Hồi 13 tiếp
BẤT HỐI TRỌNG TỬ DU NGÃ TƯỜNG

Kỷ Hiểu Phù quì đó không dám đứng dậy, nghe thấy Đinh Mẫn Quân đứng phía sau sư phụ cười nhạt một tiếng, biết là vị sư tỉ này nói xấu nàng rất nhiều, lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Diệt Tuyệt sư thái thản nhiên nói:
- Vị bà bà này bảo người đi đến cho bà ta coi, tại sao đến hôm nay vẫn chưa chết, sao ngươi không lại xem bà ta làm gì nào.
Kỷ Hiểu Phù đáp:
- Vâng.
Nàng đứng lên mạnh mẽ đi đến trước mặt Kim Hoa bà bà, lớn tiếng nói:
- Kim Hoa bà bà, sư phụ của tôi đã đến rồi. Những chuyện cường hung bá đạo của bà, sư phụ tôi sẽ thanh toán cho tôi đó.
Kim Hoa bà bà ho vài tiếng, ngước mắt nhìn Diệt Tuyệt sư thái, gật đầu, hỏi:
- Ồ, hóa ra bà là chưởng môn phái Nga Mi, ta đánh đệ tử của bà, bà làm gì ta?
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:
- Đánh càng tốt. Bà thích đánh thì cứ đánh, đánh chết cũng không sao.
Kỷ Hiểu Phù lòng như dao cắt, kêu lên:
- Sư phụ.
Hai hàng lệ nóng hổi chảy dài trên má. Nàng biết sư phụ trước nay rất bênh học trò, đệ tử đắc tội với người ngoài, dù có sai mười mươi, bà ta vẫn cưỡng từ đoạt lý cãi cho bằng được. Lúc này nói ra như thế, có khác gì không còn coi nàng là đệ tử nữa.
Kim Hoa bà bà nói:
- Ta cùng phái Nga Mi không thù không oán, đánh qua một lần cũng đủ rồi. A Ly, thôi mình đi.
Nói xong từ từ quay mình đi. Đinh Mẫn Quân không biết Kim Hoa bà bà lai lịch ra sao, thấy bà ta già cả yếu đuối, trông vẻ bệnh hoạn, lại dám vô lễ với sư phụ, trong lòng tức bực, lập tức vọt lên, chặn ngay trước mặt bà ta, quát lớn:
- Bà chưa xin lỗi sư phụ tôi mà đã định bỏ đi sao?
Nói xong tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ nửa chừng, ra vẻ thị uy. Kim Hoa bà bà đột nhiên giơ hai ngón tay, kẹp nhẹ vào bao kiếm của y thị, rồi bỏ ra, cười nói:
- Đồng vụn sắt han mà cũng đem ra dọa người à?
Đinh Mẫn Quân lửa giận bừng bừng, lập tức rút kiếm. Nào ngờ y thị cố gắng mấy lần, thanh kiếm vẫn không rút ra được. A Ly cười nói:
- Đồng vụn sắt han, nay bị sét rồi.
Đinh Mẫn Quân lại sử kình, nhưng vẫn không thể rút kiếm. Mới hay Kim Hoa bà bà vừa kẹp tưởng như đùa chơi vào bao kiếm nhưng đã tiềm vận nội lực, làm bao kiếm lõm vào, ngậm chặt lấy lưỡi kiếm. Đinh Mẫn Quân muốn rút ra mà không nổi, không chịu thua, nhưng mặt mũi đỏ bừng, điệu bộ rất ư tức tối.
Diệt Tuyệt sư thái chầm chậm bước tới, dùng ba ngón tay cầm vào cán kiếm, nhẹ nhàng lắc một cái, bao kiếm lập tức tách thành hai mảnh, lưỡi kiếm tuột ra, nói:
- Thanh kiếm này tuy không phải là lợi khí, bảo nhận, nhưng cũng không đến nỗi là đồng vụn sắt han. Kim Hoa bà bà, sao ngươi không ở yên trên Linh Xà đảo, lại đến Trung Nguyên sinh sự làm gì?
Kim Hoa bà bà thấy Diệt Tuyệt sư thái dùng ba ngón tay rung bao kiếm vỡ ra làm hai, trong lòng hơi sợ, nghĩ thầm: “Mụ tặc ni này thanh danh rất lớn, quả nhiên cũng có điểm chân thực công phu”. Liền cười hì hì đáp:
- Chồng ta chết rồi, ở một mình trên đảo buồn chán quá, thành thử đi chỗ này chỗ kia, để xem có hòa thượng đạo sĩ nào vừa ý, bắt một người đem về làm bạn.
Bà ta cố ý nói “hòa thượng đạo sĩ” để xỏ xiên đối phương thân là ni cô mà cũng đi nơi này nơi khác. Đôi lông mày rủ xuôi của Diệt Tuyệt sư thái lại càng xụ xuống, trường kiếm ngóc lên, hạ giọng quát:
- Lấy binh khí ra.
Bọn Đinh Mẫn Quân, Kỷ Hiểu Phù từ khi theo học đến nay, chưa từng thấy sư phụ cùng người động thủ, nhưng Kỷ Hiểu Phù biết Kim Hoa bà bà võ công vô cùng quái dị, không khỏi lo lắng.
Trương Vô Kỵ tay bị A Ly nắm chặt, thân trên mỗi lúc một tê, quát lên:
- Mau bỏ ta ra. Ngươi giữ ta làm gì?
A Ly thấy Kỷ Hiểu Phù đứng bên có thể can thiệp, nếu không thả y ra, nàng sẽ động thủ, lúc đó không thả không xong, dụng sức đẩy một cái, buông Vô Kỵ ra, cười khẩy:
- Để xem ngươi chạy đâu cho thoát.
Kim Hoa bà bà ôn tồn cười nói:
- Năm xưa Quách Tương Quách nữ hiệp của phái Nga Mi kiếm pháp danh động thiên hạ, dĩ nhiên là cực kỳ cao minh, nhưng không biết truyền xuống đồ tử, đồ tôn còn học được mấy phần?
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:
- Dù chỉ có được một thành, cũng đủ quét sạch tà ma ngoại đạo.
Kim Hoa bà bà chăm chú nhìn mũi kiếm của đối phương không chớp mắt, đột nhiên giơ quài trượng trong tay lên điểm vào thân kiếm. Diệt Tuyệt sư thái trường kiếm rung động, nhằm ngay đầu vai bà ta đâm tới. Kim Hoa bà bà vừa ho, vừa giơ quài trượng gạt ra. Diệt Tuyệt sư thái thân đi theo kiếm, nhanh như điện đã luồn ra sau lưng đối phương, chân chưa vững, kiếm chiêu đã ra. Kim Hoa bà bà không quay đầu lại, múa xoay quài trượng, đưa ra sau lưng gạt thanh kiếm.
Hai người ra ba bốn chiêu, trong lòng đều thầm phục đối phương tài nghệ cao siêu. Bỗng nghe một tiếng keng, thanh kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái gãy ra làm hai. Thì ra kiếm trượng chạm nhau, trường kiếm đã bị quài trượng chấn gãy.
Những người bên ngoài trừ A Ly ra, ai nấy đều kinh hãi. Cái gậy trong tay Kim Hoa bà bà cũ kỹ xấu xí, trông không đẹp mắt chút nào, dường như không phải vàng mà cũng chẳng phải sắt, vậy mà đánh gãy được lợi kiếm, c.
Trương Vô Kỵ nói:
- Kim ngân huyết xà bao giờ cũng có một con trống một con mái sống chung với nhau, mới rồi tôi dùng hùng hoàng các loại dược vật để hun con ngân quan thư xà, kim quan hùng xà vì muốn cứu bạn nó, nên chạy tới cắn ngón chân phu nhân hút máu độc ra nuôi con mái. Kế đây tôi sẽ dùng thuốc để trị con hùng xà, con thư xà ắt cũng hút máu độc nuôi con trống, cứ đổi qua đổi lại, dần dần sẽ hút hết máu độc trong người phu nhân ra.
Nói đến đây, y chợt nghĩ ra một việc: "Thế nhưng đôi huyết xà này thoạt đầu tại sao lại đến cắn ngón chân của phu nhân, bên trong ắt có điều gì khác lạ. "Y chưa nghĩ ra được tại sao nên không nói ra.
Hôm đó Hà Thái Xung mở tiệc tại hậu đường, khoản đãi Trương Vô Kỵ và Dương Bất Hối. Trương Vô Kỵ nghĩ Dương Bất Hối là con tư sinh của Kỷ Hiểu Phù, nói ra e sẽ tổn thương thanh danh của phái Nga Mi nên khi Hà Thái Xung hỏi đến lai lịch, chỉ nói mơ hồ đôi câu không rõ ràng. Qua vài ngày, mặt cô năm giảm sưng, tinh thần khôi phục, đã bắt đầu ăn uống lại. Trương Vô Kỵ liền ngỏ lời cáo từ, Hà Thái Xung nhất định nài nỉ ở lại, chỉ sợ bệnh của ái thiếp tái phát. Đến hơn mười ngày, bệnh phù của cô năm hoàn toàn khỏi hẳn.
