CHƯƠNG 15
Thuyền tình lênh đênh

     inh vác cần câu xuống cống Linh. Vừa câu cá, Kinh vừa tán gẫu với tay Roãn tay Tường và cả mụ Sen vó bè. Mụ Sen sắm vó bè cho chồng nhưng chồng mụ bị bệnh hen suyễn nên mụ phải ra kéo vó thay chồng. Mụ bảo nhà mụ rời vó bè là chết đói. Trông ngóng vào hợp tác, chưa hết mùa đã hết thóc, tháng ba ngày tám đói rã họng chỉ có nước tay gậy tay bị khắp nơi tung hoành. Mụ Sen muốn chọc tức Đào Kinh, mỗi lần kéo xong mẻ vó mụ lại chõ sang nói rõ to với tay Roãn tay Tường cố tình để Kinh nghe được.
- Cái nhà anh Đào Kinh kia hồi này không còn hô hào hợp tác là nhà, xã viên là chủ nữa nhỉ. Mụ Sen cười tủm tỉm nhìn Đào Kinh, anh Kinh à, tôi hỏi anh, xã viên mình thì làm chủ được cái quái gì ngoài cái lỗ đi tè. Đúng! Chỉ có mỗi cái lỗ đi tè là của mình, thích tè lúc nào thì tè, thích tè ở đâu thì tè.
- Cái nhà chị Sen toàn bôi xấu cán bộ, tay Roãn nói, không sợ tay Kinh nó mà đi mách Trần Tăng.
- Sợ chó gì, hết thời rồi. Mụ Sen cười hơ hớ! May cho làng Đoài mình, cái nhà anh Kinh kia còn làm cán bộ nữa thì xã viên còn khổ.
- Thôi, tôi xin các ông các bà, Kinh nói, tôi biết cái thằng tôi ngu rồi. Để yên cho tôi câu kiếm cái nhắm rượu. Hôm nay câu được con cá nào thằng Kinh này xin đãi các người bữa say để chuộc lại lỗi lầm xưa được chưa.
Vừa nói dứt lời, chiếc cần câu trên tay Kinh rung lên bần bật. Mẹ kiếp, đúng là loài Vược rồi. Khoẻ gớm. Mày định lôi tuột cả ta xuống sông chắc. Kinh ghìm chú cá cắn câu chạy dọc bờ sông. Loài Vược phải biết đấu trí với nó, phải vừa thả vừa nhử vừa giật làm tiêu hao sức lực tới khi nào nó mệt lử mới quyết định lôi nó lên khỏi mặt nước. Loại vược nước lợ vừa khoẻ lại tinh khôn thế, ngày mụ Cam đẻ con trai, Kinh mới quyết định đặt tên nó là thằng Vược. Vược là loài cá có sức mạnh phi thường. Đào Kinh đánh vật mãi mới lôi được nó khỏi mặt nước.
Giữ đúng lời hứa với tay Roãn tay Tường và mụ Sen, Kinh đãi ba vị chầu cá vược nướng ngay trên bè vó mụ Sen. Cá tươi nướng rõ thơm, rượu lại ngon, Kinh uống vào, người lâng lâng rạo rực. Kinh nhìn tay Roãn tay Tường cũng tràn đầy hưng phấn.
- Kinh này, hoá ra cậu cũng là thằng tốt bụng. Tay Tường vừa nói vừa cười hầng hậc. Tớ hỏi thật cậu, có phải Trần Tăng nó đã ngủ với mụ Cam nhà cậu?
- Nghe nói Trần Tăng nó còn ngủ với cả Yến Quyên, cả con Tuyết nữa. Tay Roãn nói.
- Ai chứ Trần Tăng hắn có ngủ vời đàn bà con gái khằp cả cái làng Đoài này cũng chẳng ai dám làm gì hắn. Mụ Sen cười hơ hớ.
- Không ai làm gì a, thằng Kinh này sẽ làm. Mẹ kiếp, Kinh này giờ còn sợ đếch thằng nào? Ta sẽ giết, giết...
Kinh cầm cả chai rượu dốc cạn, người phừng phừng nhìn sóng nước dập dìu quanh bè vó mụ Sen. Kinh thấy đất trời quay cuồng...
