- 2 -
Trở về mảnh đất ân oán

     rên đường về, ông Sylvain chúc mừng Long. Đào mừng khôn tả tưởng anh đã chết, trước lúc cô xỉu nên không chứng kiến chuyện gì, khi tỉnh dậy cô thấy mọi người đang đốt một đống gì trên võ đài, ai nấy chen chúc sang quầy ghi-sê, cô tưởng là Long đã chết và người ta dọn xác anh đi rồi. Ngồi trên xe, ba người mới nói ít chuyện: Ông Sylvain nói: - Anh đã vượt qua chặng đầu tiên. Cha anh giờ biết được chắc nức lòng lắm! - Cảm ơn ông! Tôi cũng có chút may mắn! - Đã chuẩn bị mục tiêu tiếp chưa? Ngày sang biên giới gần kề rồi! Long nhớ lại chuyện vội hỏi: - Hai lá bùa đó, ông nghĩ, chúng nằm ở vị trí nào tại ngôi nhà. Thời gian đã thay đổi, giờ khó mà biết, ngôi nhà lại quá rộng. Phía sau lại là một dãy núi. - Quả thật cũng khó! Tôi cũng chỉ nghe kể, khó mà xác định được hai lá bùa đó ở đâu mà đến gỡ. Phải xem xét kỹ địa hình và đoán thôi! – ông Sylvain nói - Có khi nào chúng nằm ở ngay miệng giếng? – Đào hỏi – Vì khi ông cho người đào lên, khói bay mù trời! - Cũng có lý! – Ông Sylvain nói- Trong nhà cô còn thấy chỗ nào khả nghi không?
Đào im lặng, cô không dám nói chuyện về căn buồng phía sau cô có thể đi vào qua chiếc gương. Cô chỉ kể cho ông Sylvain nghe về chuyện nhà cô, mà không dám nói về việc cô đã bị nhập và thỉnh thoảng cô là một yêu nữ nhưng vẫn kiểm soát được tâm trí. Cô sợ ông Sylvain sẽ chết khiếp, rồi đề phòng cho người hạ thủ cô và Long. 
Đào nói “Tôi không biết rõ thưa ông! Nhưng chúng tôi sẽ xem thật kỹ!” 
Đêm đó, về đến khu Golden Arrow trời đã hai giờ sáng. Long thay lại quần áo, ra hỏi chuyện Đào, cô chỉ lo chườm nước nóng để anh tan những vết bầm mà không muốn trả lời nhiều.  - Anh có bị thương nhiều không? - Không! May là không gãy xương! Chỉ có mấy vết bầm đó, ở lưng, tay và đầu! Anh vẫn còn choáng đầu nhẹ.  - Để em chườm đầu cho đỡ đau!  - … Một lúc sau, Long nói “Anh đã đỡ đau, để anh luyện lại khí công chút sẽ hồi phục sức ngay!” Đào đi ra đổ chậu nước, xem gương, chải lại tóc. Được một lúc, cô trở vào thì Long vừa xong, đang thu xếp đi ngủ. Đào lên giường ngồi nói với anh, đưa tay đấm lưng cho anh. - Mấy hôm nọ, lo thi đấu, em không dám lại gần anh? - Đã lâu, bận việc, ta chưa được bên nhau nói chuyện riêng!  - Em cũng thế! Long hỏi: - Em thấy anh già đi không? - Chút ít! - Còn anh thấy em trẻ mãi, không thay đổi! - Bình thường thôi! Long lại nói: - Việc anh lo bây giờ làm sao hai ta có thể sống mãi bên nhau! Anh không thể trẻ được mãi! Em cần già đi cùng anh chứ? - Đuổi bọn ma quái trong nhà em đi! Em sẽ trở lại bình thường! - Người anh của em giờ ở đâu? - Em không biết! - Tội nghiệp nhỉ! Giá anh làm được gì cho anh ấy! - Em biết! Anh là người đàn ông trong mơ của em! Đào nói rồi, yên lặng, trong bóng tối, cô từ từ cởi áo mình, ôm anh vào lòng. Anh hôn thân thể Đào đắm đuối như trở lại ngày đầu tiên. Long cũng với tay gỡ áo của anh ra. Hai người ôm chặt lấy nhau. 

