Dịch giả: Văn Hòa
Chương III (C)

     aura se sẻ đứng dậy và rút lui khỏi phòng, nhẹ nhàng đến nỗi chồng bà và Berman đã không biết bà tự động rút lui hồi nào. Bên ngoài khu vườn rạng rỡ dưới ánh mặt trời mùa hạ. Có được một khu vườn tại giữa thành phố thì thật là đáng giá hết sức. Trong khoảng trống giới hạn bởi các bức tường thành vây quanh, bà đã cho trồng một vài khóm cây cảnh, một bụi hồng nho, một cây mi-mô-sa cành lá rủ xuống bên mặt đường. Một hồ cái, hai cái ghế và một cái bàn tròn mà bà đã cho đặt trong vườn.
Thật là kỳ lạ, bỗng nhiên bà nhớ lại thật rõ ràng phong cảnh của xứ Triều Tiên, những dãy núi hùng vĩ và cô tịch chạy dài bên trên thành phố Hán Thành, những tòa lâu đài cổ kính với những mái ngói uốn cong, những đám đông và trẻ con... Ôi! Những khuôn mặt trẻ thơ, nhất là những đứa trẻ giống Kim Christopher, những đứa mà bà đã nhận ra ngay khi chợt nhìn thấy chúng ở giữa đám đông...
Bà ngồi xuống chiếc ghế đặt trong vườn. Trên một cây si già bên vệ đường mà cành lá vươn rũ vào bên trong vườn nhà bà, một con chim bắt đầu cất tiếng hót. Bà không chú ý gì đến tiếng hót của con chim mà đang trầm ngâm nghĩ ngợi. Thành phố Hán Thành là nơi sinh sống của một dân tộc cổ xưa có nhiều phong tục tập quán lâu đời, thế mà chính những người Mỹ, cái dân tộc nhỏ bé này lại xen vào đời sống cổ kính ấy và mang vào đây nguồn sinh lực sôi bỏng của họ. Bỗng nhiên, không biết tại sao, trong tâm tưởng của bà hiện lên khuôn mặt trung úy Brown, sắc diện khẩn trương của anh ta, những đường nét in dấu sự chiến đấu nội tâm, những bản năng và nền giáo dục nghiêm cách của anh, sự tiết dục mà anh ta đã tự buộc mình phải giữ, đã làm mòn sức anh còn hơn là sự buông thả nữa. Nào ai biết được? Làm sao bà có thế kết án Chris, Chris của bà rất chi là vui vẻ, rất chi là quả đoán và đáng yêu, nếu như chồng bà cũng giống như trung úy Brown thì bà không thể yêu thương ông nồng nhiệt hay sao? Sao lại trách chàng đã yêu, dẫu chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, một thiếu nữ xinh đẹp như Kim Sương?
Bà nghe tiếng đóng cửa nhanh. Thói quen thường lệ của Chris, bà hiểu ngay Berman đã ra về. Bà đứng dậy trở lại cùng chồng. Đến bên ông, bà vòng tay quanh cổ chồng và dịu dàng nói:
- Em sẽ hết lòng giúp anh, anh ạ.

*

Khi Laura xuống taxi và bước vào tòa nhà rộng lớn của bà Alien thì trời bắt đầu lác đác mưa. Bây giờ bà đã quen nói chuyện trước đám đông tại câu lạc bộ phụ nữ, bà không còn rụt rè e sợ nữa. Vả lại, bà có cảm tình đặc biệt với ông cụ Henry Allen, không phải vì cụ đã bảo trợ chồng bà mà vì chính con người của cụ ấy. Bà nhận thấy ông cụ là cái thế tựa vững vàng cho chồng bà và với bà thì cụ lại là một người bạn tốt. Ông cụ đối với bà rất niềm nở, tế nhị và dịu dàng như đối với con gái của cụ, nếu quả tình cụ có con gái. Cụ chỉ sinh được sáu người con trai và mặc dầu rất tốt với các con dâu, cụ vẫn tiếc là đã không có được một mụn con gái nào. Sự hiện diện của cụ làm cho Laura khỏi bỡ ngỡ. Bà tìm gặp ở cụ một sự hiểu biết thấu đáo mà bà chưa bao giờ gặp ở bất cứ ai khác, kể cả thân phụ của bà, một giáo sư đại học, đối với con cái thật là ơ hờ lơ đễnh.
