---~~~mucluc~~~---

PHẦN 1
CHƯƠNG 5
Ngày 5 tháng 9, 9:30 tối
Thủ đô Washington, D.C.

    
hernobyl?" Elizabeth ngạc nhiên hỏi. "Cha tôi đã làm gìở Nga?"
Cô tập trung vào hai người đàn ông đang ngồi đối diện cô ở bàn cà phê. Cô lọt thỏm trong chiếc ghế bành, xoay lưng lại ôcửa sổ nhìn ra cánh rừng thuộc Công viên Rock Creek. Họ đã lái xe đến đây sau khi rời khỏi bảo tàng. Gray đã dùng cụm từ “nhà lánh nạn” với mục đích khiến cô cảm thấy an toàn chút ít. Giống như một tình tiết trong tiểu thuyết trinh thám, vẻ quyến rũ của ngôi nhà - một tác phẩm thủ công hai tầng xây bằng gạch nung và ốp gỗ sôi đỏ được đánh bóng - cũng giúp cô trấn tĩnh.
Phần nào.
Cô đã tắm rửa khi vừa tới đây, mất vài phút để kỳ cọ bàn tay và té nước lên mặt. Nhưng tóc cô vẫn ám mùi khói, móng tay vẫn bết sơn. Sau đấy, cô ngồi yên lặng năm phút trên ghế, tay úp mặt, cố gắng hình dung lại vài giờ trước đây. Cô không biết rằng mình đang khóc cho đến lúc nhận ra hai bàn tay ướt nhẹp. Tất cả đều quá sức tưởng tượng. Cô còn không có cơ hội nhìn thấy cha lần cuối. Mặc dù không nghi ngờ sự thật về cái chết của cha, cô vẫn chưa chấp nhận nổi thực tế.
Cho đến khi nào chưa có câu trả lời.
Câu trả lời chính là những gì hối thúc cô nhanh chóng ra khỏi phòng tắm.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang tiến đến bàn với tách cà phê trên tay. Ông được giới thiệu là cấp trên của Gray, Giám đốc Painter Crowe. Cô quan sát ông. Gương mặt ông góc cạnh, da rám nắng. Là một nhà nhân chủng học, cô thấy được nét kế thừa của dòng dõi bản địa từ đôi mắt ông, bất kể màu xanh băng giá ánh lên trong đó. Mái tóc sẫm màu điểm một vệt tráng trông như một sợi lông diệc cài bên tai.
Gray ngồi cùng ghế sô pha với ông, khom người và lướt qua chồng giấy trên bàn.
Kowalski chân đeo vớ dài quay trở ra từ trong bếp, trước khi có câu hỏi nào được đặt ra. Đôi giày vừa mới đánh bóng của anh chàng đang nằm trên nền lò sưởi lạnh lẽo. "Tôi tìm thấy bánh quy Ritz với cả thứ gì trông giống như phô mai. Không chắc nữa. Nhưng họ có xúc xích khô."
Anh chàng cúi xuống đặt chiếc đĩa trước mặt Elizabeth.
"Cảm ơn, Joe," cô tỏ lòng biết ơn đối với hành động rất đơn giản mà thực tế, không giống những bí ẩn phức tạp đang chờ đón cô.
Anh chàng to lớn hơi đỏ mặt ngại ngùng.
"Không có gì," chất giọng khàn khàn cất lên khi anh chàng đứng thẳng người lại. Mắt vẫn hướng vào chiếc đĩa như quên mất điều gì muốn nói, anh chàng bỗng dưng lắc đầu, bỏ đi kiểm tra lại đôi giày.
Painter ngồi ngay ngắn hơn, lôi kéo sự chú ý của Elizabeth. "Về vấn đề Chernobyl, chúng tôi không biết tại sao cha cô đến đó. Thật ra, chúng tôi đã lướt qua hộ chiếu của ông. Không có dấu tích nào cho thấy ông đến Nga hay nhập cảnh vào Mỹ. Chúng tôi chỉ có thể nhận định ông đã đi bằng hộ chiếu giả. Ghi chép cuối cùng chúng tôi biết được là ông đã di chuyển cách đây năm tháng, ông bay sang Ấn Độ. Đó là tin tức cuối cùng chúng tôi biết được về nơi ở của ông."