*

Họ nghỉ tiếp năm hôm nữa tại khu Golden Arrow. Thời gian này, Long nhờ ông Sylvain cho thợ cơ khí làm gấp một số hung khí nhỏ theo ý của anh, vốn anh biết sử dụng hung khí cổ điển của người xưa. Sáng ngày cuối tháng 01/21--, ông Sylvain tiễn họ đi ra hướng biên giới. Ông đã kiếm cho họ hai tấm hộ chiếu giả để sang biên giới công khai, nhờ quản giáo liên hệ với cảnh sát lót tiền qua đường cho trạm biên phòng để họ mang cả xe ô tô tải trung, trên có chở một chiếc môtô, ít đồ đạc, vũ khí được cất kín đáo trong gầm xe. 
Hai người đi mất nửa ngày qua đến biên giới. Khi qua khỏi trạm an toàn, họ đi một đoạn đường biên sau đó không đi vào hướng thị trấn mà rẽ đường rừng sang ngoại thành huyện Kiên Thành. Đi ngoằn ngoèo một đoạn, Long cho dừng xe hạ lều trú tạm. Long dặn Đào: 
- Hơn một năm qua, cảnh sát đã hạ gần hết bọn người rừng. Bây giờ ít gặp bọn chúng nhưng em cần luôn đề phòng.  - Vâng, bọn chúng em không sợ. - Thế em sợ ai? - Em chỉ sợ bọn yêu tinh đang sai khiến em, nếu chúng biết em trở lại! - Có cách nào tiêu diệt bọn chúng không? - Em nói rồi! Chỉ khi chúng hiện hình người, như khi chúng đánh nhau, làm tình, thì ta giết chúng như người thường! - Anh hiểu, ma nhưng phải có thân xác người chúng mới làm tình được, đó là dịp để ta đâm nó như đâm vịt vậy! - Chỉ sợ đàn ông khi đó lại mải mê chuyện đó! - Anh không biết! Người khác thì mất cảnh giác! Anh không như vậy! 
Anh chuẩn bị mọi thứ, trời đã gần tối. Long lại nói: - Đêm nay em ở đây chờ anh! - Anh đi đâu! - Anh đi một mình lại chỗ giấu chiếc tàu! Xem nó ra sao? - Một năm qua rồi, anh phải cẩn thận! - Thì mới nói là anh cần lại xem có ai lấy nó chưa! 
Long ăn mặc lại như một biệt kích, đeo dao vào quần, mang súng, đẩy xe môtô ra. 
Đường đến huyện Kiên Minh, Long phóng mô tô tắt một đoạn. Anh cẩn thận đậu xe từ xa, rồi anh rón rén đi bộ lại gần hẻm núi. Anh đã tìm lại chỗ để tàu. Mọi thứ vẫn như vậy. Long yên lặng đi lại con tàu, lấy dao nạy lớp đất và rễ cây bám ngoài. Long lần tay tìm ra cái chốt cửa mở cửa tàu vào trong. Đột nhiên Long thấy rất nặng, chốt cửa không ăn khớp gọn ghẽ như tàu mới mà lung lay. Khi vừa cố sức kéo được cửa mở ra, anh sửng sốt, tất cả chỉ là một cái mô hình bằng sắt, bên trong làm giả cabin tàu. “Bị mai phục rồi!” Long nghĩ nhanh nhìn vào thứ đèn chớp chớp khi cửa vừa mở ra. “Thôi chết, ta sập bẫy cảnh sát rồi! Bọn chúng gài mạng báo động khi ai đó mở cửa tàu đi vào.” Long nhanh chóng mở cửa tàu từ từ chui ra. Bỏ ra ngoài được một đoạn, anh nghe trong gió một tiếng vèo vèo, quay lại anh thấy một chùm dây nhợ gì đó quăng lại phía mình. Theo phản xạ của đặc cảnh, anh biết ngay đó là lưới ném về phía mình. Long cúi người lộn sang bên. Vừa đứng lên, anh thấy vài ba bóng người trong quân phục đen ngòm đang lúi chúi. Bốn năm chiếc lưới nữa được bắn về phía anh. Long đạp lên một bậc đá nhảy lên rút dao chém loạt xoạt, vài ba dây mắc lưới đứt rơi xuống. Anh lộn sang bên. Bốn tấm lưới nữa lại tung về phía anh, Long đảo người né. Những bóng đen ngày một đông lên đến chừng hai chục tên, đầu đội mũ đen, bịt mặt, trang bị súng và dao sáng loáng.