Cơn giông chiều bỗng nổi lên, nước biển dâng cao ngập cả cửa cống Linh. Chiếc bè vó nhà mụ Sen đứt dây dạt vào kè đá. Kinh say mụ mị không còn nhận biết gì nữa. Tay Roãn, tay Tường phải dìu Kinh về tới đầu ngõ thì để mặc Kinh mò về. Đào Kinh vừa bước vào sân đã reo réo: Mụ Cam đâu, ra đây ông bảo. Ông là ông giết...giết... giết... Đang trong cơn tức giận thấy Đào kinh ngả nghiêng say, Mụ Cam vác đòn gánh nện cho chồng một đòn, Đào Kinh nằm lăn ra sân. Đau quá Đào Kinh cứ nằm giữa sân réo gọi tên mụ Cam và Trần Tăng chửi và doạ giết chết Trần Tăng và mụ Cam. Mụ Cam không thèm chấp kẻ say rượu nói càn. Mụ đóng sập cửa vào nhà bảo con Măng học bài.
Chửi chán mỏi mồm, Kinh đánh một giấc rõ dài trên sân gạch. Mặc trời mặc đất, mặc gió sương, Đào Kinh nằm ngủ ngoài sân cả đêm. Đào Kinh ngủ say đến nỗiTrần Tăng vào nhà hú hí với nàng Cam mà vẫn không biết gì.
Gần sáng nghe tiếng gà gáy, Kinh tỉnh dậy, mở mắt thấy cả một trời sao lấp lánh. Nhận ra mình nằm ngoài sân, Đào Kinh ngồi dậy thấy đầu choáng váng, người mỏi nhừ không biết ai đã đưa mình từ ngoài sông về. Đây đúng là sân nhà mình. Rõ tiếng con gà nhà cô Lùn vừa rúc te te bên tai Kinh. Đã lâu lắm Đào Kinh mới được bữa say tuý luý. Giờ Kinh mới nhận ra mình đang ngồi giữa sân. Trời vẫn chưa sáng. Kinh thấy khát nước, bụng đói cồn cào. Nàng Cam Quýt Mít Dừa đã chốt trái cửa và giờ này còn đang ngon giấc Kinh không thể vào được nhà. Kinh cảm nhận rõ mình đang bị bỏ rơi. Từ lâu Kinh đã ngẫm kỹ rồi! Số Kinh cầm tinh loài cá Kình, phải dính dáng tới sông nước mới khá được. Loài cá Kình có khoẻ đến đâu, rời nước là chết. Đào Kinh lững thững ra đường đi lên dốc cầu Đình Đoài. Đằng đông đang hửng lên màu hồng hồng. Dưới bến sông lờ mờ có chiếc thuyền đỗ bốc hàng. Kinh nhận ra một người phụ nữ đang kiên nhẫn vác từng buồng chuối xanh xuống thuyền. Kinh lần xuống bến sông.
- Cái nhà anh kia, có rỗi hộ một tay, nhìn cái gì mà nhìn. Người đàn bà nói. Chẳng nói lời nào, Kinh lừ lừ đến bên đống chuối vác một buồng  xuống thuyền. Trong khoang hàng còn có cậu con trai đang lúi húi xếp từng buồng chuối vào trong khoang. Kinh lặng lẽ vác cấp tập tới chục buồng chuối một lúc khiến cả hai mẹ con chủ thuyền sững sờ.
- Bác là người làng này đúng không? Cậu con trai nói, mấy lần cháu thấy bác ra đây tắm.
- Bác hộ em thế này tốt quá, người đàn bà nói.
- Tốt đẹp gì đâu, đang bị thiên hạ nó chửi cho đây này. Vác hộ nhà chị kiếm hớp nước uống, đang khát cháy cổ.
- Bác cứ nói đùa, người đàn bà lột chiếc khăn trùm đầu chui vào khoang thuyền bê ra nồi cháo còn bốc hơi nóng múc ra bát. Mời người anh em ăn cháo đã. Không ngờ người anh em lại vác khoẻ vậy.
- Dân lao động mà chị. Kinh nói, mới làm một chút đã được đánh chén thế này còn gì bằng.
Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, Kinh nhận ra khuôn mặt người phụ nữ cũng trạc tuổi nàng Cam Quýt: mắt sáng, tiếng nói nghe thanh và nhẹ. Trong khoang thuyền còn có người đàn ông còm nhom ốm yếu ngồi ho khan.
- Chẳng giấu gì anh, nhà thuyền chúng tôi chỉ có ba người. Người đàn bà nói, ông cụ đây là bố chồng tôi. Cụ đã yếu lắm rồi, chỉ làm công việc cơm nước trong thuyền. Việc bốc vác hàng hoá nặng nhọc đều do tôi và thằng con trai tôi đây.
Cậu con trai húp soàn soạt liền hai bát cháo đứng dậy chui vào khoang hàng.
- Thằng con tôi vừa nói anh là người làng này? Người đàn bà hỏi.
- Phải.
- Tôi nói chuyện này anh bỏ quá, thấy anh là người làm ăn nhanh nhẹn, khoẻ mạnh, từ nay mỗi chuyến hàng về anh bốc giúp tôi, tôi trả công anh xứng đáng.
- Công xá gì! thấy hai mẹ con chị vất vả quá tôi giúp.
- Xin lỗi anh tên gì?
- Tôi là Kinh.
- Còn tôi là Mai, dân Hoa Kiều lấy chồng bên Việt Nam ta. Anh Kinh này, mỗi tháng tôi về đây một chuyến, anh có thể giúp tôi tìm mối hàng trước, đỡ mất công chúng tôi chờ đợi.
- Hàng chuối xanh ở đây chả thiếu. Chị cần bao nhỉêu tôi cũng kiếm đủ cho nhà chị.
 Câu chuyện với chị chủ thuyền ngỡ chơi chơi vậy, không ngờ lại thành một thoả thuận làm ăn thật. Kinh thấy như có luồng khí mới rạo rực trong lòng.
 Chiếc thuyền chuối của chị Mai rời bến. Kinh đi khắp các xóm thôn đặt mua những buồng chuối đẹp nhất vườn, hẹn chủ nhà đến ngày thuyền cập bến sẽ chặt chuối trả tiền. Gần đến ngày hẹn, ngày nào kinh cũng thấp thỏm ra bến sông ngóng trông con thuyền của chị Mai về. Càng trông càng thất vọng chẳng thấy tăm tích bóng dáng con thuyền chị Mai về. Chả lẽ con mẹ nhà thuyền lại lừa Kinh. Ngẫm nghĩ lại, Kinh thấy chả có lý gì người đàn bà đó lại lừa Kinh. Sự chờ đợi lâu quá, Kinh đã chẳng thèm nghĩ đến nữa thì chiếc thuyền chuối lại lù lù cập bến vào đúng lúc Kinh đang tắm đêm trên bến sông Đình. Đúng con thuyền lần trước đây rồi, mui làm bằng phên tre quét sơn đen kít. Kinh lên bờ mặc quần áo, bước xuống thuyền. Kinh sững lại nhận ra trên đầu người đàn bà chủ thuyền đội khăn tang trắng. Trong khoang thuyền khói hương nghi ngút.
- Ông tôi mới mất nên đành lỡ hẹn với người anh em. Chị Mai buồn rầu nói, có lẽ tôi cố đi chuyến này nữa rồi phải bán thuyền bỏ nghề mất thôi anh ạ.
- Tôi đã đặt mối hàng dài lâu cho chị rồi. Chị không phải vất vả nữa, tôi lo toàn bộ khâu khuân vác hàng xuống thuyền cho chị.
- Anh tốt quá, cám ơn anh! Tôi cố phải đi hàng này vì chuyện thằng con trai tôi kia thôi. Nó đang phải trốn nghĩa vụ quân sự. Nó trốn cũng là để an lòng ông cụ nhà tôi. Lúc cụ còn sống, cụ nhất quyết không cho thằng cháu đích tôn của cụ đi bộ đội. Cụ bày đặt chuyện đi buôn chuối cũng là để cho thằng cháu có chỗ trú qua thời buổi loạn lạc này. Giờ ông cụ mất rồi.
