CHƯƠNG KẾT
ĐOẠN KẾT

     gọc chuẩn bị trở về nhà cùng với Hùng và Hồng Liên. Ba anh em ở lại thêm mười ngày để xóa tan mối thù hận hai mươi năm giữa hai bộ lạc anh em. Ngọc mơ màng nhớ lại đêm lão già đền tội, Hùng và Liên đã làm được một cử chỉ đáng khen. Dõi theo ánh mắt Nữ Chúa, Hùng nhận biết ngay thanh niên người yêu của cô ta và nó chạy sang bên kia dắt anh ta ra trong khi Liên đưa Nữ Chúa đến.
Cặp thanh niên nam nữ ôm lấy nhau mừng mừng tủi tủi. Và đó cũng là hành động thân ái đầu tiên của hai bộ lạc thù nghịch đưa đến sự hòa thuận vĩnh cửu ngày hôm nay.
Liên trêu chọc anh Ngọc:
- Ngày vui của người ta chứ đâu phải... của anh mà anh thẩn thờ mất hồn vậy?
Hùng rầy em:
- Đừng nói giỡn Liên. Anh chắc anh Ngọc còn giận người mọi lái thuyền không biết suy nghĩ kia chứ gì?
Ngọc cười dễ dãi:
- Không đáng trách anh ta, Hùng ạ. Anh ta cứ tưởng là ba anh em mình đến gây chia rẽ bộ lạc, giết tù trưởng và... riêng anh còn muốn giết luôn con trai tù trưởng - <<người con>> Thượng đế anh ta đã phải mất bao nhiêu công lao tìm kiếm ở miền đồng bằng đem về cho tù trưởng...
- Anh lái thuyền cho mình đi chơi kia mà?
- Phải. Lúc ấy anh ta đang giận tù trưởng muốn lờ vụ tiền thưởng trong việc theo dõi chúng mình nên không nói gì với lão là anh ta đã tìm thấy thanh niên, đang cho trú ẩn ở một nơi kín đáo. Tội nghiệp lão ta lúc sắp chết vẫn chưa biết tin tức của đứa con.
Hùng thông minh:
- Lão tù trưởng chu đáo quá. Lão thấy anh em mình hay đi chơi xa, nghi nhờ mình thám thính, đã cho người theo dõi ngay rồi. Anh Ngọc, con lão tù trưởng đã khỏe chưa anh?
- Khỏe lắm rồi. Có lẽ anh ấy sẽ cùng về một lượt với mình.
Liên giơ ngón tay cái lên khoe:
- Sáng nay em mới khám phá ra được Quỷ Vương, anh Ngọc ạ.
- Hả?
- Lão ta dùng những hình nhân khổng lồ bện bằng lá cây, cho đội mũ, cắm sừng treo trên ngọc cổ thụ cao nhất. Ánh trăng xuyên qua lớp mây dày đặc chiếu lên vách đá những bóng đen nhảy múa mà lão ta điều khiển bằng dây giật.
- Còn tiếng rên?
- Em biết rồi. Mấy tên bộ hạ thân tín của lão hú và rên trong vách đá đúng lúc gió thổi mạnh. Vách đá vang lên, khuếch đại nhiều lần tạo được những âm thanh rất lớn nhờ gió đưa đi bốn phương.
Ngọc cười nửa miệng:
- Liên giỏi lắm. Và anh đã thanh toán hết lũ bộ hạ của lão tù trưởng rồi.
- Trời ơi! Anh giết chúng?
Ngọc cười phá lên vỗ nhẹ vào vai Liên:
- Anh mà dám giết ai. Thanh toán chỉ có nghĩa là khiến họ không còn làm những việc tai ác ấy thôi. Rất dễ vì đó chỉ là một bọn cuồng tín, tin tuyệt đối ở vị tù trưởng và vị tù trưởng mới của họ lại là một người có tài năng, đức độ và thiện chí học hỏi.
Liên nũng nịu:
- Em đố anh Ngọc tại sao lão bắt giam mà không giết tụi mình ngay, lại để cho mình đầy đủ áo quần, dao bấm rồi sau đó lại sai rắn cắn ta?