Laura tìm thấy một sự an ủi vô bờ trong cái tác phong ngay chính của cụ Henry Allen và bà biết bà không sợ ở ông cụ bất cứ cử chỉ mờ am nào.
Bà dùng thang máy để lên tầng lầu thứ mười tám. Cụ Henry Allen đang đợi tiếp đón bà ở cửa. Cụ nói:
- Vào đi, Laura. Mọi người đã tề tựu đông đủ, các bà chủ băng, các bà thuộc Tân giáo như tôi, các bà quản thủ các sản nghiệp thừa kế. Họ đều là những người tiết kiệm, nhưng chúng ta phải móc hầu bao của họ, có phải không? Bà phải nói cho họ hiểu thế nào là một người đàn ông thông minh, một người hoạt động và bảo thủ, một nhân vật mới như cỡ Chris mới có thể bảo vệ quốc gia chống lại bất cứ những gì mà họ sợ hãi, tất cả những gì mà họ liệt vào hạng đê hèn và dính dấp đến Cộng sản. Bà phải thuyết phục họ. Họ sẽ mở rộng lòng và hầu bao của họ cho phe hữu mới mà Chris là một mẫu người ưu đẳng, và là kẻ dám nói dám làm. Hãy chú ý đến cái bà lão đội nón tím cao như ngọn tháp kia. Bà ta có thể tài trợ tất cả chi phí chương trình vận động tranh cử của Chris nếu bà muốn. Tôi chỉ muốn bà ta tài trợ để giúp ông nhà mở các cuộc thăm viếng trong khắp tiểu bang trước tiên và có thể bà ta sẽ dài thọ một cuộc du hành vòng quanh thế giới để tăng thêm phần uy tín cho Chris. Đó là điều cần thiết trong thời đại hiện tại.
Laura theo cụ Henry Allen bước vào gian phòng khách sang trọng, có gần một trăm bà mệnh phụ đang ngồi đợi trên các ghế bành thếp vàng. Bà tươi cười để mọi người nhìn bà tận mặt. Kinh nghiệm của nghề trình diễn y phục thời trang đã giúp bà rất nhiều, với một vẻ duyên dáng tuyệt hảo, bà đã làm cho người ta khâm phục lòng tin tưởng và sự kiều diễm của bà. Rồi bà làm quen với các bà thính giả. Không nên tỏ ra quá tự tin để khỏi làm cho người ta ghen ghét mà phải làm cho họ động lòng vì sự thận trọng và trẻ trung của bà. Về đời tư, Laura chỉ tỏ ra cái vẻ là một người vợ trẻ của một chính khách tương lai. Bà phải lượng trước thời gian đọc diễn văn và dự liệu thời giờ đủ để trả lời các câu hỏi của họ, vì kinh nghiệm bà biết rằng đó là lúc nhấn mạnh các luận cứ để thuyết phục. Đồ sộ trong bộ y phục màu xám nhạt, với một vẻ mặt nhân từ, bà Alien đứng dậy giới thiệu Laura. Bà nói:
- Giới phụ nữ chúng ta, thường muốn biết rõ các bà vợ của các ứng cử viên, có phải không các bạn? Nhưng không dễ gì chúng ta có được một bà xinh đẹp và khả ái để mà giới thiệu như bà Winters hôm nay đây. Quý vị thường nhìn thấy hình ảnh của bà Winters trên các báo chí vì bà là một thiếu phụ hoạt động, luôn luôn theo chồng khắp nơi. Nhưng đa số quý vị ở đây, bây giờ là lần đầu tiên quý vị nhìn thấy bà Winters một mình.
Bà khôn khéo không đề cập gì đến Laura de Witt, cô gái giới thiệu trang phục ngày xưa. Vai trò đó không lấy gì làm quý phái hấp dẫn.
Bà nói:
- Và đây, tôi xin trân trọng giới thiệu cùng quý vị, bà đệ nhất phu nhân tương lai của chúng ta.
Laura đứng dậy, mỉm cười, vẻ rụt rè.
