- 9 -


- 6 -

    
ặng Mậu Lân từ ngày theo chị lên Kinh thành, đều lấy ăn chơi làm sở thích... Lân đòi chị cho ở nhà riêng. Có thứ gì quý của chị cũng tìm cách chiếm riêng mà đem bán đổ, bán tháo để tiêu xài.
Từ khi Đặng Thị Huệ được Trịnh Sâm sủng ái, Mậu Lân càng trở thành nơi tụ tập của bọn đầu trâu, mặt ngựa. Nhiều tay giang hồ tứ chiếng theo Lân dạo chơi ở những ca quán giữa kinh thành, những lễ hội ở các vùng có nhiều gái đẹp. Chúng hống hách khi đến, phá phách khi ở, hăm doạ khi đi, chỗ nào cũng khó chịu. Có chỗ bô lão, hào lý uất ức bảo nhau đem đơn lên quan phủ, quan huyện. Xem đơn tố cáo xong, quan nào cũng đưa mắt nhìn nhau, vỗ về những người lương thiện vài câu rồi bỏ đấy. Bởi ai dám động đến Cậu Trời.
Mậu Lân được đám ăn chơi tôn làm Cậu Trời, khoái chí lắm, càng tỏ ra mình là một kẻ hào hoa, một tay chơi có hạng, một em vợ yêu của Chúa...
Tuy chẳng được phong phẩm hàm chức tước gì, song Mậu Lân cho xây nhà to hơn cả phủ Tham Tụng, cổng lớn nghênh ngang gần bằng cổng các cung điện của hoàng thành. Bọn thợ xây dựng lại khéo nịnh, muốn bày vẽ cho Lân thứ gì, Cậu Trời cũng nghe theo. Lân chơi bời lêu lổng, từ sáng đến tối, suốt ngày ở ngoài đường, thế mà trong nhà cũng có lầu đọc sách, lầu bình thơ, lầu xem sóng, lầu ngắm trăng... Trong phủ của Cậu Trời có cả một sân khấu riêng như cung vua phủ Chúa... Đêm nào ăn chơi ở ngoài Hoàng thành thì thôi, đêm nào đem gái đẹp về nhà, Lân thường cởi trần, mặc quần ngủ, ngồi ôm người đẹp, sờ nắn hôn hít làm nhiều trò bỉ ổi ngay trước đám lâu la, hầu hạ... Chúng được Lân cho ăn uống ngả ngốn. Đoàn hát nào được Lân mời, cũng sợ khiếp vía. Bởi có ca nữ mới tuyển, xinh đẹp, trinh trắng, Cậu Trời mới cho gọi đến diễn cho Cậu xem. Cậu nhìn, Cậu ngắm, Cậu cười, Cậu thưởng, có lúc đang tích tuồng diễn dở, Cậu cho tắt đèn, đến kéo ca nữ lột quần áo vào màn trướng mà thoả thích, rồi lại bắt diễn tiếp. Những gánh hát, gánh tuồng tử tế, đều tránh mặt Cậu Trời. Nhưng có những đoàn do ma cô làm chủ gánh, thì tập tành qua loa, săn lùng gái đẹp, đến xin hát ở phủ, để lấy tiền thuê, tiền thưởng cho nhiều. Hát thì ít, trò tiêu khiển, vầy hoa, ngủ nghê thì nhiều. Cậu Trời cứ khoảng vài tuần lại cho đầy tớ đến gọi.
Lân tìm những loại thuốc bổ dưỡng, những lộc hươu, cao hổ để uống... Người lúc nào cũng bừng bừng thú tính. Y chọn những cây thuốc kích dục, cường dương, uống tiết chim sẻ, ăn cà sơn dương, suốt ngày đi lùng gái ở kinh thành... Y tự làm bài hát, hát nghêu ngao, hoặc bắt các ca nữ hát, lời dung tục, nhảm nhí...
Lân chọn vài chục tên hầu cận, tên nào cũng lực lưỡng, khoẻ mạnh, giỏi võ. Chúng như làn gió đen thổi dọc kinh thành... Vô phúc cho cô gái nào dù con nhà tử tế hoặc con nhà thứ dân, thấy ngon mắt, hoặc lúc cơn thú tính bốc lên, Cậu Trời cho lính bắt lấy, quây màn ở ngay cạnh đường mà thoả mãn dục tính. Rồi vứt tiền lên thân thể loã lồ mà đi...