Elizabeth gật đầu. "Ông thường đến đó, ít nhất hai năm một lần."
Gray rướn người lên. "Tới Ấn Độ. Tại sao?"
"Nghiên cứu. Ông là một nhà thần kinh học đang nghiên cứu vấn đề cơ sở sinh học của năng khiếu, ông làm việc chung với một giáo sư tâm lý tại Đại học Mumbai."
Gray thoáng nhìn sang người cấp trên.
"Tôi sẽ xem xét kĩ hơn," Painter đáp lời. "Nhưng tôi có nghe nói đến mối quan tâm của cha cô dành cho vấn đề năng khiếu và khả năng trực giác. Thật ra, đó là mấu chốt của mối liên hệ giữa ông với Nhà Jason."
Phát ngôn cuối cùng hướng về Gray nhưng Elizabeth bỗng hóa đá khi nghe nhắc đến tên tổ chức. Cô không giấu nổi sự ghê tởm. "Vậy là ông biết về họ - Nhà Jason."
Painter nhìn Gray rồi lại nhìn cô. "Phải, chúng tôi biết cha cô làm việc cho họ"
"Làm việc ư? Ám ảnh về họ thì đúng hơn."
"Ý cô là sao?"
Gray khẽ buột miệng chửi thề. Ông đã bỏ lại đèn pin ở phòng lưu trữ.
Elizabeth lục trong túi áo, một chiếc bật lửa hiệu Dunhill màu bạc kiểu cổ. Cô bật nắp và đánh lửa, ánh sáng le lói hiện ra. Bằng kinh nghiệm bản thân, cô điều chỉnh ngọn lửa.
"Tốt quá," Kowalski thốt lên. "Giá mà tôi mang theo điếu xì gà ở đây."
"Cả tôi nữa," Elizabeth phụ họa theo.
Kowalski vờ ngạc nhiên trước lời cô nói.
Chưa kịp tán đồng, cầu thang sau lưng họ đã ngập ánh sáng. Còi báo động réo ầm ĩ hơn.
Đoàn người đuổi theo họ đã đi qua cửa lớn.
"Nhanh lên." Gray tiến theo lối bên phải. "Bám sát nhau."
Elizabeth đi cùng Gray, sau cô là Kowalski. cô giơ cao bật lửa. Ngọn lửa lập lòe chỉ đủ soi sáng khoảng cách vài mét phía trước. Gray vội vã bước nhanh. Đầu ngón tay ông lần theo những đường ống chạy dọc phía trên đầu. Ông đã chọn lối thoát đầu tiên đưa họ ra khỏi tầm nhìn trực diện phía chân cầu thang.
Một tiếng sủa ngắn vang lên.
Gray giục mọi người rút chạy.
Áo khoác của Elizabeth bay phần phật sau lưng cô. Ngọn lửa trên tay cô vụt qua một cái mạng nhện, họ chạy thục mạng quanh một lối rẽ khác.
"Chúng ta đi đâu đây?" Kowalski thắc mắc.
"Thật xa," Gray đáp.
"Kế hoạch lớn của anh đấy à? Đi thật xa?"
Tiếng sủa hung bạo phát ra liên hồi. Tiếng la hét ầm ĩ. Dấu vết của họ đã bị phát hiện.
"Quên những gì tôi nói đi," Kowalski sửa sai. "Đi xa có vẻ ổn đấy."
Cả nhóm bám sát nhau chạy như bay giữa lòng mê cung.
***
Đã nửa chặng đường đi vào thành phố, Yuri ngồi trên một chiếc ghế dài dưới bóng cây anh đào. Cảm giác thật thoải mái khi được ngồi đây nghỉ ngơi. Đầu gối ông đau nhức, còn phần lưng hồng có nguy cơ co cứng, ông đã uống bốn viên Aleve mà không dùng đến một ngụm nước, ông có những loại thuốc liều cao ở nhà nhưng không dám mang vào Mỹ. Tốt hơn hết là đợi quay về căn cứ Warren.