Bà nói:
- Tôi đã cố làm ra vẻ rất quen thuộc với các cuộc hội họp như thế này nhưng thật ra tôi chưa có quen gì hết. Chúng tôi sống một cuộc sống trầm lặng. Tôi đến đây hôm nay để tiếp xúc với quý vị thay mặt nhà tôi. Nhà tôi rất ước ao được đích thân đến đây hôm nay nhưng lại phải bận đi các nơi khác. Tôi không biết phải mở đầu cuộc nói chuyện như thế nào, có lẽ tôi phải giới thiệu qua cùng quý vị con người của nhà tôi trước. Nhà tôi vóc người to lớn, cao một mét tám. Đôi mắt xanh ngời sáng những khi quan tâm đến một vấn đề gì hoặc những lúc tức giận. Ông chơi quần vợt rất giỏi, có tài kỵ mã và trượt tuyết rất cừ. Cả hai chúng tôi đều thích cưỡi ngựa. Nhà tôi thích chơi dã cầu, nhưng tôi thì không. Nhà tôi tốt nghiệp đại học Havard về khoa học kinh tế. Ông khởi sự làm việc trong một ngân hàng ở Nữu Ước để quen với các vấn đề tài chánh và cách thức điều hành các ngân quỹ. Sau đó, ông trở lại đại học Havard để nghiên cứu luật pháp. Ông đã mãn hạn quân dịch tại Triều Tiên và sau đó, ờ, sau đó ông vào làm trong một cơ quan luật pháp kỳ cựu của thành phố cho đến nay. Đó là những nét bên ngoài. Bây giờ tôi xin nói đến tính tình. Trong gia đình, nhà tôi là...
Bà ngập ngừng, cúi đầu, suy nghĩ. Rồi bà ngước lên mỉm cười:
- Kính thưa quý vị.
Tôi biết trình bày cùng quý vị sao đây về gia đình? Chúng tôi không có con. Chúng tôi rất ân hận về điều đó. Tôi chắc nhà tôi sẽ là một người cha tốt. Ông là một người có kỷ luật, có xu hướng quản thủ, tinh thần hợp lý và thấm nhuần đức công bình. Nhà tôi rất công bình.
Bà lại ngập ngừng và hình ảnh của Kim Christopher đột nhiên lại hiện ra trong tâm trí bà. Không, không nên nghĩ đến nó lúc này. Bà vội vã nói tiếp rất mau:
- Trên bình diện chính trị, nhà tôi tiêu biểu cho một hình ảnh tốt đẹp nhất trong giới thanh niên Cộng hòa, hay ít ra là tôi nghĩ như vậy và đã được nhiều người khác đồng quan điểm như thế.
Bà tiếp tục cuộc nói chuyện với một vẻ tự nhiên, được nghiên cứu trước, nên đã thu được cảm tình nồng nhiệt của các cử tọa. Trước những cảm tình nồng nhiệt như vậy, bà lấy làm hối tiếc đã không có quyền trả lời các câu hói của họ một cách tuyệt đối thẳng thắn. Bà ước ao được nói với họ về Kim Christopher, nhưng bà không có quyền, bởi vì chính Chris cũng không để nói ra điều đó.
Ngay sau khi kết thúc bài diễn văn ngắn, bà đã trả lời các thắc mắc của cử tọa một cách nhẫn nại và kính cẩn. Thật thế, đối với các bà sống một cuộc sống ổn cố như vậy, họ thường tỏ ra rất thông thạo các công việc của tiểu bang và sẵn sàng tán rộng sự hiểu biết của họ sang các vấn đề của quốc gia và quốc tế.
Laura nhớ đến một chuyện, ngày xưa cha bà đã kể, sau một năm viếng thăm nước Trung Hoa. Ông nói:
- “Các người nhà quê Trung Hoa chẳng biết đọc biết viết gì hết, nhưng họ là những con người văn minh và phức tạp. Phương tiện chuyển vận độc nhất của họ là xe cút kít và xe lừa. Nhưng khi con đường sắt đầu tiên được thiết lập, họ đổ xô đi xe lửa với những tay nải và quang gánh trên vai. Rồi khi có đường hàng không, họ đi phi cơ cũng với một vẻ thư thái vững vàng như vậy. Ba nhìn thấy một ông lão bước lên máy bay không một chút ngần ngại tay xách tòn ten khoang năm sáu con gà. Ông lão đến ngồi bên cửa hông tàu và thản nhiên châm điếu hút. Người ta nói rằng suốt đời ông chỉ du hành bằng máy bay. Theo viên thông ngôn của ba cho biết thì đây là lần đầu tiên ông cụ công nhận một phương tiện di chuyển khác nhanh hơn đi lừa. Tại các tỉnh xa xôi nơi ông cụ ở không có đường xe lửa”.
