay có khá không, ngài Thống đốc tương lai?
- Mời anh ngồi chơi, Greta, cho tôi thêm một tách cà phê.
- Cám ơn anh.
Giọng Rerman ồm ồm vang dội khắp phòng. Ông ta rút trong cặp ra một tập tài liệu:
- Anh biết gì đây không? Bản kết quả cuộc thăm dò dư luận đây. Công chúng đang sôi nổi. Dư luận rất thuận lợi cho anh, luật gia siêu việt của thành phố.
- Khổ quá! Đừng đóng kịch nữa Joe.
- Sự thật mà! Tôi đâu có nói dối anh làm gì. Chúng tôi đã tự động mở một cuộc thăm dò dư luận trong các rạp hát và các siêu thị. Chắc chắn anh sẽ thu được tất cả số phiếu, không những ở thành phố mà còn khắp tiểu bang. Họ đang cần một người có lý tưởng như anh. Mọi người đều quý anh. Anh có hài lòng không?
Cơn ho làm Chris không trả lời được.
- Anh đau, cần phải điều trị.
- Tôi có uống thuốc rồi, và vừa mới hứa với nhà tôi không đi đâu hôm nay.
Berman sửng sốt hỏi:
- Vậy sáng nay tôi biết nói sao với đại biểu phụ nữ vào lúc mười một giờ?
- Tôi quen khuây đi mất. Thôi thế để tôi đi vậy.
- Anh đi thì tôi không chịu trách nhiệm đâu à. Vợ anh...
- Vợ tôi làm sao?
- Bà ấy hả? Bà ấy đẹp, có duyên hoàn toàn cũng như những bà Thống đốc khác. Tôi nói thật đấy! Chris, anh thấy sao về cuộc bầu cử này. Anh làm Thống đốc trước, rồi làm Tổng thống chứ?
- Bây giờ thì chưa biết được, anh cứ lại trụ sở trước đi, nói với họ tôi sẽ đến sau. Được chứ?
- Được rồi.
Berman đi khỏi, căn phòng trở lại yên tĩnh. Chris lấy bức thư ra khỏi chồng giấy rồi nhét vào túi áo ngủ, vừa lúc Greta bưng ly cà phê bước vào.
- Greta! Cô đem hết giấy tờ lên lầu cho tôi. Tôi uống cà phê trên ấy.
- Thưa ông, ông không đi đâu chứ?
- Có, tôi có việc phải đi.
- Bà có dặn con đừng để ông đi đâu, vậy lúc bà về, ông đi rồi con biết nói sao với bà?
Chris nháy mắt:
- Cô cứ nói với nhà tôi là cô bị bắt buộc phải nghe lời tôi. Cô muốn nói vậy hay muốn bị phạt một tuần lễ đây.
Greta bật cười:
- Thưa ông, bà nói có lý, ông nên ở nhà nghỉ ngơi.
Chris lên lầu, chàng vào phòng rửa mặt, lấy bức thư ra khỏi túi. Nếu đọc ngay bây giờ chàng sẽ bị bần thần suốt cả buổi. Nhưng vấn đề không phải là ở chỗ đó. Điều đáng kể là Laura.
Nói với nàng thế nào đây? Nàng có quyền biết sự thật về chuyện này không? Đó mới là vấn đề chính.
Chris thấy đầu nhức nhối khó chịu, hai bên thái dương đau buốt. Cơn ho lại tiếp tục lắm ông lảo đảo. Ông không dám nghĩ tới việc đến trụ sở với Berman nữa. Không thể đi đâu được, bác sĩ nói phải, vợ ông nói phải, với tay lấy cái điện thoại đặt ở đầu giường.
* * * * *
- Anh, anh cảm thấy trong người thế nào?
Giọng nói trong trẻo của Laura làm Chris thức giấc, bàn tay mát dịu của bà đặt lên trán ông. Ông mở hé mắt, vẻ ngái ngủ.
- Greta nói lúc cô ta lên, anh hãy còn ngủ. Dường như anh đã ngủ suốt ngày. Sáng nay, trong điện thoại em nghe tiếng anh khan khan, em vội bỏ phòng họp ra về.
- Anh cảm thấy khó chịu trong người.
Chris không muốn làm nũng vợ nhưng không được. Ông nằm dài ra giường, tay vuốt tóc tiếp:
- Anh đau bất thình lình. Lúc ăn sáng xong Berman lại gặp anh, anh tưởng đã khỏi, lên lầu mặc quần áo, thì trong người thấy mệt mỏi rã rời.
- Như vậy là bệnh cúm rồi.
Laura cúi xuống hôn chồng, nhưng Chris quay đi.