Sau đó, chúng giơ nỏ bắn đạn keo. Anh chỉ thấy những quả đạn đen bay loạt xoạt về phía mình. Long né chúng, keo văng khắp nơi phía sau lưng anh. Anh thấy bọn này rất hung hăng quyết tâm bắt sống mình, Long đành vơ trong túi ra nắm lưỡi bánh răng cưa. Khoảng mười mười lăm chiếc, anh tung đồng loạt năm bảy chiếc theo tầm thấp, răng cưa bay đến cứa trúng chân, nhiều tên đau quá ngã khuỵu xuống. Đây là loại bánh cưa mà ninja hay sử dụng để ném cắt da thịt đối phương, sử dụng cực kỳ hiệu quả và không gây tiếng động, nhỏ gọn dễ để trong người, hiệu quả cao vì ném bay chính xác, và mức độ sát thương tùy theo lực ném. Chiêu này Long tập luyện đã lâu.
Nhóm đứng trên cao vài tên la “úi, úi” ngã xuống. Anh chạy ra ngoài hẻm núi. Bên ngoài có một đám chừng năm tên nữa chạy vào, chúng định giơ nỏ lên bắn anh. Long nhảy sang trái né được những phát bắn nỏ đạn lưới, rút ra hai ba lưỡi răng cưa phóng về phía hai tên cầm nỏ. Anh lộn sang chạy lấy đà bay đạp, anh đạp trúng hai ba tên đổ nhào vào ba tên kia. Tất cả, năm tên và Long đều ngã ra đất. Bây giờ năm tên vây quanh anh để đánh tay không. Một tên lao vào Long né chụp và chặt cổ. Tên thứ hai lao vào, anh chém một phát vào bụng, áo rách chảy máu. Một lúc sau, Long hạ được ba tên còn lại.. Anh đấm từng tên một, chúng bị chảy máu, rách toạc cả quần áo. liên tiếp bảy tám cái đầu lô nhô, chúng ngã hết. Một trong những tuyệt chiêu võ lâm của Trung Hoa, bay đạp vừa khinh công trên đầu đối phương vừa đá vào đầu chúng. Chân khuơ tay chân như múa. Long hạ xuống chạy ra phía ngoài chui vào rừng, ra chỗ đậu xe. Ba con chó Berger của đội chạy ra chồm đến Long phạt tay cho gãy răng sưng mõm. Chúng đau đớn, cụp tai lại bỏ chạy. 
Giữa đêm Long trở lại lều. Gặp Đào, anh nói mặt hơi lo lắng “Em nói đúng! Bọn cảnh sát đã bẫy anh ở chiếc tàu bay, may thay đêm hôm ít người nên anh hạ được vài tên. Nhờ trời tối anh bỏ chạy được!”. “Em đã nói anh phải đề phòng! Đã hơn một năm rồi!” “Đúng, hy vọng chúng sẽ không biết ta đến tấn công ngôi nhà. Mà dù chuyện gì ta cũng phải phá ngôi nhà đó rồi mới đi được!” “Vâng” “Theo anh đoán, họ lập trại bên ngoài bìa rừng, tìm đường ra thị trấn rất khó, rất nhiều chốt chặn các đường ra thị trấn”. Đào hỏi “Vậy phải làm sao?” “Họ chưa biết ta đang ở đây! Cần tấn công ngôi nhà sớm, vào lúc đêm hôm như vầy cho an toàn, dễ trốn nữa”. Đào lại hỏi “Rồi sau đó?” “Ta sẽ đuổi vài con ma cho vui, và trốn sang biên giới trở lại. Anh hy vọng ông Sylvain sẽ nhận anh và giúp gia đình anh đưa lên mặt đất.” “Có khó khăn cho ông Sylvain không?”. “Không, anh còn một ân nhân nữa em quên rồi sao?” “Anna” “Đúng! Anh sẽ liên lạc cô ta sau. Điều anh quan tâm, sau đó em có còn bị chúng ám nữa không? Em sẽ trở lại như người thường chứ?” “Có! Em cũng đoán vậy” 
*** 
Tiểu đội đóng gần hẻm núi giấu chiếc máy bay sau gần một năm mai phục đã thua tan tác để cho tên trộm đó chạy mất. Họ điện báo về cho Tổng chỉ huy Văn Bình. 