Laura tự nghĩ các bà phì nộn và phục sức sang trọng này sẽ cũng dễ dàng biết rời bỏ cuộc sống êm đềm của họ để bước vào cái cuộc sống mà Chris hy vọng sẽ cai trị một ngày nào đó.
Bà kết thúc bài diễn văn khoảng một giờ sau, bà nói:
- Cuộc tiếp xúc đã mãn. Tôi đã rút được nhiều điều bổ ích trong các vấn đề quý vị đã đặt ra, một lần nữa tôi xin trân trọng cám ơn quý vị.
Bà bước về chỗ ngồi và ngay khi ấy bà Alien đặt tay vào cánh tay bà ngăn lại. Bà nói:
- Hãy thong thả; tôi còn có điều giới thiệu bà thêm lần nữa.
- Các bạn thân mến, tôi đã giới thiệu cùng các bạn bà Christopher Winters, phu nhân của vị Thống đốc mới của chúng ta - À, ờ tôi chắc như vậy - nhưng bây giờ đây tôi xin giới thiệu cùng các bạn một người đàn bà khác. Đó là Laura de Witt, một khoa học gia đã cộng tác trong việc tìm kiếm hải dược vật cùng với hai nhà bác học lừng danh của nước ta. Nếu các bạn không hiểu chữ hải dược vật là gì, xin chớ ngại: chính trước đây tôi cũng không hiểu, phải tra tự vị kia đấy. Nó có nghĩa là tìm kiếm các chất thuốc mới từ các động vật và thảo mộc tại các vùng biển. Có phải vậy không bà Laura?
Các bà hiện diện vỗ tay hoan nghênh nồng nhiệt. Bây giờ diễn giả trở nên ngượng nghịu thật.
Sau đó, ai nấy tiến đến quầy rượu. Trong khi Laura nói chuyện, một tay cầm tách trà một tay cầm miếng săng-uých, không ai hỏi gì về các hoạt động chuyên môn của bà cả.
Vào lúc sắp mãn cuộc, bà nhã nhặn trách bà chủ nhà:
- Sao bà lại giới thiệu em như vậy? Bây giờ các bà ấy giảm bớt cảm tình với em rồi đây.
Với một giọng quả quyết, bà Alien nói:
- Bà Winters thân mến, đã đến lúc giới phụ nữ phải hãnh diện có được những người cùng phái thông minh thiên bẩm như bà.
Bà ôm lấy Laura và mở cửa.

*

Trong thư, Kim Christopher viết:
“Ba thương mến,
Tuần tới sẽ là ngày 4 tháng 7 rồi. Đó là một ngày lễ lớn: có lẽ cha mẹ học sinh đều đến trường cả. Nếu không có gì trở ngại, xin ba đến xem những tia lửa xẹt.
Kim Christopher”.
Laura đưa lá thư cho Chris mà không nói gì. Ông đọc và ngẩng đầu hỏi:
- Thư mới tới hôm nay à?
- Vâng. Anh uống “cốc-tay” không để em pha?
- Cho anh một cốc đi. Dĩ nhiên chúng ta không thể nào đến với nó vào ngày 4 tháng 7 được. Anh đã thông báo sẽ đọc một bài diễn văn quan trọng tại thủ đô của tiểu bang. Đến tối có thết tiệc và em phải ở bên anh. “Lửa xẹt” là gì nhỉ?
- Chắc là pháo bông.
- À, phải. Đáng tiếc thật! Nhưng anh đã hẹn đến với nó vào dịp Noel mà.
- Rượu đây anh.
Noel còn xa quá đối với một đứa trẻ. Bà tự nhủ. Nhưng không phải là từ rày bà đã quen với hoàn cảnh như thế ấy rồi sao? Cuộc vận động tranh cử đang hồi náo nhiệt nhất. Bà khâm phục Chris hết lòng và trong khi công việc bận rộn đến ngập thở thì một sự nghi ngờ nhỏ bé đang gậm nhấm cõi lòng bà. Diễn văn của ông càng đọc bao nhiêu càng tuyệt hảo bấy nhiêu. Dân chúng khâm phục ông và tán thưởng ông rất nhiều. Họ cho ông là một người can đảm. Ông đề cập đến mọi khó khăn và đưa ra nhiều phương pháp giải quyết, trong khi đó ông không ngừng thâu thập tất cả mọi tài liệu, mọi dữ kiện có thể. Không ai, kể cả chính mình, Chris ngờ rằng bà khát khao được nhìn thấy ông tìm ra một giải pháp cho các vấn đề của riêng ông, để bà được an tâm và tin tưởng rằng ông đích thực là một con người can đảm. Bà không thể quên được câu chuyện của ông Grover Clevelaud, một ứng cử viên Tổng thống, chấp nhận cả việc đưa ra ánh sáng đứa con tư sinh của ông ta. Chris có can đảm như ông Grover Clevelaud không? Cái thắc mắc này đã làm khổ hai vợ chồng không ít.