- Cháu sống chui lủi mãi thế này nhục lắm bác ạ. Cậu con trai từ trong khoang thuyền nói với ra. Chuyến này về, cháu quyết đi bồ đội.
- Thằng này khá, đáng mặt anh hào! Kinh cười biểu dương tinh thần cậu con trai chị chủ thuyền. Con trai bác bây giờ cũng đang chiến đấu trong chiến trường miền Nam đấy cháu ạ.
- Con thư thư để mẹ bán được thuyền đã. Người đàn bà nói, con mà đi ai thay con lúc này.
- Chị khỏi lo, nó đi bộ đội, tôi tình nguyện làm chân sào thay nó được không? Tôi cầm tinh loại cá kình cá Vược chả sợ gì sông nước.
- Ôi bác mà thay cháu thì còn gì bằng, cậu con trai reo lên sung sướng, một mình bác làm còn khoẻ hơn cả hai mẹ con cháu.
- Đời sông nước bập bềnh, gian nan lắm bác ơi! Có lúc ngỡ như tiên nhưng có lúc lại nhục như chó. Các cụ đã bảo thuận buồm xuôi gió chén chú chén anh...
- Vất vả tôi chả sợ, chị không biết đấy thôi, đời tôi cũng khốn cùng lắm...

 ***

Cuộc đời Kinh bỗng dưng rẽ sang lối khác. Chả biết tương lai ra sao, nhưng trước mắt thấy vi vu. Rõ sướng thật! Con thuyền đưa Kinh đến bến bờ mới. Lúc này đang nồm nam, buồm đang căng gió.
- Có gió không cấn nổ máy, chạy buồm sướng hơn. chị Mai nói.
 Kinh nhìn chị Mai, người đàn bà từng trải, tay cầm lái đưa con thuyền lướt trên sông nước.
- Thú thực với chị, ra đi lần này tôi quyết tìm cuộc sống mới. Ru rú ở làng, không ngóc đầu lên được.
Cậu con trai háo hức lấy trong góc thuyền ra chai rượu trắng mời Kinh một cốc.
- Chúc bác vạn sự khởi đầu nan gặp nhiều may mắn!
Cậu con trai nhẩy lên khoang mũi nấu cơm. Rượu vào, Kinh thấy người lâng lâng. Thuyền lướt trên sóng ràn rạt, gió reo reo, cánh buồm nhuốm nắng vàng rực rỡ. Nắng rọi vào mắt Kinh từ khoảng trời ô cửa nhỏ của khoang thuyền. Con thuyền đảo hướng theo khúc sông quanh co, nắng lại rọi vào mắt chị Mai. Gương mặt chị Mai hồng rực lên.
- Có anh tôi đỡ vất vả, nhưng vẫn phải tìm một người nữa thế chân thằng Thuận.
- Tôi hiểu rồi! Chị ngại tôi chứ gì, thú thật với chị, tôi bỏ nhà đi chẳng sá chi thân mình. Tôi ngại là ngại cho chị thôi, thằng Thuận mà đi, chỉ có tôi với chị trên con thuyền này cả ngày đêm lênh đênh sông nước, có giữ gìn được cũng chẳng ai tin mình.
- Tôi chả cần ai tin. Mặt chị Mai lại ửng đỏ. Chồng tôi đi tù chả biết có sống được mà về hay lại rũ xương ở nhà tù mãi tít xứ Thanh xa xôi. Phận đàn bà mong manh cánh chuồn, gặp gió mưa là chết. Tôi sống chỉ hy vọng ở thằng Thuận con trai tôi. Giờ nó lại mang thân vào nơi bom đạn biết sống chết thế nào.
Kinh không ngờ người đàn bà này cũng nhiều tâm sự, chả như mụ Cam Quýt Mít Dừa lúc nào cũng tớn tớn cái miệng.
