HỒI 62
Không Chịu Hồi Đầu

     ần này trở lại Biên Hoang tập, lần đầu tiên chàng cảm giác như về nhà.
Từ nhỏ chàng chưa từng có một gia đình cố định, trở về bên cạnh mẹ, tức coi như về nhà, mẹ ở đâu, ở đó là nhà của chàng.
Chàng chưa từng nghĩ qua, sau khi mẹ tạ thế đã nhiều năm như vậy, chàng cuối cùng cũng biết được phụ thân là ai. Có thể việc tham gia tiết cuồng hoan của Bí nhân chẳng phải xảy ra ngẫu nhiên mà do Mặc Di Minh, cha của chàng khéo léo an bài, mong có thể cùng người thân đoàn tụ vui vầy một đêm.
Năm đó chàng và Thác Bạt Khuê đều mười hai tuổi, nhưng thân thủ đã cao hơn bọn trẻ cùng tuổi. Hai người lại gan to mật lớn mật, dám thâm nhập phạm vi thế lực Nhu Nhiên tộc, ăn trộm chiến mã của họ. Không ngờ bị chó trông gia súc phát hiện, kinh động người Nhu Nhiên, bị các chiến binh Nhu Nhiên tộc phối hợp truy đuổi. Hai người cưỡi chiến mã ăn trộm không có yên, chạy từ ban đêm đến tận trời sáng, vẫn không bỏ rơi được hàng tá kỵ mã đuổi theo. Bọn họ hoảng hốt chẳng kịp chọn đường, chạy đến khu loạn thạch tại rìa sa mạc, ngựa cũng chịu không nổi nữa, sùi cả bọt mép.
Thác Bạt Khuê đi trước chui vào một khu rừng thưa, giật cương ngựa dừng lại, nhảy xuống đất. Yến Phi theo sau lập tức cho ngựa chạy chậm lại, dùng tiếng Tiên Ti kêu lên: “Ở đây đâu phải là chỗ trốn được.”
Thác Bạt Khuê vội chụp lấy cương ngựa của chàng, hổn hển nói: “Mau xuống ngựa! Ngựa chịu không nổi rồi!”
Yến Phi nhảy xuống ngựa, quay đầu quét mắt nhìn ra bên ngoài khu rừng thưa nơi thảo nguyên bắt đầu. Dưới sự thiêu đốt của ánh mặt trời, mặt đất vô tận trải dài đến tận chân trời, hơi nóng bốc lên khiến chàng thấy thảo nguyên mơ mơ hồ hồ. Thác Bạt Khuê đến bên cạnh chàng, cùng chàng tìm kiếm trong tầm mắt bóng dáng những người đuổi theo, nói: “Bỏ rơi được người Nhu Nhiên rồi à?”
Yến Phi bối rối: “Bọn ta tối qua đã vài lần nghĩ bỏ rơi được địch nhân, nhưng mỗi lần đều sai, hy vọng lần là ngoại lệ!”
Thác Bạt Khuê quay đầu liếc nhìn hai thớt chiến mã, kiên quyết nói: “Ngựa không chạy tiếp được nữa, kế sách hiện thời là đành phải thả ngựa đi, sau đó tìm hai cây cổ thụ cành lá rậm rạp trốn vào đó. Mấy tên Nhu Nhiên tộc được lại chiến mã, mà tìm không thấy bọn ta, nghĩ bọn ta đã trốn vào sa mạc, tự nhiên sẽ thu lại đội hình dắt ngựa trở về. Bọn ta lúc đó mới có thể qua được cửa ải này.”
Yến Phi chấn động: “Ta hiểu rồi!”
Thác Bạt Khuê ngạc nhiên hỏi: “Ngươi hiểu cái gì?”