Chris nói:
- Sau này bầu cử, anh phải đi một vòng quanh thế giới. Có lẽ vào dịp lễ Noel. Dạo đó rảnh nhất. Em và anh, cả hai chúng ta cùng đi.
- Vâng, chúng ta cùng đi, nhưng không phải đi vào dịp lễ Chúa giáng sinh. Chúng ta đã hứa sẽ đến mừng lễ với Kim Christopher rồi.
- À, phải. Chúng ta đã hứa với nó rồi.
Laura suy nghĩ. Lễ mồng bốn tháng bảy, nghỉ bốn ngày. Bác sĩ Wilton đã năn nỉ bà đến viện khảo cứu để quan sát một vi sinh thể mà ông đã cô lập được trong lúc thí nghiệm.
Ông viết:
“Tôi đang cần đến đôi mắt sắc bén và bộ óc tinh nhạy của bà. Con vật bé nhỏ này - không biết có phải là một con vật không? Nó có khả năng tự động và tự dưỡng. Hơn nữa nó giống như một loại cây - không biết có phải là cây hay không?
- Có mang chất diệp lục tố và có thể thực hành quang hợp. Nghiên cứu nó có lẽ ta có thể khám phá ra một nguyên tắc chống bệnh ung thư. Hy vọng...”
Laura nói với chồng, trong khi hai người đang uống rượu:
- Chris, em muốn nghỉ một ngày để đến viện khảo cứu, anh có vui lòng không? Bác sĩ Wilton cho biết rằng ông vừa khám phá ra một vi sinh vật mới.
- Ờ, được. Được.
Ông trả lời ngay một cách rộng lượng như thế nên bà tránh không đặt câu hỏi tiếp, bà muốn nhân cơ hội đến thăm Kim Christopher một ngày để an ủi nó, vì ba nó vắng mặt trong ngày lễ mồng bốn tháng bảy. Không, đừng nói gì cả là hơn. Khi bà đã đến viện khảo cứu và khi cúi mình xuống ống kính hiển vi, có lẽ điều đó sẽ hóa ra ít cấp bách hơn.
Bà nói:
- Cám ơn anh.
- Đó là điều mà ít ra anh có thể làm, thật vậy. Cụ Henry Allen nói rằng hôm qua em đã làm cho các bà thính giả hâm mộ hết sức. Họ cho em là hấp dẫn đấy cưng ạ. Họ thông minh hơn anh tưởng nhiều.
Ông tiến đến bên vợ và ôm hôn bà một cách say đắm. Luôn luôn, cứ mỗi lần ông hôn bà như vậy thì toàn thân bà rung lên.
Một tuần sau, bà trở lại viện khảo cứu hai ngày. Sau một thời gian gián đoạn khá lâu, bà vui mừng hơn khi được nhìn thấy trong ống kính hiển vi cái vật thể mới mà bác sĩ Wilton đã khám phá ra. Đó là một trong những hải nguyên sinh vật mà trước đây bà đã chú ý nhưng không phân tích nổi trong một đám phiêu sinh vật của vùng biển Sargasses.
Bác sĩ Wilton lẩm bẩm:
- Bà có một trí nhớ kinh khủng thật... Tất nhiên bà nhớ rõ cái này ngay cả nếu bà thấy nó lúc còn bé. Vậy bà không bao giờ quên gì hết cả sao?
Sáng hôm sau, trên xa lộ của thành phố New Hampshire, bà tự nghĩ: bà không quên gì ráo, đó chính là một trong những nỗi khó khăn cho bà. Vì thế bà đã nhớ lại những giờ phút ngắn ngủi nhất mà bà đã trải qua cùng Kim Christopher; vẻ linh động ít ỏi nhất khi khuôn mặt nó thay đổi và, nỗi thất vọng khi nó biết rằng cha nó không đến.