Cô năm sửa soạn một bữa tiệc thật linh đình để đích thân cảm ơn Trương Vô Kỵ, lại mời Chiêm Xuân ngồi bồi tiếp. Cô ta tuy dung mạo còn tiều tụy, nhưng nét đẹp vẫn như xưa, Hà Thái Xung thập phần hoan hỉ.
Chiêm Xuân nhân lúc sư phụ cao hứng, xin ông ta thu Tô Tập Chi làm môn đệ. Hà Thái Xung ha hả cười:
- Xuân nhi, cái kế Phủ Để Trừu Tân[5] quả thực hay lắm, ta thu tên tiểu tử họ Tô đó làm học trò, mai mốt sẽ truyền cho nó Côn Lôn Lưỡng Nghi Kiếm, thành ra trước đây có nhìn lén một lần cũng chẳng hề chi.
Chiêm Xuân cười:
- Sư phụ, nếu như không vì gã họ Tô nhìn trộm lão nhân gia sử kiếm, đệ tử đâu có phải đi bắt y, thì làm sao gặp được Trương thế huynh. Cố nhiên sư phụ và ngũ cô hồng phúc tề thiên thì đã đành, lại thêm Trương thế huynh y đạo cao minh, nhưng tên họ Tô nói cho cùng cũng có một tí công lao nho nhỏ.
Cô năm nói với Hà Thái Xung:
- Ông thu bao nhiêu là đệ tử, thế nhưng lúc gặp chuyện nào có đứa nào giúp được gì, chỉ có mình Chiêm cô nương lập được đại công. Chiêm cô nương đã nhắm gã tiểu tử đó, ắt hẳn phải là người khá, ông thu thêm một đệ tử nữa, sau này lại là người đắc lực nhất không chừng.
Người ái thiếp này nói gì Hà Thái Xung cũng nghe nên liền nói:
- Được rồi, thu y cũng được có sao, nhưng có một điều kiện.
Cô năm hỏi:
- Cái gì thế?
Hà Thái Xung nghiêm nét mặt:
- Y gia nhập môn hạ của ta rồi, phải chú tâm học nghệ, không được si tâm vọng tưởng Xuân nhi, định lấy nó làm vợ, cái đó ta nhất định không bằng lòng.
Chiêm Xuân mặt mày đỏ ửng, thẹn thùng cúi đầu xuống. Cô năm cười khúc khích, nói:
- Ối chào, ông làm sư phụ thì chính mình phải làm gương, chính mình năm thê bảy thiếp, lại cấm học trò lấy nhau là sao?
Hà Thái Xung vốn chỉ định nói đùa Chiêm Xuân, nghe thế bèn cười ha hả, nói:
- Uống rượu đi nào, uống nào.
Một con a hoàn bưng khay, trên khay để một vò rượu, đi đến bên mâm tiệc, rót rượu cho từng người. Rượu này đặc sệt như keo, màu sắc vàng ửng, thơm ngon nức mũi. Hà Thái Xung nói:
- Trương huynh đệ, đây là danh sản của bản sơn, làm bằng hổ phách mật lê trên đỉnh núi, gọi là Hổ Phách Mật Lê Tửu, bên ngoài không có được, mình nên uống thêm với nhau ít chén.
Y trong bụng nghĩ thầm: “Làm thế nào để lừa được nó nói ra chỗ ở của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn nhỉ? Việc này phải từ từ tính kế, nhất định không thể gấp gáp được”. Trương Vô Kỵ vốn không biết uống rượu, nhưng thấy mùi loại rượu Hổ Phách Mật Lê Tửu này xông lên ngào ngạt, nên cũng đưa chén ra, đang toan đưa lên môi, đột nhiên hai con kim ngân huyết xà trong bọc cùng kêu lên u u. Trương Vô Kỵ chợt động tâm, kêu lên:
- Rượu này không uống được.
Mọi người ngạc nhiên, đều vội đặt ly xuống. Trương Vô Kỵ lấy ống tre trong bọc ra, thả con kim quan hùng xà, con rắn liền đi tới bên cạnh chén rượu, thò đầu uống sạch không để lại một giọt. Trương Vô Kỵ lại cho nó vào trong ống, thả con ngân quan thư xà ra, cho nó uống một chén. Hai con rắn này rất quấn quít nhau, nếu chỉ thả một con trống hay mái sẽ không bao giờ đi xa, lại rất dễ bảo, thế nhưng nếu thả cả hai con ra một lượt thì khó có thể bắt trở lại, không những thế có khi còn hung bạo cắn lại người nuôi.
Cô năm cười:
- Tiểu huynh đệ, đôi rắn của chú biết uống rượu, trông hay quá nhỉ?
Trương Vô Kỵ nói:
- Xin cho người đem ra một con chó hay con mèo thử xem.
Đứa đầy tớ đáp lời, quay mình toan đi vào. Trương Vô Kỵ nói:
- Chị này đứng lại đây đừng đi đâu, để người khác đi lấy con mèo, con chó được rồi.
Một lát sau, một người đầy tớ đem một con chó vàng vào. Trương Vô Kỵ lấy chén rượu trước mặt Hà Thái Xung, đổ vào mồm con chó. Con chó vàng hộc lên mấy tiếng, thất khổng ứa máu chết ngay.
Cô năm sợ đến toàn thân run rẩy, nói:
- - Trong rượu có thuốc độc... ai... ai định hại chúng ta thế này, Trương huynh đệ, sao cậu biết được?
Trương Vô Kỵ nói:
- Kim ngân huyết xà thích ăn độc vật, chúng ngửi thấy chất độc trong rượu, nên cao hứng kêu lên.
Hà Thái Xung mặt tím lại, chộp ngay cổ tay đứa a hoàn, hỏi khẽ:
- Rượu độc này ai bảo ngươi đem lên đây?
Con ở đó sợ đến hết cả hồn vía, run rẩy đáp:
- Con … con không biết rượu … rượu có độc. Con … con đem dưới nhà bếp lên …
Hà Thái Xung hỏi:
- Ngươi từ nhà bếp lên, có gặp ai không?
A hoàn đáp:
- Đi tới hành lang có gặp chị Hạnh Phương, chị ta giữ lại nói chuyện một lát, mở bình rượu ra ngửi mùi.
Hà Thái Xung, cô năm, Chiêm Xuân ba người nhìn nhau, đều có vẻ hãi sợ. Thì ra Hạnh Phương là người hầu của bà vợ cả. Trương Vô Kỵ nói:
- Hà tiên sinh, việc này tôi vẫn ngần ngại không nói ra, chỉ bên trong đang cố tra xét. Ông thử nghĩ xem, đôi Kim Ngân huyết xà này lúc đầu tại sao lại đến cắn ngón chân phu nhân để nọc độc truyền vào trong người? Cái đó cũng dễ hiểu, trong người phu nhân vốn đã có mạn tính độc dược sẵn rồi, mới dụ đôi Kim Ngân huyết xà đến. Người đã bỏ chất độc cho phu nhân và người hôm nay bỏ chất độc vào rượu chắc cũng là một.
Hà Thái Xung chưa kịp trả lời, đột nhiên rèm cửa mở ra, một bóng người thấp thoáng, Trương Vô Kỵ thấy dưới hai bên vú trên ngực đau nhói, đã bị người ta điểm trúng huyệt đạo rồi một giọng nói sắc như dao cất lên:
- Ngươi nói không sai chút nào, chính ta hạ độc đó.
Người vừa đi vào là một người đàn bà cao lớn, tuổi đã quá trung niên, tóc hoa râm, hai mắt có uy, trong lông mày dường như có sát khí. Người đàn bà đó nói với Hà Thái Xung:
- Tôi bỏ nọc rết vào trong rượu, ông làm gì nào?
Cô năm vẻ mặt hoảng sợ, lập tức đứng dậy, cung kính chào:
- Thái thái.
Thì ra người đàn bà cao to này là nguyên phối của Hà Thái Xung, tên là Ban Thục Nhàn, vốn là sư tỉ của ông ta. Hà Thái Xung thấy vợ hùng hổ tiến vào phòng, ngồi im không nói, chỉ hừ một tiếng. Ban Thục Nhàn nói:
- Tôi hỏi ông, chính tôi hạ độc đó, ông làm gì nào?
Hà Thái Xung nói:
- Bà không ưa cậu bé này, cũng chẳng sao cả. Thế nhưng bà làm vậy không phân biệt trắng đen, lỡ tôi uống phải rượu độc vào trong bụng, thì có phải hỏng không?
Ban Thục Nhàn giận dữ nói:
- Tất cả những người ở đây có ai tốt lành gì đâu, chết bớt ai thì đỡ ngứa mắt một chút.
Bà ta cầm hồ rượu lên lắc thử, có tiếng óc ách, còn đến quá nửa bình, liền rót một ly đầy, đặt ngay trước mặt Hà Thái Xung, nói:
- Ta định hạ độc chết cả năm người, nhưng tên tiểu quỉ này phát giác, vậy ta tha cho bốn người khỏi chết. Còn một chén này ai uống cũng được. Lão quỉ, ông tùy ý lo liệu.
