Chương III
Nhà có trộm

     hiều hôm ấy, cơm nước xong, anh Đĩ Nuôi lên nhà trên xin phép ông bà chủ để về. Bà chủ tươi cười, đưa tráp tròn cho anh và nói:
- Ta cảm ơn nhé. cầm lấy miếng trầu mà ăn đường. Thế chị ấy đâu?
Anh Đĩ Nuôi gãi tai, cười để tỏ bụng trung thành, đáp:
- Bẩm bà, con cho nhà con ở lại hầu ông bà đến sớm mai mới về.
- Thế à?
Nhưng rồi bà tiếp:
- Mà cũng chẳng có việc gì, mẹ con nó có muốn về bây giờ cũng được.
- Dạ, ban nãy, ông có bảo con cho nó ở lại.
Ông chủ biến sắc mặt nhìn vợ. Nhưng ông chỉ đóng vai bị cáo có trong giây lát. Sự khôn ngoan xui ngay ông phải lập tức xoay ra người làm chứng. Ông gật vài cái và bảo vợ:
- Phải vì nhà còn nhiều việc chứ. Còn rửa bát và chọn nồi niêu xanh chảo đem trả người ta nữa mà!
Bà chủ vô tình, nói đùa một cách hể hả:
- Thôi được, mai mẹ con nó về. Đừng nhớ nhé.
Câu nói tuy nhạt nhưng anh Đĩ cố tủm tỉm:
- Dạ.
Đoạn, anh chào ông bà chủ và lui ra.
Đến ngoài hè, trong khi nhìn xem vợ con đâu, thì anh được nghe một câu khen mà nở nang cả khúc ruột:
- Nhà nó có bụng dạ khá đấy! Xa thế cũng chịu khó đi.
Anh Đĩ Nuôi xuống sân. Vợ anh đứng chờ sẵn đó. Anh giơ tay bế con và dặn:
- Thầy về trước, mai con về với u nhé.
Rồi anh nhìn con âu yếm. Đứa bé quờ tay vào mặt cha, và ê ê. Anh đặt môi lên má nó, đoạn bảo vợ:
- Thôi, tôi về kẻo tôi. Mai nhà dậy sớm mà đi cho đỡ nắng nhé.
Nói đoạn anh vui vẻ nhìn vợ, nhìn con một lần nữa rồi đội nón lên đầu, quay bước ra cổng.
Chị Đĩ Nuôi trông theo chồng, rồi bế cao con và nắm tay nó trỏ ra phía cổng. Bỗng chị chạy theo và nói to:
- Này, nó gọi đây này.
Anh Đĩ Nuôi dừng bước quay lại vẫy nó rồi đi giật lùi cho đến chỗ khuất. Chị Đĩ Nuôi trông hút chồng rồi ôm rịt con vào lòng, hít mạnh má nó một cái và chạy vào, chân dậm xuống đất bành bạch. Đứa bé nấc lên mà cười.
Nhưng chị sực thấy ông chủ đứng trên hè. Muốn chừng ông mải nhìn lại. Lúc mặt chị gặp mặt ông, ông nhếch mép cười. Chị thẹn quá, vội đi tạt vào bếp, hồi hộp.
Thật thà, chị đã hiểu đâu cái nụ cười chứa chan ý vị ấy. Ông chủ đứng đó đã lâu, đôi mắt không lúc nào rời chị. Ồng ngắm chị từ đầu đến chân. Ông thấy chị lộ cái ái tình nồng nàn đôì với chồng thì ông thở dài. Ông cho cách tỏ lòng yêu ấy có vẻ chân thật, hồn hậu hơn những cách có lẽ giả dốì của hạng người đàn bà ở các bậc trên. Ông ước ao được âu yếm, quyến luyến kín đáo như anh Đĩ Nuôi này. Từ thuở bé ông chưa được thấy những người ông yêu và những người yêu ông họ đốì với ông như thế bao giờ. Cho nên ông thèm. Ông thèm cái ái tình mộc mạc của bọn gái quê. Ông thèm những bọn gái quê.
Vẩn vơ nghĩ ngợi mãi, rồi ông vào trong buồng, ngồi trước bàn giấy.
Ông châm điếu thuốc lá, thừ người nhìn theo làn khói uốn éo trên không rồi đập hai ngón tay xuống bàn, ông gõ nhịp. Ông gõ nhịp theo điệu hát trong tâm hồn. Một lát ông mở ngăn kéo, lấy ra quyển sổ và cái bút chì loay hoay tính. Trên mặt rám nắng, bỗng lộ ra một nét mừng. Ông mỉm cười, ông đã nghĩ được kế.
Lúc bấy giờ ở ngoài sân người nhà đi rộn rịp. Bà chủ ngồi xổm trước cái nong, xếp ra hàng chục bát đĩa và giao cho từng người quang gánh đứng chờ.