Mặc dầu rất muốn khóc nhưng nó đã tỏ ra can đảm. Mặc dầu say sưa với công việc ở viện khảo cứu, trong hai ngày ấy Laura đã không thể nào quên được nỗi khốn khổ tột độ của đứa trẻ. Vì thế, lần đầu tiên bà đã biết nói dối và cố ý nói dối chồng.
Chiều hôm qua bà đã điện thoại cho chồng bà, nói:
- Chris em chưa thể trở về nhà ngày mai như đã dự định. Em phải ở lại thêm hai hoặc ba ngày nữa.
- Em không về nhà kịp ngày mồng bốn à?
- Có chứ anh. Chậm lắm là em sẽ có mặt ở nhà vào khuya ngày mồng ba. Có thể vào ngày mồng hai cũng nên.
- Và ngày kia em sẽ mệt lữ.
- Không, không mệt đâu anh.
Trước cái giọng nói vui vẻ và quả quyết này ông đã nhượng bộ và họ trao đổi cho nhau những lời âu yếm như thường lệ.
Suốt ngày du hành một mình bằng xe hơi bây giờ bà biết rằng bà đã có lý để hành động như vậy. Sau khi chấm dứt công việc nghiên cứu ở phòng thí nghiệm, bà đã soạn thảo một bản phúc trình và tâm hồn bà trở lại yên tĩnh - sự yên tĩnh mà bà chỉ có khi công việc đã chu toàn bà bèn cân nhắc đến vấn đề bé Kim.
Bà suy nghĩ giờ này sang giờ khác một cách chậm rãi, cuối cùng bà đi đến cái kết luận chắc chắn rằng không nên kéo dài sự bất quyết này lâu hơn. Hoặc đứa trẻ phải được sống công khai cùng hai vợ chồng bà với tư cách là con trai của Chris, hoặc bà phải mang nó trở lại Triều Tiên cho mẹ nó... nếu Chris bằng lòng. Yên tâm bởi giải pháp ấy, bà tiếp tục cuộc hành trình và ngày hôm sau bà đã tới cửa trường “The Waite School”, bà chủ tâm đến bất ngờ để được nhìn thấy Kim Christopher trong sinh hoạt thường nhật. Nghe tiếng chuông, một cậu học sinh lớn tuổi ra mở cửa.
Bà Laura hỏi:
- Bác sĩ Barilett có nhà không cậu?
- Thưa bà, bác sĩ còn ở trong văn phòng, nhưng con chắc bác sĩ sắp ra về đây ạ.
- Vậy, nhờ cậu vào thưa rằng có tôi là bà Chris Winters muốn gặp.
Bác sĩ Barlett vội bước ngay; vẻ mặt đầy kinh ngạc. Ông nói:
- Kính chào bà Winters. Tất cả đều êm đẹp chứ, thưa bà?
- Vâng, êm đẹp cả. Tôi đến đây chỉ để thăm cháu Christopher.
- Vậy thì tốt. Xin mời bà vào, tôi sẽ cho người đi tìm cháu.
- Thưa bác sĩ, tôi có thể cùng đi kiếm cháu không ạ? Tôi muốn được nhìn thấy cháu đang sinh hoạt xem ra sao.
Họ tìm gặp bé Kim trong thư viện, giờ này vắng vẻ vì đã quá muộn. Nó đang đứng tựa mình bên thanh cửa sổ để đọc một cuốn sách lớn.
Bác sĩ hiệu trưởng gọi:
- Christopher!
Nó ngẩng đầu quay lại. Khi nó hấp tấp bước ra, bà nhận thấy nó đã cao lớn hơn nhưng lại gầy ốm hơn.
- Mẹ đến thăm con! - Nó hỏi giọng nghẹn ngào.
Ngạc nhiên và lúng túng, bà nhìn thấy nó do dự, rồi gục đầu vào vai bà òa khóc. Bà xiết nó vào lòng và nhìn bác sĩ hiệu trưởng với đôi mắt trách móc:
- Con tôi khổ sở lắm sao?
Chính đứa bé trả lời bà; nó ngẩng đầu mỉm cười qua dòng lệ.
- Bây giờ con sung sướng rồi. Mẹ đến thăm con. Con cám ơn lắm.
Bác sĩ Bartlett quả quyết nói:
- Nó không thể khổ, nhưng dĩ nhiên là tinh thần nó xuống thấp trong buổi ban đầu. Dầu sao, nó phải sống trong một xứ xa lạ và nó chưa được biết ông bà nhiều lắm. Ông Winters và bà.