- Đó là điểm lương tâm cuối cùng của lão. Lão cho phép ta sống một cách văn minh và không nỡ giết người vô tội một cách phi lý. Tuy thế lão không muốn bị nhòm ngó và bắt giam ta lại, sau này lão nổi nóng vì ta đã trốn thoát khỏi ngục, lo sợ và đoán được ta bơi qua sông nên quyết định giết người bịt miệng. Lúc đó ta lại đang... ở gần hộp kim cương của lão.
Nữ Chúa bước vào cùng với thanh niên con trai tù trưởng. Cô ta đang sống trong hạnh phúc nên dịu hiền trở lại, bớt rất nhiều man rợ, hung tợn. Với thời gian, Ngọc học rất nhiều tiếng nói của bộ lạc hơn và có thể khuyên bảo cô ta nhiều hơn, dễ dàng kết quả hơn. Liên bỗng nhớ ra chuyện cũ, hỏi Hùng:
- Anh Hùng, lão tù trưởng có hương mê từ lâu sao không sử dụng làm cỏ bộ lạc Nữ Chúa cho rồi, còn đợi đến đêm hôm nọ mới hành động?
Hùng vênh mặt:
- Liên xem anh giỏi bằng anh Ngọc chưa nhé? Lão già chỉ muốn gây chiến tranh dai dẳng để lão dễ dàng thống trị dân mọi và đi khắp nơi vơ vét kim cương. Giết sạch có lợi gì? Đêm hôm ấy lão phải ra tay vì sự có mặt của ta bên cạnh Nữ Chúa, những con người văn minh có đầu óc sẽ làm hỏng những mưu tính bất nhân của lão. Dù sao, lão cũng có điểm đáng khen là không nỡ thảm sát mấy trăm con người một lúc nếu lão chưa lâm vào tình thế nguy cấp.
- Nhưng tội của lão vẫn tày trời... hừ... Hai chục năm với hàng trăm cuộc xáp chiến.
- Em phải tha thứ cho người đã chết.
Hùng làm ra vẻ người lớn thấy tức cười ghê đi. Liên bụm miệng quay mặt ra phía sau khúc khích. Anh Ngọc vẫn đang mãi mê trò chuyện với Nữ Chúa và thanh niên. Anh chàng ngập ngừng nhờ Ngọc:
- Tôi có việc muốn nhờ anh chút xíu.
- Anh cứ nói.
- Phiền anh thông dịch giùm lại với Nữ Chúa là tôi sẽ không đem về thành phố một hạt kim cương nào của bộ lạc cả. Tôi còn trẻ và không cần tiền. Số kim cương đã mài được trả nguyên chủ là tôi hài lòng lắm rồi.
- Anh tốt quá. Anh sẽ được Thượng đế phù hộ.
Bốn người ra bờ sông. Người mọi lái thuyền tình nguyện đưa họ sang sông Răng xuôi về thành phố. Bước lên thuyền, Liên luyến tiếc:
- Anh Ngọc có thấy rằng bao giờ ngày vui cũng trôi qua mau không?
Thanh niên cười:
- Liên thi sĩ lắm nhé. Chúng ta sẽ trở lại thung lũng này một ngày gần đây để đem ánh sáng văn minh đến cho bộ lạc này. Nghĩ lại, anh có kỷ niệm khó quên: anh theo người mọi rình anh Ngọc không ngờ anh lại được anh Ngọc cứu sống. Quả đất thật tròn...
Ngọc sực tỉnh, góp chuyện:
- Thung lũng thần tiên này bây giờ quả thật là một Thiên Đàng Hạ Giới... Nếu có dịp, có lẽ tôi và anh nên trở lại lập nghiệp nơi đây...
- Thật không? Tôi nghĩ anh còn phải hoạt động nghiên cứu về hóa học dược chất của cỏ "Z" dùng thay thế thuốc phiện trong dược khoa và chất muối lạ lùng kia biết thành thuốc bổ thần tiên cho người già và người bệnh như anh nói với tôi hôm trước... À, mà không hiểu lời khuyên của anh với Nữ Chúa bỏ hẳn không dùng cỏ "Zi" nữa, có kết quả gì chưa?
- Hy vọng lắm, vì cô ta có vẻ thật lòng nghe lời tôi.
Phút chốc, Thung lũng Thần tiên khuất dạng hẳn trên phía thượng lưu dòng sông lững lờ./.
XUÂN QUANG

Xem Tiếp: ----