Ông duỗi một chân, xoa xoa đầu gối.
Lúc dừng chân, mặt trời đã sắp lặn, ngả bóng dài qua các con lộ dọc công viên. Cách đó vài bước, bức tường xi măng thấp viền ngang một góc đường. Lũ trẻ và cha mẹ chúng xếp thành hàng bên lề, ngắm nghía quang cảnh ngoài trời từ phía xa bức tường. Một mảnh rừng Trung Hoa được tái tạo với hòn non bộ lởm chởm đá đặt giữa những hang động, màn sương dày đặc phủ lên hồ và suối. Đám cây bụi tô điểm cho mấy triền dốc, mọc xen vào đó là liễu rủ, vài cây bần và những nhánh tre. Môi trường sống của những động vật cư ngụ nơi đây, hai con gấu trúc khổng lồ từ Trung Quốc - Mei Xiang và Tian Tian - đã thu hút sự quan tâm thích thú của lượt khách đến thăm cuối ngày.
Trong đó có Sasha.
Cô bé đứng đó, hai cánh tay khoanh tròn tựa lên mép bức tường đá. Một chân vung vẩy, giày chạm xuống nền xi măng, rất nhịp nhàng. Rồi cử động chậm dần.
Đúng như ông mong đợi.
Yuri mang đứa trẻ đến Vườn thú Quốc gia sau những gì cô bé thể hiện trước mắt Mapplethorpe. Bằng kinh nghiệm lâu năm, ông biết rằng động vật có tác động trấn tĩnh những ưu tư trong lòng. Đặc biệt là Sasha. Yuri chưa kiểm tra lượng BDNF trong dịch tủy sống của cô bé. Sau mỗi giai đoạn tập trung cao độ như vậy, lượng hóc môn "dinh dưỡng thần kinh thu được từ não bộ" chắc chắn đã tăng vọt tới mức nguy hiểm, ông đã không chuẩn bị trước. Ông hiểu nhiệm vụ lúc này là phải nhanh chóng khiến cô bé trấn tĩnh lại sau khi mất cảnh giác trước những hành vi đột ngột. Đặc biệt khi rời xa quê nhà, tâm tính cô bé dễ tổn thương và khuấy động. Có một nguy cơ cho việc thương tổn thần kinh kéo dài, ông từng gặp trước đây. Phải mất hàng thập niên để tìm ra mối liên hệ bẩm sinh giữa trạng thái tinh thần của trẻ tự kỷ và tác động xoa dịu từ những tiếp xúc với các loài động vật.
Trong lúc Mapplethorpe bận thực thi nhiệm vụ tìm kiếm tại Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên, Yuri đưa Sasha tới thăm vườn thú nổi tiếng của thành phố. Cũng tương tự như một bầy thú trong rạp xiếc, nhưng ông có thể tìm thấy ở ngay đây, trong khuôn viên thành phố xa lạ này.
Nhịp chân của Sasha đã chậm hơn, cô bé đang lấy lại thăng bằng. Nhưng phần mũi của đôi giày da tinh xảo đã bị trầy xước thê thảm. Thà là đôi giày còn hơn trí óc cô bé bị tổn thương.
Yuri cảm thấy dây chằng nối các khớp xương vai đã bớt căng, ông sẽ đưa cô bé về lại Nga trong chuyến bay sắp tới. Một khi trở lại căn cứ Warren, ông sẽ lên kế hoạch kiểm tra toàn bộ tình trạng thể chất của cô bé: sinh thiết máu, xét nghiệm nước tiểu, chụp CT hoàn chỉnh hộp sọ. Ông muốn chắc chắn không có tổn thương sọ. Ông muốn chắc chắn không có tổn thương nào xảy ra.