Yến Phi sợ vỡ mật run run nói: “Ta hiểu, vì sao không nhìn thấy bóng dáng truy binh. Người Nhu Nhiên cố ý bức bọn ta chạy trốn về hướng này, vì bọn họ biết được bên này là sa mạc, bọn ta căn bản không còn đường chạy trốn. Hiện tại bọn họ đang thu vòng vây lại, từ mặt bên kia dồn về phía bọn ta, lần này bọn ta chắc chết rồi.”
Thác Bạt Khuê hít một hơi khí lạnh: “Ngươi nói đúng, nhất định là như thế, chỉ có thi hành biện pháp ta nghĩ ra thì mới được.”
Yến Phi lắc đầu: “Địch nhân đuổi theo cả đêm, khẳng định tức đầy một bụng, cộng thêm thời tiết nóng bức, dù cho người chịu được thì ngựa cũng không chịu nổi, sao lại có thể từ bỏ vào lúc này được? Bọn họ nhất định sẽ nhân tiện lúc ngựa nghỉ ngơi tìm kiếm khắp cả khu rừng, nói không chừng bọn họ còn có chó săn và chim ưng đi cùng. Biện pháp của ngươi thế nào mà thực hành được đây?”
Thác Bạt Khuê không tự chủ được, đôi môi khô lẩm bẩm chửi, lại ngẩng đầu nhìn lên trên trời, lo lắng hỏi: “Làm thế nào được đây?”
Yến Phi nói: “Phương pháp duy nhất là phải trốn vào sa mạc.”
Thác Bạt Khuê thất thanh: “Cái gì? Đó là con đường chết. Với tình trạng của bọn ta bây giờ, một canh giờ cũng chịu không nổi.”
Yến Phi: “Chịu không nổi cũng phải chịu, bị người Nhu Nhiên bắt được, sẽ sống không bằng chết.”
Thác Bạt Khuê đang muốn nói, thì vang lên tiếng vỗ tay kinh tâm động phách đằng sau hai người, bọn họ sợ đến hồn phi phách tán, bủn rủn chân tay xoay người lại, nhất thời đều ngẩn tò te ra nhìn.
Một người ngoại hình cổ quái từ xa tiến lại, bước đi tựa như thong thả chậm rãi, nhưng chớp mắt đã đến trước mặt hai người. Người này thân hình to cao, trên người khoác trường bào vải gai thô, tư thái xuất trần giống như hạc giữa bầy gà, nhưng lại đội nón tre lớn phủ đến tận lông mày, còn đeo một tấm lụa dày che đi khuôn mặt.
Hai người mắt ngươi nhìn mắt ta, nhất thời mất đi phản ứng.
“Choang!”
Thác Bạt Khuê định thần trở lại, rút mã đao ra, chỉ vào quái nhân, còn dùng đầu vai hích nhẹ Yến Phi, ý bảo chàng rút đao ra.
Quái nhân hai tay để đằng sau, tựa như không hiểu được Thác Bạt Khuê rút hung khí ra định giết người, đang chằm chằm đánh giá Yến Phi, nhẹ nhàng hỏi: “Hài tử! Ngươi năm nay mấy tuổi?”
Y nói đúng là tiếng Tiên Ti, âm thanh rõ ràng trầm ấm, mang một chút âm điệu riêng của Thác Bạt tộc, khiến cho Yên Phi sinh ra cảm giác thân thiết, không biết tại sao, trực giác của chàng cảm thấy đối phương không có ác ý. Chàng vội đưa tay ra ngăn Thác Bạt Khuê đang nóng lòng muốn thử, thật thà đáp: “Tiểu tử năm nay mười ba tuổi, y và ta cùng tuổi.”
Quái nhân đột nhiên quay người lại, ngẩng nhìn lên trời, thân hình tự nhiên hơi run nhẹ, tựa như đang kìm chế một loại tâm tình kích động, thanh âm nghèn nghẹn than thở: “Đứa nhỏ thật thông minh mồm mép lanh lợi.”
