Chương Hai Mươi Ba
Ðời Sống Tâm Linh

     gày 31 tháng 5 năm 1999.
Buổi chiều, cô Kim Uyên và mẹ cùng với chị TX của trung tâm DX đến thăm anh tại tư gia của chúng tôi.
Tôi làm nước và gọt trái cây cho các chị và bác ăn. Chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ.
Khi khách ra về, anh vào giường ngủ một giấc đến chiều trong lúc tôi sửa soạn làm cơm tối.
Bảy giờ rưỡi, cơm nước xong xuôi, chúng tôi ra khỏi nhà. Tôi lái xe đi về huớng Ðông để đi Corona đến nhà vị tu sĩ tại gia, cách nhà tôi 18 dặm.
Tám giờ tối. Sĩ Phú và tôi gặp người tu sĩ tại tư gia của ông.
Ông rất mừng vui vì là lần đầu tiên gặp anh Sĩ Phú. Chúng tôi được họ tiếp đón rất niềm nở. Ông và Sĩ Phú bắt đầu đi vào câu chuyện liền lập tức. Ông không cho chúng tôi gọi ông bằng Thầy, mà bảo chúng tôi gọi bằng chú Lee là tên mà ông đã có từ thời du học bên Nhật cho dù ông là người Việt Nam. Chú Lee là một tu sĩ uyên bác kinh điển và rất nhân từ. Chú và những đạo hữu đã bỏ ra rất nhiều thì giờ cho chúng tôi ngày hôm ấy.
Chú Lee và Sĩ Phú rất hợp nhau, như đúng một tần số, họ nói chuyện rất nhiều, rất ăn ý và anh học hỏi rất nhanh. Chính lúc đó, tôi mới khám phá ra rằng anh rất am tường về kinh sách, triết lý Phật Giáo. Nhưng trong thời gian quen biết anh, tôi ít bao giờ nghe anh khoe, dù rằng tôi biết anh nghiên cứu rất nhiều về các tôn giáo, đặc biệt là Phật Giáo và Ki Tô giáo. Với vóc dáng cao lớn và giọng nói thâm trầm, nhẹ nhàng, từ tốn và rất thành thật, trong thoáng chốc, anh đã chiếm được cảm tình của các anh chị em có mặt đêm hôm ấy.
Chúng tôi ngồi tụ tập quanh ánh nến lung linh và thiền định ngay đêm hôm đó. Sau cùng chúng tôi cùng nhau tập trung, trợ lực để xoa dịu vết thương cho anh.
Sau buổi thiền định, chú Lee và các đạo hữu mời chúng tôi ở lại dùng một buổi cơm chay thật thanh tịnh. Chúng tôi rời nhà chú vào lúc 11 giờ 30 phút khuya.
Từ đó về sau, ba ngày trong một tuần, chúng tôi tụ tập tại nhà chú Lee mà chúng tôi gọi là thiền đường để nghe chú hướng dẫn đạo pháp, và chỉ dẫn cho chúng tôi phương pháp thiền vô vi.
Ðây là một khúc quanh rất quan trọng trong đời sống của anh và tôi. Trước đó, anh đã từng học thiền, học khí công, học nhân điện, đọc không biết bao nhiêu là sách vở về tâm linh. Nhưng với tôi, tất cả đều quá mới mẻ. Tuy nhiên vì rất tha thiết đuợc học hỏi về tâm linh, và nhất là về thiền định, nên tôi rất cố gắng. Niềm vui bắt đầu khi chúng tôi gia nhập nhóm Thiền Ðịnh Trực Ðáo Chân Tâm này. Những đạo hữu, thân hữu trong nhóm thiền rất sốt sắng, và hết lòng với chúng tôi. Họ đem những kinh nghiệm của người đi trước để chỉ dẫn người đi sau. Họ đem niềm tin, sự hy vọng đến cho chúng tôi. Nếu tôi phải nói và đi sâu vào những ngày tháng chúng tôi đã đến thiền đường này thì tôi e rằng tôi phải viết thêm một cuốn sách nữa mới đủ. Vì thế cho nên tôi xin được phép không nói chi tiết về những tháng ngày tại đây nhưng xin được lướt qua một cách vắn tắt nhưng đầy đủ.
