CHƯƠNG 4
CHỮ "U" VÀ NGƯỜI MỌI

    
úc ba người tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một gia phòng rộng thênh thang bằng đá. Gian phòng ở đây chỉ có nghĩa là một cái hang thiên nhiên, rộng và sâu, cửa ra vào là một lổ hổng hiện đang được bít kín bởi một tảng đá xanh vuông vắn, phẳng lì nặng đến hàng ngàn cân. Tuyệt nhiên gian nhà đá này chẳng phải là nơi họ đã tạm trú trên sườn dốc cao thẳng đứng hôm qua.
Liên nhìn quanh quất rồi gần muốn khóc. Nước mắt đã ứa ra đọng trên mi:
- Sao lạ thế hở anh Ngọc? Hốc đá... biến thành nhà đá từ bao giờ?
- Anh đâu có biết.
- Hay bây giờ mình mới là đang sống thực. Khi trước là nằm mơ.
Hùng xen lời phản đối:
- Không phải là nằm mơ. Chẳng có lý gì ba người đều... nằm mơ giống nhau như khuôn đúc. Anh cá là cả ba chúng ta đều đang có ý nghĩ hốc đá trong đầu.
Anh Ngọc đồng ý:
- Đúng. Vậy thì ta đã bị... một bọn người nào đó bắt cóc. Hùng có nói với anh là trong thung lũng xanh tươi kia có một bộ lạc man di?
- Vâng. Và anh cho là bộ lạc ấy đã bắt cóc chúng ta? Để làm gì?
- Có thể để...
Anh Ngọc muốn nói gì đó lại thôi, miệng tủm tỉm cười nhìn Liên. Liên ngượng quá hỏi tới cho ra mới nghe.
- Anh Ngọc, bọn họ định làm gì?
- Làm sao anh biết được? Anh đâu phải là họ.
- Nhưng đã nghĩ cái gì mà anh... cười em?
Ngọc lại cười:
- Anh sợ nói ra Liên khóc, mất công dỗ mệt lắm... lát nữa anh nói riêng cho Hùng nghe.
Hùng thích quá vỗ tay:
- Chịu liền. Đây, bây giờ anh nói thầm vào tai em đi.
Ngọc nói rất khẽ. Liên không nghe được nhưng thấy Hùng nhảy lên la lớn:
- Trời đất! Anh nói gì nghe ghê quá... Anh nói thật hả? Không dọa em chứ?
- Dọa em làm gì? Nhưng đó chỉ là anh đoán phổng mà thôi.
Hùng bị ám ảnh bởi lời nói của Ngọc, vô ý thoát ra miệng:
- Ăn thịt người! Bọn ăn thịt người.
Liên thông minh hiểu ngay, mặt tái hẳn đi. Nó la lớn tưởng như muốn bể nhà đá:
- Bọn mọi bắt ta về làm thịt. Trời đất ơi! Những con chó rừng hai chân! Những con người thời đại thạch khí! Có thể lắm.
Bốn bức tường đá xám xịt, vô tri chứng kiến nỗi tuyệt vọng của ba người trẻ tuổi. Nhìn ngắm mãi màu đá cũng chán và họ đành quay ra... nhìn nhau nói chuyện giải khuây vậy. Bỗng bên ngoài có tiếng ồn ào. Cả ba áp sát tai vào khe hở của phiến đá chắn cửa, nghe ngóng.
Tiếng nói là của một bọn đông người. Có nhiều âm thanh cao thấp, trong đục khác nhau. Có một giọng rất cao, hình như là tiếng đàn bà. Họ nói líu ríu, rất nhanh và rất to. Mỗi khi có tiếng một lão khàn khàn thoát ra chữ <<U>> thì mọi người đang xôn xao như chợ cá cũng im bặt. Và lão nói. Dứt tiếng lão, những người kia mới dám thảo luận, bàn cãi hăng say.
- Lạ quá anh Ngọc? <U> có nghĩa là gì?