Yến Phi và Thác Bạt Khuê trao đổi ánh mắt, đều nhìn ra nghi hoặc trong lòng đối phương, nhưng lại chẳng có chút sợ hãi gì nữa.
Đột nhiên một vật đen nhờ nhờ từ chỗ quái nhân được ném thẳng tới Yến Phi, chàng chụp tay bắt lấy, hóa ra là một cái bịnh đựng nước bằng da dê chứa đầy nước sạch.
Quái nhân trầm giọng nói: “Để ta chỉ cho các ngươi con đường sống mà chạy.” Tiếp theo đưa tay chỉ về hướng tây bắc, nhẹ nhàng nói: “Chạy theo hướng này bốn canh giờ, sẽ đến được một ốc đảo mỹ lệ, bảo đảm bọn ngươi không chết được. Chỉ có chạy vào sa mạc này, bọn ngươi mới có thể bỏ rơi được người Nhu Nhiên, bởi vì đó là sa mạc của người Bí tộc. Bình thường người Nhu Nhiên sẽ không xông vào khu vực của Bí nhân.”
Hai người còn chưa có cơ hội hỏi cho tường tận, âm thanh vó ngựa truyền đến, bèn hoảng hốt quay đầu lại. Chỉ thấy từng đám bụi lớn nổi lên tại nhiều chỗ xa xa trên thảo nguyên, từ nhiều hướng khác nhau tiến lại gần.
Quái nhân quát lên: “Chạy mau! Ta ngăn cản truy binh cho bọn ngươi.”
Thác Bạt Khuê nhìn ước lượng bịch nước trên tay Yến Phi, rồi ngó ngó Yến Phi. Tiếp theo hai người đồng thanh hét to, nhằm hướng sa mạc chạy thục mạng.

***

“Ngươi đang nghĩ gì?”
Tiếng Cao Ngạn vang lên bên tai Yến Phi, đánh thức chàng ra khỏi hồi ức. Yến Phi trở lại hiện thực, lập tức tiếng ồn ào chơi sai quyền đấu rượu ùa vào đầy tai, cảm nhận được không khí náo nhiệt trong đại đường dưới đất Chính Đông cư. Bọn Mộ Dung Chiến, Trác Cuồng Sinh, Bàng Nghĩa, Diêu Mãnh, Hô Lôi Phương, Thác Bạt Nghi, Cao Ngạn, Tiểu Kiệt, Phương Hồng Sinh và Cơ Biệt đang cùng nhau ngồi, toàn bộ định thần ngó chàng, lộ vẻ nghi hoặc.
Bàn bọn họ đặt ở một góc của đại đường, ba bàn bên cạnh ngồi đầy huynh đệ Dạ Oa tộc. Tất cả vì muốn gần gũi đại anh hùng Yến Phi trong lòng bọn họ mà đến.
Cao Ngạn quen khoe khoang, ra vẻ già dặn nói: “Không phải huynh đệ nói ngươi, lần này sau khi tiểu Phi ngươi trở lại Biên Hoang tập, chẳng phải tâm thần hoảng hốt thì nhìn Đệ Nhất lâu cũng có thể đến mức ngẩn ngơ. Hiện tại lúc này có rượu có thịt hãy vui cho thỏa. Hà! Ngươi biết vừa rồi bọn ta nói chuyện gì không?”
Trác Cuồng Sinh đưa ngón tay ra hiệu ngăn Yến Phi đừng nói, rồi lên tiếng: “Tiểu Phi không phải nói ra! Muốn biết rõ nguyên nhân trong đó, mời sau ngày mai vào một đêm nào đó, quang lâm tệ quán nghe chương mục mới nhất ´Quyết chiến Cổ Chung lâu` lần đầu tiên ra mắt, sẽ có thể hiểu được rõ ràng, bảo đảm sẽ gõ nhịp tán thưởng. Chúng huynh đệ, ta ưu tiên cho các ngươi nửa giá, giới thiệu thính giả có phần thưởng.”