Qua hai ngày lênh đênh sông nước, tâm trí Kinh nẩy nở biết bao dự định, biết bao ước mơ. Rạng sáng ngày thứ ba, thuyền tới bến Quảng Hồng, chị Mai cho thuyền đỗ lại mua thực phẩm, nước ngọt, chờ nửa đêm nước lên lại đi tiếp. Ăn cơm tối xong, thằng Thuận đòi đi xem phim trên phố. Chị Mai lấy sào đẩy thuyền vào bờ, dặn thằng Thuận khi nào về thì gọi. Thằng Thuận nhẩy phốc lên bờ, nó khom người đẩy mạnh mũi thuyền ra cho chị Mai buông neo. Con thuyền ăn neo khẽ chòng chành đảo hướng. Chị Mai ôm quần áo lên khoang mũi tắm. Kinh ra ngoài mui thuyền ngồi ngắm núi non trùng điệp nối dài từng dãy nhấp nhô trên mặt vịnh đen sẫm. Chưa bao giờ Kinh đi xa khỏi làng Đoài, giờ được ngồi ngắm cảnh bến bờ tàu thuyền san sát ngỡ như trong mơ. Tiếng mái chèo khua nước, lẫn tiếng rao bán hàng xôn xao của một vài chiếc thuyền con lượn đi lượn lại. Những chàng thuỷ thủ buồn tình cười hơ hớ gạ gẫm những cô gái giang hồ sau khoang lái chiếc xà lan đỗ ngay trước mặt Kinh. Đào Kinh chui vào khoang thuyền mắc màn, nằm nghe ràn rạt lung bung tiếng máy tàu thuyền ra vào bến. Con tàu nào đó ra vào bến rúc lên từng hồi còi âm vang bến nước. Chị Mai vừa tắm xong ào vào khoang thuyền thơm nức mùi bồ kết. Mấy ngày nay có thằng Thuận, chị Mai ý tứ với Kinh, giờ chỉ có hai người Kinh bỗng thấy chị Mai tươi trẻ ra. Tim Kinh rộn lên, nhìn chị Mai nghiêng đầu hong tóc ngay trước mặt Kinh. Mái tóc chị Mai dài óng mượt. Chị mặc chiếc áo hở cổ hở nách lồ lộ làn da mịn màng. Kinh bàng hoàng nhìn cái cổ chị Mai trắng ngần, cặp vú khẽ rung rung dưới ánh sáng của ngọn đèn trên bờ hắt vào trong khoang thuyền mờ ảo. Chị Mai nở bung nụ cười thoải mái. Mắt chị Mai đong đưa nhìn khuôn mặt Kinh thồn thộn ra. Chẳng biết vô tình hay cố ý, chị Mai đưa tay đẩy cái cửa nách mạn thuyền, một luồng gió từ vịnh ùa vào mát rượi. Chị Mai thở dài lặng lẽ lăn vào vòng tay Kinh. Kinh mê man đón nhận niềm sung sướng trời cho từ người đàn bà xa lạ. Đã lâu lắm Kinh mất đi niềm hứng thú ái ân. Đúng hơn là từ ngày Kinh bắt được nàng Cam Quýt Mít Dừa tằng tịu với Trần Tăng trong cái đêm Kinh nhận nhiệm vụ theo dõi nhà Yến Quyên. Cũng từ ngày ấy, Kinh chỉ nghĩ đến niềm say mê vinh quang mà Trần Tăng bù đắp cho nỗi mất mát của thằng đàn ông bị vợ cắm sừng. Kinh lao vào công việc với nhiệm vụ cao cả vì dân vì nước. Kinh từ thằng khố rách áo ôm được Trần Tăng trao quyền sinh quyền sát còn sung sướng nào hơn. Khi công danh sự nghiệp mất sạch, mất hết cả lý trí sức lực của thằng đàn ông, Kinh mới ngẫm ra mình là thằng ngu muội. Chỉ từ hôm gặp được chị Mai trên thuyền chuối, Kinh mới lấy lại được niềm khao khát đam mê. Kinh gồng mình giang hai cánh tay ôm ghì lấy thân hình đẫy đà mềm mại hừng hực đam mê của chị Mai. Trong phút chốc Kinh bỗng thấy mình như cánh diều gặp gió bùng lên. Nhưng nó chỉ bùng lên trong khoảnh khắc rồi xẹp nhép như quả bóng xì hơi. Kinh vùi đầu vào đôi vú căng đầy của chị Mai khóc rưng  rức như đứa trẻ.