Nói xong nghe soẹt một tiếng đã rút kiếm cầm trên tay. Ban Thục Nhàn là một nhân vật kiệt xuất trong phái Côn Lôn, còn lớn hơn Hà Thái Xung hai tuổi, nhập môn cũng sớm hơn ông ta, võ công không kém gì chồng. Hà Thái Xung khi còn trẻ anh tuấn tiêu sái, rất được vị sư tỉ này ưa thích. Sư phụ của họ là Bạch Lộc Tử đấu với một cao thủ của Minh giáo mà chết, không kịp để lại di ngôn khiến các đệ tử tranh đoạt chức chưởng môn, không ai chịu nhường ai. Ban Thục Nhàn lúc đó hết sức suy cử Hà Thái Xung, hai người hợp lực, thế lực mạnh hẳn, so với các sư huynh đệ khác không ai sánh được, nên Hà Thái Xung mới được tiếp nhiệm ngôi vị. Ông ta nhớ ơn cảm đức nên lấy vị sư tỉ này làm vợ. Khi còn trẻ thì không sao, nhưng khi tuổi càng lớn, Ban Thục Nhàn so với Hà Thái Xung xem như già hơn chục tuổi. Hà Thái Xung lấy cớ không có con nối dõi tông đường, nên nạp thêm thị thiếp.
Trong mấy chục năm nay tích uy, lại thêm Hà Thái Xung biết mình không nên không phải, trong lòng hổ thẹn, đối với vị vừa là sư tỉ vừa là nghiêm thê này càng thêm nể sợ. Thế nhưng sợ là một chuyện, thị thiếp cứ lấy hết người này đến người khác, nhưng mỗi khi thêm một phòng, thì đối với vợ lại sợ thêm mấy phần. Lúc này Hà Thái Xung thấy vợ để chén rượu độc trước mặt mình, ông ta hoàn toàn không có ý gì chống lại, nghĩ thầm: “Bản thân mình đương nhiên không uống rồi, cô năm và Xuân nhi lẽ dĩ nhiên cũng không, Trương Vô Kỵ là ân nhân cứu mạng của mình, chỉ có con bé con này là đối với mình vô thân vô cố”. Y liền đứng lên, đưa chén rượu cho Dương Bất Hối nói:
- Này bé, ngươi uống chén rượu này đi.
Dương Bất Hối kinh hãi, nó vừa thấy một con chó to khỏe thế mà uống một chén rượu đã lăn ra chết tươi, nên đâu dám cầm chén rượu, khóc òa lên:
- Tôi không uống, tôi không uống.
Hà Thái Xung liền nắm ngay ngực nó, định đổ chén rượu vào mồm. Trương Vô Kỵ liền thản nhiên nói:
- Để tôi uống cũng được.
Hà Thái Xung trong bụng không bằng lòng nhưng không dám buông lời cự tuyệt. Ban Thục Nhàn bụng dạ ghen ghét, muốn bỏ thuốc độc giết người thiếp mà Hà Thái Xung sủng ái nhất là cô năm, tưởng đã chắc ăn, nào ngờ Trương Vô Kỵ từ đâu tới cứu nàng ta khỏi, thành thử trong bụng ghét cay ghét đắng thiếu niên này, nên lạnh lùng nói:
- Thằng bé này nhiều trò cổ quái, có giải dược không chừng. Nếu ngươi thay nó uống thì một chén không đủ, phải uống cạn cả bình.
Trương Vô Kỵ đưa mắt nhìn Hà Thái Xung, mong y sẽ đưa ra vài lời khuyên giải, nào ngờ lão ta chỉ cúi đầu không dám hé môi nói một lời. Chiêm Xuân và cô năm cũng lặng thinh, sợ nếu mở miệng, Ban Thục Nhàn lại trút cơn giận lên đầu mình, bắt uống hơn nửa vò rượu kia không chừng. Trương Vô Kỵ trong lòng tê tái, nghĩ thầm: “Mấy người này tính mệnh đều do mình cứu cả, nhưng khi ta vừa gặp nguy nan, bọn họ liền tụ thủ bàng quan, đến một lời xin giùm cũng không dám”. Y liền nói:
- Chiêm cô nương, sau khi tôi chết rồi, nhờ cô đưa em bé này đến Tọa Vong Phong kiếm cha nó, liệu có được chăng?
Chiêm Xuân nhìn sư phụ thấy Hà Thái Xung gật đầu, liền nói:
- Được rồi, tôi sẽ đưa nó đi.
Tuy nhiên trong lòng cô ta nghĩ thầm: “Dãy Côn Lôn dài cả nghìn dặm, biết Tọa Vong Phong ở chỗ nào mà tìm?” Trương Vô Kỵ thấy cô ta nói cho qua chuyện, không một chút thành ý nào, biết những người này toàn là loại vô tình bạc bẽo, có nói thêm cũng chỉ phí lời, cười khẩy:
- Phái Côn Lôn là một danh môn đại phái trong võ lâm, hóa ra là thế. Hà tiên sinh, đưa rượu cho tôi uống.
Hà Thái Xung nghe thế trong bụng tức giận, chỉ muốn cho Vô Kỵ uống rượu chết đi cho xong, để cho vợ mình hả dạ, khỏi tìm kế khác giết hại cô năm, chuyện cấp bách quan trọng như lửa cháy lông mày, còn tung tích Tạ Tốn không cần nữa, liền cầm ngay vò rượu đổ thẳng vào mồm Trương Vô Kỵ.
Dương Bất Hối ôm chặt lấy anh, khóc òa lên. Ban Thục Nhàn khinh khỉnh nói:
- Ngươi y thuật có giỏi, ta thử xem có cứu được chính mình không nào?
Y thị liền giơ ngón tay điểm vào đầu vai và mạng sườn Vô Kỵ mấy chỗ, lại xoay ngược cán kiếm điểm mấy đại huyệt trên người tất cả Hà Thái Xung, Chiêm Xuân, cô năm và Dương Bất Hối, nói:
- Hai giờ nữa ta sẽ quay lại tha cho các ngươi.
Khi bà ta điểm huyệt, Hà Thái Xung và Chiêm Xuân không dám động đậy, cũng không dám né tránh. Ban Thục Nhàn quay lại nói với những thị tì đang đứng bên cạnh:
- Đi ra hết.
Bà ta ra sau cùng, quay tay đóng cửa, vừa đi cười nhạt liên tiếp.
Uống rượu độc rồi, chỉ giây lát Vô Kỵ bụng đau như cắt, thấy Ban Thục Nhàn ra khỏi phòng đóng cửa lại, nghĩ thầm: “Ngươi đi khỏi rồi, chưa chắc ta đã chết đâu”. Y cố nhịn đau, ám tự vận khí, dùng phương pháp Tạ Tốn truyền cho, trước hết tự giải các huyệt đạo bị điểm, sau đó nhổ mấy sợi tóc trên đầu, cho vào trong cổ họng ngoáy ngoáy, ngứa miệng ọe một tiếng nôn ra, rượu độc mười phần cũng thổ ra được tám chín. Hà Thái Xung, Chiêm Xuân thấy y đã bị điểm huyệt mà vẫn cử động được, đều lấy làm vô cùng kinh ngạc.
Hà Thái Xung muốn ra tay ngăn trở, nhưng khổ nỗi chính y cũng bị vợ điểm huyệt, tuy một thân võ công cũng chỉ đành giương mắt nhìn, có nóng nảy cũng không làm gì được. Trương Vô Kỵ thấy trong bụng vẫn còn đau, cố mửa thêm nhưng không được, nghĩ bụng phải thoát khỏi nguy cơ trước, sau sẽ tìm cách trừ độc, liền đưa tay giải huyệt cho Dương Bất Hối. Nào ngờ thủ pháp điểm huyệt của Ban Thục Nhàn rất tinh diệu, Trương Vô Kỵ nắn mãi vẫn không giải được, lúc này sự thế khẩn bách, không dám thử các phương pháp khác, nên ôm con bé lên, mở cửa sổ nhìn ra, không thấy ai liền bỏ Dương Bất Hối ra ngoài.
Nếu Hà Thái Xung dùng chân khí thúc đẩy các huyệt đạo, chỉ nửa giờ là các huyệt đạo cũng giải khai, nay thấy Trương Vô Kỵ đang định bỏ trốn, sợ khi bà vợ tra hỏi thể nào cũng gây rắc rối, huống chi để một thằng bé con phái Võ Đương tay không trốn từ Tam Thánh Đường của phái Côn Lôn xuống, đem chuyện vong ân phụ nghĩa của mình truyền khắp giang hồ, thì còn mặt mũi nào xưng là một đại tông sư?