Cơ Biệt cười mỉa: “Coi kìa! Lão Trác cùng cực đến phát điên rồi, cả cái đầu chỉ là buôn bán và kiếm tiền, so với lão Hồng gian thương còn gian hơn. Tiểu Phi không cần để ý đến lão, ngươi có tâm sự gì, cứ thoải mái dốc ra với bọn ta, thế gian này còn có vấn đề gì lớn hơn hai lần mất Biên Hoang tập. Sau khi nói ra rồi tâm tình ngươi sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Yến Phi cười khổ không nói.
Mộ Dung Chiến: “Nghe nói ngươi vừa rồi lẻn đi gặp hắn, tiểu tử ấy có nói gì không?”
Bàng Nghĩa hỏi: “Có phải ngươi khuyên hắn biến về sa mạc, tránh bị ngươi làm thịt không?”
Tiếp theo Diêu Mãnh, Tiểu Kiệt và những huynh đệ bàn bên cạnh, mỗi người một câu, cãi nhau huyên náo vang trời.
Hô Lôi Phương hét: “Mọi người câm miệng! Ồn ào thế, bảo tiểu Phi làm sao nói ra tâm sự của mình chứ?”
Mọi người tĩnh lặng lại.
Yến Phi nói: “Ta xác thực có chút tâm sự, nhưng chỉ quan hệ một ít đến quyết chiến tối mai, không có gì tệ hại lắm, nhọc công các vị quan tâm.”
Mộ Dung Chiến chau mày: “Mọi người là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng mang, hãy nói ra để bọn ta vì ngươi chia sẻ nỗi lo.”
Trác Cuồng Sinh cười: “Chúng ta không nên ép y nói ra, mới là cách giúp y tốt nhất. Hà hà!”
Cao Ngạn kháng nghị: “Ngươi có thể nói với lão Trác điên, vì sao không thể nói với bọn ta?”
Yến Phi bảo: “Chuyện này thật ta không biết đề cập từ đâu. Nói đơn giản chút, lúc ta còn trẻ từng có một đoạn uyên nguyên cùng Bí nhân, với Mặc Sĩ Minh Dao và Hướng Vũ Điền là chỗ quen biết cũ.”
Mọi người ngạc nhiên, ngay cả Trác Cuồng Sinh trong đó. Vì sợ bị mẹ trách mắng, sau khi Yến Phi và Thác Bạt Khuê ly khai ốc đảo trở về bộ lạc, nói dối ham chơi lạc đường, sự việc liên quan đến Bí tộc không nói nửa câu với người khác. Bởi vậy ngay cả Thác Bạt Nghi cũng không biết hai người gặp được kỳ ngộ như vậy. Tiết cuồng hoan của Bí tộc trở thành bí mật chung giữa hai người.
Diêu Mãnh trợn mắt nhìn Trác Cuồng Sinh: “Nhìn biểu tình của ngươi, có thể nói ngươi tịnh không biết.”
Trác Cuồng Sinh vung tay: “Y không nói, ta làm sao biết được hả?” Tiếp theo cằn nhằn Yến Phi: “Tiểu Phi ngươi thật không phải bằng hữu, sự việc khúc chiết ly kỳ như thế lại đem giấu ta, còn bị tiểu Mãnh miệng còn hơi sữa cười nhạo.”
Mộ Dung Chiến đưa tay: “Không ồn ào nữa! Mọi người nghe tiểu Phi nói.”
Cao Ngạn vẫn chịu không nổi: “Mặc Sĩ Minh Dao không phải là tình nhân đầu tiên của ngươi chứ? Sao có thể khúc chiết ly kỳ như vậy? So với thuyết thư của lão Trác càng khoa trương hơn.”
Yến Phi cười khổ: “Ngươi đoán đúng rồi!”
Mọi người giật mình lần nữa.