Ông chủ nhìn không thấy chị Đĩ Nuôi đâu cả. Buồn, ông gọi tên đày tớ vừa đi qua cửa:
- Mày bảo vú em bế anh bé lên đây.
Tên đày tớ xuống nhà một lúc rồi lên bẩm:
- Bẩm ông, vú em bà sai đi đâu ấy ạ.
- Thế ai bế anh?
- Bẩm vợ Đĩ Nuôi ạ.
Mừng quýnh, ông vội nói:
- Bảo nó bế anh lên đây.
Tên đầy tớ nhanh nhảu, vừa chạy xuống bép, thì chị Đĩ Nuôi ở nhà dưới đi lên. Ông chủ lấy năm ngón tay vuốt mái tóc rồi ngồi lại, dựa vào ghế, duỗi hai cẳng ghếch lên trên cái dựa ghế trước mặt, ông cố làm bộ vui vẻ:
Chị Đĩ Nuôi bế anh bé lên, ông vờ nghiêm trang gật đầu, giơ hai tay ra đón:
- Vào đây, anh bé cũng theo nhà chị à?
- Dạ, anh con cũng vừa bú con đấy ạ.
- Thế thì ngoan quá, lại gần đây.
Ông trỏ chỗ cho chị đứng.
Thấy chị Đĩ Nuôi lại gần quá, ông đứng phắt dậy, hai tay quờ ôm lấy con. Nhưng ông khéo vờ, ông đụng cả vào lòng chị.
Chị Đĩ Nuôi tránh nghiêng mình, đưa anh bé cho ông bế. Ông ôm con vào lòng, hôn hít. Nhưng miệng hôn con, mà hai mắt vẫn đưa vào hai má hây hây của chị. Chị Đĩ Nuôi không hiểu cái lối hôn bóng, nó quá cao đối với hạng người tầm thường, nên chị vẫn điềm nhiên trông hết tranh vẽ nọ lại đến câu đối kia. Rồi thừa lúc vô tình, ông đặt anh bé vào lòng chị và tủm tỉm cười đắc chí. Ông liếc qua ra sân chỗ bà ngồi, rồi yên tâm. Ông cù con, nó dễ chịu cho ông thế nào, nên hai tay ông cứ như bắt quyết cả vào những nơi chẳng phải là sườn thằng bé nữa. Mắt ông tít lên. Chị Đĩ Nuôi thì sợ hãi muốn cho ông khỏi lầm, chị run run, giơ anh bé lại gần ông mà né người ra xa.
Nhưng cũng không xa được mấy.
Hết trò ấy, ông chủ thở hổn hển, nhăn nhở cười với con. Rồi ông tít mắt nhìn chị và hỏi:
- Có thích không?
Thấy không có câu trả lời, ông hỏi tảng:
- Con bé con nhà chị đâu?
- Bẩm ông, cháu nó ngủ ạ.
- Cho anh bé bú nữa đi.
- Bẩm anh con vừa mới bú ạ.
- Thì cứ cho anh bú nữa đi mà. Anh vừa đùa xong chắc đói rồi.
Ngượng nghịu, chị Đĩ Nuôi đáp:
- Vâng, để con cho anh xuống nhà.
- Không, cho anh bú ở đây cũng được mà.
Luống cuống, chị Đĩ Nuôi chẳng biết nói sao. Trật vú ra trước mặt ông chủ là một sự vô lễ, vả chị cũng thấy thẹn. Nhưng ông chủ nào phải người thèm thuồng cái gì. Nghĩ thế, chị e phải mắng về tội bướng bỉnh, nên lúng túng, chị vạch yếm ra.
Nhưng thằng bé no nên nó chĩ ngậm, và quờ tay sang vú bên kia. Ông chủ như được trúng kế, bảo:
- Tính anh hay bú một vú, sờ một vú, không được thì khóc đấy.
Chị Đĩ Nuôi đỏ mặt, cúi gầm xuống thành, chiều theo ý thằng oắt con.
Ông chủ ngây người ngồi xuống, chòng chọc nhìn. Khi đôi mắt ông đã được một bữa tiệc no nê, ông mới thoáng trông thấy bà lên, ông vội bảo:
- Thôi, cho chị xuống nhà, đến tối nhé.
Chị Đĩ Nuôi thì mừng rỡ như được thoát một cái nạn tầy đình, bèn bế xốc anh bé rồi mở cửa đi ra. Ông chủ lại nghiêm trang, gầm ghì vào mấy quyển sổ loay hoay tính toán.
Tối hôm ấy, ông kêu nhức đầu và bảo bà:
- Tôi say rượu, cần đi nghỉ sớm. Mợ bảo chúng nó khẽ cho tôi ngủ.