Thành thử không thể nào không bắt y lại giết đi, nên y hít một hơi dài, đang tính kêu lên báo động cho vợ biết. Trương Vô Kỵ đã tính đến chuyện đó, lấy trong bọc ra một viên thuốc màu đen, nhét vào mồm cô năm, nói:
- Đây là một viên Cưu Tì Hoàn, mười hai giờ đồng hồ sau, ngũ phu nhân sẽ bị đứt ruột, đứng tim mà chết. Tôi sẽ để thuốc giải cách đây ba mươi dặm trên một cây to, có đánh dấu, ba giờ đồng hồ sau, Hà tiên sinh có thể sai người đến lấy. Nếu tôi đi ra mà bị bắt lại, thì có thêm một người nữa chết cùng với tôi cũng là điều hay.
Vô Kỵ làm như thế thật ngoài dự liệu của Hà Thái Xung, y trầm ngâm một chút, nói nhỏ:
- Tiểu huynh đệ, tuy Tam Thánh Đường của chúng tôi không phải đầm rồng hang hổ gì, nhưng hai đứa trẻ như các ngươi, không thể nào qua được đâu.
Trương Vô Kỵ biết y không nói sai, lạnh lùng đáp:
- Thế nhưng viên thuốc Cưu Tì Hoàn mà ngũ phu nhân vừa uống, tại đây ngoài tôi ra không ai có thể giải cứu được.
Hà Thái Xung nói:
- Được rồi, cậu giải huyệt cho tôi, tôi sẽ đích thân đưa cậu xuống núi.
Hai huyệt Hà Thái Xung bị điểm là Phong Trì và Kinh Môn, Trương Vô Kỵ liền xoa bóp các huyệt Thiên Trụ, Hoàn Khiêu, Đại Truy, Thương Khúc một hồi, nhưng không hiệu quả. Hai người thầm phục lẫn nhau, Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Công phu điểm huyệt của phái Côn Lôn quả là ghê gớm, Hồ tiên sinh truyền cho ta tất cả bảy phương pháp giải huyệt khác nhau, ta áp dụng mà không có hiệu quả”.
Hà Thái Xung lại nghĩ bụng: “Tiểu tử này sao biết nhiều phương pháp giải huyệt thế, thủ pháp quái dị, thực là cao minh. Sư tỉ rõ ràng điểm bảy tám chỗ trên người y, vậy mà sao không ăn thua gì cả? Phái Võ Đương những năm gần đây danh chấn giang hồ, lão đạo Trương Tam Phong quả thực bản lãnh không ai sánh kịp. Hôm đó ở trên núi Võ Đương, may mà mình không động thủ với họ, nếu không thể nào cũng bị bẽ mặt. Một đứa bé con mà đã thế này, lớn lên còn lợi hại gấp mười”.
Y không biết công phu tự thông huyệt đạo của Vô Kỵ là học ở Tạ Tốn, còn phép giải huyệt là do Hồ Thanh Ngưu truyền thụ, việc phái Võ Đương danh chấn thiên hạ với hai công phu bản lãnh của Vô Kỵ không có liên can gì.
Hà Thái Xung thấy y giải huyệt không hiệu quả, bỗng chợt nghĩ ra, nói:
- Cậu đem bình trà lại đây, cho tôi uống vài ngụm.
Trương Vô Kỵ không hiểu sao y đột nhiên lúc này lại đòi uống trà, nhưng chắc rằng vì lo lắng cho tính mạng ái thiếp, không dám giở trò gì với mình, nên lấy bình trà đem lại để vào miệng cho ông ta uống. Hà Thái Xung uống một ngụm to, nhưng không nuốt xuống, nhắm thẳng vào huyệt Thanh Lãnh Uyên ở khoeo tay phun mạnh một cái. Một luồng nước vọt thẳng ra nghe phụp một tiếng, lập tức giải ngay huyệt đạo trên tay y.
Trương Vô Kỵ từ khi đến Tam Thánh Đường ở núi Côn Lôn, chỉ thấy Hà Thái Xung lo lắng buồn rầu vì bệnh trạng của cô năm, sợ vợ cả chiều vợ lẽ, vừa khiếp nhược vừa nhỏ nhen, chẳng khác gì một người đàn ông tầm thường, bây giờ lần đầu thấy y hiển thị võ công, không khỏi giật mình kinh sợ: “Võ công của vị chưởng môn phái Côn Lôn thâm hậu như thế, vậy mà trước nay mình vẫn cứ coi thường ông ta. Xem ra ông ta không kém gì Du nhị sư bá, Kim Hoa bà bà, Diệt Tuyệt sư thái. Lúc đầu mình thấy ông ta tầm thường, kém cỏi, quên rằng ở vị trí chưởng môn phái Côn Lôn ắt phải có điểm người khác không theo kịp. Luồng tên nước này mà nhắm vào mặt hay ngực ta, thể nào mình cũng chết ngay”.
Hà Thái Xung lấy tay phải quay quay vài vòng, rồi tự giải huyệt ở trên đùi mình, nói:
- Ngươi cho cô ta uống giải dược trước đi, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi thung lũng an toàn.
Trương Vô Kỵ lắc đầu, Hà Thái Xung vội vã nói:
- - Ta là chưởng môn phái Côn Lôn, không lẽ thất tín với một đứa trẻ như ngươi sao? Lỡ như độc tính phát tác, thì biết làm cách nào bây giờ?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chất độc không phát bất ngờ đâu.
Hà Thái Xung thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi, bọn mình lẻn đi vậy.
Hai người đi ra bằng cửa sổ, Hà Thái Xung dùng tay phất nhẹ một cái vào lưng Dương Bất Hối, lập tức giải ngay huyệt đạo cho cô bé, thủ pháp khinh linh không ai bì kịp. Trương Vô Kỵ thật là bội phục, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ, Hà Thái Xung biết được tâm ý của y, mỉm cười, mỗi tay dắt một đứa, vòng qua hoa viên đằng sau Tam Thánh Đường, theo cửa hông mà đi.
Tam Thánh Đường trước sau có đến chín lối vào, đi khỏi hoa viên, lại theo một dãy hoa vòng vèo, qua khỏi nhiều sảnh đường khác nữa. Chỉ thấy nhà cửa san sát, cổng trong cổng ngoài, nếu không do Hà Thái Xung đích thân dẫn đi, Trương Vô Kỵ thể nào cũng lạc, dù đệ tử phái Côn Lôn không ngăn trở cũng chưa chắc đã qua được.
Qua khỏi Tam Thánh Đường, Hà Thái Xung tay phải bồng Dương Bất Hối, tay trái cắp Trương Vô Kỵ, thi triển khinh công theo hướng tây bắc mà chạy. Trương Vô Kỵ bị y ôm lên, thân hình nhẹ nhàng bay bổng, mỗi lần nhảy cả hơn một trượng, chỉ thấy gió ù ù bên tai, chẳng khác gì bay trong không trung, khiến cho tấm lòng kính phục phái Côn Lôn và bản thân Hà Thái Xung tăng thêm mấy phần.
Y biết chất độc trong bụng chưa hết, vội vàng móc trong bọc ra hai viên thuốc giải độc, uống vào lúc ấy mới yên tâm. Đang chạy đi, bỗng nghe tiếng đàn bà kêu:
- Hà Thái Xung …. Hà Thái Xung …. mau đứng lại ta bảo …
Tiếng nói đó theo gió mà tới, tưởng như thật xa, mà cũng thật gần, chính là giọng của Ban Thục Nhàn. Hà Thái Xung hơi chần chừ, rồi đứng lại, thở dài nói:
- Tiểu huynh đệ, hai người mau chạy đi, nội nhân đuổi tới nơi rồi, ta không thể giúp hai người được nữa.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Người này đối với ta cũng không đến nỗi tệ bạc lắm” liền nói:
- Hà tiên sinh, ông về đi được rồi. Viên thuốc tôi cho cô năm uống không phải độc dược đâu, cũng chẳng phải Cưu Tì Hoàn, chỉ là một viên thuốc giảm ho, thông cổ Tang Bối Hoàn thôi. Mấy hôm trước Bất Hối muội muội bị ho, tôi bào chế cho nó uống, còn mấy viên để lại, không khỏi làm ông kinh sợ.
Hà Thái Xung vừa tức vừa sợ, lại cũng yên tâm, quát lên:
- Có thật không phải độc dược chăng?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ngũ phu nhân do tay tôi cứu sống, lẽ nào lại bỏ thuốc độc hại bà ta.
Chỉ nghe Ban Thục Nhàn liên tiếp kêu réo:
- Hà Thái Xung … Hà Thái Xung … ngươi chạy có nổi không?
Tiếng gọi càng lúc càng gần. Hà Thái Xung sở dĩ ôm Trương Vô Kỵ và Dương Bất Hối chạy trốn, chỉ vì sợ ái thiếp của y độc tính phát tác không trị kịp, bây giờ biết chắc thuốc cô năm uống không phải là thuốc độc, hóa ra bị thằng nhỏ này đánh lừa, cơn giận bùng lên, y liền giáng cho Vô Kỵ bốp bốp bốp bốp bốn cái tát liền, khiến hai má thằng nhỏ sưng vù lên, mồm đầy máu.