Trác Cuồng Sinh vỗ trán nói: “Mẹ ơi! Chuyện này giải quyết như thế nào?”
Lúc này Yến Phi đột nhiên sinh ra cảm ứng, nhìn ra ngoài cửa.
Ánh mắt mọi người di chuyển theo chàng, một lát Hướng Vũ Điền nghênh ngang tiến vào Chính Đông cư, ánh mắt dừng lại nơi bàn bọn họ, cười mỉm bước lại.
Cả đại đường im lặng, ai nấy chụm đầu ghé tai, trao đổi tin tức, cũng nắm được kẻ đến là thần thánh phương nào.
Hướng Vũ Điền đến thẳng bàn bọn họ, ôm quyền nói: “Các vị khỏe chứ! Hướng Vũ Điền đến đây để vấn an.”
Trác Cuồng Sinh nói to: “Hướng huynh mời ngồi! Mọi người uống một chén.”
Hướng Vũ Điền lắc đầu: “Trác quán chủ không cần khách khí, ta đến đây muốn tìm Yến Phi, có việc quan trọng cần thương lượng với y.”
Mộ Dung Chiến cười: “Có chuyện gì quan trọng hơn uống rượu? Để ta kính Hướng huynh một chén trước.”
Mọi người đồng thời kêu lên hưởng ứng, lại có người mang ghế để cho Hướng Vũ Điền ngồi bên cạnh Yến Phi.
Hướng Vũ Điền từ chối không được đành ngồi xuống, nhận từ Cao Ngạn chén rượu đã được châm đầy, nâng chén nói: “Vậy để cho Hướng Vũ Điền ta kính mọi người một chén, chúc Biên Hoang tập vĩnh viễn hưng vượng, tài nguyên phong phú. Hà! Hai câu này không nên từ miệng ta nói ra, bất quá đã nói rồi, cũng thu lại không được. Mọi người cùng nhau uống một chén.”
Bốn bàn hợp lại hơn năm mươi người, thêm vào những Hoang nhân du khách khác trong cả đại đường, nhất tề hưởng ứng, nâng chén uống cạn. Trong nhất thời, không ai có thể phân rõ quan hệ địch bạn, cuộc quyết chiến tối mai, tựa như vĩnh viễn sẽ không phát sinh.

***

Lưu Dụ ngồi trên khối đá hình người bên bờ sông, ngơ ngẩn nhìn bầu trời đêm tăm tối.
Vì sao một số người thường may mắn hơn so với người khác, cho dù vấp ngã vẫn có thể đứng dậy, thậm chí không may bị thiên lôi đánh, vẫn có thể đạt được thắng lợi cuối cùng. Lưu Dụ gã lại không có vận đạo này, cái chết của Đạm Chân là một loại “tuyệt vận”, bởi vì đó là sự đáng tiếc suốt đời không cách bồi đắp. Như hiện tại gã lại phải đi hợp tác cùng tên Lưu Nghị đáng ghét, lại còn phải tranh thủ sự ủng hộ của y. Điều này xúc phạm đến tâm ý gã, là sự việc chẳng thú vị gì. Nhưng gã không có một sự lựa chọn nào khác, dưới tình trạng bắt buộc, chỉ đành làm những việc mà mình không thích.
Vì Đạm Chân, tốt xấu của cá nhân còn phải tính toán sao? Ở vào vị trí gã mới phải làm những việc mà ở vị trí này nên làm. Cho đến lúc này, gã mới thực sự hiểu rõ Tạ Huyền. Tạ Huyền còn nhiều trọng trách hơn mà gã không có, là gia phong và thừa kế của thế gia họ Tạ, khiến Tạ Huyền không có giải pháp thay đổi nhà Tư Mã. Từ đó đến nay, gã không phục Tạ Huyền chỉ về phương diện này, lúc này lại có sự đồng tình và thông cảm.