- Đừng, bệnh cúm hay lây lắm em ạ.
- Chẳng có bệnh nào lây được em cả.
Hai tay ôm lấy đầu Chris, Laura đặt lên mặt chồng một cái hôn đằm thắm. Chris mỉm cười và cảm thấy như khỏe lại.
- Đôi khi em tự hỏi: phải chăng bệnh tình dai dẳng là điều mà anh lấy làm bực bội nhất! - Bà lộ vẻ nghĩ ngợi - Có đúng không anh? Nhưng em thì chẳng có cảm cúm gì cả. Có khi em còn cảm thấy bực mình vì sức khỏe của em nữa là đàng khác. Hồi còn bé, hai thằng em của em cứ đau ốm hoài mà em thì chẳng có ốm đau gì ráo. Vì thế chúng nó ghét em lắm.
Cảm thấy dễ chịu hơn, Chris ngồi nhỏm dậy, kéo Laura vào sát ngực, đặt môi hôn vào làn da mịn màng phía sau gáy vợ. Yêu Laura, tin tưởng ở vợ, Chris nghĩ có thể cho bà biết rõ hết sự thực.
Chris tìm bức thư để trong túi áo ngủ, nhưng chiếc áo ngủ lại treo trên thành nghế dựa, chẳng hiểu Laura đã biết gì chưa.
- Em đưa hộ anh chiếc áo ngủ kia, anh muốn dậy. Từ lúc em về anh thấy khỏe nhiều rồi.
- Anh phải cẩn thận mới được.
- Không sao đâu. Anh bảo đảm với em. Anh định... Nào đựa anh chiếc áo ngủ chứ?
Laura thấy trong câu nói của Chris có vẻ bực bội, bà đứng lên, ngoan ngoãn đem chiếc áo ngủ lại cho chồng. Chris khoác áo vào người, và dưới tam “drap”, ông lần mò tìm lại bức thư. Bức thư còn đây. Chris muốn được đọc trước, nhưng sao trước đây lại không đọc nhỉ, và không biết lá thư có rơi ra ngoài lúc Greta dọn dẹp không?
Laura để tay lên trán chồng một lần nữa, nói:
- Anh còn sốt, để em đi mời bác sĩ.
Chris cảm thấy thư thái:
- Được rồi, em đo nhiệt độ anh đi, nếu anh còn sốt, em cho mời bác sĩ, bằng không, em phải thỏa thuận với anh thế nào?
Laura cười:
- Anh quả thật là một nhà chính trị, em đã biết anh từ lâu rồi mà.
Bà vừa nói vừa đứng dậy đi về phía tủ đựng thuốc trong phòng tắm. Lúc trở lại, tay bà cầm ống thủy vẩy vẩy và soi trước ánh đèn.
- Hôm nay em muốn nhờ đến sự khôn khéo của anh một chút.
- Em cứ nói.
Laura để ống thủy vào miệng chồng. Trong khi Chris buộc lòng phải im lặng, bà giải thích:
- Như anh biết đây, em không hài lòng về phần ba cuối của tác phẩm. Nhưng Wilton thì lại quá tự tin. Phần em, không chắc có đo lường được tính chất xác thực với những thứ thuốc lấy từ các hải thực vật. Em tận tụy thế này chẳng qua cũng vì vấn đề tìm tòi dược liệu hơn là văn chương. Ngoài ra, em cũng không tin rằng người ta có thể bảo tồn các mô tế bào con người theo cách bảo tồn mô tế bào động vật.
Chris lẩm bẩm:
- Thế chúng ta đây không phải là động vật hay sao?
- Anh đừng ngắt lời em, để em có dịp trình bày chứ.
Chris mở to mắt làm bộ ngạc nhiên khiến Laura phì cười nhấn mạnh:
- Đúng! Chúng ta đều là động vật. Anh nói hay hơn em và bao giờ anh cũng có lý. Đó cũng là một lý do mà em yêu anh. Anh...
Laura ngả đầu vào ngực chồng, Chris đưa tay lên vuốt ve mái tóc bạch kim tuyệt đẹp của vợ. Laura thì thào:
- Chris ơi! Em yêu anh, yêu anh đến nỗi không sao em có thể diễn tả nỗi lòng mình. Em nghe thấy tiếng tim anh đập trên má em này. Mà sao tim anh đập nhanh và rộn ràng vậy? Anh có đau thật không? Anh có giấu em điều gì không?
Bà ngẩng đâu nhìn chồng dò xét. Đôi mắt màu tro dưới làn mi đen của bà như long lanh, tha thiết.