Cuộc gọi lúc nửa đêm báo tin để sổng mất tên đào thoát càng làm cho Văn Bình cáu tiết: - Thưa chỉ huy, chúng tôi đột ngột nhận tín hiệu báo từ chiếc tàu. Chỉ trong mười phút sau tiểu đội có mặt, khi tên trộm vừa mở cửa chui ra khỏi tàu. Chúng tôi đã phóng lưới nhưng hắn tránh được hết. Còn ném bánh xe kiểu ninja khiến năm sáu cảnh binh bị thương ở chân. – Đội trưởng nói - Thế nó đâu rồi, hai mươi người trang bị súng tận răng mà không bắt được nó. Tôi đã nói phải có mặt nhanh tung lưới lên cửa tàu bay! - Chúng tôi đã có mặt kịp thời, khi tên này vừa kéo cửa ra ngoài. - Rồi sao? - Hắn tránh lưới, sau đó rút dao chém đứt nhiều lưới khác. Hắn còn tránh được cả đạn keo và trả đòn lại. Tôi đã tận mắt chứng kiến hắn phi thân liên hoàn cước trúng đầu nhóm thứ hai ập vào từ hẻm núi làm các cảnh binh choáng váng ngã xỉu, hắn có võ công kiểu Trung Hoa thưa sếp! - Shit! Chuyện đó anh còn tự hào khoe hả? - Một nhóm ở trên, một nhóm bên ngoài vào, vẫn không làm được gì! - Chúng tôi không ngờ tên này sát thủ như vậy, nhưng hắn cố ý ra đòn không có tính sát hại đối phương, chỉ cảnh cáo! Hắn còn ra đòn gây chấn thương mấy con cảnh khuyển! - Khốn kiếp! Sao điện thoại trễ thế.  - Sếp lệnh phải báo ngay khi có kết quả. 
Hóa ra, ngay sau khi phát hiện ra chiếc tàu bay. Ngày hôm sau, Văn Bình mật phái một toán thợ và đội kỹ thuật viên lấy xe cam nhông chạy xuống khu vực đó. Chiếc tàu được khắc phục sửa chữa tại chỗ và cho lái về Sở. Ở đó họ được lệnh làm lại một cái vỏ tàu bằng khung lá nhôm y hệt, rồi sơn phết và trồng lại cây rừng chung quanh, trong tàu có nối hệ thống báo động với một chốt cảnh binh đóng gần đó. Đặt yêu cầu là cần bắt sống tên trộm tinh quái này. Gần nửa năm sau họ mới mai phục được hắn nhưng để sổng trong gang tấc và vài cảnh binh bị tấn công. Sau khi ra chiến dịch Thần phong, số thương vong cảnh binh tăng lên do các cương thi quá khỏe chuyên dùng móng vuốt tấn công, quân phục của cảnh binh cũng được cho thay đổi thành những bộ áo sợi cacbon tổng hợp dày và dai, mũ trùm kín cổ.
Sáng ra, Văn Bình giao cho William ở lại Trại. Anh nói rằng tên trộm đã xuất hiện trở lại và cần có kế hoạch mới nên về Sở trình báo.