- Không sao đâu. Chị Mai mủi lòng ôm lấy Kinh an ủi, tại bao năm nay anh để phí phạm sức lực đàn ông của mình. Xong chuyến hàng này em sẽ cắt cho anh mấy thang thuốc Bắc tẩm bổ là khoẻ lại ngay.
Thuyền về tới bến Thọ Dương, Kinh lặng lẽ bước theo hai mẹ con Mai về ngôi nhà Mai nằm trong xóm bên sông. Mai mở cửa vào nhà, đặt lên ban thờ một bó hoa cúc trắng, một thẻ hương và tập tiền vàng Mai đã mua từ ngoài bến. Ngôi nhà lâu ngày vắng chủ hoang lạnh. Mai giục thằng Thuận thu dọn nhà cửa rồi chạy xuống bếp nấu nước.
Nàng Mai thắp hương đứng trước bàn thờ lầm rầm khấn: Nam mô a di đà phật. Con lạy thánh mớ bái, con lạy cha! Hôm nay, con đành thất hứa với cha. Con phải cho cháu Thuận đi bộ đội bố ạ. Sống làm người, cháu không thể trốn chui lủi mãi ở dưới thuyền được. Chồng con đã phạm tội tù đầy mãi xứ Thanh không biết sống chết ra sao, ngày trở về xa xôi mờ mịt lắm. Con phận đàn bà làm dâu nước này, đành có lỗi với chồng, với con. Từ nay con xin gửi thân mình vào anh Đào Kinh quê ở làng Đoài, xã Chiến Thắng, Huyện... Tỉnh... Con mong ông bà tổ tiên tha tội. Sau này cháu Thuận đi bộ đội về nó sẽ là người chăm lo gánh vác thờ phượng tổ tiên nhà ta. Con tin cháu Thuận nó là đứa ngoan, thấu hiểu đạo nghĩa làm người, biết lo cả việc dân việc nước vẹn toàn cha ạ. Bao giờ đánh thắng thằng Mỹ, đất nước yên bình...
Mai báo cáo trước vong linh tổ tiên xong, vội vã dẫn Thuận lên ủy ban nhân dân xã đăng ký tình nguyện cho con đi bộ đội.
- Con ở nhà nghỉ ngơi chờ ngày nhập ngũ, Mai dặn con trai, công việc làm ăn buôn bán từ nay đã có mẹ và bác Kinh. Mẹ quyết rồi, có bác Kinh giúp sức, mẹ không bán thuyền nữa. Mẹ sẽ cho sửa chữa lại con thuyền, lắp thêm một máy nữa cho khoẻ chạy thẳng sang quê ngoại bên Trung Quốc lấy hàng về Việt Nam bán sẽ được lời nhiều. Con cứ yên tâm mà đi chiến đấu.
Kinh và Mai ra bến, trời đã tối, bến Thọ Dương lung linh ánh đèn mênh mang bến bờ sông nước. Lòng Kinh trào lên nỗi niềm bối rối theo Mai xuống thuyền. Trên bến, tầu thuyền đỗ dày di dít. Bằng cảm nhận chân quê, từ nay có phải chết vì người đàn bà này Kinh cũng không ân hận. Kinh không biết nói thành lời cho Mai hiểu ý nghĩ tốt đẹp của mình, liền ôm Mai vào lòng. Cảm ơn cuộc đời này đã không hắt hủi Kinh, đã cho Kinh gặp được Mai, một người đàn bà tuyệt vời. Mai cảm nhận niềm hạnh phúc đang âm thầm dâng lên trong lòng bởi sự chân tình của Kinh. Kinh nằm nghe nàng Mai bàn tính cho kế hoạch làm ăn lâu dài...