Rất may là Chris còn ngậm ống thủy trong miệng nên không trả lời được, nhưng khi Laura rút ống thủy ra thì bà không còn chú ý đến câu đã hỏi. Laura làm sao có thể biết được chồng đang giấu mình chuyện gì. Chắc chắn là bà không biết.
- Ồ! Anh vẫn còn sốt. Nhất thiết anh không được ra khỏi giường đây nhé, để em đi mang đồ ăn lên đây ăn với anh.
Chris chưng hửng ngồi xuống giường.
- Anh không thích ăn ở trên giường, ở đây nóng quá. Thôi thì bây giờ chúng ta hãy thỏa thuận như thế này: Anh đi tắm, thay quần áo, rồi xuống dưới nhà ăn với em. Anh không muốn quên sót điều gì, em hãy nói hết cho anh nghe đi. Berman bảo anh là mọi việc đều trôi chảy, tốt đẹp. Bọn họ đang mở cuộc trưng cầu ý kiến. Berman sắp lại đây.
- Greta nói Berman có điện thoại tới nhiều lần. Anh ấy muốn gặp lại anh chiều nay, nhưng em bảo để coi đã.
- Được. Anh đã cảm thấy khỏe rồi. Anh muốn gặp anh ấy, nếu không sẽ trễ mất. Mọi việc mình phải hành động trong vài tuần tới.
Laura đứng dậy, ngoan ngoãn như thường lệ vì bà cảm thấy chồng bà đã nhất quyết. Ít ra với thái độ ấy, Chris cũng có thể nhận thấy rằng vợ ông đã để ông làm chủ tuyệt đối và còn mong muốn ông như vậy. Chris chả thường nói, một người đàn ông tư cách phải có một người vợ tư cách là gì. Ông không ưa những người đàn bà hèn yếu. Chẳng hạn như trường hợp của Berman...
Laura cắt đứt nguồn tư tưởng của mình và hỏi chồng:
- Anh nghĩ gì thế?
- Đâu, anh có nghĩ gì đâu. Anh nghĩ đến Berman. Anh không thể nào tin tưởng hoàn toàn ở anh ta được. Không biết có nên để anh ta hướng dẫn cuộc tranh cử này chăng.
- Anh là thần tượng của anh ấy.
- Anh nghĩ là vợ của anh ta...
Laura cười, ngồi xuống cạnh Chris, ở mé giường:
- Ờ nhỉ! Vợ của anh ta sẽ làm gì trong cuộc tranh cử này nhỉ?
Hai người cùng cười.
- Anh biết, như vậy có vẻ kỳ khôi nhưng...
- Bà ta mới kỳ, có phải anh nghĩ vậy không?
- Đúng thế! Cái yếu của Berman là chỗ có một người vợ miệng mồm oang oác như gà đẻ. Vợ con gì mà cứ chạy lăng quăng như con ăn đứa ở.
- Anh nhận xét người chồng qua người vợ sao?
- Tự nhiên. Điều đó đã khuyến khích anh cưới em đây.
- Ồ Chris, thật vậy à!
- Thật chứ. Em là một người đàn bà tuyệt diệu. Nhưng em thì... phải có can đảm mới lấy em được.
Chris ngạc nhiên nhìn thấy làn môi dưới của Laura run run. Ông đã nhận ra cái triệu chứng này. Laura không phải là người đàn bà mau nước mắt nhưng đôi khi những chuyện chẳng ra gì cũng đủ làm tổn thương lòng tự ái của bà.
- Này em, - Chris vừa nói vừa cầm lấy tay vợ - anh có nói gì phật ý em đâu? Anh chỉ muốn nói rằng anh hãnh diện đã có một người vợ như em. Chỉ có những người đàn ông xứng đáng là đàn ông mới làm chồng em được, không phải thế sao? Em không hãnh diện là vợ của anh à? Em chẳng đời nào chịu lấy một người đàn ông ti tiện, không ra gì, phải vậy không? Chắc là thế. Lòng thương quý lẫn nhau là dấu hiệu sự yêu quý của chúng ta đối với chính mình. Chúng ta rất xứng hợp, anh không thua kém gì em và anh tin rằng đối với em như vậy là đủ rồi. Anh nói thế là vì kiêu căng hay vì anh không tự hiểu mình nhỉ?
Laura ngả người vào cánh tay chồng, cười trong nước mắt:
- Ôi mình. Em tin tưởng ở mình tất cả. Quả thật, mình đã mang lại cho em quá nhiều hạnh phúc! Em biết em quá dạn dĩ, nhưng em không thể làm gì hơn được. Trí thông minh chẳng quan hệ gì đến tình yêu hết. Chúng ta bắt buộc phải chấp nhận những gì chúng ta có.