Trương Vô Kỵ trong lòng hết sức hối hận, vội sử chiêu Đảo Kỵ Long trong Võ Đương trường quyền, giơ tay đỡ. Chiêu này ví như cỡ Du Liên Châu sử dụng, ắt uy lực vô cùng, nhưng Vô Kỵ chỉ học được chút vỏ bên ngoài, làm sao có thể chống được với chưởng môn phái Côn Lôn? Hà Thái Xung hoi nghiêng mình né qua, đánh ra một chưởng trúng ngay mắt phải Vô Kỵ, khiến mắt sưng lên. Trương Vô Kỵ biết bản lãnh mình so với ông ta hơn kém quá xa, một chiêu không ăn thua gì, đành thõng tay đứng chịu không kháng cự gì nữa.
Thế nhưng Hà Thái Xung đâu phải thằng bé đứng yên mà ngừng tay, y tay trái một cái, tay phải một cái đánh liên tiếp không ngừng. Tuy chưởng của ông ta không vận nội lực, nếu không một cú là đánh chết nó ngay, nhưng dù sao, chưởng nào chưởng nấy cũng làm cho Vô Kỵ mắt hoa đầu váng, đau đớn không sao chịu nổi.
Y vừa bắt đầu dụng kình, Ban Thục Nhàn đã dẫn hai đệ tử chạy đến, lặng lẽ đứng một bên. Ban Thục Nhàn thấy Trương Vô Kỵ hoàn toàn không kháng cự, không thấy hứng thú nói:
- Ngươi đánh con bé đó thử coi.
Hà Thái Xung hơi chuyển người qua, nghe bốp một cái, đã tát cho Dương Bất Hối một cái. Dương Bất Hối đau quá, lập tức khóc ré lên. Trương Vô Kỵ giận dữ nói:
- Ngươi đánh ta đi, sao lại ăn hiếp một đứa con gái nhỏ?
Hà Thái Xung không thèm để ý, lại giơ tay đánh Dương Bất Hối tiếp. Trương Vô Kỵ nhảy tới, lấy đầu húc vào bụng y. Ban Thục Nhàn cười khẩy nói:
- Một đứa bé như thế, còn có tình nghĩa, có đâu như ngươi trăng hoa, là một đứa vô tình vô nghĩa.
Hà Thái Xung nghe vợ mỉa mai, mặt đỏ bừng, chộp cổ Trương Vô Kỵ, ném ra bên ngoài, quát lớn:
- Đồ chó má, cho mày đi theo bố mẹ mày.
Y ném cái đó sử dụng lực thật sự, nhắm ngay một tảng đá lớn ở sườn núi liệng tới. Trương Vô Kỵ thấy thân hình bay vụt đi, chỉ nháy mắt sẽ đập vào tảng đá, đầu nát như tương.
Nào ngờ ngay lúc đó từ đâu một luồng lực đạo bay tới, đỡ lấy y đứng thẳng trên mặt đất ngay bên cạnh tảng đá. Trương Vô Kỵ hồn phách chưa định, vừa đứng xuống giương đôi mắt sưng vù nhìn qua, thấy cách độ năm thước, một thư sinh trung niên mặc trường bào trắng bằng vải thô đứng đó.
Ban Thục Nhàn và Hà Thái Xung cùng kinh hãi, thư sinh này đến từ lúc nào, ở đâu đến, sao họ không hề hay biết, dù y có trốn ở sau tảng đá, với bản lãnh của hai người lẽ nào không phát giác? Hà Thái Xung khi ném Trương Vô Kỵ vào tảng đá, lực đạo ít ra cũng năm sáu trăm cân, vậy mà thư sinh đó tay áo chỉ cuộn một cái, lập tức tiêu giải, để Trương Vô Kỵ sang một bên, hiển nhiên võ công thực là cao siêu. Người đó chỉ độ trên dưới bốn mươi, tướng mạo tuấn nhã, có điều hai lông mày hơi xuôi xuống, hai bên mép có mấy ngấn sâu, không khỏi có tướng buồn rầu khổ sở. Y không nói năng, không động đậy, thần sắc thản nhiên, tưởng như đang mải mê nghĩ chuyện đâu đâu, không để ý tới việc trước mắt.
Hà Thái Xung đằng hắng một tiếng, hỏi:
- Các hạ là ai? Tại sao lại nhúng tay vào việc người khác, can dự vào việc của phái Côn Lôn?
Thư sinh đó lạnh lùng đáp:
- Có phải hai vị là Thiết Cầm tiên sinh và Hà phu nhân chăng? Tại hạ là Dương Tiêu.
Hai chữ Dương Tiêu vừa ra khỏi cửa miệng, Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn, Trương Vô Kỵ không hẹn mà cùng “A” lên một tiếng. Có điều tiếng kêu của Vô Kỵ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, còn vợ chồng họ Hà thì vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ. Chỉ nghe soẹt soẹt, hai đệ tử của phái Côn Lôn đã rút kiếm khỏi bao, chuyển ngược cán lại đưa cho sư phụ sư mẫu.
Hà Thái Xung giơ kiếm ngang bụng, ra thế sử chiêu Tuyết Ủng Lam Kiều. Ban Thục Nhàn mũi kiếm xeo xéo xuống đất, ra chiêu Mộc Diệp Tiêu Tiêu. Hai chiêu này đều là kiếm pháp tinh áo của phái Côn Lôn, thoạt trông có vẻ tầm thường, dễ dàng sơ sài, nhưng thực ra bên trong có ẩn bảy tám chiêu hết sức ghê gớm. Hai người cũng đã vận nội lực lên cánh tay phải, chỉ cần rung cổ tay một cái, kiếm quang lóe lên là đã đâm bảy tám chỗ yếu hại trên người địch nhân. Lúc này hai người gặp phải kình địch, đành giở hết bình sinh tuyệt học ra đối phó.
Dương Tiêu vẫn bình thản tưởng như không biết đến, nghe Trương Vô Kỵ trong tiếng kêu đầy vẻ vui mừng, hơi ngạc nhiên, quay sang liếc y một cái. Lúc này mặt Trương Vô Kỵ đầy máu tươi, mũi sưng mắt bầm, bị Hà Thái Xung đánh không còn ra hình thù gì nữa, nhưng trong lòng đầy hoan hỉ, tuy khó coi như thế nhưng niềm vui sướng vẫn lộ ra. Trương Vô Kỵ kêu lên:
- Ông … ông có phải là Quang Minh tả sứ giả của Minh giáo Dương Tiêu Dương bá bá đấy không?
Dương Tiêu gật đầu, hỏi:
- Sao một đứa bé như cậu lại biết được tên tôi?
Trương Vô Kỵ chỉ vào Dương Bất Hối, nói:
- Nó là con gái của bác đó.
Y nắm tay Dương Bất Hối đưa đến nói:
- Bất Hối muội muội, mau gọi cha đi, mau gọi cha đi. Anh em mình cuối cùng đã tìm thấy ông ấy rồi.
Dương Bất Hối giương mắt trừng trừng nhìn Dương Tiêu, mười phần đến chín không tin, ông ta có phải cha nó không nó cũng không cần, chỉ hỏi lại:
- Mẹ con đâu? Sao mẹ chưa bay từ trên trời xuống?
Dương Tiêu trong lòng bàng hoàng, chộp lấy đầu vai Trương Vô Kỵ, hỏi:
- Này cậu bé, ngươi nói cho rõ ràng. Nó … nó là con của ai, mẹ nó là ai?
Y tay dụng lực nắm chặt, đầu vai Trương Vô Kỵ kêu lách cách, đau thấu tâm can. Trương Vô Kỵ không chịu hèn, quyết không kêu đau, nhưng sau cùng cũng phải “A” lên một tiếng, nói:
- Nó là con gái bác, mẹ nó là nữ hiệp Kỷ Hiểu Phù của phái Nga Mi.
Mặt Dương Tiêu vốn đã xanh xao, lúc này lại không còn chút huyết sắc nào, run run nói:
- Nàng … nàng có con gái ư? Nàng … nàng bây giờ ở đâu?
Vội vàng cúi xuống bế Dương Bất Hối lên, thấy con bé bị Hà Thái Xung đánh hai cái tát, mặt sưng vù, nhưng trong nét mày ánh mắt, vẫn có vài phần xinh tươi của Kỷ Hiểu Phù. Đang định hỏi lại, đột nhiên Dương Tiêu thấy trên cổ nó có một sợi dây tơ đen, nhẹ nhàng kéo ra, thấy ở đầu kia có đeo một cái thiết bài, trên thiết bài có một ngọn lửa đang bốc cháy kết bằng chỉ vàng. Đó chính là Thiết Diễm Lệnh của Minh giáo mà y đã tặng cho Kỷ Hiểu Phù, nên không còn hoài nghi gì nữa, liền ôm chặt Dương Bất Hối vào lòng, hỏi:
- Mẹ con đâu? Mẹ con đâu?
Dương Bất Hối nói:
- Mẹ con đi lên trời rồi, con đang đi tìm, ba có thấy mẹ con không?