Bà lấy dầu cho ông xoa, ông hỏi như sực nhớ ra vậy:
- À những đứa nào ở lại đây thì mợ thu xếp bảo chỗ cho nó ngủ nhé.
- Rồi! Chúng nó ngủ cả ở hiên nhà dưới.
Lên mặt nhân từ, ông phàn nàn:
- Tội nghiệp nhà Đĩ Nuôi, nó có con bé để ngủ đấy, thì muỗi cắn con nó chết.
Ngẫm nghĩ, bà đáp:
- Ừ, để tôi bảo nó bắc cái chõng lên hiên ngoài này cũng được.
- Phải đó.
Nói đoạn, ông vui sướng vờ ôm đầu đi nằm. Sau khi đóng các cửa, bà vặn nhỏ đèn và rón rén đi ra.
Đến độ mười giờ, khi cả nhà im lặng, ông chủ khe khẽ dậy. Ông cầm đèn đi sang buồng giấy mở ngăn kéo lấy ra năm tờ giấy bạc một đồng. Ông mặc cái áo xám vào người rồi bỏ túi cái thìa khóa cửa ra vườn sau.
Đoạn đứng thần người một lúc, ông áp tai vào cửa buồng cạnh để nghe xem vợ đã ngủ thực chưa. Khi yên chí bốn bên không có tiếng động, ông mới rón rén ra vặn cửa hiên, nâng mở hé một cánh và thò đầu ra ngoài dòm.
Khi ông đã rõ chị Đĩ Nuôi nằm ở góc hiên, ông bèn đóng ghịt cửa lại, rồi cầm sẵn giấy bạc trong tay, ông bước thật nhẹ nhàng đến.
Trăng mới mọc. Ánh sáng xanh chiếu rõ vào mặt chị Đĩ Nuôi càng thêm trắng. Gió hiu hiu thổi.
Ông đứng lui vào chỗ khuất để ngắm. Cái mặt nõn nà trắng phau phau của cô gái quê dưới ánh trăng mường tượng như mặt một pho tượng đá. Ông nhìn từ đầu đến chán chị Đĩ Nuôi rồi thở dài.
Độ năm phút ông rón rén lại ngồi xổm cạnh cái chõng, toan ôm choàng lấy chị để hôn, nhưng còn ngần ngừ đắn đo.
Ông lại lắng tai nghe thật kỹ. Chị Đĩ Nuôi ngáy rất đều. Ông ướm đặt cuộn giấy bạc vào gan bàn tay chị.
Ông lim dim con mắt, nhìn vào cái má xinh xắn, rồi ông kề môi lại gần. Chị Đĩ Nuôi vẫn ngủ say.
Lúc ấy ông chủ chẳng khác gì một con mèo khi đã bắt được một con chuột, thì trước khi ăn, hãy vờn cho thỏa thích.
Nhưng con chuột này tuy chưa chết, nhưng ông đã có mồi, có bả làm cho mất kêu, cái mồi, cái bả kim tiền mà ông cho là rất hiệu nghiệm đốì với hạng nghèo hèn.
Mà có lẽ không khó nhọc, lại được tiền ai dại mới hắt hủi cái cơ hội ấy.
Sau cùng ông chủ chẳng chịu nổi nữa. Ông trùm mùi soa vào mồm một tay dúi tập giấy bạc vào tay chị Đĩ Nuôi, một tay ôm lấy cổ chị.
Giật mình choàng dậy, chị Đĩ Nuôi kêu một tiêng thất thanh, thấy một người mặt trắng lôm lốp ù té chạy, chị bèn ngồi nhổm dậy.
Ông chủ biến nhanh như cái cắt ra đằng sau nhà.
Chó sủa vang. Bà chủ dậy. Mọi người dậy. Ai nấy ngờ là có trộm, bảo nhau cầm gậy gộc đi soi đèn khắp mọi nơi.
Chị Đĩ hớt hơ hớt hải ngồi ôm con, trống ngực thình thình.
Bỗng cửa buồng ngủ của ông chủ mở toang ra. Ông chủ mắt nhắm, mắt mở chạy ra hỏi:
- Cái gì? Cái gì?
Mọi người bám trong nhà có kẻ gian. Tức khắc ông chạy vào lấy khẩu súng cùng đầy tớ đi lùng khắp các xó, các bụi. Đến mãi khuya hết sức tìm mà ông không thấy gì, ông mới hậm hực cho ai nấy đi ngủ.
Chị Đĩ Nuôi không dám nằm ngoài hiên nữa. Bà chủ cho chị bắc chõng cao nằm trong buồng bà. Còn ông chủ thì, trước khi chui đầu vào trong màn, còn thở dài lẩm bẩm một mình:
- Vụng về quá, hấp tấp quá! Nhưng thiếu gì lúc...