Laura nhẹ nhàng gỡ mình ra khỏi vòng tay chồng. Chris đoán ngay được ý nghĩ của vợ. Hồi hai người còn hy vọng có con mà không trù tính đến điều trái ngược có thể xảy ra, họ thường nói đến số con cái của họ. Họ tưởng thấy chúng thật kháu khỉnh, con trai có mái tóc màu nâu của người cha, con gái xinh đẹp như người mẹ và hấp thụ được sự thông minh của cả hai người. Nhưng những đứa con mà họ đã tưởng nghĩ ấy chưa một đứa ra chào đời và có lẽ chúng sẽ chẳng bao giờ được sinh ra. Làm sao có thể nghĩ đến giả thuyết có sự xung khắc thể chất nơi một cặp vợ chồng hòa hợp như họ được? Ban đầu họ còn bám víu vào hy vọng, nhưng rồi thời gian đã làm hao mòn niềm hy vọng ấy đi, chẳng lưu lại được bao nhiêu.
Hai ông bà đã bắt đầu kiêng nói đến vấn đề con cái. Vì vậy, Chris đã đoán được tư tưởng của vợ khi Laura rời khỏi tay chồng. Ông chợt nhớ đến bức thư nằm trong túi. Chris đã có con, một đứa con trai, vậy lỗi không phải ở ông.
Chris gạt bỏ ngay cái ý nghĩ quái gở ấy. Vì nếu buộc tội thì chính Laura là người có lỗi. Chris đã lấy Laura hồi nàng còn ngây thơ, trong trắng, và cho đến nay vẫn còn ngây thơ trong một vài phương diện. Chris sẽ không bao giờ nói ra vì điều đó sẽ làm cho vợ ông hết sức đau khổ.
Chris bảo vợ:
- Anh đi tắm một chút.
- Em cũng phải đi thay quần áo. - Laura vừa nói vừa đi về phía phòng riêng.
Trong phòng tắm, Chris vừa tắm rửa vừa nghĩ ngợi: Có nên thú nhận với Laura ta đã có con hay không? Lá thư còn nằm trong túi đây. Có nên xé đi chăng? Không, ta cần phải cân nhắc trước một quyết định như thế! Nếu nói cho Laura biết, nàng sẽ đòi được đọc lá thư. Ta có nên viết thư trả lời đứa bé hay không? Chris lau khô người, khoác chiếc áo tắm lên vai rồi rút bức thư ra khỏi túi.
Vậy ra, Sương đã dặn con không được viết thư cho chàng. Những kỷ niệm êm ái nổi lên dạt dào như cơn sóng vỗ, ăm ắp trong đầu Chris. Chàng chưa quên được Sương. Nàng vẫn tồn tại trong đời chàng như một hiện hữu nóng bỏng mà người ta không thể đem so sánh với tình yêu của chàng và Laura.
Chàng không biết tại sao thằng bé lại trái lời Sương? Chàng bóc lá thư ra và đọc mấy chữ đầu:
“Con không được đến trường học tử tế”.
Trường học? Chàng đã nhìn thằng bé lần chót, lúc nó vừa được một tháng. Nó ra đời vào mùa thu, hậu quả của những ngày đông hiu quạnh, rét mướt. Trong túp lều nhỏ bé, vách mỏng manh, Chris chỉ còn cách quấn chặt chăn vào người để sưởi ấm. Gió lạnh, như gió ở sa mạc Tây Bá Lợi Á, thổi những kẻ tù tội làm vẹt những chỏm núi ở miền bắc, qua khe hở, lọt vào xương tủy Chris.
Nguồn an ủi vật chất duy nhất đối với chàng lúc bấy giờ là hơi ấm của người Sương, nằm sát bên chàng. Thật ra, nhờ thế bản năng sơ thủy của con người Chris được thỏa mãn và đồng thời chàng như thoát khỏi hố sâu tuyệt vọng. Làm sao Chris giải thích cho Laura hiểu nổi sự kiện này? Nàng có hiểu cho không? Với cái tầm mức hiểu biết của người đàn bà, liệu Laura có chấp nhận nổi sự kiện đó không? Ngay chính Chris cũng không biết gì hơn. Nhưng chàng vẫn còn giữ được những kỷ niệm về chuyện đó một cách rõ ràng. Và thằng bé - trong một hoàn cảnh khó khăn nào đó, không dám để Sương biết, đã bắt chàng phải nhớ đến cái ngày nó chào đời! Ngày ấy Sương sung sướng đến cảm động, riêng chàng thì phải giả vờ như hạnh phúc. Điều này Chris vẫn còn nhớ rõ.