Dương Tiêu thấy nó còn bé quá, nói năng không rõ ràng, đưa mắt cho Trương Vô Kỵ có ý dò hỏi. Trương Vô Kỵ thở dài một tiếng, nói:
- Dương bá bá, cháu nói ra bác đừng buồn. Kỷ cô cô bị sư phụ cô ta đánh chết rồi, lúc sắp chết …
Dương Tiêu la lớn:
- Ngươi dối ta, ngươi dối ta.
Nghe một tiếng cách, cánh tay trái của Vô Kỵ đã bị y bóp gãy, lịch bịch lịch bịch, cả hai người đều ngã lăn ra, tay phải Dương Tiêu vẫn còn ôm chặt đứa con gái.
Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng vung kiếm tới, chia nhau chỉ ngay vào cổ họng và giữa hai lông mày Dương Tiêu. Dương Tiêu là đại cao thủ của Minh giáo, uy danh rất lớn. Sư phụ của Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn là Bạch Lộc Tử chết dưới tay người của Minh giáo, thủ phạm đích thực là ai không biết, nhưng người của phái Côn Lôn đều đổ riệt cho Dương Tiêu. Hôm nay hai vợ chồng họ Hà bất ngờ gặp y tại đây, trong bụng hết sức phập phồng, chưa biết sẽ ra sao, bỗng thấy y đột nhiên bất tỉnh, quả thực là dịp may trời cho, lập tức ra tay chế ngự hai nơi yếu hại.
Ban Thục Nhàn nói:
- Chặt đứt hai tay y đã rồi tính sau.
Hà Thái Xung đáp lời:
- Đúng thế.
Lúc đó Dương Tiêu chưa tỉnh lại, Trương Vô Kỵ thì chỗ gãy trên tay đau nhói đến toát mồ hôi, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, thấy tình thế nguy cấp, vội lấy chân điểm nhẹ vào huyệt Bách Hội trên đầu Dương Tiêu.
Huyệt Bách Hội liên quan đến óc, nay bị chấn động, Dương Tiêu lập tức tỉnh lại, vừa hé mắt ra, thấy hơi lạnh rung rung, một mũi kiếm đang để ngay mi tâm mình, kế tiếp ánh sáng xanh lấp lánh, một thanh kiếm khác chém xuống tay trái. Y dù muốn ra chiêu chống trả, không sao kịp nữa, huống chi kiếm của Ban Thục Nhàn chế ngự ngay chỗ yếu hại trên người khiến không thể nào cử động được, nên vội vàng vận chân khí ra tay trái.
Trường kiếm của Hà Thái Xung chém xuống, đột nhiên mũi kiếm trượt sang một bên, lưỡi kiếm cũng không xuống được, giống như chém phải một vật vừa trơn vừa dai, nhưng thấy máu đã vọt ra tay áo trắng, y cũng đã bị thương.
Ngay lúc đó, thân hình Dương Tiêu đột nhiên chuồi về phía sau hơn một trượng, tưởng như có ai lấy dây buộc vào cổ y dùng thủ pháp thật nhanh kéo đi. Kiếm của Ban Thục Nhàn vốn đã để vào mi tâm của Dương Tiêu, thân y tuột về sau nhanh quá, mũi kiếm liền rạch từ giữa hai lông mày xuống mũi, miệng, ngực thành một đường máu dài, sâu đến vài phân. Chiêu này thực là nguy hiểm, nếu mũi kiếm của Ban Thục Nhàn chỉ nhấn sâu thêm độ nửa tấc, Dương Tiêu sẽ không khỏi bị cái họa mổ bụng phanh thây. Thân hình y vừa lướt ra được, lập tức dựng tưng lên, tưởng như thân thể có một cái lò so, nhưng người thì lại cứng đơ đơ, trông không khác gì một xác chết.
Dương Tiêu vừa đứng lên, hai chân đạp xuống, nghe lách cách hai tiếng, song kiếm của vợ chồng họ Hà gãy đôi ngay. Tuy hai chân của y đạp xuống có trước có sau, nhưng nhanh như ánh chớp, tưởng như đạp xuống cùng một lúc vậy. Với tài nghệ kiếm pháp của Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn, Dương Tiêu võ công tuy cao, nhưng cũng không thể nào chỉ một chiêu đã đạp gãy binh khí của hai người, nhưng vì chiêu số quái dị, đã trọng thương rồi lại đột nhiên thoát thân phản kích, vợ chồng họ Hà đang kinh hãi, không kịp rút kiếm về.
Dương Tiêu lập tức hai chân đá ra, hai mảnh lưỡi kiếm lập tức chia ra bắn vào hai người. Vợ chồng Hà Thái Xung liền giơ hai thanh kiếm gãy ra đỡ, tuy gạt được ra nhưng cũng hoảng sợ, vội nhảy lùi về phía sau, người đứng bên tây bắc, kẻ đứng phía đông nam. Hai vợ chồng mỗi người cầm một nửa thanh kiếm, dương kiếm chỉ lên trời, âm kiếm chỉ xuống đất, song kiếm hợp bích, sử dụng Lưỡng Nghi kiếm pháp của phái Côn Lôn, trong lòng tuy hoảng hốt, nhưng vẫn khí định thần nhàn, ngưng trọng như núi.
Lưỡng Nghi kiếm pháp của phái Côn Lôn nổi danh đã mấy trăm năm, là một trong những kiếm pháp nổi danh trong thiên hạ, hai vợ chồng họ Hà đồng môn học nghệ, từ trẻ luyện đến già, tinh thục vô cùng. Dương Tiêu đã mấy lần đại chiến với phái Côn Lôn, biết kiếm pháp này rất lợi hại, tuy không sợ gì, nhưng muốn đánh bại hai người không thể nào dưới vài trăm chiêu, lúc này chĩ nghĩ đến việc sống chết của Kỷ Hiểu Phù, làm gì có bụng nào mà tranh đấu. Huống chi trên tay và trên mặt thương thế không phải là nhẹ, nếu để máu chảy mãi, sẽ thực là hung hiểm, nên cười nhạt nói:
- Phái Côn Lôn càng ngày càng tệ hại, hôm nay ta tạm bỏ qua, sau này sẽ kiếm hiền kháng lệ[6] đòi món nợ này.
Y tay trái bồng Dương Bất Hối, tay phải nắm Trương Vô Kỵ, không thấy y cử động đôi chân, đột nhiên thụt lùi hơn một trượng, xoay mình một cái đã vọt ra ngoài mấy trượng. Vợ chồng Hà Thái Xung đang kinh hoảng, nay thấy tên đại ma đầu tự ý bỏ đi, nên nào dám đuổi theo.
Dương Tiêu dắt hai đứa trẻ chạy một mạch luôn mấy dặm, đột nhiên ngừng lại, hỏi Trương Vô Kỵ:
- Kỷ Hiểu Phù cô nương sự thể như thế nào?
Y đang chạy nhanh, nào ngờ muốn dừng là dừng, thân hình như đóng chặt dưới đất, không di động nửa phân. Trương Vô Kỵ thu thế không kịp, ngã bổ nhào về trước, nếu không được Dương Tiêu níu lại, ắt đã lăn dưới đất, nghe y hỏi như thế, thở hổn hển mấy lần mới nói:
- Kỷ cô nương đã chết rồi, bác tin cũng được, không tin cũng không sao, việc gì phải bóp gãy tay cháu.
Dương Tiêu trên mặt thoáng vẻ ân hận, hỏi tiếp:
- Nàng … vì sao nàng chết?
Thanh âm dường như có chiều nghẹn ngào. Trương Vô Kỵ uống phải độc tửu của Ban Thục Nhàn, tuy đã nôn ra gần hết, trên đường cũng đã uống hai viên thuốc giải độc, nhưng chất độc chưa hết hẳn, lúc này trong bụng lại bắt đầu đau. Y lấy con kim quan huyết xà cho nó cắn đầu ngón tay trỏ hút chất độc, một mặt kể cho Dương Tiêu nghe tại sao y biết được Kỷ Hiểu Phù, làm sao trị bệnh cho cô ta, tại sao nàng bị Diệt Tuyệt sư thái đánh chết kể lại đầu đuôi. Đến khi kể xong, kim quan huyết xà cũng đã hút hết máu độc trong cơ thể y.
Dương Tiêu lại hỏi kỹ những lời nàng thốt ra khi sắp chết, rơi lệ nói:
- Diệt Tuyệt ác ni ép nàng phải đến hại ta, chỉ cần nàng nhận lời, là sẽ lập được đại công với phái Nga Mi, có thể kế thừa chức vụ chưởng môn. Ôi, Hiểu Phù ôi Hiểu Phù, em thà chết chứ không chịu làm. Thực ra, em chỉ cần giả vờ ưng thuận, hai đứa mình chẳng những gặp lại nhau, mà cũng chẳng chết dưới tay của Diệt Tuyệt ác ni đâu.
Trương Vô Kỵ nói:
- Kỷ cô cô là người chính trực, cô không muốn lén hạ độc thủ hại bác, lại cũng không muốn dùng lời giả dối để đánh lừa sư phụ.
Dương Tiêu buồn bã nhếch mép:
- Cậu quả thực đáng là người tri kỷ của Hiểu Phù... đâu ngờ rằng sư phụ nàng độc ác đến thế, đang tâm giết nàng.