Có một cô gái quê xinh đẹp, khoẻ mạnh, lòng đầy mơ ước lấy một thầy khoá học giỏi ở làng, đi bán cá ở chợ Cửa Nam, bị Lân để ý, theo đến Hàng Cỏ thì cho lính chặn lại... Cô gái đặt gánh cá xuống. Lân xông đến, cô cầm đòn gánh, phang vào đầu Lân, Lân tránh được, cười hề hề, xông đến định ôm lấy, lôi vào màn riêng bọn lân la đang căng để hãm hiếp. Cô gái không biết làm thế nào, dãy đạp không nổi, giả vờ mệt quá để chiều Lân. Đến lúc Lân cởi quần áo để hành sự thì cô vùng dậy, lấy tay bóp nghiến hạ bộ, lấy răng cắn vào mũi của Lân, Lân kêu thét lên. Bọn thủ hạ phải xông đến cứu Lân mới thoát.
Lân uất quá, rút dao, xẻo hai vú rồi bỏ lại bên hè... Cô gái đau đớn quằn quại mãi, được người cứu chữa cho về nhà, sau xấu hổ, lại thắt cổ tự tử...
Tội tày trời của Lân trong kinh thành ai cũng chau mày, nghiến răng tức tối, nhưng không ai làm gì nổi. Quan trấn thành, nhiều lần, do áp lực của dân chúng, cho bắt Lân đến hỏi tội, nhưng ít phút sau, có người của phủ Chúa đến đưa giấy riêng, lại mở cửa ngục tha Cậu Trời về. Mậu Lân càng đắc ý, không coi ai ra gì cả...
Đặng Thị Huệ thấy em chơi bời hư hỏng liền gọi đến hỏi chuyện. Trước mặt chị, Mậu Lân lại làm ra vẻ điềm đạm chín chắn. Những điều Tuyên Phi hạch hỏi, Mậu Lân đều tìm cách lấy lòng chị, mà để Huệ bỏ qua cho.
Đặng Thị Huệ nghe được chuyện hiếp cô gái ở Hàng Cỏ, giận em, hỏi:
- Con gái nhà lành của người ta đi ở đường, sao mày dám bắt hiếp trước mặt mọi người. Mày định bôi nhọ mặt chị đấy phải không?
Mậu Lân gãi đầu cãi:
- Thưa chị, em đâu có dám hư đốn đến như thế. Nhưng quả tình, cái máu huê tình của dân vùng mình nó thế. Chị ơi, hội tắt đèn hàng năm chỉ có một buổi công khai, chứ hội tắt đèn ngầm, thì con trai, con gái Kinh Bắc, lúc nào chẳng có... Con bé mới xinh đẹp làm sao, trông cứ ngồn ngộn. Em thì đang say rượu, cũng bả lả một tý. Nhưng nó lăng loàn, dám cầm đòn gánh đánh Cậu Trời, lại dùng răng cắn vào mặt em... Em phải cho bọn đàn em của em trị cho nó chứ...
Huệ thấy em nó vậy cũng cho qua, mắng mỏ mấy câu rồi nói:
- Chị thấy cậu lêu lổng mãi rồi, cũng nên tu tỉnh lại. Cũng nên kiếm cho Cậu một người vợ tử tế để kiềm chế Cậu... Mà Cậu cũng phải học hành thi cử rồi còn giành lấy tước hầu, tước công chứ...
Mậu Lân gãi đầu nói:
- Công hầu suốt ngày phải lo hầu Chúa, hầu vua, em chỉ thích hầu các người đẹp thôi.
Đặng Thị Huệ bật cười rồi nói:
- Cái máu trai lơ của Cậu phải đem chích đi mới được...
Mậu Lân buột miệng nói:
- Thì chị cũng...
Nhưng Lân im ngay, thè lưỡi ra sợ hãi. Huệ thấy Lân vẫn loăng quăng sống thoải mái như hồi còn vất vả, chị em nương tựa lẫn nhau ở quê, nên không chấp. Cô nghĩ đến chuyện phải kèm cặp lo toan cho em, liền dịu dàng, thân mật bảo Lân:
- Em ơi, em thương chị, thương dòng họ, hãy tu chí lập nghiệp đi... Chơi bời, rượu chè, cờ bạc, lân la ở nơi ca quán chỉ hỏng người đi thôi. Nhân lúc ơn Chúa dành cho nhà ta, em hãy ghép mình dần vào khuôn phép. Chỉ cần em chỉn chu một tý, thì việc gì em muốn mà không được... Chị nghĩ, Cậu cần phải lập gia đình thôi, đường đường một nam nhi rồi đấy.
- Chị định đưa em về cửa nhà ai thế?
- Thì cũng phải là nhà công hầu, khanh tướng chứ!
- Muốn gì thì gì, vợ em phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành!
- Được rồi, đồ háo sắc, tao sẽ kiếm cho mày một đứa con gái đẹp nhưng nghèo rớt mồng tơi.
Lân cười khanh khách:
- Em chẳng sợ, vợ em nghèo, như có chị làm, chính phi của Chúa, thứ gì mà em chẳng có...