Từ sau khi thỏa hiệp cùng Tư Mã Đạo Tử, gã hiểu được việc quan trọng đầu tiên là phải cầu tồn, phản bội tâm nguyện chỉ là sự việc bình thường. Vì Đạm Chân, vì Biên Hoang tập, vì những người ủng hộ gã, tốt xấu của cá nhân chỉ đành gạt sang một bên.”
Muốn thuyết phục con người Lưu Nghị tự phụ và có dã tâm này đứng về bên mình tịnh không đơn giản. Sau này muốn cưỡng ép y càng không dễ dàng. Trong lúc mình gặp nguy nan thì bọn bất nghĩa ấy tính toán với gã và muốn hy sinh gã. Nghĩ đến phải cùng tên tiểu nhân bỉ ổi này có một giai đoạn quan hệ rối rắm dài dài trong thời gian tới, Lưu Dụ phải than thở không may.
Đồ Phụng Tam đến bên cạnh gã ngồi xuống, hỏi: “Không ngủ được à?”
Lưu Dụ gật đầu: “Ta nghĩ đến hai người, có chút không được thoải mái.”
Đồ Phụng Tam ngạc nhiên hỏi: “Hai người nào?”
Lưu Dụ đáp: “Trần công công và Lý Thục Trang.”
Đồ Phụng Tam cười khổ: “Ta không phải không nghĩ qua bọn họ, chỉ là nghĩ cũng không ra. Đến hôm nay bọn ta vẫn chưa hiểu rõ ràng Trần công công có phải gian tế của Thiên Sư quân tại triều đình không. Nhưng bọn ta đã tận khả năng, hy vọng Tư Mã Đạo Tử có thể vì bọn ta giữ bí mật.”
Lưu Dụ than: “Tư Mã Đạo Tử phải chăng sẽ không đề phòng Trần công công, chỗ khó khăn của bọn ta là không cách nào nói rõ Trần công công rất khả nghi.”
Dừng một lát nói tiếp: “Còn Lý Thục Trang, lai lịch càng không rõ, khiến người ta cũng khó nhìn thấu suốt. Hai người này rất có khả năng sẽ thành nhân tố làm bọn ta thất bại. Nếu như một trong hai người thông tri cho Từ Đạo Phúc là bọn ta âm thầm đến tiền tuyến, với tài trí của Từ Đạo Phúc, rất có khả năng đoán ra mưu đồ của bọn ta.
Đồ Phụng Tam cười lạnh: “Làm sao mà đoán được?” Chỉ cần Từ Đạo Phúc tìm bọn ta không được, sẽ không có giải pháp cản trở bọn ta. Kế hoạch phản công của hắn đã như tên nằm trên dây cung, không thể không bắn. Nếu vì bọn ta mà cải biến chỉ tổ tự loạn trận cước, chẳng phải hành vi của trí giả.”
Lưu Dụ hỏi: “Bọn ta có thể tránh khỏi Thiên Sư quân toàn lực truy tìm bọn ta không?”
Đồ Phụng Tam trầm ngâm một chút, cuối cùng lắc đầu nói: “Điều đó là không khả năng, bọn chúng quen thuộc tất cả hoàn cảnh khu vực này, dân chúng phụ cận phần lớn ủng hộ bọn chúng. Huống chi bọn chúng đông hơn, thuyền lớn nhỏ hơn nghìn chiếc, chỉ cần có đủ thời gian, tương lai nhất định có thể tìm được bọn ta.”
Lưu Dụ: “Nhất định bọn ta phải thay đổi sách lược. Nếu như bị Từ Đạo Phúc nắm được hành tung của bọn ta, khẳng định toàn quân bị thủ tiêu.”
Đồ Phụng Tam: “Sáng mai sau khi đại tiểu thư đến, bọn ta có thể nghị kế lâu dài. Chỉ cần có thể tìm được một địa phương lý tưởng hơn so với quần đảo Trường Xà, đem thuyền đội giấu ở đấy, bọn ta ở trên chiến trường sẽ tựa như vô hình, ở vào thế bất bại.”