Nhưng quan trọng hơn cả là ông cần câu trả lời cho thắc mắc: làm thế nào cô bé tự mình cảm nhận được một vấn đề hiện hữu. Điều đó không nên xảy ra. Một mô cấy ở vỏ não có chức năng duy trì trạng thái ổn định, điều chỉnh khả năng của mỗi đứa trẻ. Những gì Sasha thể hiện tại văn phòng của Mapplethorpe đáng lý ra không xuất hiện, trừ khi mô cấy của cô bé được điều khiển từ xa dẫn đến phản ứng như vậy.
Điều gì làm nên thay đổi? Một trục trặc trong mô cấy của cô bé? Hay ai khác đã kích hoạt nó? Hay thậm chí rắc rối hơn, Sasha đang trưởng thành vượt ngoài tầm kiểm soát của họ?
Mặc cho cái nóng ngoài trời và không gian yên bình, ông vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Có gì đó bất ổn.
Một âm thanh náo động khiến ông bừng tỉnh. Từ phía đám đồng tụ tập trước khuôn viên của các chú gấu trúc. Tiếng rì rầm càng lúc càng sôi nổi. Một loạt máy ảnh chớp đèn giữa đám đồng. Thêm nhiều người bị thu hút bởi sự hiếu kỳ. Yuri nghe thấy tên ai đó được kêu vang, liên tiếp lặp lại.
"Tai shan... Tai shan..."
Ông ngồi thẳng dậy mặc dù tấm lưng đau nhức đang cực lực phản đối. Ông nhận ra cái tên nhờ tờ rơi quảng cáo của vườn thú. Tai-shan là chú gấu trúc con của Mei Xiang, sinh cách đây mấy năm. Chú gấu con chắc là đi lang thang, lọt vào tầm ngắm của du khách.
Đám người chen nhau để nhìn rõ hơn. Càng lúc càng đồng. Trẻ em được công kênh trên vai cha mẹ. Máy ảnh chớp liên tục. Khó chịu trước phản ứng lộn xộn ấy, Yuri đứng lên. Sasha bị che khuất giữa đám đồng, ông biết cô bé không thích đụng chạm.
Ông băng ngang vệ đường, hòa mình vào đám người. Vài phút nữa công viên sẽ đóng cửa. Đã đến giờ về.
Ông cố tiến đến bức tường nơi Sasha đang đứng.
Cô bé không còn ở đó.
Tim đập thình thịch, ông đảo mắt tìm kiếm khắp các hướng kéo dài của bức tường. Mái tóc gỗ mun cột nơ đỏ đã biến đâu mất. Ông loạng choạng lê chân bước ra ngoài, lòng nặng trĩu. Phản ứng cáu giận khiến ông khiếm nhã lấn vào giữa đám đồng. Một chiếc máy ảnh bất ngờ rơi xuống, đập vào vỉa hè.
Ai đó túm lấy vai ông, ông bị kéo giật lại.
"Này ông kia, giải thích lý do đi chứ!”
Yuri bất thần run lên. Mắt ông hiện rõ sự hoang mang tột cùng khi đối diện người đàn ông to lớn. "Cháu... cháu gái tôi. Tôi lạc mất đứa cháu gái."
Sự tức giận bỗng biến thành quan tâm.
Ai nấy có mặt đều truyền tai nhau rất nhanh. Đó là nỗi sợ hãi lớn nhất của các bậc cha mẹ. Câu hỏi dồn dập hướng vào ông. Cô bé trông như thế nào? Cô bé mặc gì? Những người khác hứa giúp đỡ, trấn an rằng sẽ tìm thấy cô bé.
Yuri khó lòng mà nghe được họ nói điều gì, nhịp tim rộn rã áp đảo ông. Đáng nhẽ ra ông không được rời xa cô bé, không được ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đám đồng vây quanh ông thưa dần, họ bắt đầu tản ra các hướng.
Yuri thẫn thờ xoay một vòng, ông tìm kiếm, nhưng sự thật vẫn không thay đổi.
Sasha đã mất tích.