Trương Vô Kỵ nói:
- Cháu đáp ứng Kỷ cô cô, đưa Bất Hối muội muội đến giao cho bác …
Dương Tiêu giật mình, nói:
- Bất Hối muội muội?
Y quay sang hỏi Dương Bất Hối:
- Con yêu qu đừng theo mẹ.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Con mụ họ Đinh tính tình tồi tệ, chắc là đã ton hót với sư phụ, nói xấu Kỷ cô cô. Mọi việc đêm hôm đó ta chính mắt nhìn thấy, chỉ thấy mụ Độc Thủ Vô Diệm này chẳng ra gì. Nếu như mụ ta nói quấy nói quá, đổi trắng thay đen, ta sẽ tiến ra biện minh cho Kỷ cô cô”. Nghĩ thế y bèn len lén luồn qua sau nhà, nép mình bên song cửa, nín thở nghe lén.
Chỉ thấy trong nhà không một tiếng động, chẳng ai nói câu gì. Qua một lúc lâu, Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Hiểu Phù, chuyện của ngươi, ta muốn chính miệng ngươi nói ra.
Kỷ Hiểu Phù nghẹn ngào nói:
- Sư phụ, con … con …
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Mẫn Quân, ngươi lại hỏi nó coi.
Đinh Mẫn Quân đáp:
- Vâng. Kỷ sư muội, trong môn phái chúng ta, điều giới luật thứ ba là gì?
Kỷ Hiểu Phù đáp:
- Giới dâm tà phóng đãng.
Đinh Mẫn Quân hỏi tiếp:
- Đúng rồi. Còn điều giới thứ sáu là gì?
Kỷ Hiểu Phù đáp:
- Giới lòng hướng người ngoài, phản bội sư môn.
Đinh Mẫn Quân hỏi thêm:
- Người vi phạm giới luật thì xử tội thế nào?
Kỷ Hiểu Phù không trả lời câu hỏi của y thị, quay sang Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Sư phụ, việc này bên trong có những điều khó khăn đệ tử không biết nói cùng ai, không giống như Đinh sư tỉ thuật lại.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Được, ở đây không có ai khác, ngươi kể lại rõ ràng cho ta nghe xem nào.
Kỷ Hiểu Phù biết rằng hôm nay mình lâm vào bước đường cực kỳ trọng đại, không cách nào dấu diếm được nữa, liền nói:
- Sư phụ, năm đó bên mình nghe tin về việc Vương Bàn Sơn đảo, sư phụ hạ lệnh cho chúng con sư huynh muội mười sáu người hạ sơn, chia nhau ra dò thám chỗ ở của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Đệ tử đi về hướng Đại Thụ Bảo ở Xuyên Tây, trên đường gặp một người đàn ông, tuổi trạc trung niên mặc áo trắng, độ chừng bốn mươi. Đệ tử đi đến đâu, y theo tới đó. Đệ tử vào khách điếm, y cũng vào khách điếm, đệ tử dừng chân, y cũng dừng chân. Ban đầu đệ tử không lý tới y, về sau thấy bực mình quá, mới lên tiếng trách cứ. Người đó ăn nói điên điên khùng khùng, đệ tử không nhịn nổi, liền rút kiếm đâm y. Người đó không mang binh khí nhưng võ công tuyệt cao, chỉ một vài chiêu, đã đoạt mất trường kiếm trong tay đệ tử.
Con trong lòng kinh hoảng, lập tức bỏ chạy, nhưng người đó không đuổi theo. Sáng sớm hôm sau, khi con ở trong điếm phòng tỉnh dậy, đã thấy thanh kiếm của mình để ngay bên cạnh gối. Đệ tử giật mình kinh hãi, đi ra khỏi khách điếm lại thấy người kia đi theo rồi. Con nghĩ động võ với y cũng không ăn thua gì, chỉ còn cách ngọt ngào cầu khẩn, nói rằng hai người không thân thích họ hàng, cũng chẳng quen biết nhau, lại thêm nam nữ hữu biệt, ông cứ đi theo tôi là có ý gì. Con nói thêm, tôi tuy võ công không bằng được ông, nhưng phái Nga Mi chúng tôi không phải chuyện thường.
Diệt Tuyệt sư thái Ừ một tiếng, ra chiều bằng lòng học trò mình ăn nói đắc thể. Kỷ Hiểu Phù nói tiếp:
- Người đó bật cười, nói: “Võ công của một người mà còn phân môn phái thì mới chỉ là hạ thừa. Cô nương nếu chịu đi theo tôi sẽ có dịp sáng mắt, tôi sẽ dạy cho cô thấy trời đất bao la của võ học trên đời này”.
Diệt Tuyệt sư thái tính tình cô độc, cả đời tiềm tâm học võ, sống ngăn cách với chuyện bên ngoài, nghe Kỷ Hiểu Phù chuyển thuật lời của gã kia, nói là “Võ công của một người mà còn phân môn phái thì mới chỉ là hạ thừa”, lại thêm “sẽ dạy cho cô thấy trời đất bao la của võ học trên đời này” không khỏi cảm thấy tò mò liền hỏi:
- Thế là ngươi đi theo y xem y có bản sự gì cổ quái, phải không?
Kỷ Hiểu Phù mặt đỏ lên, nói:
- Sư phụ, y là một người đàn ông không quen biết, đệ tử lẽ nào lại chịu đi theo y.
Diệt Tuyệt sư thái bấy giờ mới vỡ lẽ ra, nói:
- - Ừ phải, vậy ngươi bảo hắn mau cút đi chỗ khác?
Kỷ Hiểu Phù nói:
- Đệ tử trăm phương nghìn kế trốn tránh y, nhưng không cách nào thoát khỏi tay y, sau cùng bị y bắt được. Oại, đệ tử bất hạnh, gặp phải cái oan nghiệt kiếp trước...
Nàng nói tới đây, âm thanh càng lúc càng nhỏ. Diệt Tuyệt sư thái hỏi:
- Rồi sau ra sao?
Kỷ Hiểu Phù nói nhỏ:
- Đệ tử chống cự không nổi, thất thân với y. Y giám thị con cực kỳ nghiêm nhặt, khiến cho con muốn chết cũng không xong. Cứ như thế suốt mấy tháng trường, bỗng có kẻ địch đến tìm y, đệ tử thừa cơ trốn thoát, chẳng bao lâu biết ra là đã có mang, không dám thưa cùng sư phụ, chỉ còn nước lén sinh ra một đứa con.
Diệt Tuyệt sư thái hỏi:
- Tất cả thực là như thế ư?
Kỷ Hiểu Phù nói:
- Đệ tử nghìn vạn lần không dám nói dối sư phụ.
Diệt Tuyệt sư thái trầm ngâm một hồi, nói:
- Tội nghiệp con thật đáng thương. Ôi, việc này đâu có phải lỗi ở con đâu.
Đinh Mẫn Quân nghe lời nói của sư phụ có vẻ thương xót Kỷ Hiểu Phù, liền hậm hực nhìn nàng một cái. Diệt Tuyệt sư thái thở dài, hỏi:
- Thế bây giờ con định ra sao?
Kỷ Hiểu Phù rơi lệ đáp:
- Đệ tử do gia nghiêm định đoạt, vốn đã hứa gả cho Ân lục gia phái Võ Đương, nay gặp phải biến cố này, chỉ mong sư phụ nhủ lòng cho con xuất gia, cắt tóc làm ni cô.
Diệt Tuyệt sư thái lắc đầu:
- Chuyện đó không nên. Ôi, vậy tên đàn ông bại hoại đã hại đời con kia tên hắn là gì?
Kỷ Hiểu Phù hạ giọng nói:
- Y … y họ Dương, đơn danh một chữ Tiêu.
Diệt Tuyệt sư thái bỗng nhảy dựng lên, tay áo phất một cái, nghe lách cách, mặt bàn đã bị bà ta đánh vỡ một bên. Trương Vô Kỵ nấp bên ngoài cửa nghe lén, sợ đến mất cả hồn vía. Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân, Bối Cẩm Nghi ba người mặt liền biến sắc.
Diệt Tuyệt sư thái gằn giọng hỏi:
- Ngươi bảo tên hắn là Dương Tiêu? Có phải là đại ma đầu của Ma giáo, tự xưng cái gì “Quang Minh Tả Sứ Giả” Dương Tiêu đấy không?
Kỷ Hiểu Phù đáp:
- Y … y … là người trong Minh giáo, hình như trong giáo phái này cũng có chút địa vị.
Diệt Tuyệt sư thái mặt đầy vẻ giận dữ, nói:
- Minh giáo cái gì? Cái đó là bọn Ma giáo thương thiên hại lý, vô ác bất tác. Y … y trốn ở đâu? Ở trên Quang Minh Đính dãy Côn Lôn chăng? Để ta đi tìm y.
Kỷ Hiểu Phù nói:
- Y nói, bọn họ Minh giáo …
Diệt Tuyệt sư thái quát lên:
- Ma giáo.