Con thuyền được sửa chữa lắp thêm máy chỉ chạy trong một đêm đã sang tới Phòng Thành. Phòng Thành là quê hương của Mai bên Trung Quốc. Mỗi chuyến hàng Mai và Kinh vừa lấy vừa giao bán chỉ ba bốn ngày. Mấy chuyến đầu Mai chỉ lấy một số mặt hàng chủ yếu tiêu thụ nhanh như quần áo, vải. Về sau do nhu cầu của chủ hàng phía Việt Nam đặt, Mai mua về đủ loại từ đèn pin bật lửa ga thuốc lá, đồ chơi trẻ em. Suốt đời ở đất quê, Kinh không ngờ thế giới này còn bao điều mới lạ. Mới chỉ tới Đông Hưng Trung Quốc, Kinh đã choáng ngợp trước sự giàu sang của đất nước Trung Hoa vĩ đại. Sống bên người đàn bà như Mai, Kinh mới hiểu lâu nay mình ngu si đần độn chả biết gì. Từ chuyện lo tính buôn bán, may sắm, ăn ở, Mai đều hiểu thấu đáo sắp đặt đâu ra đấy. Đến cả chuyện làm tình Mai cũng làm cho Kinh bừng tỉnh, cảm nhận được nhiều điều kỳ thú mới lạ. Sống với Mai, Kinh được tự do. Mai cũng nhận ra Kinh chân thực hiền lành. Mai sống thoải mái theo ý thích của mình. Kinh ngày càng hoàn thiện là người đàn ông mạnh mẽ, làm việc quên mình dưới sự chỉ bảo của Mai. Mai được sự chăm sóc rất chu đáo của Đào Kinh. Công việc kinh doanh thuận lợi, Mai ngày một trẻ đẹp ra, lại mở thêm được hai cửa hàng ở chợ trung tâm thị trấn biên giới, hàng bán nhanh, thu lãi cao. Chuyến này có mối hàng đi Hải Phòng, Mai quyết định cho tầu về đỗ tại bến Tam Bạc để giao hàng. Kinh nhìn gương mặt Mai có vẻ phấn chấn khác thường. Giao hàng xong, Mai bảo bữa nay nhờ chủ hàng trông thuyền đi ăn cơm tiệm. Mai dẫn Kinh lên một quán ăn trên phố Trung Quốc gọi đủ các món Đào Kinh thích.
- Bữa nay ăn thật no, tối về sẽ thưởng cho một món đặc biệt tươi mát. Mai cười mắt lúng liếng nhìn Kinh. Anh có thích về làng Đoài chơi vài ngày không? Em nói thực đấy. Cũng đã lâu anh chưa về làng Đoài. Phải về để cho mọi người biết anh còn sống khoẻ mạnh thế này. Đằng nào chuyến này cũng phải đợi mấy ngày chờ lấy tiền hàng, anh tranh thủ về đón được vài ba đứa con gái quê ra giúp mình làm ăn. Gái quê thật thà công xá lại rẻ.
- Con gái làng Đoài đầy, anh sẽ chọn đứa nào ngoan nhất ra giúp em trông coi cửa hàng. Kinh háo hức rót thêm chén rượu nữa thì Mai gạt đi.
- Đừng uống nữa, đã bảo về em thưởng cho thứ còn say hơn cả rượu. Mai lại cười ngây ngất nhìn Kinh ngoan ngoãn nghe lời Mai như đứa trẻ. Mai và Kinh dắt díu nhau về tới thuyền trong niềm hưng phấn. Người chủ hàng Mai nhờ trông thuyền vừa bước khỏi cầu lên bờ, Mai bảo Kinh kéo cầu đẩy thuyền ra neo xa bờ.
- Đất này trộm cắp như rươi, phải để phòng. Mai nói và pha cho Kinh cốc nước có thần dược. Thuốc tiên đấy! Thứ này anh uống vào còn say hơn rượu.
 Kinh nâng cốc nước từ tay Mai uống một hơi cạn. Mấy phút sau Kinh thấy người bồng bềnh rạo rực mặt nóng bừng. Đào Kinh nhìn Mai lúc này đẹp lạ lùng. Đúng là cốc nước thần tiên. Cả đời Kinh chưa bao giờ có được giây phút dâng trào hưng phấn như lúc này. Và cũng chưa bao giờ Kinh thấy nàng Mai lại sống động hiến dâng cho Kinh niềm đam mê rực lưả như lúc này.
- Có thế này em mới yên tâm để mai anh về làng Đoài. Mai cười mãn nguyện bảo.
- Ôi người tình Trung Quốc tuyệt vời của ta. Kinh lại lao vào ôm ghì lấy nàng Mai. Đêm phố cảng rộn ràng âm vang trong lòng Kinh.