uyên truyền chính trị kiểu hiện đại không phải chỉ đơn giản là sự sử dụng một cách đồi trụy các kỹ thuật phổ biến truyền bá trong các quần chúng. Loại tuyên truyền này đã có trước hầu hết các kỹ thuật nói trên: sự xuất hiện của nó trùng hợp với sự xuất hiện của các huyền thoại lớn lôi cuốn cả một dân tộc và gắn liền dân tộc đó với nhau trong một viễn kiến chung. Trước tiên là sự phát sinh huyền thoại cách mạng vào cuối thế kỷ 18 lại Pháp, rồi vào giữa thế kỷ 19 có sự kết tinh chậm hơn nhưng không kém sôi động của huyền thoại xã hội và vô sản. Huyền thoại thứ nhất, sau khi nổ tung như một loạt hỏa pháo nổ chậm trong nhiều xứ Âu châu, đã mất dần tính nhiễm độc cho tới cuối thế kỷ 19, nhưng còn làm sống Đệ tam Cộng hòa trong thời kỳ đầu. Trước khi tiến sang tình trạng chiếm ngưỡng lịch sử, nó còn biết một thời kỳ tái sinh tuổi trẻ với vụ Dreyfus. Còn về huyền thoại thứ hai, sau khi làm khơi dậy nhiều trận nội chiến lớn, vụ tháng sáu 1848. vụ công xã, cùng hằng hà sa số đình công, đã được chủ nghĩa Mác rồi chủ nghĩa Lénine nắm lấy và hiện nay nó đang làm chuyển động nhiều quần chúng vĩ đại ở Viễn Đông.Sức mạnh mà hai huyền thoại cách mạng lớn trên đã có khi tràn lan trên thế giới đã là bài học cho các tư tưởng gia chính trị các kẻ này đã hiểu rằng các biểu tượng sinh động có nội dung vừa ý thức hệ vừa tình tự một khi tác động trực tiếp vào tâm hồn các đám đông, đã có thể là một trợ lực ra sao. Kẻ thứ nhất, Georges Sorel, đã hoàn toàn nhận rõ sự lạt lẽo đã đe dọa một nền dân chủ xã hội đã trở thành chuộng danh từ trống rỗng cùng thành chế độ đại nghị. Ông đã đề nghị phương sách cứu chữa bằng cách dùng tới các huyền thoại dữ dội, có thể lôi cuốn thực sự lao động vào Cách mạng: “Khi nào chủ nghĩa xã hội còn là một chủ thuyết hoàn toàn trình bày bằng lời nói, ta rất dễ làm cho nó đi lệch vào một chỗ ở giữa, nhưng biến thái này rõ rệt là không thể có được khi ta đã đưa vào nó huyền thoại tổng đình công bao hàm một cách mạng tuyệt đối”. Chính những suy tưởng này của Sorel được Mussolini khai thác theo một chiều hướng khác hẳn, đã đưa được kẻ sau này tới việc xây dựng chủ nghĩa phát-xít căn cứ trên các huyền thoại quốc gia trong quá khứ (sự vĩ đại của cổ La Mã) cùng trên các huyền thoại chinh phục của tương lai (đề cao khích động sức mạnh và chiến tranh, chỉ hướng đí quốc của nước Ý v.v...). Việc tái sinh các huyền thoại quá khứ và tạo lập các huyền thoại tương lai kể từ giờ là đặc điểm của các nhà tuyên truyền phát xít, dù là của Hitler Mussolini hay Franco [1]. Nhưng trong khi tại Ý hay Tây Ban Nha. các huyền thoại chế tạo như thế chỉ là các luận cứ cho thuật hùng biện, thì ở Đức, chúng lại gặp tiếng dội sâu xa từ các đám đông.Trong tiền bán thế kỷ 20 ấy, ta nhận thấy khắp Âu châu có một phản ứng chống lại sự lạm dụng tư tưởng thuần lý và tự do của thế kỷ 18 của Pháp. Nói thực ra, một tư tưởng như thế chỉ là vật đặc hữu của giới tinh hoa ưu tú thôi. Các quần chúng vào cuộc nhưng không nhận thấy mình đâu trong cái xã hội tự do, không có khung cảnh tự nhiên và giá trị chung do giới tư sản tư bản mang lại ấy. Và họ cũng chẳng thấy mình đâu trong cơ cấu điều hành buồn tẻ và phức tạp của chế độ đại nghị. Sự buồn chán chẳng phải là cái chìa khóa kiểu Stendhal [2] của một tâm lý cá nhân, mà chính là một tác nhân quyết định của tâm lý tập thể hiện đại. Các quần chúng đang buồn chán. Trong nước Pháp của thế kỷ 19, điều này là hiển nhiên kể từ khi Napoléon mất ngôi, Napoléon thứ hai đã nhằm vào điểm đó và đã được. Nhưng giấc mơ vinh quang còn có thêm vào giấc mơ hạnh phúc của các quần chúng đau khổ, cùng giấc mơ cộng đồng của các quần chúng bị phóng thể. Vì thế, chủ nghĩa xâ hội đã tới như là một “lý tưởng”. như một “nhiệm mầu thần bí” trước khi như là một triết lý, một chủ thuyết hành động về sau này với Marx. Và nó vẫn còn là như vậy trong một tỷ lệ đáng kể. G. Le Bon đã nhấn mạnh “tính cách không chuẩn xác của các chủ thuyết xã hội đã là một trong những yếu tố thành công tới như thế nào”. Và chính cái hy vọng giải phóng, cái nhu cầu huynh đệ bị thất vọng hoài và đôi khi còn bị nhấn chìm trong máu ấy, phát xít sẽ nắm lấy và xoay xở trở thành làm lợi cho mình. Tất cả thế giới nào thiếu vui đều là bỏ ngỏ cho sự khống chế của các huyền thoại. Nhiệm vụ huyền thoại là đưa cái ước muốn mờ tối, không thốt ra ấy lại gần sự thỏa mãn: giữa ước muốn về thỏa mãn chỉ còn một khoảng cách mỏng mà cuộc chiến đấu cùng lòng hy sinh sẽ lấp kín. Chưa chi các hình ảnh, các bài diễn văn, cờ xí đập gió, các cuộc diễu hành dữ tợn đã phá bỏ khoảng cách ấy: mục tiêu đã gần như ở trong tay chúng ta rồi, và chúng ta hãy hưởng trước hạnh phúc nó cho ta. Hàng triệu triệu người sống trên trái đất này nhờ sự kích thích thơ mộng của đám đông làm tăng gấp bội niềm tin và đưa tới tham dự trước tương lai không khó khăn gì. Huyền thoại là một sự tham dự trước, một sự tham dự lấp đầy trong một khoảng khắc ước muốn tự do và bản năng ham quyền lực của con người, huyền thoại là một bất khả chia lia hứa hẹn với cảm thông.Nơi đây, tuyên truyền đã gặp thơ và nuôi dưỡng bằng thơ. Các thi phẩm lớn của thời cổ như Homère và Virgile [3] đều nhằm cho việc sáng tạo và làm đẹp các huyền thoại quốc gia. Trong thời chúng ta, tuyên truyền đã thay thế cho anh hùng thì trong nhiệm vụ nguyên thủy là “thuật lại lịch sử” cho một dân tộc, những sự tích của quá khứ và những truyện dự tưởng cho tương lai của dân tộc ấy, từ đó mà mang lại!!!15511_1.htm!!!
Đã xem 9937 lần.
http://eTruyen.com