Kỷ Hiểu Phù nói:
- Vâng. Y nói tổng đàn của Ma giáo vốn đặt trên đỉnh Quang Minh, nhưng những năm gần đây nội bộ bất hòa, y không tiện ở lại đỉnh Quang Minh, để người khác khỏi nói là y muốn làm giáo chủ, nên dời qua ẩn cư trên Tọa Vong Phong cũng thuộc dãy Côn Lôn, nhưng chỉ nói cho một mình đệ tử biết thôi, trên giang hồ không ai hay cả. Sư phụ đã hỏi đến, đệ tử không dám không thưa. Sư phụ, người đó … người đó là kẻ thù của bản phái đấy ư?
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Thù sâu như biển. Đại sư bá ngươi Cô Hồng Tử, đã bị tên đại ma đầu này chọc giận quá mà chết.
Kỷ Hiểu Phù hết sức kinh hãi, nhưng không khỏi kiêu hãnh ngầm, đại sư bá Cô Hồng Tử là một cao thủ năm xưa danh chấn thiên hạ, vậy mà bị “chàng” chọc tức mà chết. Nàng muốn hỏi cho rõ đầu đuôi nhưng không dám mở mồm.
Diệt Tuyệt sư thái ngẩng đầu nhìn trời, hậm hực nói một mình:
- Dương Tiêu, ôi Dương Tiêu … bao nhiêu năm nay ta không biết ngươi ở đâu, bây giờ trời xui đất khiến để ngươi lọt vào tay ta …
Đột nhiên bà quay đầu lại, nói:
- - Được rồi, ngươi thất thân với y, lại bảo vệ cho Bành hòa thượng, đắc tội với sư tỉ, dối trá sư phụ, lén nuôi hài nhi... tất cả những điều đó ta không nhắc đến nữa. Ta sai ngươi làm một việc, đại công cáo thành rồi, ngươi trở lại núi Nga Mi, ta sẽ đem y bát và kiếm Ỷ Thiên truyền lại cho ngươi, lập ngươi làm người kế thừa chức chưởng môn bản phái.
Câu nói đó khiến tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc. Đinh Mẫn Quân vừa ghen tức, vừa thù hận, oán trách sư phụ sao chẳng phân biệt trắng đen, làm điều nghịch lý. Kỷ Hiểu Phù nói:
- Sư phụ có sai bảo gì, đệ tử phải hết lòng hết sức, theo đó mà làm. Còn việc thừa hưởng y bát chân truyền của ân sư, đệ tử biết mình đức hạnh khiếm khuyết, võ công kém cỏi, không dám vọng tưởng chuyện đó.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Ngươi theo ta ra đây.
Bà nắm tay Kỷ Hiểu Phù lẹ làng lướt ra khỏi căn nhà tranh, lên một triền núi ở phía trái thung lũng, đến một nơi thật trống trải mới ngừng lại.
Trương Vô Kỵ từ xa nhìn tới, thấy Diệt Tuyệt sư thái đứng tại nơi cao nhất, nhìn chung quanh bốn bề một vòng, sau đó mới kéo Kỷ Hiểu Phù lại gần bên, nói nhỏ bên tai nàng. Thì ra bà ta muốn nói một chuyện cực kỳ bí mật, khỏi sợ chuyện tai vách mạch rừng, e người khác nghe lén nên ngay cả hai người học trò kia cũng không cho theo.
Trương Vô Kỵ náu mình đằng sau mao ốc không dám thò mặt ra, chỉ xa xa nhìn Diệt Tuyệt sư thái nói một hồi, Kỷ Hiểu Phù cúi đầu suy nghĩ, sau cùng lắc đầu, thần thái cực kỳ kiên quyết, hiển nhiên không chịu theo lệnh sư phụ. Lại thấy Diệt Tuyệt sư thái giơ tả chưởng lên, dường như định đánh xuống, nhưng tay ngừng lại trên không, không hạ xuống, dường như cho nàng cơ hội sau cùng có chịu hồi tâm chuyển ý hay chăng.
Trương Vô Kỵ tim đập thình thình, nghĩ thầm chưởng đó đánh xuống đầu, Kỷ Hiểu Phù không sao sống được. Hai mắt y không dám chớp, chăm chú nhìn Kỷ Hiểu Phù. Chỉ thấy nàng quì hai gối xuống, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. Diệt Tuyệt sư thái giơ tay đánh xuống, trúng ngay giữa đỉnh đầu nàng, Kỷ Hiểu Phù thân hình rung lên mấy cái, quỵ xuống, dãy dãy vài lần rồi nằm bất động.
Trương Vô Kỵ vừa kinh hãi, vừa đau lòng, nằm phục trong đám cỏ cao sau nhà, không dám động đậy. Ngay lúc đó, Dương Bất Hối khúc khích cười mấy tiếng, ở đâu ôm choàng lên lưng Trương Vô Kỵ, nói:
- Bắt được anh rồi, bắt được anh rồi.
Thì ra con bé chạy chơi ngoài đồng, thấy Trương Vô Kỵ nằm dấu mình trong đám cỏ, lại tưởng y đang chơi trò trốn tìm với mình, nên chạy tới bắt y. Trương Vô Kỵ vòng tay qua kéo nó vào lòng, một tay bịt chặt miệng đứa nhỏ, ghé tai nó nói nhỏ:
- Không được nói, đừng để ác nhân nhìn thấy mình.
Dương Bất Hối thấy mặt y xanh lè đầy vẻ kinh hoàng, cũng sợ theo.
Diệt Tuyệt sư thái từ trên đồi cao hối hả đi xuống, bảo Đinh Mẫn Quân:
- - Đi kiếm đâm chết nghiệt chủng của nó đi, khỏi lưu mầm họa.
Đinh Mẫn Quân thấy sư phụ dùng trọng thủ đánh chết Kỷ Hiểu Phù, tuy trong lòng ngầm hoan hỉ, nhưng cũng không khỏi sợ hãi, nghe nói thế, liền mượn trường kiếm của sư muội Bối Cẩm Nghi, cầm trong tay đi tìm Dương Bất Hối.
Trương Vô Kỵ ôm chặt Dương Bất Hối, co mình chui trong đám cỏ dày, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Đinh Mẫn Quân chạy trước chạy sau đi kiếm một hồi, không thấy tung tích con bé đâu, đang định tìm kỹ một lần nữa, Diệt Tuyệt sư thái đã cất tiếng mắng:
Hồi 1
  • Hồi 1 tiếp
  • Hồi 2
  • Hồi 3
  • Hồi 3 tiếp
  • Hồi 4
  • Hồi 5
  • Hồi 5 tiếp
  • Hồi 6
  • Hồi 7
  • Hồi 8
  • Hồi 8 tiếp
  • Hồi 9
  • Hồi 9
  • Hồi 10
  • Hồi 10 tiếp
  • Hồi 11
  • Hồi 12
  • Hồi 12 tiếp
  • Hồi 13
  • Hồi 13 tiếp
  • Hồi 14
  • Hồi 14 tiếp
  • Hồi 15
  • Hồi 15 tiếp
  • Hồi 16
  • Hồi 16
  • Hồi 17
  • Hồi 17
  • Hồi 18
  • Hồi 18
  • Hồi 19
  • Hồi 19
  • Hồi 19
  • Hồi 20
  • Hồi 20
  • Hồi 21
  • Hồi 21
  • Hồi 22
  • Hồi 22
  • Hồi 23
  • Hồi 23
  • Hồi 24
  • Hồi 24
  • Hồi 25
  • Hồi 25
  • Hồi 26
  • Hồi 26
  • Hồi 27
  • Hồi 27
  • Hồi 28
  • Hồi 28
  • Hồi 29
  • Hồi 29
  • Hồi 30
  • Hồi 30
  • Hồi 31
  • Hồi 31
  • Hồi 32
  • Hồi 32
  • Hồi 33
  • Hồi 33
  • Hồi 34
  • Hồi 34
  • Hồi 35
  • Hồi 35
  • Hồi 36
  • Hồi 36
  • Hồi 37
  • Hồi 37
  • Hồi 38
  • Hồi 38
  • Hồi 39
  • Hồi 39
  • Hồi 40
  • Hồi 40(hết)
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
    !!!154_23.htm!!!
  • Hồi 22
  • Hồi 23
  • Hồi 23
  • Hồi 24
  • Hồi 24
  • Hồi 25
  • Hồi 25
  • Hồi 26
  • Hồi 26
  • Hồi 27
  • Hồi 27
  • Hồi 28
  • Hồi 28
  • Hồi 29
  • Hồi 29
  • Hồi 30
  • Hồi 30
  • Hồi 31
  • Hồi 31
  • Hồi 32
  • Hồi 32
  • Hồi 33
  • Hồi 33
  • Hồi 34
  • Hồi 34
  • Hồi 35
  • Hồi 35
  • Hồi 36
  • Hồi 36
  • Hồi 37
  • Hồi 37
  • Hồi 38
  • Hồi 38
  • Hồi 39
  • Hồi 39
  • Hồi 40
  • Hồi 40(hết)
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---


    © 2006 - 2024 eTruyen.com