Lưu Dụ: “Ta càng nghĩ càng không thỏa đáng.”
Đồ Phụng Tam hỏi: “Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?”
Lưu Dụ: “Nói cho ta hay, có phải quần đảo Trường Xà trong tâm trí ngươi là địa điểm giấu thuyền đội lý tưởng nhất ở xung quanh đây không?”
Đồ Phụng Tam giật mình: “Phải! Bọn ta nghĩ đến, khẳng định Từ Đạo Phúc cũng nghĩ đến.”
Lưu Dụ: “Bây giờ bọn ta phải ngay lập tức cưỡi Kỳ Binh hào nhanh chóng tới quần đảo Trường Xà, còn phải hủy bỏ đi dấu tích bọn ta đã từng lưu ở ngư thôn này.”
Đồ Phụng Tam bật dậy: “Ta lập tức đi làm.”
Sau khi Đồ Phụng Tam đi, Lưu Dụ cảm thấy thoải mái nhẹ cả người, thế mới hiểu rằng vấn đề này như con dao nhọn đâm vào tim. Nhưng vì nguy cơ lúc ẩn lúc hiện, như ngắm hoa trong sương mù khiến gã không thể ngắm được rõ ràng. Luôn mấy ngày qua gã lại bận rộn truy tìm căn cứ bí mật của Thiên Sư quân, không nhàn rỗi phân tâm nghĩ đến, bởi vậy cho đến lúc này yên tĩnh suy xét lại trong lòng, mới lượng định phương pháp ứng phó thực tế.
Đột nhiên gã nghĩ tới Biên Hoang tập.
Từ góc độ cá nhân mà so sánh thì Biên Hoang tập là một thế giới riêng biệt hoàn toàn bất đồng, có thú vị kích thích, chứa đầy sức sống lôi cuốn người ta.
Lưu Dụ âm thầm thở dài, rời khỏi Biên Hoang tập càng ngày càng xa. Một ngày trong tương lai rất lâu sau này, giả như gã không chiến tử nơi sa trường, vẫn chưa biết khi nào mới lại được đạp chân lên Biên Hoang tập, cùng Hoang nhân huynh đệ của mình tận hưởng hoan lạc.
Lúc này Lão Thủ đến bên cạnh gã, cung kính nói: “Lo lắng của Lưu gia rất có đạo lý, thực tế ta cảm thấy quần đảo Trường Xà quá gần Cối Kê, không được thỏa đáng lắm.”
Lưu Dụ chau mày: “Sao không sớm nói ra một chút?”
Lão Thủ hạ giọng: “Vì là chủ ý của Đồ gia, ta đương nhiên tín nhiệm quyết định của y.”
Lưu Dụ lắc đầu: “Đây là đạo làm huynh đệ sao? Có ý tưởng gì, mau dũng cảm nói ra, vì ngươi cũng sẽ đồng sinh cộng tử.”
Lão Thủ nói: “Ta có một đề nghị. Phía đông cách quần đảo Trường Xà hơn sáu mươi dặm, còn có một quần đảo vô danh, bọn ta có thể đến lánh ở đó. Lưu lại thám tử ẩn nấp trên quần đảo Trường Xà, đợi sau khi chiến thuyền của Thiên Sư quân tra xét xong, bọn ta mới có thể quay lại quần đảo Trường Xà.”
Lưu Dụ vỗ đùi nói: “Đề nghị hay! Đơn giản nhưng hữu hiệu, đây gọi trí của một người không bằng hai người.”
Lão Thủ được Lưu Dụ sử dụng biện pháp của y, vui vẻ đi khỏi.
Sau nửa canh giờ, Kỳ Binh hào rời khỏi ngư thôn, tiến vào biển lớn.