Nhóm thiền có khoảng trên dưới 10 người quy tụ đủ mọi tôn giáo, hai người theo Thiên Chúa Giáo, một Tin Lành, tôi và anh Sĩ Phú theo đạo thờ ông bà, phần còn lại theo Phật giáo. Những đạo hữu cùng thiền định với chúng tôi đa số là những người trẻ nhưng họ đã có một căn bản khá vững về tâm linh. Ðạo nào thì đạo, nhưng tất cả chúng tôi đều hướng về một điểm tối cao, tối thượng và duy nhất, đó là Thượng Ðế.
Thượng Ðế đã đem chúng tôi đến gần nhau hơn trong những buổi sinh hoạt chung với nhau. Sau những buổi thiền định, chúng tôi thường tụ tập lại để cùng nhau dùng những buổi cơm chay thật thịnh soạn có khi do chú Lee nấu, có khi do các đạo hữu khác thay phiên nhau nấu. Chúng tôi học hỏi lẫn nhau kinh nghiệm về thiền định, về tâm linh qua những lần sinh hoạt thật ấm cúng và rất đầy tình người này. Anh Sĩ Phú rất sung sướng và hạnh phúc trong những ngày tháng đó. Anh đã tìm được niềm tin, một điểm tựa tinh thần thật quan trọng mà anh rất cần. Anh nói với tôi:
- Anh cứ mong đến ngày, và đến tối để đến nhà chú Lee sinh hoạt với anh em. Từ ngày đến thiền đường đến giờ, anh cảm thấy cuộc đời mình như có một điểm tựa, một nguồn vui, một niềm tin. Anh vui lắm em ạ! Anh cứ mong như thế này mãi?.
Mà thật vậy, khi tôi đi làm về sớm để đưa anh đến thiền đường, anh ở nhà đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh luôn luôn nôn nóng muốn đi đến thiền đường nên vừa sáu giờ là anh bắt đầu chuẩn bị. Chúng tôi thuờng có mặt ở nhà chú khoảng 7 giờ 30 và rời nhà chú khoảng 11 giờ 30ø đêm, có khi còn trễ hơn nữa.
Anh tìm thấy nơi đây một sự an ủi, nơi nương tựa tinh thần và tâm linh cho cả hai chúng tôi. Anh tìm thấy nơi đây, những tình người rất chân thành, những cảm tình rất sâu đậm, rất ưu ái mà các bạn dành cho anh. Họ đã bỏ ra rất nhiều thì giờ, công sức của họ, để cùng nhau thiền định, để cùng nhau trợ thiền lực để cứu anh, để xoa dịu vết thương của anh và để cùng nhau cầu nguyện cho anh. Không vì quyền lợi, vật chất, hay toan tính nào, không một sự gian dối nào, tất cả, chỉ có tình người, tình đạo và sự thương yêu lẫn nhau. Tất cả là của con người cho con người và tình yêu thương tuyệt đối của con người dành cho Thượng Ðế.
Tôi và anh, đã sống những ngày rất hạnh phúc bên gia đình chú Lee.
Tôi còn nhớ, có một lần, anh đến thiền đường với một mái tóc giả, các bạn anh rất ngạc nhiên và thích thú nhìn anh, trông anh trẻ ra và rất nghệ sĩ, nhưng ai ai cũng đều muốn nhìn anh với cái đầu không còn tóc vì họ đã quen nhìn anh như vậy từ những ngày đầu. Họ bảo rằng anh trông giống như một nhà sư hay một hòa thượng đạo hạnh và họ thích cái nhìn lúc đó về anh như vậy. Khi anh bỏ mái tóc giả ra, ai nấy đều reo lên vui mừng.
- Ðây mới là anh Sĩ Phú của tụi em!
Trang, một đạo hữu rất trẻ, nhưng nhờ theo cha mẹ học đạo từ bé nên cô rất am tường đạo pháp và cách thiền định. Cô rất quý mến anh Sĩ Phú, nên hết lòng giúp đỡ anh. Cô luôn luôn vui vẻ hướng dẫn chúng tôi, và chỉ dẫn những gì chúng tôi cần biết. Cô luôn luôn mở rộng vòng tay và lòng từ bi nhân từ của cô để đón nhận và khuyến khích chúng tôi. Cô đã đem đến cho chúng tôi những tháng ngày quý giá và những kỷ niệm dấu yêu mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Hiếu và tôi thường nhắc lại, nhờ buổi tình cờ hai chị em gặp nhau ở nhà hàng food to go vài tuần trước đó, mà chúng tôi mới có ngày hôm nay. Tôi cảm tạ ơn trên đã xui khiến cho tôi và Hiếu gặp nhau để duyên Thiền Ðịnh của chúng tôi được phát khởi theo chiều hướng rất tốt lành.