- Em làm anh là dân mọi chính cống không bằng. Anh có biết mô tê chi đâu.
- Hay là <U> có nghĩa là im lặng? Hùng đoán.
Anh Ngọc lắc đầu:
- Đừng đoán sớm quá Hùng ạ. Những gì khởi đầu một giả thuyết đều thường là sai lầm.
Câu chuyện bên ngoài đang sôi nổi. Nhưng tiếng <U> như một vị cảnh sát nghiêm khắc và có uy tín dẹp được tất cả những bất đồng. Và chữ <<U>> cuối cùng mà lão già la lên là dầu hiệu của tấn kịch hạ màn.
Hình như lão bỏ đi. Một người mọi đóng khố, cởi trần bước lại gần cửa đá, loay hoay làm gì đó bên ngoài. Tảng đá vuông khổng lồ nhích và xoay tròn đi. Một khe hở chừng năm phân tây chiều ngang mở dọc theo bề cao cửa đá. Và thức ăn được đưa vào trên một phiến lá dài và hẹp của một loài cây kỳ lạ. Đó là mấy củ khoai đỏ màu huyết đọng, một lóng cây lạ có hai mắt trông như lóng mía và ba bốn con trùng sống được xâu trong que dài như ta làm bún chả.
Thức ăn có hình dài đi qua khe cửa đá dễ dàng. Mọi người khuất bóng. Vài phút sau thấy cửa đá khép kín. Không còn nghi ngờ gì nữa: ba người đang là tù nhân giam lỏng của một lũ mọi kỳ quái bán khai.
Thức ăn dư thừa cho ba người. Vì những củ khoai rất to và dài. Ăn ngọt và thơm, nuốt miếng đầu tiên chưa qua khỏi cổ, Hùng và Liên đã muốn cắn thêm miếng thứ nhì. Bột bùi và béo ngậy của giống khoai này làm anh Ngọc ngạc nhiên:
- Tại sao giống khoai này lại có lượng chất béo cao đến thế nhỉ?
Hùng bàn:
- Mình đào được ít khoai này đem về trồng bán chắc thành triệu phú được đó anh.
- Còn phải nói.
Liên vui lây vì... được ăn bữa ngon và lạ miệng. Bỗng mặt đang tươi, xịu lại:
- Em... chỉ muốn về nhà với ba má thôi. Không có khoai ăn cũng được.
Hùng trêu em:
- Anh Ngọc phải biết đây là một hy sinh đáng kể của Liên đấy nhé. Ở nhà thường không bao giờ Liên nhường em thức ăn bao giờ.
Anh Ngọc vội bênh Liên cho con bé khỏi khóc:
- Sao Hùng nói thế? Anh phải nhường em chứ, ai lại bắt em gái nhường anh bao giờ? Phải không Liên?
Trời tối dần. Trong căn nhà đá không còn trông rõ năm đầu ngón tay. Mọi người muốn nói gì với nhau phải hạ thấp giọng, vì vách đá dội lại nhiều lần đến nhức đầu, và muốn trao nhau vật gì thì phải sờ soạng y như người mù. Hay nếu nói cách khác, giá có một người mù sống chung với họ trong đây thì mọi người đều hoàn toàn bình đẳng.
Lão già ban sáng lại đến. Lão đến là Ngọc, Hùng và Liên biết ngay vì hình như chỉ có mình lão nói được chữ <U> mà thôi. Những tên mọi khác không dám nói hay vì không nói được. Giả thuyết sau có vẻ đúng hơn vì lúc đó ba bạn trẻ đã thất tất cả đám đồng loạt hô to: < I > để chào đón lão tới. Chữ < I > chứ không phải chữ <U>.
Trong ngôn ngữ tất cả các quốc gia trên thế giới, âm < I > là âm dễ nói nhất. Rồi đến âm <Ơ>. Và âm <U> khó nói hơn hai âm kia nhiều. Có lẽ vì thế trong bộ lạc này chỉ có một số nhỏ người nói được âm <U> mà lão già kia là một. Lão ta có vẻ là chỉ huy đám mọi lắm.