Văn Bình xin vào gặp ông David – Giám đốc Sở: - Tên trộm tàu bay trở lại thưa ngài! – Văn Bình nói - Ở đâu? - Đêm qua, tại đúng nơi hắn giấu chiếc tàu bay, nhưng sau đó phá được tiểu đội và bỏ chạy mất! - Tên này không phải vừa! - Vâng! Tôi đến đây xin trình bày với ngài một kế hoạch mới! - Sao? Văn Bình trầm tư, lấy tự tin thuyết phục ông David:  - Tôi cho rằng hắn tẩu thoát hơn một năm sang biên giới, tập hợp vài tên đồng bọn và giờ vượt biên giới trở lại hành động! - Sao? Có cần cho cảnh báo ở Sở đề phòng bọn chúng tấn công, cướp tàu bay không? - Hoàn toàn không phải vậy thưa ngài? - Ý anh là sao, hắn đã quay lại chỗ để tàu bay còn gì? - Thưa ngài! Tôi phán đoán rằng hắn vì tò mò mà quay lại chỗ để tàu để an ủi thành tích của hắn hôm nọ! Hoàn toàn không phải lấy chiếc tàu bay và quay lại tấn công Sở? - Chứ nó về đây làm gì? - Theo tôi, lần trở về này, hắn vẫn đi với cô gái hôm nọ. Tôi đã suy nghĩ điên đầu gần một năm qua, và đoan chắc rằng cô gái này chính là cô con út của gia đình ông Tuyệt có ngôi nhà tại huyện Kiên Thành. Hắn về cùng cô ta để giải quyết một vụ gì còn mờ ám ở ngôi nhà này! - Anh có bằng chứng gì cho lập luận này? - Thưa ngài, chúng ta đã triển khai Thần phong một năm qua, mà vẫn chưa tiêu diệt hết sạch bọn cương thi, chúng vẫn phát triển số lượng, nhưng ở mức độ nhỏ, tôi cho rằng những cánh rừng giờ đã sạch bóng cương thi, nhưng bọn cầm đầu của chúng hẳn đang ẩn náu ở đâu, thỉnh thoảng chúng đi sát hại người khác và biến những cái xác này thành cương thi mới. Tôi đã khoanh vùng được sao huyệt của bọn này giờ đây, chính xác là quanh khu vực ngôi nhà này. Bằng chứng thứ hai, tên trộm dù rất giỏi võ công kiểu sát thủ, nhưng những lần chạm trán với cảnh binh của ta, hắn không bao giờ giết cảnh binh mà chỉ gây sát thương rồi tẩu thoát. Tôi nghĩ hắn vẫn còn nhân tính, và được đào tạo trong một lực lượng cảnh binh từ nơi khác, ta chưa biết rõ thế lực này.  - Thế còn an ninh Sở, anh quên việc này sao? Văn Bình quả quyết, nhìn thẳng vào ông David nói: - Tôi tin chắc rằng, giờ đây Sở không cần một người cảnh binh nào tên trộm kia cũng không đến tấn công hay ăn trộm thứ gì trong đó. Thứ hắn tập trung là một kiểu “danh dự” nào đó hắn có nợ tại ngôi nhà này, và quay lại giải quyết. Tôi tin rằng hắn sẽ hành động sớm, đêm nay hoặc vài ngày nữa. Ta không thể chậm trễ, nên cử thêm 200 cảnh binh tinh nhuệ cùng nhóm cảnh binh còn lại bí mật đóng gần khu vực ngôi nhà bên huyện Kiên Thành. Khi hắn ra tay, ta vừa bắt sống được hắn, nếu có lực lượng mờ ám nào tại ngôi nhà này xuất hiện, nhân việc đó ta cho quét sạch ngôi nhà trừ khử hiểm họa cương thi và yêu quái.  - Hay! Anh quả là thần sầu! Anh đưa ra những dự đoán trước đây, điều nào cũng chính xác.  - Cảm ơn ngài! - Tôi cho tập hợp ngay lực lượng sáng nay! Tôi tin anh sẽ lập công lớn lần này!
- Tôi sẽ chiến đấu xả thân thưa ngài!