Chương XI
Lôi đình

     ắn đo mãi, không thể đừng được, ông Tham mới dám nói với ông Phủ. Ông kể rành mạch nguyên nhân bệnh của Nga, và cách chữa mà thầy thuốc dặn.
Trong khi ông Tham nói, ông Phủ ngồi nghiêm chỉnh để nghe, không hề đáp mà cũng không hề đổi sắc mặt, vì vậy ông Tham mới giảng hết các lẽ.
Bà Phủ ngồi cạnh, thương con sụt sịt khóc.
Rồi một phút im lặng. Mọi người chống tay nghĩ ngợi.
Bỗng ông Phủ quắc mắt đập bàn đánh thình, làm cả nhà giật mình, ông Tham xám xoẹt run lên. Ông Phủ gắt:
- A, ra chú quá nghe Đốc tờ nói láo. Chú có học, chú lại không biết rằng hạng nói dối thứ nhất là Đốc tờ, thứ nhì đến thầy kiện hay sao? Họ chi dọa người để lấy tiền mà chú cũng tin à?
Nghĩa là ông cố quên bặt một hạng người nữa, cũng nói dối như ranh và cũng dọa người để lấy tiền như quỷ, nên ông càng cáu:
- Giá họ quyền hành một chút nữa, giá họ làm quan thật, thì không biết họ làm hại người ta đến thế nào! Chú vẫn cho con Nga uống thuốc Tây đấy à?
Ông Tham run sợ, nói:
- Bẩm anh, nhưng cháu nhổ đi có uống đâu.
- Nhưng chú vẫn định bụng cho nó uống à?
Ông Tham sợ hãi khép nép đáp:
- Dạ.
- À, ra chú không nghe lời anh. Em đâu có em vô phúc thế! Mà anh xem chú ti toe được dăm ba chữ Tây, chú dám công nhiên bài bác cái thuần phong mỹ tục của các cụ. Bây giờ chú làm nên, được nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con khôn, là vì ai? Sao chú bạc bẽo thế? Người ta phải trọng nhất là luân lý. Nhất là những nhà nền nếp như nhà ta, càng phải trọng luân lý. Dù thấy luân lý nó bó buộc, cũng nên chịu nhắm mắt mà theo mới phải chứ! Chú nghe Đôc tờ bảo thằng ấy đến để chữa cho con Nga. A, chú muốn rước voi về giày mồ à?
Rồi tức giận lên đến cực điểm, ông Phủ trợn mắt trỏ vào mặt ông Tham quát:
- Đồ vô đạo!
- Bẩm anh...
- Im!
- Bẩm anh, xin anh xét cho. Nếu không thì cháu Nga chết oan.
Nói xong, ông Tham lấy khăn chùi đôi mắt đỏ hoe.
Ông Phủ cười lạt mỉa mai:
- Hừ!
- Em muốn bẩm anh rằng em nói có lý không?
- Anh hiểu rồi. Vẫn là có lý. Nhưng sao chú dám khuyên anh gọi thằng kia đến!
- Bẩm anh, nếu có lý thì nên theo không có thì cháu chết.
Ông Phủ lại quát:
- Chết thì thôi! Chú phải im.
Cả nhà đang run sợ, bỗng nghe thấy tiếng thút thít khóc: bà Phủ và bà Tham gục cả đầu xuống bàn. Thấy ông Phủ quả quyết quá, mà nghĩ đến Nga, ai chẳng động tâm.
- Bẩm anh, em tưỡng nên theo lẽ phải.
- Luân lý mới là phải. Còn thì trái hết.
Ông Tham thở dài, nhìn anh bằng đôi mắt nằn nì.
Lúc ấy, tiếng Nga ở trong đưa ra, phá toang cuộc xung đột mới nhóm:
- Gớm! Làm gì mà cãi nhau như mổ bò thế. Nước sông Nhị Hà bây giờ trong quá, chúng bay ạ, chị ạ.
Nhưng không để ý đến Nga, ông Tham nói:
- Thằng Chi, em xét ra, là một đứa học trò ngoan ngoãn. Anh chẳng thấy chuyện xưa biết bao nhiêu nhà quan chỉ kén rể là học trò nghèo hay sao?
- À, ra chú vẫn tưởng chú phải.
Rồi ngưng một lúc nghĩ ngợi, ông nói:
- Được rồi, chú lên gác với anh.
Rồi ông Phủ hầm hầm đứng phắt dậy, gọi:
- Thím Tham! Bảo đứa nào mua bao nến thẻ hương. Bà Phủ! Bà đi têm trầu, và pha nước lễ.
Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên.
Ông Phủ vớ cái khăn, rồi lên gác, ông Tham lững thững theo đi. Ông Phủ còn hăng tiết, vừa đi vừa quay lại nói:
- Anh không bảo được chú! Chú cậy khôn hơn cả các cụ!
Rồi ở trên gác, ông dọn dẹp các đồ đạc trang hoàng trên lò sưởi, lấy phất trần quét tước rất sạch sẽ. Ông Tham đứng im ở góc nhà, chắp tay chờ, nhìn. Nhưng thấy ông Phủ làm việc, chẳng lẽ ông cứ giương mắt mà xem, ông bèn chạy lại đỡ. Ông Phủ gắt:
- Chú không được phép nhúng tay vào những việc thành kính này!
Ông Tham ngơ ngác, lủi thủi về chỗ cũ.
Ông Phủ lấy cái khăn bàn phủ lên lò sưởi, và đặt hai cây nên đồng hai bên; rồi cung kính, ông bưng cái ảnh cụ cố, đặt ngay ngắn vào giữa.
Lúc ấy, bà Phủ và bà Tham ở dưới nhà đã rón rén đưa lễ vật lên, rồi đứng khép nép ở góc tường.
Tự tay ông Phủ cắm nến và thắp hương, đặt trầu và pha nước.
Rồi ông giải chiếc chiếu trước chỗ thờ ông đứng nghiêm trang, chắp tay, đoạn thụp xuống lễ bốn lễ, rồi quỳ, suỵt soạt khấn. Gian gác có vẻ tôn nghiêm một cách cảm động.
Cả nhà im lặng, ông Tham mặt cắt không được hột máu, rất lo sợ. Ông biết rằng vì anh quá khắc, nên mới sửa phạt ông bằng cách khấn các cụ về để trừng trị ông là đứa con vô phúc. Ông đang vơ vẩn nghĩ ngợi tủi thân, bỗng nghe thấy tiếng ông Phủ đang khấn thì nấc lên máy tiếng, rồi hồng hộc lên, phục xuống chiếu, ôm mặt khóc rưng rức.
Thế là cả nhà cùng sụt sịt, thảm thiết như mới có tang.
Một chốc, ô!!!15162_10.htm!!! Đã xem 34438 lần.

Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 22 tháng 8 năm 2014