Ngoài gian nhà đá, bọn mọi đốt lửa <sinh hoạt> thì phải. Vì có ánh lửa bập bùng lọt vào trong qua khe cửa rất hẹp.
Tiếng củi khô reo lách tách và tiếng người giậm chân thình thịch trên đất theo một nhịp nào đó. Có cả tiếng tù và hay một nhạc cụ gần giống thổi thành một điệu nhạc riêng của bộ lạc giúp vui cho lũ người bán khai. Rồi tiếng hát nổi lên từng chập. Lúc đầu trong trẻo, sau đục dần lè nhè như người say rượu mà lại không giống say rượu mấy. Tiếng khàn và đục của lão già cầm đầu lại thét lớn âm thanh quyền lực quen thuộc: <U>. Mọi hoạt cảnh ngưng lại ngay lập tức như cái máy TV bị cúp điện bất ngờ. Ba bạn đoán thế vì một sự im lặng tuyệt đối phủ lên khung cảnh bên ngoài rất nhanh chóng. Chỉ có tiếng gió reo và tiếng cành cây gãy rụng rơi trên đất.
Hùng cười khẽ:
- Gió và cây không hiểu chữ <U>, anh Ngọc ạ.
- Cả chúng mình nữa chứ.
Lão già cất tiếng nói một câu dài. Đám đông lao xao. Một lúc khá yên lặng nữa trôi qua. Rồi có những giọng mừng rỡ, vui vẻ vô cùng nổi lên. Đám đông lại nhảy múa, nhạc cụ thổi lên những âm thanh mạnh và cao mỗi lúc cành rợn người.
- A... a... a...
Tiếng kêu thảm thiết nổi lên một giây như con heo bị chọc huyết rồi im bặt. Rõ ràng là tiếng người kêu. Và tiếng thân xác nặng nề rơi bịch xuống đất, chân giẫy đành đạch, rồi im bặt.
Hùng hoảng kinh trong lúc Liên gần như ngất đi:
- Cái gì kỳ vậy anh Ngọc?
- Có lẽ một người trong bộ lạc vừa bị giết chết.
- Để làm gì?
Im lặng một phút. Hình như Ngọc đang suy nghĩ tìm một câu trả lời thỏa đáng nhất. Anh nói khẽ:
- Có hai trường hợp: Một là bị giết để trừng phạt một tội lỗi. Hai là...
Ngọc lại im lặng. Bỗng có mùi thịt nướng thơm một cách tàn nhẫn vô tình bay vào trong nhà đá. Mỡ cháy xèo xèo trong lửa. Hùng vốn sành ăn nói ngay:
- Mùi thịt nướng rất lạ.
Ngọc mất hẳn tự chủ, giọng nói run run ngắt quãng:
- Trời ơi! Tôi đoán không sai. Thịt người nướng! Hùng! Liên! Hai em thấy chưa: người mọi bị giết để cho bọn dã man này nướng ăn.
- Còn chúng ta? Bao giờ đến lượt chúng ta?
- Cầu xin Thượng đế cứu giúp chúng con. Chúng con chưa muốn chết. Chúng con còn trẻ quá.
Hai đứa bé bắt đầu đọc kinh cầu nguyện Đức Chúa. Chỉ có Hồng Liên đang theo học trường đạo biết đọc kinh và đang dạy lại cho Anh Hùng vì gia đình chúng theo Phật Giáo. Anh Ngọc im lặng khó hiểu.
Đêm dần tàn. Cuộc vui bên ngoài nhà đá cũng gần tàn. Và niềm hy vọng sống của ba người trẻ tuổi, tù nhân đau khổ cũng đang dần tàn.
Ngọc, Hùng và Liên nằm thao thức cho đến sáng trắng. Họ không thể ngủ được.