Không ai đó hỏi gì ông hiệu trưởng về lai lịch của đứa trẻ, và mặc dầu nghi ngờ, ông vẫn chẳng hỏi bà. Laura do dự: Có nên nói cho ông ta rõ tất cả sự thật hay không?
Ông hiệu trưởng giải thích:
- Thưa bà Winters, xin bà chớ quá lấy làm điều về những dòng nước mắt ấy. Tôi đã nhiều lần có dịp sang Á châu, và sống lâu ở Nhật Bản trong thời chiếm đóng. Trong các nước này, một người khóc không có gì đáng hổ thẹn cả. Người ta cho đó là cách để chứng minh nỗi lòng và niềm cảm xúc. Cậu Christopher của chúng ta đây có cả hai điều ấy, tôi đã nhìn thấy như vậy. Nhưng có thể là cậu ta đã có nhiều nỗi khô tâm.
Bà quả quyết nói:
- Rồi chúng ta sẽ bàn đến chuyện ấy. Trong lúc chờ đợi, bác sĩ có thể cho tôi một chỗ trú qua đêm chăng?
- Chuyện đó dĩ nhiên rồi; chúng tôi xin dành căn phòng khách đẹp nhất của nhà trường cho bà dùng. Christopher, trò có thể đưa bà Winters đến căn phòng phía đông, rồi đi bảo nhà bếp chuẩn bị cơm tối cho bà. Thưa bà Winters, tôi sẽ đi bảo mang hành lý của bà đến, và tôi xin để cậu bé ở cùng bà. Dầu sao bà đến đây hôm nay chính là để thăm cậu ấy.
Bác sĩ bước đi, Laura cảm động nhận thấy Christopher không biết mình đã khá lớn mà cầm tay bà đi ngang qua các hành lang đầy học sinh đang nô đùa. Nó dẫn bà vào một căn phòng lịch sự, màn cửa bằng vải dầy tươi sáng và vải mỏng màu trắng thanh lịch. Bà ngồi vào ghế phô-tơi và kéo đứa trẻ đến bên bà. Bà nói:
- Bây giờ, để ta xem con nào. Con đã khá lớn rồi đây, nhưng gầy quá! Con ăn có đủ không?
Thằng bé gật đầu, đột nhiên lúng túng. Bà ngạc nhiên nhìn thấy đôi mắt nó lại rưng rưng ngấn lệ. Bà không nói gì. Những dòng nước mắt này dễ dàng chảy ra là vì trong lòng bất an và căng thẳng. Không thể để mãi như vậy.
Thằng bé hỏi:
- Khi nào ba con đến?
Bà cố ý vui vẻ nói:
- Ba con sẽ đến. Thế nào Noel cũng đến. Con biết Noel là gì không?
Nó gật đầu:
- Phải, Noel ba con sẽ đến - Bà nhắc lại - Bây giờ, con hãy cho ta rõ...
Một ý nghĩ đột nhiên lóe ra trong đầu bà. Bà buông tay đứa trẻ và kéo một cái ghế đến bên. Bà hỏi:
- Con có biết chơi trượt tuyết không?
Nó vừa ngồi xuống ghế, vừa đáp:
- Con biết trượt tuyết là gì rồi, nhưng con không biết chơi ra sao.
- Vậy thì con sẽ được học cách chơi. Cha con là một tay trượt tuyết đại tài. Đó cũng là môn thể thao mà ta ưa thích. Noel ba mẹ trở lại, trời sẽ có tuyết, chúng ta sẽ dẫn con lên núi chơi. Mẹ chắc tất cả con trai đều biết chơi trượt tuyết. Rồi con cũng sẽ trở thành một tay trượt tuyết cừ. Con thích chứ?
Nó luôn luôn trả lời bằng cách gật đầu, nhưng nét nhìn đã lấp lánh niềm vui và hai má đã ửng hồng. Laura cảm thấy an ủi ở trong lòng. Bà nói tiếp:
- Mẹ sẽ truyền lại cho con những bài học hay mà mẹ đã học của một huấn luyện viên trượt tuyết tài ba. Mẹ sẽ mua cho con tất cả đồ trang bị của môn thể thao này ở đây.
Đứa trẻ hỏi:
- Mẹ cũng biết chơi trượt tuyết nữa sao?
- Ừ, nhưng không giỏi bằng ba con.